Huyền Giới Chi Môn
Chương 697: Oan gia ngõ hẹp (2)
Chỉ là đối với hắn mà nói đại đa số những thứ này đều không dùng tới.
Ngoài ra chẳng biết vì sao trong động phủ của Lôi Tích cũng không hề xuất hiện tôi tớ.
Thạch Mục bố trí thêm vài tầng cấm chế ở trong động phủ, lúc này mới an tâm ngồi xuống, lấy ra hai viên đan dược chữa thương nuốt vào, nhắm mắt tĩnh tọa.
Trải qua hơn nửa ngày hắn mới mở mắt ra, trên mặt nở nụ cười, ám thương trong cơ thể đã chữa trị xong.
Hắn hơi trầm ngâm một chút, vung tay lên, trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm màu tím, bên trên điện quang lập lòe, thỉnh thoảng lóe lên một luồng điện hồ tím, linh tính dồi dào, hiển nhiên là một thanh phi kiếm cấp bậc pháp bảo.
Trên thân kiếm có khắc hai chữ cổ: Phá Lôi.
Thanh Phá Lôi kiếm này chiếm được trên người của Lôi Tích, chính là pháp bảo bản mệnh mà ngày thường hắn hay dùng.
Thạch Mục há miệng phun ra một luồng đan hỏa đen trắng, bao phủ lấy Phá Lôi kiếm, thu vào trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa.
Hắn vừa luyện hóa thanh Phá Lôi kiếm này vừa dùng thần thức tiến vào nhẫn chứa đồ của Lôi Tích, chỉ chốc lát sau trong tay lóe lên ánh sáng tím, xuất hiện một khối ngọc giản tím, bên trên viết bốn chữ nhỏ Kinh Lôi kiếm quyết.
Thạch Mục áp ngọc giản lên trán, thần thức tiến vào trong, cẩn thận tìm hiểu.
Tuy rằng hắn có thể hóa trang hình giạng giống Lôi Tích, thế nhưng ngày sau tiến hành chọn lựa người tiến vào Côn Luân thánh khư tất sẽ phải động thủ đấu pháp. Trong thời gian này hắn cần tranh thủ tìm hiểu kỹ một vài thần thông của Lôi Tích, bằng không ắt sẽ lộ ra dấu vết.
Hắn nhíu mày lại, mở mắt ra, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Kinh Lôi kiếm quyết này tinh diệu vô cùng, không dưới Đại Nhật kiếm quyết của hắn, muốn lĩnh ngộ hết trong thời gian ngắn vậy cần tốn nhiều tâm tư.
Thạch Mục thở dài một tiếng, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Mấy ngày nhanh chóng qua đi, Thạch Mục đột nhiên mở mắt ra, mở miệng.
Một thanh phi kiếm màu tím từ trong miệng hắn bắn ra, bay lượn xoay quanh đỉnh đầu, bên trên có từng luồng điện hồ màu tím lượn lờ, tiếng xẹt xoẹt vang lên.
Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, hai tay vung vẩy, đánh ra một đạo kiếm quyết/
Phi kiếm màu tím đột nhiên lóe lên điện quang, hóa thành một thanh lôi kiếm to lớn dài tới mấy trượng, bên trên phóng ra điện hồ màu tím lớn bằng cánh tay, tiếng xẹt xẹt khủng bố vang lên.
Lôi kiếm bay ngang bay dọc trong động phủ, tốc độ rất nhanh, từng luồng ánh kiếm sấm sét đan dệt với nhau thành một tấm lôi võng.
Thạch Mục gật gật đầu, trên mặt tươi cười, phất tay đánh ra một đạo kiếm quyết.
Kiếm ảnh đầy trời lập tức tiêu tan, hóa thành một thanh phi kiếm màu tím, bay vào trong tay hắn.
Từ khi Cửu Chuyển huyền công tu luyện tới đệ tam chuyển, hắn am hiểu bí quyết âm dương hợp nhất, có sự tâm đắc nhất định với đạo cân bắc, khi gặp bình cảnh trong lúc tu luyện công pháp võ kỹ đều thoải mái vượt qua. Lần này chưa tốn đến mười ngày hắn đã lĩnh ngộ non nửa Kinh Lôi kiếm quyết này, lôi điện phi kiếm đã tế luyện tới mức tiểu thành.
Sau khi thử một chút, kiếm này phối hợp với công pháp quả nhiên uy lực rất lớn, mơ hồ đuổi kịp Đại Nhật kiếm quyết của hắn.
Đại Nhật kiếm quyết luận sự tinh diệu cũng không dưới Kinh lôi kiếm quyết, chỉ là Thanh minh kiếm và Đại Nhật kiếm quyết không tương hỗ lẫn nhau, không cách nào phát huy ra uy lực bá đạo của Đại Nhật kiếm quyết, đây chính là một vấn đề lớn.
Thạch Mục tính toán trong lòng, nếu sau này có cơ hội sẽ tìm một thanh phi kiếm hệ hỏa để phối hợp Đại Nhật kiếm quyết.
Hắn xoay tay thu hồi Phá Lôi kiếm, ánh mắt lóe lên, đi ra bên ngoài.
Hiếm khi có thể tới Ly Trần tông nổi danh sánh ngang Thanh Lan Thánh địa, hắn đương nhiên phải xem xét kỹ tình hình nơi này. Hơn nữa trước đó tuy rằng hắn tìm được chút tin tức trong thần hồn của Lôi Tích, nhưng dù sao cũng tàn khuyết không đầy đủ, cần phải đích thân đi xung quanh xem xét mới được.
Thạch Mục ra khỏi động phủ, gọi bạch hạc ra, đi dạo khu vực xung quanh động phủ một lần, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, kiến trúc nơi này mang một phong cách hoàn toàn khác với Thanh Lan Thánh địa.
Đúng lúc này sắc mặt hắn hơi đổi, cách đó không xa một thiếu nữ đồ tím chân đạp phi lăng năm màu bay tới trước mặt, đó chính là Tây Môn Tuyết.
Tây Môn Tuyết cũng nhìn thấy Thạch Mục, đôi mi thanh tú cau lại, khẽ gật đầu một cái với Thạch Mục, sau đó liền lướt qua người, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Thạch Mục xoay người nhìn theo bóng lưng Tây Môn Tuyết, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Hắn sờ sờ mũi, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tuy rằng trong ký ức của Lôi Tích cũng không tìm ra được giao tình gì với Tây Môn Tuyết, xem chuyện vừa trước mắt thì quan hệ giữa hai người cũng chẳng ra sao.
Hắn lắc lắc đầu, không suy nghĩ linh tinh nữa, tiếp tục đi loanh quanh.
Rất nhanh hắn đã ghi nhớ địa hình kiến trúc xung quanh vào đầu.
Ngay khi Thạch Mục định đi những nơi khác thăm dò thì phía sau cách đó không xa truyền ra tiếng động ồn ào.
Thạch Mục trong lòng khẽ động, thúc dục bạch hạc dưới chân quay đầu.
Từ phía xa xa nhìn lại, ở trên một khu đất trống ở cửa sơn cốc có không ít đệ tử Ly Hỏa quan đang tụ tập, dường như đang xuất hiện tranh chấp, ngay cả Tây Môn Tuyết cũng ở đó.
Huyền Giới Chi Môn
Ngoài ra chẳng biết vì sao trong động phủ của Lôi Tích cũng không hề xuất hiện tôi tớ.
Thạch Mục bố trí thêm vài tầng cấm chế ở trong động phủ, lúc này mới an tâm ngồi xuống, lấy ra hai viên đan dược chữa thương nuốt vào, nhắm mắt tĩnh tọa.
Trải qua hơn nửa ngày hắn mới mở mắt ra, trên mặt nở nụ cười, ám thương trong cơ thể đã chữa trị xong.
Hắn hơi trầm ngâm một chút, vung tay lên, trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm màu tím, bên trên điện quang lập lòe, thỉnh thoảng lóe lên một luồng điện hồ tím, linh tính dồi dào, hiển nhiên là một thanh phi kiếm cấp bậc pháp bảo.
Trên thân kiếm có khắc hai chữ cổ: Phá Lôi.
Thanh Phá Lôi kiếm này chiếm được trên người của Lôi Tích, chính là pháp bảo bản mệnh mà ngày thường hắn hay dùng.
Thạch Mục há miệng phun ra một luồng đan hỏa đen trắng, bao phủ lấy Phá Lôi kiếm, thu vào trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa.
Hắn vừa luyện hóa thanh Phá Lôi kiếm này vừa dùng thần thức tiến vào nhẫn chứa đồ của Lôi Tích, chỉ chốc lát sau trong tay lóe lên ánh sáng tím, xuất hiện một khối ngọc giản tím, bên trên viết bốn chữ nhỏ Kinh Lôi kiếm quyết.
Thạch Mục áp ngọc giản lên trán, thần thức tiến vào trong, cẩn thận tìm hiểu.
Tuy rằng hắn có thể hóa trang hình giạng giống Lôi Tích, thế nhưng ngày sau tiến hành chọn lựa người tiến vào Côn Luân thánh khư tất sẽ phải động thủ đấu pháp. Trong thời gian này hắn cần tranh thủ tìm hiểu kỹ một vài thần thông của Lôi Tích, bằng không ắt sẽ lộ ra dấu vết.
Hắn nhíu mày lại, mở mắt ra, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Kinh Lôi kiếm quyết này tinh diệu vô cùng, không dưới Đại Nhật kiếm quyết của hắn, muốn lĩnh ngộ hết trong thời gian ngắn vậy cần tốn nhiều tâm tư.
Thạch Mục thở dài một tiếng, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Mấy ngày nhanh chóng qua đi, Thạch Mục đột nhiên mở mắt ra, mở miệng.
Một thanh phi kiếm màu tím từ trong miệng hắn bắn ra, bay lượn xoay quanh đỉnh đầu, bên trên có từng luồng điện hồ màu tím lượn lờ, tiếng xẹt xoẹt vang lên.
Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, hai tay vung vẩy, đánh ra một đạo kiếm quyết/
Phi kiếm màu tím đột nhiên lóe lên điện quang, hóa thành một thanh lôi kiếm to lớn dài tới mấy trượng, bên trên phóng ra điện hồ màu tím lớn bằng cánh tay, tiếng xẹt xẹt khủng bố vang lên.
Lôi kiếm bay ngang bay dọc trong động phủ, tốc độ rất nhanh, từng luồng ánh kiếm sấm sét đan dệt với nhau thành một tấm lôi võng.
Thạch Mục gật gật đầu, trên mặt tươi cười, phất tay đánh ra một đạo kiếm quyết.
Kiếm ảnh đầy trời lập tức tiêu tan, hóa thành một thanh phi kiếm màu tím, bay vào trong tay hắn.
Từ khi Cửu Chuyển huyền công tu luyện tới đệ tam chuyển, hắn am hiểu bí quyết âm dương hợp nhất, có sự tâm đắc nhất định với đạo cân bắc, khi gặp bình cảnh trong lúc tu luyện công pháp võ kỹ đều thoải mái vượt qua. Lần này chưa tốn đến mười ngày hắn đã lĩnh ngộ non nửa Kinh Lôi kiếm quyết này, lôi điện phi kiếm đã tế luyện tới mức tiểu thành.
Sau khi thử một chút, kiếm này phối hợp với công pháp quả nhiên uy lực rất lớn, mơ hồ đuổi kịp Đại Nhật kiếm quyết của hắn.
Đại Nhật kiếm quyết luận sự tinh diệu cũng không dưới Kinh lôi kiếm quyết, chỉ là Thanh minh kiếm và Đại Nhật kiếm quyết không tương hỗ lẫn nhau, không cách nào phát huy ra uy lực bá đạo của Đại Nhật kiếm quyết, đây chính là một vấn đề lớn.
Thạch Mục tính toán trong lòng, nếu sau này có cơ hội sẽ tìm một thanh phi kiếm hệ hỏa để phối hợp Đại Nhật kiếm quyết.
Hắn xoay tay thu hồi Phá Lôi kiếm, ánh mắt lóe lên, đi ra bên ngoài.
Hiếm khi có thể tới Ly Trần tông nổi danh sánh ngang Thanh Lan Thánh địa, hắn đương nhiên phải xem xét kỹ tình hình nơi này. Hơn nữa trước đó tuy rằng hắn tìm được chút tin tức trong thần hồn của Lôi Tích, nhưng dù sao cũng tàn khuyết không đầy đủ, cần phải đích thân đi xung quanh xem xét mới được.
Thạch Mục ra khỏi động phủ, gọi bạch hạc ra, đi dạo khu vực xung quanh động phủ một lần, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, kiến trúc nơi này mang một phong cách hoàn toàn khác với Thanh Lan Thánh địa.
Đúng lúc này sắc mặt hắn hơi đổi, cách đó không xa một thiếu nữ đồ tím chân đạp phi lăng năm màu bay tới trước mặt, đó chính là Tây Môn Tuyết.
Tây Môn Tuyết cũng nhìn thấy Thạch Mục, đôi mi thanh tú cau lại, khẽ gật đầu một cái với Thạch Mục, sau đó liền lướt qua người, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Thạch Mục xoay người nhìn theo bóng lưng Tây Môn Tuyết, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Hắn sờ sờ mũi, không khỏi cười khổ một tiếng.
Tuy rằng trong ký ức của Lôi Tích cũng không tìm ra được giao tình gì với Tây Môn Tuyết, xem chuyện vừa trước mắt thì quan hệ giữa hai người cũng chẳng ra sao.
Hắn lắc lắc đầu, không suy nghĩ linh tinh nữa, tiếp tục đi loanh quanh.
Rất nhanh hắn đã ghi nhớ địa hình kiến trúc xung quanh vào đầu.
Ngay khi Thạch Mục định đi những nơi khác thăm dò thì phía sau cách đó không xa truyền ra tiếng động ồn ào.
Thạch Mục trong lòng khẽ động, thúc dục bạch hạc dưới chân quay đầu.
Từ phía xa xa nhìn lại, ở trên một khu đất trống ở cửa sơn cốc có không ít đệ tử Ly Hỏa quan đang tụ tập, dường như đang xuất hiện tranh chấp, ngay cả Tây Môn Tuyết cũng ở đó.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 697: Oan gia ngõ hẹp (2)
10.0/10 từ 10 lượt.