Huyền Giới Chi Môn
Chương 687: Côn Luân thánh khư (2)
- Chút kiến thức ấy sư muội ta vẫn có, không cần Lôi sư huynh bận tâm.
Tây Môn Tuyết từ tốn nói.
Lôi Tích bị nàng nói như vậy, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng vì ngại mặt mũi của Tần Cương nên không tiện phát tác.
- Được rồi, nếu Mục huynh không muốn đi cùng, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng. Tuyết nhi sư muội, chúng ta trước tiên truy sát đám dư nghiệt chạy trốn, nếu chậm trễ e rằng bọn chúng sẽ trốn xa.
Tần Cương quát mọi người, lại nói với Tây Môn Tuyết.
- Xin lỗi, Tần sư huynh. Trước khi tham gia nhiệm vụ này tiểu muội đã từng nói rõ sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ lập tức trở về tông môn. Bây giờ Bạch Vân quan đã bị diệt, chỉ cần chờ tông môn phái người tiếp quản đã coi như hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện liên quan tới vấn đề chọn lựa người vào Côn Luân thánh khư còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, thứ cho tiểu muội không thể trì hoãn ở đây nữa.
Tây Môn Tuyết cúi người nói.
Côn Luân thánh khư?
Thạch Mục vô tình nhìn thấy khi trả lời nghe thấy mấy chữ này, thân thể hơi chấn động, hiển nhiên là có chuyện gì đó. Nhưng hiện giờ đang có đông người, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Tần Cương bị Tây Môn Tuyết từ chối thẳng thừng, sắc mặt khó coi hơn mấy phần, nhưng hiển nhiên là hiểu rõ tính cách của Tây Môn Tuyết, cũng không tiếp tục khuyên gì cả, chỉ để lại một câu “sư muội bảo trọng”, sau đó dẫn mọi người đi, rời khỏi Bạch Vân quan, đuổi theo phương hướng đám dư nghiệt chạy trốn.
Trước khi hắn rời đi còn không quên nhìn Thạch Mục một cái đầy thâm ý, ý cảnh cáo uy hiếp trong đó rất rõ, Thạch Mục chỉ nhếch mép cười nhạt.
Mắt thấy mọi người đã đi xa, Tây Môn Tuyết mới đưa mắt di chuyển lên người Thạch Mục, khom người, mở miệng nói:
- Được Mục đạo hữu cứu giúp, tiểu muội còn chưa kịp báo đáp lại khiến đạo hữu nghe mấy lời không hay như vậy, mong đạo hữu thứ lỗi, chớ tính toán với các sư huynh sư tỷ của ta.
- Không sao, thực lực của tại hạ vốn không ra sao cả, không dám nghĩ nhiều, những vị sư huynh sư tỷ của ngươi cũng không nói gì sai.
Thạch Mục cười nói.
- Mục đạo hữu cần gì phải nói vậy, chỉ với những gì sư huynh vừa lộ ra đã cao hơn những vị sư huynh mắt cao hơn đầu của ta không biết bao nhiêu rồi. Mục đạo hữu nói thực lực của mình thấp kém, vậy tiểu muội ta đúng là không đất dung thân rồi.
Tây Môn Tuyết nói.
- Tây Môn sư muội tuổi còn trẻ đã đạt tới tu vi Thiên Vị, vượt xa người cùng thế hệ rồi, nào có lý không đất dung thân chứ.
Thạch Mục cười thản nhiên, trả lời.
- Tinh vực mênh mông vô tận, cho dù là cường giả Thánh giai cũng có nhiều việc bị trói chân trói tay, Thiên Vị có đáng là gì? Nếu như có ngày tiến vào Thần cảnh mới chân chính là đại tự do, mới có thể hưởng đại tự tại chân chính.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết nhìn về phía bầu trời thăm thẳm, đầy vẻ mong chờ, nói.
Thạch Mục nhìn thấy cảnh này dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra thần sắc khác thường, nhưng lại không thể nói thành lời.
Tây Môn Tuyết dường như cảm nhận được sự khác thường của Thạch Mục, có phần ngượng ngùng nói:
- Cuồng ngữ vài câu đã khiến Mục đạo hữu chê cười rồi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo sư thừa của Mục đạo hữu ở đâu? Vì sao lại tới đây?
- Tại hạ là một tên đệ tử bình thường của Thanh Lan Thánh địa, chấp hành một nhiệm vụ của môn phái mới tới Thiên Mang tinh, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, đang định dẫn tôi tớ trở về.
Thạch Mục trả lời.
- Hóa ra là đệ tử Thanh Lan Thánh địa, không trách đạo pháp của Mục đạo hữu lại tinh thâm như vậy.
Tây Môn Tuyết nói.
- Nào có... Vừa nghe Tây Môn sư muội ngươi đề cập tới Côn Luân thánh khư, không biết đó là nơi nào?
Thạch Mục giả vờ tùy ý hỏi.
- Mục đạo hữu rời khỏi sư môn hẳn là đã lâu đi? E rằng còn không biết chuyện đại chiến giữa ba đại Thánh địa và Hắc Ma tộc ở kết giới đúng không?
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Khi tại hạ rời khỏi sư môn chỉ biết hai phe giao chiến vẫn trong thời kỳ giằng có, ddunsg là không biết gì về trận quyết chiến ở tiền tuyến.
Thạch Mục nửa thật nửa giả đáp.
- Có người nói trong quá trình ba đại Thánh địa và bộ tộc Hắc Ma giao chiến, bởi vì giao chiến quá mức kịch liệt khiến cho khí hỗn độn trong tinh vực xảy ra hỗn loạn, dẫn tới một di tích Tiên giới xuất thế. Sau đó căn cứ theo một vị tồn tại Thần cảnh của ba đại Thánh địa xác nhận, nơi di tích nảy hẳn là Côn Luân Thánh vực bị phá hủy trong lần rung chuyển Tiên giới hơn một ngàn năm trước. Nơi đây tuy đã là phế tích nhưng nghe đồn rằng bên trong vẫn ẩn chứa rất nhiều Tiên gia chí bảo chân chính.
Tây Môn Tuyết đáp.
Khi Tây Môn Tuyết giảng giải những chuyện này, Thạch Mục vẫn chú ý tới Yên La ở bên cạnh.
Đúng như dự đoán, khi nghe những lời này sắc mặt Yên La lại thay đổi, Thạch Mục có thể khẳng định Yên La quá nửa có liên quan gì đó tới Côn Luân thánh vực.
- Lời đồn đại có thể là thật có thể là không, nếu thực sự có Tiên gia chí bảo e rằng nơi này đã bị người tu hành đạp thành bình địa đi?
Thạch Mục nửa đùa nửa thật nói.
- Mục huynh nói đùa rồi, hiện giờ Côn Luân thánh khư mới chỉ lộ ra một góc, bị một tầng cấm chế thượng cổ vô cùng lợi hại phong ấn lại, cho dù là cường giả Thần cảnh cũng khó lòng mạnh mẽ phá vỡ, người bình thường thì càng khó để tiến vào thăm dò bên trong.
Tây Môn Tuyết nói.
- Vậy chẳng phải cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, nhìn thấy nhưng không chạm vào được sao?
Thạch Mục nói.
- Một cường giả Thần cảnh đúng là không cách nào mở phong ấn ra được nhưng nhiều cường giả Thần cảnh thì khác rồi. Trên thực tế ba đại Thánh địa đã đạt được thỏa thuận chung, quyết định một năm sau để Thánh chủ ba đại Thánh địa cùng ra tay, hợp lực loại bỏ cấm chế thượng cổ, đến khi đó ba đại Thánh địa có thể phái đệ tử Thánh giai trở xuống tiến vào Thánh khư để tìm kiếm bảo vật.
Tây Môn Tuyết giải thích.
- Hả, vì sao chỉ cho phép Thánh giai trở xuống đi vào? Côn Luân thánh khư này ngay cả phong cấm bên ngoài đã mạnh mẽ như vậy, bên trong hẳn là cũng nguy hiểm tầng tầng, nếu như có cường giả Thánh giai dẫn đội chẳng phải là càng đảm bảo sao?
Thạch Mục hỏi.
Huyền Giới Chi Môn
Tây Môn Tuyết từ tốn nói.
Lôi Tích bị nàng nói như vậy, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng vì ngại mặt mũi của Tần Cương nên không tiện phát tác.
- Được rồi, nếu Mục huynh không muốn đi cùng, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng. Tuyết nhi sư muội, chúng ta trước tiên truy sát đám dư nghiệt chạy trốn, nếu chậm trễ e rằng bọn chúng sẽ trốn xa.
Tần Cương quát mọi người, lại nói với Tây Môn Tuyết.
- Xin lỗi, Tần sư huynh. Trước khi tham gia nhiệm vụ này tiểu muội đã từng nói rõ sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ lập tức trở về tông môn. Bây giờ Bạch Vân quan đã bị diệt, chỉ cần chờ tông môn phái người tiếp quản đã coi như hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện liên quan tới vấn đề chọn lựa người vào Côn Luân thánh khư còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, thứ cho tiểu muội không thể trì hoãn ở đây nữa.
Tây Môn Tuyết cúi người nói.
Côn Luân thánh khư?
Thạch Mục vô tình nhìn thấy khi trả lời nghe thấy mấy chữ này, thân thể hơi chấn động, hiển nhiên là có chuyện gì đó. Nhưng hiện giờ đang có đông người, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Tần Cương bị Tây Môn Tuyết từ chối thẳng thừng, sắc mặt khó coi hơn mấy phần, nhưng hiển nhiên là hiểu rõ tính cách của Tây Môn Tuyết, cũng không tiếp tục khuyên gì cả, chỉ để lại một câu “sư muội bảo trọng”, sau đó dẫn mọi người đi, rời khỏi Bạch Vân quan, đuổi theo phương hướng đám dư nghiệt chạy trốn.
Trước khi hắn rời đi còn không quên nhìn Thạch Mục một cái đầy thâm ý, ý cảnh cáo uy hiếp trong đó rất rõ, Thạch Mục chỉ nhếch mép cười nhạt.
Mắt thấy mọi người đã đi xa, Tây Môn Tuyết mới đưa mắt di chuyển lên người Thạch Mục, khom người, mở miệng nói:
- Được Mục đạo hữu cứu giúp, tiểu muội còn chưa kịp báo đáp lại khiến đạo hữu nghe mấy lời không hay như vậy, mong đạo hữu thứ lỗi, chớ tính toán với các sư huynh sư tỷ của ta.
- Không sao, thực lực của tại hạ vốn không ra sao cả, không dám nghĩ nhiều, những vị sư huynh sư tỷ của ngươi cũng không nói gì sai.
Thạch Mục cười nói.
- Mục đạo hữu cần gì phải nói vậy, chỉ với những gì sư huynh vừa lộ ra đã cao hơn những vị sư huynh mắt cao hơn đầu của ta không biết bao nhiêu rồi. Mục đạo hữu nói thực lực của mình thấp kém, vậy tiểu muội ta đúng là không đất dung thân rồi.
Tây Môn Tuyết nói.
- Tây Môn sư muội tuổi còn trẻ đã đạt tới tu vi Thiên Vị, vượt xa người cùng thế hệ rồi, nào có lý không đất dung thân chứ.
Thạch Mục cười thản nhiên, trả lời.
- Tinh vực mênh mông vô tận, cho dù là cường giả Thánh giai cũng có nhiều việc bị trói chân trói tay, Thiên Vị có đáng là gì? Nếu như có ngày tiến vào Thần cảnh mới chân chính là đại tự do, mới có thể hưởng đại tự tại chân chính.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết nhìn về phía bầu trời thăm thẳm, đầy vẻ mong chờ, nói.
Thạch Mục nhìn thấy cảnh này dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra thần sắc khác thường, nhưng lại không thể nói thành lời.
Tây Môn Tuyết dường như cảm nhận được sự khác thường của Thạch Mục, có phần ngượng ngùng nói:
- Cuồng ngữ vài câu đã khiến Mục đạo hữu chê cười rồi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo sư thừa của Mục đạo hữu ở đâu? Vì sao lại tới đây?
- Tại hạ là một tên đệ tử bình thường của Thanh Lan Thánh địa, chấp hành một nhiệm vụ của môn phái mới tới Thiên Mang tinh, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, đang định dẫn tôi tớ trở về.
Thạch Mục trả lời.
- Hóa ra là đệ tử Thanh Lan Thánh địa, không trách đạo pháp của Mục đạo hữu lại tinh thâm như vậy.
Tây Môn Tuyết nói.
- Nào có... Vừa nghe Tây Môn sư muội ngươi đề cập tới Côn Luân thánh khư, không biết đó là nơi nào?
Thạch Mục giả vờ tùy ý hỏi.
- Mục đạo hữu rời khỏi sư môn hẳn là đã lâu đi? E rằng còn không biết chuyện đại chiến giữa ba đại Thánh địa và Hắc Ma tộc ở kết giới đúng không?
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Khi tại hạ rời khỏi sư môn chỉ biết hai phe giao chiến vẫn trong thời kỳ giằng có, ddunsg là không biết gì về trận quyết chiến ở tiền tuyến.
Thạch Mục nửa thật nửa giả đáp.
- Có người nói trong quá trình ba đại Thánh địa và bộ tộc Hắc Ma giao chiến, bởi vì giao chiến quá mức kịch liệt khiến cho khí hỗn độn trong tinh vực xảy ra hỗn loạn, dẫn tới một di tích Tiên giới xuất thế. Sau đó căn cứ theo một vị tồn tại Thần cảnh của ba đại Thánh địa xác nhận, nơi di tích nảy hẳn là Côn Luân Thánh vực bị phá hủy trong lần rung chuyển Tiên giới hơn một ngàn năm trước. Nơi đây tuy đã là phế tích nhưng nghe đồn rằng bên trong vẫn ẩn chứa rất nhiều Tiên gia chí bảo chân chính.
Tây Môn Tuyết đáp.
Khi Tây Môn Tuyết giảng giải những chuyện này, Thạch Mục vẫn chú ý tới Yên La ở bên cạnh.
Đúng như dự đoán, khi nghe những lời này sắc mặt Yên La lại thay đổi, Thạch Mục có thể khẳng định Yên La quá nửa có liên quan gì đó tới Côn Luân thánh vực.
- Lời đồn đại có thể là thật có thể là không, nếu thực sự có Tiên gia chí bảo e rằng nơi này đã bị người tu hành đạp thành bình địa đi?
Thạch Mục nửa đùa nửa thật nói.
- Mục huynh nói đùa rồi, hiện giờ Côn Luân thánh khư mới chỉ lộ ra một góc, bị một tầng cấm chế thượng cổ vô cùng lợi hại phong ấn lại, cho dù là cường giả Thần cảnh cũng khó lòng mạnh mẽ phá vỡ, người bình thường thì càng khó để tiến vào thăm dò bên trong.
Tây Môn Tuyết nói.
- Vậy chẳng phải cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, nhìn thấy nhưng không chạm vào được sao?
Thạch Mục nói.
- Một cường giả Thần cảnh đúng là không cách nào mở phong ấn ra được nhưng nhiều cường giả Thần cảnh thì khác rồi. Trên thực tế ba đại Thánh địa đã đạt được thỏa thuận chung, quyết định một năm sau để Thánh chủ ba đại Thánh địa cùng ra tay, hợp lực loại bỏ cấm chế thượng cổ, đến khi đó ba đại Thánh địa có thể phái đệ tử Thánh giai trở xuống tiến vào Thánh khư để tìm kiếm bảo vật.
Tây Môn Tuyết giải thích.
- Hả, vì sao chỉ cho phép Thánh giai trở xuống đi vào? Côn Luân thánh khư này ngay cả phong cấm bên ngoài đã mạnh mẽ như vậy, bên trong hẳn là cũng nguy hiểm tầng tầng, nếu như có cường giả Thánh giai dẫn đội chẳng phải là càng đảm bảo sao?
Thạch Mục hỏi.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 687: Côn Luân thánh khư (2)
10.0/10 từ 10 lượt.