Huyền Giới Chi Môn
Chương 66: Tôn Linh Các và Huyết Long Hội
“Nguy hiểm!”
“Bạch huynh, mau tránh đi!”
Dưới lôi đài, mấy người có quen biết với Bạch Thạch thấy thế thì lập tức lớn tiếng kêu lên.”
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nhưng chỉ nhìn về phía Lam Phượng.
Lúc nãy thân hình Lam Phượng và Bạch Thạch giao vào nhau nhanh như chớp giật, có lẽ người bình thường về cơ bản không thể thấy rõ là chuyện gì xảy ra, thế nhưng bằng thị lực của Thạch Mục thì hoàn toàn có thể nhìn thấu đôi phần mánh khóe trong đó.
Những quả chuông trên người cô Lam Phượng này hiển nhiên là có chút cổ quái, có thể thấy được chúng có khả năng làm Bạch Thạch ngây dại ra tại chỗ.
Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, thần thể Bạch Thạch chỉ giật lên một cái, hai mắt lập tức khôi phục lại bình thường, tuy nói cách nhau chỉ hai ba hơi thở, nhưng lúc này dao găm của Lam Phượng cũng đã tới trước người hắn, chỉ cách không đầy một xích.
Bạch Thạch biến sắc, trong đầu lập tức lưu chuyển vô số ý niệm, thân thể đột ngột nghiêng đi, vai trái chẳng những không lùi ra mà còn tiến tới ngênh đón thanh dao găm của Lam Phượng, đồng thời trên tay phải nổ ẩm một cái, giữa năm ngón tay xuất hiện một đạo ánh sáng lạnh lẽo, lật qua chém về phía thắt lưng của Lam Phượng, đó chính là loại đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Trong mắt Lam Phượng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm than một tiếng không hay rồi, nhưng lúc này thì tình thế đã quá gấp gáp, cũng không còn cách nào để dừng lại nữa.
Ngay trong khoảnh khắc hai người chắn chắn sẽ bị thương thì “Vút” một tiếng, một luồng sáng màu cam xẹt qua giữa không trung.
Đó chính là một quả cầu lửa to bằng đầu người bắn ra từ dưới lôi đài, nhanh chóng rơi xuống mặt lôi đài chỗ hai người đang dây dưa, đột ngột nổ tung.
Ầm ầm!!!
Một luồng khí cực kì lớn cuồn cuộn mãnh liệt tấp sanghai bên, Bạch Thạch và Lam Phượng nhất thời bị chấn bay ra ngoài, hai người liền lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững.
Biến cố bất ngờ xảy ra, chung quanh lôi đài, người nào người nấy đều thất kinh, lập tức quay đầu nhìn về phía gần lôi đài, nơi mà quả cầu lửa được bắn ra.
Nơi đó có hai người đứng sóng vai, chính là Thạch Mục và Tiêu Minh. Lúc ấy sắc mặt Tiêu Minh hơi tái đi, cánh tay vẫn duy trì tư thế chỉ về phía trước, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại một chút hỏa quang màu da cam.
“Tiêu huynh, ngươi…” Thạch Mục cũng có chút trợn mắt há mồm.
Tiêu Minh nhìn qua mọi người đang kinh ngạc đứng xung quanh, hít một hơi thật sâu rồi thả tay xuống.
“Thuật sĩ…” Chẳng biết ai trong số đám người xung quanh hô lên một câu như vậy, chỉ một tích tắc sau đó, cả đám đông như vỡ òa lên, bàn tán ầm ĩ.
Trên lôi đài, vẻ mặt của Lam Phượng cũng là cực kì kinh ngạc, trong khi Bạch Thạch không có lộ ra vẻ giật mình gì hết. Hắn liếc Lam Phượng một cái, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Minh ở dưới lôi đài.
“Bạch huynh, chỉ vì một miếng Hắc Viêm Lệnh của tại hạ thôi sao có thể để ngươi chịu nguy hiểm được chứ?” Tiêu Minh cười khổ một tiếng nói với Bạch Thạch như vậy.
Bạch Thạch nhướng mày, dù sao việc cũng đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể gật đầu. Hắn lập tức xoay người về phía Lam Phượng, chắp tay nói:
“Huyết mạch thần thông của Lam cô nương quả nhiên là lợi hại, Bạch mỗ hôm nay rốt cuộc cũng đã được lĩnh giáo. Nếu như trận tỉ thí giữa hai ta đã bị cắt đứt, vậy không bằng cứ dừng lại ở đây đi!”
“Bạch huynh có thể nhanh chóng tỉnh táo lại như vậy khiến cho tiểu muội giật mình không thôi đâu.” Lam Phượng nhàn nhạt trả lời một câu xong liền xoay người đi xuống lôi đài trong tiếng chuông đinh đang.
Cách lôi đài xa xa, Khúc Khôn và nam tử tóc vàng trông thấy tình cảnh trên lôi đài, biểu cảm của hai người cũng thay đổi cả, lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Không ngờ trong đám đệ tử mới nhập môn này còn có người có linh căn, lại còn tự mình tu luyện thuật pháp, xem ra năng lực cảm ứng hỏa nguyên tố cũng không kém đâu.” Khúc Khôn lẩm bẩm một mình.
Lời của y còn chưa dứt thì thanh niên tóc vàng đã lướt qua hắn rảo bước về phía lôi đài, hai người phía sau hắn cũng đi theo.
Khúc Khôn biến sắc, vội vàng dẫn theo hai người đằng sau đuổi theo.
Mấy đệ tử đứng gần lôi đài thấy sáu người đám Khúc Khôn và thanh niên tóc vàng rảo bước đi về phía mình, vì sợ uy thế của Khúc Khôn mà vội vã tách ra một lối đi.
Lúc này Bạch Thạch đã bước xuống lôi đài từ lâu, đang nói chuyện với Thạch Mục và Tiêu Minh, thấy Khúc Khôn và thanh niên tóc vàng đi tới, ba người đồng loạt đưa mắt nhìn sang.
Thạch Mục thấy trong số sáu người đi tới có cả Khúc Khôn và Hoắc Mậu thì trong lòng âm thầm chấn động nhưng trên mặt không lộ vẻ gì cả.
“Bạch sư đệ, lúc này đứng xa thấy ngươi ở đây tỉ thí với người ta, thật không ngờ chỉ một thời gian không gặp mà thực lực của ngươi tinh tiến không ít nhỉ.” Thanh niên tóc vàng hình như có quen biết với Bạch Thạch, ha hả cười bắt chuyện.
“Kim sư huynh khen nhầm rồi.” Bạch Thạch chắp tay với thanh niên tóc vàng, đồng thời gật đầu với Hoắc Mậu đứng sau lưng hắn một cái, sau đó lên tiếng chào hỏi.
“Vi sư đệ này nhìn mặt không quen lắm, hình như là bằng hữu của ngươi hả?” Thanh niên tóc vàng mặt ôn hòa nhìn Tiêu Minh, làm như tùy ý hỏi thăm Bạch Thạch.
Bạch Thạch nghe thế, không khỏi liếc Tiêu Minh một cái.
Sắc mặt Tiêu Minh lúc này còn đang trắng bệch, hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Vị này là bằng hữu của ta, tên là Tiêu Minh.” Bạch Thạch nở nụ cười đáp lại.
“Thì ra là Tiêu sư đệ, hôm mới nhập môn Khúc mỗ cũng đã từng gặp qua một lần. Cảm giác lần đầu tiên đã thấy Tiêu sư đệ khí độ phi phàm, không phải người thường. Không ngờ Tiêu sư đệ lại là người có linh căn, tựa hồ năng lực cảm ứng hỏa nguyên tố còn không kém. Việc này mà được báo lên tông môn thì chắc chắn địa vị của Tiêu sư đệ ở bản môn sẽ tăng lên rất nhiều đấy!” Khúc Khôn vừa chạy đến liền chen mồm ngắt lời, đầy mặt tươi cười nói với Tiêu Minh.
Thanh niên tóc vàng nhướng mày, sắc mặt âm trầm một chút.
“Có vẻ pháp lực trong cơ thể Tiêu sư đệ đã bị hao tổn phần nào, ở chỗ Khúc mỗ vừa khéo có một viên Tăng Linh Đan, có công hiệu bổ sung pháp lực. Sư đệ đừng khách khí, cứ nhận đi.” Không chờ Tiêu Minh mở miệng, Khúc Khôn đã lấy từ trong ngực áo ra một cái bình bằng bạch ngọc tinh xảo, đưa ra trước mặt Tiêu Minh.
Thanh niên tóc vàng khẽ biến sắc, Tăng Linh Đan có giá xa xỉ, ít nhất cũng phải hơn mấy vạn lượng bạc trắng, không ngờ Khúc Khôn lại nỡ bỏ vốn lớn như thế.
Tiêu Minh cũng hơi biến sắc mặt, không đưa tay ra nhận, chỉ liếc Bạch Thạch bên cạnh một cái, trong ánh mắt tất nhiên có phần do dự.
“Ha ha, Huyết Long Hội quả nhiên mạnh vì gạo bạo vì tiền. Có điều nghe nói hồi bọn Tiêu sư đê mới nhập môn, Khúc huynh đã từng đoạt của bọn họ một miếng Hắc Viêm Lệnh nha, hình như Tiêu sư đệ cũng không thể may mắn tránh khỏi, không biết có phải thật như thế hay không?” Thanh niên tóc vàng cười khẩy, nói rất có thâm ý.
Nghe thanh niên tóc vàng nói thấy, những đệ tử đứng gần đấy lập tức nhớ lại tình cảnh mình gặp phải lúc mới nhập môn, tuy rằng không dám biểu lộ ra, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người Khúc Khôn đều mang vài phần không cam lòng.
Ánh mắt của Tiêu Minh cũng tối đi. Khúc Khôn thu hết sự thay đổi trên mặt Tiêu Minh vào mắt, nhướng mày một cái, chậm rãi thu tay về.
“Tiêu sư đệ, chúng ta làm mọi chuyện quang minh chính đại, không cần che che giấu giấu. Tại hạ là Kim Hoán, chính là người của Tôn Linh Các. Trong Tôn Linh Các có mấy học đồ cũng có thiên phú thuật sĩ như đệ đây, chẳng hay Tiêu sư đệ có bằng lòng gia nhập vào bản các hay không? Kim mỗ tuy không phải thuật sĩ, nhưng cũng hiểu rằng chỉ có cùng đồng đạo đàm luận trao đổi mới có thể nhanh chóng tiến bộ mà!” Thanh niên tóc vàng thành khẩn nói.
“Đương nhiên, bậc kỳ tài võ đạo như Bạch sư đệ đây, Tôn Linh Các cũng cực kì hoan nghênh.” Thanh niên tóc vàng lập tức nhìn về phía Bạch Thạch nói tiếp.
Thạch Mục đứng một bên, cặp con ngươi khẽ nhúc nhích.
Trong hai tháng qua, hắn cũng đã từng nghe cái tên Tôn Linh Các này, là một hội các đệ tử có thế lực không nhỏ của Hắc Ma Môn. Ở đó ngoài việc có không ít đệ tử Hậu Thiên có thực lực không tầm thường tụ tập, còn chiêu nạp đươc một vài học đồ thuật sĩ. Hơn nữa, có vẻ còn không hòa hợp lắm với Huyết Long Hội của Khúc Khôn.
Huyền Giới Chi Môn
“Bạch huynh, mau tránh đi!”
Dưới lôi đài, mấy người có quen biết với Bạch Thạch thấy thế thì lập tức lớn tiếng kêu lên.”
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nhưng chỉ nhìn về phía Lam Phượng.
Lúc nãy thân hình Lam Phượng và Bạch Thạch giao vào nhau nhanh như chớp giật, có lẽ người bình thường về cơ bản không thể thấy rõ là chuyện gì xảy ra, thế nhưng bằng thị lực của Thạch Mục thì hoàn toàn có thể nhìn thấu đôi phần mánh khóe trong đó.
Những quả chuông trên người cô Lam Phượng này hiển nhiên là có chút cổ quái, có thể thấy được chúng có khả năng làm Bạch Thạch ngây dại ra tại chỗ.
Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, thần thể Bạch Thạch chỉ giật lên một cái, hai mắt lập tức khôi phục lại bình thường, tuy nói cách nhau chỉ hai ba hơi thở, nhưng lúc này dao găm của Lam Phượng cũng đã tới trước người hắn, chỉ cách không đầy một xích.
Bạch Thạch biến sắc, trong đầu lập tức lưu chuyển vô số ý niệm, thân thể đột ngột nghiêng đi, vai trái chẳng những không lùi ra mà còn tiến tới ngênh đón thanh dao găm của Lam Phượng, đồng thời trên tay phải nổ ẩm một cái, giữa năm ngón tay xuất hiện một đạo ánh sáng lạnh lẽo, lật qua chém về phía thắt lưng của Lam Phượng, đó chính là loại đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Trong mắt Lam Phượng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm than một tiếng không hay rồi, nhưng lúc này thì tình thế đã quá gấp gáp, cũng không còn cách nào để dừng lại nữa.
Ngay trong khoảnh khắc hai người chắn chắn sẽ bị thương thì “Vút” một tiếng, một luồng sáng màu cam xẹt qua giữa không trung.
Đó chính là một quả cầu lửa to bằng đầu người bắn ra từ dưới lôi đài, nhanh chóng rơi xuống mặt lôi đài chỗ hai người đang dây dưa, đột ngột nổ tung.
Ầm ầm!!!
Một luồng khí cực kì lớn cuồn cuộn mãnh liệt tấp sanghai bên, Bạch Thạch và Lam Phượng nhất thời bị chấn bay ra ngoài, hai người liền lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững.
Biến cố bất ngờ xảy ra, chung quanh lôi đài, người nào người nấy đều thất kinh, lập tức quay đầu nhìn về phía gần lôi đài, nơi mà quả cầu lửa được bắn ra.
Nơi đó có hai người đứng sóng vai, chính là Thạch Mục và Tiêu Minh. Lúc ấy sắc mặt Tiêu Minh hơi tái đi, cánh tay vẫn duy trì tư thế chỉ về phía trước, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại một chút hỏa quang màu da cam.
“Tiêu huynh, ngươi…” Thạch Mục cũng có chút trợn mắt há mồm.
Tiêu Minh nhìn qua mọi người đang kinh ngạc đứng xung quanh, hít một hơi thật sâu rồi thả tay xuống.
“Thuật sĩ…” Chẳng biết ai trong số đám người xung quanh hô lên một câu như vậy, chỉ một tích tắc sau đó, cả đám đông như vỡ òa lên, bàn tán ầm ĩ.
Trên lôi đài, vẻ mặt của Lam Phượng cũng là cực kì kinh ngạc, trong khi Bạch Thạch không có lộ ra vẻ giật mình gì hết. Hắn liếc Lam Phượng một cái, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Minh ở dưới lôi đài.
“Bạch huynh, chỉ vì một miếng Hắc Viêm Lệnh của tại hạ thôi sao có thể để ngươi chịu nguy hiểm được chứ?” Tiêu Minh cười khổ một tiếng nói với Bạch Thạch như vậy.
Bạch Thạch nhướng mày, dù sao việc cũng đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể gật đầu. Hắn lập tức xoay người về phía Lam Phượng, chắp tay nói:
“Huyết mạch thần thông của Lam cô nương quả nhiên là lợi hại, Bạch mỗ hôm nay rốt cuộc cũng đã được lĩnh giáo. Nếu như trận tỉ thí giữa hai ta đã bị cắt đứt, vậy không bằng cứ dừng lại ở đây đi!”
“Bạch huynh có thể nhanh chóng tỉnh táo lại như vậy khiến cho tiểu muội giật mình không thôi đâu.” Lam Phượng nhàn nhạt trả lời một câu xong liền xoay người đi xuống lôi đài trong tiếng chuông đinh đang.
Cách lôi đài xa xa, Khúc Khôn và nam tử tóc vàng trông thấy tình cảnh trên lôi đài, biểu cảm của hai người cũng thay đổi cả, lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Không ngờ trong đám đệ tử mới nhập môn này còn có người có linh căn, lại còn tự mình tu luyện thuật pháp, xem ra năng lực cảm ứng hỏa nguyên tố cũng không kém đâu.” Khúc Khôn lẩm bẩm một mình.
Lời của y còn chưa dứt thì thanh niên tóc vàng đã lướt qua hắn rảo bước về phía lôi đài, hai người phía sau hắn cũng đi theo.
Khúc Khôn biến sắc, vội vàng dẫn theo hai người đằng sau đuổi theo.
Mấy đệ tử đứng gần lôi đài thấy sáu người đám Khúc Khôn và thanh niên tóc vàng rảo bước đi về phía mình, vì sợ uy thế của Khúc Khôn mà vội vã tách ra một lối đi.
Lúc này Bạch Thạch đã bước xuống lôi đài từ lâu, đang nói chuyện với Thạch Mục và Tiêu Minh, thấy Khúc Khôn và thanh niên tóc vàng đi tới, ba người đồng loạt đưa mắt nhìn sang.
Thạch Mục thấy trong số sáu người đi tới có cả Khúc Khôn và Hoắc Mậu thì trong lòng âm thầm chấn động nhưng trên mặt không lộ vẻ gì cả.
“Bạch sư đệ, lúc này đứng xa thấy ngươi ở đây tỉ thí với người ta, thật không ngờ chỉ một thời gian không gặp mà thực lực của ngươi tinh tiến không ít nhỉ.” Thanh niên tóc vàng hình như có quen biết với Bạch Thạch, ha hả cười bắt chuyện.
“Kim sư huynh khen nhầm rồi.” Bạch Thạch chắp tay với thanh niên tóc vàng, đồng thời gật đầu với Hoắc Mậu đứng sau lưng hắn một cái, sau đó lên tiếng chào hỏi.
“Vi sư đệ này nhìn mặt không quen lắm, hình như là bằng hữu của ngươi hả?” Thanh niên tóc vàng mặt ôn hòa nhìn Tiêu Minh, làm như tùy ý hỏi thăm Bạch Thạch.
Bạch Thạch nghe thế, không khỏi liếc Tiêu Minh một cái.
Sắc mặt Tiêu Minh lúc này còn đang trắng bệch, hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Vị này là bằng hữu của ta, tên là Tiêu Minh.” Bạch Thạch nở nụ cười đáp lại.
“Thì ra là Tiêu sư đệ, hôm mới nhập môn Khúc mỗ cũng đã từng gặp qua một lần. Cảm giác lần đầu tiên đã thấy Tiêu sư đệ khí độ phi phàm, không phải người thường. Không ngờ Tiêu sư đệ lại là người có linh căn, tựa hồ năng lực cảm ứng hỏa nguyên tố còn không kém. Việc này mà được báo lên tông môn thì chắc chắn địa vị của Tiêu sư đệ ở bản môn sẽ tăng lên rất nhiều đấy!” Khúc Khôn vừa chạy đến liền chen mồm ngắt lời, đầy mặt tươi cười nói với Tiêu Minh.
Thanh niên tóc vàng nhướng mày, sắc mặt âm trầm một chút.
“Có vẻ pháp lực trong cơ thể Tiêu sư đệ đã bị hao tổn phần nào, ở chỗ Khúc mỗ vừa khéo có một viên Tăng Linh Đan, có công hiệu bổ sung pháp lực. Sư đệ đừng khách khí, cứ nhận đi.” Không chờ Tiêu Minh mở miệng, Khúc Khôn đã lấy từ trong ngực áo ra một cái bình bằng bạch ngọc tinh xảo, đưa ra trước mặt Tiêu Minh.
Thanh niên tóc vàng khẽ biến sắc, Tăng Linh Đan có giá xa xỉ, ít nhất cũng phải hơn mấy vạn lượng bạc trắng, không ngờ Khúc Khôn lại nỡ bỏ vốn lớn như thế.
Tiêu Minh cũng hơi biến sắc mặt, không đưa tay ra nhận, chỉ liếc Bạch Thạch bên cạnh một cái, trong ánh mắt tất nhiên có phần do dự.
“Ha ha, Huyết Long Hội quả nhiên mạnh vì gạo bạo vì tiền. Có điều nghe nói hồi bọn Tiêu sư đê mới nhập môn, Khúc huynh đã từng đoạt của bọn họ một miếng Hắc Viêm Lệnh nha, hình như Tiêu sư đệ cũng không thể may mắn tránh khỏi, không biết có phải thật như thế hay không?” Thanh niên tóc vàng cười khẩy, nói rất có thâm ý.
Nghe thanh niên tóc vàng nói thấy, những đệ tử đứng gần đấy lập tức nhớ lại tình cảnh mình gặp phải lúc mới nhập môn, tuy rằng không dám biểu lộ ra, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người Khúc Khôn đều mang vài phần không cam lòng.
Ánh mắt của Tiêu Minh cũng tối đi. Khúc Khôn thu hết sự thay đổi trên mặt Tiêu Minh vào mắt, nhướng mày một cái, chậm rãi thu tay về.
“Tiêu sư đệ, chúng ta làm mọi chuyện quang minh chính đại, không cần che che giấu giấu. Tại hạ là Kim Hoán, chính là người của Tôn Linh Các. Trong Tôn Linh Các có mấy học đồ cũng có thiên phú thuật sĩ như đệ đây, chẳng hay Tiêu sư đệ có bằng lòng gia nhập vào bản các hay không? Kim mỗ tuy không phải thuật sĩ, nhưng cũng hiểu rằng chỉ có cùng đồng đạo đàm luận trao đổi mới có thể nhanh chóng tiến bộ mà!” Thanh niên tóc vàng thành khẩn nói.
“Đương nhiên, bậc kỳ tài võ đạo như Bạch sư đệ đây, Tôn Linh Các cũng cực kì hoan nghênh.” Thanh niên tóc vàng lập tức nhìn về phía Bạch Thạch nói tiếp.
Thạch Mục đứng một bên, cặp con ngươi khẽ nhúc nhích.
Trong hai tháng qua, hắn cũng đã từng nghe cái tên Tôn Linh Các này, là một hội các đệ tử có thế lực không nhỏ của Hắc Ma Môn. Ở đó ngoài việc có không ít đệ tử Hậu Thiên có thực lực không tầm thường tụ tập, còn chiêu nạp đươc một vài học đồ thuật sĩ. Hơn nữa, có vẻ còn không hòa hợp lắm với Huyết Long Hội của Khúc Khôn.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 66: Tôn Linh Các và Huyết Long Hội
10.0/10 từ 10 lượt.