Huyền Giới Chi Môn
Chương 633: Chất vấn
"Ngươi..."
Mạc trưởng lão nghe vậy, thần tình khẽ giật mình, liếc qua đánh giá lại Thạch Mục một phen, trong đầu linh quang lóe lên, tựa hồ như nhớ lại thân phận của Thạch Mục.
"A, nguyên lai là ngươi, thật có lỗi, vừa rồi ta không có nhận ra. Về phần nhiệm vụ tập kích cứ điểm số chín, các ngươi hoàn thành rất tốt, cực khổ cho các ngươi rồi. Đúng rồi, muốn nói cho ngươi một tin tức tốt, liên minh bằng vào chiến dịch này một hơi thu về hai hai tòa cứ điểm mấu chốt, làm cho nhuệ khí của Hắc Ma tộc đại giảm. Các ngươi lập công không nhỏ, Liên Minh muốn gặp các ngươi để luận công ngợi khen." Mạc trưởng lão nói ra.
"Ngợi khen thì cho qua dùm cái! Bọn ta gần bốn trăm người tập kích cứ điểm số chín, chỉ sợ bây giờ đều đã chết hết, ban thưởng có lớn hơn nữa, đối với người đã chết cũng chả có được bao nhiêu tác dụng." Lông mày Thạch Mục nhíu lại, nói ra không một chút khách khí.
Lời vừa nói ra, Mạc trưởng lão sắc mặt trầm xuống, ở đây không ít người cũng biến sắc, nhao nhao bất khả tư nghị nhìn về Thạch Mục.
Dù đối với bọn hắn, có can đảm nói chuyện như thế với một tồn tại Thánh giai, căn bản là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói như tên đầu đất Thạch Mục này.
"Thạch Mục, đối với những người đã hi sinh ta cũng thập phần khổ sở, ngươi có thể còn sống trở về làm cho ta rất cao hứng, Liên Minh vào lúc này đang rất cần người, thực lực của ngươi lại dũng mãnh thiện chiến. Ngươi cần cái gì, Liên Minh đều sẽ cố gắng thõa mãn cho ngươi." Mạc trưởng lão giơ tay cản lại vài tên đệ tử Thiên Vị vừa định đứng lên, nói ra.
"Mạc trưởng lão, hôm nay Thạch mỗ tới đây, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, bọn ta mấy vạn Liên Minh đệ tử những năm nay ở tiền tuyến cùng Hắc Ma nhất tộc thề sống thề chết chém giết, nhưng ở trong mắt các ngươi, chẳng lẽ chỉ là một đống rác muốn vứt khi nào thì vứt?" Thạch Mục chậm rãi buông lời.
Lời vừa ra khỏi miệng khiến mấy tên Thánh giai trưởng lão nghe được, dù sao nhiệm vụ lần trước được ban phát ra từ Mạc trưởng lão, nhưng bọn hắn không có khả năng một chút cũng không biết.
Bất quá mấy lão hồ ly này vẫn ngồi im không nói gì cả, giả vờ như không nghe thấy.
Mạc trưởng lão ngồi ở ghế chủ tọa liền trầm mặc một lúc, lát sau mới mở miệng nói:
"Chiến tranh, là chú ý sách lược, cần chú trọng đại cục, cân nhắc được và mất, muốn đạt được thắng lợi cuối cùng, nhất định phải trả một cái giá tương ứng, thương vong càng là không thể tránh né. Bây giờ Hắc Ma bộ tộc phá tan kết giới, chẳng lẽ toàn bộ Di Dương Tinh Vực đứng nhìn bọn chúng quấy phá nơi ở của chúng ta? Sự hy sinh anh dũng của bọn ngươi, đều là vì một ngày Di Dương Tinh Vực sẽ được an bình khỏi sự xâm lấn của Hắc Ma bộ tộc. Vả lại, đây cũng là một loại trải nghiệm cực tốt, dù sao chỉ có trải qua đau khổ, mới có khả năng không ngừng thu được cảm ngộ để đột phá bình cảnh."
"Lời của ngài nghe qua đúng là vĩ đại vô cùng! Nhưng dù vậy, trước khi muốn bọn ta đi làm một cái nhiệm vụ nguy hiểm bậc này thì tại sao lại không thuyết minh cho bọn ta trước? Chẳng lẽ lo lắng bọn ta sẽ cự tuyệt nếu không được chuẩn bị trước? Nhìn đi, gần bốn trăm đệ tử tinh anh, những người luôn vì Liên Minh mà cống hiến giờ tại sao họ lại không còn đứng ở đây nữa? Ngươi luôn mồm kể khổ này nọ, vậy tại sao ta lại không thấy như vậy?" Thạch Mục cười gằn, liên tục đưa ra những câu hỏi với vị trưởng lão họ Mạc.
Mạc trưởng lão hơi nhướng mày, không nói gì.
"Nếu Mạc trưởng lão không thể trả lời, vậy thì Thạch mỗ cũng không thể nào lưu lại Phù Không Thành nữa, ta xin nghỉ." Thạch Mục lạnh lùng mở miệng nói ra.
"Lớn mật, ngươi vừa vào đã nói năng lỗ mãng, chống đối Mạc trưởng lão, ngỗ nghịch phạm thượng, bây giờ lại sợ chiến xin rút lui trở về tông môn..." Thiếu phụ xinh đẹp mặt đầy son phấn nổi giận, chống nạnh nói.
"Thạch mỗ ở tiền tuyến vì Liên Minh chém giết hơn mười năm, đã sớm vượt qua kỳ hạn mười năm do Liên Minh ban ra, muốn rời khỏi, có gì là không thể? Với lại, ngươi là ai? Ta hướng Mạc trưởng lão xin nghỉ, có liên quan gì tới ngươi?" Thạch Mục lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, mở miệng hỏi.
"Ngươi..." Thiếu phụ xinh đẹp nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.
"Thạch sư đệ không nên tức giận, vị này chính là Phó Dao sư muội đến từ Ly Trần Tông, đã từng tham dự tràng đại chiến trước đây, nàng ở trong đại quân tấn công cứ điểm số mười, liều mạng giết địch, giúp cho Liên Minh thuận lợi chiếm được cứ điểm số mười, lập đại công!" Đại hán đầu trọc Vinh Cách mở miệng nói ra.
"Chuyện này..." Ngôc từ của Thạch Mục sắc bén, nhất thời làm cho Vinh Cách không có cách nào đáp lại.
"Mấy vị đội trưởng ở đây đều là công thần trong trận đại chiến trước đây, thế nhưng lời của Thạch sư đệ dường như muốn nói việc chúng ta liều mạng chiến đấu, anh dũng đồ Ma đều không đáng là gì? Những chiến công mà bọn ta đã lập ra đều là hữu danh vô thực?" Thanh niên cao gầy với khuôn mặt vàng như nến liếc Thạch Mục một chút, từ tốn nói.
Người này ngữ điệu bất âm bất dương, nói ra một câu tru tâm như vậy, liền biến Thạch Mục thành kẻ thù của mọi người có mặt ở bên trong đại điện.
"Nếu nói đến chiến công, ta liền nói một chút về chiến công vậy! Ta, Thạch Mục, đã tới Phù Không cứ điểm được hơn mười năm, trải qua hơn ngàn trận chiến lớn nhỏ, giết 3,417 Hắc Ma tộc nhân, trong đó số Thiên Vị Ma nhân bị ta giết lên tới bảy mươi ba người. Tiểu đội dưới trướng của ta bất luận phục kích, ám sát,
vận tải, hay trinh thám lúc nào cũng bỏ ra cái giá thấp nhất để đem về chiến công to lớn cho Liên Minh. Xin hỏi Mạc trưởng lão, Thạch mỗ có bao giờ phải xin lỗi Liên Minh? Tại sao lại bị Mạc trưởng lão xem như thí tốt, chắc là bởi vì ta đến từ Thanh Lan Thánh Địa, mà không phải đến từ Ly Trần Tông?" Thạch Mục nói ra.
Thạch Mục vừa nói xong câu cuối cùng, trong đại điện nhất thời vang lên một trận ầm ĩ, sắc mặc của vài tên trưởng lão đến từ Thanh Lan Thánh Địa cùng với Trục Vân Kiếm Phái không khỏi có chút hơi đổi, đưa mắt nhìn về Mạc trưởng lão.
"Vô liêm sỉ! Tập kích cứ điểm số chín, chẳng lẽ không có đệ tử của Ly Trần Tông sao? Mạc trưởng lão thân là người điều hành ở đây, làm sao có chuyện ngài bất công?" Phó Dao gầm lên một tiếng nói.
"Thạch sư đệ không nên vu khống như vậy, Mạc trưởng lão từ ngày đến đây đã ban bố ra những sắc lệnh giúp ích cho việc chống lại sư xâm lăng của Ma tộc, nếu không, Liên Minh của chúng ta làm sao có được những chiến tích hiển hách trước Ma tộc?" Thanh niên cao gầy với khuôn mặt vàng như nến cười lạnh nói ra.
"Đúng rồi, Thạch sư đệ ngươi bày đặt nghĩa chính ngôn từ, nhưng thật ra ngươi lại kháng mệnh bỏ chiến, một mình chạy thoát khỏi chiến trường, chứ cỡ tu vi sơ kỳ của ngươi làm sao có cửa bình yên xuất hiện ở đây? Phải biết, pháp luật của Liên Minh tội nặng nhất là kháng lại nhiệm vụ được ban ra!" Phó Dao nói theo.
Mạc Lân Vũ mặt trầm như nước, vài tên Thánh giai trưởng lão ngồi ở hai bên cũng trầm mặc không nói.
"Còn nữa, cho dù là làm con rơi, chúng ta cũng thành công đem quân sĩ của cứ điểm số tám cùng với số mười dẫn dụ đi ra, nếu không các ngươi làm sao có thể thuận lợi chiếm được cả hai cứ điểm đó một cách dễ dàng như vậy? Tiểu đội của ta cùng với những Liên Minh đệ tử vì việc đó mà chết, các ngươi chẳng những không có chút nào hổ thẹn, trái lại đối với ta người đã sống sót qua tai nạn còn chỉ trích, không biết là có ý gì?" Thạch Mục tiếp tục nói.
Nghe Thạch Mục nói xong, đại đa số mọi người có mặt ở đó đều không tự chủ được cúi đầu xuống, tên Thánh giai trưởng lão đến từ Thanh Lan Thánh Địa chỉ biết lắc đầu, trực tiếp nhắm hai mắt lại, phong bế tai và mắt vì hắn không đành lòng để nghe nữa.
Thanh niên mặt vàng còn muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị Mạc Lân Vũ phất phất tay ngăn lại.
"Tốt, lần này ưu điểm cùng với khuyết điểm tạm thời không đề cập tới. Đối với những đệ tử đã hi sinh trong trận đại chiến này, Liên Minh sẽ không ngồi yên không để ý đến. Thạch Mục lần này có thể thoát ra từ Hắc Ma tộc để trở về đây, bất kể nói thế nào, đối với Liên Minh mà nói cũng là một chuyện may mắn. Thạch Mục ngươi lặn lội đường xa mà về, chỉ sợ cũng là mười phần mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi đi, còn việc ngươi xin nghỉ, ta đã biết rồi, cũng không cần nóng lòng làm gì." Mạc Lân Vũ khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Thạch Mục rời đi.
Thạch Mục biết, tiếp tục nói cũng sẽ không có kết quả gì, lập tức vung ống tay áo lên, liền xin cáo lui, xoay người đi ra khỏi đại điện.
Mạc Lân Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thạch Mục, con mắt hơi híp híp, nhưng lập tức khôi phục như thường.
Thạch Mục trực tiếp đi ra khỏi chủ điện, hai tên thủ vệ đệ tử lúc nãy thấy vẻ mặt không vui của Thạch Mục, tự nhiên thức thời không dám nói thêm cái gì.
Thạch Mục đứng tại cửa ra vào một chút, thở dài một cái, liền xoay tay lấy ra Linh Vũ Phi Chu, nhảy lên, nhắm về một hướng mà bay đi.
Giờ khắc này toàn bộ điểm công lao bên trong Chiến Minh Lệnh đều đã được thanh toán, toàn bộ chuyển thành Huyền Linh Điểm bên trong Huyền Linh Bích, đạt tới hơn mười vạn điểm.
Cũng phải nhắc tới bọn Hùng Đồ, nhờ Ma Hồn Túi của bọn chúng mà hắn mới có thể đạt được nhiều điểm công lao như vậy.
Vấn đề về Huyền Linh Điểm đã xong, giờ hắn cần phải trở về Thánh Địa ngay để đổi lấy mấy tầng sau của Cửu Chuyển Huyền Công.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Thạch Mục liền trở nên tốt hơn một chút.
Thời gian kế tiếp, hắn không trở về động phủ mà một mạch bay ra tới bến cảng của Phù Không Thành.
Giờ phút này, tại bến cảng rộng lớn có các loại cờ xí của hơn trăm chiếc chiến hạm màu vàng và bạc lớn nhỏ không đồng đều đang bay phấp phới, chỉnh tề lơ lửng ở phía bên phải của bến cảng.
Cách đó không xa, có hơn mười chiếc Ngân Nguyệt chiến hạm đang chuẩn bị cất cánh, xung quanh là những đạo độn quang bay tới bay lui, vô cùng náo nhiệt.
Ở một bãi đất trống trên cảng, nhiều đội Liên Minh dưới sự dẫn dắt của đội trưởng của mình, dồn dập hướng bến cảng đi tới, chiến ý của cả bọn đều sôi trào, chờ xuất phát, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ hưng phấn.
Thạch Mục nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, so với khi trước lúc hắn vừa mới tới còn muốn náo nhiệt hơn mấy lần, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, hắn không khỏi nhướng mày, trong lòng sinh ra một tia chán ghét.
Hắn lắc đầu, xoay người lại, hướng về phía bên trái của bến cảng mà đi.
Huyền Giới Chi Môn
Mạc trưởng lão nghe vậy, thần tình khẽ giật mình, liếc qua đánh giá lại Thạch Mục một phen, trong đầu linh quang lóe lên, tựa hồ như nhớ lại thân phận của Thạch Mục.
"A, nguyên lai là ngươi, thật có lỗi, vừa rồi ta không có nhận ra. Về phần nhiệm vụ tập kích cứ điểm số chín, các ngươi hoàn thành rất tốt, cực khổ cho các ngươi rồi. Đúng rồi, muốn nói cho ngươi một tin tức tốt, liên minh bằng vào chiến dịch này một hơi thu về hai hai tòa cứ điểm mấu chốt, làm cho nhuệ khí của Hắc Ma tộc đại giảm. Các ngươi lập công không nhỏ, Liên Minh muốn gặp các ngươi để luận công ngợi khen." Mạc trưởng lão nói ra.
"Ngợi khen thì cho qua dùm cái! Bọn ta gần bốn trăm người tập kích cứ điểm số chín, chỉ sợ bây giờ đều đã chết hết, ban thưởng có lớn hơn nữa, đối với người đã chết cũng chả có được bao nhiêu tác dụng." Lông mày Thạch Mục nhíu lại, nói ra không một chút khách khí.
Lời vừa nói ra, Mạc trưởng lão sắc mặt trầm xuống, ở đây không ít người cũng biến sắc, nhao nhao bất khả tư nghị nhìn về Thạch Mục.
Dù đối với bọn hắn, có can đảm nói chuyện như thế với một tồn tại Thánh giai, căn bản là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói như tên đầu đất Thạch Mục này.
"Thạch Mục, đối với những người đã hi sinh ta cũng thập phần khổ sở, ngươi có thể còn sống trở về làm cho ta rất cao hứng, Liên Minh vào lúc này đang rất cần người, thực lực của ngươi lại dũng mãnh thiện chiến. Ngươi cần cái gì, Liên Minh đều sẽ cố gắng thõa mãn cho ngươi." Mạc trưởng lão giơ tay cản lại vài tên đệ tử Thiên Vị vừa định đứng lên, nói ra.
"Mạc trưởng lão, hôm nay Thạch mỗ tới đây, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, bọn ta mấy vạn Liên Minh đệ tử những năm nay ở tiền tuyến cùng Hắc Ma nhất tộc thề sống thề chết chém giết, nhưng ở trong mắt các ngươi, chẳng lẽ chỉ là một đống rác muốn vứt khi nào thì vứt?" Thạch Mục chậm rãi buông lời.
Lời vừa ra khỏi miệng khiến mấy tên Thánh giai trưởng lão nghe được, dù sao nhiệm vụ lần trước được ban phát ra từ Mạc trưởng lão, nhưng bọn hắn không có khả năng một chút cũng không biết.
Bất quá mấy lão hồ ly này vẫn ngồi im không nói gì cả, giả vờ như không nghe thấy.
Mạc trưởng lão ngồi ở ghế chủ tọa liền trầm mặc một lúc, lát sau mới mở miệng nói:
"Chiến tranh, là chú ý sách lược, cần chú trọng đại cục, cân nhắc được và mất, muốn đạt được thắng lợi cuối cùng, nhất định phải trả một cái giá tương ứng, thương vong càng là không thể tránh né. Bây giờ Hắc Ma bộ tộc phá tan kết giới, chẳng lẽ toàn bộ Di Dương Tinh Vực đứng nhìn bọn chúng quấy phá nơi ở của chúng ta? Sự hy sinh anh dũng của bọn ngươi, đều là vì một ngày Di Dương Tinh Vực sẽ được an bình khỏi sự xâm lấn của Hắc Ma bộ tộc. Vả lại, đây cũng là một loại trải nghiệm cực tốt, dù sao chỉ có trải qua đau khổ, mới có khả năng không ngừng thu được cảm ngộ để đột phá bình cảnh."
"Lời của ngài nghe qua đúng là vĩ đại vô cùng! Nhưng dù vậy, trước khi muốn bọn ta đi làm một cái nhiệm vụ nguy hiểm bậc này thì tại sao lại không thuyết minh cho bọn ta trước? Chẳng lẽ lo lắng bọn ta sẽ cự tuyệt nếu không được chuẩn bị trước? Nhìn đi, gần bốn trăm đệ tử tinh anh, những người luôn vì Liên Minh mà cống hiến giờ tại sao họ lại không còn đứng ở đây nữa? Ngươi luôn mồm kể khổ này nọ, vậy tại sao ta lại không thấy như vậy?" Thạch Mục cười gằn, liên tục đưa ra những câu hỏi với vị trưởng lão họ Mạc.
Mạc trưởng lão hơi nhướng mày, không nói gì.
"Nếu Mạc trưởng lão không thể trả lời, vậy thì Thạch mỗ cũng không thể nào lưu lại Phù Không Thành nữa, ta xin nghỉ." Thạch Mục lạnh lùng mở miệng nói ra.
"Lớn mật, ngươi vừa vào đã nói năng lỗ mãng, chống đối Mạc trưởng lão, ngỗ nghịch phạm thượng, bây giờ lại sợ chiến xin rút lui trở về tông môn..." Thiếu phụ xinh đẹp mặt đầy son phấn nổi giận, chống nạnh nói.
"Thạch mỗ ở tiền tuyến vì Liên Minh chém giết hơn mười năm, đã sớm vượt qua kỳ hạn mười năm do Liên Minh ban ra, muốn rời khỏi, có gì là không thể? Với lại, ngươi là ai? Ta hướng Mạc trưởng lão xin nghỉ, có liên quan gì tới ngươi?" Thạch Mục lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, mở miệng hỏi.
"Ngươi..." Thiếu phụ xinh đẹp nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.
"Thạch sư đệ không nên tức giận, vị này chính là Phó Dao sư muội đến từ Ly Trần Tông, đã từng tham dự tràng đại chiến trước đây, nàng ở trong đại quân tấn công cứ điểm số mười, liều mạng giết địch, giúp cho Liên Minh thuận lợi chiếm được cứ điểm số mười, lập đại công!" Đại hán đầu trọc Vinh Cách mở miệng nói ra.
"Chuyện này..." Ngôc từ của Thạch Mục sắc bén, nhất thời làm cho Vinh Cách không có cách nào đáp lại.
"Mấy vị đội trưởng ở đây đều là công thần trong trận đại chiến trước đây, thế nhưng lời của Thạch sư đệ dường như muốn nói việc chúng ta liều mạng chiến đấu, anh dũng đồ Ma đều không đáng là gì? Những chiến công mà bọn ta đã lập ra đều là hữu danh vô thực?" Thanh niên cao gầy với khuôn mặt vàng như nến liếc Thạch Mục một chút, từ tốn nói.
Người này ngữ điệu bất âm bất dương, nói ra một câu tru tâm như vậy, liền biến Thạch Mục thành kẻ thù của mọi người có mặt ở bên trong đại điện.
"Nếu nói đến chiến công, ta liền nói một chút về chiến công vậy! Ta, Thạch Mục, đã tới Phù Không cứ điểm được hơn mười năm, trải qua hơn ngàn trận chiến lớn nhỏ, giết 3,417 Hắc Ma tộc nhân, trong đó số Thiên Vị Ma nhân bị ta giết lên tới bảy mươi ba người. Tiểu đội dưới trướng của ta bất luận phục kích, ám sát,
vận tải, hay trinh thám lúc nào cũng bỏ ra cái giá thấp nhất để đem về chiến công to lớn cho Liên Minh. Xin hỏi Mạc trưởng lão, Thạch mỗ có bao giờ phải xin lỗi Liên Minh? Tại sao lại bị Mạc trưởng lão xem như thí tốt, chắc là bởi vì ta đến từ Thanh Lan Thánh Địa, mà không phải đến từ Ly Trần Tông?" Thạch Mục nói ra.
Thạch Mục vừa nói xong câu cuối cùng, trong đại điện nhất thời vang lên một trận ầm ĩ, sắc mặc của vài tên trưởng lão đến từ Thanh Lan Thánh Địa cùng với Trục Vân Kiếm Phái không khỏi có chút hơi đổi, đưa mắt nhìn về Mạc trưởng lão.
"Vô liêm sỉ! Tập kích cứ điểm số chín, chẳng lẽ không có đệ tử của Ly Trần Tông sao? Mạc trưởng lão thân là người điều hành ở đây, làm sao có chuyện ngài bất công?" Phó Dao gầm lên một tiếng nói.
"Thạch sư đệ không nên vu khống như vậy, Mạc trưởng lão từ ngày đến đây đã ban bố ra những sắc lệnh giúp ích cho việc chống lại sư xâm lăng của Ma tộc, nếu không, Liên Minh của chúng ta làm sao có được những chiến tích hiển hách trước Ma tộc?" Thanh niên cao gầy với khuôn mặt vàng như nến cười lạnh nói ra.
"Đúng rồi, Thạch sư đệ ngươi bày đặt nghĩa chính ngôn từ, nhưng thật ra ngươi lại kháng mệnh bỏ chiến, một mình chạy thoát khỏi chiến trường, chứ cỡ tu vi sơ kỳ của ngươi làm sao có cửa bình yên xuất hiện ở đây? Phải biết, pháp luật của Liên Minh tội nặng nhất là kháng lại nhiệm vụ được ban ra!" Phó Dao nói theo.
Mạc Lân Vũ mặt trầm như nước, vài tên Thánh giai trưởng lão ngồi ở hai bên cũng trầm mặc không nói.
"Còn nữa, cho dù là làm con rơi, chúng ta cũng thành công đem quân sĩ của cứ điểm số tám cùng với số mười dẫn dụ đi ra, nếu không các ngươi làm sao có thể thuận lợi chiếm được cả hai cứ điểm đó một cách dễ dàng như vậy? Tiểu đội của ta cùng với những Liên Minh đệ tử vì việc đó mà chết, các ngươi chẳng những không có chút nào hổ thẹn, trái lại đối với ta người đã sống sót qua tai nạn còn chỉ trích, không biết là có ý gì?" Thạch Mục tiếp tục nói.
Nghe Thạch Mục nói xong, đại đa số mọi người có mặt ở đó đều không tự chủ được cúi đầu xuống, tên Thánh giai trưởng lão đến từ Thanh Lan Thánh Địa chỉ biết lắc đầu, trực tiếp nhắm hai mắt lại, phong bế tai và mắt vì hắn không đành lòng để nghe nữa.
Thanh niên mặt vàng còn muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị Mạc Lân Vũ phất phất tay ngăn lại.
"Tốt, lần này ưu điểm cùng với khuyết điểm tạm thời không đề cập tới. Đối với những đệ tử đã hi sinh trong trận đại chiến này, Liên Minh sẽ không ngồi yên không để ý đến. Thạch Mục lần này có thể thoát ra từ Hắc Ma tộc để trở về đây, bất kể nói thế nào, đối với Liên Minh mà nói cũng là một chuyện may mắn. Thạch Mục ngươi lặn lội đường xa mà về, chỉ sợ cũng là mười phần mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi đi, còn việc ngươi xin nghỉ, ta đã biết rồi, cũng không cần nóng lòng làm gì." Mạc Lân Vũ khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Thạch Mục rời đi.
Thạch Mục biết, tiếp tục nói cũng sẽ không có kết quả gì, lập tức vung ống tay áo lên, liền xin cáo lui, xoay người đi ra khỏi đại điện.
Mạc Lân Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thạch Mục, con mắt hơi híp híp, nhưng lập tức khôi phục như thường.
Thạch Mục trực tiếp đi ra khỏi chủ điện, hai tên thủ vệ đệ tử lúc nãy thấy vẻ mặt không vui của Thạch Mục, tự nhiên thức thời không dám nói thêm cái gì.
Thạch Mục đứng tại cửa ra vào một chút, thở dài một cái, liền xoay tay lấy ra Linh Vũ Phi Chu, nhảy lên, nhắm về một hướng mà bay đi.
Giờ khắc này toàn bộ điểm công lao bên trong Chiến Minh Lệnh đều đã được thanh toán, toàn bộ chuyển thành Huyền Linh Điểm bên trong Huyền Linh Bích, đạt tới hơn mười vạn điểm.
Cũng phải nhắc tới bọn Hùng Đồ, nhờ Ma Hồn Túi của bọn chúng mà hắn mới có thể đạt được nhiều điểm công lao như vậy.
Vấn đề về Huyền Linh Điểm đã xong, giờ hắn cần phải trở về Thánh Địa ngay để đổi lấy mấy tầng sau của Cửu Chuyển Huyền Công.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Thạch Mục liền trở nên tốt hơn một chút.
Thời gian kế tiếp, hắn không trở về động phủ mà một mạch bay ra tới bến cảng của Phù Không Thành.
Giờ phút này, tại bến cảng rộng lớn có các loại cờ xí của hơn trăm chiếc chiến hạm màu vàng và bạc lớn nhỏ không đồng đều đang bay phấp phới, chỉnh tề lơ lửng ở phía bên phải của bến cảng.
Cách đó không xa, có hơn mười chiếc Ngân Nguyệt chiến hạm đang chuẩn bị cất cánh, xung quanh là những đạo độn quang bay tới bay lui, vô cùng náo nhiệt.
Ở một bãi đất trống trên cảng, nhiều đội Liên Minh dưới sự dẫn dắt của đội trưởng của mình, dồn dập hướng bến cảng đi tới, chiến ý của cả bọn đều sôi trào, chờ xuất phát, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ hưng phấn.
Thạch Mục nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, so với khi trước lúc hắn vừa mới tới còn muốn náo nhiệt hơn mấy lần, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, hắn không khỏi nhướng mày, trong lòng sinh ra một tia chán ghét.
Hắn lắc đầu, xoay người lại, hướng về phía bên trái của bến cảng mà đi.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 633: Chất vấn
10.0/10 từ 10 lượt.