Huyền Giới Chi Môn
Chương 583: Mười năm ước hẹn
"Anh Linh Quả?"
Thạch mục nghe nói, sắc mặt không đổi. Nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ.
Nếu là trước kia hắn quả thật chưa từng nghe đến Anh Linh quả. Có điều trước lúc nhận nhiệm vụ này, hắn đã tìm được không ít thông tin liên quan, cùng những tài liệu trợ giúp đột phá cảnh giới thiên vị trong Thánh Điển các ở tông môn.
Anh Linh quả chính là một loại trong đó. Nghe nói quả này có thể củng cố nguyên thần, ngưng khí phủ, tăng một phần mười khả năng đột phát đối với võ giả Địa Giai đỉnh phong, ngưng tụ kim đan trùng kích cảnh giới Thiên Vị. Có thể nói Anh Linh Quả chính là thiên địa linh vật mà tất cả võ giả địa giai đều mơ ước.
Sở dĩ Thạch mục ấn tượng sâu sắc với loại quả này là do một loại đặc tính kỳ lạ của nó
Có người nói Anh Linh Quả khi đã thành thục. Sẽ phát ra âm thanh như tiếng trẻ con khóc nỉ non, thông linh như linh vật. Hơn nữa bọn chúng còn biết căn cứ theo độ thành thục mà diễn sinh ra giả thụ đánh lừa người muốn tìm chúng/
Chỉ là quả này yêu cầu cực kỳ hà khắc với nơi sinh trưởng. Căn bản là không có cách nào để bồi dưỡng, mà chu kỳ sinh trưởng lại cực kỳ lâu dài. Vì vậy từ rất lâu rồi gần như tuyệt tích, thậm chí Tiên Dược Trai trong Thanh Lan Thanh Địa cũng không cách nào tìm được.
Thạch Mục mặc dù vừa trải qua tranh đấu, nhưng cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Hắn nhìn thoáng qua cười đáp lại.
"Đại danh của Anh Linh Quả, Thạch mỗ đã nghe nói qua. Có điều Giang cô nương đột nhiên đề cập đến vật ấy, chẳng lẽ ở đây lại có loại kỳ trân này hay sao?"
"Thạch huynh nói không sai." Giang Thủy Thủy trả lời lại hắn.
"Giang cô nương có gì không ngại cứ nói thẳng." Thạch Mục trầm mặc một lát, lên tiếng.
Nhìn qua biểu hiện của nữ tử này không giống nói dối nhưng nàng lại đem bí mật này nói cho hắn, tất nhiên còn mang mục đích khác.
"Thạch huynh quả nhiên sảng khoái, thực không dám giấu giếm tiểu nữ thật là có biết địa phương loại linh quả này xuất hiện. Lần này cũng định đi vào, không ngờ lại bị yêu thú vây khốn ở đây. May được Thạch huynh cứu giúp." Giang Thủy Thủy cười nói.
Thạch Mục im lặng, không nói gì.
"Sự việc về linh quả này cách đây mười năm. Mười năm trước, khi lần thi đấu đầu kết thúc không lâu. Trong một lần chấp hành nhiệm vụ tông môn, ta đi tới Thanh Diệp Tinh vô tình phát hiện một bí cảnh bí mật. Bên trong sinh trưởng một gốc Thánh Anh Quả Thụ." Giang Thủy Thủy chậm rãi kể lại/
Thạch Mục nghe thế, trong lòng hơi động, hô hấp có phần dồn dập hơn.
"Trừ ta ra, phát hiện nơi đó còn có vài vị đồng môn. Chỉ là khi đó, Anh Linh Quả chưa thành thục, còn kém khoảng mười năm hỏa hầu nữa. Chúng ta liền ước định sau mười năm trở lại nơi này mọi người cùng mở ra bí cảnh hái Anh Linh Quả."
Thạch Mục ánh mắt chớp động, giây lát sau lên tiếng hỏi: "Đại sự như thế không biết Giang cô nương vì sao phải nói cho Thạch mỗ?"
Ngày đó chúng ta ước định, lần này xâm nhập bí cảnh, mỗi người chỉ có thể mời một người giúp đỡ. Mà giới hạn tu vi Địa Giai trở xuống. Tiểu nữ thật không có một vị bằng hữu nào có thể tin tưởng được. Tiểu nữ đem việc này nói cho Thạch huynh là muốn mời Thạch huynh cùng đồng hành, không biết Thạch huynh có hứng thú không?" Giang Thủy Thủy nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt bình thản, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi: "Bên trong bí cảnh có thể có nguy hiểm gì không?"
"Nếu là nơi Anh Linh Quả, linh vật cỡ này sinh trưởng. Bên trong không thể nào không có nguy hiểm. Nhưng lấy thực lực của Thạch huynh thì chắc cũng không phải lo lắng." Giang Thủy Thủy cất tiếng trả lời.
"Tốt lắm, vì Anh Linh Quả mạo hiểm một chút cũng đáng." Thạch Mục gật đầu nói.
"Nói như vậy là Thạch huynh đáp ứng rồi?" Giang Thủy Thủy hỏi.
"Không sai!" Thạch Mục gật đầu trả lời.
"Nếu như thế, chúng ta cùng lên đường thôi. Tiểu nữ bị lũ yêu thú cuốn lấy đã lãng phí không ít thời gian. Những người khác chắc cũng đã đến." Giang Thủy Thủy lên tiếng thúc giục, sau đó nàng phất tay lấy ra một kiên linh khí, là một kiện trường toa màu xanh nâng thân thể nàng lên.
Thạch Mục đem thần thức quét qua một chút, lập tức nhận ra đó là một kiện trung phẩm linh khí
"Nếu Giang cô nương không chê thì có thể lên phi xa của Thạch mỗ, tốc độ sẽ nhanh hơn đó. Thạch Mục phất tay tế ra Linh Vũ Phi Xa. Một luồng linh lực mãnh liệt tán ra bốn phía.
Giang Thủy Thủy liếc nhìn Linh Vũ Phi Xa. Đôi mắt đẹp lộ ra một tia kinh ngạc.
"Thượng phẩm phi hành linh khí! Thạch huynh không hổ là đệ tử ngàn năm, thân gia quả nhiên không phải chúng ta đệ tử trăm năm có thể so sánh." Giọng nói của nàng có chút ghen tị.
"Đây là Thạch mỗ ngẫu nhiên lấy được một khối thần mộc mới đem một kiện linh khí phi hành trước đây tiến cấp." Thạch Mục lắc đầu từ tốn.
Giang Thủy Thủy khẽ mỉm cười, cũng không từ chối, phất tay thu hồi trường toa, phi thân lên phi xa, đứng ở phía sau Thạch Mục.
Thạch Mục phất tay, đánh ra một đạo pháp quyết, Linh Vũ Phi Xa phát ra một vầng ánh sáng màu xanh. Phía dưới hiện ra từng đóa bạch vân Phi xa nhẹ rung động rồi hóa thành một đạo thanh hồng bay vụt về phía trước. Phong cảnh xung quanh nhanh chóng vụt qua, đã bắt đầu mơ hồ không rõ.
"Không hổ là linh khí Phi Hành thượng phẩm." Giang Thủy Thủy cảm thán.
Thạch Mục cười khẽ một tiếng. Hắn để trong xe chính là cực phẩm linh thạch, tốc độ còn chưa có đạt đến cực hạn nhất.
Thanh hồng xẹt qua bầu trời, hướng về một phía mà lướt đi
........
Một ngày một đêm sau, trong một hẻm núi giống như lạch trời trên Thanh Diệp Tinh, một đạo kinh hồng giống như lưu tinh bay xẹt tới, tốc độ cực nhanh sau mấy cái nhấp nháy đã xuất hiện.
Thanh hồng lóe lên hiện ra một chiếc phi xa hình thoi bên trên đứng hai người. Chính là Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy.
Thạch Mục ánh mắt chớp động quan sát bốn phía. Nơi này hai bên hẻm núi, sơn mạch hùng vĩ, linh khí nồng đậm, nghiễm nhiên là một chỗ tu luyện tuyệt hảo.
"Giang cô nương, lối vào bí cảnh theo lời ngươi chính là ở đây sao?" Thạch Mục lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, là bên dưới thung lũng trước mặt." Giang Thủy Thủy chỉ tay về một hướng cười nói.
Thạch Mục nhìn theo. Chỉ thấy bên trong thung lũng sương mù bồng bềnh, gió núi gào thét. Sương mù trong cốc vậy mà không bị gió cuốn bay mà như bị một cái gì đó giữ lại.
Hai mắt kim quang lóe lên nhìn tới, nơi nào đó trong hẻm núi hai tòa sơn mạch chạy song song tạo ra một loại khúc chiết quỷ dị hình thành một cái thung lũng. Lối vào thung lũng hư không thỉnh thoảng lại hiện ra từng trận gợn sóng yếu ớt, chắc hẳn đã được một loại cấm chế nào đó bảo vệ. Nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra được.
Xem ra chính là nơi này rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thạch Mục thúc giục pháp quyết Linh Vũ Phi Xa hóa thành một đạo lưu quang bay vào một mảnh đất trống trước sơn cốc.
Thạch Mục thu hồi phi xa cùng Giang Thủy Thủy khoanh chân ngồi xuống trên một tảng đá lớn.
"Không biết những người khác đã đến hay chưa?" Giang Thủy Thủy hướng về xung quanh quan sát rồi nói.
"Chư vị lần này có bao nhiêu người?" Thạch Mục lên tiếng hỏi.
"Có năm người cùng phát hiện bí cảnh, nếu ai cũng mang theo một tên đồng bọn thì sẽ có mười người tới đây. Thật không ngờ chúng ta lại là người đến đầu tiên." Giang Thủy Thủy quan sát xung quanh vừa lên tiếng.
Thạch Mục gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng.
Nơi đó, xuất hiện một đạo độn quang màu đỏ thẫm phá không bay tới, tốc độ cực nhanh. Tuy không bằng Linh Vũ Phi Xa nhưng cũng không kém bao nhiêu, sau mấy hơi thở đã đến.
Xích quang lóe lên, một bóng người hiện ra.
Thạch Mục ánh mắt khẽ động, người đến một thân áo trắng, khí chất nho nhã không phải ai khác chính là Triệu Tiễn.
Triệu Tiễn nhìn thấy Thạch Mục, tròng mắt nhúc nhích lộ ra một chút kinh ngạc.
"Triệu huynh, lâu rồi không gặp."
Khí tức trên người Triệu Tiễn mạnh hơn không ít so với đợt thi đấu lần trước.
"Hóa ra là Thạch huynh, đã lâu không gặp Thạch huynh danh tiếng thật kinh người, vậy mà có thể thông qua Huyễn Ma Đạo trở thành đệ tử nghìn năm. Thật sự là đáng chúc mừng." Triệu Tiễn liếc nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên tia dị mang.
"Triệu huynh bây giờ đã là thân truyền đệ tử của Thánh Tổ. Phúc duyên thâm hậu lại còn đoạt được vị trí đệ nhất trong lần thi đấu gần đây. Chút thành tựu của tại hạ sao dám đánh đồng cùng Triệu huynh." Thạch Mục cười nói.
"Thạch huynh đi cùng Giang cô nương, xem ra cũng vì Anh Linh Quả nhỉ?" Triệu Tiễn nhìn Giang Thủy Thủy một chút rồi hỏi.
"Triệu sư huynh, sao ngươi lại đi một mình?" Thạch Mục nghĩ tới điều gì bèn hỏi.
"Xâm nhập bí cảnh một mình ta là đủ, vốn dĩ Triệu mỗ còn đang lo lắng chuyến này đi có chút cô quạnh nhưng bây giờ đã có Thạch huynh thì tốt rồi." Triệu Tiễn nhàn nhạt nói một câu sau đó đi đến một bên khoanh chân ngồi xuống.
Thạch Mục ánh mắt khẽ động đột nhiên nhìn thấy Giang Thủy Thủy nhìn về phía Triệu Tiễn, trong mắt nàng theo vài phần địch ý.
"Ồ, Giang Thủy Thủy lẽ nào có thù oán gì với Triệu Tiễn sao?" Trong lòng âm thầm suy đoán bất quá có người ngoài ở đây, hắn cũng không tiện hỏi.
Một canh giờ sau có thêm hai lượt người trước sau tới đây.
Lượt thứ nhất là hai người xa lạ Thạch mục không nhận ra. Trong đó có một người thanh niên mặt đen, tu vi Địa giai trung kỳ, trên người mặc y phục của đệ tử trăm năm. Thạch Mục không có ấn tượng gì, có lẽ là đệ tử bái nhập Thanh Lan Thánh Địa sớm hơn bọn hắn.
Nhưng khiến cho Thạch Mục kinh ngạc chính là trong số những người tiếp theo lại có người quen.
Người kia là một nam tử mũi ưng, khuôn mặt âm kiêu. Chính là người cùng hắn có chút quan hệ Triệu Trầm Lôi. Người này nhìn thấy Thạch Mục sắc mặt thay đổi, biến ảo không ngừng rồi cùng đồng bạn đi tới một bên ngồi xuống.
Thạch Mục cũng không để ý đến gã nữa.
Lại hơn một canh giờ sau, phía trước xuất hiện một đạo độn quang màu xanh bay tới, rất nhanh đã đến gần đây.
"Rốt cục đã đến đông đủ."
Đám người Thạch Mục nhìn thấy độn quang, đồng loạt đứng lên.
Độn quang màu xanh bay đến là một chiếc phi chu tinh mỹ.
Lam quang lóe lên, phi chu biến mất phía trên hạ xuống hai người.
Một người trong đó là một hồng y thiếu phụ dáng người uyển chuyển, mang khăn che mặt lên không rõ dung mạo.
Người còn lại là một công tử nho nhã, tay cầm một chiếc quạt giấy màu trắng. Không phải ai khác chính là lăng Phong.
"Chư vị, chúng ta có việc gấp trì hoãn lên đến muộn, xin thứ tội." Hồng y thiếu phụ chắp tay một vòng nói với mọi người.
"Lăng Phong sư huynh, lần trước từ biệt thoáng cái đã mấy năm. Không nghĩ tới có thể gặp nhau chỗ này." Thạch Mục tiến lên phía trước cười nói.
"Thạch sư đệ, ngươi cũng tới sao?" Lăng Phong nhìn thấy Thạch Mục trên mặt cũng thoáng qua nét mừng, gật đầu đáp lại.
Huyền Giới Chi Môn
Thạch mục nghe nói, sắc mặt không đổi. Nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ.
Nếu là trước kia hắn quả thật chưa từng nghe đến Anh Linh quả. Có điều trước lúc nhận nhiệm vụ này, hắn đã tìm được không ít thông tin liên quan, cùng những tài liệu trợ giúp đột phá cảnh giới thiên vị trong Thánh Điển các ở tông môn.
Anh Linh quả chính là một loại trong đó. Nghe nói quả này có thể củng cố nguyên thần, ngưng khí phủ, tăng một phần mười khả năng đột phát đối với võ giả Địa Giai đỉnh phong, ngưng tụ kim đan trùng kích cảnh giới Thiên Vị. Có thể nói Anh Linh Quả chính là thiên địa linh vật mà tất cả võ giả địa giai đều mơ ước.
Sở dĩ Thạch mục ấn tượng sâu sắc với loại quả này là do một loại đặc tính kỳ lạ của nó
Có người nói Anh Linh Quả khi đã thành thục. Sẽ phát ra âm thanh như tiếng trẻ con khóc nỉ non, thông linh như linh vật. Hơn nữa bọn chúng còn biết căn cứ theo độ thành thục mà diễn sinh ra giả thụ đánh lừa người muốn tìm chúng/
Chỉ là quả này yêu cầu cực kỳ hà khắc với nơi sinh trưởng. Căn bản là không có cách nào để bồi dưỡng, mà chu kỳ sinh trưởng lại cực kỳ lâu dài. Vì vậy từ rất lâu rồi gần như tuyệt tích, thậm chí Tiên Dược Trai trong Thanh Lan Thanh Địa cũng không cách nào tìm được.
Thạch Mục mặc dù vừa trải qua tranh đấu, nhưng cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Hắn nhìn thoáng qua cười đáp lại.
"Đại danh của Anh Linh Quả, Thạch mỗ đã nghe nói qua. Có điều Giang cô nương đột nhiên đề cập đến vật ấy, chẳng lẽ ở đây lại có loại kỳ trân này hay sao?"
"Thạch huynh nói không sai." Giang Thủy Thủy trả lời lại hắn.
"Giang cô nương có gì không ngại cứ nói thẳng." Thạch Mục trầm mặc một lát, lên tiếng.
Nhìn qua biểu hiện của nữ tử này không giống nói dối nhưng nàng lại đem bí mật này nói cho hắn, tất nhiên còn mang mục đích khác.
"Thạch huynh quả nhiên sảng khoái, thực không dám giấu giếm tiểu nữ thật là có biết địa phương loại linh quả này xuất hiện. Lần này cũng định đi vào, không ngờ lại bị yêu thú vây khốn ở đây. May được Thạch huynh cứu giúp." Giang Thủy Thủy cười nói.
Thạch Mục im lặng, không nói gì.
"Sự việc về linh quả này cách đây mười năm. Mười năm trước, khi lần thi đấu đầu kết thúc không lâu. Trong một lần chấp hành nhiệm vụ tông môn, ta đi tới Thanh Diệp Tinh vô tình phát hiện một bí cảnh bí mật. Bên trong sinh trưởng một gốc Thánh Anh Quả Thụ." Giang Thủy Thủy chậm rãi kể lại/
Thạch Mục nghe thế, trong lòng hơi động, hô hấp có phần dồn dập hơn.
"Trừ ta ra, phát hiện nơi đó còn có vài vị đồng môn. Chỉ là khi đó, Anh Linh Quả chưa thành thục, còn kém khoảng mười năm hỏa hầu nữa. Chúng ta liền ước định sau mười năm trở lại nơi này mọi người cùng mở ra bí cảnh hái Anh Linh Quả."
Thạch Mục ánh mắt chớp động, giây lát sau lên tiếng hỏi: "Đại sự như thế không biết Giang cô nương vì sao phải nói cho Thạch mỗ?"
Ngày đó chúng ta ước định, lần này xâm nhập bí cảnh, mỗi người chỉ có thể mời một người giúp đỡ. Mà giới hạn tu vi Địa Giai trở xuống. Tiểu nữ thật không có một vị bằng hữu nào có thể tin tưởng được. Tiểu nữ đem việc này nói cho Thạch huynh là muốn mời Thạch huynh cùng đồng hành, không biết Thạch huynh có hứng thú không?" Giang Thủy Thủy nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt bình thản, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi: "Bên trong bí cảnh có thể có nguy hiểm gì không?"
"Nếu là nơi Anh Linh Quả, linh vật cỡ này sinh trưởng. Bên trong không thể nào không có nguy hiểm. Nhưng lấy thực lực của Thạch huynh thì chắc cũng không phải lo lắng." Giang Thủy Thủy cất tiếng trả lời.
"Tốt lắm, vì Anh Linh Quả mạo hiểm một chút cũng đáng." Thạch Mục gật đầu nói.
"Nói như vậy là Thạch huynh đáp ứng rồi?" Giang Thủy Thủy hỏi.
"Không sai!" Thạch Mục gật đầu trả lời.
"Nếu như thế, chúng ta cùng lên đường thôi. Tiểu nữ bị lũ yêu thú cuốn lấy đã lãng phí không ít thời gian. Những người khác chắc cũng đã đến." Giang Thủy Thủy lên tiếng thúc giục, sau đó nàng phất tay lấy ra một kiên linh khí, là một kiện trường toa màu xanh nâng thân thể nàng lên.
Thạch Mục đem thần thức quét qua một chút, lập tức nhận ra đó là một kiện trung phẩm linh khí
"Nếu Giang cô nương không chê thì có thể lên phi xa của Thạch mỗ, tốc độ sẽ nhanh hơn đó. Thạch Mục phất tay tế ra Linh Vũ Phi Xa. Một luồng linh lực mãnh liệt tán ra bốn phía.
Giang Thủy Thủy liếc nhìn Linh Vũ Phi Xa. Đôi mắt đẹp lộ ra một tia kinh ngạc.
"Thượng phẩm phi hành linh khí! Thạch huynh không hổ là đệ tử ngàn năm, thân gia quả nhiên không phải chúng ta đệ tử trăm năm có thể so sánh." Giọng nói của nàng có chút ghen tị.
"Đây là Thạch mỗ ngẫu nhiên lấy được một khối thần mộc mới đem một kiện linh khí phi hành trước đây tiến cấp." Thạch Mục lắc đầu từ tốn.
Giang Thủy Thủy khẽ mỉm cười, cũng không từ chối, phất tay thu hồi trường toa, phi thân lên phi xa, đứng ở phía sau Thạch Mục.
Thạch Mục phất tay, đánh ra một đạo pháp quyết, Linh Vũ Phi Xa phát ra một vầng ánh sáng màu xanh. Phía dưới hiện ra từng đóa bạch vân Phi xa nhẹ rung động rồi hóa thành một đạo thanh hồng bay vụt về phía trước. Phong cảnh xung quanh nhanh chóng vụt qua, đã bắt đầu mơ hồ không rõ.
"Không hổ là linh khí Phi Hành thượng phẩm." Giang Thủy Thủy cảm thán.
Thạch Mục cười khẽ một tiếng. Hắn để trong xe chính là cực phẩm linh thạch, tốc độ còn chưa có đạt đến cực hạn nhất.
Thanh hồng xẹt qua bầu trời, hướng về một phía mà lướt đi
........
Một ngày một đêm sau, trong một hẻm núi giống như lạch trời trên Thanh Diệp Tinh, một đạo kinh hồng giống như lưu tinh bay xẹt tới, tốc độ cực nhanh sau mấy cái nhấp nháy đã xuất hiện.
Thanh hồng lóe lên hiện ra một chiếc phi xa hình thoi bên trên đứng hai người. Chính là Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy.
Thạch Mục ánh mắt chớp động quan sát bốn phía. Nơi này hai bên hẻm núi, sơn mạch hùng vĩ, linh khí nồng đậm, nghiễm nhiên là một chỗ tu luyện tuyệt hảo.
"Giang cô nương, lối vào bí cảnh theo lời ngươi chính là ở đây sao?" Thạch Mục lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, là bên dưới thung lũng trước mặt." Giang Thủy Thủy chỉ tay về một hướng cười nói.
Thạch Mục nhìn theo. Chỉ thấy bên trong thung lũng sương mù bồng bềnh, gió núi gào thét. Sương mù trong cốc vậy mà không bị gió cuốn bay mà như bị một cái gì đó giữ lại.
Hai mắt kim quang lóe lên nhìn tới, nơi nào đó trong hẻm núi hai tòa sơn mạch chạy song song tạo ra một loại khúc chiết quỷ dị hình thành một cái thung lũng. Lối vào thung lũng hư không thỉnh thoảng lại hiện ra từng trận gợn sóng yếu ớt, chắc hẳn đã được một loại cấm chế nào đó bảo vệ. Nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra được.
Xem ra chính là nơi này rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thạch Mục thúc giục pháp quyết Linh Vũ Phi Xa hóa thành một đạo lưu quang bay vào một mảnh đất trống trước sơn cốc.
Thạch Mục thu hồi phi xa cùng Giang Thủy Thủy khoanh chân ngồi xuống trên một tảng đá lớn.
"Không biết những người khác đã đến hay chưa?" Giang Thủy Thủy hướng về xung quanh quan sát rồi nói.
"Chư vị lần này có bao nhiêu người?" Thạch Mục lên tiếng hỏi.
"Có năm người cùng phát hiện bí cảnh, nếu ai cũng mang theo một tên đồng bọn thì sẽ có mười người tới đây. Thật không ngờ chúng ta lại là người đến đầu tiên." Giang Thủy Thủy quan sát xung quanh vừa lên tiếng.
Thạch Mục gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng.
Nơi đó, xuất hiện một đạo độn quang màu đỏ thẫm phá không bay tới, tốc độ cực nhanh. Tuy không bằng Linh Vũ Phi Xa nhưng cũng không kém bao nhiêu, sau mấy hơi thở đã đến.
Xích quang lóe lên, một bóng người hiện ra.
Thạch Mục ánh mắt khẽ động, người đến một thân áo trắng, khí chất nho nhã không phải ai khác chính là Triệu Tiễn.
Triệu Tiễn nhìn thấy Thạch Mục, tròng mắt nhúc nhích lộ ra một chút kinh ngạc.
"Triệu huynh, lâu rồi không gặp."
Khí tức trên người Triệu Tiễn mạnh hơn không ít so với đợt thi đấu lần trước.
"Hóa ra là Thạch huynh, đã lâu không gặp Thạch huynh danh tiếng thật kinh người, vậy mà có thể thông qua Huyễn Ma Đạo trở thành đệ tử nghìn năm. Thật sự là đáng chúc mừng." Triệu Tiễn liếc nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên tia dị mang.
"Triệu huynh bây giờ đã là thân truyền đệ tử của Thánh Tổ. Phúc duyên thâm hậu lại còn đoạt được vị trí đệ nhất trong lần thi đấu gần đây. Chút thành tựu của tại hạ sao dám đánh đồng cùng Triệu huynh." Thạch Mục cười nói.
"Thạch huynh đi cùng Giang cô nương, xem ra cũng vì Anh Linh Quả nhỉ?" Triệu Tiễn nhìn Giang Thủy Thủy một chút rồi hỏi.
"Triệu sư huynh, sao ngươi lại đi một mình?" Thạch Mục nghĩ tới điều gì bèn hỏi.
"Xâm nhập bí cảnh một mình ta là đủ, vốn dĩ Triệu mỗ còn đang lo lắng chuyến này đi có chút cô quạnh nhưng bây giờ đã có Thạch huynh thì tốt rồi." Triệu Tiễn nhàn nhạt nói một câu sau đó đi đến một bên khoanh chân ngồi xuống.
Thạch Mục ánh mắt khẽ động đột nhiên nhìn thấy Giang Thủy Thủy nhìn về phía Triệu Tiễn, trong mắt nàng theo vài phần địch ý.
"Ồ, Giang Thủy Thủy lẽ nào có thù oán gì với Triệu Tiễn sao?" Trong lòng âm thầm suy đoán bất quá có người ngoài ở đây, hắn cũng không tiện hỏi.
Một canh giờ sau có thêm hai lượt người trước sau tới đây.
Lượt thứ nhất là hai người xa lạ Thạch mục không nhận ra. Trong đó có một người thanh niên mặt đen, tu vi Địa giai trung kỳ, trên người mặc y phục của đệ tử trăm năm. Thạch Mục không có ấn tượng gì, có lẽ là đệ tử bái nhập Thanh Lan Thánh Địa sớm hơn bọn hắn.
Nhưng khiến cho Thạch Mục kinh ngạc chính là trong số những người tiếp theo lại có người quen.
Người kia là một nam tử mũi ưng, khuôn mặt âm kiêu. Chính là người cùng hắn có chút quan hệ Triệu Trầm Lôi. Người này nhìn thấy Thạch Mục sắc mặt thay đổi, biến ảo không ngừng rồi cùng đồng bạn đi tới một bên ngồi xuống.
Thạch Mục cũng không để ý đến gã nữa.
Lại hơn một canh giờ sau, phía trước xuất hiện một đạo độn quang màu xanh bay tới, rất nhanh đã đến gần đây.
"Rốt cục đã đến đông đủ."
Đám người Thạch Mục nhìn thấy độn quang, đồng loạt đứng lên.
Độn quang màu xanh bay đến là một chiếc phi chu tinh mỹ.
Lam quang lóe lên, phi chu biến mất phía trên hạ xuống hai người.
Một người trong đó là một hồng y thiếu phụ dáng người uyển chuyển, mang khăn che mặt lên không rõ dung mạo.
Người còn lại là một công tử nho nhã, tay cầm một chiếc quạt giấy màu trắng. Không phải ai khác chính là lăng Phong.
"Chư vị, chúng ta có việc gấp trì hoãn lên đến muộn, xin thứ tội." Hồng y thiếu phụ chắp tay một vòng nói với mọi người.
"Lăng Phong sư huynh, lần trước từ biệt thoáng cái đã mấy năm. Không nghĩ tới có thể gặp nhau chỗ này." Thạch Mục tiến lên phía trước cười nói.
"Thạch sư đệ, ngươi cũng tới sao?" Lăng Phong nhìn thấy Thạch Mục trên mặt cũng thoáng qua nét mừng, gật đầu đáp lại.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 583: Mười năm ước hẹn
10.0/10 từ 10 lượt.