Huyền Giới Chi Môn
Chương 539: Giết! Giết! Giết
Dịch giả: nila32
Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến một tiếng nổ rung trời chuyển đất!
Cự viên ba đầu sáu tay tung ra một quyền, đánh vỡ một chiếc thuyền lớn không kịp né tránh thành hai đoạn. Thân thuyền nổ văng tung tóe, tạo thành từng đạo kim rực sáng như ánh mặt trời. Vô số giáp sĩ từ đó rơi ra.
Cánh tay của cự viên bỗng nhiên quét qua, mặt ngoài rực sáng bạch quang. Đám giáp sĩ lập tức biến thành bột mình, một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra.
Theo trống trận xa xa truyền đến, lại có ba bốc chiếc thuyền lớn bay lại, từ đó bắn ra vô số cột sáng vàng kim về phía cự viên.
Những cột sáng với khí thế như cầu vòng này đánh lên bề mặt kim giáp của nó chỉ lưu lại một đạo bạch ngân nhàn nhạt.
Nhưng đám cự viên chung quanh lại không may mắn như vậy. Mỗi cột sáng rơi xuống lại tạo nên vô số âm thanh đau đớn.
Khuôn mặt cự viên kim giáp lộ vẻ cuồng nộ. Nó ngửa đầu hét lớn một tiếng sau đó như đột nhiên cảm ứng được gì bèn quay ra sau. Ánh mắt xuyên qua vô số đồng loại, đặt lên người Thạch Mục.
Họ Thạch đại biến sắc mặt. Thân thể bỗng nhiên nóng lên như bị ném vào lửa khiến hắn dù muốn lên tiếng cũng không cách nào làm được.
Nhưng vào lúc này, cái đầu chính giữa của cự viên bỗng nhiên mở miệng.
Thạch Mục chỉ cảm thấy cảm giác nóng bức thình lình biến mất nhưng ngay sau đó hắn cũng nhận ra bản thân không thể nghe thấy đối phương nói gì.
Thạch Mục còn chưa kịp làm gì thêm, thân hình cự viên kim giáp đã trở nên mơ hồ. Không chỉ vậy, âm thanh giao chiến ầm ĩ chung quanh cũng trở nên hư ảo.
Hắn âm thầm hoảng sợ, chỉ là thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích mảy may.
Đúng vào lúc này, toàn bộ không gian bỗng nhiên bộc phát ánh sáng chói mắt. Hào quang thu lại, Thạch Mục phát hiện bản thân đã tiến vào một không gian đen kịt.
Mênh mông đen kịt, tĩnh mịch vô tận, giống như nơi sâu nhất của địa ngục tạo cho người cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
Chỉ là bên trong không gian tối tăm này cũng không phải là không có vật gì. Thạch Mục nhìn quanh liền phát hiện cách đó không xa có một con vượn trắng nhỏ cả người chồng chất vết thương.
Nói nhỏ chỉ là tương đối mà thôi, kì thực thân hình của nó cao gần gấp đôi họ Thạch, chỉ là cả người đều là vết thương khủng khiếp, máu tươi gần như nhuộm đỏ bộ lông trên người.
Ngay sau đó, Thạch Mục lần nữa giật mình bởi hắn phát hiện hai mắt của nó đã bị khoét mất, chỉ còn lai hai lỗ máu trống trơn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
“Giết! Giết! Giết!”
“Giết hết Thiên Đình vạn tiên, nhận được huyền công bảo tàng của ta!”
Con vượn nhỏ này không phản ứng chút nào với sự xuất hiện của Thạch Mục, giống như căn bản không biết hắn xuất hiện mà chỉ quay mặt về phía trước, không ngừng lặp lại hai câu nói kia, mang theo oán độc vô tận.
Thạch Mục quan sát bạch viên đến ngơ ngác, thật lâu về sau mới khôi phục bình tĩnh.
“Thiên đình? Vạn tiên?” Hắn nhíu mày, vô cùng khó hiểu, không chút ấn tượng về hai từ này.
Thạch Mục nhìn quanh, bốn phía vẫn là một mảnh đen kịt không có giới hạn.
Hắn nhướng mày, lặng lẽ tránh xa con vượn kia, đi về phía khác.
Nơi này thoạt nhìn cổ quái, trước tiên tìm hiểu tình huống rõ ràng thì tốt hơn.
Ấu vượn tuy bị thương nặng nhưng khí tức trên người vẫn vượt xa hắn hơn nữa nó còn tỏa một luồng khí tức Họ Thạch huyết Sát đáng sợ khiến hắn khiếp vía.
Thế nhưng Thạch Mục không đi xa lắm đã bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc thân thể.
Hắn chỉ thấy hoa mắt, thân thể chợt nhẹ sau một khắc đã xuất hiện trước người vượn con một cách quỷ dị.
Hắn biến sắc vội vàng lui ra xa.
Ấu viên vẫn si ngốc nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm hai câu nói kia, không hề để ý đến Thạch Mục. Điều này khiến hắn an tâm hơn chút.
Nhìn lại chung quanh lần nữa, sau một lát, Thạch Mục lại đi về hướng khác.
Lúc này, hắn tận lực bước thật chậm. Kết quả vừa đi được vài chục, lực lượng vô hình kia lại xuất hiện.
Thạch Mục khẽ quát một tiếng, thân thể tỏa sáng hào quang đỏ chói nhằm ngăn cản lực lượng này nhưng sức mạnh của hắn trước luồng năng lượng kia tựa như kiến lây cành cây, bị hóa giải một cách dễ dàng.
Mắt hoa lên, hắn lại bị truyền tống về bên cạnh vượn trắng.
“Chuyện gì xảy ra?”
Thạch Mục thấy vậy không khỏi có chút nôn nóng tuy nhiên với bản tính kiên định, hắn tự nhiên sẽ không cam lòng.
Thời gian kế tiếp, Thạch Mục không ngừng thử đi các hướng, ý đồ chống cực sức mạnh vô hình kia.
Thử qua trăm lần với mọi phương hướng nhưng đều thu được cùng một kết quả.
Hắn nhìn hư không đen kịt trước mắt, chau mày.
Sau một lát hắn quay đầu nhìn về ấu viên màu trắng, do dự một chút rốt cuộc quyết định lại gần.
“Này, ngươi là người phương nào? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Thạch Mục chần chờ một chút rồi nói với vượn con.
Nào ngờ đối phương không phản ứng gì, chỉ nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm những lời oán hận với Thiên Đình.
“Ngươi không nghe ta nói gì sao? Đây là nơi nào, ngươi cũng bị vây ở đây sao?” Thạch Mục nhíu mày, lại gần nói lớn.
Bạch viên vẫn không mảy may phản ứng.
“Ấu viên này thoạt nhìn bị mù, chẳng lẽ lỗ tai cũng xảy ra vấn đề?” Thạch Mục thầm nghĩ.
Lúc này, hắn đã đứng trước mặt vượn nhỏ. Khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, thần sắc chợt biến đổi.
“Ngươi…”
Thạch Mục há to miệng. Khuôn mặt vượn con máu me bê bết nhưng mơ hồ giống với lão tổ Bạch Viên.
Suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhớ lại vượn nhỏ đã từng xuất hiện bên trong mộng cảnh bèn hỏi lớn:
“Chẳng lẽ ngươi là Bạch Viên lão tổ?”
Vượn nhỏ màu trắng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thạch Mục nhíu mày như đang tính toán gì đó. Thật lâu về sau, hắn hít sâu một hơi, bước đến trước mặt ấu viên, thò tay chạm vào đối phương.
Bàn tay của hắn chạm phải thân thể vượn con liền xuyên qua như chạm vào không khí.
“Đây là… ảo ảnh!” Thạch Mục giật mình.
“Chẳng lẽ nó cũng là thần hồn Bạch Viên lão tổ lưu lại?” Thạch Mục thấy vậy không khỏi suy nghĩ.
Hắn lập tức thử lại. Ấu viên trước mắt quả thật giống như ảo ảnh.
Chỉ là ảo ảnh này vô cùng chân thật, thậm chí khí tức tản ra giống với bản thể như đúc. Với tu vi của Thạch Mục cũng không nhận ra.
Vượn nhỏ trước mắt khác với thanh viên, hoàn toàn không thể câu thông.
Thạch Mục thử rất nhiều lần, thậm chí thi pháp công kích nhưng đối phương vẫn không để ý.
Hắn thấy vậy bèn cười khổ, ánh mắt nhìn lại không gian màu đen.
Tuy lâm vào huyễn cảnh, không thể nắm được thời gian nhưng tính sơ thì Thạch Mục đã tiến vào đây bảy tám ngày nhưng vẫn không có cách nào thoát ra.
Vốn tưởng ấu viên màu trắng sẽ là manh mối quan trọng, hiện tại xem ra cũng là vô dụng.
Hắn im lặng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
Không gian màu đen chỉ còn giọng nói của ấu viên quẩn quanh.
Thật lâu về sau, Thạch Mục bỗng nhiên đứng lên.
“Ta không tin Thạch Mục này lại không thể rời khỏi đây!” Hắn quát lớn, sau lưng đại phóng xích quang, mọc ra hai cánh hóa thành độn quang bay về phía xa.
Hắn vẫn chưa thử dùng tốc độ để rời đi.
Với tốc độ hiện tại, khoảng cách mười trượng trong nháy mắt đã bị vượt qua. Lực lượng vô hình lần nữa xuất hiện, bao phủ Thạch Mục.
Sau một thoáng hoa mắt, hắn lần nữa trở lại bên cạnh bạch viên.
…
Ba tháng trôi qua trong nháy mắt.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Mục thi triển tất cả vốn liếng nhưng dù cố gắng thế nào vẫn không thể cách xa ấu viên quá mười lăm trượng.
Quá khoảng cách này, lực lượng thần bi kia sẽ truyền tống hắn trở về.
Thạch Mục nghĩ qua tất cả mọi cách, thậm chí bố trí một pháp trận để chống lại sức mạnh vô hình kia nhưng đều vô ích.
Ba tháng trôi qua, sự nhẫn nại của Thạch Mục cũng dần đến giới hạn.
“Đáng chết!” Nhìn hư không trước mắt, trong lúc nôn nóng, Thạch Mục gào to.
“Giết! Giết! Giết!”
“Giết hết Thiên Đình vạn tiên, đạt được huyền công bảo tàng của ta!”
Giọng nói của bạch viên vang vọng trong không gian, lúc trước khiến hắn sợ hãi, giờ phút này chỉ còn cảm giác bực bội.
“Tới lui cũng chỉ có hai câu này, ngươi không phiền nhưng ta thì có…” Thạch Mục liếc nhìn ấu viên, có chút không kiên nhẫn.
Có điều hắn chỉ nói một nửa chợt dừng lại, khuôn mặt sững sờ, chỉ có đôi mắt lóe sáng như vừa nghĩ tới điều gì.
Thạch Mục khẽ nhoáng thân hình, sau một khắc xuất hiện trước người ấu viên, dập đầu lạy nó ba cái sau đó dựng thẳng bàn tay lên trời.
“Bạch Viên lão tổ, đệ tử Thạch Mục phát thệ, nguyện ý kế thừa y bát của người. Ngày sau tu luyện hành công nhất định thay ngài hoàn thành nguyện vọng, diệt sát Thiên Đình vạn tiên, tuyệt không đổi ý!” Thạch Mục cao giọng.
Hắn vừa nói xong, ấu viên màu trắng bỗng nhiên im lặng sau đó ngẩng đầu bật cười ha hả.
Tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ như trút được gánh nặng.
Thạch Mục mừng rỡ, biết rõ mình đã đoán đúng!
Ấu viên cười to ba tiếng, thân thể chợt sáng huyết diễm sau đó hóa thành hào quang màu máu chui vào mi tâm Thạch Mục, tiến vào thần thức hải của hắn.
Tốc độ huyết quang nhanh như thiểm điện, họ Thạch căn bản không kịp phản ứng.
Huyền Giới Chi Môn
Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến một tiếng nổ rung trời chuyển đất!
Cự viên ba đầu sáu tay tung ra một quyền, đánh vỡ một chiếc thuyền lớn không kịp né tránh thành hai đoạn. Thân thuyền nổ văng tung tóe, tạo thành từng đạo kim rực sáng như ánh mặt trời. Vô số giáp sĩ từ đó rơi ra.
Cánh tay của cự viên bỗng nhiên quét qua, mặt ngoài rực sáng bạch quang. Đám giáp sĩ lập tức biến thành bột mình, một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra.
Theo trống trận xa xa truyền đến, lại có ba bốc chiếc thuyền lớn bay lại, từ đó bắn ra vô số cột sáng vàng kim về phía cự viên.
Những cột sáng với khí thế như cầu vòng này đánh lên bề mặt kim giáp của nó chỉ lưu lại một đạo bạch ngân nhàn nhạt.
Nhưng đám cự viên chung quanh lại không may mắn như vậy. Mỗi cột sáng rơi xuống lại tạo nên vô số âm thanh đau đớn.
Khuôn mặt cự viên kim giáp lộ vẻ cuồng nộ. Nó ngửa đầu hét lớn một tiếng sau đó như đột nhiên cảm ứng được gì bèn quay ra sau. Ánh mắt xuyên qua vô số đồng loại, đặt lên người Thạch Mục.
Họ Thạch đại biến sắc mặt. Thân thể bỗng nhiên nóng lên như bị ném vào lửa khiến hắn dù muốn lên tiếng cũng không cách nào làm được.
Nhưng vào lúc này, cái đầu chính giữa của cự viên bỗng nhiên mở miệng.
Thạch Mục chỉ cảm thấy cảm giác nóng bức thình lình biến mất nhưng ngay sau đó hắn cũng nhận ra bản thân không thể nghe thấy đối phương nói gì.
Thạch Mục còn chưa kịp làm gì thêm, thân hình cự viên kim giáp đã trở nên mơ hồ. Không chỉ vậy, âm thanh giao chiến ầm ĩ chung quanh cũng trở nên hư ảo.
Hắn âm thầm hoảng sợ, chỉ là thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích mảy may.
Đúng vào lúc này, toàn bộ không gian bỗng nhiên bộc phát ánh sáng chói mắt. Hào quang thu lại, Thạch Mục phát hiện bản thân đã tiến vào một không gian đen kịt.
Mênh mông đen kịt, tĩnh mịch vô tận, giống như nơi sâu nhất của địa ngục tạo cho người cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
Chỉ là bên trong không gian tối tăm này cũng không phải là không có vật gì. Thạch Mục nhìn quanh liền phát hiện cách đó không xa có một con vượn trắng nhỏ cả người chồng chất vết thương.
Nói nhỏ chỉ là tương đối mà thôi, kì thực thân hình của nó cao gần gấp đôi họ Thạch, chỉ là cả người đều là vết thương khủng khiếp, máu tươi gần như nhuộm đỏ bộ lông trên người.
Ngay sau đó, Thạch Mục lần nữa giật mình bởi hắn phát hiện hai mắt của nó đã bị khoét mất, chỉ còn lai hai lỗ máu trống trơn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
“Giết! Giết! Giết!”
“Giết hết Thiên Đình vạn tiên, nhận được huyền công bảo tàng của ta!”
Con vượn nhỏ này không phản ứng chút nào với sự xuất hiện của Thạch Mục, giống như căn bản không biết hắn xuất hiện mà chỉ quay mặt về phía trước, không ngừng lặp lại hai câu nói kia, mang theo oán độc vô tận.
Thạch Mục quan sát bạch viên đến ngơ ngác, thật lâu về sau mới khôi phục bình tĩnh.
“Thiên đình? Vạn tiên?” Hắn nhíu mày, vô cùng khó hiểu, không chút ấn tượng về hai từ này.
Thạch Mục nhìn quanh, bốn phía vẫn là một mảnh đen kịt không có giới hạn.
Hắn nhướng mày, lặng lẽ tránh xa con vượn kia, đi về phía khác.
Nơi này thoạt nhìn cổ quái, trước tiên tìm hiểu tình huống rõ ràng thì tốt hơn.
Ấu vượn tuy bị thương nặng nhưng khí tức trên người vẫn vượt xa hắn hơn nữa nó còn tỏa một luồng khí tức Họ Thạch huyết Sát đáng sợ khiến hắn khiếp vía.
Thế nhưng Thạch Mục không đi xa lắm đã bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc thân thể.
Hắn chỉ thấy hoa mắt, thân thể chợt nhẹ sau một khắc đã xuất hiện trước người vượn con một cách quỷ dị.
Hắn biến sắc vội vàng lui ra xa.
Ấu viên vẫn si ngốc nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm hai câu nói kia, không hề để ý đến Thạch Mục. Điều này khiến hắn an tâm hơn chút.
Nhìn lại chung quanh lần nữa, sau một lát, Thạch Mục lại đi về hướng khác.
Lúc này, hắn tận lực bước thật chậm. Kết quả vừa đi được vài chục, lực lượng vô hình kia lại xuất hiện.
Thạch Mục khẽ quát một tiếng, thân thể tỏa sáng hào quang đỏ chói nhằm ngăn cản lực lượng này nhưng sức mạnh của hắn trước luồng năng lượng kia tựa như kiến lây cành cây, bị hóa giải một cách dễ dàng.
Mắt hoa lên, hắn lại bị truyền tống về bên cạnh vượn trắng.
“Chuyện gì xảy ra?”
Thạch Mục thấy vậy không khỏi có chút nôn nóng tuy nhiên với bản tính kiên định, hắn tự nhiên sẽ không cam lòng.
Thời gian kế tiếp, Thạch Mục không ngừng thử đi các hướng, ý đồ chống cực sức mạnh vô hình kia.
Thử qua trăm lần với mọi phương hướng nhưng đều thu được cùng một kết quả.
Hắn nhìn hư không đen kịt trước mắt, chau mày.
Sau một lát hắn quay đầu nhìn về ấu viên màu trắng, do dự một chút rốt cuộc quyết định lại gần.
“Này, ngươi là người phương nào? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Thạch Mục chần chờ một chút rồi nói với vượn con.
Nào ngờ đối phương không phản ứng gì, chỉ nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm những lời oán hận với Thiên Đình.
“Ngươi không nghe ta nói gì sao? Đây là nơi nào, ngươi cũng bị vây ở đây sao?” Thạch Mục nhíu mày, lại gần nói lớn.
Bạch viên vẫn không mảy may phản ứng.
“Ấu viên này thoạt nhìn bị mù, chẳng lẽ lỗ tai cũng xảy ra vấn đề?” Thạch Mục thầm nghĩ.
Lúc này, hắn đã đứng trước mặt vượn nhỏ. Khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, thần sắc chợt biến đổi.
“Ngươi…”
Thạch Mục há to miệng. Khuôn mặt vượn con máu me bê bết nhưng mơ hồ giống với lão tổ Bạch Viên.
Suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhớ lại vượn nhỏ đã từng xuất hiện bên trong mộng cảnh bèn hỏi lớn:
“Chẳng lẽ ngươi là Bạch Viên lão tổ?”
Vượn nhỏ màu trắng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thạch Mục nhíu mày như đang tính toán gì đó. Thật lâu về sau, hắn hít sâu một hơi, bước đến trước mặt ấu viên, thò tay chạm vào đối phương.
Bàn tay của hắn chạm phải thân thể vượn con liền xuyên qua như chạm vào không khí.
“Đây là… ảo ảnh!” Thạch Mục giật mình.
“Chẳng lẽ nó cũng là thần hồn Bạch Viên lão tổ lưu lại?” Thạch Mục thấy vậy không khỏi suy nghĩ.
Hắn lập tức thử lại. Ấu viên trước mắt quả thật giống như ảo ảnh.
Chỉ là ảo ảnh này vô cùng chân thật, thậm chí khí tức tản ra giống với bản thể như đúc. Với tu vi của Thạch Mục cũng không nhận ra.
Vượn nhỏ trước mắt khác với thanh viên, hoàn toàn không thể câu thông.
Thạch Mục thử rất nhiều lần, thậm chí thi pháp công kích nhưng đối phương vẫn không để ý.
Hắn thấy vậy bèn cười khổ, ánh mắt nhìn lại không gian màu đen.
Tuy lâm vào huyễn cảnh, không thể nắm được thời gian nhưng tính sơ thì Thạch Mục đã tiến vào đây bảy tám ngày nhưng vẫn không có cách nào thoát ra.
Vốn tưởng ấu viên màu trắng sẽ là manh mối quan trọng, hiện tại xem ra cũng là vô dụng.
Hắn im lặng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
Không gian màu đen chỉ còn giọng nói của ấu viên quẩn quanh.
Thật lâu về sau, Thạch Mục bỗng nhiên đứng lên.
“Ta không tin Thạch Mục này lại không thể rời khỏi đây!” Hắn quát lớn, sau lưng đại phóng xích quang, mọc ra hai cánh hóa thành độn quang bay về phía xa.
Hắn vẫn chưa thử dùng tốc độ để rời đi.
Với tốc độ hiện tại, khoảng cách mười trượng trong nháy mắt đã bị vượt qua. Lực lượng vô hình lần nữa xuất hiện, bao phủ Thạch Mục.
Sau một thoáng hoa mắt, hắn lần nữa trở lại bên cạnh bạch viên.
…
Ba tháng trôi qua trong nháy mắt.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Mục thi triển tất cả vốn liếng nhưng dù cố gắng thế nào vẫn không thể cách xa ấu viên quá mười lăm trượng.
Quá khoảng cách này, lực lượng thần bi kia sẽ truyền tống hắn trở về.
Thạch Mục nghĩ qua tất cả mọi cách, thậm chí bố trí một pháp trận để chống lại sức mạnh vô hình kia nhưng đều vô ích.
Ba tháng trôi qua, sự nhẫn nại của Thạch Mục cũng dần đến giới hạn.
“Đáng chết!” Nhìn hư không trước mắt, trong lúc nôn nóng, Thạch Mục gào to.
“Giết! Giết! Giết!”
“Giết hết Thiên Đình vạn tiên, đạt được huyền công bảo tàng của ta!”
Giọng nói của bạch viên vang vọng trong không gian, lúc trước khiến hắn sợ hãi, giờ phút này chỉ còn cảm giác bực bội.
“Tới lui cũng chỉ có hai câu này, ngươi không phiền nhưng ta thì có…” Thạch Mục liếc nhìn ấu viên, có chút không kiên nhẫn.
Có điều hắn chỉ nói một nửa chợt dừng lại, khuôn mặt sững sờ, chỉ có đôi mắt lóe sáng như vừa nghĩ tới điều gì.
Thạch Mục khẽ nhoáng thân hình, sau một khắc xuất hiện trước người ấu viên, dập đầu lạy nó ba cái sau đó dựng thẳng bàn tay lên trời.
“Bạch Viên lão tổ, đệ tử Thạch Mục phát thệ, nguyện ý kế thừa y bát của người. Ngày sau tu luyện hành công nhất định thay ngài hoàn thành nguyện vọng, diệt sát Thiên Đình vạn tiên, tuyệt không đổi ý!” Thạch Mục cao giọng.
Hắn vừa nói xong, ấu viên màu trắng bỗng nhiên im lặng sau đó ngẩng đầu bật cười ha hả.
Tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ như trút được gánh nặng.
Thạch Mục mừng rỡ, biết rõ mình đã đoán đúng!
Ấu viên cười to ba tiếng, thân thể chợt sáng huyết diễm sau đó hóa thành hào quang màu máu chui vào mi tâm Thạch Mục, tiến vào thần thức hải của hắn.
Tốc độ huyết quang nhanh như thiểm điện, họ Thạch căn bản không kịp phản ứng.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 539: Giết! Giết! Giết
10.0/10 từ 10 lượt.