Huyền Giới Chi Môn
Chương 537: Gấp gáp
Dịch giả: Ô Ma Bát Đế
Biên: nila32
"Sư đệ yên tâm tu luyện ở đây. Cấm chế trong thạch thất vô cùng huyền ảo, kể cả thần thức Thánh Giai cũng không cách nào xuyên thấu, tuyệt sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy ngươi. Còn điều này nữa, khi hết thời gian, tự khắc ngươi sẽ bị truyền tống đưa ra ngoài." Trung niên mày kiếm nói xong, liền quay người đi ra.
Thạch Mục nghe vậy, nội tâm vui vẻ. Thạch thất này kín đáo như thế, đúng là nơi hắn đang cần.
Một tiếng “Két” vang lên sau lưng, cửa đá thạch thất từ từ đóng lại.
Họ Thạch đảo mắt qua một lượt các nơi trong thạch thất, chậm rãi đi đến chỗ bồ đoàn ở trung tâm, ngồi xếp bằng đả toạ.
Hắn vừa ngồi xuống, thạch thất bỗng nhiên tối sầm lại, không gian trở nên đen kịt.
Thạch Mục lập tức cảm thấy như lạc vào một mảnh Tinh Vực mênh mông, bốn phía chi chít các điểm tinh quang chậm rã di động lúc xa lúc gần, nhiều không đếm xuể. Hắn thở nhẹ ra một hơi, phất tay lấy ra một hồ lô màu xanh lá bên trong chứa Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan và các tài liệu phụ trợ đột phá khác, đặt trước mặt.
Làm xong, hắn nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh.
Sau một khắc, vô số mảnh Tinh Quang màu trắng như bị một lực thần bí nào đó thu hút, nhao nhao bong tróc ra từ những điểm Tinh Quang rạng rỡ đi động trong không gian rồi cuồn cuộn, liên tục không dứt bay về phía Thạch Mục.
Theo lời Lăng Phong, những mảnh bạch quang này là Tinh Quang Nguyên Lực chứa đựng Tinh Thần Chi Lực, đây là bản nguyên thiên địa hỗn độn chi lực của Tinh Vực thế giới, tinh thuần hơn nhiều lần so với Thiên Địa Nguyên Khí ở ngoại giới.
Vô vàn điểm bạch quang như đom đóm trong đêm tối, nhao nhao bám bên ngoài thân Thạch Mục. Một lúc sau, hắn đã bị toàn bộ điểm Tinh Quang trong không gian bao phủ, lúc này hắn như đang khoác bộ y phục bằng ánh sáng trắng, phát tán ra từng trận quang mang rạng rỡ trong bóng đêm.
Hắn cảm nhận rõ ràng, từng cỗ Nguyên lực nồng đậm đến mức tận cùng đang chui vào các nơi trong cơ thể, tràn ngập từng đường kinh mạch.
Một cảm giác mát mẻ trong kinh mạch lập tức xuất hiện, tê tê dại dại, khoan khoái dễ chịu không nói thành lời.
Thời gian dần trôi qua, Tinh Thần Chi Lực cùng Chân Khí trong cơ thể Thạch Mục dung hợp lại với nhau, lưu chuyển nhanh trong gân mạch, cuối cùng đổ về hội tụ vào trong Đan Điền Khí Phủ.
Cùng với sự hòa nhập của Tinh Thần Chi Lực, chân khí bắt đầu chậm rãi áp súc tinh luyện, trở nên sền sệt.
Thạch Mục dùng thần thức xem qua, lập tức đại hỉ.
Khi bị áp súc, nguyên bản chân khí đang chứa đầy Đan Điền Khí Phủ cùng kinh mạch dần dần bị cô đọng lại. Khí phủ, kinh mạch từ từ trở nên trống rỗng.
Lập tức thiên địa linh khí nồng đậm từ ngoại giới ùn ùn kéo đến chui vào cơ thể. Linh Hải, Đan Điền Khí Phủ cùng kinh mạch lại chậm rãi tràn đầy chân khí, sau đó quá trình áp súc lại tiếp tục.
Ba tháng trôi qua.
Một ngày, Thạch Mục chậm rãi mở to mắt, trên mặt hiện ra một tầng quang mang óng ánh.
Hắn vui vẻ tươi cười, ba tháng khổ tu, chân khí trong cơ thể trải qua một đợt tinh luyện sâu sắc, số lượng so với trước kia nhiều gấp đôi. Bên trong Linh Hải, chân khí đã ngưng đọng lại sền sệt như thủy ngân.
Hắn nhẹ nhàng vận chuyển, liền có một cỗ lực lượng cường đại từ trên người bạo phát ra, trong thạch thất lập tức xuất hiện một cỗ chấn động kịch liệt.
Lúc này, chân khí Thạch Mục trong cơ thể lưu chuyển cuồn cuộn, mọi thời khắc đều có thể trùng kích bình cảnh Hậu Kỳ, nhưng có vẻ còn thiếu một cái gì đó.
Hắn lập tức cầm lấy hồ lô màu xanh lá trước mặt, dốc ngược lên, đổ Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan cùng các vật phụ trợ bên trong ra, lần lượt cho từng món lên miệng rồi nuốt xuống.
Vài luồng linh quang từ trên người Thạch Mục bùng phát ra, bao phủ thân thể.
Bên trong quang mang, khí tức hắn dần dần phát triển mạnh lên.
Trong nháy mắt lại gần ba tháng trôi qua.
Lại một ngày, trong thạch thất, chỗ Thạch Mục bế quan, đột nhiên vang lên một hồi thanh âm giống như Long Ngâm Hổ Khiếu.
Một đoàn ánh sáng màu đỏ chói mắt xuất hiện. Bên trong quang mang, mơ hồ có một bóng người. Một luồng khí tức dao động mãnh liệt từ trên bóng người người này phát ra, cuồn cuộn khởi động trào dâng, giống như thủy triều bị kích động.
Thiên địa linh khí bỗng nhiên cũng trở nên hỗn loạn, hình thành vô số vòng xoáy linh khí cuồn cuộn, truyền tới ngoài thạch thất.
Bên ngoài Thiên Tinh Điện, trong một gian phòng.
Trung niên mày kiếm lúc này đang khoanh chân ngồi ở trên giường, trên người phun ra nuốt vào nào từng sợi thanh mang bao phủ chằng chịt quanh thân như từng đạo tơ tằm màu xanh, hiển nhiên nam tử này đang tu luyện một môn công pháp cực kỳ tinh thâm.
Đột nhiên, lông mày người này khẽ động, mở to mắt.
"Linh khí dao động thật mạnh, chẳng lẽ là có đệ tử nào đó đang trùng kích cảnh giới Thiên Vị?" Trung niên mày kiếm vừa đứng lên vừa thì thào trong miệng.
"Không đúng, dao động này từ gian thạch thất số tám mươi ba truyền đến, đúng là chỗ tên trăm năm đệ tử kia đang bế quan. Bất quá tu vi của hắn chỉ là Địa Giai trung kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ đột phá Địa Giai hậu kỳ lại có thể tạo ra thiên tượng như thế này?" Người này nhắm mắt cảm ứng một chút, sau đó lắc đầu, thì thào nói ra.
Dị tượng kéo dài một lát sau đó dần dần biến mất.
Trung niên mày kiếm nhíu mày. Sau một lát, hắn lắc đầu không để ý tới nữa, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Kỳ hạn thuê thạch thất sáu tháng của Thạch Mục qua rất nhanh, một chỗ trong Thiên Tinh Điện, một đạo bạch quang lóe lên hình thành một pháp trận màu trắng, ánh sáng tỏa ra lập lòe, thân ảnh Thạch Mục trong pháp trận hiện ra.
Trên người Thạch Mục lúc này huỳnh quang lượn lờ, khí tức uyên thâm như biển. Hắn đã đột phá thành công tầng thứ mười một Xích Viên Hỏa Kinh, tiến lên cảnh giới Địa Giai hậu kỳ.
Kỳ thật từ mấy ngày trước, hắn đã đột phá thành công, bất quá kỳ hạn thuê chưa tới, hắn liền dứt khoát tiếp tục ở lại tu luyện củng cố tu vi.
Thiên địa linh khí ở Thiên Tinh Điện cực kỳ nồng đậm, còn có Tinh Quang chi lực mênh mông cuồn cuộn vô cùng vô tận có thể tinh luyện chân khí. Trong thời gian ngắn ngủn bảy tám ngày, tu vi cảnh giới Thạch Mục đã được củng cố vững chắc, điều này đã giảm bớt cho hắn không ít công phu khổ tu.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nét tươi cười, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, hắn phất tay áo một cái rồi đi ra phía ngoài Thiên Tinh Điện, rất nhanh đi tới chỗ cửa ra vào.
Trung niên mày kiếm trung đang đứng bên cạnh cửa ra vào, khi thấy Thạch Mục đi ra, liền đảo mắt nhìn tới.
Thạch Mục nhẹ gật đầu đối với người này, sau đó trên thân nổi lên một lớp xích sắc quang mang, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, độn quang bay về phía xa xa.
"Có ý tứ, mới tu vi Địa Giai hậu kỳ đã có thực lực như thế, e rằng so với một ít đệ tử nghìn năm cũng không thua kém chút nào!" Trung niên mày kiếm nhìn theo bóng Thạch Mục, thì thào lẩm bẩm.
...
Phủ đệ Thạch Mục.
Thải Nhi từ trên cao vung vẩy cánh bay xuống, đáp xuống bờ vai trung niên béo mập đầu đội một cái mũ nhỏ hình tròn.
"Tề Bàn tử, ta nghe nói, Thạch Đầu xuất quan đúng không?" Thải Nhi chưa đứng vững, liền vội vàng hỏi.
"Tin tức Thải gia thật là nhanh nhạy, sáng sớm nay phủ chủ đã xuất quan, nhưng vừa về đến, không nói lời nào đã đi đến hậu sơn, lúc này vẫn chưa trở lại." Tề Phong trả lời.
"Gia hỏa Thạch Đầu này thật là quá đáng, xuất quan cũng không thèm gặp ta!" Thải Nhi có chút bất mãn nói ra.
Một người một thú đang nói chuyện, bên trên bầu trời sáng lên một độn quang màu đỏ, trong nháy mắt đã phi xuống trước mặt Tề Phong.
"Tham kiến Phủ chủ!" Tề Phong vội vàng vừa chắp tay vừa cung kính nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi.
"Thạch Đầu, ngươi….. cái tên này cuối cùng..." Thải Nhi còn chưa nói hết, đã bị Thạch Mục cắt ngang.
"Thải Nhi, ngươi đi theo ta!"
Dứt lời, Thạch Mục không nói lời thêm gì, phất tay áo, một cỗ lực vô hình cuốn Thải Nhi lên vai, đi về phía đại môn phủ đệ, trong chớp mắt tiến vào phòng.
"Thải Nhi, ta định tiếp tục bế quan." Mới vừa vào phòng, Thạch Mục liền nói.
"Ngươi mới xuất quan, tại sao lại muốn bế quan? Ta đang chờ ngươi dẫn ta đi Thông Lưu Phường dạo chơi đây!" Thải Nhi nói.
"Hôm nay người trong tông môn tu luyện Huyền Công chỉ sợ đã có không ít. Theo ta biết, ngoài Triệu Tiễn, được Thanh Lan Thánh Chủ thu làm đệ tử thân truyền, còn có không biết bao nhiêu tên nghìn năm kia hoặc là vạn năm đệ tử cũng tu luyện công pháp này. Thời gian cho ta không còn nhiều lắm, ta phải mau chóng tìm hiểu khẩu quyết tầng thứ ba Huyền Công mới được." Thạch Mục nói ra.
"Cái lão Bạch Viên cũng không phải là loại dễ ăn. Ngươi xem, ngươi thật vất vả lão ta mới lộ ra khẩu quyết tầng thứ hai. Khẩu quyết tầng thứ ba không chừng lại có yêu cầu gì đấy kỳ lạ cổ quái! Theo ta, hà tất phiền toái như vậy, lần này dứt khoát đi Vạn Pháp Các tích lũy đủ Huyền Linh Điểm rồi trực tiếp đổi lấy!" Thải Nhi nói.
"Đều này ta cũng không phải là ta không có nghĩ tới. Chẳng qua là làm như vậy sẽ tốn thời gian, lâu dài sẽ ảnh hưởng tới tu luyện. Hơn một vạn Huyền Linh Điểm không phải là một số lượng nhỏ. Sau đó là khẩu quyết tầng thứ tư, lại cần đến một lượng Huyền Linh Điểm xa xỉ. Ngoài ra, nếu muốn trùng kích Thiên Vị, ta nhất thiết phải tìm một môn công pháp mới. Các công pháp trân quý ở Thánh Điển Các đều cần một lượng lớn Huyền Linh Điểm quy đổi." Thạch Mục nói ra.
"Ôi, Thiên Lan Thánh Địa này thực là không tốt, muốn làm gì cũng bắt phải có Huyền Linh Điểm, thật sự là phiền toái cực độ! Thạch Đầu, ngươi cứ yên tâm bế quan. Sự tình trong phủ, ta cùng Tề Bàn Tử sẽ xử lý thật tốt.” Thải Nhi vung vẩy cánh, vỗ ngực một cái nói ra.
…
Sau khi Thải Nhi đi ra, Thạch Mục một mình đi vào trong thạch thất phía sau núi, ngồi khoanh chân xuống tĩnh tọa.
Hắn nhắm hai mắt, Thần Thức chậm rãi chìm vào Thức Hải.
Trong thức hải, kim quang lấp loé từng hồi, dần dần ngưng tụ ra một hình nhân nhỏ màu vàng hai mắt nhắm nghiền, đang ngồi khoanh chân.
Hình nhân kim sắc vừa hiện thân, lập tức mở hai mắt rồi đứng lên, đi tới chiếc tiểu côn màu vàng óng ánh đang lơ lửng trước mặt.
Sau một lúc trầm ngâm đánh giá, hình nhân kim sắc bỗng nhiên đưa hai bàn tay lên cao, trong tay pháp quyết liên tục biến hóa, thả ra từng sợi dây nhỏ, quấn quanh ngoài thân côn.
Mặt ngoài thân côn sáng lên các Kim sắc phù văn, nhẹ nhàng rung động, nhưng không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hình nhân kim sắc thấy vậy, không dừng lại, uốn éo hai tay thúc giục pháp quyết, dùng thần thức hóa thành từng sợi dây nhỏ, tiếp tục quấn quanh thân côn từng lớp từng lớp.
Bỗng nhiên trên thân côn chợt xuất hiện một đạo kim quang, liên tục lập loè không theo quy tắc nào, rồi từng vòng rung động từ mặt ngoài côn nhộn nhạo toả ra.
Hình nhân kim sắc thấy vậy, trong nội tâm vui vẻ.
Nhưng chỉ một lát sau, rung động bỗng nhiên tiêu tán, kim quang phù văn mặt ngoài tiểu côn trở nên ảm đạm, tiểu côn lại trở về yên tĩnh trôi lững lờ như trước.
Người tí hon vàng kim nhíu mày.
Lần trước, khi tu luyện thành công tầng thứ nhất Cửu Chuyển Huyền Công, đã gây ra sự rung động nhất định đối với cấm chế tiểu côn. Hắn suy đoán rằng: hôm nay đã tu luyện tầng thứ hai thành công, tu vi cũng đã tăng lên một tiểu cảnh giới, lẽ ra phải gây ra các rung động lớn hơn mới đúng.
Hắn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục dùng thần thức vây quanh thân côn theo các phương vị khác nhau, nhưng ngoại trừ xuất hiện từng vòng rung động bên ngoài như trước, tuyệt không có bất luận kết quả nào khác.
Nghiên cứu hết hai ba canh giờ, cuối cùng không thu hoạch được gì, trên mặt Hình nhân kim sắc biểu hiện ra có chút mất mát, buồn rầu.
Hắn ngồi xếp bằng bên cạnh tiểu côn, cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại vội vàng đứng lên.
Chỉ thấy từ trên hai tay sáng lóe lên hai đạo quang mang một đen một trắng, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên phía trên tiểu côn.
Dị biến phát sinh!
Thân côn ầm ầm chấn động, phát ra một hồi tiếng vang "Ô...ô...n...g".
Ngay sau đó phía trên tiểu côn, kim quang nở rộ, một cái vòng xáy màu xám nhạt chậm rãi hiển hiện, từ trong vòng xoáy tràn ra mấy đạo sương mù cuồn cuộn bay xuống phía dưới bao vây rồi hút Hình nhân kim sắc vào bên trong vòng xoáy.
Huyền Giới Chi Môn
Biên: nila32
"Sư đệ yên tâm tu luyện ở đây. Cấm chế trong thạch thất vô cùng huyền ảo, kể cả thần thức Thánh Giai cũng không cách nào xuyên thấu, tuyệt sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy ngươi. Còn điều này nữa, khi hết thời gian, tự khắc ngươi sẽ bị truyền tống đưa ra ngoài." Trung niên mày kiếm nói xong, liền quay người đi ra.
Thạch Mục nghe vậy, nội tâm vui vẻ. Thạch thất này kín đáo như thế, đúng là nơi hắn đang cần.
Một tiếng “Két” vang lên sau lưng, cửa đá thạch thất từ từ đóng lại.
Họ Thạch đảo mắt qua một lượt các nơi trong thạch thất, chậm rãi đi đến chỗ bồ đoàn ở trung tâm, ngồi xếp bằng đả toạ.
Hắn vừa ngồi xuống, thạch thất bỗng nhiên tối sầm lại, không gian trở nên đen kịt.
Thạch Mục lập tức cảm thấy như lạc vào một mảnh Tinh Vực mênh mông, bốn phía chi chít các điểm tinh quang chậm rã di động lúc xa lúc gần, nhiều không đếm xuể. Hắn thở nhẹ ra một hơi, phất tay lấy ra một hồ lô màu xanh lá bên trong chứa Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan và các tài liệu phụ trợ đột phá khác, đặt trước mặt.
Làm xong, hắn nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh.
Sau một khắc, vô số mảnh Tinh Quang màu trắng như bị một lực thần bí nào đó thu hút, nhao nhao bong tróc ra từ những điểm Tinh Quang rạng rỡ đi động trong không gian rồi cuồn cuộn, liên tục không dứt bay về phía Thạch Mục.
Theo lời Lăng Phong, những mảnh bạch quang này là Tinh Quang Nguyên Lực chứa đựng Tinh Thần Chi Lực, đây là bản nguyên thiên địa hỗn độn chi lực của Tinh Vực thế giới, tinh thuần hơn nhiều lần so với Thiên Địa Nguyên Khí ở ngoại giới.
Vô vàn điểm bạch quang như đom đóm trong đêm tối, nhao nhao bám bên ngoài thân Thạch Mục. Một lúc sau, hắn đã bị toàn bộ điểm Tinh Quang trong không gian bao phủ, lúc này hắn như đang khoác bộ y phục bằng ánh sáng trắng, phát tán ra từng trận quang mang rạng rỡ trong bóng đêm.
Hắn cảm nhận rõ ràng, từng cỗ Nguyên lực nồng đậm đến mức tận cùng đang chui vào các nơi trong cơ thể, tràn ngập từng đường kinh mạch.
Một cảm giác mát mẻ trong kinh mạch lập tức xuất hiện, tê tê dại dại, khoan khoái dễ chịu không nói thành lời.
Thời gian dần trôi qua, Tinh Thần Chi Lực cùng Chân Khí trong cơ thể Thạch Mục dung hợp lại với nhau, lưu chuyển nhanh trong gân mạch, cuối cùng đổ về hội tụ vào trong Đan Điền Khí Phủ.
Cùng với sự hòa nhập của Tinh Thần Chi Lực, chân khí bắt đầu chậm rãi áp súc tinh luyện, trở nên sền sệt.
Thạch Mục dùng thần thức xem qua, lập tức đại hỉ.
Khi bị áp súc, nguyên bản chân khí đang chứa đầy Đan Điền Khí Phủ cùng kinh mạch dần dần bị cô đọng lại. Khí phủ, kinh mạch từ từ trở nên trống rỗng.
Lập tức thiên địa linh khí nồng đậm từ ngoại giới ùn ùn kéo đến chui vào cơ thể. Linh Hải, Đan Điền Khí Phủ cùng kinh mạch lại chậm rãi tràn đầy chân khí, sau đó quá trình áp súc lại tiếp tục.
Ba tháng trôi qua.
Một ngày, Thạch Mục chậm rãi mở to mắt, trên mặt hiện ra một tầng quang mang óng ánh.
Hắn vui vẻ tươi cười, ba tháng khổ tu, chân khí trong cơ thể trải qua một đợt tinh luyện sâu sắc, số lượng so với trước kia nhiều gấp đôi. Bên trong Linh Hải, chân khí đã ngưng đọng lại sền sệt như thủy ngân.
Hắn nhẹ nhàng vận chuyển, liền có một cỗ lực lượng cường đại từ trên người bạo phát ra, trong thạch thất lập tức xuất hiện một cỗ chấn động kịch liệt.
Lúc này, chân khí Thạch Mục trong cơ thể lưu chuyển cuồn cuộn, mọi thời khắc đều có thể trùng kích bình cảnh Hậu Kỳ, nhưng có vẻ còn thiếu một cái gì đó.
Hắn lập tức cầm lấy hồ lô màu xanh lá trước mặt, dốc ngược lên, đổ Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan cùng các vật phụ trợ bên trong ra, lần lượt cho từng món lên miệng rồi nuốt xuống.
Vài luồng linh quang từ trên người Thạch Mục bùng phát ra, bao phủ thân thể.
Bên trong quang mang, khí tức hắn dần dần phát triển mạnh lên.
Trong nháy mắt lại gần ba tháng trôi qua.
Lại một ngày, trong thạch thất, chỗ Thạch Mục bế quan, đột nhiên vang lên một hồi thanh âm giống như Long Ngâm Hổ Khiếu.
Một đoàn ánh sáng màu đỏ chói mắt xuất hiện. Bên trong quang mang, mơ hồ có một bóng người. Một luồng khí tức dao động mãnh liệt từ trên bóng người người này phát ra, cuồn cuộn khởi động trào dâng, giống như thủy triều bị kích động.
Thiên địa linh khí bỗng nhiên cũng trở nên hỗn loạn, hình thành vô số vòng xoáy linh khí cuồn cuộn, truyền tới ngoài thạch thất.
Bên ngoài Thiên Tinh Điện, trong một gian phòng.
Trung niên mày kiếm lúc này đang khoanh chân ngồi ở trên giường, trên người phun ra nuốt vào nào từng sợi thanh mang bao phủ chằng chịt quanh thân như từng đạo tơ tằm màu xanh, hiển nhiên nam tử này đang tu luyện một môn công pháp cực kỳ tinh thâm.
Đột nhiên, lông mày người này khẽ động, mở to mắt.
"Linh khí dao động thật mạnh, chẳng lẽ là có đệ tử nào đó đang trùng kích cảnh giới Thiên Vị?" Trung niên mày kiếm vừa đứng lên vừa thì thào trong miệng.
"Không đúng, dao động này từ gian thạch thất số tám mươi ba truyền đến, đúng là chỗ tên trăm năm đệ tử kia đang bế quan. Bất quá tu vi của hắn chỉ là Địa Giai trung kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ đột phá Địa Giai hậu kỳ lại có thể tạo ra thiên tượng như thế này?" Người này nhắm mắt cảm ứng một chút, sau đó lắc đầu, thì thào nói ra.
Dị tượng kéo dài một lát sau đó dần dần biến mất.
Trung niên mày kiếm nhíu mày. Sau một lát, hắn lắc đầu không để ý tới nữa, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Kỳ hạn thuê thạch thất sáu tháng của Thạch Mục qua rất nhanh, một chỗ trong Thiên Tinh Điện, một đạo bạch quang lóe lên hình thành một pháp trận màu trắng, ánh sáng tỏa ra lập lòe, thân ảnh Thạch Mục trong pháp trận hiện ra.
Trên người Thạch Mục lúc này huỳnh quang lượn lờ, khí tức uyên thâm như biển. Hắn đã đột phá thành công tầng thứ mười một Xích Viên Hỏa Kinh, tiến lên cảnh giới Địa Giai hậu kỳ.
Kỳ thật từ mấy ngày trước, hắn đã đột phá thành công, bất quá kỳ hạn thuê chưa tới, hắn liền dứt khoát tiếp tục ở lại tu luyện củng cố tu vi.
Thiên địa linh khí ở Thiên Tinh Điện cực kỳ nồng đậm, còn có Tinh Quang chi lực mênh mông cuồn cuộn vô cùng vô tận có thể tinh luyện chân khí. Trong thời gian ngắn ngủn bảy tám ngày, tu vi cảnh giới Thạch Mục đã được củng cố vững chắc, điều này đã giảm bớt cho hắn không ít công phu khổ tu.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nét tươi cười, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, hắn phất tay áo một cái rồi đi ra phía ngoài Thiên Tinh Điện, rất nhanh đi tới chỗ cửa ra vào.
Trung niên mày kiếm trung đang đứng bên cạnh cửa ra vào, khi thấy Thạch Mục đi ra, liền đảo mắt nhìn tới.
Thạch Mục nhẹ gật đầu đối với người này, sau đó trên thân nổi lên một lớp xích sắc quang mang, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, độn quang bay về phía xa xa.
"Có ý tứ, mới tu vi Địa Giai hậu kỳ đã có thực lực như thế, e rằng so với một ít đệ tử nghìn năm cũng không thua kém chút nào!" Trung niên mày kiếm nhìn theo bóng Thạch Mục, thì thào lẩm bẩm.
...
Phủ đệ Thạch Mục.
Thải Nhi từ trên cao vung vẩy cánh bay xuống, đáp xuống bờ vai trung niên béo mập đầu đội một cái mũ nhỏ hình tròn.
"Tề Bàn tử, ta nghe nói, Thạch Đầu xuất quan đúng không?" Thải Nhi chưa đứng vững, liền vội vàng hỏi.
"Tin tức Thải gia thật là nhanh nhạy, sáng sớm nay phủ chủ đã xuất quan, nhưng vừa về đến, không nói lời nào đã đi đến hậu sơn, lúc này vẫn chưa trở lại." Tề Phong trả lời.
"Gia hỏa Thạch Đầu này thật là quá đáng, xuất quan cũng không thèm gặp ta!" Thải Nhi có chút bất mãn nói ra.
Một người một thú đang nói chuyện, bên trên bầu trời sáng lên một độn quang màu đỏ, trong nháy mắt đã phi xuống trước mặt Tề Phong.
"Tham kiến Phủ chủ!" Tề Phong vội vàng vừa chắp tay vừa cung kính nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi.
"Thạch Đầu, ngươi….. cái tên này cuối cùng..." Thải Nhi còn chưa nói hết, đã bị Thạch Mục cắt ngang.
"Thải Nhi, ngươi đi theo ta!"
Dứt lời, Thạch Mục không nói lời thêm gì, phất tay áo, một cỗ lực vô hình cuốn Thải Nhi lên vai, đi về phía đại môn phủ đệ, trong chớp mắt tiến vào phòng.
"Thải Nhi, ta định tiếp tục bế quan." Mới vừa vào phòng, Thạch Mục liền nói.
"Ngươi mới xuất quan, tại sao lại muốn bế quan? Ta đang chờ ngươi dẫn ta đi Thông Lưu Phường dạo chơi đây!" Thải Nhi nói.
"Hôm nay người trong tông môn tu luyện Huyền Công chỉ sợ đã có không ít. Theo ta biết, ngoài Triệu Tiễn, được Thanh Lan Thánh Chủ thu làm đệ tử thân truyền, còn có không biết bao nhiêu tên nghìn năm kia hoặc là vạn năm đệ tử cũng tu luyện công pháp này. Thời gian cho ta không còn nhiều lắm, ta phải mau chóng tìm hiểu khẩu quyết tầng thứ ba Huyền Công mới được." Thạch Mục nói ra.
"Cái lão Bạch Viên cũng không phải là loại dễ ăn. Ngươi xem, ngươi thật vất vả lão ta mới lộ ra khẩu quyết tầng thứ hai. Khẩu quyết tầng thứ ba không chừng lại có yêu cầu gì đấy kỳ lạ cổ quái! Theo ta, hà tất phiền toái như vậy, lần này dứt khoát đi Vạn Pháp Các tích lũy đủ Huyền Linh Điểm rồi trực tiếp đổi lấy!" Thải Nhi nói.
"Đều này ta cũng không phải là ta không có nghĩ tới. Chẳng qua là làm như vậy sẽ tốn thời gian, lâu dài sẽ ảnh hưởng tới tu luyện. Hơn một vạn Huyền Linh Điểm không phải là một số lượng nhỏ. Sau đó là khẩu quyết tầng thứ tư, lại cần đến một lượng Huyền Linh Điểm xa xỉ. Ngoài ra, nếu muốn trùng kích Thiên Vị, ta nhất thiết phải tìm một môn công pháp mới. Các công pháp trân quý ở Thánh Điển Các đều cần một lượng lớn Huyền Linh Điểm quy đổi." Thạch Mục nói ra.
"Ôi, Thiên Lan Thánh Địa này thực là không tốt, muốn làm gì cũng bắt phải có Huyền Linh Điểm, thật sự là phiền toái cực độ! Thạch Đầu, ngươi cứ yên tâm bế quan. Sự tình trong phủ, ta cùng Tề Bàn Tử sẽ xử lý thật tốt.” Thải Nhi vung vẩy cánh, vỗ ngực một cái nói ra.
…
Sau khi Thải Nhi đi ra, Thạch Mục một mình đi vào trong thạch thất phía sau núi, ngồi khoanh chân xuống tĩnh tọa.
Hắn nhắm hai mắt, Thần Thức chậm rãi chìm vào Thức Hải.
Trong thức hải, kim quang lấp loé từng hồi, dần dần ngưng tụ ra một hình nhân nhỏ màu vàng hai mắt nhắm nghiền, đang ngồi khoanh chân.
Hình nhân kim sắc vừa hiện thân, lập tức mở hai mắt rồi đứng lên, đi tới chiếc tiểu côn màu vàng óng ánh đang lơ lửng trước mặt.
Sau một lúc trầm ngâm đánh giá, hình nhân kim sắc bỗng nhiên đưa hai bàn tay lên cao, trong tay pháp quyết liên tục biến hóa, thả ra từng sợi dây nhỏ, quấn quanh ngoài thân côn.
Mặt ngoài thân côn sáng lên các Kim sắc phù văn, nhẹ nhàng rung động, nhưng không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hình nhân kim sắc thấy vậy, không dừng lại, uốn éo hai tay thúc giục pháp quyết, dùng thần thức hóa thành từng sợi dây nhỏ, tiếp tục quấn quanh thân côn từng lớp từng lớp.
Bỗng nhiên trên thân côn chợt xuất hiện một đạo kim quang, liên tục lập loè không theo quy tắc nào, rồi từng vòng rung động từ mặt ngoài côn nhộn nhạo toả ra.
Hình nhân kim sắc thấy vậy, trong nội tâm vui vẻ.
Nhưng chỉ một lát sau, rung động bỗng nhiên tiêu tán, kim quang phù văn mặt ngoài tiểu côn trở nên ảm đạm, tiểu côn lại trở về yên tĩnh trôi lững lờ như trước.
Người tí hon vàng kim nhíu mày.
Lần trước, khi tu luyện thành công tầng thứ nhất Cửu Chuyển Huyền Công, đã gây ra sự rung động nhất định đối với cấm chế tiểu côn. Hắn suy đoán rằng: hôm nay đã tu luyện tầng thứ hai thành công, tu vi cũng đã tăng lên một tiểu cảnh giới, lẽ ra phải gây ra các rung động lớn hơn mới đúng.
Hắn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục dùng thần thức vây quanh thân côn theo các phương vị khác nhau, nhưng ngoại trừ xuất hiện từng vòng rung động bên ngoài như trước, tuyệt không có bất luận kết quả nào khác.
Nghiên cứu hết hai ba canh giờ, cuối cùng không thu hoạch được gì, trên mặt Hình nhân kim sắc biểu hiện ra có chút mất mát, buồn rầu.
Hắn ngồi xếp bằng bên cạnh tiểu côn, cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại vội vàng đứng lên.
Chỉ thấy từ trên hai tay sáng lóe lên hai đạo quang mang một đen một trắng, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên phía trên tiểu côn.
Dị biến phát sinh!
Thân côn ầm ầm chấn động, phát ra một hồi tiếng vang "Ô...ô...n...g".
Ngay sau đó phía trên tiểu côn, kim quang nở rộ, một cái vòng xáy màu xám nhạt chậm rãi hiển hiện, từ trong vòng xoáy tràn ra mấy đạo sương mù cuồn cuộn bay xuống phía dưới bao vây rồi hút Hình nhân kim sắc vào bên trong vòng xoáy.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 537: Gấp gáp
10.0/10 từ 10 lượt.