Huyền Giới Chi Môn
Chương 489: Rời khỏi bí cảnh
Dịch giả: nila32
“Biết rồi.”
Thạch Mục nói xong liền vứt một khỏa Linh thạch trung phẩm cho Thải Nhi sau đó lật tay lấy ra Thanh Sơn lệnh, hút lấy quả Yêu hạch màu làm lớn bằng nắm đấm, khiến điểm tích lũy tăng lên không ít.
Khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, Thạch Mục không tiếp tục lưu lại quá lâu mà phủ lên người áo choàng màu lục, che đậy toàn bộ khí tức. Thân hình khẽ nhoáng thành một bóng xanh, phi độn về phía xa xa.
Trong mấy ngày săn giết yêu thú gần đây, để tránh đụng độ đám người Thanh Trường Thiên cùng thanh niên nho nhã kia, phần lớn thời gian hắn đều khoác áo choàng màu lục lên người.
Trái với dự đoán cả hắn, các nơi trong bí cánh vô cùng yên ắng. Dường như việc Thụ Linh Vương xuất thế cũng không tạo thành ba động quá lớn. Nghĩ đến có lẽ là do không quá nhiều người biết đến sự tồn tại của nó. Đồng thời, có can đảm tiến đến tìm một chén canh cũng là đệ tử của một ít thế lực siêu cấp mà thôi.
Có điều như vậy cũng tốt, hắn càng có thể tự do săn giết yêu thú, thu thập yêu hạch.
Một ngày sau, trong một khe núi nho nhỏ, Thạch Mục khoanh chân đả tọa, một tay nắm chặt Linh thạch trung phẩm. Thải Nhi lúc này cũng không rời đi mà đang đứng trên đầu vai của hắn, thỉnh thoảng dáo dác nhìn Đông ngó Tây.
“Thạch Đầu, nếu ta nhớ không lầm, thí luyện không còn bao lâu sẽ chấm dứt.” Thải Nhi đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Thạch Mục gật đầu, nơi đây không có ngày đêm thay đổi vì vậy cũng có nhận rõ thời gian. Có điều dựa vào tính toán của hắn, thời gian còn lại quả thật không nhiều.
“Hiện tại là bước ngoặt cuối cùng rồi. Sao ngươi lại điềm tĩnh như vậy, không tranh thủ thời gian thu thập thêm chút yêu hạch?” Thải Nhi có chút khó hiểu.
“Chỉ cần tiến vào ba mươi sáu vị trí dẫn đầu là được rồi.” Thạch Mục trả lời.
Sau mấy ngày tranh giành Thụ Linh Vương, nhờ vào thị lực mạnh mẽ của Thải Nhi, Thạch Mục không ngừng săn giết yêu thú, khiến cho bài danh của hắn liên tục tăng cao, hiện đã tiến vào ba mươi sáu vị trí đầu, xếp thứ ba mươi lăm.
Nói một cách chính xác, vị trí này là do hắn tận lực duy trì.
Thạch Mục chỉ cần tiến vào ba mươi sáu vị trí đầu tiên để nhận được đãi ngộ dành cho thượng vị đệ tử. Hắn không muốn xếp vị thứ quá cao, dễ khiến người khác chú ý.
Bí mật trên người họ Thạch không ít, nhất là sự tình Cửu Chuyển Huyền Công, để người khác biết được sẽ rất phiền toái.
Đúng vào lúc này, ngọc bội trên người Thạch Mục thình lình tỏa sáng rực rỡ, bộc phát bạch quang chói mắt, bao phủ Thạch Mục vào trong.
“Đây là… đã đến lúc!”
Thạch Mục vốn khẽ giật mình nhưng rất nhanh hiểu ra.
Bí cảnh thí luyện rốt cuộc chấm dứt!
Hắn nhanh chóng thu lấy Thải Nhi vào trong túi linh thú bên hông. Tiếp đó bạch quang lóe lên, thân ảnh lập tức biến mất vô tung.
Cùng lúc đó, các nơi trong bí cảnh cũng đồng loạt sáng lên từng đạo bạch quang tựa như tinh tú rực rỡ trên bầu trời.
Thạch Mục chỉ thấy trước mắt hoa lên. Bản thân đã xuất hiện ở một nơi quang đãng, đúng là bãi đất trống khi tiến vào bí cảnh lúc trước.
Lúc này, vô số bóng người hiện ra, con số ước chừng ngàn người. Không ít kẻ hoa mắt chóng mắt, có người vẻ mặt kinh hoàng, thậm chí có người còn đang thủ thế chiến đấu. Hiển nhiên tất cả đều là đệ tử tham gia thí luyện nhập môn lần này.
Thạch Mục nhìn quanh mấy lần, không khỏi âm thầm cảm thán. Mấy vạn người tiến vào bí cảnh đến lúc này còn lại chưa đến ngàn người.
Phần lớn những kẻ nửa đường rời khỏi bí cảnh đều đã bóp nát ngọc bội truyền tống, tuy rằng mất đi tư cách nhưng vẫn bảo vệ được tính mạng. Dù sao chỉ cần không vượt quá độ tuổi quy định, tương lai còn nhiều cơ hội. Thế nhưng cũng có không ít thí sinh xấu số đã phải vùi thây bên trong bí cảnh.
Có thể đứng tại quảng trường vào lúc này đều thuộc hàng ngũ tinh anh. Vài người trong đó Thạch Mục đã có duyên gặp qua. Thanh niên nho nhã, Thanh Trường Thiên, Lư Cảnh, Xích Nghê Tử, huynh đệ họ Ô, Tử Hà đều có ở đây. Thạch Mục thậm chí nhìn thấy hai người Mã Lung, Mã Liệt. Không ngờ tỷ đệ bọn họ có thể kiên trì đến cuối cùng.
Những người cạnh tranh quyền sở hữu Thụ Linh Vương lúc này nhận ra đối phương để lộ thần tình khác nhau.
Thanh niên nho nhã ánh mắt như đao, hung hăng nhìn qua Thạch Mục, mơ hồ có ý uy hiếp.
Thạch Mục cười cười, không thèm để ý chút nào.
Chỉ có Thanh Trường Thiên gật đầu tỏ vẻ thân thiện.
Tuy rằng bọn họ phản ứng khác nhau nhưng đều ăn ý không đề cập đến sự tình Thụ Linh Vương, tựa như yêu thụ kia chưa từng xuất hiện.
Không ít người có mặt đều đang bàn tán về thứ rễ cây cổ quái xuất hiện trên đường tham gia thí luyện.
Thạch Mục cũng gật nhẹ đầu đáp lại Thanh Trường Thiên sau đó chú ý đến Xích Nghê Tử gần đó đang dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng quan sát họ Thanh.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền nhớ ra ngày đó Thanh Trường Thiên đã để Xích Nghê Tử một mình chống lại cự nhân rễ cây để thừa cơ cướp lấy một phần của Thụ Linh Vương. Xem ra Xích Nghê Tử vẫn còn ghi hận chuyện này trong tâm.
Chỉ là không biết đám người Thanh Trường Thiên, Xích Nghê Tử cùng huynh đệ họ Ô người chạy ta đuổi một phen, kết quả cuối cùng ra sao.
Huynh đệ Ô thị đứng cách đó không xa, thần sắc bình tĩnh.
Thạch Mục chợt động tâm niệm, cảm thấy như có ai đó nhìn mình bèn quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy cách đó mười trượng là một thiếu nữ tóc xanh, chính là Giang Thủy Thủy. Nàng mang ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thạch Mục một thoáng sau đó rời đi.
Khi Thạch Mục còn đang khó hiểu thì giữa không trung quảng trường chợt xuất hiện một lão giả mày rủ mặc áo xanh, tay áo bồng bềnh, chính là Bi Cốt.
“Thí luyện nhập môn đến đây là kết thúc. Chư vị có thể kiên trì đến cuối cùng, thật sự đáng quý. Theo như thông thường, ngoại trừ đồ vật trong Thanh Sơn lệnh, các ngươi có thể giữ lại tất cả. Một trăm lẻ tám đệ tử lần này sẽ dựa vào biểu hiện của các ngươi để chọn ra. Hiện tại, mời chư vị nộp lại Thanh Sơn lệnh.” Bi Cốt nói xong liền vung tay lên.
Phốc!
Chỉ thấy thanh quang sáng lên, một tấm bia đá xanh biếc lớn chừng mấy trường từ từ trồi lên.
Thanh Sơn lệnh bên hông Thạch Mục chợt sáng lên sắc xanh sau đó bay vụt về phía bia đá.
Tuy rằng cảm thấy bất ngờ nhưng hắn không hề ra tay ngăn trở bởi lẽ Thanh Sơn lệnh của những người khác cũng phát sinh tình huống tương tự.
Trong lúc nhất thời, thanh quang ngợp trời.
Bi Cốt phất tay ra từng đạo pháp quyết, bia đá lập lòe một lúc sau đó ổn định trở lại.
Mặt bia không ngừng sáng lên, để lộ vô số ký tự, chính là tên của một trăm lẻ tám người dẫn đầu.
Tuy rằng sớm biết xếp hạng của mình nhưng đám đông lúc này không khỏi xôn xao. Không ít kẻ chen về phía trước để nhìn xem tên người trên bảng.
Thạch Mục bình tĩnh quan sát. Tên của hắn nằm ở vị trí thứ ba mươi lăm, vừa vặn lọt vào hàng ngũ thượng vị đệ tử.
Xếp vị trí thứ nhất là Triệu Tiễn. Ngoại trừ Thạch Mục, có không ít người đang nhìn về phía thanh niên nho nhã.
“Thì ra hắn tên là Triệu Tiễn…” Thạch Mục khẽ động trong lòng.
Xếp thứ hai là Thanh Trường Thiên, thứ ba là Tử Hà. Xếp thứ tư không phải là Xích Nghê Tử hay Lữ Cảnh mà là Giang Thủy Thủy.
Thạch Mục có chút ngạc nhiên, nhìn qua Giang Thủy Thủy một cái. Tuy rằng thực lực của nàng mạnh mẽ nhưng còn kém một chút so với đám người Lữ Cảnh, không nghĩ tới vị thứ lại cao như vậy.
Đám người Xích Nghê Tử, Lữ Cảnh cùng huynh đệ họ Ô theo sát phía sau, cũng đều nằm trong mười người cao nhất.
Tên của Mã Lung cũng xuất hiện trên mặt bia, nằm ở tốp sau nhưng cũng thuận lợi bái nhập Thanh Lan Thánh Địa.
“Một trăm lẻ tám người có tên đi theo ta. Những thí sinh khác hãy tạm lưu lại. Mặc dù các ngươi không trúng tuyển nhưng Thanh Lan Thánh Địa cũng có bảo vật dành tặng.” Bi Cốt nói ra.
Sau đó người lão sáng lên thanh quang, bay về phía xa xa.
Một trăm lẻ tám người có tên đồng loạt đi theo. Người trên quảng trường thấy bọn hắn rời đi, khuôn mặt lộ vẻ hâm mộ.
Lát sau, một đệ tử Thanh Lan Thánh Địa bay tới, dẫn những người này theo hướng khác.
“Thạch huynh, chúc mừng ngươi tiến vào ba mươi sau thượng vị đệ tử.” Một làn gió thơm kéo đến, Mã Lung phi độn đến gần Thạch Mục rồi nói.
“Mã cô nương khách khí, ngươi cũng thuận lợi bái nhập Thanh Lan Thánh Địa, thật đáng mừng.” Thạch Mục nở nụ cười đáp lại.
“Tiểu nữ làm sao có thể so với Thạch huynh. Sau khi tiến vào Thanh Lan Thánh Địa mong được đạo hữu chiếu cố đôi chút.” Mã Lung cười khẽ.
Dung mạo của nàng có thể nói là tuyệt sắc, lúc này tươi cười thật đúng là như hoa nở rộ khiến người nhìn không nhịn được đắm chìm, say mê.
“Đương nhiên là không có vấn đề, chúng ta đều là đệ tử mới nhập môn, dĩ nhiên là phải hỗ trợ lẫn nhau.” Thạch Mục làm như không nhìn thấy vẻ đẹp của Mã Lung.
Mã Lung thấy Thạch Mục không muốn trò chuyện bèn không nói thêm gì nữa.
Trong đội ngũ, không ít người bắt đầu nói chuyện với nhau. Chủ đề đạm luận cũng không khác hai người Thạch Mục là mấy, đều là tạo dựng quan hệ sau khi nhập môn.
Mười người xếp đầu như Triệu Tiễn, Thanh Trường Thiên nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Thạch Mục nhìn thoáng qua sau đó thu hồi ánh mắt.
Tình huống phía sau tất nhiên không thể qua khỏi ánh mắt của Bi Cốt thế nhưng lão không thèm để ý đến mà chỉ mang mọi người đến trước một biển rừng phụ cận Thanh Lan Thánh Địa.
Chỉ thấy một thạch môn khổng lồ hình vòm cao chừng bảy tám chục trượng được làm từ chất liệu xanh biếc. Bề mặt vẽ lên vô số đường vân.
Thạch Mục thấy vậy liền khẽ nhíu mày. Đường vân trên cửa đá rất khác so với những thứ hắn từng thấy qua. Khi thử dò xét đôi chút, thần thức của hắn liền bị bắn ngược trở lại.
“Được rồi, đây là lối vào của Thanh Lan Thánh Địa.” Bi Cốt nói ra.
Mọi người nhìn nhau. Thông qua thạch môn hình vòm, chỉ có thể nhìn thấy biển rừng mênh mông, nào có cửa vào nào đâu.
Thạch Mục nhìn về phía, kim quang lóe lên trong mắt, khẽ gật đầu.
“Thạch huynh, ngươi nhìn thấy gì sao?” Mã Lung nhìn thấy biểu hiện của Thạch Mục bèn hỏi.
Huyền Giới Chi Môn
“Biết rồi.”
Thạch Mục nói xong liền vứt một khỏa Linh thạch trung phẩm cho Thải Nhi sau đó lật tay lấy ra Thanh Sơn lệnh, hút lấy quả Yêu hạch màu làm lớn bằng nắm đấm, khiến điểm tích lũy tăng lên không ít.
Khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, Thạch Mục không tiếp tục lưu lại quá lâu mà phủ lên người áo choàng màu lục, che đậy toàn bộ khí tức. Thân hình khẽ nhoáng thành một bóng xanh, phi độn về phía xa xa.
Trong mấy ngày săn giết yêu thú gần đây, để tránh đụng độ đám người Thanh Trường Thiên cùng thanh niên nho nhã kia, phần lớn thời gian hắn đều khoác áo choàng màu lục lên người.
Trái với dự đoán cả hắn, các nơi trong bí cánh vô cùng yên ắng. Dường như việc Thụ Linh Vương xuất thế cũng không tạo thành ba động quá lớn. Nghĩ đến có lẽ là do không quá nhiều người biết đến sự tồn tại của nó. Đồng thời, có can đảm tiến đến tìm một chén canh cũng là đệ tử của một ít thế lực siêu cấp mà thôi.
Có điều như vậy cũng tốt, hắn càng có thể tự do săn giết yêu thú, thu thập yêu hạch.
Một ngày sau, trong một khe núi nho nhỏ, Thạch Mục khoanh chân đả tọa, một tay nắm chặt Linh thạch trung phẩm. Thải Nhi lúc này cũng không rời đi mà đang đứng trên đầu vai của hắn, thỉnh thoảng dáo dác nhìn Đông ngó Tây.
“Thạch Đầu, nếu ta nhớ không lầm, thí luyện không còn bao lâu sẽ chấm dứt.” Thải Nhi đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Thạch Mục gật đầu, nơi đây không có ngày đêm thay đổi vì vậy cũng có nhận rõ thời gian. Có điều dựa vào tính toán của hắn, thời gian còn lại quả thật không nhiều.
“Hiện tại là bước ngoặt cuối cùng rồi. Sao ngươi lại điềm tĩnh như vậy, không tranh thủ thời gian thu thập thêm chút yêu hạch?” Thải Nhi có chút khó hiểu.
“Chỉ cần tiến vào ba mươi sáu vị trí dẫn đầu là được rồi.” Thạch Mục trả lời.
Sau mấy ngày tranh giành Thụ Linh Vương, nhờ vào thị lực mạnh mẽ của Thải Nhi, Thạch Mục không ngừng săn giết yêu thú, khiến cho bài danh của hắn liên tục tăng cao, hiện đã tiến vào ba mươi sáu vị trí đầu, xếp thứ ba mươi lăm.
Nói một cách chính xác, vị trí này là do hắn tận lực duy trì.
Thạch Mục chỉ cần tiến vào ba mươi sáu vị trí đầu tiên để nhận được đãi ngộ dành cho thượng vị đệ tử. Hắn không muốn xếp vị thứ quá cao, dễ khiến người khác chú ý.
Bí mật trên người họ Thạch không ít, nhất là sự tình Cửu Chuyển Huyền Công, để người khác biết được sẽ rất phiền toái.
Đúng vào lúc này, ngọc bội trên người Thạch Mục thình lình tỏa sáng rực rỡ, bộc phát bạch quang chói mắt, bao phủ Thạch Mục vào trong.
“Đây là… đã đến lúc!”
Thạch Mục vốn khẽ giật mình nhưng rất nhanh hiểu ra.
Bí cảnh thí luyện rốt cuộc chấm dứt!
Hắn nhanh chóng thu lấy Thải Nhi vào trong túi linh thú bên hông. Tiếp đó bạch quang lóe lên, thân ảnh lập tức biến mất vô tung.
Cùng lúc đó, các nơi trong bí cảnh cũng đồng loạt sáng lên từng đạo bạch quang tựa như tinh tú rực rỡ trên bầu trời.
Thạch Mục chỉ thấy trước mắt hoa lên. Bản thân đã xuất hiện ở một nơi quang đãng, đúng là bãi đất trống khi tiến vào bí cảnh lúc trước.
Lúc này, vô số bóng người hiện ra, con số ước chừng ngàn người. Không ít kẻ hoa mắt chóng mắt, có người vẻ mặt kinh hoàng, thậm chí có người còn đang thủ thế chiến đấu. Hiển nhiên tất cả đều là đệ tử tham gia thí luyện nhập môn lần này.
Thạch Mục nhìn quanh mấy lần, không khỏi âm thầm cảm thán. Mấy vạn người tiến vào bí cảnh đến lúc này còn lại chưa đến ngàn người.
Phần lớn những kẻ nửa đường rời khỏi bí cảnh đều đã bóp nát ngọc bội truyền tống, tuy rằng mất đi tư cách nhưng vẫn bảo vệ được tính mạng. Dù sao chỉ cần không vượt quá độ tuổi quy định, tương lai còn nhiều cơ hội. Thế nhưng cũng có không ít thí sinh xấu số đã phải vùi thây bên trong bí cảnh.
Có thể đứng tại quảng trường vào lúc này đều thuộc hàng ngũ tinh anh. Vài người trong đó Thạch Mục đã có duyên gặp qua. Thanh niên nho nhã, Thanh Trường Thiên, Lư Cảnh, Xích Nghê Tử, huynh đệ họ Ô, Tử Hà đều có ở đây. Thạch Mục thậm chí nhìn thấy hai người Mã Lung, Mã Liệt. Không ngờ tỷ đệ bọn họ có thể kiên trì đến cuối cùng.
Những người cạnh tranh quyền sở hữu Thụ Linh Vương lúc này nhận ra đối phương để lộ thần tình khác nhau.
Thanh niên nho nhã ánh mắt như đao, hung hăng nhìn qua Thạch Mục, mơ hồ có ý uy hiếp.
Thạch Mục cười cười, không thèm để ý chút nào.
Chỉ có Thanh Trường Thiên gật đầu tỏ vẻ thân thiện.
Tuy rằng bọn họ phản ứng khác nhau nhưng đều ăn ý không đề cập đến sự tình Thụ Linh Vương, tựa như yêu thụ kia chưa từng xuất hiện.
Không ít người có mặt đều đang bàn tán về thứ rễ cây cổ quái xuất hiện trên đường tham gia thí luyện.
Thạch Mục cũng gật nhẹ đầu đáp lại Thanh Trường Thiên sau đó chú ý đến Xích Nghê Tử gần đó đang dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng quan sát họ Thanh.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền nhớ ra ngày đó Thanh Trường Thiên đã để Xích Nghê Tử một mình chống lại cự nhân rễ cây để thừa cơ cướp lấy một phần của Thụ Linh Vương. Xem ra Xích Nghê Tử vẫn còn ghi hận chuyện này trong tâm.
Chỉ là không biết đám người Thanh Trường Thiên, Xích Nghê Tử cùng huynh đệ họ Ô người chạy ta đuổi một phen, kết quả cuối cùng ra sao.
Huynh đệ Ô thị đứng cách đó không xa, thần sắc bình tĩnh.
Thạch Mục chợt động tâm niệm, cảm thấy như có ai đó nhìn mình bèn quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy cách đó mười trượng là một thiếu nữ tóc xanh, chính là Giang Thủy Thủy. Nàng mang ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thạch Mục một thoáng sau đó rời đi.
Khi Thạch Mục còn đang khó hiểu thì giữa không trung quảng trường chợt xuất hiện một lão giả mày rủ mặc áo xanh, tay áo bồng bềnh, chính là Bi Cốt.
“Thí luyện nhập môn đến đây là kết thúc. Chư vị có thể kiên trì đến cuối cùng, thật sự đáng quý. Theo như thông thường, ngoại trừ đồ vật trong Thanh Sơn lệnh, các ngươi có thể giữ lại tất cả. Một trăm lẻ tám đệ tử lần này sẽ dựa vào biểu hiện của các ngươi để chọn ra. Hiện tại, mời chư vị nộp lại Thanh Sơn lệnh.” Bi Cốt nói xong liền vung tay lên.
Phốc!
Chỉ thấy thanh quang sáng lên, một tấm bia đá xanh biếc lớn chừng mấy trường từ từ trồi lên.
Thanh Sơn lệnh bên hông Thạch Mục chợt sáng lên sắc xanh sau đó bay vụt về phía bia đá.
Tuy rằng cảm thấy bất ngờ nhưng hắn không hề ra tay ngăn trở bởi lẽ Thanh Sơn lệnh của những người khác cũng phát sinh tình huống tương tự.
Trong lúc nhất thời, thanh quang ngợp trời.
Bi Cốt phất tay ra từng đạo pháp quyết, bia đá lập lòe một lúc sau đó ổn định trở lại.
Mặt bia không ngừng sáng lên, để lộ vô số ký tự, chính là tên của một trăm lẻ tám người dẫn đầu.
Tuy rằng sớm biết xếp hạng của mình nhưng đám đông lúc này không khỏi xôn xao. Không ít kẻ chen về phía trước để nhìn xem tên người trên bảng.
Thạch Mục bình tĩnh quan sát. Tên của hắn nằm ở vị trí thứ ba mươi lăm, vừa vặn lọt vào hàng ngũ thượng vị đệ tử.
Xếp vị trí thứ nhất là Triệu Tiễn. Ngoại trừ Thạch Mục, có không ít người đang nhìn về phía thanh niên nho nhã.
“Thì ra hắn tên là Triệu Tiễn…” Thạch Mục khẽ động trong lòng.
Xếp thứ hai là Thanh Trường Thiên, thứ ba là Tử Hà. Xếp thứ tư không phải là Xích Nghê Tử hay Lữ Cảnh mà là Giang Thủy Thủy.
Thạch Mục có chút ngạc nhiên, nhìn qua Giang Thủy Thủy một cái. Tuy rằng thực lực của nàng mạnh mẽ nhưng còn kém một chút so với đám người Lữ Cảnh, không nghĩ tới vị thứ lại cao như vậy.
Đám người Xích Nghê Tử, Lữ Cảnh cùng huynh đệ họ Ô theo sát phía sau, cũng đều nằm trong mười người cao nhất.
Tên của Mã Lung cũng xuất hiện trên mặt bia, nằm ở tốp sau nhưng cũng thuận lợi bái nhập Thanh Lan Thánh Địa.
“Một trăm lẻ tám người có tên đi theo ta. Những thí sinh khác hãy tạm lưu lại. Mặc dù các ngươi không trúng tuyển nhưng Thanh Lan Thánh Địa cũng có bảo vật dành tặng.” Bi Cốt nói ra.
Sau đó người lão sáng lên thanh quang, bay về phía xa xa.
Một trăm lẻ tám người có tên đồng loạt đi theo. Người trên quảng trường thấy bọn hắn rời đi, khuôn mặt lộ vẻ hâm mộ.
Lát sau, một đệ tử Thanh Lan Thánh Địa bay tới, dẫn những người này theo hướng khác.
“Thạch huynh, chúc mừng ngươi tiến vào ba mươi sau thượng vị đệ tử.” Một làn gió thơm kéo đến, Mã Lung phi độn đến gần Thạch Mục rồi nói.
“Mã cô nương khách khí, ngươi cũng thuận lợi bái nhập Thanh Lan Thánh Địa, thật đáng mừng.” Thạch Mục nở nụ cười đáp lại.
“Tiểu nữ làm sao có thể so với Thạch huynh. Sau khi tiến vào Thanh Lan Thánh Địa mong được đạo hữu chiếu cố đôi chút.” Mã Lung cười khẽ.
Dung mạo của nàng có thể nói là tuyệt sắc, lúc này tươi cười thật đúng là như hoa nở rộ khiến người nhìn không nhịn được đắm chìm, say mê.
“Đương nhiên là không có vấn đề, chúng ta đều là đệ tử mới nhập môn, dĩ nhiên là phải hỗ trợ lẫn nhau.” Thạch Mục làm như không nhìn thấy vẻ đẹp của Mã Lung.
Mã Lung thấy Thạch Mục không muốn trò chuyện bèn không nói thêm gì nữa.
Trong đội ngũ, không ít người bắt đầu nói chuyện với nhau. Chủ đề đạm luận cũng không khác hai người Thạch Mục là mấy, đều là tạo dựng quan hệ sau khi nhập môn.
Mười người xếp đầu như Triệu Tiễn, Thanh Trường Thiên nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Thạch Mục nhìn thoáng qua sau đó thu hồi ánh mắt.
Tình huống phía sau tất nhiên không thể qua khỏi ánh mắt của Bi Cốt thế nhưng lão không thèm để ý đến mà chỉ mang mọi người đến trước một biển rừng phụ cận Thanh Lan Thánh Địa.
Chỉ thấy một thạch môn khổng lồ hình vòm cao chừng bảy tám chục trượng được làm từ chất liệu xanh biếc. Bề mặt vẽ lên vô số đường vân.
Thạch Mục thấy vậy liền khẽ nhíu mày. Đường vân trên cửa đá rất khác so với những thứ hắn từng thấy qua. Khi thử dò xét đôi chút, thần thức của hắn liền bị bắn ngược trở lại.
“Được rồi, đây là lối vào của Thanh Lan Thánh Địa.” Bi Cốt nói ra.
Mọi người nhìn nhau. Thông qua thạch môn hình vòm, chỉ có thể nhìn thấy biển rừng mênh mông, nào có cửa vào nào đâu.
Thạch Mục nhìn về phía, kim quang lóe lên trong mắt, khẽ gật đầu.
“Thạch huynh, ngươi nhìn thấy gì sao?” Mã Lung nhìn thấy biểu hiện của Thạch Mục bèn hỏi.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 489: Rời khỏi bí cảnh
10.0/10 từ 10 lượt.