Huyền Giới Chi Môn
Chương 484: Nguyên thần của Thụ Linh Vương
Dịch giả: nila32
“Đến hay lắm!”
Thanh Trường Thiên hét lớn một tiếng, thân hình phiêu hốt tựa như ảo ảnh xoay tròn, vây quanh đám yêu thú.
Từng đạo đao mang màu xanh từ trên trời giáng xuống, căn bản không biết từ đâu xuất hiện, chém như mưa xuống đầu bọn chúng.
Yêu thú gầm lên phẫn nộ, đánh lung tung xung quanh. Từng đoàn linh quang bạo liệt nhưng không thể chạm đến vạt áo của Thanh Trường Thiên.
Thạch Mục và Xích Nghê Tử cũng lao đến.
Cả người họ Xích được ngọn lửa màu đen bao bọc, tỏa ra nhiệt độ cực cao, khiến cho hư không xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.
Xoẹt!
Một đạo hỏa quang rực sáng bắn ra từ tay gã, nhìn không ra là binh khí gì, chém xuống một con TÍch Dịch đỏ rực.
Tích Dịch há to miệng, phun ra một quả cầu lửa lớn chừng mấy trượng, đón đỡ hỏa quang kia. Những nơi mà nó đi qua, không gian xung quanh đều trở nên méo mó.
Ầm!
Hỏa quang rực rỡ lóe lên, bổ đôi hỏa cầu. Dư uy không giảm mà vẫn tiếp tục chém lên thân thể Tích Dịch, xẻ nó thành hai nửa cháy rụi thành tro tàn.
Trong lúc đó, Thạch Mục sử dụng bí thuật Đồ Đằng biến thân. Thân thể được kim giáp bao bọc, trở thành cự hán kim giáp. Khí tức tăng vọt mang theo khí thế cuồng bạo tỏa ra xung quanh. Ngay cả không khí cũng vang lên từng hồi lốp bốp.
Hắn không sử dụng Vẫn Thiết đao côn mà lao thẳng đến một mãnh hổ màu xanh cao chừng mấy trượng.
Mãnh hổ gầm to một tiếng. Móng vuốt khổng lồ chụp xuống đầu hắn, đồng thời đuôi hổ tựa như roi thép quét ngang tới, mang theo tiếng xé gió vun vút. Vuốt hổ phát ra thanh mang xé rách hư không.
Uồm!
Thạch Mục không thèm trốn tránh, sử dụng lực lượng toàn thân tung ra nắm đấm rực rỡ chói mắt.
Ầm!
Đuôi cùng vuốt hổ chỉ còn chút nữa là đánh trúng người Thạch Mục thì nắm đấm của hắn đã phát sau đến trước, đánh mạnh lên đầu mãnh hổ, tạo nên một tràng “Răng rắc” giòn vang. Thân thể khổng lồ của mãnh hổ bị một luồng cự lực đánh văng ra ngoài.
Mãnh hổ bay giữa không trung, mũi rịn máu tươi, há mồm hét thảm một tiếng.
Thạch Mục khẽ nhoáng thân hình, lóe lên đuổi theo. Cánh tay khẽ động, một quyền bay ra, mang theo lực lượng vạn nhân, đánh lên phần cổ của nó.
Răng rắc!
Phần cổ gãy lìa, mãnh hổ màu xanh rơi thẳng xuống đất, không còn chút khí tức.
Hai quyền đánh chết một yêu thú Địa Giai do rễ cây hóa hình. Cảnh tượng khiến ba người gần đó không khỏi trợn mắt há mồm.
Thạch Mục vãn không ngừng lại, lao đến một yêu thú khác gần đó.
Đám rễ cây này tuy rằng lợi hại nhưng bốn người bọn họ đều là cường giả ngàn dặm mới tìm được một. Dưới sự hợp lực của bọn họ, không bao lâu sau, tất cả yêu thú đều bị diệt sách sạch sẽ.
“Hây dô! Cuối cùng đã giải quyết xong, thật là khó khăn” Thanh Trường Thiên quơ quơ cánh tay phải, thở nhẹ một hơi,
Chém giết nhiều rễ cây Địa Giai như vậy cũng khiến bọn hộ tổn hao không nhỏ.
“Chỉ sợ không có thời gian nghỉ ngơi, các ngươi nhìn xem.” Xích Nghê Tử chỉ về phía trước.
Những người còn lại nhìn sang. Chỉ thấy cấm địa phía trước mơ hồ hiện lên một cột sáng bàng bạc từ trên trời giáng xuống, tản mát từng vòng quang nhàn nhạt.
Tuy rằng khoảng cách tương đối xa nhưng bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Hướng kia… Xem ra Thụ Linh Vương đã xảy ra chuyện gì đó, quả thật không có thời gian để chúng ta nghỉ ngơi, đi mau!” Thanh Trường Thiên nhướng mày nói ra.
Bốn người không nói thêm gì, lần lượt sử dụng động quang bay nhanh về phía cột sáng màu bạc.
Quãng đường tiếp theo cũng không gặp phải Yêu thú nào khác. Tốc độ bốn người lại nhanh, sau một lát đã tới gần cột sáng màu bạc kia.
Rầm rầm!
Âm thanh đấu pháp kịch liệt truyền đến từ phía trước, còn có chấn động mãnh liệt của Pháp lực.
“Có kẻ tới trước!” Bốn người giật mình.
“Đừng vội, đã có đánh nhau, xem ra vẫn chưa đắc thủ.” Thanh Trường Thiên nói ra.
Bốn người lập tức tăng tốc, rất nhanh đã đến bên cạnh cột sáng màu bạc.
Thạch Mục nhìn thấy một thân đại thụ cao mấy trăm trượng, so với ngọn núi còn muốn lớn hơn, khóe mắt không khỏi nheo lại.
Chỉ là không biết tại sao, cây này thoạt nhìn héo rũ. Phân nửa lá cây đã rụng xuống đất, số còn sót lại cũng lộ vẻ khô héo cùng cực.
Thạch Mục đảo mắt nhìn quanh, nội tâm lập tức chấn động.
Trên một ngọn cây của đại thụ còn có một cây nhỏ màu xanh lá cây cao chừng một trượng, cắm rễ vào thân đại thụ. Xem ra nguyên khí của đại thụ kia đã bị cây nhỏ này hút khô.
Tuy rằng so với thân cây khổng lồ bên cạnh, tiểu thụ kia chỉ như một chấm nhỏ li ti không dễ nhận ra nhưng cột sáng bàng bạc trên trời buông xuống bao phủ nó vào trong, khiến tiểu thụ trở nên vô cùng nổi bật.
Ba người còn lại cũng nhanh chóng nhìn thấy cây nhỏ màu xanh lá.
“Vật kia, đúng là Thụ Linh Vương!” Thanh Trường Thiên thốt lên mừng rỡ.
Xích Nghê Tử cùng Lữ Cảnh cũng lộ vẻ tham lam.
Có điều bốn người cũng không tiếp tục lại gần bởi vì bên cạnh đại thụ đang diễn ra hai trận quyết đấu vô cùng kịch liệt.
Thạch Mục dời mắt nhìn sang hai trận quyết đấu, sắc mặt hơi đổi,
Có thể nhìn thấy hai rễ cây khổng lồ cấp Thiên Vị. Một cái toàn thân ố vàng, tỏa ra chấn động thuộc tính Thổ mãnh liệt. Cái còn lại tản mát hồng quang chói mắt cùng lực lượng hỏa diễm cuồng bạo, đúng là rễ cây Thiên Vị thuộc tính Hỏa.
Hai cự nhân rễ cây này không hề thua kém rễ cây thuộc tính Thủy mà hắn và tỷ đệ Mã Lung liên thủ đối phó lúc trước.
Quyết đấu với rễ cây màu vàng là một nam tử Nhân tộc mặc trường bào nguyệt sắc.
Thạch Mục có chút ấn tượng với người này, chính là thanh đã truyền tống đến cùng địa phương với hắn.
Cự nhân màu vàng miệng phun hoàng mang, một đôi cự chưởng như bão táp mưa sa công kích thanh niên nho nhã nhưng đều bị gã đón đỡ một cách thong dong.
“Không thể ngờ được người này lợi hại đến thế!” Thạch Mục âm thầm đánh giá thực lực của đối phương.
Đối thủ của rễ cây màu đỏ là một vòng rồi màu vàng. Cuồng phong đánh ra vô số công kích, bất phân thắng bại với rễ cây màu đỏ. Bên trong lốc xoáy có thể lờ mờ nhận ra hai bóng người mơ hồ không rõ.
“Đúng là Ô thị huynh đệ! Hừ, bọn hắn quả nhiên đã đến!”
“Kẻ còn lại là ai, thoạt nhìn thực lực không kém. Thạch Mục, hắn là đồng tộc của ngươi. Hai ngươi có quan hệ gì?” Lữ Cảnh nhìn về phía Thạch Mục, giọng nói không chút hảo ý.
“Chẳng lẽ Nhân tộc tiến vào bí cảnh đều có liên quan đến tại hạ.” Thạch Mục đáp lại một cách bình tĩnh.
“Hừ, ai biết ngươi nói thật hay giả!” Lữ Cảnh gằn giọng.
“Lữ Cảnh, đừng nói nhăng nói cuội nữa, kế tiếp ai biết phát sinh chuyện gì.” Xích Nghê Tử lườm Lữ Cảnh rồi nói.
Nói xong, người gã dấy lên liệt diễm hừng hực, đang muốn ra tay.
Đúng vào lúc này, cột sáng màu bạc chung quanh tiểu thụ màu xanh lạ bất chợt dậy sóng, Quang mang nhanh chóng thu lại, trong chớp mắt chỉ nhỏ bằng chén ăn cơm nhưng vẫn rực rỡ dị thường.
Cảnh tượng này khiến cho bốn người Thạch Mục biến đổi sắc mặt, đình chỉ hành động.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, một gốc tiểu thụ xanh biếc đang phóng tới cột sáng màu bạc. Chỉ thấy trên đỉnh của nó có một bóng người cùng màu, tựa như Linh Thể. Thân thể lờ mờ không rõ, ngũ quan mơ hồ nhưng có thể nhận ra nó đang ngẩng mặt lên trời.
Cột sáng lớn cỡ chén ăn cơm từ trên trời giáng xuống, hóa thành lưu quang ngân sắc, bay vào trong miệng bóng người màu xanh lá.
Sau khi hấp thu lưu quang bàng bạc, bóng người xanh biếc dần trở nên ngưng thực.
“Bóng người kia… hẳn là nguyên thần của Thụ Linh Vương… Không ổn, nó đang hấp thụ tinh hoa trời đất để tiến giai. Một khi thành công, thực lực lập tức tăng mạnh, hơn nữa còn có thể sinh ra thần thông mới khác, đến lúc đó sẽ hoàn toàn thoát khỏi hạn chế của bí cảnh. Mau ngăn cản nó!” Thanh Trường Thiên hét lớn.
Ba người còn lại nghe vậy cả kinh, không hẹn mà cùng phi thân đánh tới đỉnh đại thụ.
Ô thị huynh đệ sớm đã chú ý tới bọn họ. Mắt thấy bốn người đánh tới tiểu thụ màu xanh lá cây, ánh mắt cả kinh, đang muốn ra tay ngăn trở.
Đúng vào lúc này, bóng người bên trên tiểu thụ xanh biếc bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Nó phát ra tiếng kêu bén nhọn. Thân thể đại phóng lục quang, hai cánh tay mơ hồ vung vẩy.
Hai cột sáng một kim, một lục theo đó bắn ra.
Rầm rầm!
Mặt đất rung lắc sau đó tách ra hai bên.
Từng đám rễ cây thô to chui ra khỏi mặt đất. Trong đó, một nửa có màu vàng kim, nửa còn lại mang màu xanh lá.
Hai loại rễ cây đan xen một hồi, ngưng tụ thành hai cự nhân rực rỡ chói mắt cùng nồng đậm lục quang. Cả hai đều có khí tức Thiên Vị, ngăn trở bốn người Thạch Mục.
Sau khi xuất ra một chiêu vừa rồi, lục quang trên cơ thể người tí hon màu xanh lá trên đỉnh tiểu thụ có chút run rẩy. Tốc độ tiến giai dường như cũng bị ảnh hưởng chút ít.
Hây dô!
Cự nhân màu xanh lá vừa mới thành hình liền vươn bàn tay lớn như căn phòng đánh xuống bốn người tựa như chụp ruồi.
Cả bốn nào dám đón đỡ, buộc phải dừng lại, tránh sang hai bên.
Cự nhân lục sắc một trảo không trung liền há miệng gầm rú, tấn công Thạch Mục cùng Lữ Cảnh.
Lục quang lóe lên, mấy chục quang cầu lũ lượt bay ra, đổ ấp xuống xuống đầu hai người. Bề mặt mỗi quang cầu hiện ra vô số hồ quang điện màu xanh lá, đúng là Ất Mộc thần lôi!
Thạch Mục cùng Lữ Cảnh nhìn nhau sau đó đồng loạt quát khẽ một tiếng, chia ra thúc giục công pháp liên thủ ngăn cản.
Phía bên kia, cự nhân kim sắc đang ngăn cản hai người Xích Nghê Tử cùng Thanh Trường Thiên.
Thân thể cự nhân nhấp nháy kim quang. Mấy trăm mũi kim bay ra, nhắm về phía Thanh Trường Nghiên cùng Xích Nghê Tử, tạo nên tiếng rít chói tai.
Thanh Trường Thiên đôi mắt lóe lên, thân thể hiện ra một tầng lam quang quỷ dị. Cả người gã theo đó thu nhỏ nhanh chóng, dung nhập vào cái bóng của mình trong nháy mắt.
Vèo!
Thanh ảnh lướt sát mặt đất, nhanh chóng vượt qua sự truy cản của cự nhân kim sắc, để lại đám mộc châm cho Xích Nghê Tử tự mình ứng phó.
Huyền Giới Chi Môn
“Đến hay lắm!”
Thanh Trường Thiên hét lớn một tiếng, thân hình phiêu hốt tựa như ảo ảnh xoay tròn, vây quanh đám yêu thú.
Từng đạo đao mang màu xanh từ trên trời giáng xuống, căn bản không biết từ đâu xuất hiện, chém như mưa xuống đầu bọn chúng.
Yêu thú gầm lên phẫn nộ, đánh lung tung xung quanh. Từng đoàn linh quang bạo liệt nhưng không thể chạm đến vạt áo của Thanh Trường Thiên.
Thạch Mục và Xích Nghê Tử cũng lao đến.
Cả người họ Xích được ngọn lửa màu đen bao bọc, tỏa ra nhiệt độ cực cao, khiến cho hư không xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.
Xoẹt!
Một đạo hỏa quang rực sáng bắn ra từ tay gã, nhìn không ra là binh khí gì, chém xuống một con TÍch Dịch đỏ rực.
Tích Dịch há to miệng, phun ra một quả cầu lửa lớn chừng mấy trượng, đón đỡ hỏa quang kia. Những nơi mà nó đi qua, không gian xung quanh đều trở nên méo mó.
Ầm!
Hỏa quang rực rỡ lóe lên, bổ đôi hỏa cầu. Dư uy không giảm mà vẫn tiếp tục chém lên thân thể Tích Dịch, xẻ nó thành hai nửa cháy rụi thành tro tàn.
Trong lúc đó, Thạch Mục sử dụng bí thuật Đồ Đằng biến thân. Thân thể được kim giáp bao bọc, trở thành cự hán kim giáp. Khí tức tăng vọt mang theo khí thế cuồng bạo tỏa ra xung quanh. Ngay cả không khí cũng vang lên từng hồi lốp bốp.
Hắn không sử dụng Vẫn Thiết đao côn mà lao thẳng đến một mãnh hổ màu xanh cao chừng mấy trượng.
Mãnh hổ gầm to một tiếng. Móng vuốt khổng lồ chụp xuống đầu hắn, đồng thời đuôi hổ tựa như roi thép quét ngang tới, mang theo tiếng xé gió vun vút. Vuốt hổ phát ra thanh mang xé rách hư không.
Uồm!
Thạch Mục không thèm trốn tránh, sử dụng lực lượng toàn thân tung ra nắm đấm rực rỡ chói mắt.
Ầm!
Đuôi cùng vuốt hổ chỉ còn chút nữa là đánh trúng người Thạch Mục thì nắm đấm của hắn đã phát sau đến trước, đánh mạnh lên đầu mãnh hổ, tạo nên một tràng “Răng rắc” giòn vang. Thân thể khổng lồ của mãnh hổ bị một luồng cự lực đánh văng ra ngoài.
Mãnh hổ bay giữa không trung, mũi rịn máu tươi, há mồm hét thảm một tiếng.
Thạch Mục khẽ nhoáng thân hình, lóe lên đuổi theo. Cánh tay khẽ động, một quyền bay ra, mang theo lực lượng vạn nhân, đánh lên phần cổ của nó.
Răng rắc!
Phần cổ gãy lìa, mãnh hổ màu xanh rơi thẳng xuống đất, không còn chút khí tức.
Hai quyền đánh chết một yêu thú Địa Giai do rễ cây hóa hình. Cảnh tượng khiến ba người gần đó không khỏi trợn mắt há mồm.
Thạch Mục vãn không ngừng lại, lao đến một yêu thú khác gần đó.
Đám rễ cây này tuy rằng lợi hại nhưng bốn người bọn họ đều là cường giả ngàn dặm mới tìm được một. Dưới sự hợp lực của bọn họ, không bao lâu sau, tất cả yêu thú đều bị diệt sách sạch sẽ.
“Hây dô! Cuối cùng đã giải quyết xong, thật là khó khăn” Thanh Trường Thiên quơ quơ cánh tay phải, thở nhẹ một hơi,
Chém giết nhiều rễ cây Địa Giai như vậy cũng khiến bọn hộ tổn hao không nhỏ.
“Chỉ sợ không có thời gian nghỉ ngơi, các ngươi nhìn xem.” Xích Nghê Tử chỉ về phía trước.
Những người còn lại nhìn sang. Chỉ thấy cấm địa phía trước mơ hồ hiện lên một cột sáng bàng bạc từ trên trời giáng xuống, tản mát từng vòng quang nhàn nhạt.
Tuy rằng khoảng cách tương đối xa nhưng bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Hướng kia… Xem ra Thụ Linh Vương đã xảy ra chuyện gì đó, quả thật không có thời gian để chúng ta nghỉ ngơi, đi mau!” Thanh Trường Thiên nhướng mày nói ra.
Bốn người không nói thêm gì, lần lượt sử dụng động quang bay nhanh về phía cột sáng màu bạc.
Quãng đường tiếp theo cũng không gặp phải Yêu thú nào khác. Tốc độ bốn người lại nhanh, sau một lát đã tới gần cột sáng màu bạc kia.
Rầm rầm!
Âm thanh đấu pháp kịch liệt truyền đến từ phía trước, còn có chấn động mãnh liệt của Pháp lực.
“Có kẻ tới trước!” Bốn người giật mình.
“Đừng vội, đã có đánh nhau, xem ra vẫn chưa đắc thủ.” Thanh Trường Thiên nói ra.
Bốn người lập tức tăng tốc, rất nhanh đã đến bên cạnh cột sáng màu bạc.
Thạch Mục nhìn thấy một thân đại thụ cao mấy trăm trượng, so với ngọn núi còn muốn lớn hơn, khóe mắt không khỏi nheo lại.
Chỉ là không biết tại sao, cây này thoạt nhìn héo rũ. Phân nửa lá cây đã rụng xuống đất, số còn sót lại cũng lộ vẻ khô héo cùng cực.
Thạch Mục đảo mắt nhìn quanh, nội tâm lập tức chấn động.
Trên một ngọn cây của đại thụ còn có một cây nhỏ màu xanh lá cây cao chừng một trượng, cắm rễ vào thân đại thụ. Xem ra nguyên khí của đại thụ kia đã bị cây nhỏ này hút khô.
Tuy rằng so với thân cây khổng lồ bên cạnh, tiểu thụ kia chỉ như một chấm nhỏ li ti không dễ nhận ra nhưng cột sáng bàng bạc trên trời buông xuống bao phủ nó vào trong, khiến tiểu thụ trở nên vô cùng nổi bật.
Ba người còn lại cũng nhanh chóng nhìn thấy cây nhỏ màu xanh lá.
“Vật kia, đúng là Thụ Linh Vương!” Thanh Trường Thiên thốt lên mừng rỡ.
Xích Nghê Tử cùng Lữ Cảnh cũng lộ vẻ tham lam.
Có điều bốn người cũng không tiếp tục lại gần bởi vì bên cạnh đại thụ đang diễn ra hai trận quyết đấu vô cùng kịch liệt.
Thạch Mục dời mắt nhìn sang hai trận quyết đấu, sắc mặt hơi đổi,
Có thể nhìn thấy hai rễ cây khổng lồ cấp Thiên Vị. Một cái toàn thân ố vàng, tỏa ra chấn động thuộc tính Thổ mãnh liệt. Cái còn lại tản mát hồng quang chói mắt cùng lực lượng hỏa diễm cuồng bạo, đúng là rễ cây Thiên Vị thuộc tính Hỏa.
Hai cự nhân rễ cây này không hề thua kém rễ cây thuộc tính Thủy mà hắn và tỷ đệ Mã Lung liên thủ đối phó lúc trước.
Quyết đấu với rễ cây màu vàng là một nam tử Nhân tộc mặc trường bào nguyệt sắc.
Thạch Mục có chút ấn tượng với người này, chính là thanh đã truyền tống đến cùng địa phương với hắn.
Cự nhân màu vàng miệng phun hoàng mang, một đôi cự chưởng như bão táp mưa sa công kích thanh niên nho nhã nhưng đều bị gã đón đỡ một cách thong dong.
“Không thể ngờ được người này lợi hại đến thế!” Thạch Mục âm thầm đánh giá thực lực của đối phương.
Đối thủ của rễ cây màu đỏ là một vòng rồi màu vàng. Cuồng phong đánh ra vô số công kích, bất phân thắng bại với rễ cây màu đỏ. Bên trong lốc xoáy có thể lờ mờ nhận ra hai bóng người mơ hồ không rõ.
“Đúng là Ô thị huynh đệ! Hừ, bọn hắn quả nhiên đã đến!”
“Kẻ còn lại là ai, thoạt nhìn thực lực không kém. Thạch Mục, hắn là đồng tộc của ngươi. Hai ngươi có quan hệ gì?” Lữ Cảnh nhìn về phía Thạch Mục, giọng nói không chút hảo ý.
“Chẳng lẽ Nhân tộc tiến vào bí cảnh đều có liên quan đến tại hạ.” Thạch Mục đáp lại một cách bình tĩnh.
“Hừ, ai biết ngươi nói thật hay giả!” Lữ Cảnh gằn giọng.
“Lữ Cảnh, đừng nói nhăng nói cuội nữa, kế tiếp ai biết phát sinh chuyện gì.” Xích Nghê Tử lườm Lữ Cảnh rồi nói.
Nói xong, người gã dấy lên liệt diễm hừng hực, đang muốn ra tay.
Đúng vào lúc này, cột sáng màu bạc chung quanh tiểu thụ màu xanh lạ bất chợt dậy sóng, Quang mang nhanh chóng thu lại, trong chớp mắt chỉ nhỏ bằng chén ăn cơm nhưng vẫn rực rỡ dị thường.
Cảnh tượng này khiến cho bốn người Thạch Mục biến đổi sắc mặt, đình chỉ hành động.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, một gốc tiểu thụ xanh biếc đang phóng tới cột sáng màu bạc. Chỉ thấy trên đỉnh của nó có một bóng người cùng màu, tựa như Linh Thể. Thân thể lờ mờ không rõ, ngũ quan mơ hồ nhưng có thể nhận ra nó đang ngẩng mặt lên trời.
Cột sáng lớn cỡ chén ăn cơm từ trên trời giáng xuống, hóa thành lưu quang ngân sắc, bay vào trong miệng bóng người màu xanh lá.
Sau khi hấp thu lưu quang bàng bạc, bóng người xanh biếc dần trở nên ngưng thực.
“Bóng người kia… hẳn là nguyên thần của Thụ Linh Vương… Không ổn, nó đang hấp thụ tinh hoa trời đất để tiến giai. Một khi thành công, thực lực lập tức tăng mạnh, hơn nữa còn có thể sinh ra thần thông mới khác, đến lúc đó sẽ hoàn toàn thoát khỏi hạn chế của bí cảnh. Mau ngăn cản nó!” Thanh Trường Thiên hét lớn.
Ba người còn lại nghe vậy cả kinh, không hẹn mà cùng phi thân đánh tới đỉnh đại thụ.
Ô thị huynh đệ sớm đã chú ý tới bọn họ. Mắt thấy bốn người đánh tới tiểu thụ màu xanh lá cây, ánh mắt cả kinh, đang muốn ra tay ngăn trở.
Đúng vào lúc này, bóng người bên trên tiểu thụ xanh biếc bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Nó phát ra tiếng kêu bén nhọn. Thân thể đại phóng lục quang, hai cánh tay mơ hồ vung vẩy.
Hai cột sáng một kim, một lục theo đó bắn ra.
Rầm rầm!
Mặt đất rung lắc sau đó tách ra hai bên.
Từng đám rễ cây thô to chui ra khỏi mặt đất. Trong đó, một nửa có màu vàng kim, nửa còn lại mang màu xanh lá.
Hai loại rễ cây đan xen một hồi, ngưng tụ thành hai cự nhân rực rỡ chói mắt cùng nồng đậm lục quang. Cả hai đều có khí tức Thiên Vị, ngăn trở bốn người Thạch Mục.
Sau khi xuất ra một chiêu vừa rồi, lục quang trên cơ thể người tí hon màu xanh lá trên đỉnh tiểu thụ có chút run rẩy. Tốc độ tiến giai dường như cũng bị ảnh hưởng chút ít.
Hây dô!
Cự nhân màu xanh lá vừa mới thành hình liền vươn bàn tay lớn như căn phòng đánh xuống bốn người tựa như chụp ruồi.
Cả bốn nào dám đón đỡ, buộc phải dừng lại, tránh sang hai bên.
Cự nhân lục sắc một trảo không trung liền há miệng gầm rú, tấn công Thạch Mục cùng Lữ Cảnh.
Lục quang lóe lên, mấy chục quang cầu lũ lượt bay ra, đổ ấp xuống xuống đầu hai người. Bề mặt mỗi quang cầu hiện ra vô số hồ quang điện màu xanh lá, đúng là Ất Mộc thần lôi!
Thạch Mục cùng Lữ Cảnh nhìn nhau sau đó đồng loạt quát khẽ một tiếng, chia ra thúc giục công pháp liên thủ ngăn cản.
Phía bên kia, cự nhân kim sắc đang ngăn cản hai người Xích Nghê Tử cùng Thanh Trường Thiên.
Thân thể cự nhân nhấp nháy kim quang. Mấy trăm mũi kim bay ra, nhắm về phía Thanh Trường Nghiên cùng Xích Nghê Tử, tạo nên tiếng rít chói tai.
Thanh Trường Thiên đôi mắt lóe lên, thân thể hiện ra một tầng lam quang quỷ dị. Cả người gã theo đó thu nhỏ nhanh chóng, dung nhập vào cái bóng của mình trong nháy mắt.
Vèo!
Thanh ảnh lướt sát mặt đất, nhanh chóng vượt qua sự truy cản của cự nhân kim sắc, để lại đám mộc châm cho Xích Nghê Tử tự mình ứng phó.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 484: Nguyên thần của Thụ Linh Vương
10.0/10 từ 10 lượt.