Huyền Giới Chi Môn

Chương 479: Quái nhân rễ cây

Dịch: nila32

Thạch Mục vừa xuất hiện liền đưa mắt quan sát chung quanh, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Nửa ngày trước, họ Thạch chạm trán một con yêu thú Địa Giai hậu kỳ lợi hại gần nơi này. Sau một phen ác chiến, tuy rằng có thể hạ sát được nó nhưng bản thân cũng bị tổn hại không ít nguyên khí. Hắn định ẩn nấp bên trong hang động một thời gian để khôi phục vết thương, không ngờ lại gặp phải tai họa bất ngờ này.

Hắn nhanh chóng phát hiện hai người Mã Lung bị Lam Vân bao phủ bèn nhướng mày suy tính.

“A, là kẻ đáng ghét kia!” Thải Nhi nhìn thấy Mã Liệt, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.

Hai người Mã Liệt nhìn thấy Thạch Mục, vẻ mặt có chút khó coi.

“Hống!”

Rễ cây màu lam nhìn thấy Thạch Mục lập tức gầm lên giận dữ. Lam vân lóe sáng giữa không trung, bông tuyết cùng màu tựa như có linh tính, phân ra một phần mang theo hàn khí bức người cuốn tới họ Thạch.

“Nơi này nguy hiểm, ngươi mau chui vào túi đựng Linh Thú.”

Thạch Mục phất tay cuốn lấy Thải Nhi. Quanh người tỏa sáng xích diễm, sau lưng ngưng tụ pháp tướng Hỏa Viên. Đôi tay bọc trong liệt diễm thiêu đốt đan chéo trước người, trong khoảnh khắc ngưng tụ thành bức tường ấm áp che chắn bản thân.

Ầm ầm!

Bông tuyết xanh lam hóa thành dòng lũ ồ ạt đánh lên bức tường liệt diễm tạo nên âm thanh xèo xèo vang dội. Ngọn lửa nhanh chóng yếu đi, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Thạch Mục cởi găng tay trái ra, bàn tay cháy đen một mảnh. Tả quyền duỗi thẳng, năm ngón tay bừng lên bạch diễm. Một vệt lửa trắng truyền vào bức tường trước mặt.

Xích diễm vốn đang chập chờn bỗng nhiên bừng lên từng sợi bạch quang. Xu thế tán loạn theo đó dừng lại, mạnh mẽ ngăn cản bông tuyết màu lam đang ập tới.

Vào thời khắc này, đám rễ cây màu lam bay vụt đến gần, tạo thành vòng vây. Mảng lớn lam quang từ thân bọn chúng tản ra hình thành màn sáng cùng màu rộng mấy trăm trượng, vây chặt những người ở giữa vào trong.

Thạch Mục thấy vậy, khẽ nhoáng thân hình, mang theo Pháp Tướng phía sau xuất hiện bên cạnh hai người Mã Liệt đồng thời gặn hỏi:

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Đám rễ cây này là yêu thú phương nào?”


“Những thứ này không phải yêu thú mà ngàn vạn sợi rễ của Thụ Linh Vương biến thành. Chuyện rất dài dòng, hiện tại không kịp giải thích. Vị đạo hữu này, chúng ta hãy cùng liên thủ đối địch!” Mã Lung mở lời đề nghị.

Thạch Mục suy nghĩ giây lát. Tuy không biết Thụ Linh Vương mà đối phương nói đến là gì thế nhưng thời khắc này quả thật không phải là lúc truy hỏi, trong lòng nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn cuối cùng gật đầu đồng ý.

Mã Lung thấy vậy liền tỏ ra vui vẻ. Chỉ có Mã Liệt bên cạnh tỏ ra có chút thiếu tự nhiên thế nhưng cũng không nói gì.

“Chúng ta không thể bị vây ở đây, bằng không chắc chắn phải chết. Trước mắt, phải đánh vỡ màn sáng bằng băng kia sau đó nghĩ cách đào tẩu!” Mã Lung nói ra.

Chưa kịp nói xong, tiếng xé gió lại nổi lên, lại thêm một đợt bông tuyết màu lam thình lình hạ xuống!

Thạch Mục phất tay đánh ra một pháp quyết, điều khiển Xích Viên pháp tướng sử dụng tường lửa ngăn chặn bông tuyết đồng thời khẽ quát một tiếng. Thân thể nhất thời tỏa sáng kim quang, mọc ra một tầng vảy vàng kim, thi triển biến thân đồ đằng.

Mã Lung nhìn thấy cảnh này, đôi mắt xinh đẹp không khỏi có chút thất kinh.

Mã Liệt cảm nhận khí tức mạnh mẽ trên người Thạch Mục, thần sắc cũng lộ vẻ hoảng sợ.

“Đã như vậy, để ta lên trước! Hai người các ngươi phụ trợ từ hai bên!”

Thạch Mục gầm nhẹ một tiếng. Ánh đỏ sau lưng lóe lên, mọc ra một đôi cánh lửa. Cả người hóa thành một đạo hồng quang bắn ra.

Tình huống nguy cấp hiện tại khiến hắn không có thời gian khách khí với hai người mã Lung.

Rễ cây màu lam gần lên giận dữ. Lam vân tỏa sáng giữa không trung. Toàn bộ băng tuyết đều thay đổi phương hướng, nhằm thẳng về phía Thạch Mục.

Họ Thạch đã sớm lĩnh giáo uy lực của bông tuyết kia bèn không chút chậm trễ vung tay điều khiển Xích Viên pháp tướng che chắn trước người.

Pháp tướng há to miệng, phun ra vô số vệt xích diễm trắng xóa. Chính là Hỗn Nguyên chân hỏa có lẫn bạch diễm.

Ầm ầm ầm!

Tia lửa bắn ra bốn phía. Hỗn Nguyên chân hỏa không những chặn đứng hàn khí khủng bố của bông tuyết mà còn dồn ép đối phương sau đó hóa thành cột lửa, mạnh mẽ vọt vào đám mây màu lam.


Một tiếng nổ ầm vang!

Lam vân lập tức cuộn lên. Vô số tia lửa màu trắng từ trong bắn ra, thoạt nhìn như muốn tan vỡ.

“Gào!”

Rễ cây màu lam gầm rú phẫn nộ. Sau đó nó chợt nheo mắt, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Âm thanh cực kỳ bén nhọn, tựa như vô số kim châm đâm vào óc tủy.

Thạch Mục cũng vội vã khựng lại, hai tay che chặt lỗ tai. Cả người sáng lên hào quang hai màu vàng, đỏ bảo vệ bản thân.

Nghe tiếng hú này, lam quang vây quanh Thạch Mục đột ngột tan biến. Màn sáng xung quanh cũng biến mất không chút tăm tích.

Đám mây cùng màu trên bầu trời cũng chợt tan ra, hóa thành sương mù màu lam chui ngược trở lại cơ thể sợi rễ màu lam.

Vô số rễ cây màu lam bay lên, nhập vào cơ thể sợi rễ giữa không trung.

Sau mấy hơi thở, tất cả rễ cây đã hòa làm một thể.

Kích thước của nó lúc này đã lớn lên gấp bội. Ngũ quan trên mặt rõ ràng hơn nhiều. Tay chân vốn dĩ ngắn nhỏ lúc này cũng lớn hơn không ít, trở nên cường tráng mạnh mẽ.

Rễ cây kia vào lúc này nhìn như một người bình thường. Toàn thân rực rỡ lam quang, hàn khí lượn lờ, tỏa ra khí tức kinh khủng đạt đến cảnh giới Thiên Vị!

Hai người Mã Lung nhất thời kinh hãi, biến sắc. Với thực lực hiện tại của bọn họ, thêm vào một ít bài tẩy, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại Địa Giai Đại viên mãn một lúc. Nếu gặp phải địch thủ cấp Thiên Vị, tình thế quả thật cửu tử nhất sinh.

Thạch Mục khẽ nhíu hai mắt, mở miệng thở ra một hơi. Vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa. Tiếp đó, hắn xoay tay nắm lấy Vẫn Thiết đao côn sau lưng.

Vốn đã nhiều lần giao thủ với cường giả Thiên Vị. Sợi rễ kia cũng chỉ tỏa ra khí tức Thiên Vị sơ kỳ, còn chưa đến mức khiến hắn quá mức sợ hãi.

Không chờ đối phương hành động gì tiếp, pháp tướng sau lưng Thạch Mục bỗng nhiên quay cuồng một hồi, lộ ra cánh lửa xen lẫn từng sợi trắng muốt, thân hình nhất thời biến mất không chút tăm tích.

Sau một khắc, hắn đã quỷ dị xuất hiện sau lưng quái nhân rễ cây. Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay hiện lên một tầng hắc mang sâu thẳm, mạnh mẽ chém lên thân thể rễ cây kia khiến nó không thể né tránh.

Thạch Mục tỏ ra vui vẻ nhưng sau đó lập tức rùng mình.


Phốc!

Hắc đao đánh lên thân thể quái nhân lại bị một tầng lam quang dễ dàng chặn đứng, không thể lưu lại chút dấu vết nào.

Quái nhân kia gầm nhẹ một tiếng, cánh tay vung về phía sau, tựa như thiết trụ khổng lồ quét ngang, mang theo tiếng xé gió chói tai với tốc độ nhanh như chớp giật. Cú quét diễn ra gần như cùng lúc với khi Hắc Đao chém lên người nó.

Thạch Mục biến sắc. Một cánh tay xanh lam khổng lồ đã xuất hiện trước mặt hắn.

Vào lúc này, tránh né đã muộn. Hắn gầm lên một tiếng. Hữu quyền tỏa sáng kim quang, mạnh mẽ đón đỡ cánh tay màu lam.

Ầm!

Một luồng sức mạnh truyền đến từ cánh tay màu lam. Thạch Mục kịch biến sắc mặt. Thân thể chấn động dữ dội, tựa như rơm rạ lạc vào cuồng phong, bị đánh bay ra xa, mạnh mẽ rơi xuống mặt đất.

Quái nhân rễ cây gầm lên giận dữ. Thân thể tỏa sáng lam quang, sau một khắc đã xuất hiện gần vị trí Thạch Mục rơi xuống, tốc độ tựa như thuấn di. Nó vung tay lên, vô số lam quang bắn ra, tạo thành hai thanh băng đao to lớn, chém xuống Thạch Mục.

Trận giao thủ chỉ trong thời gian ngắn ngủi giữa Thạch Mục và quái nhân kia đã khiến hai người Mã Liệt hết sức ngạc nhiên.

Mã Liệt dáo dác nhìn quanh sau đó nhúc nhích môi truyền âm với Mã Lung:

“Lung tỷ, thừa kia quái nhân khủng bố kia bận đối phó với Thạch Mục, chúng ta chạy mau!”

Mã Lung tỏ ra có chút hốt hoảng, lắc đầu cười khổ rồi nói:

“Ngươi cũng nhìn thấy tốc độ của quái nhân kia, chúng ta căn bản trốn không thoát.”

“Vậy phải làm sao, cứ ở đây chờ chết vậy sao?” Mã Liệt vội la lên.

Mã Lung thần tình biến ảo tựa như do dự gì đó.

Đúng vào lúc này, một tiếng nổ vang từ trước truyền đến. Một bóng người vàng óng từ sơn lâm bắn ra, xuất hiện ở giữa không trung, chính là Thạch Mục.


Thoạt nhìn hắn không bị thương gì lớn. Kim quang tỏa ra càng lúc càng sáng, ánh mắt quan sát kỹ càng đối thủ trước mặt.

Vừa rồi họ Thạch đã có chút coi thường sợi rễ khủng bố kia. Đối phương dù sao cũng là tồn tại cấp Thiên Vị, lần giao thủ ban nãy đã khiến hắn ăn chút thiệt thòi.

Ánh mắt quái nhân lập lòe hung quang, thân thể hóa thành lam quang to chừng mấy trượng nhào tới Thạch Mục.

Song quyền run lên, ầm ầm ầm!

Vô số quyền ảnh màu xanh hiện ra, như mưa đánh tới Thạch Mục tạo nên từng tràng xé gió vun vút.

Thạch Mục trừng mắt, xoay tay cất đi Vẫn Thiết đao côn sau đó hét dài một tiếng. Hai tay tỏa sáng kim quang, cuồng trướng trong nháy mắt. Hai nắm đấm tựa như hai vầng thái dương rực rỡ. Vô số quyền ảnh màu vàng theo đó hiện lên, mạnh mẽ tấn công quái nhân.

Hắn lựa chọn lấy cứng chọi cứng là vì quái nhân kia xem như tồn tại Thiên Vị yếu nhất nên muốn thử xem bản thân có thể đối đầu trực diện được không.

Ầm ầm ầm!

Quyền ảnh hai màu xanh vàng ầm ầm va chạm tạo nên âm thanh tựa như sấm sét nổ vang.

Quyền ảnh do Thạch Mục đánh ra rõ ràng yếu hơn một chút. Thường phải hai ba quyền ảnh mới có thể đánh tan một chiêu của đối phương nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đối kháng, ngăn chặn thế công của quái nhân rễ cây.

Gầm!

Thạch Mục tỏ ra vui vẻ, há miệng rống to mọt tiếng. Tốc độ vung tay tăng mạnh, ngay đến tàn ảnh cũng không còn lưu lại.

Quyền ảnh màu vàng đột nhiên dày đặc gấp đôi, tựa như sóng biển cuốn tới quái nhân rễ cây, dần dần áp đảo quyền ảnh màu lam.

Rễ cây kia gầm lên một tiếng, song quyền không ngừng vung vẩy đồng thời miệng lớn há to tỏa ra vô số lam quang như muốn thi triển bí thuật lợi hại gì đó.

Đúng vào lúc này, hồng quang lóe lên, một thanh cự đao đỏ dậm dài hơn mười trượng lóe lên sau đó mạnh mẽ chém xuống đỉnh đầu quái nhân.

Oành!

Mảng lớn ngọn lửa màu đen từ đại đao phát ra, nhấn chính quái nhân rễ cây.

Huyền Giới Chi Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn Truyện Huyền Giới Chi Môn Story Chương 479: Quái nhân rễ cây
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...