Huyền Giới Chi Môn
Chương 352: Đoạt đá
Biên: Yukihana116490
"Phụ trách phân đàn ở đây quả nhiên là người của Liễu Ngạn, tính toán giỏi thật, vừa ăn cướp vừa la làng, tranh thủ bỏ đá xuống giếng lấy thêm một phần bồi thường. Thải Nhi, trong khoảng thời gian này ngươi tới gần dốc Liệt Phong theo dõi tên Địch Phong cho ta. Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện." Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi phân phó Thải Nhi.
"Ngươi cứ yên tâm đi Thạch Đầu". Thải Nhi lên tiếng, cất cánh bay ra ngoài.
"Thạch đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?" Chung Tú hỏi.
"Tú nhi, có vẻ như con cá mà chúng ta đang đợi đã cắn câu rồi. Mấy ngày tiếp theo nàng hãy làm như vậy, như vậy... "Thạch Mục mỉm cười, thấp giọng nói vào tai Chung Tú mấy câu.
.......
Hơn mười ngày sau, trong một sơn cốc nhỏ cách ngoại ô thành Thương Húc mấy chục dặm.
Nơi này vắng vẻ, cách xa đường lớn, ngày thường ít có ai đi qua chứ đừng nói tới ban đêm.
Nhưng lúc này có một bóng đen đang đi chuyển trong sơn cốc.
Dưới ánh trăng có thể thấy người này khoảng ba mươi tuổi, người hơi gầy, hai hàng lông mày đỏ thẫm, đúng là Địch Phong.
Địch Phong vừa đi vừa đề phòng bốn phía, thấy không có vấn đề gì mới chạy vào một sơn động. Sơn động này không lớn, chỉ rộng khoảng mười trượng, trong sơn động có một cô gái mặc áo hồng đang đứng đo, đúng là nữ tử họ Chân.
Ở một góc trong sơn cốc, qua tầm nhìn của Thải Nhi, Thạch Mục nhìn thấy cảnh này liền lộ vẻ vui mừng.
Cùng lúc đó, trong sơn động, Địch Phong và nữ tử họ Chân bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Địch sư huynh, Chung Tú thật sự đã xuất hiện?" Nữ tử họ Chân hỏi
"Đúng vậy, chắc đã vào thành từ lâu, nhưng mấy ngày nay mới xuất đầu lộ diện." Địch Phong nói.
"Nàng chỉ có một thân một mình? Có hành động gì khác thường không." Nàng kia hỏi tiếp.
"Đúng, chỉ có một mình. Mỗi ngày nàng ta đều đến Hàn Uyên các một lần, còn từng đến Phủ Thành chủ một lần." Lông mày Địch Phong cau lại, nói
"Phủ Thành chủ .. Hàn Uyên các ...Nàng tới những nơi này làm gì, ngươi đã điều tra được chưa?" Nữ tử họ Chân hỏi.
"Hình như nàng và Lệnh Hồ Khoan đàm phán về chuyện hàng hóa, cũng lấy danh nghĩa thương hội ra cam đoan sẽ giao hàng đúng hạn, nếu không bồi thường gấp ba. Mỗi lần nàng đến Hàn Uyên các đều tìm Vương Thụy Khôn nói chuyện hơn nửa canh giờ, cụ thể là nói những gì ta cũng không rõ. Chân sư muội, ta lo là nàng nắm chứng cứ gì đấy, nên mới tìm ngươi bàn bạc, dù sao nội tình của Thiên Ngô thương hội rất thâm hậu, nếu thật sự phát hiện ra chúng ta là người hạ thủ thì khó mà dàn xếp ổn thỏa được." Địch Phong nói.
"Lúc đó có chút chuyện ngoài ý muốn nên không trừ khử Chung Tú. Nàng dù biết việc này có liên quan đến chúng ta những dù sao lúc ấy người ra mặt là lão già Mục Vân Dương, hắn còn tham lam muốn tăng mạnh thực lực nên luyện Cương Thi công, cũng không có nghĩa là do Minh Nguyệt Giáo chúng ta động tay động chân. Lại nói lão hồ ly Vương Thụy Khôn nổi tiếng cẩn thận, dù Chung Tú nói chưa chắc hắn đã tin, ngươi đừng lo lắng, cứ theo kế hoạch mà làm." Nữ tử họ Chân nói.
"Nếu vậy ta cũng yên tâm hơn. Ta đã bàn với Lệnh Hồ Khoan, đợi mấy ngày nữa đến hạn giao hàng, chúng ta sẽ cùng nhau tìm Thiên Ngô thương hội yêu cầu bồi thường." Địch Phong nói.
"Ừ, sự tình còn lại ngươi tự xử lí là được."
"Đúng rồi, mấy chuyện kia thế nào, số tinh thạch lấy được đã đủ dùng chưa?" Địch Phong nhẹ gật đầu, hỏi.
"Vẫn còn thiếu một chút, nhưng..." Nữ tử họ Chân nói.
.....
"Quả nhên là thế"Thạch Mục nhìn đến đây, không khỏi nghĩ tới một kẻ thoạt nhìn thấy tài trí bất phàm, nam tử tóc đỏ tao nhã cùng những sự việc phát sinh ở đáu giá hội tại thành Thiên Ngu, người này quả là cao thủ dùng âm mưu quỷ kế.
Lần này hắn thu thập Tinh Thạch chỉ sợ lại đang âm mưu cái gì rồi.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, với âm mưu của Liễu Ngạn hắn không có hứng thú, nhưng nữ tử họ Chân lại động thủ cướp đồ của Chung Tú, tất nhiên hắn phải ra mặt đòi công bằng, đoạt lại tinh thạch rồi.
Nhưng bên đối phương có đến hai thuật sĩ nguyệt giai, hắn chỉ có một mình, nếu đánh nhau chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi.
Vào lúc này, cái vòng tay màu xanh trên cổ tay nữ tử họ Chân chợt lóe sáng, nàng biến sắc nhắm mắt lại, sau một lát bỗng mở mắt ra.
"Chân sư muội, có chuyện gì vậy?" Địch Phong vội vàng hỏi.
Nữ tử họ Chân không trả lời, lật tay lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Địch Phong.
"Địch sư huynh, chỗ này có hai viên tinh thạch, ngươi mang về tổng đàn giao cho Liễu sư huynh. Huynh ấy vừa truyền tin tới nói cần dùng gấp." Nữ tử họ Chân nói.
"Chân sư muội không về à?" Địch Phong vội tiếp nhận hộp ngọc, hỏi.
"Chỗ khác cũng đang xảy ra chút chuyện, ta cần đến ngay lập tức. Tinh thạch quan trọng hơn, cần ngươi đích thân mang tới. Về chuyện đòi bồi thường của Thiên Ngô thương hội ngươi an bài cho người khác làm thay đi." Nữ tử họ Chân nói.
"Tốt, mấy cái này chỉ là c huyện nhỏ, Chân sư muội không cần quan tâm." Địch Phong nhẹ gật đầu.
Nữ tử họ Chân thoáng nở nụ cười, nói chuyện với Địch Phong một hai câu rồi đi trước, nhanh chóng ra khỏi sơn động, hóa thành một đạo hôi quang bay về phía xa.
Một lát sau, Địch Phong cũng ra khỏi sơn động, nhìn chung quanh mấy lần, không bay đi như nữ tử họ Chân mà chạy bộ về phía Thương Húc thành.
Nhưng hắn vừa đi tới cốc khẩu ( miệng sơn cốc ), chợt có người nhảy ra chặn đường, kẻ này mặc quần áo đen, đầu đội mũ rộng vành.
"Kẻ nào, sao cản đường ta?" Địch Phong chấn động trong lòng, trầm giọng quát.
Hắn vốn là một thuật sĩ nguyệt giai, vậy mà thần thức lại không phát hiện ra kẻ trước mặt này, để hắn vô thanh vô tức (không một tiếng động) tiếp cận mình nên giật mình không nhẹ.
May mà đối phương chỉ có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ.
Địch Phong âm thầm ngưng tụ Pháp lực trong cơ thể, âm thầm cân nhắc xem người này đến đây từ khi nào, có phát hiện ra hắn và nữ tử họ Chân gặp mặt nhau hay không, nếu có phải bịt đầu mối ngay lập tức.
"Ha ha, Địch điện chủ quả là quý nhân hay quên ." Người áo đen cười khẽ một tiếng, tháo mũ rộng vành xuống , lộ ra khuôn mặt thật của mình.
"Ngươi là ... Thạch Mục!" Địch Phong nhìn Thạch Mục, nghẹn ngào nói.
"Xem ra Địch Phong điện chủ còn chưa quên tại hạ, thật là vinh hạnh." Trên mặt Thạch Mục lộ vẻ tươi cười.
"Thạch huynh nói gì vậy, năm đó ở trên biển nhờ con Anh Vũ của ngươi có năng lực đặc biệt, giúp chúng ta tránh được không ít nguy hiểm. Sau khi ngươi mất tích, chúng ta đều rất lo lắng, đặc biệt là Liễu Ngạn sư đệ, những năm này hắn đều tìm kiếm ngươi khắp nơi." Địch Phong cười ha ha, không khí khẩn trương giữa hai người giảm đi không ít.
Thạch Mục thoáng nở nụ cười nhàn nhạt, không trả lời.
"Đúng rồi, Thạch huynh cũng đã đến Tây Hạ Đại Lục, hay là cân nhắc một chút chuyện gia nhập Minh Nguyệt Giáo của chúng ta đi. Bây giờ Minh Nguyệt Giáo đã hợp nhất, Liễu sư đệ đã vinh dự trở thành Phó giáo chủ, mà chỉ với chân tài thực học (tài năng chân chính) của Thạch huynh, nếu như đồng ý gia nhập, tối thiểu cũng phải được làm đàn chủ." Địch Phong vừa nói vừa tha thiết nhìn Thạch Mục.
"Đa tạ Địch điện chủ ưu ái, nhưng ta không cần Thạch mỗ lần này tìm các hạ, là muốn thu hồi một vật "Thạch Mục nói
"Cái gì?" Sắc mặt Địch Phong trầm xuống, thu vẻ tươi cười lại.
"Tinh thạch." Thạch Mục nói.
"Cái gì tinh thạch? Thạch Mục huynh nói vậy là có ý gì?" Địch Phong lộ vẻ nghi hoặc hỏi.
"Thạch mỗ không muốn can dự vào bất cứ chuyện gì của Minh Nguyệt Giáo, nhưng nếu Minh Nguyệt Giáo các ngươi trêu chọc đến ta, Thạch mỗ sẽ không nương tay." Giọng Thạch Mục trầm xuống.
Vẻ nghi hoặc trên mặt Địch Phong dần biến mất, lạnh lùng nhìn Thạch Mục.
"Việc Minh Nguyệt Giáo các ngươi ở Vân Dực thành cấu kết với Dực Hạc bộ cướp hàng của Thiên Ngô thương hội ta đều chứng kiến từ đầu đến cuối, còn muốn ta nói rõ ra à? Lúc đầu ta không muốn quản việc này, nhưng có một người quan trọng với ta bị liên lụy, viên tinh thạch kia rất quan trọng với nàng, kính xin Địch điện chủ trả lại." Thạch Mục nói.
"Nếu Thạch Mục huynh cũng đã biết rõ việc này, Địch mỗ cũng không ngại nói thẳng." Địch Phong nghe đến đó liền bình tĩnh nói.
Thạch Mục đứng nhìn Địch Phong, không nói gì.
"Viên tinh thạch kia đúng là do chúng ta lấy, nhưng không thể trả lại được, vật này chúng ta còn có việc cần dùng tới. Nhưng việc đã đến nước này, nể mặt Thạch huynh, Địch mỗ nguyện đền bù tổn thất xứng đáng. Ngoài ra, chuyện xe vật tư Bàng Ngọc ủy thác chúng ta sẽ không truy cứu. Việc này cứ thế bỏ qua, như thế nào?" Địch Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
"Địch điện chủ chẳng lẽ đang đùa? Việc này vốn do Minh Nguyệt Giáo các ngươi giở trò quỷ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy. Mặc kệ thế nào, ta vẫn phải lấy tinh thạch về!" Thạch Mục cười lạnh nói.
Sắc mặt Địch Phong trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Thạch Mục rồi chợt ngửa đầu cười ha hả.
Thạch Mục nhìn đối phương, hai mắt híp lại, mặt không đổi sắc.
"Thạch Mục, ngươi đừng không biết điều như vậy, ta khách khí với ngươi là nể mặt Liễu sư đệ. Ngươi chỉ là một Tiên Thiên võ giả, có tư cách gì mà đặt điều kiện với ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Liễu sư đệ kính trọng ngươi vài phần thì ta sẽ không dám làm gì ngươi sao?" Địch Phong gằn từng chữ kèm theo từng tia lãnh ý.
"Xem ra các hạ không muốn trả tinh thạch rồi. Nếu vậy nhiều lời vô ích." Thạch Mục thở dài.
Thạch Mục vừa dứt lời, thân thể đã như tên rời cung nhào tới Địch Phong, liên tiếp tạo ra tàn ảnh, chỉ chớp mắt đã cách Địch Phong ba thước.
Tay hắn lóe lên, Vẫn Thạch Hắc Đao hiện ra, hóa thành một tia chớp màu đen chém xuống Địch Phong.
Địch Phong cả kinh, dường như không đoán trước được Thạch Mục dám động thủ trước, hơn nữa tốc độ còn nhanh tới vậy.
Nhưng dù sao hắn cũng là một Thuật sĩ nguyệt giai, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hôi quang trong tay lóe lên, liền xuất hiện một cái pháp trượng hình đầu lâu.
Hôi quang trong đầu lâu lóe lên, trước người Địch Phong hiện ra một cái khiên bằng xương cực lớn.
"Phanh"Một tiếng!
Hắc Đao chém lên cốt thuẫn( khiên = xương), một luồng sức mạnh tràn trề truyền đến, "rắc rắc", thân đao chém thật sâu vào cốt thuẫn, tạo ra một lỗ hổng dài vài thước, nhưng cuối cùng thế công của Hắc Đao cũng bị cản lại, lưỡi đao cách Địch Phong chỉ có nửa xích.
Mặt Địch Phong chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Cái pháp thuật triệu hồi Cửu U cốt thuẫn này là pháp thuật đẳng cấp cao chỉ có nguyệt giai thuật sĩ mới có thể tu luyện được, đủ để chống đỡ công kích của cường giả Địa giai, vậy mà hôm nay bị một đao của đối phương chém sắp vỡ ra thành hai rồi.
Huyền Giới Chi Môn