Huyền Giới Chi Môn
Chương 35: Truy đuổi trong rừng rậm
Sau một lát, đám kỵ sĩ Ngô gia liền vọt tới bên cạnh rừng cây.
Cầm đầu là một gã nam tử trung niên mắt tam giác, trong tay y cầm một cái hộp làm từ gỗ đàn, bên trong chứa một con xén tóc màu hồng phấn đang liên tục rung rung đôi cánh phát ra tiếng kêu.
“Bọn hắn quả nhiên đã chạy đến chỗ này.” Từ trong đám người đi ra một gã nam tử mặc cẩm bào khoảng bốn mươi tuổi. Y đứng xem xét xe ngựa màu xám và hai con ngựa đen bị bỏ lại, sau đó cười lạnh nói một câu.
Đúng là Ngô Đồng lão tam Ngô gia.
“Nếu như vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta mau mau đuổi theo, nhất định không thể để cho bọn chúng chạy mất.” Thiếu niên kiêu ngạo đứng phía sau nam tử mặc cẩm bào nghe vậy mừng rỡ nói.
“Hắc hắc, không vội, hai bọn chúng ngồi ngây ngốc trên xe ngựa lâu như thế chắc chắn đều đã nhiễm mùi của Thiên Lý Hương rồi, loại mùi này có thể duy trì suốt cả buổi tối. Thời gian dài như thế thì còn sợ không bắt được một tên võ giả cấp Võ Đồ ư! Hai người các ngươi ở lại cùng Hoa nhi chăm sóc ngựa, những người khác y theo lời ta đuổi theo chúng.” Ngô Đồng cười hắc hắc một tiếng sau đó chỉ vào hai gã thủ hạ phân phó một câu.
Hai người kia nghe vậy liền khom người đáp ứng.
Tức thì những người khác lấy ra các loại binh khí của mình, như ong vỡ tổ đi theo sự phân phó của nam tử cầm hộp gỗ, lao thẳng vào trong rừng cây.
Những kỵ sĩ này tuy rằng đều là võ đồ cả, nhưng thân pháp mỗi người đều linh hoạt, hiển nhiên là đều đã luyện qua một loại vũ kỹ thật tốt nào đó.
Ngô Đồng sau khi dặn dò thiếu niên kiêu ngạo vài câu mới thủng thỉnh đi vào sau màn đêm.
…
Nửa canh giờ sau, ở một chỗ sâu phía trong rừng cây.
Thạch Mục vẫn đang ôm ngang người thiếu nữ tiếp tục chạy trốn, quần áo trên người đã bị các nhánh cây và bụi gai cào rách tung tóe, thậm chí trên cánh tay và hai chân còn lưu lại những vết xước chằng chịt.
Đối với cái này Thạch Mục cũng chẳng thèm để ý, mỗi hắn khi chạy được một đoạn lại rẽ một cái, theo một hướng khác chạy đi.
Thiếu nữ cuộn người lại đem hơn phân nửa thân hình rúc vào ngực Thạch Mục, hai tay của nàng ôm lấy cổ thiếu niên, khuôn mặt đỏ ửng không nói lời nào.
Trong bóng đêm mịt mờ, hai người cứ như vậy tiếp xúc thân mật, thân hình thiếu nữ truyền ra hương thơm nhàn nhạt, tản mát ra một cỗ hấp dẫn khó nói lên lời.
Bất quá lúc này Thạch Mục căn bản chẳng còn thời gian để quan tâm đến cỗ hương diễm trước mặt này, hắn dựa vào thị lực hơn người của mình dốc sức liều mạng tìm kiếm một chỗ dễ đi, thân hình hắn phảng phất giống như một con báo bất định xuyên thẳng qua rừng cây.
Thân hình hắn bỗng nhiên di chuyểnnúp sau lưng một cây đại thụ, hắn hít sâu một ngụm không khí rồi hơi nghiêng đầu lắng nghe cái gì đó.
Chung Tú trong ngực hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nàng bỗng sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dị thường ngưng trọng của Thạch Mục, nhất thời dường như có chút ngây dại.
Sau vẻn vẹn một lát công phu từ phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thậm chí thi thoảng còn truyền đến một ít tiếng quát mắng trầm thấp.
Thạch Mục biến sắc, không nói hai lời liền xoay người ôm thiếu nữ tiếp tục chạy như điên về phía trước.
“Quả nhiên là thế. Có lẽ bọn hắn có phương pháp truy tung đặc thù nào đó, nếu không thì không thể đuổi theo chúng ta trong khu rừng này một cách chuẩn xác như vậy được. Thạch đại ca, ca hãy mau buông muội xuống rồi chạy mau đi. Nếu không có muội làm vướng chân thì không chừng ca sẽ có cơ hội chạy trốn.” Chung Tú nghe thấy mấy thanh âm từ đằng sau truyền đến, bỗng nhiên như hiểu ra cái gì, thấp giọng nói.
“ Chung cô nương, những lời này không cần nói thêm nữa. Tuy Thạch Mục ta không phải là anh hùng hảo hán, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ làm những chuyện vứt bỏ lại phụ nữ hay trẻ em để chạy trốn. Huống hồ trước khi Chung đại thúc lâm chung, chính miệng ông ấy đã đem ngươi gửi gắm lại cho ta.” Thạch Mục không chút do dự trả lời.
“Thế nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết! Với thể lực của ta thì ôm ngươi cũng không tính là gánh nặng gì cả, cho dù tiếp tục chạy suốt cả đêm như này thì thể lực của ta cũng không giảm xuống nhiều đâu.” Thạch Mục thập phần trấn định nói.
“Tốt, muội không nói nữa, cùng lắm thì tiểu muội sẽ cùng chết cùng sống với Thạch đại ca là được.”
Thiếu nữ nghe thấy vậy thì đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền chớp động vài cái nhìn Thạch Mục, nàng ôn nhu mở miệng nói, cổ tay đang ôm Thạch Mục chợt siết chặt hơn một chút.
Trong lúc thiếu nữ trong ngực Thạch Mục đang nói thì bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.
Cây cối phía trước bỗng nhiên trở lên thưa thớt quang đãng hơn, mơ hồ còn nhìn thấy bãi cỏ lớn ở phía xa.
Hắn chạy loạn một hồi cuối cùng lại chạy ra phía rìa khu rừng.
Lúc này muốn đổi một phương hướng khác để chạy thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Chung Tú nhìn thấy vậy nhưng không hiểu sao lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, xem ra không có chút ý tứ sợ hãi nào.
“Xem ra lần này không động thủ thì không được rồi. Chung cô nương, trước hết ngươi cứ ôm chặt ta đã!”
Sắc mặt Thạch Mục lúc này đã trở lên âm trầm, hắn thấp giọng nói với thiếu nữ trong ngực một câu.
“Ừ”
Thiếu nữ dùng thanh âm ôn nhu đáp lại.
Thân hình Thạch Mục khẽ động liền vọt đến cạnh một cây đại thụ, hai tay hắn run lên, mang theo thiếu nữ, giống như một con khỉ nhanh chóng leo lên một chạc cây ở phía trên cao cách mặt đất khoảng ba bốn trượng.
Sau khi để thiếu nữ ôm chặt lấy cành cây đó liền nhanh chóng nói:
“Ngươi ở trên này chờ ta, nếu ta có thể giết lui được truy binh thì sẽ quay lại đón ngươi!”
Vừa nói xong, Thạch Mục “vèo” một tiếng nhảy xuống bên dưới, quay người chạy vào sâu trong rừng cây phía lúc trước hắn chạy ra.
Ở trên chạc cây, hơn phân nửa thân hình mềm mại của Chung Tú dựa vào nhánh cây, nàng kinh ngạc nhìn thân ảnh Thạch Mục đang dần biến mất phía xa, sắc mặt trở lên tái nhợt dị thường, vết bớt màu xanh trên trán nàng ở trong bóng đêm nhìn có vẻ như có như không, làm cho nàng trở lên xinh đẹp dị thường khó tả.
…
Sau khi Thạch Mục chạy được một đoạn khá dài liền dừng lại, hai mắt hắn nhíu lại nhanh chóng nửa quỳ nửa đứng sau một bụi cỏ lớn, cánh tay đưa về phía sau sau lưng gỡ xuống trường cung màu tím.
Phía trước mặt hắn mấy trăm trượng bỗng có hơn mười bóng người lao đến, chạy về phía hắn.
Đám kỵ sĩ của Ngô gia dốc sức liều mạng chạy về phía Thạch Mục, bọn chúng tuyệt đối sẽ không thể ngờ được, trong màn đêm đen kịt như này lại có người đứng ở phía xa ngoài mấy trăm trượng mà vẫn có thể nhìn thấy rõ tình hình bọn chúng.
Trải qua hơn một canh giờ truy đuổi Thạch Mục không tha trong rừng cây, phần lớn đám kỵ sĩ của Ngô gia đều trở lên chật vật giống như Thạch Mục lúc trước, quần áo không chỉnh tề, thậm chí có vài tên cũng bắt đầu thở hồng hộc.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng thầm than vô cùng đáng tiếc.
Nếu không phải bị đuổi theo đến tận rìa rừng cây, không còn chỗ nào để chạy trốn nữa, chỉ cần hắn có thể chạy tiếp một lát thì có lẽ có thể bỏ lại được phần lớn truy binh nơi này.
Trong lòng của hắn nghĩ thầm như thế, nhưng lại “bá”một tiếng, đưa tay rút một mũi tên lông vũ dài từ trong túi da trên lưng, sau đó thuần thục gắn lên dây cung.
“Văn Hương Trùng lại phản ứng dữ dội tiếp, có lẽ bọn hắn đang ở không xa phía trước.” Một lát sau, có một người kinh hô lên một tiếng, đám kỵ sĩ của Ngô gia vốn đang chạy như điên lập tức chậm bước chân lại một chút.
Nhưng sau đó lại có một âm thanh có vẻ bất mãn lên tiếng:
“Lại có phản ứng tiếp sao? Hồ lão nhị, Văn Hương Trùng này có phải đã phát hiện sai hay không. Như thế nào mà mỗi lần ngươi nói tên tiểu tử kia đang ở phía trước, nhưng lần nào chúng ta đuổi theo đều chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. Nếu còn tiếp tục chạy như thế này thì chỉ sợ các huynh đệ cũng không thể chống đỡ tiếp được đâu.”
“Hừ, chúng ta có thể có sai lầm chứ Văn Hương Trung thì chắc chắn không sai bao giờ cả. Còn vì sao chúng ta đuổi theo tên tiểu tử kia nhưng không thấy hắn đâu thì do hắn quá giảo hoạt, còn các ngươi cũng hành động quá chậm. Bất quá xem ra, có lẽ hắn cũng không chạy nổi tiếp đâu, chỉ cần các ngươi chạy tiếp sẽ bắt được hắn mà thôi. Tốt nhất là trước khi Đồng gia (*) đuổi theo đến đây, chúng ta phải làm xong thật sạch sẽ. Nếu không qua thời gian dài như thế rồi mà vẫn chưa thu hoạch được gì thì chỉ sợ Đồng gia sẽ nổi giận.” Nam tử mắt tam giác cầm hộp gỗ không khách khí trả lời.
* Đồng gia ở đây có nghĩa là Ngô Đồng lão gia đó:))không phải là gia tộc họ Đồng đâu nhé mọi người
Huyền Giới Chi Môn
Cầm đầu là một gã nam tử trung niên mắt tam giác, trong tay y cầm một cái hộp làm từ gỗ đàn, bên trong chứa một con xén tóc màu hồng phấn đang liên tục rung rung đôi cánh phát ra tiếng kêu.
“Bọn hắn quả nhiên đã chạy đến chỗ này.” Từ trong đám người đi ra một gã nam tử mặc cẩm bào khoảng bốn mươi tuổi. Y đứng xem xét xe ngựa màu xám và hai con ngựa đen bị bỏ lại, sau đó cười lạnh nói một câu.
Đúng là Ngô Đồng lão tam Ngô gia.
“Nếu như vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta mau mau đuổi theo, nhất định không thể để cho bọn chúng chạy mất.” Thiếu niên kiêu ngạo đứng phía sau nam tử mặc cẩm bào nghe vậy mừng rỡ nói.
“Hắc hắc, không vội, hai bọn chúng ngồi ngây ngốc trên xe ngựa lâu như thế chắc chắn đều đã nhiễm mùi của Thiên Lý Hương rồi, loại mùi này có thể duy trì suốt cả buổi tối. Thời gian dài như thế thì còn sợ không bắt được một tên võ giả cấp Võ Đồ ư! Hai người các ngươi ở lại cùng Hoa nhi chăm sóc ngựa, những người khác y theo lời ta đuổi theo chúng.” Ngô Đồng cười hắc hắc một tiếng sau đó chỉ vào hai gã thủ hạ phân phó một câu.
Hai người kia nghe vậy liền khom người đáp ứng.
Tức thì những người khác lấy ra các loại binh khí của mình, như ong vỡ tổ đi theo sự phân phó của nam tử cầm hộp gỗ, lao thẳng vào trong rừng cây.
Những kỵ sĩ này tuy rằng đều là võ đồ cả, nhưng thân pháp mỗi người đều linh hoạt, hiển nhiên là đều đã luyện qua một loại vũ kỹ thật tốt nào đó.
Ngô Đồng sau khi dặn dò thiếu niên kiêu ngạo vài câu mới thủng thỉnh đi vào sau màn đêm.
…
Nửa canh giờ sau, ở một chỗ sâu phía trong rừng cây.
Thạch Mục vẫn đang ôm ngang người thiếu nữ tiếp tục chạy trốn, quần áo trên người đã bị các nhánh cây và bụi gai cào rách tung tóe, thậm chí trên cánh tay và hai chân còn lưu lại những vết xước chằng chịt.
Đối với cái này Thạch Mục cũng chẳng thèm để ý, mỗi hắn khi chạy được một đoạn lại rẽ một cái, theo một hướng khác chạy đi.
Thiếu nữ cuộn người lại đem hơn phân nửa thân hình rúc vào ngực Thạch Mục, hai tay của nàng ôm lấy cổ thiếu niên, khuôn mặt đỏ ửng không nói lời nào.
Trong bóng đêm mịt mờ, hai người cứ như vậy tiếp xúc thân mật, thân hình thiếu nữ truyền ra hương thơm nhàn nhạt, tản mát ra một cỗ hấp dẫn khó nói lên lời.
Bất quá lúc này Thạch Mục căn bản chẳng còn thời gian để quan tâm đến cỗ hương diễm trước mặt này, hắn dựa vào thị lực hơn người của mình dốc sức liều mạng tìm kiếm một chỗ dễ đi, thân hình hắn phảng phất giống như một con báo bất định xuyên thẳng qua rừng cây.
Thân hình hắn bỗng nhiên di chuyểnnúp sau lưng một cây đại thụ, hắn hít sâu một ngụm không khí rồi hơi nghiêng đầu lắng nghe cái gì đó.
Chung Tú trong ngực hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nàng bỗng sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dị thường ngưng trọng của Thạch Mục, nhất thời dường như có chút ngây dại.
Sau vẻn vẹn một lát công phu từ phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thậm chí thi thoảng còn truyền đến một ít tiếng quát mắng trầm thấp.
Thạch Mục biến sắc, không nói hai lời liền xoay người ôm thiếu nữ tiếp tục chạy như điên về phía trước.
“Quả nhiên là thế. Có lẽ bọn hắn có phương pháp truy tung đặc thù nào đó, nếu không thì không thể đuổi theo chúng ta trong khu rừng này một cách chuẩn xác như vậy được. Thạch đại ca, ca hãy mau buông muội xuống rồi chạy mau đi. Nếu không có muội làm vướng chân thì không chừng ca sẽ có cơ hội chạy trốn.” Chung Tú nghe thấy mấy thanh âm từ đằng sau truyền đến, bỗng nhiên như hiểu ra cái gì, thấp giọng nói.
“ Chung cô nương, những lời này không cần nói thêm nữa. Tuy Thạch Mục ta không phải là anh hùng hảo hán, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ làm những chuyện vứt bỏ lại phụ nữ hay trẻ em để chạy trốn. Huống hồ trước khi Chung đại thúc lâm chung, chính miệng ông ấy đã đem ngươi gửi gắm lại cho ta.” Thạch Mục không chút do dự trả lời.
“Thế nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết! Với thể lực của ta thì ôm ngươi cũng không tính là gánh nặng gì cả, cho dù tiếp tục chạy suốt cả đêm như này thì thể lực của ta cũng không giảm xuống nhiều đâu.” Thạch Mục thập phần trấn định nói.
“Tốt, muội không nói nữa, cùng lắm thì tiểu muội sẽ cùng chết cùng sống với Thạch đại ca là được.”
Thiếu nữ nghe thấy vậy thì đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền chớp động vài cái nhìn Thạch Mục, nàng ôn nhu mở miệng nói, cổ tay đang ôm Thạch Mục chợt siết chặt hơn một chút.
Trong lúc thiếu nữ trong ngực Thạch Mục đang nói thì bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.
Cây cối phía trước bỗng nhiên trở lên thưa thớt quang đãng hơn, mơ hồ còn nhìn thấy bãi cỏ lớn ở phía xa.
Hắn chạy loạn một hồi cuối cùng lại chạy ra phía rìa khu rừng.
Lúc này muốn đổi một phương hướng khác để chạy thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Chung Tú nhìn thấy vậy nhưng không hiểu sao lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, xem ra không có chút ý tứ sợ hãi nào.
“Xem ra lần này không động thủ thì không được rồi. Chung cô nương, trước hết ngươi cứ ôm chặt ta đã!”
Sắc mặt Thạch Mục lúc này đã trở lên âm trầm, hắn thấp giọng nói với thiếu nữ trong ngực một câu.
“Ừ”
Thiếu nữ dùng thanh âm ôn nhu đáp lại.
Thân hình Thạch Mục khẽ động liền vọt đến cạnh một cây đại thụ, hai tay hắn run lên, mang theo thiếu nữ, giống như một con khỉ nhanh chóng leo lên một chạc cây ở phía trên cao cách mặt đất khoảng ba bốn trượng.
Sau khi để thiếu nữ ôm chặt lấy cành cây đó liền nhanh chóng nói:
“Ngươi ở trên này chờ ta, nếu ta có thể giết lui được truy binh thì sẽ quay lại đón ngươi!”
Vừa nói xong, Thạch Mục “vèo” một tiếng nhảy xuống bên dưới, quay người chạy vào sâu trong rừng cây phía lúc trước hắn chạy ra.
Ở trên chạc cây, hơn phân nửa thân hình mềm mại của Chung Tú dựa vào nhánh cây, nàng kinh ngạc nhìn thân ảnh Thạch Mục đang dần biến mất phía xa, sắc mặt trở lên tái nhợt dị thường, vết bớt màu xanh trên trán nàng ở trong bóng đêm nhìn có vẻ như có như không, làm cho nàng trở lên xinh đẹp dị thường khó tả.
…
Sau khi Thạch Mục chạy được một đoạn khá dài liền dừng lại, hai mắt hắn nhíu lại nhanh chóng nửa quỳ nửa đứng sau một bụi cỏ lớn, cánh tay đưa về phía sau sau lưng gỡ xuống trường cung màu tím.
Phía trước mặt hắn mấy trăm trượng bỗng có hơn mười bóng người lao đến, chạy về phía hắn.
Đám kỵ sĩ của Ngô gia dốc sức liều mạng chạy về phía Thạch Mục, bọn chúng tuyệt đối sẽ không thể ngờ được, trong màn đêm đen kịt như này lại có người đứng ở phía xa ngoài mấy trăm trượng mà vẫn có thể nhìn thấy rõ tình hình bọn chúng.
Trải qua hơn một canh giờ truy đuổi Thạch Mục không tha trong rừng cây, phần lớn đám kỵ sĩ của Ngô gia đều trở lên chật vật giống như Thạch Mục lúc trước, quần áo không chỉnh tề, thậm chí có vài tên cũng bắt đầu thở hồng hộc.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng thầm than vô cùng đáng tiếc.
Nếu không phải bị đuổi theo đến tận rìa rừng cây, không còn chỗ nào để chạy trốn nữa, chỉ cần hắn có thể chạy tiếp một lát thì có lẽ có thể bỏ lại được phần lớn truy binh nơi này.
Trong lòng của hắn nghĩ thầm như thế, nhưng lại “bá”một tiếng, đưa tay rút một mũi tên lông vũ dài từ trong túi da trên lưng, sau đó thuần thục gắn lên dây cung.
“Văn Hương Trùng lại phản ứng dữ dội tiếp, có lẽ bọn hắn đang ở không xa phía trước.” Một lát sau, có một người kinh hô lên một tiếng, đám kỵ sĩ của Ngô gia vốn đang chạy như điên lập tức chậm bước chân lại một chút.
Nhưng sau đó lại có một âm thanh có vẻ bất mãn lên tiếng:
“Lại có phản ứng tiếp sao? Hồ lão nhị, Văn Hương Trùng này có phải đã phát hiện sai hay không. Như thế nào mà mỗi lần ngươi nói tên tiểu tử kia đang ở phía trước, nhưng lần nào chúng ta đuổi theo đều chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. Nếu còn tiếp tục chạy như thế này thì chỉ sợ các huynh đệ cũng không thể chống đỡ tiếp được đâu.”
“Hừ, chúng ta có thể có sai lầm chứ Văn Hương Trung thì chắc chắn không sai bao giờ cả. Còn vì sao chúng ta đuổi theo tên tiểu tử kia nhưng không thấy hắn đâu thì do hắn quá giảo hoạt, còn các ngươi cũng hành động quá chậm. Bất quá xem ra, có lẽ hắn cũng không chạy nổi tiếp đâu, chỉ cần các ngươi chạy tiếp sẽ bắt được hắn mà thôi. Tốt nhất là trước khi Đồng gia (*) đuổi theo đến đây, chúng ta phải làm xong thật sạch sẽ. Nếu không qua thời gian dài như thế rồi mà vẫn chưa thu hoạch được gì thì chỉ sợ Đồng gia sẽ nổi giận.” Nam tử mắt tam giác cầm hộp gỗ không khách khí trả lời.
* Đồng gia ở đây có nghĩa là Ngô Đồng lão gia đó:))không phải là gia tộc họ Đồng đâu nhé mọi người
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 35: Truy đuổi trong rừng rậm
10.0/10 từ 10 lượt.