Huyền Giới Chi Môn
Chương 328: Gặp lại nơi đất khách
"Thì ra là thế." Một lát sau, Thạch Mục hơi giật mình, khẽ gật đầu nói ra.
"Loại Phù Vân Xa này giá trị xa xỉ, chỉ thế lực tài đại khí thô như Thiên Ngô Thương Hội mới có thể chế tạo với số lượng lớn,tuy khá đắt đỏ nhưng đúng là có thể đi nhanh hơn không ít, chỉ sợ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến U Xán thành chủ chọn Thiên Ngô Thương Hội a." Lãnh Nguyệt Đồng nói.
Theo sau đoàn xe, còn có hai nhóm người đi ra.
Một nhóm là người của thành chủ do Lăng Thừ dẫn đầu, một nhóm khác chính là hộ vệ của riêng Thiên Ngô Thương Hội, đầu lĩnh là một thiếu nữ áo bào trắng che mặt, trong tay cầm một pháp trượng ngọc bích, dáng người thướt tha, hai mắt linh động.
Cho dù đã bịt kín mặt, cũng hiện rõ phong thái hoa lệ động lòng người đến cực điểm.
Đám hộ vệ ở bên ngoài nhìn nàng, con mắt đều sáng ngời, hít thở nhẹ nhàng, góp vào một chỗ, thanh âm lại khá lớn.
Ánh mắt Lăng Thừ thỉnh thoảng cũng rơi lên người thiếu nữ áo bào trắng, mơ hồ có ngọn lửa lập loè.
Thiếu nữ áo bào trắng nhíu mày, một tia chán ghét khó có thể cảm thấy hiện lên trong mắt.
"Xem ra cô nàng này chính là tên Nguyệt Giai Thuật Sĩ kia rồi." Lãnh Nguyệt Đồng liếc mắt đánh giá áo bào trắng thiếu nữ, nói ra.
Chờ giây lát, không thấy trả lời, Lãnh Nguyệt Đồng quay đầu liếc nhìn Thạch Mục.
Dường như lúc này Thạch Mục có chút thất thần, giống như những người khác, ngơ ngác nhìn thiếu nữ áo bào trắng.
Lãnh Nguyệt Đồng chú ý đến thần sắc của Thạch Mục, lông mày thanh tú nhíu một cái, lập tức một tia cảm xúc tức giận lộ ra trong mắt.
Thạch Mục hít thật sâu, thần sắc đã khôi phục sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn còn chút kích động.
Mặc dù Thiếu nữ áo bào trắng kia che mặt, bất quá dùng thị lực của hắn, liếc mắt đã nhận ra.
Nàng không phải ai khác, chính là người mà hắn vẫn đêm ngàymột mực đau khổ tìm kiếm, Chung Tú!
Mắt Thạch Mục lóe lên tia sáng, ngay tức khắc đã có vô số suy nghĩ lưu chuyển trong lòng, chợt lùi về sau mấy bước, đứng ở cuối nhóm người.
Lãnh Nguyệt Đồng chứng kiến cử động của Thạch Mục , ánh mắt có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, quay đầu đánh giá kĩ càng thiếu nữ áo bào trắng vài lần, dường như tiến hành so sánh nàng với mình.
Thạch Mục nhìn Chung Tú từ xa, ý nghĩ trong đầu phập phồng.
Nằm mơ hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp được đối phương ở nơi đất khách quê người Tây Hạ Đại Lục này.
Lúc này đã thoáng tỉnh táo lại, hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ về lí do khiến nàng tới Tây Hạ Đại Lục, hơn nữa xem tình hình này, dường như nàng còn gia nhập Thiên Ngô Thương Hội.
Lông mày hắn chợt nhăn lại, trong lòng hiện lên một ít nghi hoặc, nếu như Chung Tú gia nhập Thiên Ngô Thương Hội, tin tức về nàng tại sao lại bị Thiên Ngô Thương Hội phong ấn.
Mặt khác, nàng cũng là một người Võ Pháp song tu, tu vi thuật pháp không ngờ đã đạt đến Nguyệt Giai, bề ngoài còn cao hơn mình, lẽ nào gặp được kỳ ngộ gì đó hay sao?
Thạch Mục lắc đầu, những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là ... Cuối cùng thì hắn đã tìm được Chung Tú.
Bất quá bây giờ hắn chưa muốn đi đến gặp nàng, thứ nhất là hắn không muốn bại lộ cái gì ở Nhật Khang Thành, thứ hai cũng bởi vì sự tình lúc trước hắn thám thính được.
Tuy bây giờ cẫn chưa biết mối quan hệ giữa Chung Tú với Thiên Ngô Thương Hội, nhưng nhiệm vụ hộ tống lần này đã bị người của Minh Nguyệt Đông Giáo liên hợp cùng Hung Man bộ lạc tính kế, tương lai trên đường hộ tống dĩ nhiên sẽ có nguy hiểm khắp nơi.
Nếu việc này liên lụy tới Chung Tú thì hắn không thể ngồi yên bỏ mặc rồi.
Đằng sau hai đoàn người, lão già Ngô kia cũng đi ra.
"Chung trưởng lão, lộ trình chuyến này xa xôi, trên đường đi phải làm phiền ngươi rồi." Lão già họ Ngô nói với Chung Tú.
"Ngô lão cùng Chung cô nương cứ yên tâm, việc này để Lăng mỗ đảm đương hết." Chung Tú còn chưa mở miệng, tên Lăng Thừ kia đã tiến lên vài bước, một tay đấm đấm bộ ngực của mình, lớn tiếng nói.
Người này chợt biến đổi thần sắc coi trời bằng vung vừa rồi, lúc này vẻ mặt đang tươi cười nhìn Chung Tú, bất quá nụ cười của hắn cho người khác một cảm giác cay nghiệt.
"Ha ha, có Lăng tướng quân đi theo, tự nhiên là tốt nhất." Lão già họ Ngô khẽ giật mình, liếc thật sâu Lăng Thừ, khóe miệng lộ chút ý cười, nói ra.
Đằng sau nhóm người, Thạch Mục nhướng mày, ánh mắt tên Lăng Thừ kia nhìn Chung Tú, lại khiến trong lòng của hắn mơ hồ có chút cảm giác rất không thoải mái.
Hắn hít một hơi thật sâu, bình phục nỗi lòng, thu lại ánh mắt, không nhìn thêm nữa.
Địa giai sở hữu linh giác nhạy cảm, địch ý của hắn sẽ bị phát hiện ra rất dễ, hiện tại hắn vẫn chưa muốn bại lộ thân phận.
"Chung cô nương không cần phải khách khí, lẽ đương nhiên đấy, hặc hặc!" Lăng Thừ dường như không cảm giác được sự lãnh đạm Chung Tú, quay người chắp tay nói ra.
"Thời gian không còn sớm nữa, không bằng chư vị liền lên đường đi."Lão già họ Ngô lão nói.
Hai người Lăng Thừ, Chung Tú khẽ gật đầu, bốn mươi tên hộ vệ được chiêu mộ đến kia nghe vậy cũng đã đi tới.
Không ít người trong đó tuy cũng thỉnh thoảng nhìn lén Chung Tú, bất quá cũng chỉ là vừa mắt mà thôi.
Dù sao Chung Tú là Nguyệt Giai Thuật Sĩ, cao cao tại thượng, cũng không phải mấy tồn tại Tiên Thiên hay Tinh Giai như bọn hắn có thể với tới.
So sánh mà nói, trái lại Tinh Giai Thuật Sĩ Lãnh Nguyệt Đồng kia càng thêm ngang hàng.
Không ít người rất nhanh liền không hề chú ý Chung Tú, mà lại đặt ánh mắt về phía Lãnh Nguyệt Đồng.
"Chư vị, lần hộ tống này do Chung trưởng lão của Thiên Ngô Thương Hội chúng ta cùng vị Lăng tướng quân này dẫn đầu, trên đường các ngươi cần phải nghe theo sự điều khiển của hai người bọn họ." Lão già họ Ngô cất giọng nói với đám người Thạch Mục.
"Vâng!" Đám người Thạch Mục đều biết thân phận lão già họ Ngô, cùng kêu lên đáp ứng .
"Xuất phát!" Lão già họ Ngô ra lệnh một tiếng.
Người của Thiên Ngô Thương Hội lập tức điều khiển mấy chiếc Phù Vân Xa, xếp thành một hàng đi về phía cửa thành.
Thạch Mục cùng hộ vệ phân tán ra, mỗi chiếc Phù Vân Xa ngồi mấy người.
Chung Tú đi đến chiếc Phù Vân Xa cuối cùng, trên chiếc xe này không lớn lắm, chỉ bằng kích thước của một căn phòng, cũng không chuyên chở hàng hóa, bên ngoài còn móc vào lều vải.
"Chung cô nương, xin dừng bước." Lăng Thừ vung tay áo, một luồng sáng màu xanh bắn ra, hiện ra một cái phi xa* màu xanh, hai bên mở ra hai cánh chim màu xanh.
*xe bay
Ánh sáng màu xanh lóe lên, phi xa nhanh chóng to đến mấy trượng, bên trong dã bày ra bàn ghế giường chiếu, thoạt nhìn vô cùng thoải mái dễ chịu.
"Món Linh khí phi hành Thanh Dực Phi Xa này của tại hạ cũng coi như thoải mái, đi đường tàu xe mệt nhọc, không bằng Chung cô nương hãy ngồi vào trong xe a." Lăng Thừ mời mọc.
Linh khí phi hành vốn đã cực kỳ hiếm thấy, mà như loại phi xa cỡ lớn này thì càng thêm quý báu.
Lăng Thừ cảm nhận được ánh mắt xung quanh, trong lòng rất thoả mãn, mỉm cười nhìn Chung Tú.
"Không cần, ta ở Phù Vân Xa là tốt rồi." Chung Tú lạnh nhạt liếc nhìn Lăng Thừ, quay người đi về phía Phù Vân Xa.
Ánh mắt Lăng Thừ lạnh lẽo, gân xanh trên trán bỗng nhúc nhích, bất quá lập tức lại khôi phục như cũ.
Hai mắt hắn hung tợn nhìn bóng lưng duyên dáng của Chung Tú, hừ nhẹ một tiếng, tung người nhảy lên phi xa.
Sau giờ phút căng thẳng, phi xa màu xanh thong thả khởi động, tiến về phía trước.
Lão già họ Ngô nhìn đoàn xe đi xa, lông mày cau lại, trong miệng chợt thở dài.
"Ngô lão, làm sao vậy?" Sử chưởng quỹ đứng bên cạnh hỏi.
"Chẳng biết tại sao, mấy ngày nay tinh thần của ta có chút không yên, trong lòng luôn tồn tại một loại dự cảm không tốt, chuyến đi này chỉ sợ sẽ không thuận lợi." Lão già họ Ngô nói.
"Ngô lão à, người quá lo lắng rồi, có Chung trưởng lão và Lăng Thừ tiền bối, cho dù gặp một ít phiền toái, nhất định cũng sẽ giải quyết dễ dàng, chắc chắn không có vấn đề đâu." Sử chưởng quỹ nói.
"Hi vọng như thế." Họ Ngô lão giả đáp lời.
Trong đội xe, Thạch Mục ngồi ở chiếc Phù Vân Xa thứ hai từ dưới lên, trên xe còn có mấy người Lãnh Nguyệt Đồng và thanh niên tóc tím.
Thạch Mục quay đầu liếc nhìn chiếc Phù Vân Xa cuối cùng, chỉ là Chung Tú đã sớm ngồi trong xe.
"Ha ha, Mục huynh cũng coi trọng Chung trưởng lão, đáng tiếc người ta là Nguyệt Giai Thuật Sĩ, sẽ không đặt những tiểu nhân vật như chúng vào mắt." Lãnh Nguyệt Đồng chứng kiến cử động của Thạch Mục, mở miệng nói, mơ hồ có chút ghen tuông.
Thạch Mục nở nụ cười lạnh nhạt, quay đầu không nói gì thêm, kéo vành nón thấp xuống vài phần.
Đoàn xe trùng trùng điệp điệp rất nhanh đi tới cửa thành, tin tức về lần vận chuyển này của Thiên Ngô Thương Hội đã sớm truyền ra, đưa đến không ít người vây xem.
Thạch Mục cúi đầu, im lặng không nói.
Ra khỏi thành trì, lúc này nội tâm Thạch Mục mới buông lỏng, nhìn Nhật Khang Thành ở sau lưng đang xa dần.
Hôm nay rời khỏi, sau này nếu không có bất ngờ gì xảy ra, e rằng không có cơ hội tới đây lần nữa rồi.
"Chư vị, hiện tại đã ra khỏi thành trì, cách khu vực Yêu thú tuần tra liên tục không còn xa, tất cả mọi người giữ vững tinh thần." Trong chiếc phi thuyền màu xanh đang bay trên đoàn xe, thanh âm của Lăng Thừ truyền ra.
Lập tức mọi người giật mình một cái, vẻ mặt đề phòng nhao nhao nhìn ra xung quanh.
Thạch Mục hô hấp chậm rãi, ánh mắt cảnh giác nhìn phía xa.
Ngoài thành đúng là tồn tại Yêu thú của tộc Mãng Yêu, còn có một con là Địa giai Yêu tộc.
Bây giờ đang lúc sáng sớm, sương mù chưa tan, tầm mắt bị cản trở khá nhiều.
Đoàn xe chậm rãi tiến lên, bất quá cũng không có ý đồ che giấu tung tích hoạt động, đoàn xe lớn như vậy, nối đuôi nhau mà đi, căn bản không có khả năng thoát khỏi sự dò xét của Yêu tộc.
Thông qua tầm mắt cộng hưởng với Thải Nhi tra xét tình huống phía trước, phương viên vài dặm đều nằm trong tầm mắt của hắn, một chút sương mù căn bản không ảnh hưởng tí nào.
Đoàn xe đi về phía trước được khoảng hai ba mươi dặm, lập tức đôi mắt Thạch Mục lóe lên ánh kim nhàn nhạt, trong tầm mắt cộng hưởng xuất hiện rất nhiều Yêu thú ngăn ở phía trước, khoảng chừng có mấy trăm Yêu thú đủ loại.
"Mục huynh, ngươi quan sát được cái gì ?" Lãnh Nguyệt Đồng nhạy cảm vô cùng, nàng nhận ra khí tức của Thạch Mục hơi biến hóa.
Nàng vừa dứt lời, thanh âm của Lăng Thừ đã truyền ra từ phi thuyền giữa không trung.
"Tất cả mọi người dừng lại! Chuẩn bị tốt để chiến đấu!"
"Bá" một tiếng, thân hình Lăng Thừ đã đứng ở trước đoàn xe, từ trong chiếc Phù Vân Xa ở cuối, một bóng người màu trắng cũng bay ra, sóng vai đứng thẳng cùng Lăng Thừ.
Sương mù đằng trước truyền đến một đợt tiếng bước chân ầm ầm, sau mấy hơi thở, trong sương mù hiện ra vô số bóng dáng yêu thú khổng lồ chen chúc nhau, bộ dáng có khoảng mấy trăm con.
Lãnh Nguyệt Đồng ngạc nhiên nhìn Thạch Mục, tên thanh niên tóc tím cùng một xe với bọn họ cũng kinh ngạc liếc đến hắn.
Bên trong mấy trăm Yêu thú ở đằng trước, một đại hán mặc trường bào tím đen bay ra, mi tâm* có một hoa văn màu tím hình tam giác, khí tức tỏa ra, chính là một tồn tại địa giai!
(mi tâm: giữa hai lông mày)
Huyền Giới Chi Môn