Huyền Giới Chi Môn
Chương 318: Có Động thiên khác
Tòa trạch viện này nằm đối diện với hướng Nam xoay lưng về phía Bắc, cách bố trí ngay ngắn chỉnh tề, ngoại trừ có chút cũ kĩ, nhìn bề ngoài thì rất bình thường, không có vấn đề gì.
Nhưng mà vừa bước chân vào sân viện, ngay lập tức có thể cảm nhận được một luồng âm khí bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.
Thạch Mục thong thả đi một vòng quanh viện, Thải Nhi hô to một tiếng:
"Ôi mẹ ơi!"
"Làm sao vậy?" Thạch Mục hỏi.
"Thạch Đầu, cái kia... Ta cảm thấy gian phòng bên kia có chút vấn đề." Thải Nhi chỉ tay về phía một gian nhà nhỏ nằm độc lập ở góc Đông Nam.
"Ồ?" Thạch Mục nhìn theo hướng Thải Nhi đang chỉ, nội tâm khẽ động.
Gian phòng kia hiển nhiên không bày trí như gian nhà chính, tựa như sân viện phía sau vừa mới được dựng lên, hơn nữa cửa ra vào đã khóa bên trên, xem ra bên trong có chứa Huyền Cơ.
Thạch Mục khẽ nhướng đuôi mày, phát ra thần thức cảm ứng không khí xung quanh, trong không khí toát ra một cỗ âm khí, giống như từ trong phòng phát ra.
"Thạch Đầu, ta... Ta đi giúp ngươi kéo gió!"
Thải Nhi thấy Thạch Mục định bước vào, vội vàng đập cánh bay lên một gốc cây cao bên trong viện.
Thạch Mục cũng không để ý đến nó, đi lên phía trước, vừa động một cái, khóa cửa của gian nhà liền rơi xuống, nhẹ đẩy cửa ra, một luồng âm khí so với trước nặng hơn mấy phần phả vào mặt.
Quan sát bốn phía xung quanh, bên trong bài biện đơn sơ, là một gian nhà phổ thông, không nhìn ra điểm gì khác thường.
Thạch Mục trầm ngâm một chút, cất bước đi vào, xoay một vòng quanh phòng, đột nhiên chân mày khẽ động, hô lên một tiếng.
Đồng thời một đạo ánh kiếm màu vàng từ miệng hắn xuất ra, kiếm ở trong tay vừa hướng xuống, trực tiếp đánh vào mặt đất trong một góc của gian phòng.
Ầm ầm!
Một phiến đá trên mặt đất nổ tung, bất ngờ hiện ra một cái hang lớn tối đen như mực, âm khí tản ra từ nơi đó càng thêm nồng đậm, cảm giác âm khí trong phòng lại tăng thêm mấy phần.
Thạch Mục đi đến cạnh cái hang kia, nhìn xuống dưới.
Phía dưới một mảng đen ngòm, bất quá không thể làm khó thị lực của Thạch Mục, cho dù có tối đen hơn nữa đối với hắn cũng chẳng hề gì.
Đôi mắt Thạch Mục phát ra ánh sáng xoay chuyển một cái, trước mắt đồng thời xuất hiện một gian phòng dưới lòng đất.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ vui mừng, trước đó hắn cũng từng suy nghĩ sẽ xây một phòng dưới đất ở nơi này, dường như không ngờ phía dưới gian nhà này lại có điều khác biệt, cư nhiên có sẵn một gian phòng dưới đất, nếu như xuống dưới thăm dò không có vấn đề gì, cũng giúp hắn bớt đi không ít phiền phức.
Vừa nghĩ đến đây, hắn tung người nhảy vào trong, rơi xuống mặt đất bên trong gian thạch thất.
Một khắc sau, một luồng âm khí nồng đậm từ bốn phương tám hướng vọt đến, trong không khí còn thoang thoảng một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Quanh thân người Thạch Mục hiện lên một tầng hồng quang, luồng âm khí nhất thời suy giảm.
Nhìn những vết tích để lại, lời đồn về nơi này cũng không phải là không có căn cứ, quả thật có chút vấn đề.
Thạch Mục cất bước đi về phía trước, vừa đi được vài bước, mặt đất xung quanh đột nhiên nứt ra mấy lổ hổng, vài nhánh cây huyết đằng* đột nhiên xông ra.
(*huyết đằng: cây có màu máu.)
Thạc Mục bất ngờ không kịp phòng bị, hai chân ngay lập tức bị cuốn lấy, một cỗ khí lực to lớn truyền đến, như muốn kéo hắn đi.
Thân thể Thạch Mục có chút lung lay, nhưng mà trong lòng hắn không quá kinh hoảng, hai chân mạnh mẽ dùng lực, ngay sau đó liền tóm chặt lấy mặt đất, thân thể vẫn không chút tổn hại.
Xoạt Xoạt Xoạt!
Mặt đất chấn động, lại có thêm bảy, tám nhánh cây huyết đằng từ dưới đất hướng lên, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thạch Mục.
Thạch Mục cong ngón tay búng một cái, Kim Tiền kiếm lần nữa bắn ra, hóa thành một đạo kiếm ảnh màu vàng to lớn, bay một vòng quanh thân thể hắn.
Vừa bay đến cùng lúc chặt đứt nhánh cây huyết đằng đang cuốn lấy hai chân hắn, nơi vừa chặt đứt bắn ra một chất lỏng dần sệt màu đỏ tươi, tựa như máu.
Đúng lúc này, mặt đất phát ra tiếng ầm ầm trầm đục quanh bốn phía, máu từ nhánh cây đồng thời phun ra càng lúc càng nhiều, có đến năm mươi, sáu mươi nhánh cây cùng một bộ dáng, che ngợp cả bầu trời vọt nhanh về phía Thạch Mục.
Thạch Mục một tay bấm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, Kim Tiền kiếm bỗng dưng tỏa ra tạo thành hình dạng lớn nhỏ, đột nhiên run lên.
"Xùy xùy" một tiếng nổ lớn, mấy chục đạo ánh kiếm màu vàng óng dày đặc trào ra, hóa thành từng mảnh từng mảnh kiếm ảnh tản ra khắp bốn phía.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nơi đây hiện lên năm mươi, sáu mươi đầu nhánh cây huyết đằng bị chặt đứt từng cái, không một cây nào có thể tiếp cận thân thể Thạch Mục, mặt đất trong phút chốc nhuộm thành một màu đỏ, thoạt nhìn rất giống máu tươi.
Nhưng mà không chờ Thạch Mục thở ra một hơi, toàn bộ tầng hầm trên mặt đất đột nhiên nứt ra, đổ sụp xuống.
Thạch Mục bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể rơi xuống phía dưới.
Hắn khẽ hét một tiếng, một tia sáng màu xanh từ trên người hắn bay ra, hóa thành Thanh Ngọc trường toa xuất hiện dưới chân hắn, nâng thân thể hắn lên.
Xung quanh đá vụn dồn dập rơi xuống, một hồi lâu sau mới ngừng lại.
Mặt đất lần nữa nứt ra tạo thành những hang lớn nhỏ gần mấy trượng, giờ khắc này hắn đang ở nơi sâu nhất trong hang động, xung quanh hàn khí bức người, mặc dù hắn đã nhanh hồi Hỏa Linh chân khí hộ thể, nhưng vẫn cảm giác được hàn khí đang từng chút từng chút từ bên ngoài thấm vào cơ thể.
Thạch Mục đánh giá tình hình xung quanh, khuôn mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tại một hang động trên vách đá, bất giờ xuất hiện một cái đầu huyết đằng cực lớn giống như yêu vật.
Đầu của yêu vật Huyết Đằng này to khoảng mười mấy trượng, toàn thân từ trên xuống dưới mọc ra hàng trăm nhánh cây huyết đằng nhỏ mọc liền kề nhau, giữa chúng mọc ra từng đóa từng đóa hoa màu đỏ tươi, giữa đóa hoa lại xuất hiện một vòng răng nhọn.
Bất quá tại thời khắc này, những nhánh cây nhỏ đan xen bên trong yêu vật lúc trước đã bị Kim Tiền kiếm chặt đứt hơn nữa, hiện giờ nơi bị chặt đứt, một chất lỏng màu đỏ tươi ào ạt chảy ra, xem ra đã bị thương tổn không ít nguyên khí.
Nhưng đúng lúc này, giữa bên trong yêu vật Huyết Đằng lại hiện ra một đôi mắt màu xanh nhạt, giữa khoảng không nhìn về phía Thạch Mục, lóe lên hung quang.
Nó phát ra tiếng kêu khàn khàn, những đóa hoa màu đỏ tươi kia tỏa ra huyết quang, bất ngờ những cánh hoa rời khỏi thân thể lượn một vòng, giống như vô số mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, bắn về phía Thạch Mục.
Sắc mặt Thạch Mục khẽ biến, tay điểm một cái, Kim Tiền kiếm tỏa ra sắc vàng rừng rực, phóng ra mấy đạo kim quang, dệt thành một cái lưới lớn, chắn trước người.
Cánh hoa màu máu đỏ chạm vào sắc vàng của võng kiếm, lập tức bị chém thành mấy đoạn, rơi xuống thành một mảng lớn tựa như mưa máu, không một cánh hoa nào lọt lưới.
Khuôn mặt Thạch Mục lộ vẻ hài lòng, Kim Tiền kiếm hiện giờ được hắn ôn dưỡng đã được luyện hóa hơn nữa, uy lực càng ngày càng lợi hại.
Ngay tại thời khắc này, mặt đất dưới chân hắn phát ra tiếng vang trầm thấp, ba tán hoa màu máu lớn nhỏ dài khoảng mấy trượng từ dưới đất chui lên, tựa như ba cái miệng lớn, hướng về phía Thạch Mục ngoạm tới.
Tán hoa màu máu ở phía dưới, liền bám vào một dây leo rắn chắc, nối dài từ sâu trong lòng đất.
Thân thể Thạch Mục đang đứng trên Thanh Ngọc trường toa, sắc mặt không chút kinh ngạc, tay áo vung lên, trước người hiện ra ba viên hỏa cầu khổng lồ to bằng cái thớt.
Tán hoa màu máu như cảm nhận được lực nóng của hỏa cầu, vội vàng né tránh, bất quá hỏa cầu tựa như Như Ảnh Tùy Hình**, đồng thời thay đổi phương hướng.
(**Như Ảnh Tùy Hình: như hình với bóng.)
Ầm! Hai bên nhất thời đâm vào nhau!
Ba tán hoa nhìn bề ngoài thì không đến mức bị thiêu đen, lại trông cực kỳ thê thảm.
Cùng lúc đó, Thạch Mục điểm tay một cái, kim quang của Kim Tiền kiếm lóe lên, hóa thành một đạo huyễn ảnh màu vàng, nhanh như sấm chém về phía bản thể của Huyết Đằng yêu vật.
Huyết Đằng yêu vật kinh hãi, tất cả các nhánh cây đều ra sức chắn trước người, đồng thời trên người nó dựng lên một trận sương huyết đằng, ngưng tụ thành một màn sương máu, bảo hộ thân thể.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, trong miệng khẽ lẩm bẩm, hai tay liên tục vung lên.
Màu vàng của huyễn ảnh tăng thêm tốc độ, lóe lên một cái rồi biến mất đi vào bên trong những nhánh cây.
Sau một khắc, kim quang của kiếm khí to lớn lần nữa hiện ra, tung hoành chặt chém, trong lúc nhất thời mặt đất trong hang động tất cả đều là màu vàng của kiếm ảnh.
Một tiếng kêu lớn từ dưới đất vang vọng trong hang động, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe.
Những nhánh cây của Huyết Đằng yêu vật cùng thân thể bị chém thành mấy đoạn, rải rác đầy đất.
Khắp nơi thân thể đứt lìa giật giật mấy cái, ngay sau đó liền bất động.
Thạch Mục thúc giục Thanh Ngọc trường toa chậm rãi rơi trên mặt đất, Huyết Đằng yêu vật trên mặt đất gần đó lục đục nứt ra, dưới khe hở hiển nhiên lại thấy không ít bộ xương trắng xóa, nhìn sơ qua đều thấy có người có thú vật, suy cho cùng tất cả đều thuộc về nhân loại.
Thạch Mục bừng tỉnh, yêu vật này không biết đã hại bao nhiêu người ở đây, xem ra khởi nguồn của chuyện ma quái chính là đây.
Thực ra thực lực của yêu vật ấy cũng không tính là quá mạnh, chỉ là cậy vào ưu thế về địa lợi, tập kích bất ngờ từ bên dưới, dù Tiên Thiên võ giả hay Tinh Giai thuật sĩ bình thường đều không kịp phòng bị, dễ dàng bị trúng chiêu, càng đừng nói đến những võ giả bình thường.
Thạch Mục thở dài, thu các loại hài cốt một lần nữa đem đi chôn, mắt nhìn về phía sâu trong hang động dưới đất, ánh mắt lộ ra thần sắc tò mò.
Phía dưới hang động xuất hiện một vật bộ dáng có phần rất thần bí, trên vách động còn tỏa ra ánh sáng màu xanh lục rất nhạt, thoạt nhìn như tự nhiên hình thành trong hang động.
Mắt hắn sáng lên, cất bước đi về phía sâu trong hang động.
Con đường phía dưới hang động này khá quanh co, uốn khúc, đi về phía trước hơn mười trượng, hang động mới từ từ trở nên trống trải.
Lại đi về phía trước hơn mười trượng nữa, đã đi đến tận cùng của hang động, không ngờ lại là một hang động dài gần mấy trượng, đến đây đã là cuối đường rồi.
Thạch Mục đánh giá một chút, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy tận cùng của hang động trong lòng đất này, bày trí một cái bàn đá hình tròn, bên cạnh còn có mấy cái ghế đá thô ráp, một bộ thi hài màu trắng đang ngồi trên một băng đá trong số đó, thân thể dựa vào một góc bàn đá.
Bộ thi hài này có khung xương rộng lớn, khi còn sống hẳn là một người có thân hình cao lớn, mặc dù đã qua đời từ lâu, nhưng vẫn phát ra một luồng cảm giác uy vũ, thật giống khí thế của người trên cao.
Trên người hắn khoác một chiếc áo choàng màu xanh lục, mặc dù đã hỏng nhiều chỗ, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Thạch Mục có chút khiếp sợ nhìn mọi việc trước mắt, chỉ chốc lát sau hắn đã thở ra một hơi nhẹ nhõm, tự bản thân trấn định lại, chậm rãi bước đến bên cạnh bộ thi hài, bộ dáng phòng bị.
Cũng may, không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cạnh bộ thi hài, quan sát từ trên xuống dưới.
Bộ y phục trên người thi hài này cũng đã sớm mục nát, chỉ có cái áo choàng màu xanh này vẫn còn, chỉ là trên áo choàng đã bị thủng vài cái lỗ lớn.
Những vị trí nơi có lỗ thủng lớn này, vừa vặn là ở ngay ngực và bụng của thi thể, xương nơi đó cũng đã gãy thành mấy đoạn.
Thạch Mục gật gật đầu, bộ thi hài này hiển nhiên là bị tấn công xuyên qua thân thể mà chết, những nơi bị đánh đều là những vết thương trí mạng.
Hắn khẽ động tâm niệm, thần thức lập tức lan ra, hướng về phía thi hài bao phủ lại.
Bất ngờ là thần thức vừa chạm vào chiếc áo choàng màu xanh, trên áo choàng đồng thời phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, thần thức lập tức bị một luồng sức mạnh nhẹ nhàng tan ra, biến mất trên áo choàng.
Khuôn mặt Thạch Mục lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận cầm chiếc áo choàng lên.
Lông áo choàng mềm mại lạnh lẽo, tựa như đang chạm vào dịch thể.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, chiếc áo choàng này tuyệt đối là một bảo vật, không ngờ lại có thể xua tan thần thức.
Nếu khoác cái áo choàng này lên người rồi ẩn thân, mặc cho có người dùng thần thức tra xét, chỉ sợ cũng không cách nào phát hiện.
Nhưng đáng tiếc trên áo choàng này đã bị thủng vài lỗ lớn, trừ phi tìm người sửa lại, nếu không cũng không cách nào sử dụng được.
Huyền Giới Chi Môn