Huyền Giới Chi Môn
Chương 286: Dị năng phệ linh
Biên: Yukihana116490
Trên lôi đài, Thạch Mục dừng thân ở ngoài mấy trăm trượng.
Hắn đảo mắt nhìn lên đài cao, phát hiện Liễu Ngạn đã không còn ở đó, trong lòng mới hơi thả lỏng.
Mặc dù mình cùng Liễu Ngạn chỉ quen biết sơ sơ, nhưng hắn lại có một loại trực giác, cảm thấy người nọ vô cùng nguy hiểm, hơn nữa theo tình hình diễn ra ở đấu giá hội thành Thiên Ngu, thì thực lực của Liễu Ngạn cũng không phải đơn giản như bề ngoài.
Cẩn thận suy nghĩ lại, việc bản thân bị hai đại tông môn truy nã một cách xảo diệu như vậy, có lẽ cũng có quan hệ với người này.
Tuy rằng Liễu Ngạn cố ý lôi kéo, nhưng nếu bản thân đã quyết tâm không gia nhập Minh Nguyệt Giáo thì cố gắng hạn chế tiếp xúc sẽ tốt hơn.
“Đợi đến Tây Hạ Đại Lục, có lẽ cũng đường ai nấy đi thôi.” Thạch Mục nghĩ trong lòng như thế.
“Mục huynh, ngươi đang nhìn gì vậy?” Lúc này, đám người Dư Ý đi tới.
“Không có gì đâu.” Thạch Mục thu hồi ánh mắt lại.
Trên lôi đài hiện giờ càng ngày càng có nhiều người tìm thấy mục tiêu của mình.
Vốn lôi đài còn bình tĩnh, giờ này tranh đấu đã nổi lên bốn phía, tiếng la hét khắp nơi vang lên, tình cảnh hết sức hỗn loạn. Có điều vì quy tắc tỷ thí đã giới hạn không được nặng tay đả thương người, cho nên chưa có tình trạng nào quá nghiêm trọng xảy ra.
Thời gian từng chút trôi qua, tranh đoạt càng kịch liệt hơn. Có người bằng vào thực lực chính mình đoạt lấy, có người dựa vào xảo thủ, thậm chí có người còn dùng lợi ích để trao đổi mạo tử (mũ). Đối với chuyện này, các chấp sự đệ tử đứng quanh lôi đài cũng không hề ngăn cản.
Sau khoảng nửa canh giờ, đã có gần hai ngàn người lần lượt ra khỏi lôi đài.
Tất nhiên trong đó chỉ có không đầy một nửa là những người thành công và một số đối tượng vô ý vi phạm quy tắc tỷ thí, bọn họ đều được chấp sự đệ tử Minh Nguyệt Giáo dẫn tới một bên đứng chờ. Còn lại những người thất bại và phạm quy nghiêm trọng thì bị mang đi.
“Ầm” một tiếng vang dội, một người áo đen bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Tuy nhiên gã ta cũng không bị thương nặng, chẳng qua sắc mặt hơi trắng mà thôi, cái mũ trên đầu thì đã không cánh mà bay.
Nam tử áo đen mệt nhọc bò dậy, oán độc nhìn mấy người phía trước.
Dư Ý cầm trong tay cái mũ, mặt đầy vui sướng.
Con số trên mũ là 3605, đúng là mục tiêu của hắn.
“Sao hả?” Các hạ còn muốn đánh tiếp ư?” Hắn lật tay thu mũ vào, liếc mắt nhìn nam tử áo đen.
Gần đó có mấy gã mặc áo đen đang đứng, mặt mày sợ hãi không dám đến gần.
Thạch Mục cầm Hắc Đao trong tay, đứng phía trước mấy người.
Gã áo đen nọ oán hận liếc Dư Ý, sau đó nhìn sang Thạch Mục với ánh mắt sợ hãi.
Gã ta hít một hơi thật sâu rồi đi xuống.
Mấy người đứng gần đó cũng vội lui về sau, cách xa đám người Thạch Mục.
Lúc này thời gian tỉ thí đã qua hơn nửa canh giờ, dưới sự dẫn dắt của Thạch Mục, đoàn người tung hoành trong lôi đài.
Trong khoản thời gian này, bọn họ cũng tao ngộ hai đội ngũ có ý đồ cướp lấy mũ của đội Dư Ý và Hầu Tái Lôi. Vì không được phép làm đối phương bị thương nặng, nên bọn họ chỉ có thể đánh lui sau đó đoạt lấy mũ, khiến đối phương mất đi tư cách, như vậy cũng xem như tiện nghi cho mấy người đó rồi.
Lúc này, mũ của ba người bọn Dư Ý cũng đã tập hợp đủ, chỉ còn lại Thạch Mục và Hầu Tái Lôi nữa mà thôi.
“May mà có Mục huynh nên chúng ta mới có thể đoạt đến ba chiếc mũ một cách nhanh chóng như vậy.” Dư Ý cảm kích nhìn Thạch Mục nói.
“Chỉ là chút việc nhỏ thôi mà.” Thạch Mục đáp lời.
“Trước mắt, ba người bọn ta đã hoàn thành mục tiêu, tiếp theo là hai người Mục huynh, không biết mục tiêu của các ngươi đang ở chỗ nào?” Dư Ý hỏi.
“Đi theo ta.” Thạch Mục vung tay lên, dẫn mấy người đi về một hướng khác.
Mục tiêu của hắn và Hầu Tái Lôi vẫn nằm trong tầm kiểm soát, bởi vậy hắn mới nhàn nhã như thế.
Sau một lúc, Thạch Mục ngừng lại, mắt nhìn phía trước.
Cách đó hơn mười trượng, có một đội ngũ bảy tám người, cầm đầu là một gã tráng hán mặc xích bào, thân thể cao lớn, cầm trong tay một thanh chiến đao xích sắc. Ánh mắt Hầu Tái Lôi sáng ngời, mũ trên đầu gã tráng hán kia chính là mục tiêu của hắn. Đối phương cũng nhanh chóng nhận ra đám người Thạch Mục, lập tức lộ vẻ đề phòng.
“Ra tay!”
Thạch Mục quát một tiếng rồi lật tay lấy ra một chồng phù lục màu vàng đất, bóp mạnh.
Mảnh lớn hoàng mang tụ đến, hình thành mấy cái lồng khoảng vài trượng chụp về phía đám người đại hán xích bào. Đại hán xích bào kinh hãi, thân thể linh hoạt né sang bên cạnh, thoát khỏi màn hào quang màu vàng.
Tuy nhiên đồng bọn của gã thực lực yếu hơn, không phản ứng nhanh nhạy như vậy được, thoáng cái bị màn hào quang màu vàng bao lại, thân thể xiết chặt. Từng sợi ánh sáng vàng mỏng manh quấn lấy người, khiến tay chân bọn họ trở ngại, giống như lọt vào một vũng bùn vậy.
“Thổ Lao Phù!” Đại hán xích bào biến sắc.
Thổ Lao Phù lúc lâm trận đối địch có thể xuất kỳ bất ý trói thân thể địch nhân lại, vô cùng hữu ích, trong số những Phù lục trung giai, nó được xem như hiếm có, thường có tiền cũng chưa chắc mua được. Vậy mà người trước mắt này vung tay liền xuất ra nhiều như vây, khóa lại tất cả đồng bọn của mình.
Đại hán xích bào ánh mắt lóe lên, đang muốn hành động.
Nhưng ngay lập tức, trước mặt gã hiện ra một tầng sương mù, một khô lâu to hơn trượng bỗng xuất hiện, nó cầm trong tay một thanh cốt đao đen thui cao cỡ nửa người, xung quanh thân đao lượn lờ khí đen, rõ ràng là một tử linh sinh vật có thực lực Tiên Thiên.
Hầu Tái Lôi khẽ mấp máy miệng niệm chú, tay chỉ một cái về phía đại hán xích bào. Khô lâu to lớn liền gầm nhẹ, vung vẩy cốt đao đen kịt trong tay rồi xông vào gã đại hán.
Dư Ý đứng bên cạnh cũng tụng chú ngữ, từng đạo ánh sáng màu xanh trong tay hắn bay ra, hóa thành từng đạo phong nhận chém tới. Đại hán xích bào phẫn nộ vô cùng, gã lật tay rút ra chiến đao xích sắc, một đường máu hiện ra trên lưỡi đao.
Sau một khắc, trường đao xích sắc tách ra một đạo ánh sáng màu máu, hàn khí bức người lan tràn. Đại hán xích bào đạp mạnh chân xuống đất một cái, thân thể liền biến mất tại chỗ.
Phốc phốc phốc!
Phong nhận do Dư Ý đánh ra đều chém vào khoảng không.
Thân ảnh của đại hán xích bào giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt khô lâu Tiên Thiên, tay vung đao chém xuống. Chiến đao xích sắc chém vào vai trái của khô lâu Tiên Thiên, một đạo ánh đao màu máu theo đó bổ vào người khô lâu, xuyên thẳng từ trái sang phải. Âm thanh đứt gãy vang lên thanh thúy, thân thể khô lâu lay động mấy cái rồi bị chia làm hai đoạn, ngã xuống đất.
Hầu Tái Lôi nhìn cảnh này, tâm thần chấn động.
“Muốn đoạt mũ của ta thì nhất định phải trả giá thật lớn.”
Ánh mắt của đại hán xích bào lóe lên, ánh đao màu máu trong tay lại sáng bừng, bổ xuống đầu Hầu Tái Lôi, thủ đoạn diệt tuyệt dường như không để ý đến quy tắc tỷ thí.
Hầu Tái Lôi hoảng hốt, nhón chân bay ngược ra sau, trước người lóe lên ánh sáng xám, triệu hồi ra một tấm cốt thuẫn.
Rắc rắc!
Ánh đao màu máu nhoáng cái liền chém tấm cốt thuẫn thành hai khúc, đao thế không giảm đuổi sát theo Hầu Tái Lôi, gần như muốn bắt kịp.
Vào đúng lúc này, thân hình Thạch Mục như quỷ mị nhoáng một cái rồi xuất hiện cạnh Hầu Tái Lôi, vươn tay chụp lấy Hầu Tái Lôi kéo ra sau, đồng thời tay kia thì nâng Hắc Đao Vẫn Thiết nghênh đón ánh đao màu máu.
“Keng” một tiếng vang lên!
Đại hán xích bào đại chấn thân người, văng ngược về sau, lao đảo mấy bước mới đứng vững lại được.
Gã hoảng hốt trong lòng, nhìn Thạch Mục với ánh mắt khó tin.
“Đa tạ… Mục huynh cứu giúp.” Lúc này Hầu Tái Lôi mới phản ứng, vẻ mặt còn thất thần quay sang cảm tạ Thạch Mục.
Tuy nhiên dường như Thạch Mục không tập trung lắm, hắn nhìn Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay như đang suy nghĩ điều gì. Thoáng cái, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía đại hán xích bào gần đó.
“Các ngươi đừng ra tay!” Thạch Mục mở miệng nói một câu, sau đó thân hình nhoáng lên xông tới đại hán xích bào, Hắc Đao trong tay hóa thành một đạo ánh đen chém xuống.
Đám người Dư Ý nghe vậy, chỉ tập trung vây quanh mấy người đang bị khốn trong Thổ Lao Thuật, đề phòng bọn họ xông ra.
Đại hán tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, hét to một tiếng, Tiên Thiên chân khí toàn thân nhộn nhạo như trống rung, quán chú vào thân đao, trường đao lập tức nổi lên một tầng hào quang màu máu chói mắt, gã vung đao lên đỡ lấy.
“Phanh” một tiếng vang dội!
Đỏ đen hai màu chạm nhau giữa không trung.
Ánh mắt Thạch Mục gắt gao nhìn vào Hắc Đao Vẫn Thiết trong tay, trong khoảnh khắc lưỡi đao tiếp xúc, ánh sáng bên ngoài Hắc Đao lóe lên, hiện ra một đám hắc quang quái dị.
Ánh sáng màu máu của chiến đao khi chạm đến đám hắc quang quái dị của Hắc Đao thì bỗng nhiên bị thôn phệ hơn phân nửa, ánh đao liền ảm đạm đi rất nhiều.
Đại hán xích bào chợt thấy một lực phản chấn rất lớn ập tới, thân thể đạp đạp lui liền mấy bước, cánh tay run rẩy, trường đao xích sắc trong tay như muốn văng đi.
Thạch Mục cũng không hề truy kích, mà lại chăm chú nhìn vào Hắc Đao trong tay mình. Lúc này quang mang kì lạ trên thân đao đã biến đâu mất, nhưng trọng lượng của đao mơ hồ lại tăng lên một chút. Thạch Mục mừng rỡ trong lòng, hình như Hắc Đao Vẫn Thiết ẩn chứa một loại dị năng công kích có thể thôn phệ chân khí của đối thủ.
Kết hợp với sự tình của Yên La lúc trước, hắn thầm nghĩ rằng loại chất liệu Vẫn Thạch này đúng là bảo vật!
“Nếu ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta độc ác!”
Hung quang trong mắt đại hán xích bào đại phóng, gã hét to một tiếng, thân thể phồng lên mãnh liệt, màu da biến thành xanh đen, toàn thân cũng mọc ra từng đám lông đen dài ngoằn lởm chởm.
Trong nháy mắt gã đã hóa thành một cương thi đầy lông lá.
Vừa biến thân xong, đại hán gào thét một tiếng rồi phi thân đánh tới, trường đao trong tay tỏa sáng, từng đạo đao mang ẩn chứa chân khí dồi dào trút xuống Thạch Mục như mưa to gió lớn, thanh thế hết sức khủng bố.
“Mục đạo hữu cẩn thận!” Tiếng kinh hô của đám người Dư Ý cách đó không xa vang lên.
Trải qua một hồi đoạt mũ, bọn họ biết Thạch Mục song tu võ pháp, mỗi một mảng đều có thực lực của võ giả Tiên Thiên, nhưng chứng kiến tên đối thủ này thi triển Cương Thi Công thì vẫn cảm thấy nguy hiểm.
Tuy rằng Cương Thi Công có khả năng khiến người thi triển đánh mất linh trí, nhưng khi đã tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên thì chẳng những làm cho da thịt cứng như sắt thép, mà còn sinh ra một vòng chân khí hộ thể, pháp khí bình thường không thể nào thương tổn đến được. Thêm vào đó, lực lượng tự thân cũng tăng lên rất nhiều, chiến lực thực tế vượt xa võ giả Tiên Thiên sơ kỳ khác.
Chỉ có Hầu Tái Lôi là hiểu rõ thực lực của Thạch Mục đến đâu, nên vẫn trấn định như thường.
Thạch Mục cười hắc hắc, mắt lóe tinh quang, không lùi mà tiến tới đón đánh.
Hắn vừa phát hiện ra một chút huyền bí của Hắc Đao Vẫn Thiết cho nên lúc này muốn rèn sắt khi còn nóng, thử xem có thể tìm tòi ra bí ẩn gì nữa hay không.
Huyền Giới Chi Môn