Huyền Giới Chi Môn
Chương 268: Tuyển bạt người ra biển
Nhóm: Phàm Nhân Tông
"Chư vị chắc hẳn đều đã nghe sự tình mà bọn người Liễu Điện Chủ làm ở thành Thiên Ngu rồi chứ.” Ánh mắt lão giả tóc bạc đảo qua mọi người ngồi ở đây, nói.
“Việc này chúng ta đương nhiên đều đã nghe thấy. Tại hạ cho rằng Thông Thiên Tiên Giáo lần này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!" Thanh niên tóc quăn lập tức nói ra.
“Căn cứ vào tình báo của mấy tháng gần đây tới xem, thám tử của Thông Thiên Tiên Giáo đã qua lại rất nhiều lần quanh vùng biên cảnh. Dường như bọn họ sắp có động tác gì lớn.” Bên cạnh thanh niên tóc quăn, một nam tử trung niên miệng rộng nói tiếp.
Mọi người ở đây nghe được tin tức này, sắc mặt đều hơi chìm xuống.
"Chuyện này là thật sao? Những thám tử kia qua lại chủ yếu là ở chỗ nào?” Một Điện chủ có bộ dạng thiếu phụ trẻ tuổi hỏi.
“Chủ yếu là ở phía Đông Nam của hai hành tỉnh Đông Lâm, Lâm Hợi. Nhưng gần đây, ở phía Đông Bắc hành tỉnh Hắc Hà dường như cũng xuất hiện nhiều phần tử khả nghi.” Nam tử trung niên miệng rộng nói.
Sắc mặt mọi ngưởi ở đây hơi đổi, Đông Lâm cùng Lâm Hợi ở gần Thông Thiên Tiên Giáo, có thám tử qua lại cũng bình thường nhưng hành tỉnh Hắc Hà lại là vùng đất giáp ranh giữa Tây Hạ với Đại Tần quốc.
"Chẳng lẽ Thiên Ma Tông…" Một gã đại hán mặt đen ngồi ở đối diện nam tử mày đỏ nói ra, nhưng nói đến nửa chừng liền ngừng lại.
“Thiên Ma Tông cùng Thông Thiên Tiên Giáo đều là giống nhau, năm đó hô hào diệt trừ dị đoan, nhưng kì thực đều là vì ngấp nghé mạch khoáng Linh Thạch bên trong quốc nội Tây Hạ ta. Những năm gần đây, có bao giờ là không hề nhìn chăm chăm vào chúng ta? Nếu lần này Thông Thiên Tiên Giáo tiến công tới, Thiên Ma Tông tuyệt đối cũng sẽ không ngồi im mà nhìn…” Thanh niên tóc quăn lạnh nhạt nói, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào Liễu Ngạn.
"Khục! Chư vị, Minh Nguyệt Giáo chúng ta cùng Thông Thiên Tiên Giáo có thù sâu như biển. Cho tới bây giờ, Thông Thiên Tiên Giáo chưa từng buông lỏng dò xét với chúng ta bên này. Liền tính chúng ta không có bất kỳ cử động nào, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tiến công tới thôi.” Nam tử mày đỏ ho khan một tiếng, cắt đứt lời đang nói của thanh niên tóc quăn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người tới bên mình.
Gã dừng một thoáng, lại nói tiếp:
"Hơn nữa theo ta thấy, lần hành động này của Liễu sư đệ coi như là rất thành công đó chứ. Chẳng những làm suy yếu một thế hệ tuổi trẻ của Thông Thiên Tiên Giáo trên diện rộng, mà còn hiến tế rất nhiều tế phẩm có tiềm lực. Có thể nói một lần hành động này khiến người đại khoái nhân tâm!”
“Vớ vẩn! Chẳng lẽ Địch Điện Chủ cho rằng lần này Liễu Điện Chủ tự tiện hành động, nháo sự ở thành Thiên Ngu, cố ý chọc giận Thông Thiên Tiên Giáo là đúng sao?” Thanh niên tóc quăn hừ lạnh một tiếng nói.
“Báo thù cho Đông Phương Giáo Chủ, là sự tình năm đó mọi người chúng ta đều đồng ý! Điểm này, ta nghĩ ta không cần nhiều lời đi?” Nam tử mày đỏ cũng không nhường nhịn chút nào.
“Nói thì đúng như vậy, nhưng năm đó không phải chúng ta đã thảo luận qua, đều nhất trí cho rằng phải chờ cho trong giáo khôi phục thực lực đứng đầu trước đã hay sao? Nếu bây giờ Thông Thiên Tiên Giáo liên thủ với Thiên Ma Tông tiến công tới, chúng ta phải ngăn cản thế nào?” Tiếng nói của thanh niên tóc quăn dần lớn lên.
Nam tử mày đỏ chau mày, đang muốn mở miệng phản bác.
“Được rồi, không cần cãi nhau.” Lão giả tóc bạc ngồi ở thủ tọa mở miệng. Những người khác nghe vậy, lập tức đều yên tĩnh trở lại.
“Sự tình của Liễu Ngạn tại thành Thiên Ngu có công hay có tội, sau này lại bàn. Lần này triệu tập mọi người đến đây, đúng là để thương thảo một chút đối sách ứng đối với Thông Thiên Tiên Giáo. Vô Trần Đạo Nhân những năm gần đây giấu tài, lại chưa bao giờ buông tha cho hành động xâm chiếm Tây Hạ quốc ta. Từ đủ các loại dấu hiệu trước mắt đến xem, chiến tranh là không thể tránh né rồi.” Lão giả tóc bạc nói ra.
Mọi người ở đây nhìn nhau một hồi, nhất thời không người mở miệng.
Từ sau khi đời Giáo Chủ trước vẫn lạc, thực lực của Minh Nguyệt Giáo dần từ từ thoái lui. Năm đó, thời điểm toàn thịnh còn thảm bại dưới tay Thông Thiên Tiên Giáo, nói chi là hiện tại. Thực lực của Thông Thiên Tiên Giáo so với trước thì càng cường đại hơn. Chỉ dựa vào thực lực của chúng ta bây giờ căn bản không cách nào đối kháng được với họ. Sách lược hôm nay chỉ có thể mạo hiểm, thừa dịp Thông Thiên Tiên Giáo chưa chính thức tiến công tới, đem căn cơ trong giáo dời đến Đại lục Tây Hạ, mưu đồ tái khởi ngày sau.” Vào thời khắc này, Liễu Ngạn chợt mở miệng, nói ra.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây xôn xao một mảnh.
"Liễu Ngạn, ngươi đang nói cái gì, vượt biển tiến về Đại lục Tây Hạ nguy hiểm bao nhiêu ngươi biết không? Bên trong Tây Hải bị chiếm giữ bởi vô số Hải thú. Còn có người Hải tộc trước sau như một luôn đối địch với Minh Nguyệt Giáo chúng ta, ngươi cũng không phải không biết! Hơn nữa ở Đại lục Tây Hạ có Yêu thú tàn sát bữa bãi, lại là địa bàn của của Minh Nguyệt Tây Giáo. Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta bây giờ phải đi khẩn cầu bọn hắn thu lưu hay sao? Năm đó sự tình giữa lão Giáo Chủ và Tây Hạ Minh Giáo, ngươi thân là thân truyền đại đệ tử cũng không phải không biết?!” Thanh niên tóc quăn nói ra.
“Bây giờ không phải là thời điểm sĩ diện. Đầu tiên phải bảo trụ nguyên khí của bổn giáo, nếu sư tôn còn tại thế, ta tin tưởng hắn cũng sẽ ra quyết định đồng dạng.” Liễu Ngạn nói.
Mọi người ở đây im lặng, ý nghĩ này, đại đa số mọi người ở đây đều đã nghĩ qua, chẳng qua không người đưa ra.
“Nếu chư vị còn có lo lắng, Liễu mỗ nguyện ý dẫn đầu một đám đệ tử, đi trước Tây Hạ để dò đường.” Liễu Ngạn chắp tay với lão giả tóc bạc, nói.
“Liễu sư đệ, người là người thừa kế do Giáo Chủ đời trước chỉ định, vạn nhất phát sinh vấn đề thì làm sao bây giờ? Hay là để ta dẫn đệ tử đi dò đường đi!” Nam tử mày đỏ gấp gáp nói.
“Địch sư huynh ngươi tu luyện Võ đạo, lỡ mà gặp phải Hải thú thì không tiện ứng phó. Vẫn là để ta tự mình dẫn đệ tử đi cho thỏa đáng.” Liễu Ngạn lắc đầu, nói.
Nam tử mày đỏ còn muốn nói tiếp cái gì nhưng chứng kiến thần sắc Liễu Ngạn kiên định, chẳng biết tại sao nói thế nào cũng không nên lời.
Những người khác trong hội trường cũng đều không nói gì, nhất thời im lặng.
Với tình huống hôm nay của Minh Nguyệt Giáo, vượt biển tiến về Đại lục Tây Hạ không thể nghi ngờ là một con đường ra tốt, chẳng qua bọn họ cũng không muốn làm kẻ lĩnh đội lần này. Một là tình huống chỗ đó thế nào chưa ai biết, muốn xây dựng lên một phần cơ nghiệp mới ở một cái Đại lục nói dễ hơn làm. Hai là phải đi thương lượng với Minh Nguyệt Tây Giáo, điều này chẳng khác gì lên đến cửa cầu người. Bọn hắn đã quen làm đại nhân vật trong cao tầng giáo phái của mình, cũng không nguyện đi chịu khổ, cũng không muốn buông bỏ mặt mũi đi cầu cạnh người khác.
“Trước cũng chỉ có thể như vậy. Vậy thì do Liễu Ngạn dẫn đầu một bộ phận đệ tử đi trước đến Tây Hạ. Nhưng Liễu Điện Chủ, ngươi định dẫn theo người nào?” Lão giả tóc bạc trầm ngâm một hồi, nhìn về phía Liễu Ngạn, hỏi.
“Ta định cử hành một lần tuyển bạt trong giáo. Tuyển ra đệ tử có thực lực, lại nguyện ý đi Đại lục Tây Hạ dò đường. Nhân số không cần quá nhiều, cỡ hai trăm người là được.” Liễu Ngạn nói.
Nghe nói chỉ cần hai trăm người, những Điện Chủ khác ở đây lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Tốt, cứ làm như thế! Việc tuyển bạt cụ thể như thế nào liền toàn quyền giao cho Liễu Điện Chủ an bài.” Lão giả tóc bạc nói ra.
Tầm nửa ngày sau, một đạo mệnh lệnh từ Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo ban bố ra, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Cổ quốc Tây Hạ.
. . .
Một tháng sau.
Phía trước con đường cũ kỹ mà hai người Thạch Mục cùng Hầu Tái Lôi đang cưỡi ngựa đi đến, một tòa thành trì màu xám lờ mờ xuất hiện.
Tòa thành trì thoạt nhìn rất cổ xưa cũ kỹ, diện tích cũng không lớn. Tường hộ thành cũng chỉ cao có mấy trượng.
“Mục đại nhân, phía trước là Bì Thành rồi.” Hầu Tái Lôi chỉ thành trì phía xa, nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu.
Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng vó ngứa “Lộc cộc” từ phía sau truyền đến. Mấy bóng người mặc áo đen cưỡi khoái mã, đang từ phía sau lao đến, gào thét vọt qua bên người hai người Thạch Mục.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ nhúc nhích. Trên đường đi, đặc biệt là khi càng đến gần Bì Thành thì lượng người gặp phải càng nhiều. Hơn nữa đều là kẻ tu luyện mà không phải dân chúng Tây Hạ bình thường.
“Bì Thành rất phồn hoa sao? Trên đường đi đụng phải không ít người đều đang chạy tới đó?” Thạch Mục hỏi.
“Bì Thành chỉ là một cái thành nhỏ bên trong toàn bộ Cổ quốc Tây Hạ, tại hạ cũng thấy có chút kỳ quái. Trước kia chưa từng gặp qua tình huống như vậy.” Hầu Tái Lôi dường như cũng không đoán được vì sao.
“Được rồi, đợi đến lúc vào thành sẽ biết.” Thạch Mục thúc ngựa đi về phía trước.
Cũng không lâu lắm, hai người liền tới cửa thành Bì Thành.
Cửa thành của Bì Thành nhìn qua cũng rất là cũ nát, nhưng giờ phút này ngoài cửa thành đang có một hàng người dài đang xếp hàng, thoạt nhìn đều là người xứ khác.
Thạch Mục cùng Hầu Tái Lôi liếc nhau, xem ra trong thành đúng là xảy ra chuyện gì rồi. Hai người cũng xoay người xuống ngựa, đứng xếp ở phần đuôi đội ngũ.
Cửa thành, mấy tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo mặc hắc y đang kiểm tra người vào thành. Bộ dạng giám sát có vẻ rất nghiêm, gặp ai cũng phải hỏi han một lúc lâu.
"Mục đại nhân, tuy không biết tại đây xảy ra chuyện gì, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hay là tạm thời giả mạo đệ tử Minh Nguyệt Giáo một lúc?” Hầu Tái Lôi nhẹ giọng nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, lấy khối Minh Nguyệt Lệnh kia ra, treo ở trên người.
Hắn vừa mới thấy có một đệ tử Minh Nguyệt Giáo, sau khi chìa ra Minh Nguyệt Lệnh liền không cần kiểm tra mà được trực tiếp cho vào thành.
Một phút đồng hồ về sau, đến phiên hai người Thạch Mục. Thạch Mục hơi giơ miếng Minh Nguyệt Lệnh trong tay ra, trên lệnh bài đồ án ba ngôi sao đỏ lóe lên một cái. Thủ thành là một gã đệ tử Minh Nguyệt Giáo thấy vậy, trên mặt hơi đổi, lập tức lộ ra vẻ cung kính, thi lễ với họ Thạch một cái. Thạch Mục thu hồi Minh Nguyệt Lệnh, đi thẳng vào trong thành.
Sau khi giơ ra Minh Nguyệt Lệnh, Hầu Tái Lôi cũng theo sát sau lưng họ Thạch, dắt ngựa vào trong nội thành.
Thạch Mục nhìn thoáng qua quang cảnh bên trong thành, mày hơi nhíu lại. Trước mắt tòa thành trì này thoạt nhìn cực kỳ mất trật tự, lộn xộn, còn khó nhìn hơn cả từ bên ngoài nhìn lại. Nội thành chỉ có một con đường chính, dùng mấy hòn đá khấp khởi trải thành, thoạt nhìn cũng không bằng phẳng. Hai bên con đường là một ít kiến trúc, cũng không cao lớn, đều là phòng ốc hai ba tầng, vừa nhìn đã thấy cũ nát. Trong thành, ngoại trừ kiến trúc phòng ốc ra còn có mảng lớn đất trống. Những đất trống này đều là nơi ẩm ướt, đầm lầy lầy lội. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hôi thối.
Lông mày Thạch Mục cau chặt, hoàn cảnh nơi này có vẻ quá kém. Đừng nói là so với một ít thành trì của Vương triều Lục Sơn, đến một vài thành trì của Đại Tề quốc cũng xa xa không bằng nữa là.
Chẳng qua vào lúc này, trong cái thị trấn nhỏ cũ nát này lại đang tụ tập không ít người. Tiếng người cực kỳ huyên nào, hơn nữa trong đó có không ít người là đệ tử Minh Nguyệt Giáo, trên mặt bọn họ đều mang theo một tia hưng phấn.
“Mục tiền bối, kế tiếp chúng ta muốn làm gì?” Hầu Tái Lôi nhìn về phía Thạch Mục.
“Mặc kệ ở đây xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến chúng ta. Không phải ngươi nói ở đây ngươi có quen bằng hữu sao? Chúng ta liền đi bái phỏng một chút, thuận tiện tìm hiểu công việc ra biển cần những gì.” Thạch Mục suy nghĩ một chút, nói ra.
Hầu Tái Lôi đáp ứng, mang theo Thạch Mục đi về phía trước. Hai người vòng vo mấy vòng mới đi vào một cái quảng trường nhỏ khá lộn xộn. Gần quảng trường là một loạt kiến trúc màu đen, phòng ốc nơi đây thoạt nhìn sạch sẽ hơn nhiều so với chung quanh. Thỉnh thoảng từ trong những kiến trúc này lại có đệ tử Minh Nguyệt Giáo ra vào.
"Nơi này là?" Thạch Mục hỏi.
"Đúng vậy, nơi này chính là phân đàn Minh Nguyệt Giáo ở Bì Thành. Tiểu nhân có giao tình với một vị tiền bối ở đây, có thể từ hắn nghe ngóng được một chút tin tức.” Hầu Tái Lôi nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu.
Hai người đi tới trước một tòa kiến trúc màu đen, Hầu Tái Lôi một mình đi vào trước, còn Thạch Mục thì đứng yên đó. Minh Nguyệt Lệnh trên người hắn chỉ có thể lừa gạt thủ vệ ở cửa thành. Hắn cũng không dám ở trong phân đàn của Minh Nguyệt Giáo đĩnh đạc giả mạo giáo đồ Minh Nguyệt.
Huyền Giới Chi Môn