Huyền Giới Chi Môn
Chương 231: Thiên Vị
“Đương nhiên, tổ tiên Càn Anh nhất tộc chúng ta cũng từng ký kết khế ước với tiên nhân. Trong tộc vẫn còn lưu lại một ít truyền thuyết về Tiên giới, ta dĩ nhiên cũng muốn nhìn xem bộ dáng Tiên nhân thật sự rốt cuộc dài ngắn thế nào.” Thải Nhi kêu lên.
Thạch Mục nghe vậy, không khỏi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Thải Nhi một cái.
“Còn nữa, nếu như tất cả mọi người đều đến Nghênh Tiên Đại Hội, Tây Môn Tuyết mà Thạch Đầu ngươi vẫn luôn tìm kiếm cũng sẽ ở đó.” Anh Vũ nói tiếp.
Thân thể Thạch Mục khẽ chấn động, quan tâm quá ắt loạn, hắn vậy mà không nghĩ tới điểm ấy.
“Ngươi nói rất đúng.” Hắn nhẹ gật đầu, lập tức bước nhanh hơn.
“Nhìn không ra, đầu óc của ngươi còn rất linh hoạt.” Thạch Mục khen ngợi một câu.
“Đó là đương nhiên, nói đến trí tuệ, toàn bộ Càn Anh nhất tộc, ta nhận thứ hai thì không ai dám xưng đệ nhất, cạc cạc cạc…” Thải Nhi đắc ý cười to.
Sau một khắc, Thạch mục bỗng nhiên chuyển hướng, đi đến một cửa hàng hoa lệ cách đó không xa.
“Ngươi đi đâu vậy Thạch Đầu?” Thải Nhi kêu lên.
Thạch Mục không để tới nó, vội vàng sải bước đến trước cửa hàng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi trực tiếp đi vào. Bên trên bảng hiệu có viết ba chữ ‘Xảo Y Các’.
Một lát sau, khi Thạch Mục lần nữa từ trong đi ra, trên người đã có thêm một chiếc cẩm bảo thiếp thân, thoạt nhìn hết sức ưa nhìn. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân lại có thêm vài phần khí khái hào hùng.
“Ta nói Thạch Đầu, không nghĩ tới ngươi thay đổi y phục mới thoạt nhìn cũng rất anh tuấn!” Anh Vũ đang đậu trên đầu vai gật gù tỏ vẻ đắc ý.
…
Sau gần nửa canh giờ, Thạch Mục đi tới dịch quán, chỗ ở của Chung Tú. Khiến Thạch Mục có chút ngoài ý muốn chính là đại môn tiểu viện lại đang rộng mở, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện.
“Chung cô nương mạnh khỏe, hôm nay là thời gian diễn ra Nghênh Tiên Đại Hộ, ta đã sớm dự định vị trí tốt nhất, có thể…” Giọng nói nam nhân trẻ tuổi truyền ra.
Thạch Mục nhướng mày, thanh âm này là của thanh niên áo lam ngày đo.
“Đa tạ hảo ý của Thân Đồ công tử, không cần đâu.” Chung Tú đáp lại một cách lãnh đạm.
“Ha ha, Chung cô nương có lẽ không biết, tổ tiên của Thân Đồ gia chúng ta đã có người thông qua đại hội Thăng Tiên, phi thăng đến Tiên giới. Tiên nhân hạ phàm lần này nói không chừng chính là tổ tiên của ta! Ta xem Chung cô nương thiên tư bất phàm. Nếu lại có tại hạ hỗ trợ trong đại hội lần này, quá trình thi đấu tất nhiên nhẹ nhõm đi nhiều. Ngày sau ta và ngươi phi thăng Tiên giới cùng một chỗ, chứng thực Đại Đạo, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Thanh niên áo lam tiếp tục nói.
“Đa tạ hảo ý của công tử, có điều ta đã có hẹn trước với bằng hữu.”
“Không sao, thêm người thêm vui, không bằng cùng nhau tham gia?” Thanh niên áo lam vẫn không bỏ cuộc.
Thạch Mục nghe đến đó, mày nhăn lại, bước nhanh hơn, đi vào tiểu viện. Quả nhiên, thanh niên áo lam kia đang ở trong nội viện, không ngừng theo đuổi Chung Tú. Lần này, đám hồ bằng cầu hữu kia của hắn không có theo tới. Chung Tú tuy đang bị làm phiền nhưng với tính cách của nàng cũng không cự tuyệt quá thẳng thừng.
“Thạch dại ca!”
Chung Tú nhìn thấy thân ảnh Thạch Mục lập tức tỏ ra vui vẻ, để lại thanh niên áo lam đứng đó, tiến lên nghênh đón, núp ở sau lưng Thạch Mục. Thanh niên áo lam quay người lại, nhìn thấy Thạch Mục, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói ra:
“Các hạ rốt cuộc là ai?”
“Tại hạ là ai hình như không hề liên quan đến các hạ, không cần nhọc lòng quan tâm. Ta và Chung cô nương tiếp theo còn có việc, mời trở về đi.” Thạch Mục đứng thẳng chắp tay nói ra.
“Mời trở về đi.” Thải Nhi bay lên, đậu xuống đầu vai Chung Tú, chen vào kêu lên.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, biết khôn thì đừng quấy rầy ta và Chung cô nương. Hừ, một kẻ ngay đến tư cách Thăng Tiên cũng không có làm sao xứng với Chung cô nương?” Thanh niên áo lam nói ra.
“Thật là om sòm!” Thải Nhi liếc thanh niên áo lam một cái, lập tức quay đầu lại, nói với Chung Tú: “Tỷ tỷ xinh đẹp không cần để ý đến hắn. Trong thành lừa đảo rất nhiều. Nhiều kẻ rõ ràng nghèo kiết xác, cái gì cũng không có, lại nghĩ chỉ cần mượn y phục mặc lên để lừa tài gạt sắc.”
Thạch Mục nghe vậy không khỏi bật cười ha hả, Chung Tú cũng có chút buồn cười.
“Nói bậy! Thành Thiên Ngu người nào không đại danh gia tộc Thân Đồ chúng ta, sao các ngươi dám mở miệng vũ nhục!” Thanh niên áo lam giận đến tím mặt.
“Nói như vậy nhà ngươi có rất nhiều thứ?” Thải Nhi chợt hỏi.
“Đó là tự nhiên!” Thanh niên áo lam ưỡn ngực trả lời, vẻ mặt kiêu căng.
“Liệu nhà các ngươi có được Anh Vũ biết ăn nói như ta không? Thứ tỷ tỷ xinh đẹp yêu thích nhất chính là ta.” Thải Nhi kêu lên.
Thanh niên áo lam nhất thời nghẹn lời. Tuy rằng gia tộc Thân Đồ nhà cao cửa rộng nhưng Anh Vũ linh trí cao lại biết ăn nói như Thải Nhi thì lại không có.
Chung Tú thò tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Thải Nhi vài cái, vẻ mặt cưng chiều yêu thích. Thải Nhi cũng phối hợp cọ đầu vào bàn tay trắng như ngọc của nàng.
“Nếu Chung cô nương đã thích, vị công tử này, tùy ngươi đưa ra giá cả, bổn thiếu gia muốn mua con vẹt này!” Thanh niên áo lam chớp mắt nói với Thạch Mục.
“Không bán.” Thạch Mục chẳng buồn để ý.
Thanh niên áo lam cứng họng.
“Chung cô nương, Nghênh Tiên Đại Hội rất nhanh sẽ bắt đầu, chúng ta đi thôi.” Thạch Mục quay đầu nói với Chung Tú.
Chung Tú gật nhẹ đầu, kéo cửa phòng. Hai người không để ý tới thanh niên áo lam, kết bạn đi về phía xa xa.
Sắc mặt thanh niên áo lam vô cùng khó coi, mắt muốn phóng hỏa. Chỉ là người ta đã đi, gã không làm gì được, chỉ có thể oán hận rời đi.
Sau khi ra khỏi dịch quán, Thạch Mục và Chung Tú kề vai sát cánh đi về hướng Tây, nơi đặt tòa tiểu sơn của Thông Thiên Tiên Giáo. Họ Thạch lúc này mình khoác cẩm bào, diện mạo khí khái hào hùng, dáng người cao lớn khôi ngô. Chung Tú xinh đẹp như hoa, thân hình nhanh nhẹn hấp dẫn. Hai người đi cùng một chỗ quả thật có chút xứng đôi.
“Đa tạ Thạch đại ca giúp muội giải vây. Đám công tử thế gia thật sự đáng ghét.” Chung Tú lén nhìn cẩm bào trên người Thạch Mục rồi nói.
“Việc nhỏ mà thôi, Chung cô nương không cần khách khí.” Thạch Mục nói ra.
“Chúng ta quen biết từ sớm. Thạch đại ca không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta bằng Tú nhi là được.” Chung Tú khẽ cúi đầu, vừa đi vừa hữu ý vô ý nhích gần Thạch Mục thêm chút.
Họ Thạch cũng phát hiện ra, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng.
“Nghênh Tiên Đại Hội đã sắp bắt đầu, chúng ta đi nhanh lên.” Hắn vừa nói và bước nhanh hơn.
Chung Tú chớp đôi mắt đẹp, ừ khẽ rồi đi theo. Chỗ ở của nàng vốn cách thành Tây không xa, không bao lâu sau hai người đã tới chân núi.
Lượng người có mặt ở đây nhiều gấp mấy lần so với ngày thường, đương nhiên đều là một ít dân chúng bình thường mà thôi. Tuy rằng bọn họ không có tư cách lên núi nhưng không vì vậy mà giảm đi hứng thú đối với Tiên nhân. Đám đông nhao nhao vây chặt nơi này như nêm cối, chỉ cầu thấy được Tiên nhân từ xa, hưởng chút Tiên khí. Lúc này, đại hội chưa bắt đầu, những người này hưng phấn đàm luận chủ đề liên quan đến Tiên Nhân, có kẻ cãi đến đỏ mặt tía tai. Tiên nhân cuối cùng có bao nhiêu thần thông, Tiên giới hình thù ra sao, đến cùng là dạng gì.
Hai người bỏ ra một chút thời gian mới xuyên qua đám người để đến tiểu sơn của Tiên Giáo. Bên ngoài phân giáo là một quảng trường cực lớn. Lúc này người qua kẻ đến tấp nập, chỉ sợ phải dùng đơn vị hàng vạn để tính toán. Tít mãi bên ngoài là một ít quan lại quyền quý cùng người rất có danh vọng trong thành được mời đến. Trên người bọn họ đều là phục sức hoa mỹ, bên cạnh là một ít gia quyết cùng tôi tớ. Về phần vương hầu của vương triều Lục Sơn cùng thế gia các nơi hội tụ, đệ tử tông phái đều ở bên trong.
“Phan đại nhân, thật sự sẽ có Tiên nhân hạ phàm sao?”
“Lão phu sống hơn nửa đời người, làm quan hơn ba mươi năm không thể ngờ được ngờ được tới lúc gần đất xa trời còn có thể may mắn chứng kiến Tiên nhân hàng lâm. Đời ta như vậy cũng xem là đủ rồi.”
“Ta đã dốc hết gia tài đồng thời suy nghĩ biện pháp để cho cháu ngoan của mình tiến vào Thông Thiên Tiên Giáo, nói không chừng về sau cũng có thể thành Tiên!”
Thành viên Tiên giới hạ phàm sớm đã khiến toàn bộ thành Thiên Ngu bàn tán không thôi. Tuy rằng không phải tất cả bọn họ đều mang lòng thành kính nhưng bất kể dân chúng dưới chân núi hay quan lại quyền quý tìm đến nơi đều mang tâm tình muốn nhìn thấy Tiên Nhân giống nhau.
“Xem ra thật đúng là náo nhiệt.” Thạch Mục nhìn cảnh trước mắt, có chút cảm thán.
Từ nơi này nhìn lại có thể thấy được bên trên quảng trường đặt một tế đàn cực lớn, chung quanh tinh kỳ tung bay, thỉnh thoảng lại có từng đạo Linh quang phóng thẳng lên trời. Có điều khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm.
“Nơi này là bên ngoài, không thấy rõ lắm, Thạch đại ca, chúng ta vào trong đi.”
Chung Tú kéo Thạch Mục vào một góc quảng trường. Nơi đây có cửa ra vào dược không ít đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo mặc đạo bào màu lam canh chừng. Chung Tú đưa ra lệnh bài tham gia Thăng Tiên Đại hội, đệ tử canh gác kiểm tra một chút, xác nhận không sai liền để hai người tiến vào.
Bên trong quảng trường đứng đầy thanh niên tài tuấn tham gia đại hội lần này, còn có người đi cùng bên cạnh, khuôn mặt ai ai cũng đầy vẻ hưng phấn. Hai người Thạch Mục tìm một chỗ vắng vẻ mới đứng lại. Họ Thạch quan sát chung quanh. Trung tâm quảng trường là một tế đàn cực lớn được đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo vây quanh. Trên đài cao có mười mấy người đang ngồi. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng họ Thạch có thể nhìn cảm nhận rõ ràng vài luồng khí tức mênh mông từ đó tản ra. Mỗi luồng khí tức tựa hồ đều hơn xa Trát Cổ. Đặc biệt là lão già tóc bạc mặt hồng hào vận đạo phục bát quái ngồi bên cạnh một người đàn ông trung niên mặc long bào. Khí tức uyên thâm như biển, vượt xa những người còn lại.
“Lão nhân mặc đạo bào ngồi giữa chính là chưởng giáo Thông Thiên, Vô Trần Đạo Nhân. Nghe nói tu vi của ông ấy đã đột phá Địa giai đạt đến cảnh giới Thiên Vị trong truyền thuyết. Về phần người ngồi cạnh lão chính đương kim Thánh Thượng của vương triều Lục Sơn, Lục Thiện Nhân.” Chung Tú nhìn theo ánh mắt của Thạch Mục rồi nói.
“Thiên Vị?” Thạch Mục cả kinh.
Theo hắn biết, cảnh giới Võ Đạo bắt đầu từ Võ Đồ, tiếp theo lần lượt là Hậu Thiên, Tiên Thiên, Địa giai. Phía trên hẳn còn cảnh giới nào đó nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe đến hai chữ Thiên Vị này.
“Xem ra Thạch đại ca tới bây giờ chưa từng nghe qua cảnh giới Thiên Vị. Kỳ thật năm đó được sư tôn nói qua, muội cũng hết sức ngạc nhiên.” Chung Tú nhìn thấy vẻ mặt Thạch Mục lập tức đoán được vài phần, cười nhẹ một tiếng rồi tiếp tục giải thích: “Kỳ thật cường giả Địa giai đã có thực lực siêu nhiên tại đại lục Đông châu, hầu như khó gặp địch thủ. Nhưng nếu có thể tăng lên một tầng, từ Địa giai tiến lên Thiên Vị thì xem như hoàn toàn lột xác. Nghe nói sau khi tu vi đạt đến Thiên Vị, người tu luyện có thê hóa thành hùng ưng, bay lượn giữa chín tầng trời, gần như giống với tồn tại Bán Tiên. Lại nói toàn bộ vương triều Lục Sơn, người được biết đến đạt được cảnh giới Thiên Vị cũng chỉ có mình Vô Trần Đạo Nhân mà thôi.”
Huyền Giới Chi Môn