Huyền Giới Chi Môn
Chương 218: Đuổi chạy
Cùng lúc đó, Thạch Mục nhún người nhảy lên một chỗ cao trên sườn núi phía trước, lập tức biến mất vô tung.
"Tiểu tử, chạy đi đâu!"
Trát Cổ hét lớn một tiếng, mặt ngoài trường tiên màu xanh trong tay ánh sáng chớp động lưu chuyển, từng đám ký hiệu phù văn nổi lên, cổ tay rung lên, trường tiên bỗng nhiên dài ra gấp mười lần, thoáng một phát cuốn lấy một táng đá lớn cỡ hai trượng gần đó.
Vù!
Cự thạch bỗng bay lên, sau đó tách khỏi trường tiên bay về phía Thạch Mục. Tốc độ nhanh đến kinh người, khí thế làm cho người ta phải sợ hãi, hiển nhiên đã quán chú vào không ít chân khí.
Thạch Mục dường như có cảm nhận thấy, ngay lúc cự thạch sắp bay đến trước người thì hắn bỗng xoay người một cái, hai chân chụm lại, cơ bắp hai tay nổi lên cuồn cuộn, Vẫn Thiết Mạch Đao dài tám thước trong tay quét từ dưới lên trên, mãnh liệt trảm dưới đáy cự thạch, đồng thời nửa người trên dựa thế bay đi.
Một tiếng vang thật lớn!
Thạch Mục nhảy xuống phía dưới cự thạch, bay chếch hướng lên trên, thân thể nằm ngang bay đi. Thạch Mục làm động tác lý ngư đả đĩnh đứng dậy(đã có giải thích từ các chương trước), sắc mặt trắng bệch. Một màn vừa rồi làm cho khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn một hồi, cũng may mà không bị thương. Hắn nhìn thoáng qua Trát Cổ phía xa, thân hình nhoáng một cái liền bay qua sườn núi cao.
Trát Cổ mắt thấy Thạch Mục biến mất trong tầm mắt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, quay đầu quan sát miệng vết thương ở chân trái. Chỉ thấy miệng vết thương có hắc khí nhàn nhạt lượn lờ, đang có xu hướng lan ra xung quanh. Trát Cổ nhoáng tay trảo một cái, một thanh dao nhọn xuất hiện. Gã cắn răng một cái, dùng dao nhọn đâm vào miệng vết thương đảo qua một lượt. Máu tươi vẩy ra, trực tiếp khoét đi đám thịt thối bị nhiễm hắc khí xung quanh miệng vết thương. Trát Cổ hừ một tiếng, nhưng thần sắc nhẹ nhõm hơn. Sau khi cắt đi đám thịt thối kia đi, cảm giác tê liệt ở chỗ miệng vết thương quả nhiên biến mất, nhưng cảm giác mê muội trong đầu vẫn chưa tan hết. Gã lắc lắc đầu, phất tay lấy ra một tấm phù lục dán lên vết thương, máu tươi nhanh chóng ngừng chảy, thân hình tung lên chạy như bay về phương hướng Thạch Mục biến mất. Tuy để cho Thạch Mục kéo dãn một khoảng, nhưng dựa vào tu vi của gã thì tự nhiên không lo việc đối phương bỏ trốn mất.
"Lại đuổi kịp rồi!"
Ngoài một dặm, Thạch Mục dựa vào tầm mắt của anh vũ đang bay trên đầu, đem nhất cử nhất động của Trát Cổ nhìn vào trong mắt, trong miệng thì thào nói một câu. Yên La hiện tại cũng đang đi bên cạnh hắn, tựa hồ nghe thấy lời Thạch Mục nói, hắc khí quanh thân bạo khởi, thân hình nhoáng lên biến mất tại chỗ. Thạch Mục thấy vậy thân hình dừng lại, đảo mắt xung quanh xem thân ảnh Yên La đang ở đâu. Thông qua liên hệ tâm thần, hắn kêu gọi một hồi nhưng Yên La không đáp lại chút nào. Hắn dừng lại một chút lập tức làm cho Trát Cổ kéo gần không ít. Thạch Mục dậm mạnh chân một cái, thân hình nhoáng lên tiếp tục chạy về phía trước, đồng thời ánh sáng màu xanh trên người lóe lên, dán thêm một tấm Khinh Thân Phù lên người, tốc độ gia tăng thêm không ít.
Phía sau mấy trăm trượng, Trát Cổ không ngừng tập trung khí tức Thạch Mục, không nhanh không chậm đuổi theo. Với tu vi Địa giai của gã, tốc độ vốn đã vượt xa Thạch Mục, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được kéo gần, thân ảnh Thạch Mục nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của gã. Sắc mặt Trát Cổ hiện lên vẻ dữ tợn, cánh tay nhấc lên. Đúng lúc đó sau lưng họ Trát lóe lên hắc khí, thân ảnh Yên La hiện ra, cốt thương trong tay rung lên, hàn quang lóe lên hóa một mảnh rậm rạp thương hoa màu trắng đâm về phía lưng gã.
Một cỗ khí tức âm lãnh cuốn tới!
Nội tâm Trát Cổ rùng mình. Gã mới chịu thiệt thòi trong tay Yên La, lập tức bất chấp công kích Thạch Mục, thân hình nhoáng lên nhảy về một bên, cánh tay đồng thời rung lên, trường tiên màu xanh hóa thành một đạo thanh ảnh nghênh đón thương hoa.
Nhưng mà trường tiên khó khăn lắm mới tiếp cận được thương hoa thì ngay lập tức thương hoa màu trắng bỗng nhiên tản ra quay trở về cốt thương nhanh như thiểm điện, không va chạm cùng với trường tiên.
Hắc khí trên người Yên La tiếp tục lóe lê, thân hình mơ hồ biến mất vô ảnh vô tung.
Sắc mặt Trát Cổ trầm xuống, thân ảnh Yên La tuy biến mất nhưng dùng linh giác của hắn vẫn có thể cảm ứng được một đám sát ý ngưng thực nhàn nhạt vẫn thủy chung vờn quay như xa như gần. Hiển nhiên khô lâu kia vẫn chưa rời đi mà chỉ ẩn núp gần đây, nhưng không cách nào tìm ra vị trí chính xác.
"Đáng chết!"
Nội tâm Trát Cổ tức giận, tu vi của khô lâu này cũng không tính là cường đại, nhiều lắm chỉ có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ mà thôi, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, cách thức công kích lại cực kỳ quỷ dị, khiến cho gã không dám chủ quan.
"Đợi một chút, khô lâu, chẳng lẽ..."
Nội tâm Trát Cổ khẽ động, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng. Trong mắt hiện lên một tia âm lệ, sau lưng nổi lên ánh sáng màu đỏ, một con hỏa xà cỡ hai ba trượng màu đỏ hiện ra, sau lưng hỏa xà có hai cánh, toàn thân không có vảy. Tiếp theo hư ảnh hỏa xà hóa thành một đoàn lửa cháy mạnh mẽ phóng lên trời, tiếp theo hóa thành hai cánh sau lưng gã. Hai cánh lửa tiếp tục vỗ vỗ vài cái, thân thể hắn vậy mà bay lên giống như một con cự ưng màu đỏ lao về phía Thạch Mục. Trát Cổ vừa mới bay lên, hắc khí cạnh thân lóe lên, một cốt thương màu trắng đam về phía gã.
"Muốn chết!"
Trát Cổ đã sớm có dự liệu, ánh sáng màu xanh trên người lóe lên, ba đạo mũi tên màu xanh bắn ra, đánh về phía trường thương. Cùng lúc đó, trường tiên màu xanh trong tay Trát Cổ giống như hóa thành linh xà, cuốn về phía đầu lâu của Yên La.
Đối mặt với đột biến như vậy, hồn hỏa trong mắt Yên La chợt ẩn chợt hiện. Cánh tay đang nắm chặt cốt thương nhìn như lơ đãng run lên. Chỉ thấy cốt thương mơ hồ một hồi rồi mơ hồ chia ra làm ba đạo thương ảnh chuẩn xác đánh lên ba đạo tiễn ảnh xanh biếc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba đạo tiễn ảnh lập tức vỡ nát. Cốt thương lần nữa hiện ra, cánh tay của Yên La lại vung lên như thiểm điện. Một đạo thương mang hình bán nguyệt hiển hiện giữa không trung giống như một thanh đại đao chém xuống trường tiên màu xanh.
Tiếng kim loại giao lẫn xen lẫn từng tràng nổ mạnh!
Yên La mượn lực phản chấn bắn ngược về sau, rồi tại nửa đường hắc khí khẽ quấn, lần nữa biến mất vô tung. Sắc mặt Trát Cổ tái nhợt, có điều lúc này gã đã bất ngờ bình tĩnh trở lại, trong mắt hiện lên ánh nhìn ngưng trọng. Thực lực của Yên La mạnh hơn những gì gã nghĩ. Nếu không phải lực lượng bản thân vượt xa đối phương, vừa rồi họ Trát rất có thể đã bị trọng thương.
Trong lúc cân nhắc, đôi cánh lửa đỏ sau lưng Trát Cổ kích động mãnh liệt, tiếp tục đánh tới Thạch Mục. Kết quả gã vừa mới bay ra, hư không bên cạnh đã lóe lên hắc khí, thân ảnh Yên La lần nữa hiện ra, cột thiên trong tay thình lình đâm tới.
Xoẹt!
Trát Cổ điểm nhẹ bàn chân, thân thể lướt ngang sang bên, không để ý đến công kích của Yên La, tiếp tục bay vút về phía trước. Đồng thời, trường tiên màu xanh trong tay bỗng hóa thành bóng roi mơ hồ, bao bọc người gã vào trong.
Từ xa nhìn lại, giống như một quả cầu ánh sáng màu xanh!
Hồn hỏa trong mắt Yên La lóe lên, cốt thương đâm ra đụng phải bóng roi màu xanh lập tức rụt lại. Trát Cổ dùng roi hộ thể khiến cho ám kích của nàng mặc dù khiến đối phương nơm nớp lo sợ nhưng đã không còn thuận lợi như lúc trước. Kể từ đó, tốc độ Trát Cổ hạ thấp không ít nhưng vẫn dần áp sát Thạch Mục.
Trong lúc đó, giữa không trung bên trên mấy trăm trượng, Thải nhi giương cánh bay lượn, quan sát tình huống bên dưới, trong lòng cũng có chút lo lắng. Có điều, nó chỉ dám phi hành trên không chứ không có gan hạ thấp độ cao. Thạch Mục dựa vào tầm mắt của Thải nhi, đã nắm được toàn bộ tình huống phía sau. Giờ phút này, Trát Cổ và hắn chỉ cách nhau không đến ba mươi trượng.
“Thạch Đầu, tình huống của bộ xương kia có chút không ổn.” Giọng nói của Thải nhi vang lên trong đầu Thạch Mục.
“Ta biết rồi!”
Thạch Mục tỏ vẻ tỉnh táo, thần sắc mơ hồ lộ ra vài phần nôn nóng. Hồn hỏa trong hốc mắt Yên La đã ảm đạm không ít so với khi vừa mới xuất hiện. Hiển nhiên việc ngăn chặn cường giả Địa giai đã khiến hồn lực của nó tiêu hao rất nhiều. Thạch Mục nheo mắt, thông qua lực lượng thần thức câu thông Yên La, gửi cho nó một mệnh lệnh. Hồn hỏa trong mắt Yên La bỗng nhúc nhích giống như có chút do dự nhưng vẫn lập tức ngưng việc công kích Trát Cổ. Thân hình nhảy về phía sau, hắc khí lóe lên, biến mất giữa không trung.
Trát Cổ thoạt tiên khẽ giật mình sau đó lập tức đại hỉ. Sát ý nhàn nhạt quanh quẩn bên cạnh rốt cuộc cũng đã hoàn toàn biến mất. Không còn bị quấy nhiễu, hai cánh của gã vung lên mạnh mẽ khiến cho tốc độ bạo tăng. Sau mấy hơi thở, khoảng cách giữa hai bên đã không còn đến mười trượng.
“Chút tài mọn!”
Trát Cổ hừ một tiếng, cánh tay vung lên, trường tiên màu xanh huyễn hóa lượng lớn bóng roi, đánh lên phía trên hai cây Hỏa mâu.
Rầm rầm!
Hai thanh hỏa mâu liên tiếp vỡ vụn, hóa thành hoa lửa đầy trời.
“Tiểu tử Nhân tộc, không thể ngờ được ngươi còn là giáo đồ Minh Nguyệt! Có thể triệu hoán chiến tướng khô lâu cấp Tiên Thiên, địa vị trong đạo ắt hẳn không thấp. Được lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi rơi vào kết cục thần hồn câu diệt, trọn đời không được luân hồi!”
Trát Cổ hét lớn một tiếng, cánh tay vung lên, trường tiên màu xanh tỏa sáng rực rỡ. Vô số phù văn màu xanh trên thân roi phóng lớn cỡ chén ăn cơm, hơn nữa còn có từng đám gai ngược thô to giống như cự mãng dữ tợn vung đuôi, hung hăng đập xuống Thạch Mục với tốc độ nhanh đến kinh người. Bóng roi chưa đến, một luồng phong áp khổng lồ đã ập tới trước mặt khiến họ Thạch có cảm giác hít thở không thông.
Lời nói của Trát Cổ khiến hắn có chút khó hiểu thế nhưng ý nghĩ lập tức bị gạt sang bên. Hắn gầm nhẹ một tiếng, trước ngực lóe lên hào quang, sau lưng bỗng nhiên hiện ra hư ảnh hung mãng ba đầu trông rất sống động, dung nhập vào cơ thể nhanh như thiểm điện. Sau một khắc, ngoài thân hiện ra vô số vảy đen trải rộng cả người. Đây là lần hóa thú đầu tiên kể từ khi Thạch Mục tiến cấp Tiên Thiên. Hồn lực hung mãng ba đầu lập tức lan khắp toàn thân, dung nhập chân khí Tiên Thiên trong cơ thể hắn.
Khí tức Thạch Mục tản mát bỗng nhiên bạo tăng, trong chớp mắt đạt đến Tiên Thiên trung kỳ hơn nữa còn có vẻ mạnh hơn lúc trước. Hắn lập tức hét lớn một tiếng, Vẫn Thiết Mạch Đao đại phóng hỏa quang. Hắn giơ tay lên, ánh đao dài hơn một trượng mang theo mảnh lớn Xích Diễm lập tức chém xuống bóng roi.
Tiếng kim loại nổ mạnh!
Hào quang hai màu xanh đỏ đồng loạt nổ tung, lửa cháy rợp trời. Sóng khí vô hình mang theo cự lực vọt tới chấn văng thân thể Thạch Mục, đâm sầm lên vách núi cách đó mười trượng. Vách núi ầm ầm sụp xuống mảng lớn, tạo thành đống đá che lấp thân hình họ Thạch.
Huyền Giới Chi Môn