Huyền Giới Chi Môn
Chương 1357: Linh Thú Châu (1)
Bụi mù tán ra, lộ ra thân hình cực lớn của Ô Quy Quái Thú.
Lúc này hai con ngươi màu vàng liếc đi liếc lại, bởi vì xung kích quá lớn, thần chí dường như có chút hỗn loạn, có điều nhanh chóng liền khôi phục lại, đang muốn lật người đứng lên.
Lúc này, thân ảnh của Thạch Mục lóe lên, xuất hiện ở trên đỉnh đầu nó, đánh xuống một quyền.
Răng rắc!
Đầu của Ô Quy Quái Thú trực tiếp vỡ ra.
Thi thể không đầu run rẩy một trận, nhanh chóng bất động.
Sau một khắc, thi thể của Ô Quy Quái Thú hiện ra một mảnh hớn hoàng mang (mũi nhọn màu vàng), trên dưới lưu chuyển cuồn cuộn, nhanh chóng tự động giải thể, hóa thành từng luồng linh lực thuộc tính thổ tinh thuần, phiêu tán ở hư không xung quanh.
Trong nháy mắt, một con quái thú cực lớn đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Có điều ở chỗ con quái thú này biết mất, còn lưu lại một viên châu màu vàng đất lớn chừng nắm đấm, bên ngoài mơ hồ có hà quang hoàng sắc lưu huyển, tản phát ra linh lực thuộc tính thổ mãnh liệt.
Thạch Mục nhíu mày, giơ một tay lên, thu viên châu mà vàng đất vào trong tay.
Trân châu này là Linh Thú Châu do linh thú nuôi dưỡng ra, trước kia hắn đã từng lấy được một viên.
Mặc dù chỉ có một viên trân chầu lớn chừng nắm đấm, thế nhưng linh lực thuộc tính thổ ở bên trong lại vô cùng dày đặc, so với Linh Thú Châu của Thần Cảnh Hỏa Diệm Cự Tích Linh Thú lấy được ở trong Lưu Hỏa Triều Tịch vẫn òn tinh thuần hơn.
Cái này cũng khó trách, ngũ hành linh lực ở đây, tinh thuần hơn nhiều so với Lưu Hỏa Triều Tịch.
Đáng tiếng, Thổ Chi Lực của Cửu Huyển Huyền Công của hắn sớm đã viên mãn rồi, thứ này thực ra công dụng cũng không lớn.
Thạch Mục lật ray thu vật này lại, không tiếp tục dừng lại ở đây nữa.
Đánh chết một con linh thú, bất quá chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường kế tiếp, Thạch Mục càng phải cẩn thận hơn.
Nơi này có thể sinh ra một con linh thú, chắc chắn còn có con thứ hai, mặc dù hắn không sợ, có điều gặp được cũng vẫn phiền phức.
Lại đi về phía trước hơn nửa thời thần nữa, cuối cùng hắn đi ra khỏi khu vực thảo nguyên này, đến khu vực đồi núi.
Mặc dù hắn đã tương đối cẩn thận, có điều lại một lẫn nữa gặp phải một con linh thú.
Đây là một linh thú tương tự với con rùa màu vàng lúc trước, có điều lại là thuộc tính thủy, ở trong một trận đất rung núi chuyển bò ra, chặn ở trước mặt Thạch Mục.
Con thú này hình thể khổng lồ, chừng hơn trăm trượng, cao như tòa nhà, đầu rắn, thân rùa, vuốt rồng (long trảo).
Đây rõ ràng là một con Huyền Vũ (Rùa)!
Mai rùa cực lớn hiện ra màu sắc trong suốt óng ánh, tản phát ra quang mang mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thỷ triều ào ào.
Uy áp cực lớn từ trên người Huyền Vũ tản phát ra, đã đạt đến Thần Cảnh, mơ hồ đã tới gần Thần Cảnh trung kỳ.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ ngưng trọng.
Con Huyền Vũ này đâu chỉ có mười lần, chỉ bằng vào sức lực của thân thể, e rằng không dễ giết chết
Lúc này ở đây vận dụng chân khí, không gian công kích, đoán chừng còn lợi hại hơn so với lúc trước ở trong sa mạc rất nhiều, mặc dù là hắn cũng không có cách nào coi thường.
Một tiếng rống vang lên, toàn thân Huyền Vũ thủy quang đại thịnh, vô số âm thanh của thủy triều vang lên, vừa mở miệng, một đạo quang trụ (cột ánh sáng) màu xanh to phun về phía Thạch Mục.
Thạch Mục hét lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên phồng lên, cả người lập tức phồng lớn gấp mấy lần, đánh ra một quyền.
Kình khí mãnh liệt quanh quẩn trên quyền của hắn, trong đó mơ hồ mang theo một tia huyết quang.
Rầm rầm! Một tiếng nổ lớn truyền ra!
Thân thể Thạch Mục chấn động, lui về phía sau mấy bước, lúc này mới đứng vững lại được.
Có điều quang trụ lam sắc kia cũng bị hắn đánh vỡ nát.
Dưới chân Thạch Mục bỗng nhiên đạp nên nền đất, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Linh thú Huyền Vũ mắt thấy tốc độ của Thạch Mục nhanh như vậy, ánh mắt lập tức hiện ra vẻ đề phòng, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, toàn thần thủy quang lập tức ầm ầm lưu chuyển, vô số quang cầu lam sắc từ trong thủy quang phun ra, chính là Quỳ Thủy Thần Lôi, đánh ra bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm!
Vô số Quỳ Thủy Thần Lôi nổ ra, trong phạm vi mấy chục trượng khắp nơi đều là ánh sáng thủy lôi lam sắc.
Trong phạm vi này, tất cả đều bị hóa thành hư vô, hư không cũng bị rung lắc kịch liệt.
Huyền Vũ này linh tri rõ ràng rất cao, hơn nữa lại vô cùng cẩn thận, không kém tu sĩ nhân loại chút nào.
Vô số thủy lôi vỡ ra, phát ra tiếng nổ ầm ầm liên tục.
Trong mắt linh thú Huyền Vũ lóe qua một tia nghi hoặc, nhìn xung quanh, một lát sau, thủy quang trên người lóe lên, Quỳ Phủ Thần Lôi đang không ngừng phun ra lập tức ngừng lại.
Quỳ Thủy Thần Lôi vừa biến mất, một nhân ảnh lập tức xuất hiện trên không của Huyền Vũ, bất ngờ lại chính là Thạch Mục đã biến mất.
Hắn khẽ quát một tiếng, đánh xuống một quyền, đánh lên mai của Huyền Vũ, tinh quang trong mắt nổ bắn ra.
Mặc dù đây là chỗ cứng rắn nhất trên thân thể của Huyền Vũ, có điều Thạch Mục tự tin có thể đánh nát chỉ dựa vào quyền này.
Trong mắt Huyền Vũ chợt lóe lên một tia giảo hoạt, trong miệng phát ra một tiếng kêu kỳ quái, trên mai rùa chợt hiện ra một tầng thủy văn màu đen, quang mang đại thịnh.
Một luồng sương mù màu đen đột nhiên từ trên mai rùa dâng lên, trng sương mì còn mang theo những bông hoa tuyết nhỏ, hàn khí phát ra vô tận từ trong sương mù.
Két két!
Bầu trời bên trên mai rùa trong nháy mắt bị băng tinh (bông tuyết) đông kết lại, thân thể của Thạch Mục cũng bị đông kết ở bên trong.
Huyền Giới Chi Môn
Lúc này hai con ngươi màu vàng liếc đi liếc lại, bởi vì xung kích quá lớn, thần chí dường như có chút hỗn loạn, có điều nhanh chóng liền khôi phục lại, đang muốn lật người đứng lên.
Lúc này, thân ảnh của Thạch Mục lóe lên, xuất hiện ở trên đỉnh đầu nó, đánh xuống một quyền.
Răng rắc!
Đầu của Ô Quy Quái Thú trực tiếp vỡ ra.
Thi thể không đầu run rẩy một trận, nhanh chóng bất động.
Sau một khắc, thi thể của Ô Quy Quái Thú hiện ra một mảnh hớn hoàng mang (mũi nhọn màu vàng), trên dưới lưu chuyển cuồn cuộn, nhanh chóng tự động giải thể, hóa thành từng luồng linh lực thuộc tính thổ tinh thuần, phiêu tán ở hư không xung quanh.
Trong nháy mắt, một con quái thú cực lớn đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Có điều ở chỗ con quái thú này biết mất, còn lưu lại một viên châu màu vàng đất lớn chừng nắm đấm, bên ngoài mơ hồ có hà quang hoàng sắc lưu huyển, tản phát ra linh lực thuộc tính thổ mãnh liệt.
Thạch Mục nhíu mày, giơ một tay lên, thu viên châu mà vàng đất vào trong tay.
Trân châu này là Linh Thú Châu do linh thú nuôi dưỡng ra, trước kia hắn đã từng lấy được một viên.
Mặc dù chỉ có một viên trân chầu lớn chừng nắm đấm, thế nhưng linh lực thuộc tính thổ ở bên trong lại vô cùng dày đặc, so với Linh Thú Châu của Thần Cảnh Hỏa Diệm Cự Tích Linh Thú lấy được ở trong Lưu Hỏa Triều Tịch vẫn òn tinh thuần hơn.
Cái này cũng khó trách, ngũ hành linh lực ở đây, tinh thuần hơn nhiều so với Lưu Hỏa Triều Tịch.
Đáng tiếng, Thổ Chi Lực của Cửu Huyển Huyền Công của hắn sớm đã viên mãn rồi, thứ này thực ra công dụng cũng không lớn.
Thạch Mục lật ray thu vật này lại, không tiếp tục dừng lại ở đây nữa.
Đánh chết một con linh thú, bất quá chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường kế tiếp, Thạch Mục càng phải cẩn thận hơn.
Nơi này có thể sinh ra một con linh thú, chắc chắn còn có con thứ hai, mặc dù hắn không sợ, có điều gặp được cũng vẫn phiền phức.
Lại đi về phía trước hơn nửa thời thần nữa, cuối cùng hắn đi ra khỏi khu vực thảo nguyên này, đến khu vực đồi núi.
Mặc dù hắn đã tương đối cẩn thận, có điều lại một lẫn nữa gặp phải một con linh thú.
Đây là một linh thú tương tự với con rùa màu vàng lúc trước, có điều lại là thuộc tính thủy, ở trong một trận đất rung núi chuyển bò ra, chặn ở trước mặt Thạch Mục.
Con thú này hình thể khổng lồ, chừng hơn trăm trượng, cao như tòa nhà, đầu rắn, thân rùa, vuốt rồng (long trảo).
Đây rõ ràng là một con Huyền Vũ (Rùa)!
Mai rùa cực lớn hiện ra màu sắc trong suốt óng ánh, tản phát ra quang mang mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thỷ triều ào ào.
Uy áp cực lớn từ trên người Huyền Vũ tản phát ra, đã đạt đến Thần Cảnh, mơ hồ đã tới gần Thần Cảnh trung kỳ.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ ngưng trọng.
Con Huyền Vũ này đâu chỉ có mười lần, chỉ bằng vào sức lực của thân thể, e rằng không dễ giết chết
Lúc này ở đây vận dụng chân khí, không gian công kích, đoán chừng còn lợi hại hơn so với lúc trước ở trong sa mạc rất nhiều, mặc dù là hắn cũng không có cách nào coi thường.
Một tiếng rống vang lên, toàn thân Huyền Vũ thủy quang đại thịnh, vô số âm thanh của thủy triều vang lên, vừa mở miệng, một đạo quang trụ (cột ánh sáng) màu xanh to phun về phía Thạch Mục.
Thạch Mục hét lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên phồng lên, cả người lập tức phồng lớn gấp mấy lần, đánh ra một quyền.
Kình khí mãnh liệt quanh quẩn trên quyền của hắn, trong đó mơ hồ mang theo một tia huyết quang.
Rầm rầm! Một tiếng nổ lớn truyền ra!
Thân thể Thạch Mục chấn động, lui về phía sau mấy bước, lúc này mới đứng vững lại được.
Có điều quang trụ lam sắc kia cũng bị hắn đánh vỡ nát.
Dưới chân Thạch Mục bỗng nhiên đạp nên nền đất, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Linh thú Huyền Vũ mắt thấy tốc độ của Thạch Mục nhanh như vậy, ánh mắt lập tức hiện ra vẻ đề phòng, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, toàn thần thủy quang lập tức ầm ầm lưu chuyển, vô số quang cầu lam sắc từ trong thủy quang phun ra, chính là Quỳ Thủy Thần Lôi, đánh ra bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm!
Vô số Quỳ Thủy Thần Lôi nổ ra, trong phạm vi mấy chục trượng khắp nơi đều là ánh sáng thủy lôi lam sắc.
Trong phạm vi này, tất cả đều bị hóa thành hư vô, hư không cũng bị rung lắc kịch liệt.
Huyền Vũ này linh tri rõ ràng rất cao, hơn nữa lại vô cùng cẩn thận, không kém tu sĩ nhân loại chút nào.
Vô số thủy lôi vỡ ra, phát ra tiếng nổ ầm ầm liên tục.
Trong mắt linh thú Huyền Vũ lóe qua một tia nghi hoặc, nhìn xung quanh, một lát sau, thủy quang trên người lóe lên, Quỳ Phủ Thần Lôi đang không ngừng phun ra lập tức ngừng lại.
Quỳ Thủy Thần Lôi vừa biến mất, một nhân ảnh lập tức xuất hiện trên không của Huyền Vũ, bất ngờ lại chính là Thạch Mục đã biến mất.
Hắn khẽ quát một tiếng, đánh xuống một quyền, đánh lên mai của Huyền Vũ, tinh quang trong mắt nổ bắn ra.
Mặc dù đây là chỗ cứng rắn nhất trên thân thể của Huyền Vũ, có điều Thạch Mục tự tin có thể đánh nát chỉ dựa vào quyền này.
Trong mắt Huyền Vũ chợt lóe lên một tia giảo hoạt, trong miệng phát ra một tiếng kêu kỳ quái, trên mai rùa chợt hiện ra một tầng thủy văn màu đen, quang mang đại thịnh.
Một luồng sương mù màu đen đột nhiên từ trên mai rùa dâng lên, trng sương mì còn mang theo những bông hoa tuyết nhỏ, hàn khí phát ra vô tận từ trong sương mù.
Két két!
Bầu trời bên trên mai rùa trong nháy mắt bị băng tinh (bông tuyết) đông kết lại, thân thể của Thạch Mục cũng bị đông kết ở bên trong.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 1357: Linh Thú Châu (1)
10.0/10 từ 10 lượt.