Huyền Giới Chi Môn
Chương 1331: Tuyệt cảnh 2 (1)
- Thạch tiểu tử, cẩn thận, mặc dù ta không biết tên Tì Lư này sử dụng thủ đoạn gì, có điều nhìn tình hình này, hắn có bộ phận “bất tử chi thân” thần thông. - Thanh âm của Thủy Linh Tử vang lên ở trong đầu Thạch Mục.
- Bất tử chi thân ư? Ngươi đang chỉ là cảnh giới thứ tám của Thượng Cổ Thể Tu ư? - Thạch Mục cả kinh, vội vàng truyền âm hỏi.
- Đúng vậy, có điều Tì Lư này có năng lực khôi phục Bất Tử Chi Thân, nhưng lại không có lực lượng của “Bất Tử Chi Thân“. - Thủy Linh Tử nói.
Trong lòng Thạch Mục chấn động, trên mặt lập tức lộ ra một tia vui mừng.
Đối với “Bất Tử Chi Thân” thần cảnh, trước đây hắn cũng nhiều lần có phỏng đoán, nhưng vẫn luôn không nắm được mấu chốt, không nghĩ đến ở đây còn gặp được một nửa Bất Tử Chi Thân.
Nếu như có thể trừ trên người Tì Lư hiểu được một chút huyền bí của “Bất Thể Chi Thân”, cái này rất có lợi cho việc tu luyện của hắn sau này.
Lúc trong lòng Thạch Mục đang suy nghĩ lung tung, Tì Lư lại đã ra tay một lần nữa.
Nhưng thấy toàn thân huyết quang lưu chuyển, bản thân dường như thổi phồng lên nhanh chóng bành trướng ra, trong nháy mắt đã biến thành gần trăm trượng.
Đồng thời, sau lưng một trận tiếng “xuy xuy” vang lên, chín cái đuôi thô to dài chừng hơn mười trượng màu huyết sắc, vung vẩy cả trời, có điều đối với hai cánh huyết sắc lại biến mất không thấy đâu.
Nhãn thần của Thạch Mục cứng lại, chín cái đuôi đó tản phát ra khí tức tuyệt nhiên không giống nhau, nhiển nhiên chính là ma khí của Cửu Tử Luân Hồi Ma Công.
Khí tức của Tì Lư lúc này tăng mạnh, mơ hồ đã chạm đến cấp độ Thần Cảnh hậu kỳ.
Trên đuôi lớn huyết quang lóe lên, hiện ra một mảnh tinh thể lớn màu đỏ tươi sắc nhọn, chính là gai xương huyết sắc vừa rồi.
- Tiểu tử, cho ta đi chết đi! - Hắn hét lên một tiếng lớn, chính cái đuôi lớn bỗng nhiên vung lên.
Tiếng “Xuy xuy” vang lên kéo dài bất tuyệt!
Vô số gai xương huyết sắc toàn bộ bắn ra, ùn ùn kéo đến đánh về phía Thạch Mục.
Gai xương huyết sắc lần này tỉ suất nhanh hơn, phá vỡ không khí, phát ra tiếng nổ chói tai, trong chớp mắt đã đến trước người Thạch Mục.
Linh quang trên mặt trân châu lóe lên, từ trong đó phun ra mảng lớn bạch quang, trong chớp mắt hóa thành một vòng bảo hộ hình cầu màu trắng, bảo vệ chặt chẽ xung quanh người.
Chính là Cửu Thiên Huyền Canh Tráo!
Ngày đó chém giết Hỏa Đồ, đồ vật trên người Hỏa Đồ, pháp bảo, nhẫn trữ vật, vân vân, toàn bộ đều bị Phiên Thiên Côn một côn tiêu diệt, chỉ giữ lại một viên trân châu màu trắng.
Viên trân châu bạch sắc này cũng không phải là pháp bảo, có điều bên trên lại khắc lại phù văn của Cửu Thiên Huyền Canh Tráo thần thông, chỉ cần truyền chân khí vào, liền có thể tự động mở ra Cửu Thiên Huyền Canh Tráo thượng giới thần thông.
Thạch Mục vui mừng nhìn ngắm, lúc đó liền thu lại viên bảo châu này.
Đáng tiếc, viên trân châu này cũng bị Phiên Thiên Côn làm tổn thương linh tính, cần dùng chân khí từ từ chăm sóc lại, tiêu tốn thời gian rất dài mới có thể khôi phục được, lúc này chỉ có thể phát huy ra chừng phân nửa uy lực mà thôi.
Bịch bịch bịch!
Gai xương bất tận hung hăng đánh lên Cửu Thiên Huyền Canh Táo, sau đó nổ tung thành từng đoàn huyết quang, phát ra những tiếng nổ liên tiếp.
Cửu Thiên Huyền Canh Tráo kịch liệt lắc lư, có điều vẫn ngăn trặn được sự công kích của gai xương huyết sắc.
Lúc này, ánh mắt Thạch Mục lóe lên huyết ảnh, thân ảnh của Tì Lư đột nhiên xuất hiện ở chỗ không xa, chín cái đuôi vung một cái, nhanh như chớp cuốn lấy Cửu Thiên Huyền Canh Tráo, bao vây từng tầng từng tầng ở bên trong.
Sắc mặt Thạch Mục hơi biến, có điều không đợi hắn kịp làm cái gì, chín cái đuôi huyết sắc kia lại hòa tan ra, biến thành một mảng dịch thể sền sệt màu máu, bao phủ cả Thạch Mục và Cửu Thiên Huyền Canh Tráo ở trong đó.
Từ bên ngoài nhìn ra, chín cái đuôi huyết sắc hòa tan ra, hình thành lên một quả huyết cầu (quả cầu máu) lớn mấy chục trượng, huyết thủy sền sệt bên ngoài lưu chuyển không ngừng, tản phát ra mùi tanh hôi rất gay mũi.
Ngược lại, chín cái đuôi huyết sắc của Tì Lưu bỗng nhiên biến mất.
Thần tình của hắn cũng không buông lỏng một chút nào, trong miệng nói lẩm bẩm, huyết quan toàn thân hắc mang phóng ra, hình thành một khu vực hai màu đen đỏ.
- Lên!
Tì Lư tụng niệm chú ngữ của Cổ chuyết huyền ảo, khu vực đỏ đen bỗng nhiên bắn ra, dung nhập vào trong quả cầu máu.
Lúc này, một tay hắn bắt lấy, huyết vân ở cách đó không xa đang xung kích tranh đấu với hỏa vân cũng thoát khỏi tranh đấu, bắn ra, dung nhập với hỏa cầu.
Huyết vân và khu vực đen đỏ dung nhập xong, huyết cầu lại một lần nữa kịch biến, nhanh chóng phồng lớn, rất nhanh ngưng tụ thành một biển máu rộng lớn, phát ra thanh âm ùng ùng, vô số phù văn huyết sắc đều bay lượn trong biển máu.
Biển máu (huyết hải) mặc dù trôi nổi trong không trung, nhưng lúc này lại khiến cho người ta có một loại ảo giác, giống như huyết hải này đã thoát khỏi không gian, ở tong một không gian khác.
Thi pháp liên tục, khiến cho sắc mặt của Tì Lư trắng bệch, có điều trên mặt cũng có một tia vui mừng.
May mà lần này Đế đại nhân ban tặng cho hắn Huyết Hà Chi Tinh, nhờ vào bảo vật này, cuối cùng hắn đã tu thành được Huyết Hà Chi Tinh, thực lực đại tiến, bằng không hắn thật sự không có cách nào trừng trị được Thạch Mục.
Tì Lư nhìn chiến trường ở phía xa một cái, Thiên Đình đại quân mặc dù liên tiếp bại lui, nhưng tạm thời vẫn không bị đánh tan.
Hắn thở phào một hơi, thân hình khẽ lắc một cái, trực tiếp bay vào trong huyết hải.
Lúc này Thạch Mục cau mày, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía.
Lúc này hắn đứng ở trong một không gian huyết sắc, xung quanh khắp nơi đều là huyết vân vô tận lơ lửng, giống như sóng lớn cuồn cuộn.
Huyền Giới Chi Môn
- Bất tử chi thân ư? Ngươi đang chỉ là cảnh giới thứ tám của Thượng Cổ Thể Tu ư? - Thạch Mục cả kinh, vội vàng truyền âm hỏi.
- Đúng vậy, có điều Tì Lư này có năng lực khôi phục Bất Tử Chi Thân, nhưng lại không có lực lượng của “Bất Tử Chi Thân“. - Thủy Linh Tử nói.
Trong lòng Thạch Mục chấn động, trên mặt lập tức lộ ra một tia vui mừng.
Đối với “Bất Tử Chi Thân” thần cảnh, trước đây hắn cũng nhiều lần có phỏng đoán, nhưng vẫn luôn không nắm được mấu chốt, không nghĩ đến ở đây còn gặp được một nửa Bất Tử Chi Thân.
Nếu như có thể trừ trên người Tì Lư hiểu được một chút huyền bí của “Bất Thể Chi Thân”, cái này rất có lợi cho việc tu luyện của hắn sau này.
Lúc trong lòng Thạch Mục đang suy nghĩ lung tung, Tì Lư lại đã ra tay một lần nữa.
Nhưng thấy toàn thân huyết quang lưu chuyển, bản thân dường như thổi phồng lên nhanh chóng bành trướng ra, trong nháy mắt đã biến thành gần trăm trượng.
Đồng thời, sau lưng một trận tiếng “xuy xuy” vang lên, chín cái đuôi thô to dài chừng hơn mười trượng màu huyết sắc, vung vẩy cả trời, có điều đối với hai cánh huyết sắc lại biến mất không thấy đâu.
Nhãn thần của Thạch Mục cứng lại, chín cái đuôi đó tản phát ra khí tức tuyệt nhiên không giống nhau, nhiển nhiên chính là ma khí của Cửu Tử Luân Hồi Ma Công.
Khí tức của Tì Lư lúc này tăng mạnh, mơ hồ đã chạm đến cấp độ Thần Cảnh hậu kỳ.
Trên đuôi lớn huyết quang lóe lên, hiện ra một mảnh tinh thể lớn màu đỏ tươi sắc nhọn, chính là gai xương huyết sắc vừa rồi.
- Tiểu tử, cho ta đi chết đi! - Hắn hét lên một tiếng lớn, chính cái đuôi lớn bỗng nhiên vung lên.
Tiếng “Xuy xuy” vang lên kéo dài bất tuyệt!
Vô số gai xương huyết sắc toàn bộ bắn ra, ùn ùn kéo đến đánh về phía Thạch Mục.
Gai xương huyết sắc lần này tỉ suất nhanh hơn, phá vỡ không khí, phát ra tiếng nổ chói tai, trong chớp mắt đã đến trước người Thạch Mục.
Linh quang trên mặt trân châu lóe lên, từ trong đó phun ra mảng lớn bạch quang, trong chớp mắt hóa thành một vòng bảo hộ hình cầu màu trắng, bảo vệ chặt chẽ xung quanh người.
Chính là Cửu Thiên Huyền Canh Tráo!
Ngày đó chém giết Hỏa Đồ, đồ vật trên người Hỏa Đồ, pháp bảo, nhẫn trữ vật, vân vân, toàn bộ đều bị Phiên Thiên Côn một côn tiêu diệt, chỉ giữ lại một viên trân châu màu trắng.
Viên trân châu bạch sắc này cũng không phải là pháp bảo, có điều bên trên lại khắc lại phù văn của Cửu Thiên Huyền Canh Tráo thần thông, chỉ cần truyền chân khí vào, liền có thể tự động mở ra Cửu Thiên Huyền Canh Tráo thượng giới thần thông.
Thạch Mục vui mừng nhìn ngắm, lúc đó liền thu lại viên bảo châu này.
Đáng tiếc, viên trân châu này cũng bị Phiên Thiên Côn làm tổn thương linh tính, cần dùng chân khí từ từ chăm sóc lại, tiêu tốn thời gian rất dài mới có thể khôi phục được, lúc này chỉ có thể phát huy ra chừng phân nửa uy lực mà thôi.
Bịch bịch bịch!
Gai xương bất tận hung hăng đánh lên Cửu Thiên Huyền Canh Táo, sau đó nổ tung thành từng đoàn huyết quang, phát ra những tiếng nổ liên tiếp.
Cửu Thiên Huyền Canh Tráo kịch liệt lắc lư, có điều vẫn ngăn trặn được sự công kích của gai xương huyết sắc.
Lúc này, ánh mắt Thạch Mục lóe lên huyết ảnh, thân ảnh của Tì Lư đột nhiên xuất hiện ở chỗ không xa, chín cái đuôi vung một cái, nhanh như chớp cuốn lấy Cửu Thiên Huyền Canh Tráo, bao vây từng tầng từng tầng ở bên trong.
Sắc mặt Thạch Mục hơi biến, có điều không đợi hắn kịp làm cái gì, chín cái đuôi huyết sắc kia lại hòa tan ra, biến thành một mảng dịch thể sền sệt màu máu, bao phủ cả Thạch Mục và Cửu Thiên Huyền Canh Tráo ở trong đó.
Từ bên ngoài nhìn ra, chín cái đuôi huyết sắc hòa tan ra, hình thành lên một quả huyết cầu (quả cầu máu) lớn mấy chục trượng, huyết thủy sền sệt bên ngoài lưu chuyển không ngừng, tản phát ra mùi tanh hôi rất gay mũi.
Ngược lại, chín cái đuôi huyết sắc của Tì Lưu bỗng nhiên biến mất.
Thần tình của hắn cũng không buông lỏng một chút nào, trong miệng nói lẩm bẩm, huyết quan toàn thân hắc mang phóng ra, hình thành một khu vực hai màu đen đỏ.
- Lên!
Tì Lư tụng niệm chú ngữ của Cổ chuyết huyền ảo, khu vực đỏ đen bỗng nhiên bắn ra, dung nhập vào trong quả cầu máu.
Lúc này, một tay hắn bắt lấy, huyết vân ở cách đó không xa đang xung kích tranh đấu với hỏa vân cũng thoát khỏi tranh đấu, bắn ra, dung nhập với hỏa cầu.
Huyết vân và khu vực đen đỏ dung nhập xong, huyết cầu lại một lần nữa kịch biến, nhanh chóng phồng lớn, rất nhanh ngưng tụ thành một biển máu rộng lớn, phát ra thanh âm ùng ùng, vô số phù văn huyết sắc đều bay lượn trong biển máu.
Biển máu (huyết hải) mặc dù trôi nổi trong không trung, nhưng lúc này lại khiến cho người ta có một loại ảo giác, giống như huyết hải này đã thoát khỏi không gian, ở tong một không gian khác.
Thi pháp liên tục, khiến cho sắc mặt của Tì Lư trắng bệch, có điều trên mặt cũng có một tia vui mừng.
May mà lần này Đế đại nhân ban tặng cho hắn Huyết Hà Chi Tinh, nhờ vào bảo vật này, cuối cùng hắn đã tu thành được Huyết Hà Chi Tinh, thực lực đại tiến, bằng không hắn thật sự không có cách nào trừng trị được Thạch Mục.
Tì Lư nhìn chiến trường ở phía xa một cái, Thiên Đình đại quân mặc dù liên tiếp bại lui, nhưng tạm thời vẫn không bị đánh tan.
Hắn thở phào một hơi, thân hình khẽ lắc một cái, trực tiếp bay vào trong huyết hải.
Lúc này Thạch Mục cau mày, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía.
Lúc này hắn đứng ở trong một không gian huyết sắc, xung quanh khắp nơi đều là huyết vân vô tận lơ lửng, giống như sóng lớn cuồn cuộn.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 1331: Tuyệt cảnh 2 (1)
10.0/10 từ 10 lượt.