Huyền Giới Chi Môn
Chương 1249: Uy lực va chạm (1)
Ánh mắt Nam Cung Cảnh chớp hiện. Hắn chợt cắn răng một cái, một tay nhẹ nhàng giơ lên. Một điểm ánh sáng trắng lóe lên.
Chỉ thấy trước người hắn có ánh sáng trắng lóe lên. Một viên trân châu lớn chừng ngón cái với màu trắng tinh thuần hiện ra, thoạt nhìn nhỏ nhắn tinh xảo. Chỉ có điều nó lại tản ra từng trận hàn khí ngập trời. Cho dù là bản thân Nam Cung Cảnh, thân thể cũng không tránh khỏi phải rùng mình một cái.
Nếu như cẩn thận nhìn, mơ hồ có thể thấy trong viên trân châu này có một thứ gì đó, giống như là phù văn nào đó, tản ra ánh sáng mờ nhạt mông lung. Chỉ có điều nhìn không được rõ lắm.
Nam Cung Cảnh cắn đầu lưỡi, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Theo đó, trong tay hắn bấm động pháp quyết, hóa thành một phù văn huyết sắc, lóe lên trôi qua dung nhập trong viên trân châu màu trắng.
Phù văn huyết sắc nhanh chóng bị viên trân châu hút thu vào, không có để lại một chút vết tích nào.
Mười ngón bay hắn nhanh chóng chuyển động, đánh ra từng pháp quyết, thần sắc cực kỳ nghiêm nghị.
Viên trân châu màu trắng bắt đầu tản ra ánh sáng trắng mờ nhạt, phát ra những âm thanh ông ông, lơ lững, bay đến nơi mi tâm của Nam Cung Cảnh.
Ánh sáng lóe lên. Viên trân châu màu trắng thình lình trực tiếp dung nhập mi tâm Nam Cung Cảnh, biến mất.
Ầm!
Một khí tức khó hiểu chợt từ trên người Nam Cung Cảnh tản ra. Quả cầu băng quanh thân hắn bỗng nhiên chấn động, lập tức hiện ra vô số vết rạn, sau đó ầm ầm vỡ nát, hóa thành từng bông tuyết, biến mất.
Thạch Mục thấy vậy, thoáng ngẩn người ra.
Hắn đang muốn nghĩ cách phá tan quả cầu băng này, không nghĩ tới quả cầu băng không ngờ tự mình biến mất.
Tâm niệm hắn thoáng động, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Trong không gian Hạo Thiên Thánh Diễm điên cuồng phun ra. Sau một khắc, tia lửa đan xen khắp bầu trời, ngưng tụ ra vô số mũi tên hỏa diễm.
- Đi!
Hắn điểm ra một chỉ, mũi tên hỏa diễm đầy trời bỗng nhiên chấn động, giống như hạt mưa bắn về phía Nam Cung Cảnh, phát ra tiếng rít phá không chói tai.
Đại trận Huyền Hỏa huyền diệu vô cùng, có thể diễn biến, hóa thành đủ loại thủ đoạn công kích. Thi triển công kích đối với đối thủ bị nhốt trong đó, Thạch Mục từ trước đến nay cũng chưa từng nắm giữ, cũng không thể hoàn toàn hiểu thấu đáo.
Lúc này thần sắc Nam Cung Cảnh có chút cổ quái, hai mắt nhắm nghiền, dường như đối với mũi tên hỏa diễm bay vụt xuống lại hoàn toàn không để ý tới.
Hai tay hắn vẫn duy trì một thủ ấn nhìn như có chút cổ quái, toàn thân chợt phóng ra ánh sáng trắng trong suốt trùng thiên. Một khí lạnh kỳ lạ bạo phát, vượt xa so với Băng Phách Thần Quang vừa rồi.
Trong lúc bất chợt, trong miệng Nam Cung Cảnh phun ra một câu chú ngữ cổ xưa, thân thể chuyển động quay tròn một cái.
Tất cả ánh sáng trắng đều theo thân thể hắn xoay tròn nội liễm, sau một khắc hình thành một khu vực mù sương kích thước chừng mấy chục trượng. Bên trong mơ hồ có thể thấy vô số phù văn màu trắng lóe lên, giống như vô số hoa tuyết bay lượn.
Trong lòng Thạch Mục cả kinh, thân thể lắc một cái, vô cùng nhanh chóng bắn ngược trở ra, nguy hiểm tránh ra khỏi khu vực màu trắng bao phủ.
Ngay sau đó, vô số mũi tên hỏa diễm bay vụt xuống. Chỉ có điều vừa bay vào khu vực màu trắng xung quanh người Nam Cung Cảnh, giống như bắn trung một bức tường mềm, lập tức ngừng lại.
Khu vực màu trắng có ánh sáng trắng lưu chuyển một hồi. Những mũi tên hỏa diễm này lập tức đột ngột nổ tung ra, hóa thành vô số tàn diễm tự mình tiêu tan.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi.
Tuy rằng khu vực màu trắng này ở hắn bên trong không gian huyền hỏa, nhưng dường như ở một thời không khác. Lực không gian của không gian huyền hỏa căn bản không có cách nào phát sinh tác dụng đối với nó. Vừa đụng đến đối phương, lập tức tự mình tách ra.
- Lĩnh vực!
Thạch Mục nghĩ tới điều gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trừ điều đó ra, trong lòng hắn cũng hiện ra một chút nghi ngờ. Nam Cung Cảnh nắm giữ thực lực như vậy, lúc đầu ở Di Thiên Cự Viên tộc, vì sao đối phương không thi triển ra.
Nam Cung Cảnh mở mắt, đồng tử mơ hồ có chút trắng bệch, khiến người ta có một loại cảm giác quỷ dị lạnh như băng.
Ánh mắt Thạch Mục vừa đối diện với hắn, trong lòng không khỏi có chút “Hồi hộp“.
Đồng tử này tản ra ánh sáng trắng quỷ dị, cho hắn một loại cảm giác khác thường.
Giống như là đôi mắt không biết thuộc về ai khác, xuyên qua Nam Cung Cảnh đang ngó nhìn hắn.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, khẽ quát một tiếng, hai tay nắm hờ.
Mảng lớn ánh sáng màu vàng sáng chói từ trong tay hắn bạo phát. Trong ánh sáng màu vàng truyền ra tiếng rít kinh thiên chói tai, hiện ra một đoạn vỏ côn màu vàng dài tới gần năm thước.
Một tay Thạch Mục cầm vỏ côn, một tay kia vừa kéo ra. Một cây trường côn màu vàng từ trong vỏ côn xuất hiện ở trong tay hắn.
Từng sóng gợn màu vàng từ trên trường côn lan ra, khiến cho không gian xung quanh cũng có chút chấn động. Đó chính là Phiên Thiên Côn.
Từ sau khi hắn tiến giai Thần Cảnh, Phiên Thiên Côn đã không lại giống như trước kia, khó có thể khống chế, sau một kích liền tiêu hao hết chân khí của hắn nữa.
Hiện tại, hắn có thể tùy ý triệu hồi ra Phiên Thiên Côn dùng cho chiến đấu.
Thạch Mục nắm Phiên Thiên Côn trong tay, trong lòng lúc này mới yên ổn vài phần.
Chỉ có điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, Nam Cung Cảnh chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt liền dời đi, quay đầu nhìn về phía không gian huyền hỏa xung quanh.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, lĩnh vực màu trắng cuồn cuộn một hồi. Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, từ bên trong lộ ra bốn bàn tay to màu trắng kích thước bằng một cái cối xay.
Bàn tay to màu trắng nhìn như có chút vụng về, nhưng động tác lại đặc biệt linh mẫn, nhanh như tia chớp bắn ra, thoáng một chút đã bay đến sát biên giới không gian huyền hỏa. Năm ngón tay như điện chộp xuống một cái, hung hăng đâm vào bức tường không gian ngăn cản, nắm chắc lấy nó.
Nam Cung Cảnh khẽ quát một tiếng, thân thể lại xoay tròn xung quanh.
Lĩnh vực màu trắng quanh thân hắn cũng xoay tròn theo. Bốn bàn tay to màu trắng bỗng nhiên xé ra!
Sắc mặt Thạch Mục đại biến. Nam Cung Cảnh này hành động liên tiếp nhanh như tia chớp, hắn căn bản không kịp ngăn cản.
Không gian huyền hỏa giống như một cái khăn lau vặn vẹo biến hình, kiên trì không được một hít thở, chợt vỡ nát ra.
Thạch Mục chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, thân thể chấn động mạnh. Toàn thân bị chấn động bay ra ngoài, mở miệng phun ra một búng máu nhỏ.
Mây lửa cực lớn ầm ầm vỡ nát, hóa thành vô số hỏa diễm về đột ngột nổ tung bay phía bốn phương tám hướng. Thông đạo không gian lại mở ra.
Ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa từ trong mây lửa vỡ nát hiện ra, quay tròn ở giữa không trung một cái, rồi bay về phía Thạch Mục.
Huyền Giới Chi Môn
Chỉ thấy trước người hắn có ánh sáng trắng lóe lên. Một viên trân châu lớn chừng ngón cái với màu trắng tinh thuần hiện ra, thoạt nhìn nhỏ nhắn tinh xảo. Chỉ có điều nó lại tản ra từng trận hàn khí ngập trời. Cho dù là bản thân Nam Cung Cảnh, thân thể cũng không tránh khỏi phải rùng mình một cái.
Nếu như cẩn thận nhìn, mơ hồ có thể thấy trong viên trân châu này có một thứ gì đó, giống như là phù văn nào đó, tản ra ánh sáng mờ nhạt mông lung. Chỉ có điều nhìn không được rõ lắm.
Nam Cung Cảnh cắn đầu lưỡi, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Theo đó, trong tay hắn bấm động pháp quyết, hóa thành một phù văn huyết sắc, lóe lên trôi qua dung nhập trong viên trân châu màu trắng.
Phù văn huyết sắc nhanh chóng bị viên trân châu hút thu vào, không có để lại một chút vết tích nào.
Mười ngón bay hắn nhanh chóng chuyển động, đánh ra từng pháp quyết, thần sắc cực kỳ nghiêm nghị.
Viên trân châu màu trắng bắt đầu tản ra ánh sáng trắng mờ nhạt, phát ra những âm thanh ông ông, lơ lững, bay đến nơi mi tâm của Nam Cung Cảnh.
Ánh sáng lóe lên. Viên trân châu màu trắng thình lình trực tiếp dung nhập mi tâm Nam Cung Cảnh, biến mất.
Ầm!
Một khí tức khó hiểu chợt từ trên người Nam Cung Cảnh tản ra. Quả cầu băng quanh thân hắn bỗng nhiên chấn động, lập tức hiện ra vô số vết rạn, sau đó ầm ầm vỡ nát, hóa thành từng bông tuyết, biến mất.
Thạch Mục thấy vậy, thoáng ngẩn người ra.
Hắn đang muốn nghĩ cách phá tan quả cầu băng này, không nghĩ tới quả cầu băng không ngờ tự mình biến mất.
Tâm niệm hắn thoáng động, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Trong không gian Hạo Thiên Thánh Diễm điên cuồng phun ra. Sau một khắc, tia lửa đan xen khắp bầu trời, ngưng tụ ra vô số mũi tên hỏa diễm.
- Đi!
Hắn điểm ra một chỉ, mũi tên hỏa diễm đầy trời bỗng nhiên chấn động, giống như hạt mưa bắn về phía Nam Cung Cảnh, phát ra tiếng rít phá không chói tai.
Đại trận Huyền Hỏa huyền diệu vô cùng, có thể diễn biến, hóa thành đủ loại thủ đoạn công kích. Thi triển công kích đối với đối thủ bị nhốt trong đó, Thạch Mục từ trước đến nay cũng chưa từng nắm giữ, cũng không thể hoàn toàn hiểu thấu đáo.
Lúc này thần sắc Nam Cung Cảnh có chút cổ quái, hai mắt nhắm nghiền, dường như đối với mũi tên hỏa diễm bay vụt xuống lại hoàn toàn không để ý tới.
Hai tay hắn vẫn duy trì một thủ ấn nhìn như có chút cổ quái, toàn thân chợt phóng ra ánh sáng trắng trong suốt trùng thiên. Một khí lạnh kỳ lạ bạo phát, vượt xa so với Băng Phách Thần Quang vừa rồi.
Trong lúc bất chợt, trong miệng Nam Cung Cảnh phun ra một câu chú ngữ cổ xưa, thân thể chuyển động quay tròn một cái.
Tất cả ánh sáng trắng đều theo thân thể hắn xoay tròn nội liễm, sau một khắc hình thành một khu vực mù sương kích thước chừng mấy chục trượng. Bên trong mơ hồ có thể thấy vô số phù văn màu trắng lóe lên, giống như vô số hoa tuyết bay lượn.
Trong lòng Thạch Mục cả kinh, thân thể lắc một cái, vô cùng nhanh chóng bắn ngược trở ra, nguy hiểm tránh ra khỏi khu vực màu trắng bao phủ.
Ngay sau đó, vô số mũi tên hỏa diễm bay vụt xuống. Chỉ có điều vừa bay vào khu vực màu trắng xung quanh người Nam Cung Cảnh, giống như bắn trung một bức tường mềm, lập tức ngừng lại.
Khu vực màu trắng có ánh sáng trắng lưu chuyển một hồi. Những mũi tên hỏa diễm này lập tức đột ngột nổ tung ra, hóa thành vô số tàn diễm tự mình tiêu tan.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi.
Tuy rằng khu vực màu trắng này ở hắn bên trong không gian huyền hỏa, nhưng dường như ở một thời không khác. Lực không gian của không gian huyền hỏa căn bản không có cách nào phát sinh tác dụng đối với nó. Vừa đụng đến đối phương, lập tức tự mình tách ra.
- Lĩnh vực!
Thạch Mục nghĩ tới điều gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trừ điều đó ra, trong lòng hắn cũng hiện ra một chút nghi ngờ. Nam Cung Cảnh nắm giữ thực lực như vậy, lúc đầu ở Di Thiên Cự Viên tộc, vì sao đối phương không thi triển ra.
Nam Cung Cảnh mở mắt, đồng tử mơ hồ có chút trắng bệch, khiến người ta có một loại cảm giác quỷ dị lạnh như băng.
Ánh mắt Thạch Mục vừa đối diện với hắn, trong lòng không khỏi có chút “Hồi hộp“.
Đồng tử này tản ra ánh sáng trắng quỷ dị, cho hắn một loại cảm giác khác thường.
Giống như là đôi mắt không biết thuộc về ai khác, xuyên qua Nam Cung Cảnh đang ngó nhìn hắn.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, khẽ quát một tiếng, hai tay nắm hờ.
Mảng lớn ánh sáng màu vàng sáng chói từ trong tay hắn bạo phát. Trong ánh sáng màu vàng truyền ra tiếng rít kinh thiên chói tai, hiện ra một đoạn vỏ côn màu vàng dài tới gần năm thước.
Một tay Thạch Mục cầm vỏ côn, một tay kia vừa kéo ra. Một cây trường côn màu vàng từ trong vỏ côn xuất hiện ở trong tay hắn.
Từng sóng gợn màu vàng từ trên trường côn lan ra, khiến cho không gian xung quanh cũng có chút chấn động. Đó chính là Phiên Thiên Côn.
Từ sau khi hắn tiến giai Thần Cảnh, Phiên Thiên Côn đã không lại giống như trước kia, khó có thể khống chế, sau một kích liền tiêu hao hết chân khí của hắn nữa.
Hiện tại, hắn có thể tùy ý triệu hồi ra Phiên Thiên Côn dùng cho chiến đấu.
Thạch Mục nắm Phiên Thiên Côn trong tay, trong lòng lúc này mới yên ổn vài phần.
Chỉ có điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, Nam Cung Cảnh chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt liền dời đi, quay đầu nhìn về phía không gian huyền hỏa xung quanh.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, lĩnh vực màu trắng cuồn cuộn một hồi. Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, từ bên trong lộ ra bốn bàn tay to màu trắng kích thước bằng một cái cối xay.
Bàn tay to màu trắng nhìn như có chút vụng về, nhưng động tác lại đặc biệt linh mẫn, nhanh như tia chớp bắn ra, thoáng một chút đã bay đến sát biên giới không gian huyền hỏa. Năm ngón tay như điện chộp xuống một cái, hung hăng đâm vào bức tường không gian ngăn cản, nắm chắc lấy nó.
Nam Cung Cảnh khẽ quát một tiếng, thân thể lại xoay tròn xung quanh.
Lĩnh vực màu trắng quanh thân hắn cũng xoay tròn theo. Bốn bàn tay to màu trắng bỗng nhiên xé ra!
Sắc mặt Thạch Mục đại biến. Nam Cung Cảnh này hành động liên tiếp nhanh như tia chớp, hắn căn bản không kịp ngăn cản.
Không gian huyền hỏa giống như một cái khăn lau vặn vẹo biến hình, kiên trì không được một hít thở, chợt vỡ nát ra.
Thạch Mục chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, thân thể chấn động mạnh. Toàn thân bị chấn động bay ra ngoài, mở miệng phun ra một búng máu nhỏ.
Mây lửa cực lớn ầm ầm vỡ nát, hóa thành vô số hỏa diễm về đột ngột nổ tung bay phía bốn phương tám hướng. Thông đạo không gian lại mở ra.
Ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa từ trong mây lửa vỡ nát hiện ra, quay tròn ở giữa không trung một cái, rồi bay về phía Thạch Mục.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 1249: Uy lực va chạm (1)
10.0/10 từ 10 lượt.