Huyền Giới Chi Môn
Chương 121: Lưỡng bại câu thương
Thời gian dần trôi qua.
Trước đón đỡ hai kích của Tông Uyên, cường giả Tiên Thiên Man tộc, về sau lại dùng Vẫn Thiết Hắc Đao chém giết vô số dũng sĩ đồ đằng cấp Hậu Thiên, Thạch Mục cũng dần nổi danh nơi biên cảnh, được nhân sĩ các nơi gọi là ‘Hỏa Đao’. Chuyện này còn truyền đến tai của không ít dũng sĩ Đồ Đằng bên phía Man tộc.
Vào một ngày nửa năm sau.
Nơi biên cảnh Nhuế Châu, trong một sơn cốc với địa hình hiểm ác, âm thanh binh khí va chạm không ngừng truyền ra, đôi lúc bất chợt xen lẫn vài tiếng kêu thảm thiết. Trên một bãi đất trống bên trong sơn cốc, tám chín gã dũng sĩ Đồ Đằng cao lớn đang chiến đấu kịch liệt với năm gã đệ tử tông môn bên phía Nhân tộc. Thạch Mục thình lình cũng có mặt trong đó. Ngổn ngang trên nền đất chung quanh là hơn hai mươi thi thể, trong đó phần lớn là thành viên Nhân tộc. Đa số những thi thể này không được trọn vẹn đầy đủ, thoạt nhìn như bị dã thú xé nát, chân cụt tay đứt, nội tạng vương vãi đầy đất khiến cho toàn bộ sơn cốc ngập trong mùi máu tanh tưởi, ngửi thấy là muốn nôn ọe.
Thạch Mục cùng hơn mười người trên đường trở về sau khi hoàn thành tập kích cứ điểm Man tộc đã gặp phải mai phục. Mới đầu chỉ có bảy tên dũng sĩ Đồ Đằng xuất hiện cản đường bọn họ. Bên phía Nhân tộc ỷ vào người đông thế mạnh lại thêm phần lớn đều là người trẻ khí thịnh, tự nhiên không dễ chấp nhận việc bỏ chạy. Nào ngờ vừa mới giao thủ không lâu, sơn cốc trước sau liên tiếp nhiều thêm mười gã Man nhân khiến cho cục diện nghịch chuyển. Nhân tộc tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Khi người cầm đầu là Hạ Hầu Huyền, đệ tử nội môn của Thiên Âm Tông ý thức được tình huống không ổn, bọn họ đã mất đi thời cơ thoát thân tốt nhất. Lực lượng Nhân tộc không bằng đối phương lại thêm vừa mới chấp hành nhiệm vụ, thể lực không đủ khiến cho thế trận lập tức nghiêng về một bên. Mặc dù mọi người liều chết hỗ trợ, chém giết vài tên dũng sĩ Đồ Đằng nhưng bọn họ cũng phải bỏ ra cái giá rất đắt.
Lúc này, những người còn sống đều mang thương tích trên người, Thạch Mục cũng không ngoại lệ. Mặt hắn đầy máu, phần lưng hiện rõ vết thương dài chừng hai thước, khiến cho Kim Ti giáp bên trong cũng bị xé rách, máu thịt vương vãi. Tinh huyết thấm ướt y phục, dưới xương sườn cùng trên đùi còn có vài vết cào dài cả gang tay. Nếu không phải họ Thạch kịp thời thúc giục tấm Hồi Xuân Phù Khai Nhi tặng cho, khiến miệng vết thương ngừng đổ máu, giờ phút này chỉ sợ chống đỡ không nổi. Bởi lẽ trong số chín tên dũng sĩ Đồ Đằng còn lại đã có bốn kẻ hợp lực vây công hắn. Dưới tình huống nguy cấp, Thạch Mục quyết đoán sử dụng một tấm Kim Giáp Phù, bất chấp thương thế xử ra thủ đoạn lôi đình chém giết hai đối thủ có tu vi hơi yếu. Cộng thêm Hạ Hầu Huyền một hơi chém giết mấy người mới khiến cục diện dần dần ổn định nhưng thân phận ‘Hỏa Đao’ của họ Thạch cũng vì vậy lộ ra, trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của đối phương.
Hiện tại Thạch Mục thoạt nhìn trấn định tự nhiên, hắc đao trong tay vận chuyển như gió, ngăn cản bốn gã dũng sĩ Đồ Đằng vây công chung quanh thế nhưng trong lòng hắn sớm đã không ngừng tính toán. Giờ phút này, bên phía Nhân tộc ngoại trừ Hạ Hầu Huyền một thân đẫm máu còn có thể miễn cưỡng ứng phó hai gã dũng sĩ Đồ Đằng, còn lại ba gã đệ tử tông môn đã gần như kiệt lực. Một người trong đó đã sớm mất đi cánh tay, hiển nhiên chỉ đang dựa vào chút hy vọng cuối cùng để chèo chống một cách miễn cưỡng. Bốn kẻ vây công Thạch Mục bởi vì kiêng kị hắc đao trong tay hắn, mặt khác nhận ra những nhóm khác đang chiếm thượng phong nên cũng không vội tiến công mà chỉ thi triển chiến thuật câu kéo thời gian.
Thạch Mục hiểu rõ, dưới sự công kích điên cuồng của đối phương, ba gã đệ tử tông môn chỉ sợ không chống đỡ thêm được bao lâu. Đến lúc đó, hắn và Hạ Hầu Huyền sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm. Trong lúc né trái tránh phải, khi đảo mắt nhìn qua cốc khẩu phía xa, hắn liền âm thầm rùng mình. Dựa vào thị lực hơn người, họ Thạch thình lình thấy rõ tại cốc khẩu cách đó mấy trăm trượng, mơ hồ có hơn mười chấm đen đang không ngừng biến lớn, hiển nhiên là đang nhanh chóng tiến đến nơi này. Trong mắt của hắn lóe hiện kim quang, những người kia thình lình đều là dũng sĩ Đồ Đằng của Man tộc!
Nhưng vào lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết hầu như đồng thời vang lên!
Thì ra trường kích trong tay Hạ Hầu Huyền đã xuyên thủng cổ họng của một gã dũng sĩ vây công, khiến đối phương tắt thở tại chỗ nhưng bản thân vị đệ tử Thiên Âm Tông này cũng bị búa đá của một Man nhân bổ trúng phần lưng. Miệng vết thương sâu đến tận xương, máu tươi ồ ạt tuôn ra. Lúc này, tên đệ tử Nhân tộc chỉ còn một tay cũng bị lưỡi búa của dũng sĩ Đồ Đằng phạt ngang nửa người, nội tạng hòa lẫn máu tươi chảy xuôi trên đất, mất mạng đương trường nhưng một kích trước khi chết cũng khiến đối phương trả giá bằng một con mắt. Man nhân độc nhãn mặc kệ khuôn mặt đầm đìa máu tươi, giơ cao búa đá gào thét xông thẳng về phía Hạ Hầu Huyền. Dưới tình huống bị thương, lại phải tiếp tục lấy một địch hai, gã liền lộ vẻ chống đỡ hết nổi.
Thạch Mục âm thầm tính toán, nhìn qua cốc khẩu lần nữa, rốt cuộc hạ quyết tâm, lấy ra tấm Kim Giáp Phù còn lại trên người nắm chặt trong tay. Tiếp đó, hắn khẽ nhoáng thân hình, tránh thoát loan đao bổ ngang của Man nhân cao lớn trước mặt, dựa thế tiến vào chỗ trống do một gã người Man đầu trọc để lộ. Man nhân đầu trọc thấy thế, đôi mắt lập tức đại phóng hung quang, tay phải sắc bén như vuốt gấu khẽ động, mang theo gió thốc mãnh liệt bổ tới vai phải Thạch Mục. Hai gã Man nhân tướng mạo giống nhau như đúc ở phía sau thấy thế cũng nhao nhao vũ động song đao như tay bọ ngựa, mang theo đao khí rét lạnh, một trái một phải phong kín toàn bộ đường lui của họ Thạch. Chỉ thấy tay trái Thạch Mục lóe hiện kim quang. Hắn vỗ mạnh lên người một cái, một tầng kim quang hơi mỏng lập tức bao phủ toàn thân. Tiếp đó, họ Thạch đột nhiên quay người, đánh tới hai gã Man tộc sinh đôi. Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay tỏa ra hồng quang rực rỡ. Mười ba đạo đao ảnh bay đi, không chút để ý đến công kích của Man hán đầu trọc.
“Trảm!”
Ngay lúc hai bên tiếp xúc với nhau Thạch Mục hét lớn một tiếng, điên cuồng vận chuyển chân khí trút vào Vẫn Thiết Hắc Đao. Mười ba ánh đao đỏ như lửa đột nhiên hợp lại thành một trường đao rực lửa dài hơn một trượng chém thẳng xuống đầu một gã Man nhân bên trái như tia chớp.
Tên Man nhân sinh đôi kia hoảng sợ lập tức đưa hai cánh tay đang cầm đao lên che trước người.
Rắc!
Song đao trực tiếp bị chém gãy, thế đao không dừng lại mà bổ thẳng xuống.
Phốc!
Thủ cấp của gã bay ra ngoài, thi thể bị mất đầu vẫn đứng sừng sững tại chỗ, máu tươi từ cái cổ trống không phun ra như suối. Toàn bộ quá trình diễn ra chớp nhoáng, liền một mạch không hề có một chút ngập ngừng. Cùng lúc này, hai ánh đao và một trảo hình tay gấu cũng đồng thời đánh lên người hắn.
“Phanh, phanh” mấy tiếng trầm đục.
“Xoẹt” tiếng xé gió sắc nhọn.
Một khối không khí màu trắng từ trong miệng Thạch Mục bắn ra. Tên Man tộc kia ở quá gần tránh không kịp, lồng ngực bị đánh trúng.
Oanh!
Ngực tên Man nhân xuất hiện một lỗ máu to như cối xay gió, không kịp kêu lên tiếng nào, thi thể đổ xuống đất. Ngay sau đó, Vẫn Thiết Hắc Đao trên tay phải xoay chuyển, mấy đạo đao ảnh màu đen lập tức chặn đứng thế công của tên Man nhân đầu trọc. Tay trái cũng không ngừng nghỉ mà đánh ra Toái Thạch Quyền đối kích với thế đao của tên Man nhân to lớn bên cạnh. Rất nhanh, Thạch Mục và hai tên Man tộc kia đều tách ra, lùi lại phía sau vài trượng mới ổn định lại thân hình. Sắc mặt Thạch Mục lại trắng bệch ra vài phần, bất kể là thể lực hay pháp lực đều sắp cạn kiệt, nhưng Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay vẫn chắn ngang trước người, mặt đao lượn lờ màu đỏ như muốn phát động tấn công. Tên Man nhân cao lớn và tên đầu trọc đều lộ ra vẻ sợ hãi trong ánh mắt, hai người nhìn nhau rồi lùi lại vài bước cho đến khi cách Thạch Mục hơn mười trượng mới dừng lại. Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Thạch Mục giật mình trong lòng, hai gã đệ tử tông môn đã ngã xuống trong vũng máu. May là khi hai người chết thì đều liều mạng phản kích lại hai gã dũng sĩ Đồ Đằng, làm một tên chết một tên bị thương. Tên dũng sĩ Đồ Đằng bị thương kia không hề để ý đến thương thế trước ngực mà lao thẳng tới vây công Hạ Hầu Huyền, hình thành thế ba mặt giáp công. Tình cảnh Hạ Hầu Huyền trở nên nguy cấp vô cùng.
Ngay lúc này, Thạch Mục nhảy lên một bước, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay chém ra mười ba đạo đao ảnh về phía tên dũng sĩ Đồ Đằng bị thương vừa chạy đến vây công Hạ Hầu Huyền. Tên Man nhân cao lớn và tên đầu trọc thấy thế hét lên một tiếng rồi vội vàng đuổi theo. Hạ Hầu Huyền thấy ba gã Man tộc lao tới vây công, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, trường kích trong tay nổi lên hắc quang, hai tay huy động kích giữ không trung vẽ lên vài đạo hồ quang quỷ dị. Nháy mắt đã đâm tới cổ họng tên Man nhân chột mắt, hoàn toàn không hề để ý tới hai tên Man tộc đang đánh về phía mình, hiển nhiên ôm hy vọng lưỡng bại câu thương.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Lại tiếng hét thảm truyền đến.
Bảo kích trong tay Hạ Hầu Huyền đâm xuyên qua cổ họng tên Man nhân độc nhãn. Đồng thời hắn cũng bị tên Man nhân còn lại dùng búa đá chém thành hai đoạn, máu tươi nội tạng trong bụng rơi vãi đầy đất.
“Hặc hặc, Đột Duyên đại nhân đang dẫn theo viện binh đến đây. Hôm nay là ngày chết của ngươi đấy Hỏa Đao.” Tên Man nhân đầu trọc vừa bị kinh sợ, nhưng khi nhìn thấy hơn mười bóng người đang vọt tới phía sau lưng Thạch Mục thì lập tức vui mừng cười lên.
Hai tên Man nhân còn lại cũng phấn chấn tinh thần, cùng với tên đầu trọc chia làm ba hướng khóa kín các hướng không cho Thạch Mục chạy thoát. Phía trước bị ngăn cản, đằng sau có truy binh, tình huống nguy hiểm vô cùng. Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống, lấy hết mấy tấm Phù Lục công kích trên người ra đồng thời kích phát hết.
“Vù vù” Tiếng xé gió trong lên, cầu lửa, rắn lửa, đất đá, thủy kiếm toàn bộ bắn về phía tên đầu trọc kia. Cùng lúc đó, ngón trỏ tay trái khẽ động, hai đạo ánh sáng trắng sau lưng vọt lên, phát ra tiếng kêu kì quái trong không khí, hướng về hai tên dũng sĩ đồ đằng hai bên lao tới. Đúng là hai thanh Nguyệt Quang Hải Đảm mới luyện. Tên dũng sĩ Đồ Đằng bên trái cầm búa đã cười lạnh một tiếng, khẽ huy động búa trong tay, một làn sóng trắng bay tới nghênh đón tia sáng trắng kia. Tên Man tộc bên phải cũng vung loan đao trong tay lên, đao ảnh trùng điệp làm người xem khó phân biệt được thật giả, cũng vụt lên chặn lại bóng trắng kia. Hai thanh loan đao chưa chạm đến mục tiêu thì phù văn trên đao cũng lóe sáng lên, một tầng hào quang màu tím bao phủ toàn bộ loan đao. Hai gã Man tộc cảm giác được sự dị thường, nhưng chưa kịp hành động gì đã bị hai đoàn màu đỏ như mặt trời bay tới tử sắc hồng quang chói mắt đồng thời kẹp lấy tên dũng sĩ đồ đằng ở giữa.
“Oanh long long” một tiếng nổ mạnh vang lên.
Ba tên Man tộc biến mất không còn bóng dáng, chỗ mà ba người đúng xuất hiện hai cái hỗ to mấy trượng. Thạch Mục đắc thủ xong không dám chần chừ, vội vàng dán một tấm phù lục lên người, toàn thân nhẹ nhàng như gió lướt về phía trước chạy như bay.
Huyền Giới Chi Môn