Huyền Giới Chi Môn
Chương 1161: Một Tiếng Thở Dài (1)
- Đại ca, huynh là vì thiếu tài nguyên nên tu vi mới không có cách nào tiến bộ. Thực ra huynh chỉ cần gia nhập vào Huyền Vũ Tông, với bản lĩnh của huynh nhất định có thể trở thành trưởng lão. Đến lúc đó tài nguyên trong môn phái huynh có thể tùy ý sử dụng. Chưa biết chừng sẽ có ngày huynh có thể tu luyện được đến cảnh giới Địa Giai như trong truyền thuyết đó.
Thạch Ngọc Hoàn nói.
- Địa Giai, đâu có dễ như muội nói chứ.
Thạch Mục khẽ cười, không có ý kiến gì nói.
- Đại ca, muội thật sự không biết trong lòng huynh nghĩ gì nữa. Với tư chất của huynh gia nhập vào Huyền Vũ Tông là chuyện không khó, sao cứ phải ở lại nơi thế tục làm một tướng quân của triều đình chứ!
Thạch Ngọc Hoàn buồn bực nói.
- Nhân sinh tại thế, không cần phải theo đuổi quá nhiều thứ. Ta hiện tại có Tử Nhi, chúng ta tương thân tương ái, bình bình an an, mỹ mãn cả đời không phải là rất tốt sao? Mặc dù gia nhập vào Tông Môn có thể có được thêm chút sức mạnh, nhưng cuộc sống bấp bênh ăn bữa nay lo ngày mai, có gì đáng nói là hạnh phúc chứ.
Thạch Mục nhún vai nói.
- Cổ hủ!
Thạch Ngọc Hoàn bị một chuỗi lời nói của Thạch Mục hỏi ngược lại, không biết nói lại thế nào, đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
Thạch Mục lắc đầu cười, bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Hương trà tươi thơm tràn ngập trong miệng, trong lòng càng cảm thấy yên bình và thỏa mãn.
Có một bóng người trong suốt đứng yên tĩnh ở trong góc nhà.
- Cả đời bình an, thật sự hạnh phúc sao?
Bóng người trong góc kia tự nói một mình.
Thạch Ngọc Hoàn không ở lại lâu trong Thạch Phủ mà rời đi trong ngày luôn.
Đêm đến.
Trên một chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Thạch Phủ, Thạch Mục và Tử Nhi mặc đồ ngủ mỏng nhẹ, ôm nhau trong chăn, nói với nhau những lời yêu đương than mật.
- Phu quân, chàng lần này phụng chỉ đi tiêu diệt Hắc Phong Minh có thuận lợi không? Có gặp nguy hiểm gì không?
Tử Nhi ngẩng đầu lên nhìn Thạch Mục hỏi.
- Rất thuận lợi, đã truy sát được ba tên minh chủ của Hắc Phong Minh. Những kẻ có tên tuổi trong đám thổ phỉ đó cũng bị bắt lại hơn nửa, còn lại đều tháo chạy tứ phía, không còn gì đáng ngại.
Thạch Mục vừa cười vừa nói.
- Ba tên minh chủ? Thiếp nghe nói Hắc Phong Minh có bốn tên minh chủ, giang hồ gọi là “Kỳ Liên Tứ Ác”, sao lại thiếu mất một người?
Tử Nhi có chút hiếu kỳ hỏi.
Tử Nhi nàng ta xuất thân là con của một võ lâm thế gia, đối với chuyện trên giang hồ tất nhiên là biết nhiều hiểu rộng.
- Đại ác, nhị ác, tam ác ba người họ đã bị đền tội. Lúc vây bắt không thấy tứ ác, có lẽ là do trùng hợp hắn đi đâu không có mặt ở đó. Tuy nhiên triều đình đã phát lệnh truy nã, bắt được hắn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Thạch Mục nói.
Tử Nhi gật gật đầu.
- Phu quân, thiếp có một chuyện muốn nói với chàng.
Tử Nhi khẽ cắn khóe môi, ánh mắt long lanh nói.
- Là chuyện gì vậy?
Thạch Mục nhíu mày lại hỏi.
- Thiếp có rồi.
Sắc mặt Tử Nhi bỗng nhiên có chút thẹn thùng, nhẹ nhàng nói.
- Cái gì?
Thạch Mục nghe vậy nhất thời ngẩn ra, dường như nghe chưa rõ.
- Thiếp nói thiếp đã mang trong mình giọt máu của chàng rồi.
Tử Nhi nhẹ nhàng lặp lại một câu.
- Thật sao? Nàng biết từ lúc nào vậy?
Thạch Mục bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô cùng sung sướng nói.
- Vào mấy ngày trước, thiếp cảm thấy trong mình hơi khó chịu nên đi xem đại phu, đại phu nói thiếp đã có hỉ mạch rồi.
Tử Nhi sắc mặt cũng vui mừng nói.
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi.
Thạch Mục xúc động nói năng có chút lộn xộn, ôm chặt Tử Nhi vào lòng.
Cũng không thể trách hắn xúc động như vậy, người tu luyện vốn là hành động nghịch thiên đoạt mệnh, cái giá phải trả là rất hiếm con, tu vi càng cao thì việc này lại càng khó.
Tử Nhi cũng dựa chắc vào nằm trong lòng của Thạch Mục, trong tim hai người đều tràn đầy hạnh phúc.
- Cảm tạ ông trời bảo hộ, ngày mai chúng ta sẽ quay về Thiên Vương Tự ở ngoại thành.
Thạch Mục nói.
Tử Nhi dùng sức gật gật đầu.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Thạch Mục dẫn theo Tử Nhi hành trang gọn nhẹ đi ra khỏi cửa hướng ra ngoại thành đi tới Bỉ Duệ Sơn.
Bỉ Duệ Sơn là một ngôi chùa có tiếng ở ngoại thành, trên núi có nhiều miếu thờ, hương hỏa dồi dào. Nơi đây không chỉ là nơi mà những người dân bình thường tới thăm viếng cửa phật mà đến cả những vương công quý tộc cũng thường lui tới.
Thiên Vương Tự là ngôi chùa to nhất trên Bỉ Duệ Sơn. Lúc này mặc dù là sáng sớm nhưng đã có vô số người tới dâng hương, đi lại không ngớt, tiếng người huyên náo, tay cầm hương nến quỳ lạy lễ phật.
Trong ngoài điện ít nhất cũng có cả ngàn người, hương hỏa cường thịnh khó mà tưởng tượng được.
Thạch Mục và Tử Nhi cũng hòa vào dòng người chúng phật tử đến đại điện, quỳ bái lễ phật, đồng thời cầu bình an hạnh phúc.
Lễ phật xong, hai người không ở lại trong đại điện đông đúc nữa mà đi tản bộ, dạo chơi trên Bỉ Duệ Sơn.
Lúc này đang là đầu hạ, bóng cây rũ xuống, trên núi gió thổi nhè nhẹ thật là thoải mái.
Hai người bước đi chầm chậm nhưng cũng đã đến được sau núi, tầm mắt bỗng nhiên mở rộng khoáng đạt khiến người ta hơi giật mình.
Nơi này lúc này vô cùng vắng vẻ, trừ hai người bọn họ ta thì không nhìn thấy ai khác.
Lại đi thêm một hồi nữa thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Một thác nước treo ở phía trước khe núi, hơi nước, bọt nước bay múa, khung cảnh rất đẹp.
- Tử Nhi, đi một hồi lâu rồi, nàng khát rồi hả? Nước ở dòng suối này rất tốt, ta đi lấy cho nàng một ít nhé.
Thạch Mục ân cần nói.
- Được.
Tử Nhi cười xinh tươi đáp lại.
Thạch Mục trên mình mang theo một bình đựng nước, chân bước xuống một chút nhảy người đi qua mấy chỗ, nhanh chóng đến được bên rìa thác nước, lấy đầy một bình nước mát, đang định quay về thì....
Ngay vào lúc này, phía trước thác nước bỗng nhiên tách ra, một đạo “Loan Đao Điện Xạ” sáng như tuyết bắn ra, chém thẳng vào chỗ hiểm của Thạch Mục.
Kẻ đánh lén là một người đàn ông mặc hắc y, trên mặt bịt khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt hung hãn nhìn ra bốn phía.
Thạch Mục hơi rùng mình, chân giẫm mạnh lên mặt đất, “ầm ầm” một tiếng vang lên, một cục đá lớn đã bị hắn giẫm nổ tung ra, cơ thể tức tốc dồn sức bắn ngược ra tránh né đòn tấn công chí mạng kia.
Tuy tránh được đòn tấn công trực tiếp nhưng Thạch Mục cũng không thể tránh được đao khí và bị một vết thương trên mặt.
- Cao thủ Tiên Thiên!
Trong nháy mắt sắc mặt của Thạch Mục trở nên nghiêm trọng, tay ở vòng eo rút ra một thanh nhuyễn đao mỏng như cánh ve.
Huyền Giới Chi Môn
Thạch Ngọc Hoàn nói.
- Địa Giai, đâu có dễ như muội nói chứ.
Thạch Mục khẽ cười, không có ý kiến gì nói.
- Đại ca, muội thật sự không biết trong lòng huynh nghĩ gì nữa. Với tư chất của huynh gia nhập vào Huyền Vũ Tông là chuyện không khó, sao cứ phải ở lại nơi thế tục làm một tướng quân của triều đình chứ!
Thạch Ngọc Hoàn buồn bực nói.
- Nhân sinh tại thế, không cần phải theo đuổi quá nhiều thứ. Ta hiện tại có Tử Nhi, chúng ta tương thân tương ái, bình bình an an, mỹ mãn cả đời không phải là rất tốt sao? Mặc dù gia nhập vào Tông Môn có thể có được thêm chút sức mạnh, nhưng cuộc sống bấp bênh ăn bữa nay lo ngày mai, có gì đáng nói là hạnh phúc chứ.
Thạch Mục nhún vai nói.
- Cổ hủ!
Thạch Ngọc Hoàn bị một chuỗi lời nói của Thạch Mục hỏi ngược lại, không biết nói lại thế nào, đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
Thạch Mục lắc đầu cười, bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Hương trà tươi thơm tràn ngập trong miệng, trong lòng càng cảm thấy yên bình và thỏa mãn.
Có một bóng người trong suốt đứng yên tĩnh ở trong góc nhà.
- Cả đời bình an, thật sự hạnh phúc sao?
Bóng người trong góc kia tự nói một mình.
Thạch Ngọc Hoàn không ở lại lâu trong Thạch Phủ mà rời đi trong ngày luôn.
Đêm đến.
Trên một chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Thạch Phủ, Thạch Mục và Tử Nhi mặc đồ ngủ mỏng nhẹ, ôm nhau trong chăn, nói với nhau những lời yêu đương than mật.
- Phu quân, chàng lần này phụng chỉ đi tiêu diệt Hắc Phong Minh có thuận lợi không? Có gặp nguy hiểm gì không?
Tử Nhi ngẩng đầu lên nhìn Thạch Mục hỏi.
- Rất thuận lợi, đã truy sát được ba tên minh chủ của Hắc Phong Minh. Những kẻ có tên tuổi trong đám thổ phỉ đó cũng bị bắt lại hơn nửa, còn lại đều tháo chạy tứ phía, không còn gì đáng ngại.
Thạch Mục vừa cười vừa nói.
- Ba tên minh chủ? Thiếp nghe nói Hắc Phong Minh có bốn tên minh chủ, giang hồ gọi là “Kỳ Liên Tứ Ác”, sao lại thiếu mất một người?
Tử Nhi có chút hiếu kỳ hỏi.
Tử Nhi nàng ta xuất thân là con của một võ lâm thế gia, đối với chuyện trên giang hồ tất nhiên là biết nhiều hiểu rộng.
- Đại ác, nhị ác, tam ác ba người họ đã bị đền tội. Lúc vây bắt không thấy tứ ác, có lẽ là do trùng hợp hắn đi đâu không có mặt ở đó. Tuy nhiên triều đình đã phát lệnh truy nã, bắt được hắn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Thạch Mục nói.
Tử Nhi gật gật đầu.
- Phu quân, thiếp có một chuyện muốn nói với chàng.
Tử Nhi khẽ cắn khóe môi, ánh mắt long lanh nói.
- Là chuyện gì vậy?
Thạch Mục nhíu mày lại hỏi.
- Thiếp có rồi.
Sắc mặt Tử Nhi bỗng nhiên có chút thẹn thùng, nhẹ nhàng nói.
- Cái gì?
Thạch Mục nghe vậy nhất thời ngẩn ra, dường như nghe chưa rõ.
- Thiếp nói thiếp đã mang trong mình giọt máu của chàng rồi.
Tử Nhi nhẹ nhàng lặp lại một câu.
- Thật sao? Nàng biết từ lúc nào vậy?
Thạch Mục bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô cùng sung sướng nói.
- Vào mấy ngày trước, thiếp cảm thấy trong mình hơi khó chịu nên đi xem đại phu, đại phu nói thiếp đã có hỉ mạch rồi.
Tử Nhi sắc mặt cũng vui mừng nói.
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi.
Thạch Mục xúc động nói năng có chút lộn xộn, ôm chặt Tử Nhi vào lòng.
Cũng không thể trách hắn xúc động như vậy, người tu luyện vốn là hành động nghịch thiên đoạt mệnh, cái giá phải trả là rất hiếm con, tu vi càng cao thì việc này lại càng khó.
Tử Nhi cũng dựa chắc vào nằm trong lòng của Thạch Mục, trong tim hai người đều tràn đầy hạnh phúc.
- Cảm tạ ông trời bảo hộ, ngày mai chúng ta sẽ quay về Thiên Vương Tự ở ngoại thành.
Thạch Mục nói.
Tử Nhi dùng sức gật gật đầu.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Thạch Mục dẫn theo Tử Nhi hành trang gọn nhẹ đi ra khỏi cửa hướng ra ngoại thành đi tới Bỉ Duệ Sơn.
Bỉ Duệ Sơn là một ngôi chùa có tiếng ở ngoại thành, trên núi có nhiều miếu thờ, hương hỏa dồi dào. Nơi đây không chỉ là nơi mà những người dân bình thường tới thăm viếng cửa phật mà đến cả những vương công quý tộc cũng thường lui tới.
Thiên Vương Tự là ngôi chùa to nhất trên Bỉ Duệ Sơn. Lúc này mặc dù là sáng sớm nhưng đã có vô số người tới dâng hương, đi lại không ngớt, tiếng người huyên náo, tay cầm hương nến quỳ lạy lễ phật.
Trong ngoài điện ít nhất cũng có cả ngàn người, hương hỏa cường thịnh khó mà tưởng tượng được.
Thạch Mục và Tử Nhi cũng hòa vào dòng người chúng phật tử đến đại điện, quỳ bái lễ phật, đồng thời cầu bình an hạnh phúc.
Lễ phật xong, hai người không ở lại trong đại điện đông đúc nữa mà đi tản bộ, dạo chơi trên Bỉ Duệ Sơn.
Lúc này đang là đầu hạ, bóng cây rũ xuống, trên núi gió thổi nhè nhẹ thật là thoải mái.
Hai người bước đi chầm chậm nhưng cũng đã đến được sau núi, tầm mắt bỗng nhiên mở rộng khoáng đạt khiến người ta hơi giật mình.
Nơi này lúc này vô cùng vắng vẻ, trừ hai người bọn họ ta thì không nhìn thấy ai khác.
Lại đi thêm một hồi nữa thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Một thác nước treo ở phía trước khe núi, hơi nước, bọt nước bay múa, khung cảnh rất đẹp.
- Tử Nhi, đi một hồi lâu rồi, nàng khát rồi hả? Nước ở dòng suối này rất tốt, ta đi lấy cho nàng một ít nhé.
Thạch Mục ân cần nói.
- Được.
Tử Nhi cười xinh tươi đáp lại.
Thạch Mục trên mình mang theo một bình đựng nước, chân bước xuống một chút nhảy người đi qua mấy chỗ, nhanh chóng đến được bên rìa thác nước, lấy đầy một bình nước mát, đang định quay về thì....
Ngay vào lúc này, phía trước thác nước bỗng nhiên tách ra, một đạo “Loan Đao Điện Xạ” sáng như tuyết bắn ra, chém thẳng vào chỗ hiểm của Thạch Mục.
Kẻ đánh lén là một người đàn ông mặc hắc y, trên mặt bịt khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt hung hãn nhìn ra bốn phía.
Thạch Mục hơi rùng mình, chân giẫm mạnh lên mặt đất, “ầm ầm” một tiếng vang lên, một cục đá lớn đã bị hắn giẫm nổ tung ra, cơ thể tức tốc dồn sức bắn ngược ra tránh né đòn tấn công chí mạng kia.
Tuy tránh được đòn tấn công trực tiếp nhưng Thạch Mục cũng không thể tránh được đao khí và bị một vết thương trên mặt.
- Cao thủ Tiên Thiên!
Trong nháy mắt sắc mặt của Thạch Mục trở nên nghiêm trọng, tay ở vòng eo rút ra một thanh nhuyễn đao mỏng như cánh ve.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 1161: Một Tiếng Thở Dài (1)
10.0/10 từ 10 lượt.