Huyền Giới Chi Môn
Chương 1117: Bình Định (1)
Lúc này, Đạt Thản đang nằm ở phía trước bỗng nhiên sáng rực lên một trận hỏa quang bao trùm toàn bộ cơ thể to lớn vạm vỡ của hắn.
Ngay sau đó cả người hắn liền bất thình lình đứng lên.
Trong lòng bàn tay của Đạt Thản bùng cháy lên một ngọn hỏa quang, hai tay kéo dài ngọn hỏa quang ra tạo nên một hình trụ “hỏa diễm trường trụ” đỉnh thiên lập địa dài cả trăm trượng.
“Hô” một cơn gió nổi nên, “hỏa diễm trường côn” trong tay Đạt Thản hướng tới “tử sắc cự ngưu” nện mạnh xuống.
- Đây là…..
Trưởng lão râu ngắn thần quang tỏa sáng, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc trong “hỏa diễm trường côn kia” hình như bao bên trong một cây côn kim quang xán lạn khác.
Chốc lát sau, “tử sắc cự ngưu” và “hỏa diễm trường trụ” kia ầm ầm lao vào nhau.
“Ầm ầm ầm”
Âm thanh chấn động trời đất liên tiếp vang lên, trên người của “tử sắc cự ngưu” rung lên từng trận sóng hình tròn không ngừng tấn công ra bốn phía.
Trong khoảng trăm dặm hư không bên trong run rẩy mãnh liệt, trận trận sóng khí cuốn theo cát và đá vụn tấn công như vũ bão vào người xem bốn phía xung quanh.
Mọi người gấp gáp chạy vội tìm chỗ ẩn nấp.
Bên trong “hỏa diệm trường trụ” kim quang sáng rực, sau đó bỗng nhiên chấn động đùng đùng, bên trong hỏa diễm xuất hiện rất nhiều “kim sắc tinh tuyến”.
Sức mạnh của hỏa diễm ngay lập tức tăng gấp mấy lần, trường côn khí thế càng kích ra dài hơn hung hãn ép xuống.
“Tử sắc cự ngưu” nhất thời không đỡ nổi đòn tấn công này, “bang” một tiếng vang lên, đầu vỡ vụn ra.
- Không đúng, đây là phiên….
Trưởng lão râu ngắn khóe mắt muốn nứt ra, vô cùng kinh hãi.
Miệng chưa nói hết câu đã bị “hỏa diễm trường côn” nện mạnh xuống đầu, chìm trong liệt diễm hừng hực, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, thậm chí thần hồn còn bị thiêu đốt thành tro bụi.
Bàn tay của Đạt Thản bỗng nhiên cử động, thu lại hỏa diễm, “hỏa diễm trường côn” trong tay cũng biến mất.
- Các ngươi ngẩn ra đó làm gì, còn không mau xông lên giết chết hắn!
Phương Sách thấy vậy, điên cuồng hét lớn.
Mười mấy vị trưởng lão tuy có do dự một chút nhưng cũng xông lên tấn công Đạt Thản, còn về những người còn lại thì đứng tại chỗ quan sát tình hình.
Mười mấy vị trưởng lão này vẫn chưa xông được đến trước Đạt Thản liền phải nghênh đón vô số “hỏa diễm chưởng ảnh” đang sáng rực như cơn mưa sao băng ầm ầm kéo tới.
“Ầm ầm ầm” một trận âm thanh cực lớn vang lên, giữa không trung một quả cầu lửa khổng lồ bùng nổ ra từng mảnh như mặt trời chói sáng.
Theo đó, mười mấy đạo thân ảnh tối đen như mực từ giữa không trung rơi xuống đập vào mặt đất.
Lúc này, toàn bộ ngời của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc tất cả đứng ngưng lại, nhìn nhau cúi xuống, không còn ai giám xông lên trước đánh nữa.
Phương Hối trưởng lão thấy vậy, muốn xông lên nhưng lại bị hắc nhân ảnh kia quấn đấu, không thoát ra được.
- Phương Sách to gan, ngươi tưởng rằng dựa vào đám phế vật này liền có thể đánh lén bản tướng sao?
Đạt Thản trợn mắt phẫn nộ, lớn giọng quát mắng.
Đạt Thản vừa dứt lời, trong lòng bàn tay đột nhiên rực sáng lên “xích kim sắc hỏa diễm”. Trong nháy mắt đã mang vị trưởng lão râu ngắn kia nuốt sống vào trong, trưởng lão râu ngắn một tiếng kêu thảm cũng không kịp kêu lên, ngay cả thần hồn cũng bị thiêu đốt thành tro bụi.
Đang trong thời khắc mọi người vô cùng kinh hãi thì trên tế đàn, hào quang lóe sáng, hạ xuống một đạo nhân ảnh.
- Phương Đạt, tên phản đồ ngươi sao còn dám vác mặt quay về đây?
Phương Sách nhìn thấy hình dáng của nhân ảnh kia, lập tức quát lớn.
- Phương Đạt là ta mang trở về đó. Sau này, tộc trưởng của Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc chính là Phương Đạt.
Phương Đạt không nói lời nào mà là Đạt Thản đột nhiên mở miệng nói.
- Cái gì?
Phương Sách miệng cất tiếng kinh ngạc, sắc mặt liền biến đổi.
- So với ngươi, tư chất thiên phú của Phương Đạt cao hơn nhiều, đồng thời hắn so với ngươi lại càng có thành tín. Thiên Đình nguyện ý phò trợ hắn lên làm tộc trưởng của Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc.
Đạt Thản nói.
Phương Sách gương mặt biểu hiện bất ngờ không thể tin được, nhìn sang Phương Đạt.
- Ngươi thua rồi.
Phương Đạt gương mặt giễu cợt nói ra.
- Đây không thể nào…..các người sao có thể chọn hắn. Phương Đạt chỉ là một tên phế vật, là bại tướng dưới tay ta mà thôi. Các người không thể vứt bỏ ta mà đi chọn hắn được. Không thể nào…!
Phương Sách trong miệng liên tục gào nói.
- Hừm! ngày đó nếu không phải trên người ngươi mang báu vật của tộc, ngươi thật sự tưởng rằng ngươi có thể thẳng nổi ta sao? Mấy năm nay ngươi ở trong tộc hưởng thụ không biết bao nhiêu sự bồi dưỡng, còn ta lại có thể có được bao nhiêu tài nguyên chứ?
- Nay ngươi và ta công lực đều cùng cấp Thánh Giai hậu kỳ, nếu luận về thiên tư ai mạnh ai yếu chẳng phải vừa nhìn là biết liền sao?
Phương Đạt cười lạnh nói.
- Đạt Thản thần tướng, ta bằng lòng mang hai phần tài nguyên…..à không, mang chín phần mười tài nguyên trong tộc, toàn bộ đều dâng lên cho Thiên Đình. Chỉ cầu xin thần tướng ngài giúp ta trở thành tộc trưởng, đến lúc đó ta nhất định toàn tâm toàn ý trung thành phục vụ Thiên Đình.
- Ta đến tổ phụ của mình cũng đã bán rẻ cho các người, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ chứng minh lòng trung thành của ta đối với Thiên Đình sao?
Phương Sách như điên loạn gào lên nói.
Lời hắn vừa nói xong, vô ý phát ra một tiếng nổ bùng có uy lực cực mạnh làm cho toàn bộ Tử Tinh Ma Ngưu Tộc đều chấn động.
Phương Hối trưởng lão đang giao chiến với hắc nhân ảnh, mặt mày cau có, một kiếm tách ra khỏi hắc nhân ảnh, quay người đáp xuống đứng trên tế đàn. Hắc nhân ảnh kia cũng không đuổi theo nữa.
- Phương Sách, ngươi vừa rồi mới nói cái gì?
Một vị trưởng lão thân hình cao gầy, hai mắt trợn tròn, vô cùng kinh ngạc hỏi.
- Là ngươi? Là ngươi bán đứng tộc trưởng?
Một vị trưởng lão khác trong hai mắt hỏa diễm bừng bừng, lớn tiếng chất vấn.
Bốn phía xung quanh tế đàn tiếng mắng mỏ vang lên, toàn bộ tia tức giận chỉ thẳng vào Phương Sách.
Huyền Giới Chi Môn
Ngay sau đó cả người hắn liền bất thình lình đứng lên.
Trong lòng bàn tay của Đạt Thản bùng cháy lên một ngọn hỏa quang, hai tay kéo dài ngọn hỏa quang ra tạo nên một hình trụ “hỏa diễm trường trụ” đỉnh thiên lập địa dài cả trăm trượng.
“Hô” một cơn gió nổi nên, “hỏa diễm trường côn” trong tay Đạt Thản hướng tới “tử sắc cự ngưu” nện mạnh xuống.
- Đây là…..
Trưởng lão râu ngắn thần quang tỏa sáng, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc trong “hỏa diễm trường côn kia” hình như bao bên trong một cây côn kim quang xán lạn khác.
Chốc lát sau, “tử sắc cự ngưu” và “hỏa diễm trường trụ” kia ầm ầm lao vào nhau.
“Ầm ầm ầm”
Âm thanh chấn động trời đất liên tiếp vang lên, trên người của “tử sắc cự ngưu” rung lên từng trận sóng hình tròn không ngừng tấn công ra bốn phía.
Trong khoảng trăm dặm hư không bên trong run rẩy mãnh liệt, trận trận sóng khí cuốn theo cát và đá vụn tấn công như vũ bão vào người xem bốn phía xung quanh.
Mọi người gấp gáp chạy vội tìm chỗ ẩn nấp.
Bên trong “hỏa diệm trường trụ” kim quang sáng rực, sau đó bỗng nhiên chấn động đùng đùng, bên trong hỏa diễm xuất hiện rất nhiều “kim sắc tinh tuyến”.
Sức mạnh của hỏa diễm ngay lập tức tăng gấp mấy lần, trường côn khí thế càng kích ra dài hơn hung hãn ép xuống.
“Tử sắc cự ngưu” nhất thời không đỡ nổi đòn tấn công này, “bang” một tiếng vang lên, đầu vỡ vụn ra.
- Không đúng, đây là phiên….
Trưởng lão râu ngắn khóe mắt muốn nứt ra, vô cùng kinh hãi.
Miệng chưa nói hết câu đã bị “hỏa diễm trường côn” nện mạnh xuống đầu, chìm trong liệt diễm hừng hực, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, thậm chí thần hồn còn bị thiêu đốt thành tro bụi.
Bàn tay của Đạt Thản bỗng nhiên cử động, thu lại hỏa diễm, “hỏa diễm trường côn” trong tay cũng biến mất.
- Các ngươi ngẩn ra đó làm gì, còn không mau xông lên giết chết hắn!
Phương Sách thấy vậy, điên cuồng hét lớn.
Mười mấy vị trưởng lão tuy có do dự một chút nhưng cũng xông lên tấn công Đạt Thản, còn về những người còn lại thì đứng tại chỗ quan sát tình hình.
Mười mấy vị trưởng lão này vẫn chưa xông được đến trước Đạt Thản liền phải nghênh đón vô số “hỏa diễm chưởng ảnh” đang sáng rực như cơn mưa sao băng ầm ầm kéo tới.
“Ầm ầm ầm” một trận âm thanh cực lớn vang lên, giữa không trung một quả cầu lửa khổng lồ bùng nổ ra từng mảnh như mặt trời chói sáng.
Theo đó, mười mấy đạo thân ảnh tối đen như mực từ giữa không trung rơi xuống đập vào mặt đất.
Lúc này, toàn bộ ngời của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc tất cả đứng ngưng lại, nhìn nhau cúi xuống, không còn ai giám xông lên trước đánh nữa.
Phương Hối trưởng lão thấy vậy, muốn xông lên nhưng lại bị hắc nhân ảnh kia quấn đấu, không thoát ra được.
- Phương Sách to gan, ngươi tưởng rằng dựa vào đám phế vật này liền có thể đánh lén bản tướng sao?
Đạt Thản trợn mắt phẫn nộ, lớn giọng quát mắng.
Đạt Thản vừa dứt lời, trong lòng bàn tay đột nhiên rực sáng lên “xích kim sắc hỏa diễm”. Trong nháy mắt đã mang vị trưởng lão râu ngắn kia nuốt sống vào trong, trưởng lão râu ngắn một tiếng kêu thảm cũng không kịp kêu lên, ngay cả thần hồn cũng bị thiêu đốt thành tro bụi.
Đang trong thời khắc mọi người vô cùng kinh hãi thì trên tế đàn, hào quang lóe sáng, hạ xuống một đạo nhân ảnh.
- Phương Đạt, tên phản đồ ngươi sao còn dám vác mặt quay về đây?
Phương Sách nhìn thấy hình dáng của nhân ảnh kia, lập tức quát lớn.
- Phương Đạt là ta mang trở về đó. Sau này, tộc trưởng của Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc chính là Phương Đạt.
Phương Đạt không nói lời nào mà là Đạt Thản đột nhiên mở miệng nói.
- Cái gì?
Phương Sách miệng cất tiếng kinh ngạc, sắc mặt liền biến đổi.
- So với ngươi, tư chất thiên phú của Phương Đạt cao hơn nhiều, đồng thời hắn so với ngươi lại càng có thành tín. Thiên Đình nguyện ý phò trợ hắn lên làm tộc trưởng của Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc.
Đạt Thản nói.
Phương Sách gương mặt biểu hiện bất ngờ không thể tin được, nhìn sang Phương Đạt.
- Ngươi thua rồi.
Phương Đạt gương mặt giễu cợt nói ra.
- Đây không thể nào…..các người sao có thể chọn hắn. Phương Đạt chỉ là một tên phế vật, là bại tướng dưới tay ta mà thôi. Các người không thể vứt bỏ ta mà đi chọn hắn được. Không thể nào…!
Phương Sách trong miệng liên tục gào nói.
- Hừm! ngày đó nếu không phải trên người ngươi mang báu vật của tộc, ngươi thật sự tưởng rằng ngươi có thể thẳng nổi ta sao? Mấy năm nay ngươi ở trong tộc hưởng thụ không biết bao nhiêu sự bồi dưỡng, còn ta lại có thể có được bao nhiêu tài nguyên chứ?
- Nay ngươi và ta công lực đều cùng cấp Thánh Giai hậu kỳ, nếu luận về thiên tư ai mạnh ai yếu chẳng phải vừa nhìn là biết liền sao?
Phương Đạt cười lạnh nói.
- Đạt Thản thần tướng, ta bằng lòng mang hai phần tài nguyên…..à không, mang chín phần mười tài nguyên trong tộc, toàn bộ đều dâng lên cho Thiên Đình. Chỉ cầu xin thần tướng ngài giúp ta trở thành tộc trưởng, đến lúc đó ta nhất định toàn tâm toàn ý trung thành phục vụ Thiên Đình.
- Ta đến tổ phụ của mình cũng đã bán rẻ cho các người, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ chứng minh lòng trung thành của ta đối với Thiên Đình sao?
Phương Sách như điên loạn gào lên nói.
Lời hắn vừa nói xong, vô ý phát ra một tiếng nổ bùng có uy lực cực mạnh làm cho toàn bộ Tử Tinh Ma Ngưu Tộc đều chấn động.
Phương Hối trưởng lão đang giao chiến với hắc nhân ảnh, mặt mày cau có, một kiếm tách ra khỏi hắc nhân ảnh, quay người đáp xuống đứng trên tế đàn. Hắc nhân ảnh kia cũng không đuổi theo nữa.
- Phương Sách, ngươi vừa rồi mới nói cái gì?
Một vị trưởng lão thân hình cao gầy, hai mắt trợn tròn, vô cùng kinh ngạc hỏi.
- Là ngươi? Là ngươi bán đứng tộc trưởng?
Một vị trưởng lão khác trong hai mắt hỏa diễm bừng bừng, lớn tiếng chất vấn.
Bốn phía xung quanh tế đàn tiếng mắng mỏ vang lên, toàn bộ tia tức giận chỉ thẳng vào Phương Sách.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 1117: Bình Định (1)
10.0/10 từ 10 lượt.