Huyền Giới Chi Môn
Chương 1036: Đảm bảo (2)
Thạch Mục nhướng mày.
- Người nào lớn lối như vậy? Nơi này chính là Phượng Dực Thành.
Sắc mặt Thư Hữu Kim cũng trầm xuống.
Tiếng bước chân rất nhanh đã leo lên tới tầng cao nhất. Người đi trước tiên là một nam tử còn trẻ, toàn thân mặc trường bào kim sắc, đường viền hoa đỏ đậm. Phía trên thêu hình một con phượng cực lớn. Không ngờ là trang phục của Thiên Phượng Nhất Tộc.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Hóa ra là người của Thiên Phượng Nhất Tộc. Hơn nữa còn là dòng chính. Thảo nào ngông cuồng như thế.
Đi tới Phượng Dực Thành hai ngày, hắn cũng có thêm hiểu biết đối với Thiên Phượng Nhất Tộc.
Trang phục màu vàng là trang phục chỉ có con cháu dòng chính trong Thiên Phượng Nhất Tộc mới mặc. Con cháu bình thường đều mặc trang phục màu đỏ.
Người thanh niên mặc áo bào màu vàng này có diện mạo cũng không phải khó coi. Chỉ là vẻ mặt kiêu ngạo, khiến người ta khó có thể sinh ra thiện cảm. Tu vi thật ra vẫn tính là được. Đã đạt đến tu vi Thánh Giai trung kỳ.
Còn có mấy người đi theo phía sau người này. Ngoại trừ một người lông mày rậm, cường tráng mặc giáp đỏ ra, những người còn lại đều toàn thân mặc áo bào màu tím, hai mắt hiện ra màu tím nhạt.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trăn.
Lúc này ánh mắt Phương Trăn nhìn chằm chằm về phía mấy người mặc áo bào tím, thân thể cứng ngắc, hai tay nắm thật chặt.
Mấy người mặc áo bào tím cũng nhìn thấy được Phương Trăn, thần sắc đều biến đổi.
- Tiểu nhị, bản thiếu gia nói ngươi không nghe được sao? Bảo những người này đều nhanh cút đi. Tầng này bản thiếu gia bao!
Ánh mắt người thanh niên mặc áo bào màu vàng nhìn xung quanh mấy lần, lạnh giọng nói.
Những người đang ăn cơm ở trên lầu nhìn thấy người thanh niên mặc áo bào màu vàng trên người quần áo và trang sức, sắc mặt mỗi người đại biến, vội vàng rời khỏi, trong khoảnh khắc đi được sạch sẽ.
Chỉ có Thạch Mục mấy người yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, không chút nào động, dễ làm cho người khác chú ý vô cùng.
- Mấy người các ngươi tai điếc hay sao? Muốn sống thì nhanh cút xuống. Bữa cơm này bản thiếu gia mời.
Người thanh niên mặc áo bào màu vàng nhìn về phía mấy người Thạch Mục, bộ dạng kiêu ngạo hống hách.
- Nghe tiếng Thiên Phượng Nhất Tộc là một trong ba tộc lớn tinh vực Thiên Hà đã lâu. Mấy người chúng ta tới chúc mừng đại điển thánh nữ Thiên Phượng Nhất Tộc tiếp nhận chức vụ. Các hạ thân là con cháu dòng chính của Thiên Phượng Nhất Tộc, không ngờ đãi khách như vậy. Thực sự nghe danh không bằng gặp mặt.
Thư Hữu Kim phất tay lấy ra một cái quạt giấy.
Phạch.
Trên mặt chiếc quạt có khắc hình một con chuột màu vàng, trong lòng đang ôm một kim nguyên bảo thật lớn. Thoạt nhìn có chút khả yêu, buồn cười.
- Đúng vậy. Tầng lầu này có không gian lớn như vậy, chẳng lẽ còn ngồi không được mấy người các ngươi? A, ta biết. Mỗi người các ngươi đều thuộc họ nhà heo. Tướng ăn tương đối khó coi. Cho nên mới không dám ăn cái gì ở trước mặt người khác, có đúng hay không?
Thải Nhi cười khanh khách nói.
- Con chim ngu xuẩn nhà ngươi nói cái gì! Đâm đầu vào chỗ chết sao!
Người thanh niên mặc áo bào màu vàng giận dữ, trên người có ánh sáng màu đỏ lóe lên.
- Thiếu gia bớt giận.
Người đại hán mày rậm mặc áo giáp đỏ đứng bên cạnh nhìn chiếc quạt giấy trong tay Thư Hữu Kim chợt biến sắc. Hắn khẽ nói nhỏ ở bên tai của người thanh niên mặc áo bào màu vàng vài câu.
Ánh mắt của người thanh niên mặc áo bào màu vàng rơi vào chiếc quạt giấy trong tay Thư Hữu Kim, biến sắc, thốt ra:
- Thương hội Kim Thử!
Mấy người áo bào tím kia đều chú ý tới quạt giấy trong tay Thư Hữu Kim, sắc mặt cũng biến đổi.
- Triệu Dịch huynh, hôm nay nhận được ngươi khoản đãi, trong lòng cảm thấy rất cảm kích. Chẳng qua là ăn một bữa cơm, ngược lại cũng không cần tranh giành làm gì.
Một thiếu niên có gương mặt như phù hoa từ trong mấy người áo bào tím đi ra, cười ha hả nói.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn liếc mắt nhìn về phía Phương Trăn, trên mặt hiện lên một tia lo lắng.
Sắc mặt người thanh niên mặc áo bào màu vàng biến đổi. Một lát sau hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được rồi. Xem như nể mặt Phương huynh. Hừ!
Tiểu nhị đứng bên cạnh đầu đầy mồ hôi. Lúc này hắn sắc mặt cuối cùng cũng dễ coi một chút. Hắn vội vàng nhiệt tình dẫn theo đám người của người thanh niên mặc áo bào màu vàng đi về phía một cái bàn khác.
Người thanh niên trên mặt có phù hoa kai dừng lại một chút, nhìn về phía Phương Trăn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc khác thường, sau đó nói:
- Phương Trăn, không ngờ ngươi năm đó rời khỏi gia tộc, đã đến Phượng Dực Thành. Chẳng lẽ cũng đến vì đại điển sao?
- Ngươi có thể tới Phượng Dực Thành, lẽ nào ta lại không thể tới sao?
Phương Trăn hừ lạnh một tiếng, nói.
Người thanh niên này châm chọc mỉm cười nói. Sau đó hắn không tiếp tục liếc mắt nhìn Phương Trăn nữa, xoay người đi về phía đám người của người thanh niên mặc áo bào màu vàng.
- Người này chính là Phương Sách trước đó ngươi đã nói tới sao?
Thạch Mục đưa mắt nhìn về phía người thanh niên kia, nói.
- Không sai. Hắn và ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Hắn đại biểu cho Tử Tình Ma Ngưu Nhất Tộc tới đây tham gia đại điển.
Phương Trăn gật đầu.
Thạch Mục lắc đầu cười. Tu vi của người kia tuy rằng đạt tới Thánh Giai hậu kỳ, nhưng khí tức di chuyển rất lợi hại. Rõ ràng là gần đây cứng rắn tăng lên. Nếu như động thủ thật sự, sợ rằng còn không bằng một người Thánh Giai trung kỳ.
Hai mắt Thư Hữu Kim hơi nheo lại, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Phương Sách kia nhìn thế nào cũng giống như một bọc mủ. Xem ra lần này hắn tài trợ cho Phương Trăn, thật sự làm đúng rồi.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Thạch Mục, hai tay chà xát ở trước người.
Thạch Mục thực sự là phúc tinh của hắn. Gặp phải Thạch Mục, mọi chuyện đều đặc biệt thuận lợi.
......
Huyền Giới Chi Môn
- Người nào lớn lối như vậy? Nơi này chính là Phượng Dực Thành.
Sắc mặt Thư Hữu Kim cũng trầm xuống.
Tiếng bước chân rất nhanh đã leo lên tới tầng cao nhất. Người đi trước tiên là một nam tử còn trẻ, toàn thân mặc trường bào kim sắc, đường viền hoa đỏ đậm. Phía trên thêu hình một con phượng cực lớn. Không ngờ là trang phục của Thiên Phượng Nhất Tộc.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Hóa ra là người của Thiên Phượng Nhất Tộc. Hơn nữa còn là dòng chính. Thảo nào ngông cuồng như thế.
Đi tới Phượng Dực Thành hai ngày, hắn cũng có thêm hiểu biết đối với Thiên Phượng Nhất Tộc.
Trang phục màu vàng là trang phục chỉ có con cháu dòng chính trong Thiên Phượng Nhất Tộc mới mặc. Con cháu bình thường đều mặc trang phục màu đỏ.
Người thanh niên mặc áo bào màu vàng này có diện mạo cũng không phải khó coi. Chỉ là vẻ mặt kiêu ngạo, khiến người ta khó có thể sinh ra thiện cảm. Tu vi thật ra vẫn tính là được. Đã đạt đến tu vi Thánh Giai trung kỳ.
Còn có mấy người đi theo phía sau người này. Ngoại trừ một người lông mày rậm, cường tráng mặc giáp đỏ ra, những người còn lại đều toàn thân mặc áo bào màu tím, hai mắt hiện ra màu tím nhạt.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trăn.
Lúc này ánh mắt Phương Trăn nhìn chằm chằm về phía mấy người mặc áo bào tím, thân thể cứng ngắc, hai tay nắm thật chặt.
Mấy người mặc áo bào tím cũng nhìn thấy được Phương Trăn, thần sắc đều biến đổi.
- Tiểu nhị, bản thiếu gia nói ngươi không nghe được sao? Bảo những người này đều nhanh cút đi. Tầng này bản thiếu gia bao!
Ánh mắt người thanh niên mặc áo bào màu vàng nhìn xung quanh mấy lần, lạnh giọng nói.
Những người đang ăn cơm ở trên lầu nhìn thấy người thanh niên mặc áo bào màu vàng trên người quần áo và trang sức, sắc mặt mỗi người đại biến, vội vàng rời khỏi, trong khoảnh khắc đi được sạch sẽ.
Chỉ có Thạch Mục mấy người yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, không chút nào động, dễ làm cho người khác chú ý vô cùng.
- Mấy người các ngươi tai điếc hay sao? Muốn sống thì nhanh cút xuống. Bữa cơm này bản thiếu gia mời.
Người thanh niên mặc áo bào màu vàng nhìn về phía mấy người Thạch Mục, bộ dạng kiêu ngạo hống hách.
- Nghe tiếng Thiên Phượng Nhất Tộc là một trong ba tộc lớn tinh vực Thiên Hà đã lâu. Mấy người chúng ta tới chúc mừng đại điển thánh nữ Thiên Phượng Nhất Tộc tiếp nhận chức vụ. Các hạ thân là con cháu dòng chính của Thiên Phượng Nhất Tộc, không ngờ đãi khách như vậy. Thực sự nghe danh không bằng gặp mặt.
Thư Hữu Kim phất tay lấy ra một cái quạt giấy.
Phạch.
Trên mặt chiếc quạt có khắc hình một con chuột màu vàng, trong lòng đang ôm một kim nguyên bảo thật lớn. Thoạt nhìn có chút khả yêu, buồn cười.
- Đúng vậy. Tầng lầu này có không gian lớn như vậy, chẳng lẽ còn ngồi không được mấy người các ngươi? A, ta biết. Mỗi người các ngươi đều thuộc họ nhà heo. Tướng ăn tương đối khó coi. Cho nên mới không dám ăn cái gì ở trước mặt người khác, có đúng hay không?
Thải Nhi cười khanh khách nói.
- Con chim ngu xuẩn nhà ngươi nói cái gì! Đâm đầu vào chỗ chết sao!
Người thanh niên mặc áo bào màu vàng giận dữ, trên người có ánh sáng màu đỏ lóe lên.
- Thiếu gia bớt giận.
Người đại hán mày rậm mặc áo giáp đỏ đứng bên cạnh nhìn chiếc quạt giấy trong tay Thư Hữu Kim chợt biến sắc. Hắn khẽ nói nhỏ ở bên tai của người thanh niên mặc áo bào màu vàng vài câu.
Ánh mắt của người thanh niên mặc áo bào màu vàng rơi vào chiếc quạt giấy trong tay Thư Hữu Kim, biến sắc, thốt ra:
- Thương hội Kim Thử!
Mấy người áo bào tím kia đều chú ý tới quạt giấy trong tay Thư Hữu Kim, sắc mặt cũng biến đổi.
- Triệu Dịch huynh, hôm nay nhận được ngươi khoản đãi, trong lòng cảm thấy rất cảm kích. Chẳng qua là ăn một bữa cơm, ngược lại cũng không cần tranh giành làm gì.
Một thiếu niên có gương mặt như phù hoa từ trong mấy người áo bào tím đi ra, cười ha hả nói.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn liếc mắt nhìn về phía Phương Trăn, trên mặt hiện lên một tia lo lắng.
Sắc mặt người thanh niên mặc áo bào màu vàng biến đổi. Một lát sau hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được rồi. Xem như nể mặt Phương huynh. Hừ!
Tiểu nhị đứng bên cạnh đầu đầy mồ hôi. Lúc này hắn sắc mặt cuối cùng cũng dễ coi một chút. Hắn vội vàng nhiệt tình dẫn theo đám người của người thanh niên mặc áo bào màu vàng đi về phía một cái bàn khác.
Người thanh niên trên mặt có phù hoa kai dừng lại một chút, nhìn về phía Phương Trăn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc khác thường, sau đó nói:
- Phương Trăn, không ngờ ngươi năm đó rời khỏi gia tộc, đã đến Phượng Dực Thành. Chẳng lẽ cũng đến vì đại điển sao?
- Ngươi có thể tới Phượng Dực Thành, lẽ nào ta lại không thể tới sao?
Phương Trăn hừ lạnh một tiếng, nói.
Người thanh niên này châm chọc mỉm cười nói. Sau đó hắn không tiếp tục liếc mắt nhìn Phương Trăn nữa, xoay người đi về phía đám người của người thanh niên mặc áo bào màu vàng.
- Người này chính là Phương Sách trước đó ngươi đã nói tới sao?
Thạch Mục đưa mắt nhìn về phía người thanh niên kia, nói.
- Không sai. Hắn và ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Hắn đại biểu cho Tử Tình Ma Ngưu Nhất Tộc tới đây tham gia đại điển.
Phương Trăn gật đầu.
Thạch Mục lắc đầu cười. Tu vi của người kia tuy rằng đạt tới Thánh Giai hậu kỳ, nhưng khí tức di chuyển rất lợi hại. Rõ ràng là gần đây cứng rắn tăng lên. Nếu như động thủ thật sự, sợ rằng còn không bằng một người Thánh Giai trung kỳ.
Hai mắt Thư Hữu Kim hơi nheo lại, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Phương Sách kia nhìn thế nào cũng giống như một bọc mủ. Xem ra lần này hắn tài trợ cho Phương Trăn, thật sự làm đúng rồi.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Thạch Mục, hai tay chà xát ở trước người.
Thạch Mục thực sự là phúc tinh của hắn. Gặp phải Thạch Mục, mọi chuyện đều đặc biệt thuận lợi.
......
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 1036: Đảm bảo (2)
10.0/10 từ 10 lượt.