Huyền Giới Chi Môn
Chương 1010: Một mình đi tới (2)
Bạch Hồng lớn tiếng nói.
- Đúng vậy!
- Đại trưởng lão, cuộc sống an ổn này có được không dễ dàng. Vẫn mong đại trưởng lão nghĩ lại!
Mấy động chủ khác cũng mồm năm miệng mười, đều nói lời phản đối. Chỉ có một hai động chủ không nói gì.
Đại trưởng lão quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Mục, lộ ra một thần sắc bất đắc dĩ.
- Các vị, chuyện này cũng không phải là ý của đại trưởng lão. Đề nghị tham gia đại điển của Thiên Phượng Nhất Tộc, là ta.
Thạch Mục trầm mặc một chút, sau đó đứng dậy, mở miệng nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả động chủ xoay chuyển, đều rơi vào trên người Thạch Mục.
Lại nói tiếp, mười năm trước Thạch Mục gia nhập Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, sau đó bế quan lâu không ra, rất ít khi lộ diện ở trong tộc. Tuy rằng những động chủ biết chuyện này, nhưng đối với hắn cũng không mấy quen thuộc.
Lúc này nhìn thấy Thạch Mục đứng ra, tám người ở đây lộ ra thần sắc khác nhau. Chỉ có điều nhìn ra được đám người đại trưởng lão vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói gì.
- Thảo nào. Loại chủ ý này cũng chỉ có Thạch Mục trưởng lão có thể nghĩ ra.
Thấy không có một người nào nói chuyện, Bạch Phi cười lạnh một tiếng nói.
- Các vị trưởng lão, các vị động chủ, lại nghe ta nói một lời. Những năm gần đây, tấn công của Thiên Đình đối với tinh vực Thiên Hà càng ngày càng nhanh hơn. Mặc dù có ba tộc Thiên Phượng, Địa Long, Bàn Quy ở tiền tuyến chống đỡ, nhưng thực lực của Thiên Đình mạnh mẽ vượt xa so với sự tưởng tượng của chúng ta. Ba tộc sớm muộn sẽ có một ngày không chống đỡ được. Da không có thì lông bám vào đâu? Đạo lý ta nghĩ các vị đều biết. Thiên Đình và Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc có thù sâu như biển, không có khả năng giải hòa. Đến lúc đó chúng ta phải làm sao? Lối thoát duy nhất chỉ có liên hợp với tất cả chủng tộc thế lực của tinh vực Thiên Hà, đuổi Thiên Đình ra khỏi tinh vực Thiên Hà.
Thạch Mục không để ý đến Bạch Phi, nói.
- Đối đầu với Thiên Đình? Ngươi nói ra thật là nhẹ. Ngươi đối với thực lực Thiên Đình hiểu được bao nhiêu, mà dám nói ra mạnh miệng như thế? Tình thế bây giờ không giống với ngàn năm trước nữa. Thực lực Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta sớm đã không có cách nào so sánh được với trước kia. Đối đầu với Thiên Đình thuần túy là hành động tìm chết.
Bạch Phi lạnh lùng nói.
- Tam trưởng lão nói không sai. Hơn nữa hiện tại Thiên Phượng Nhất Tộc đang thịnh thế. Lần này tiến hành đại điển thánh nữ tiếp nhận chức vụ, mục đích chủ yếu chỉ sợ là mượn cơ hội này liên minh với hai đại tộc khác, cũng triệu tập các chủng tộc xung quanh cùng tiến vào chiến trường. Chúng ta cần gì phải tự mình đi tới chuyến giao du với những kẻ xấu này?
Bạch Hồng nói.
- Huống hồ chúng ta cũng không có nhận được thiệp mời gì. Bởi vậy có thể thấy bọn họ căn bản không có để chúng ta vào mắt.
Một động chủ nói.
- Đúng là như vậy. Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta trốn ở chỗ này, vô cùng an toàn. Người của Thiên Đình không có khả năng tìm được. Bây giờ điều chúng ta phải làm là nghỉ ngơi lấy lại sức. Chờ khôi phục thực lực, lại đi đối đầu với Thiên Đình cũng không muộn.
Một động chủ khác dáng người mập mạp nói.
- Các vị động chủ, nơi này từ lâu đã nằm ở dưới sự giám thị của Thiên Đình. Bọn họ làm sao có thể cho chúng ta thời gian để cho chúng ta tu dưỡng?
Thạch Mục cười khổ một tiếng, nói.
- Thạch Mục trưởng lão, ngươi nói chuyện giật gân như thế làm gì. Chúng ta ở đây căn bản không có bị phát hiện. Ngươi nói người của Thiên Đình đã theo dõi nơi đây. Ngươi lại có chứng cứ gì?
Động chủ mập mạp hỏi.
- Năm đó lúc ta vừa đến nơi này, đã chém giết mấy người của Cổ Man Tộc. Đại trưởng lão và rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy.
Thạch Mục liếc mắt một cái, nhìn ba gã trưởng lão cách đó không xa, nói.
- Năm đó chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Mấy năm nay ta phái người trong tộc dò xét gần đây, căn bản không có phát hiện ra bất kỳ người nào của Thiên Đình.
Thân thể của động chủ mập mạp run lên một cái. Trong con ngươi cửa hắn hiện lên một tia sợ hãi, nhưng trong miệng còn cứng rắn nói.
Thạch Mục nhìn động chủ mập mạp, trong lòng có chút buồn cười. Trên đời vẫn còn có kẻ lừa mình dối người như vậy, không chịu đối mặt với thực tế như vậy.
- Được rồi. Cũng không nhất định phải tranh cãi nữa. Nếu thương nghị không ra kết quả, vậy liền từng người biểu quyết đi.
Đại trưởng lão khoát tay áo, cất cao giọng nói.
Mọi người đều gật đầu.
- Người đồng ý đi tới Thiên Phượng Nhất Tộc, tham gia đại điển, đứng lên.
Ánh mắt đại trưởng lão nhìn chung quanh, trong miệng chậm rãi nói.
Thạch Mục đứng lên, nhìn về phía mọi người xung quanh.
Bạch Tàng trưởng lão vẫn trầm mặc. Hắn do dự một lát, lúc này mới chậm rãi đứng lên.
Thấy Bạch Tàng đứng lên, hai động chủ từ lúc bắt đầu liền trầm mặc không nói, hiện tại liếc mắt nhìn nhau, theo đó chậm rãi đứng dậy.
Chỉ có điều những người khác đều lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Thậm chí ngay cả đại trưởng lão cũng không có cử động.
Thạch Mục thấy vậy, tuy rằng sớm có dự đoán, nhưng vẫn có chút thất vọng, chân mày nhíu lại.
- Bốn so với tám. Thạch Mục trưởng lão, rất xin lỗi.
Đại trưởng lão thản nhiên nói.
Thạch Mục thở dài, lắc đầu, ngồi xuống.
- Nếu chuyện đã nói xong, ta còn có việc, vậy liền cáo từ.
Trên mặt Bạch Phi lộ ra dáng vẻ tươi cười châm chọc. HẮn đứng lên, đi về phía bên ngoài.
Tám động chủ cũng đều đứng dậy, từ biệt đám người đại trưởng lão, rất nhanh rời khỏi đó.
Cũng không lâu lắm, trong đại điện chỉ còn lại có ba người Thạch Mục, Bạch Tàng và đại trưởng lão.
- Thạch trưởng lão, rất xin lỗi. Phần lớn mọi người hiện tại đã mất đi ý chí chiến đấu, không hy vọng tăng thêm thương vong. Bản thân ta là đại trưởng lão, không có cách nào vi phạm ý nguyện của tộc nhân.
Đại trưởng lão nói.
Thạch Mục lắc đầu cười khổ một tiếng. Có đại trưởng lão nhắc nhở, lúc này xuất hiện tình huống như vậy, hắn cũng không thấy quá bất ngờ.
- Đại trưởng lão, nếu trong tộc không dự định tham gia đại điển, ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ có điều bản thân ta dự định đi chuyến này, thăm dò tình hình của ba tộc Thiên Phượng và Thiên Đình một chút.
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói.
- Như vậy quá nguy hiểm. Không được!
Bạch Tàng biến sắc, nói.
Đại trưởng lão nghe vậy, nhíu mày.
- Hai vị trưởng lão yên tâm. Lần này ta đi tới đó lấy thân phận của mình. Huống gì ta là Nhân tộc, tuyệt đối không sẽ để lộ ra Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.
Thạch Mục mỉm cười, nói.
Huyền Giới Chi Môn
- Đúng vậy!
- Đại trưởng lão, cuộc sống an ổn này có được không dễ dàng. Vẫn mong đại trưởng lão nghĩ lại!
Mấy động chủ khác cũng mồm năm miệng mười, đều nói lời phản đối. Chỉ có một hai động chủ không nói gì.
Đại trưởng lão quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Mục, lộ ra một thần sắc bất đắc dĩ.
- Các vị, chuyện này cũng không phải là ý của đại trưởng lão. Đề nghị tham gia đại điển của Thiên Phượng Nhất Tộc, là ta.
Thạch Mục trầm mặc một chút, sau đó đứng dậy, mở miệng nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả động chủ xoay chuyển, đều rơi vào trên người Thạch Mục.
Lại nói tiếp, mười năm trước Thạch Mục gia nhập Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, sau đó bế quan lâu không ra, rất ít khi lộ diện ở trong tộc. Tuy rằng những động chủ biết chuyện này, nhưng đối với hắn cũng không mấy quen thuộc.
Lúc này nhìn thấy Thạch Mục đứng ra, tám người ở đây lộ ra thần sắc khác nhau. Chỉ có điều nhìn ra được đám người đại trưởng lão vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói gì.
- Thảo nào. Loại chủ ý này cũng chỉ có Thạch Mục trưởng lão có thể nghĩ ra.
Thấy không có một người nào nói chuyện, Bạch Phi cười lạnh một tiếng nói.
- Các vị trưởng lão, các vị động chủ, lại nghe ta nói một lời. Những năm gần đây, tấn công của Thiên Đình đối với tinh vực Thiên Hà càng ngày càng nhanh hơn. Mặc dù có ba tộc Thiên Phượng, Địa Long, Bàn Quy ở tiền tuyến chống đỡ, nhưng thực lực của Thiên Đình mạnh mẽ vượt xa so với sự tưởng tượng của chúng ta. Ba tộc sớm muộn sẽ có một ngày không chống đỡ được. Da không có thì lông bám vào đâu? Đạo lý ta nghĩ các vị đều biết. Thiên Đình và Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc có thù sâu như biển, không có khả năng giải hòa. Đến lúc đó chúng ta phải làm sao? Lối thoát duy nhất chỉ có liên hợp với tất cả chủng tộc thế lực của tinh vực Thiên Hà, đuổi Thiên Đình ra khỏi tinh vực Thiên Hà.
Thạch Mục không để ý đến Bạch Phi, nói.
- Đối đầu với Thiên Đình? Ngươi nói ra thật là nhẹ. Ngươi đối với thực lực Thiên Đình hiểu được bao nhiêu, mà dám nói ra mạnh miệng như thế? Tình thế bây giờ không giống với ngàn năm trước nữa. Thực lực Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta sớm đã không có cách nào so sánh được với trước kia. Đối đầu với Thiên Đình thuần túy là hành động tìm chết.
Bạch Phi lạnh lùng nói.
- Tam trưởng lão nói không sai. Hơn nữa hiện tại Thiên Phượng Nhất Tộc đang thịnh thế. Lần này tiến hành đại điển thánh nữ tiếp nhận chức vụ, mục đích chủ yếu chỉ sợ là mượn cơ hội này liên minh với hai đại tộc khác, cũng triệu tập các chủng tộc xung quanh cùng tiến vào chiến trường. Chúng ta cần gì phải tự mình đi tới chuyến giao du với những kẻ xấu này?
Bạch Hồng nói.
- Huống hồ chúng ta cũng không có nhận được thiệp mời gì. Bởi vậy có thể thấy bọn họ căn bản không có để chúng ta vào mắt.
Một động chủ nói.
- Đúng là như vậy. Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta trốn ở chỗ này, vô cùng an toàn. Người của Thiên Đình không có khả năng tìm được. Bây giờ điều chúng ta phải làm là nghỉ ngơi lấy lại sức. Chờ khôi phục thực lực, lại đi đối đầu với Thiên Đình cũng không muộn.
Một động chủ khác dáng người mập mạp nói.
- Các vị động chủ, nơi này từ lâu đã nằm ở dưới sự giám thị của Thiên Đình. Bọn họ làm sao có thể cho chúng ta thời gian để cho chúng ta tu dưỡng?
Thạch Mục cười khổ một tiếng, nói.
- Thạch Mục trưởng lão, ngươi nói chuyện giật gân như thế làm gì. Chúng ta ở đây căn bản không có bị phát hiện. Ngươi nói người của Thiên Đình đã theo dõi nơi đây. Ngươi lại có chứng cứ gì?
Động chủ mập mạp hỏi.
- Năm đó lúc ta vừa đến nơi này, đã chém giết mấy người của Cổ Man Tộc. Đại trưởng lão và rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy.
Thạch Mục liếc mắt một cái, nhìn ba gã trưởng lão cách đó không xa, nói.
- Năm đó chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Mấy năm nay ta phái người trong tộc dò xét gần đây, căn bản không có phát hiện ra bất kỳ người nào của Thiên Đình.
Thân thể của động chủ mập mạp run lên một cái. Trong con ngươi cửa hắn hiện lên một tia sợ hãi, nhưng trong miệng còn cứng rắn nói.
Thạch Mục nhìn động chủ mập mạp, trong lòng có chút buồn cười. Trên đời vẫn còn có kẻ lừa mình dối người như vậy, không chịu đối mặt với thực tế như vậy.
- Được rồi. Cũng không nhất định phải tranh cãi nữa. Nếu thương nghị không ra kết quả, vậy liền từng người biểu quyết đi.
Đại trưởng lão khoát tay áo, cất cao giọng nói.
Mọi người đều gật đầu.
- Người đồng ý đi tới Thiên Phượng Nhất Tộc, tham gia đại điển, đứng lên.
Ánh mắt đại trưởng lão nhìn chung quanh, trong miệng chậm rãi nói.
Thạch Mục đứng lên, nhìn về phía mọi người xung quanh.
Bạch Tàng trưởng lão vẫn trầm mặc. Hắn do dự một lát, lúc này mới chậm rãi đứng lên.
Thấy Bạch Tàng đứng lên, hai động chủ từ lúc bắt đầu liền trầm mặc không nói, hiện tại liếc mắt nhìn nhau, theo đó chậm rãi đứng dậy.
Chỉ có điều những người khác đều lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Thậm chí ngay cả đại trưởng lão cũng không có cử động.
Thạch Mục thấy vậy, tuy rằng sớm có dự đoán, nhưng vẫn có chút thất vọng, chân mày nhíu lại.
- Bốn so với tám. Thạch Mục trưởng lão, rất xin lỗi.
Đại trưởng lão thản nhiên nói.
Thạch Mục thở dài, lắc đầu, ngồi xuống.
- Nếu chuyện đã nói xong, ta còn có việc, vậy liền cáo từ.
Trên mặt Bạch Phi lộ ra dáng vẻ tươi cười châm chọc. HẮn đứng lên, đi về phía bên ngoài.
Tám động chủ cũng đều đứng dậy, từ biệt đám người đại trưởng lão, rất nhanh rời khỏi đó.
Cũng không lâu lắm, trong đại điện chỉ còn lại có ba người Thạch Mục, Bạch Tàng và đại trưởng lão.
- Thạch trưởng lão, rất xin lỗi. Phần lớn mọi người hiện tại đã mất đi ý chí chiến đấu, không hy vọng tăng thêm thương vong. Bản thân ta là đại trưởng lão, không có cách nào vi phạm ý nguyện của tộc nhân.
Đại trưởng lão nói.
Thạch Mục lắc đầu cười khổ một tiếng. Có đại trưởng lão nhắc nhở, lúc này xuất hiện tình huống như vậy, hắn cũng không thấy quá bất ngờ.
- Đại trưởng lão, nếu trong tộc không dự định tham gia đại điển, ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ có điều bản thân ta dự định đi chuyến này, thăm dò tình hình của ba tộc Thiên Phượng và Thiên Đình một chút.
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói.
- Như vậy quá nguy hiểm. Không được!
Bạch Tàng biến sắc, nói.
Đại trưởng lão nghe vậy, nhíu mày.
- Hai vị trưởng lão yên tâm. Lần này ta đi tới đó lấy thân phận của mình. Huống gì ta là Nhân tộc, tuyệt đối không sẽ để lộ ra Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.
Thạch Mục mỉm cười, nói.
Huyền Giới Chi Môn
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn
Story
Chương 1010: Một mình đi tới (2)
10.0/10 từ 10 lượt.