Hữu Duyên Thiên Lý
114: Chương 113
Sáng sớm ngày sau có cấp báo từ triều đình xuống, khiến Lý Thống vội vã ra nhận, trời lạnh tháng mười, cậu chỉ choàng vội cái áo bông bên ngoài, hành lễ nhận thánh chỉ.
"Thừa thiên hưng vận Hoàng đế chế viết, hiện tại châu Hạ Lan đã mất Tri Châu đứng đầu, sau cuộc tấn công của giặc phương Bắc, hiện chưa thể ủy thác cho người có thể đảm nhiệm, lệnh cho Binh bộ thượng thư Lý Thống ở lại tiếp nhận công việc, cho đến khi có người kế nhiệm.
Khâm thử!"
Lý Thống đón lấy thánh chỉ.
"Thần Lý Thống đa tạ đức vua!"
Công công nhẹ nhàng, hỏi thăm đôi lời với cậu.
"Binh bộ thượng thư lần này mang chiến thắng về thật khiến Người rất ưng ý, Người có lời khen ngợi gửi tới Binh bị thượng thư."
"Thần xin đội ơn Người, nhưng đây cũng như là sứ mệnh- trách nhiệm của thần nên thần không dám xem như chiến tích tự hào.
Nói ngoài này không tiện, công công vào trong rồi tiếp tục câu chuyện."
"Không cần đâu, ta cũng chỉ tranh thủ chút ít thời gian hỏi han đôi lời với Binh bị thượng thư, gần đây trong cung cũng nhiều chuyện cần xử lý.
Người cũng đang khá mệt mỏi, cậu ở đây cố gắng cân bằng thế lực giúp Người là tốt lắm rồi."
Lý Thống tiễn công công, đợi người đi khuất rồi, cậu vẫn đứng ở đó, ngắm nhìn cảnh vật trước mặt, trong lòng lại trống trải vô cùng.
"Không trở về nhà kịp nữa rồi, chắc sẽ mất rất lâu..
không biết giờ này em thế nào.."
Tự lẩm nhẩm một hồi, tâm tư cậu nặng trĩu những vấn vương tình cảm riêng tư, nếu như gió có thể đem gửi được suy nghĩ của cậu thì xin hãy cuốn đi, bay về bên người ấy, người mà cậu đã không thể ở cạnh, gửi tới em những cái hôn, những cái ôm trân thành nhất từ trái tim của cậu.
Xin hãy để An Văn Quế cảm nhận được tất thảy suy nghĩ và tình cảm này của cậu.
Đến buổi chiều, cái chân bị thương của Trần Hạ lại lên cơn đau nhức, Lý Thống nhìn dáng vẻ nhịn đau của Trần Hạ để đòi đi theo mình, có chút buồn cười, giống hệt trẻ con vậy.
"Ca ở lại trên giường đi, chân đau như vậy, đi nữa là què hẳn đấy!"
Trần Hạ tay bám lấy vạt áo của Lý Thống, níu lại, dáng người thô to của hắn lại đi làm hành động nũng nịu như vậy, có chút không vừa mắt lắm.
"Đệ cũng đừng ra ngoài hôm nay, ở đây cùng ta luôn đi.."
Lý Thống lắc đầu, cố nhịn cười.
"Ca cứ yên tâm ở đệ, đệ còn là trẻ con đâu mà ca phải lo lắng như vậy.
Đệ cho gọi lang y rồi, ca cũng nên nghỉ ngơi đi, chân mau khỏi thì mới đi cùng đệ được chứ!"
Lý Thống nói xong liền đứng dậy, cậu bước ra khỏi phòng.
Trần Hạ nhìn xuống bàn tay của mình, mặt cúi thấp xuống.
"Thật sự vẫn chưa thể chạm tới trái tim của đệ sao? Có thể cho ta được gần gũi với đệ thêm nữa được không?"
Lý Thống đi ra đường phố xem tình hình tiến độ xây dựng như nào rồi, vừa đi cậu vừa ngẫm nhìn xung quanh.
Mọi người vẫn đang miệt mài, cố gắng hoàn thiện nốt, những cái lán, những gian nhà đắp đất thô sơ, nhưng mà không khí xung quang đã bớt tang thương hơn rồi, bọn họ cũng đang cố gắng trồng trọt lại để lấy lương thực.
Có vài bà con đứng bên đường thấy cậu đến, bọn họ nền nã chào hỏi vài lời.
"Binh bộ thượng thư đến thăm bà con chúng con sao?"
"Mọi người đang trồng gì vậy?"
"Chúng con trồng khoai, trồng sắn, còn lúa thì mùa này chẳng trồng được nữa rồi."
"Bà con cố gắng đợi thêm vài hôm nữa, ta đã gửi cấp báo tới triều đình rồi, xe lương thực đang trên đường tới đây."
Bọn họ nghe xong ai cũng phấn khởi, ôm lấy tay cậu mà cảm ơn rối rít.
"Đội ơn ngài, ngài thương lấy chúng con, chúng con không biết lấy gì mà trả cho ngài.."
Lý Thống ngượng ngùng nói mãi mọi người mới dừng cảm ơn lại.
"Cấp báo, xe lương thực của triều đình đến rồi ạ, mời ngài ra nhận và kiểm tra."
Lý Thống mừng ra mặt, quay lại nói với bà con.
"Mọi người ơi, tốt quá, có lương thực tới rồi."
Lý Thống tức tốc đi ra cổng lớn để đón đoàn xe.
Có người kiểm kê đứng đầu đang cầm xấp giấy đợi Lý Thống.
"Bẩm quan, hết thảy là hăm mươi ba chuyến xe.
Quan nhận giúp con."
Lý Thống trợn mắt, đếm nhẩm lại.
Chênh lên hẳn ba đến bốn chuyến, Lý Thống xúc động lòng thương dân của Nhà vua.
"Ngoài lương thực ra thì còn những gì vậy?"
"Dạ bẩm quan, còn ngân lượng và một số chăn áo ấm ạ."
"Được rồi, chuyển vào trong giúp cho ta."
Lý Thống phấn khởi, vui sướng nhìn lần lượt các thùng hàng được chuyển vào trong.
Ánh mắt cậu sáng lung linh, cậu vui sướng vì người dân của cậu được cứu đói rồi.
Lý Thống đứng đếm từng thùng hàng, cho đến thùng hàng cuối cùng, cậu thấy có một kẻ đứng cứ lấp ló, lúng túng không biết đỡ như nào, Lý Thống chẳng chần chừ bước tới, vươn tay ra đỡ cùng.
"Để ta đỡ thay ngươi, lần đầu vận chuyển hả?"
"Hù thiếu gia! Bất ngờ chưa?"
Là Tiểu Đinh, nhóc con thế mà dám trốn đi theo đoàn xe đến tận đây.
Lý Thống đứng ngớ người mất mấy giây, sau đó mới phản ứng lại.
"Nhóc con sao dám trốn đến tận đây!"
Tiểu Đinh nhịn không được, nhớ thiếu gia đến phát điên mất thôi, được nhìn thiếu gia vẫn lành lặn như này, cảm xúc thật khó tả.
Tiểu Đinh lao vào lòng ôm chặt lấy Lý Thống, nhóc con bịn rịn nước mắt đã chảy trên gương mặt..
Hữu Duyên Thiên Lý