Hữu Duyên Thiên Lý
112: Chương 111
Trần Hạ bón cho Lý Thống vài thìa cháo, lang y bên ngoài cầm theo túi đồ chạy hớt hải tới.
Bóng dáng in lên cửa giấy lướt qua nhìn đã biết cũng gấp gáp.
"Bẩm tướng quân, xin phép cho lang y vào trong."
Người canh gác bên ngoài gõ cửa lê phép, báo vào trong.
Trần Hạ còn đang dở thìa cháo đang bón, nghe vậy còn lưỡng lự muốn bón nốt cho đệ đệ.
Lý Thống lắc đầu, vớ lấy cái khăn tay rồi lau miệng.
"Ca! Đệ cũng không muốn ăn nữa, để lang y vào trong đi!"
Trần Hạ nghiêm mặt cho lang y vào trong phòng, đứng cạnh bên giường bệnh, Lý Thống bỗng thấy cái không khí có hơi sượng sượng, o ép ở đây.
Nhìn đến lang y già cũng cảm thấy ông ấy không được thỏa mái.
"Ca cứ ra ngoài đợi đệ đi, không ấy đệ thèm chút canh gì đó nóng nóng, ca đi bảo bọn họ nấu giúp đệ."
Trần Hạ còn muốn níu lại nhưng mà dáng vẻ khẩn cầu thèm ăn của Lý Thống, khiến lòng hắn chẳng đành lại lủi thủi đi ra khỏi phòng.
Căn phòng trở nên thỏa mái hơn, lang y cũng bớt căng thẳng, liền lấy đồ ra bấm huyệt, bắt mạch cho cậu.
Lý Thống ngoan ngoãn nằm im cho lang y khám, trong bụng chất chứa bao suy nghĩ.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc cứu người, khoảnh khắc cậu giết người, mùi máu mùi cháy khói bụi vẫn cảm giác thoang thoảng đâu đây, ngẫm lại thời khắc cậu phi cây thương lấy một mạng tên tướng phương Bắc kia, bất giác hai tay khe khẽ run.
Lang y đang nắn xương giúp cậu, thấy thế liền dừng lại, lo lắng hỏi.
"Chủ tướng, có phải lão làm mạnh tay quá không?"
"Không..
không phải đâu..
lão cứ làm đi ta không sao đâu."
Lang y tiếp tục nắn xương, cảm giác đau đớn mới đầu cũng bớt dần.
"Chủ tướng, cái bả vai trái này bị chậc khớp, lão nắn một hồi cho dãn cơ ra sau đó sẽ hơi mạnh tay mà kéo nó vào đúng or khớp, lúc đấy sẽ hơi đau, chủ tướng gắng nhịn xuống."
"Được, được..
"Còn những chỗ khác, ba hôm trước lão đã rửa qua rồi, giờ cũng đang lành lại, trộm vía da của chủ tướng nhanh lành quá."
"Hồi bé ta cũng hay nghịch, chắc vì thế mà nó dạn xương, da thịt cũng nhanh lành."
"Nào bây giờ chủ tướng ngồi dậy giúp lão, thả lỏng người ra để lão nắn nó lại.."
"ÁH.."
Dù đã được dặn là sẽ đau, nhưng Lý Thống nhất thời vẫn không kìm được kêu một tiếng không kiêng dè.
Trần Hạ bên ngoài thật sự chưa có rời đi một khắc nào, bên trong kêu một tiếng hắn xót ruột lập tức mở tung cửa đi vào, dáng vẻ trợn mắt lo lắng.
"Đệ đệ sao vậy!"
Lang y già giật mình né sang bên cạnh.
"Bẩm tướng quân, lão vừa nắn khớp cho chủ tướng, chắc có hơi đau nên chủ tướng mới kêu vậy."
Lý Thống cắn chặt môi mình, tay giữ chặt bả vai trái, cái đau điếng ấy cuối cùng cũng dịu đi.
"Ca đừng làm quá lên vậy chứ! Lang y nắn lại..
cho đệ thôi..
xong rồi mà.."
Lý Thống thử vặn tay, không còn đau nữa rồi, có thể cử động bình thường lại rồi.
"Cảm ơn lang y, ông có thể về rồi.
Bên ngoài sẽ có người trả công cho lão."
"Đa tạ hai vị, lão xin phép lui."
Trần Hạ chẳng hiểu sao sau lần ngã ngựa của Lý Thống, hắn cứ lo lắng thái quá, chuyện thương tật đối với bọn hắn đều như cơm bữa mà.
"Ca! Ta thấy ca hơi mẫn cảm đó, làm ta ngượng với lang y thật!"
"Là ca lo lắng cho đệ thôi."
"Cũng không là gì mà, trước đây ca dạy đệ võ còn nhiều thứ đau đớn hơn này.."
Trần Hạ hai má có hơi ửng hồng, không biết nói gì chống chế, liền lấy trong tủ thêm cái áo ấm ném tới cho Lý Thống.
"Đệ mặc thêm đồ vào đi, sau thì còn ra ngoài xem lại tình hình xây dựng sửa chữa lại châu Hạ Lan nữa."
Lý Thống nghe vậy cũng nghiêm túc trở lại, cậu quên mất chuyện xử lí sau chiến tranh, mọi thứ khi đó đều cháy thành tro bụi.
"Việc chúng ta bắn tên lửa vào trong thành lúc đó, có thật sự đúng không ca?"
"Chuyện đúng hay sai không giải quyết được việc ta đánh đuổi được giặc hay không, việc ta phải đảm bảo là hạn chế người chết, người bị thương, còn tài sản đồ vật chúng ta có thể làm lại được, mạng người là quan trọng nhất."
Lý Thống lại được tiếp thu thêm một chiến lược trong chiến đấu, việc dạy người ta cách kiếm cơm vẫn hơn là đem chén cơm về cho người ta, con người vẫn là giá trị đáng giá nhất hơn tất cả.
Cả hai người sau đó đi kiểm tra tổng quát Châu Hạ Lan một vòng.
Cảnh vật tan tác, những căn nhà lụp xụp cháy thành tro, chỗ thì cháy rụi toàn bộ, chỗ thì bị phát tan, xác người chết chồng chất, là dân thường hay địch cũng không rõ.
Tuy đã qua ba- bốn ngày sau đêm giải phóng đó nhưng sự tang thương, ảm đạm vẫn còn nặng nề.
"Quân ta đã nỗ lực đi cứu, và dọn dẹp giúp đỡ những người dân còn xót lại, số lượng người chết nhiều nhưng dân ta thì rất may chỉ trên dưới hơn trăm người, còn đâu số lượng hơn năm trăm xác là của mấy tên phương Bắc."
"Số lượng bị thương và chết của quân ta là ba nhiêu người vậy ca?"
"Vì đêm qua chúng ta đánh úp, nên phần lớn quân ta thương nhiều hơn là chết, gần trăm người bị thương, còn đâu khoảng năm chục người chết."
Lý Thống trầm lại, cậu thật sự tiếc thương cho những ai đã phải bỏ mạng ở đây, vì đất nước, vì cái giá của hòa bình, thật sự cậu rất biết ơn bọn họ.
"Ca! Ta muốn gửi lời chia buồn tới từng gia đình bọn họ, rồi cả truy tặng cho gia đình bọn họ, giúp đỡ những người trong gia đình bọn họ."
Cảm nhận được sự thấu cảm sâu sắc của Lý Thống, Trần Hạ gật đầu đồng ý.
"Bọn họ vì giang sơn, vì đất nước mà không màng thân mình, ta nhất định sẽ thay đệ chăm sóc gia đình bọn họ."
"Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì vậy ca?"
"Tình hình ở đây, ca đã cấp báo về với đức vua rồi, Người đang cho trợ cấp đến hỗ trợ chúng ta.
Còn việc ở đây ta nghĩ mình sẽ còn ở lại khá lâu để hỗ trợ dân cư ở đây."
"Đệ đồng ý, đến khi mọi người ở đây ổn định lại cuộc sống, đệ mới quay trở về.".
Hữu Duyên Thiên Lý