Hướng Đến Ánh Mặt Trời
Chương 60: 60: Quan Tâm Mình
Đến đón Giang Thiên Yết và Dương Bảo Bình về nhà đã là nhá nhem tối, đầu óc của Doãn Sư Tử vô cùng rối.
Anh dựa trên lan can, nhìn ánh trăng lạnh bên ngoài, anh nghĩ đến những chuyện xảy ra xung quanh Khang Ma Kết gần đây.
Anh không biết rốt cuộc tiếp theo hắn sẽ định làm gì, hoặc là sau khi tìm được vị trí của kẻ đặt bom sẽ báo cảnh sát, hoặc là sẽ tự giải quyết.
Suy nghĩ của anh nghiêng về lựa chọn thứ hai nhiều hơn.
Anh của bây giờ bị tình cảm lấn áp tất cả, cảm giác mất đi lại đột nhiên lấy lại được khó nói lắm, trân trọng lắm.
Anh của bây giờ để mọi chuyện mặc theo hắn, chỉ cần hắn, và nỗ lực không biết liệu có thành công xóa mờ vết sẹo trong lòng do chính anh gây ra cho hắn hay không.
Gió đêm đột nhiên bắt đầu thổi, anh nhìn bầu trời đen không sao, không kìm nén nổi lo lắng trong lòng.
Tiếp theo đây sẽ có chuyện gì xảy ra?
Quay người lại, anh bất ngờ thấy một người đã thình lình xuất hiện trong phòng.
Không một tiếng động, cũng không một ai phát hiện ra.
Từ đầu đến chân mặc một bồ đồ đen bó sát, vẻ lạnh băng như một tảng băng bao trùm sát khí.
Trông cách ăn mặc của anh ta, Doãn Sư Tử đột nhiên nghĩ đến những người mình đã gặp khi còn trong tổ chức, dáng vẻ lúc này của anh ta rất giống cách ăn mặc của sát thủ trong tổ chức lúc đó.
Doãn Sư Tử để ý tình hình xung quanh, lặng tĩnh, hai người Giang Thiên Yết và Dương Bảo Bình đi lại mệt cũng nghỉ ngơi sớm rồi.
Anh dè dặt tiến đến trước mặt anh ta, anh ta cũng tiến lên một bước, đưa điện thoại vẫn đang giữ liên lạc cho anh, số hiện bên trên là số của Finn.
“Anh Doãn, anh đi không?”
“Tìm được rồi?”
Finn ở bên kia “ừ” một tiếng.
“Ma Kết đồng ý à?”
“Không.” Finn nghiêm túc hỏi lại: “Anh Doãn, đi không?”
Doãn Sư Tử hít ngược một hơi, đương nhiên là anh muốn ra tay xử lý kẻ muốn cướp đi mạng sống của hắn, cướp đi tương lai của mình.
…
Giáp gần ngoại ô có một khu chung cư tạm thời bị bỏ hoang, xung quanh có mùi rỉ sắt nồng nặc khó chịu, và gió lạnh thổi vào khiến những tấm màn che rách kêu phần phật.
Bom hẹn giờ đã được tháo gỡ hết ngay sau khi lắp đặt là tin vui đầu tiên mà Doãn Sư Tử nói khi vừa gặp được kẻ đặt bom, những ống sắt dựng nghiêng trên tường bị người đàn ông đập trúng làm đổ hết, vang lên tiếng va chạm “leng keng” chói tai.
Máu me từ miệng mũi tràn ra, trên mặt cũng có vết bầm tím.
Họ Mạc đó đau đớn nằm trên đất chưa thể đứng dậy, cổ áo đã bị Doãn Sư Tử túm lấy kéo dốc lên, lại thêm một cú đấm chất chứa phẫn hận giáng mạnh lên gương mặt của hắn.
Đã lâu rồi anh không đánh nhau, bây giờ đánh lại cũng không thấy gượng tay.
Mu bàn tay của Doãn Sư Tử cũng bị xước chảy máu, anh ngẩng cao đầu, hít vào một hơi thật sâu, gân xanh nổi lên vô cùng rõ ràng.
Lửa giận của sự điên cuồng bùng cháy trong cơ thể, kinh khủng như ngọn lửa của vụ nổ hôm đó.
Cầm lấy một thanh sắt ngắn mà nặng ở gần bên chân, Doãn Sư Tử mang vẻ mặt u ám bước từng bước nặng nề đến cạnh tên họ Mạc bị đánh bê bết, nằm sõng soài trên đất.
Anh âm thầm nhớ lại vết thương trên chân trái của Khang Ma Kết, thế là anh giơ thanh sắt lên, nhắm chuẩn đầu gối chân trái của tên họ Mạc, quất xuống một cú trời giáng.
“A——”
Sau một tiếng “cốc” đau buốt vang lên là tiếng hét thảm thiết vang vọng cả khu chung cư bị bỏ hoang này.
Tên họ Mạc ôm đầu gối, đau đớn lăn lộn.
Nhưng tiếng hét còn chưa dứt hẳn, Doãn Sư Tử lại tiếp tục vung một gậy vào cẳng chân trái của gã ta, cứ thế anh tàn nhẫn liên tục đánh vào chân trái hết đòn này đến đòn khác, đến khi chân trái của gã ta gần như bị đánh gãy, đau đến mức suýt ngất lịm.
Vệ sĩ kia tìm kiếm xung quanh một vòng, ngoài mấy quả bom chưa được hoàn thiện ra thì anh ta không thấy sự tồn tại nào khác nữa.
Đi đến bên cạnh Doãn Sư Tử, thản nhiên nhìn tên họ Mạc tơi tả kia, anh ta định nói gì đó thì Doãn Sư Tử đột nhiên ném thanh sắt nặng đi, đưa tay lưu loát rút cây súng lắp sau lưng anh ta, lên nòng, đặt họng súng vào thái dương của gã ta, chuẩn bị bóp cò.
Khoảnh khắc mấu chốt, cổ tay bị vệ sĩ giữ lại khá chặt.
Doãn Sư Tử bị sự căm phẫn chi phối hung dữ liếc nhìn anh ta, lại thấy vệ sĩ đó lắc đầu.
“Tay của anh không được dính mạng người.”
“Đó là mệnh lệnh.”
Thịch!
Anh cảm nhận được trái tim đập hẫng một nhịp.
Tôi không cho phép tay em dính mạng người nữa.
Ánh mắt liếc sang thiết bị liên lạc trên tay anh ta, màn hình còn sáng.
Một suy nghĩ loang loáng qua đầu, bàn tay cầm súng buông lỏng ra, khẩu súng lập tức bị vệ sĩ giành lại.
Đồng thời, anh ta lấy thiết bị liên lạc trên tay ném cho Doãn Sư Tử, anh căng thẳng chộp lấy.
Vệ sĩ thở hắt ra: “Cảnh sát sắp đến rồi, tên này không được chết.” Kế hoạch bất ngờ thay đổi.
Doãn Sư Tử không nghe lọt tai, anh chỉ nhìn chằm chằm vào thiết bị liên lạc, cổ họng bỗng chốc khô khan.
Bên kia truyền đến tiếng thở dài rất rất nhẹ, tiếp đó là giọng nam trầm quyến rũ vang lên.
“Quay lại cho tôi.”
…
Khang Ma Kết ngồi trên sofa trong phòng khách nhà mình nói chuyện điện thoại, hắn vừa làm thủ tục xuất viện trước đó không lâu.
Người bên kia điện thoại là ông Khang, bố nuôi của hắn.
Nhiều năm qua PI và MK là kẻ thù không đội trời chung trên thương trường, sau những lần bị PI âm thầm hay ngay mặt hãm hại, lần này hắn cũng tốn khá nhiều thời gian mới hạ bệ được PI.
Khang Ma Kết vừa bỏ điện thoại xuống, cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân.
Hắn lạnh nhạt nhìn sang, thấy Doãn Sư Tử đã thay đồ sạch sẽ đi theo sau vệ sĩ đến trước mặt hắn.
“Ngài Khang, họ Mạc đó bị đưa đi rồi.”
“Ừ, đi đi.”
Vệ sĩ lập tức rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Khang Ma Kết và Doãn Sư Tử.
Hắn đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng lên tiếng.
“Tôi đã bảo cậu đừng nhúng tay vào.”
Doãn Sư Tử tránh ánh mắt của hắn: “Đó là chuyện của em.”
“…”
Khang Ma Kết hít sâu một hơi, bác Hoa lấy một hộp cứu thương đi ra, đưa đến trước mặt hắn.
Khang Ma Kết cầm lấy, đặt lên mặt bàn kính phía trước.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu, Doãn Sư Tử thấy vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, chạy đến ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ mu bàn tay bị thương nhẹ của mình sang.
Trong lòng Doãn Sư Tử lúc này đang điên cuồng gào thét.
Hắn đang xử lý vết thương cho anh đấy, đang lo cho anh đấy, lo cho anh đấy… đấy!
…
…
Nói đến độ mặt dày, có lẽ Biện Nhân Mã chưa từng gặp ai mặt dày như Hạ Thiên Cầm.
Cho dù hai người đã công khai yêu đương rồi, anh ta vẫn chưa có ý định từ bỏ Mục Thiên Xứng, bám cứ phải gọi là dai.
Trên người anh dính bùa à?
“Mã, mệt sao?”
Biện Nhân Mã nhếch môi, vuốt ngược mấy sợi tóc ướt mồ hôi rơi trước trán lên, hít thở nặng nề.
“Không, tôi đang rất thoải mái.”
Người trên thân lại nhún nhảy nhiệt tình, Mục Thiên Xứng một tay giữ lấy bàn tay đang đặt trên cơ bụng của mình, một tay giơ lên vòng qua cổ cậu, dùng sức lật người, đổi thành tư thế đè Biện Nhân Mã ở dưới thân.
“Làm gì đấy?” Biện Nhân Mã bực bội.
“Thôi nào.”
Mục Thiên Xứng hơi bất đắc dĩ, cúi người hôn xuống khóe môi của cậu: “Cậu ta sắp đi du học rồi, không làm phiền chúng ta được nữa.”
“Ái chà, cậu còn biết chuyện này cơ đấy.”
Nếu không phải hai tay bị giữ chặt bên đầu, cậu nhất định sẽ cho anh ăn đấm.
“Không, có một người trong lớp nói với tôi như vậy.
Ngoài việc học, tôi không dính dáng đến cậu ta.”
Mục Thiên Xứng âu yếm hôn khắp cổ cậu để lại dấu hôn, Biện Nhân Mã thả lỏng hưởng thụ.
Nhưng bên dưới di chuyển chậm, cậu hơi nhích người, nâng bàn tay vừa được thả ra lên vuốt ve gò má của Mục Thiên Xứng, cuối cùng giữ gáy anh mà ấn mạnh xuống, nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai của anh: “Nhanh lên, Xứng.”
“Mai không định đi học à?”
“Ưm, không sao.” Biện Nhân Mã thở dài: “Nhắc đến mai, em họ gì đó của cậu mời cậu tham gia lễ khánh thành công ty của anh ta, đi không?”
Mục Thiên Xứng giữ chặt eo của Biện Nhân Mã, tăng tốc độ trừu sáp: “Đi chứ, khó khăn lắm cậu ta mới thành công mở được công ty này.”
Mở màn hoành tráng và kết thúc thảm bại, anh đều phải chứng kiến cho rõ.
Mối thù năm xưa, anh không trả thì sống không thoải mái nổi.
“Các anh có đi không?”
“Anh hai không đi, nhưng mà… ha, anh rể sẽ đi.
Công ty đó, là anh rể lên bản thiết kế đấy.”
Biện Nhân Mã bật cười, rõ ràng cái nhà đó là đang tốn công tốn sức xây dựng nền móng cho người khác.
“Đợi, đợi đã… ưm, muốn cậu bế.”
Mục Thiên Xứng kéo Biện Nhân Mã lên, đổi tư thế ngồi trên đùi mình, ôm thật chặt, cậu mê mẩn nhìn anh: “Xứng, có gì cần giúp cứ nói với tôi, tôi giúp cậu.”
“Ừm.” Mục Thiên Xứng ngấu nghiến đôi môi của cậu: “Đừng để ý chuyện khác nữa, chúng ta tập trung chuyện chính đi.”
…
Quả nhiên sáng hôm sau Biện Nhân Mã không còn sức đi học nữa, đợi đến khi Mục Thiên Xứng thay đồ chuẩn bị đi tham gia lễ khánh thành xong, cậu vẫn mơ mơ màng màng cuộn mình trên giường.
Mục Thiên Xứng ngồi xuống bên cạnh giường, xoa đầu cậu.
“Mã, tôi xin nghỉ cho cậu rồi.
Giờ tôi đi đây, sẽ nhanh về với cậu.”
“Ừm, đi đi.”
Người đến dự lễ khánh thành không tính là nhiều, đa phần là người quen của em họ Mục, Mục Thiên Xứng đến nơi cũng chỉ nhận ra nhà cô chú họ, còn Hoàng Song Tử thì vẫn chưa đến.
Anh qua loa chúc mừng, cô chú họ thấy anh cũng giả vờ niềm nở chào đón.
“Thằng bé này tài giỏi, ra trường là đã lên kế hoạch lập nghiệp, làm chủ rồi, cô rất tự hào.” Bà Mục cười, nhưng Mục Thiên Xứng vẫn thấy được sự khinh thường trong mắt bà ta: “Thế anh em cháu bây giờ thế nào?”
“Vẫn ổn.” Mục Thiên Xứng cười đâp.
“Tòa nhà này là em họ cháu nhờ kiến trúc sư có tiếng trong nghề thiết kế đấy, rất sang trọng đúng không?”
Mục Thiên Xứng nhìn xung quanh, cười gật đầu có lệ.
Đây không phải thiết kế cho người ta, rõ ràng là thiết kế sẵn cho anh hai.
Không tệ, không tệ.
“Thiên Xứng, em cũng tới à?”
Giọng nói quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của anh, Mục Thiên Xứng quay lại, mỉm cười nhìn Hoàng Song Tử đang được em họ Mục khách sáo mời vào bên trong.
Hoàng Song Tử không chỉ là người lên bản thiết kế, mà trước đó còn là người mua lại miếng đất kia, đương nhiên nhà cô chú họ cũng quen biết anh ấy.
Nghe Hoàng Song Tử vui vẻ gọi Mục Thiên Xứng như vậy thì rất ngạc nhiên.
Mục Thiên Xứng vui vẻ tiến lên.
“Em họ mời em tới, em vừa đến không lâu.”
“Anh hai em nhớ em lắm rồi, cuối tuần về nhà một chuyến đi.”
Mục Thiên Xứng cười rất tươi: “Em cũng định cuối tuần sẽ về, dẫn theo cả Mã nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Hai người nói chuyện vui vẻ khiến người bên cạnh không thể ngắt lời, em họ Mục tìm được cơ hội, vội vàng hỏi Mục Thiên Xứng.
“Anh họ, anh và anh Hoàng đây là người quen sao?”
Mục Thiên Xứng giả vờ ngạc nhiên: “Mọi người không biết sao? Ây anh Song Tử, sao anh lại sơ suất như vậy chứ.”
Hoàng Song Tử phụ họa: “Anh bận quá, quên mất chuyện này.”
Mục Thiên Xứng ra vẻ bất đắc dĩ, mỉm cười giới thiệu Hoàng Song Tử với “người nhà”của mình:
“Mọi người cũng biết là anh cháu kết hôn rồi nhỉ? Đây là chồng của anh ấy, cũng là anh rể của cháu, Hoàng Song Tử.
Anh rể, đây là cô chú và em họ nhà chúng ta.”
Cảm giác không khác gì sét đánh ngang tai.
Mục Thiên Xứng làm như không thấy gương mặt đen hơn đít nồi của họ, anh và anh rể ngồi xuống một vị trí, tiếp tục quay lại chủ đề nói chuyện vừa nãy với Hoàng Song Tử.
“Anh hai dạo này thế này rồi anh?”
“Vẫn như thế, chỉ là công việc gần đây hơi bận.
Nhưng có anh chăm sóc em ấy, em không cần lo.”
Một nhà cô chú họ đứng một bên nhìn Hoàng Song Tử và Mục Thiên Xứng hòa thuận vui vẻ, đột nhiên thấy đau lòng cho một đống tiền mình vừa bỏ ra.
Bỏ ra một số tiền kha khá thuê kiến trúc sư, nhưng kiến trúc sư lại là người nhà của gia đình họ ghét nhất, tiền rơi vào tay người mình ghét nhất, nói thế nào cũng nuốt không trôi.
Bà Mục lại nhớ tới miếng đất khó lắm mới cướp được năm xưa, nếu Hoàng Song Tử là chồng của Mục Song Ngư, vậy anh ấy mua lại đất không phải sẽ chuyển cho Mục Song Ngư? Nói thế nào thì bà ta vẫn rất tiếc miếng đất đó, con trai thuyết phục mãi bà ta mới chịu bán, còn định sau này con trai phát đạt rồi thì sẽ mua lại.
Nhưng nếu Mục Song Ngư đã nắm quyền sở hữu, thì đừng mơ mua lại nữa.
Bà Mục ôm ngực, cảm thấy mình sắp ngất đi..
Hướng Đến Ánh Mặt Trời