Hướng Đến Ánh Mặt Trời
Chương 34: 34: Còn Nhận Ra Em Không
“Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây.”
Từng tiếng loạt soạt sắp xếp lại tài liệu, cùng với tiếng giày đạp lên sàn nhà bóng loáng có thể chiếu ra bóng người.
Giang Thiên Yết đi về phòng của mình, đóng kín cửa, ôm bụng nằm gục xuống bàn.
Hình như dạo này ăn uống không điều độ, bị đau dạ dày rồi.
Cậu dùng điện thoại trên bàn gọi điện cho thư ký, nhờ anh ta mua hộ mình đồ ăn và thuốc đau dạ dày.
Giang Thiên Yết đợi khoảng mười phút, một người đã nhanh chóng cầm hai túi giấy, gõ cửa vào phòng làm việc của cậu.
Nhìn người đến lại là Đới Bạch Dương, cậu hơi ngạc nhiên, sau đó nói đùa: “Cậu chuyển qua làm thư ký cho tôi hồi nào đấy?”
Đới Bạch Dương đặt hamburger và thuốc lên bàn, cười nhẹ: “Ăn trước đi, có chuyện phải nói với cậu.”
Đới Bạch Dương kéo ghế ngồi đối diện cậu, thái độ nói rõ cậu không ăn uống cho xong thì không nói.
Giang Thiên Yết cầm lấy hamburger nhạt nhẽo cắn một miếng, đợi khi thấy cậu ăn gần hết chiếc bánh, Đới Bạch Dương đứng dậy rót cốc nước cho cậu uống thuốc.
Qua một lúc cơn đau dịu bớt, Giang Thiên Yết mới có tâm trạng bảo: “Nói đi.”
Đới Bạch Dương nhìn Giang Thiên Yết đang mở lại nguồn điện thoại, đồng thời bật máy tính định bắt đầu làm việc.
Y có vẻ vui thay cho cậu mà nói rõ ràng từng chữ: “Leo gọi điện thông báo, anh Bảo Bình tỉnh rồi.”
“À, tôi còn tưởng chuyện…”
Bàn tay đang đặt trên bàn phím lập tức khựng lại, Giang Thiên Yết như chết máy quay qua nhìn Đới Bạch Dương, đối diện thẳng đôi mắt sáng ngời của y.
Cậu nuốt nước bọt, sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại lần nữa.
“Cậu nói lại.”
Đới Bạch Dương bật cười, kiên nhẫn nói thêm lần nữa: “Chúc mừng cậu, Dương Bảo Bình tỉnh rồi!”
Giang Thiên Yết thảng thốt đứng bật dậy, vẻ mặt đi từ ngỡ ngàng đến vui sướng, lại có chút không dám tin mà giữ chặt cánh tay của Đới Bạch Dương, giọng điệu run rẩy.
“Cậu nói thật đúng không? Không đùa tôi đúng không?”
Đới Bạch Dương lắc đầu, vỗ mu bàn tay của cậu, nghiêm túc vô cùng: “Chuyện này, tôi tuyệt đối không lấy ra để đùa.”
Mười năm rồi, Giang Thiên Yết chỉ mong đợi được ngày này.
Bao nhiêu tháng ngày chờ đợi không uổng phí, cậu thật sự đã đợi được? Dương Bảo Bình tỉnh lại sau mười năm đằng đẵng, cuối cùng cũng thật sự về với cậu rồi?
“Tôi… tôi…”
Giang Thiên Yết luống cuống tay chân, cậu vội vàng lau nước mắt không biết rơi xuống từ bao giờ, đầu óc bỗng hỗn loạn không biết nên làm gì trước tiên.
Cậu tìm kiếm trên bàn làm việc, vớ lấy chìa khóa xe, không nói một lời mà lao ra bên ngoài thật nhanh, quên mất Đới Bạch Dương đuổi theo phía sau mình.
Cậu không thể nào bình tĩnh lại được, chỉ ước gì lúc này có thể lập tức xuất hiện trước mặt Dương Bảo Bình.
Xe lao đi vun vút, Giang Thiên Yết còn dám vượt cả đèn đỏ.
Rõ ràng xe đang chạy rất nhanh, cậu vẫn cảm thấy chậm.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện thân quen, Giang Thiên Yết vừa xuống xe đã chạy như bay vào bệnh viện.
Cậu đứng trước cửa phòng bệnh, liên tục thở dốc, nhìn chằm chằm chốt cửa lại không dám động vào.
Có phải mơ không?
Giang Thiên Yết thử bấu mạnh vào tay mình, đau.
Không phải mơ.
Đới Bạch Dương thở hồng hộc đến bên cạnh, nhìn Giang Thiên Yết lưỡng lự đứng trước cửa, tự véo tay mình muốn xác định chắc chắn, y lại thấy đau lòng.
Tên ngốc này.
Giang Thiên Yết liếm đôi môi khô khốc, chỉnh trang lại quần áo, không yên tâm mà quay qua hỏi Đới Bạch Dương: “Tôi thế này có khó coi không?”
“Cậu có lúc nào khó coi sao?” Đới Bạch Dương vỗ vai cậu, thúc giục.
Giang Thiên Yết hít sâu một hơi, chậm rãi vặn chốt cửa, trái tim đập thình thịch vì căng thẳng, cậu đã cất bước đi vào.
Mấy người đứng vây quanh bên giường của Dương Bảo Bình, hoàn toàn che kín tầm nhìn của cậu.
Trong đó có ông bà Dương, có Vương Xử Nữ, Doãn Sư Tử.
Mọi người bị tiếng mở cửa thu hút, đồng loạt quay lại nhìn.
“Thiên Yết đến rồi.” Bà Dương ngồi bên giường lau nước mắt, nụ cười trên gương mặt hạnh phúc cỡ nào.
Bà nhìn cậu, lại nhìn người trên giường, nghẹn ngào nói: “Bảo Bình, Thiên Yết đến rồi.”
“Thiên Yết, con sao vậy?” Ông Dương nhìn Giang Thiên Yết đứng chôn chân tại chỗ, hiểu tâm trạng của cậu mà nở nụ cười hiền từ, vẫy tay thúc giục: “Mau qua đây, nhanh nào.”
Giang Thiên Yết đi đến bên cạnh ông Dương, ngơ ngác nhìn xuống giường.
Bốn người nhìn nhau, hiểu ý đi ra ngoài nhường lại không gian riêng.
Trước khi đi, ông Dương xoa vai cậu, dặn dò.
“Thiên Yết, bác sĩ nói Bảo Bình cần thời gian khôi phục các chức năng, tạm thời nói chuyện khá khó khăn.”
“Vâng.”
Giang Thiên Yết nhìn anh không rời mắt, khô khốc trả lời một chữ.
Đợi mọi người ra ngoài cả rồi, cậu mới kìm nước mắt lại, thấp thỏm hỏi một câu.
“Bảo Bình, anh nhận ra em không?”
Từ lúc cậu bước vào, Dương Bảo Bình đã đặt tầm mắt lên người cậu, chưa rời đi một giây.
Anh đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, nghe thấy câu hỏi này, anh hơi hé miệng muốn trả lời, nhưng không tài nào phát ra được một câu hoàn chỉnh.
Ngón tay khẽ động đậy, Giang Thiên Yết chú ý đến.
Thế này, nếu anh nhận ra em thì chớp mắt hai lần?”
Dương Bảo Bình dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Giang Thiên Yết, bị anh nhìn như vậy khiến cậu rất lo lắng bất an, chỉ hy vọng có được câu trả lời mình mong muốn.
Giang Thiên Yết nhìn vào đôi mắt của anh, cuối cùng, cậu thấy Dương Bảo Bình chậm rãi chớp mắt hai lần.
Lần này không chịu đựng được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, cảm xúc như vỡ òa, cậu cúi xuống ôm lấy anh khóc một trận.
Dương Bảo Bình rũ mắt nhìn cậu, tim thắt lại, dùng hết sức bình sinh kéo tay lên, đặt trên lưng cậu muốn vỗ về.
Giang Thiên Yết trưởng thành hơn nhiều rồi, kể cũng phải, nghe bố mẹ nói anh đã hôn mê những mười năm.
Anh đã bỏ lỡ mười năm nhìn cậu trưởng thành, cũng nhất định bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Anh nhìn thấy chiếc nhẫn mà anh tặng cậu vào lần đón lễ tình nhân đầu tiên, anh thấy xót.
Bao nhiêu năm tuổi trẻ, cậu dành hết lên một người không biết bao giờ mới tỉnh dậy, thậm chí là sẽ ngủ cả đời.
Anh thầm nghĩ: nhóc Yết ngốc.
Giang Thiên Yết ngừng khóc, ngồi xuống bên giường nắm tay anh.
Dương Bảo Bình nhấc ngón tay đặt lên gương mặt của cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt vẫn còn đọng trên má.
Giang Thiên Yết vui vẻ nhìn vào đôi mắt của anh, đoán: “Anh muốn xin lỗi sao? Vậy phải mau mau bình phục mới được.”
Dương Bảo Bình cong môi rất nhẹ, ngón tay co lại, yếu ớt nắm lấy bàn tay của cậu.
Anh thấy hơi mệt.
Anh đã cố gắng tỉnh táo suốt mấy tiếng để được gặp cậu, bây giờ thì mí trên đánh nhau với mí dưới, anh muốn nghỉ ngơi một lúc.
Giang Thiên Yết nhận ra, bỏ tay anh vào trong chăn đắp kín.
Hôn lên trán, lên má anh: “Nghỉ ngơi đi, em ở đây.”
Lúc Dương Bảo Bình tỉnh lại lần nữa, thì cảm thấy trên người có gì mềm mại ấm áp lướt trên người mình.
Anh nhíu nhẹ mày, nhìn qua, thấy Giang Thiên Yết đang tập trung lau người cho mình.
Dương Bảo Bình lập tức đỏ bừng mặt, Giang Thiên Yết nhìn lên thấy sắc mặt của anh, bật cười.
“Làm sao? Trước đó đều là em hoặc bố lau người giúp anh, có gì phải ngại?”
“…”
Giang Thiên Yết bỏ khăn ấm vào chậu, cài lại cúc áo cho anh, dịu dàng hỏi: “Đói rồi đúng không, em đi lấy đồ ăn cho anh.”
Dương Bảo Bình chớp mắt hai lần.
Thức ăn dễ tiêu hóa theo chỉ định của bác sĩ, trong mắt của Dương Bảo Bình thì đó là nước lã nhiều dinh dưỡng.
Dương Bảo Bình ngoan ngoãn như một đứa bé, mắt dán chặt lên người cậu, im lặng ăn cho hết.
Tin Dương Bảo Bình tỉnh lại rất nhanh được truyền đi, mấy ngày nay anh đã đón tiếp nhiều người.
Trước đó ông Giang và bà Giang cũng đến, thấy anh như vậy thì thấy yên lòng, con trai cũng không cần phải khổ nữa.
Hoàng Song Tử đến vào cuối tuần sau khi anh ấy hoàn thành dự án, lúc này Dương Bảo Bình đã nói rõ được rồi, nhưng anh lười mở miệng, thấy mệt, chỉ dành hơi sức nói với bố mẹ hai bên và Giang Thiên Yết thôi.
Hoàng Song Tử đứng bên giường đánh giá bạn thân của mình một lúc, có tâm trạng đùa giỡn.
“Bảo Bình, để tôi kiểm tra cho cậu.
Cậu trả lời, 1 cộng 1 bằng mấy?”
Anh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc mà nhìn chằm chặp Hoàng Song Tử, lạnh lùng trả lời: “Bằng 2 mũ 10 chia 2 mũ 9.”
“…”
“…”
“Pr?”
“Praseodymium.”
“Định luật Ôm?”
“Cường độ dòng điện chạy qua dây dẫn tỉ lệ thuận với hiệu điện thế đặt vào hai đầu dây và tỉ lệ nghịch với điện trở của dây.”
“DNA?”
“Axit Deoxyribonucleic.”
Hoàng Song Tử gật đầu tấm tắc: “Đúng là vẫn rất linh hoạt.”
Dương Bảo Bình kiệt sức thở dốc, phụng phịu quay qua tố cáo với Giang Thiên Yết đang ngồi cắt hoa quả bên giường.
Mấy nay cậu không đi làm, chỉ ở bệnh viện chăm sóc anh.
Em xem cậu ta bắt nạt anh kìa.
Giang Thiên Yết bất đắc dĩ mỉm cười, đưa miếng chuối tiêu cắt nhỏ đến bên miệng anh, Dương Bảo Bình há miệng ăn.
.
Ngôn Tình Cổ Đại
Hoàng Song Tử vì mấy câu hỏi mà bị thằng bạn tức giận ngó lơ, những câu nói tiếp theo đều là anh ấy nói chuyện cùng Giang Thiên Yết.
Vấn đề là Hoàng Song Tử nhìn ra, Dương Bảo Bình đang làm nũng với Giang Thiên Yết.
Muốn cái này đòi cái kia, được voi đòi tiên, làm ra vẻ cực kỳ đáng thương.
Anh ấy cảm thấy tiếp tục ở đây làm bóng đèn cũng không tốt, thế là nhanh chân chạy trước.
Về đến nhà, Hoàng Song Tử đã ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp.
Anh ấy thấy Biện Nhân Mã đang nói chuyện với Mục Song Ngư ở phòng khách, nhìn thấy anh ấy về, Biện Nhân Mã vội đứng lên chào hỏi.
“Bạn anh sao rồi?” Mục Song Ngư thuận miệng hỏi.
“Rất tốt, rất có tinh thần.”
Mục Thiên Xứng bưng mấy đĩa bánh ra, mang đủ cho bốn người, vì lúc ở trong bếp anh đã nghe thấy tiếng của Hoàng Song Tử.
Biện Nhân Mã hí hửng cầm đĩa bánh nóng hổi lên, muốn nhâm nhi thử món bánh chanh mới làm của anh.
Nhưng Mục Thiên Xứng nhận được ánh mắt ra hiệu của Hoàng Song Tử, hiểu ý, quay qua nói với Biện Nhân Mã.
“Mã, chúng ta xuống quán cà phê dưới chung cư đi, dưới đó thoáng đãng, vừa ăn vừa làm bài cho thoải mái.”
“Được.”
Biện Nhân Mã không nghĩ nhiều, nhanh nhẹn đi theo sau Mục Thiên Xứng.
Anh quay lại bếp bỏ bánh vào trong hộp, cậu thì cầm balo, không bao lâu đã rời đi.
Mục Song Ngư dùng nĩa lấy thử một miếng ăn, mùi vị không tệ, bèn lấy thêm một miếng đút cho Hoàng Song Tử.
Anh ấy ăn một miếng, giơ tay lau vụn bánh bên môi Mục Song Ngư.
Hoàng Song Tử nhanh chóng đứng dậy, khom người bế ngang Mục Song Ngư lên, đi về phía phòng ngủ ở xa xa.
Mục Song Ngư lấy lại tinh thần, xấu hổ giãy dụa.
“Anh muốn làm gì? Ban ngày ban mặt.”
Hoàng Song Tử xấu xa cười nói: “Không phải rất rõ ràng sao? Làm em.”
Cuối tuần có nhiều thời gian bên nhau nhất, đương nhiên là phải tranh thủ.
Cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng mở ra lại bị hung hăng đóng sầm, Hoàng Song Tử nâng niu đặt Mục Song Ngư xuống giường, kiên nhẫn đặt từng nụ hôn.
Kỹ thuật của Hoàng Song Tử trước giờ đều rất tốt, rất nhanh khiến Mục Song Ngư mụ mị.
Tốt đến mức vào lần đầu tiên hai người đi quá giới hạn, Mục Song Ngư còn phải nghi ngờ tình sử của anh ấy.
“Song Tử, khoan, khoan đã.”
Mục Song Ngư đẩy vai anh ấy, giữ gương mặt của Hoàng Song Tử, nghiêm túc hỏi: “Còn nhớ thứ sáu tuần sau là ngày gì không?”
Hoàng Song Tử cười cười, nắm lấy tay anh hôn lên từng ngón, cuối cùng ẩn ý cắn vào ngón áp út đeo nhẫn của anh: “Đương nhiên là nhớ, anh đưa em đi du lịch, chịu không?”
Mục Song Ngư gật đầu, vòng tay qua cổ Hoàng Song Tử, cắn lên vành tai của anh ấy.
Hoàng Song Tử híp mắt lại, kéo tay trái của anh xuống đặt bên đầu, lại khẽ nâng cằm anh lên dùng ngón tay cái tách mở cánh môi mỏng, cho vào trong khoang miệng cẩn thận thăm dò.
Mục Song Ngư thấy rõ sự nguy hiểm trong mắt Hoàng Song Tử, gương mặt phớt đỏ chờ đợi hành động của anh ấy.
Hoàng Song Tử bỏ ngón cái ra, nhếch môi, cúi đầu nói nhỏ vào tai Mục Song Ngư.
“Trước tiên sẽ dùng cái miệng nhỏ này, em thấy thế nào?”.
Hướng Đến Ánh Mặt Trời