Hướng Đến Ánh Mặt Trời
Chương 26: 26: Lễ Tình Nhân
Ngày tết nhộn nhịp trôi qua rất nhanh, cuộc sống lại lần nữa quay trở về quỹ đạo bình thường.
Người đi xa đã quay về, người đi làm phải đi làm, người đi học phải dậy sớm đến trường, đường phố tấp nập xe cộ.
Ngày đi học thứ hai, lại chính là vào lễ tình nhân, một ngày được nhiều người rất mong chờ.
Có người sẽ chọn ngày này để tỏ tình, cầu hôn, đi đâu đó hẹn hò thật lãng mạn.
Và việc tặng socola chắc chắn là không thể thiếu.
Bàn học của Vương Xử Nữ lại chất nhiều quà, dường như đó là một việc quá đỗi bình thường.
Chuyện khiến Đới Bạch Dương cảm thấy bất bình thường nhất, là trong ngăn bàn của y cũng có một hộp socola.
Đới Bạch Dương cầm hộp socola lên ngơ ngác một hồi lâu, nếu không phải trên tấm thiệp nhỏ có ghi tên y thì chắc chắn Đới Bạch Dương sẽ tưởng người ta nhét nhầm vị trí.
Y nhanh chóng dùng ánh mắt hỏi Vương Xử Nữ, nhưng anh nhún vai tỏ ý không biết.
Không phải anh?
Trời, không lẽ lại có người thích y?
“Bạch Dương có vẻ rất thích hộp socola này nhỉ?”
“…”
Y giật khóe môi nhìn Vương Xử Nữ đã phân phát hết socola nhận được cho cả lớp, bây giờ đang cười tươi với y.
Nụ cười này là điềm báo nguy hiểm, không có vui đâu.
“Không phải, chỉ là hơi ngạc nhiên.” Đới Bạch Dương vội vàng lắc đầu, cũng đứng dậy đưa hộp quà cho người khác.
Vương Xử Nữ không nói gì nữa, anh lấy lại vẻ mặt nghiêm túc vốn có.
Đới Bạch Dương ngồi bên cạnh cẩn thận kéo tay áo của anh, bĩu môi hỏi.
“Nhưng cậu thật sự không có quà cho tôi sao?”
Đáp lại là ánh mắt sâu xa của anh, Đới Bạch Dương nhìn không hiểu, hậm hà hậm hực lấy sách vở ra, không thèm nói chuyện với anh.
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, thậm chí lên… khụ, tóm lại cái gì tình nhân người ta thường làm thì hai người cũng làm hết rồi, chỉ chờ cơ hội tỏ tình nữa thôi.
Tính ra là đang trong một mối quan hệ mập mờ trước mặt người ngoài, chứ người trong cuộc đều rõ như ban ngày.
Thế mà có cái kẹo cũng không có, hứ!
Trống vang lên vào tiết học, cả lớp yên lặng nghe cô giảng bài trên bục.
Vì là tiết Hóa, đầu óc của Đới Bạch Dương cứ quay mòng mòng, chỗ hiểu chỗ không.
Vương Xử Nữ ngồi bên cạnh âm thầm nhìn y, nhân lúc cô giáo đang viết chữ trên bảng, anh thò tay vào ngăn bàn lấy ra cái gì đó, nắm chặt trong tay.
Sau đó, anh dùng tốc độ nhanh như chớp đặt trước mặt Đới Bạch Dương.
Đới Bạch Dương chớp chớp mắt, nhìn viên kẹo hình nửa quả dưa hấu trước mặt mình.
Nếu y đoán không nhầm, đây là kẹo socola, cẩn thận bóc vỏ ra xem, vậy mà là socola thật.
Y liếc Vương Xử Nữ vẫn nghiêm túc nghe bài, mím môi nín cười, cái tên keo kiệt này.
Sau đó Đới Bạch Dương cúi thấp xuống, vui vẻ bỏ viên socola vào miệng.
Đến khi y ăn hết viên kẹo đầu tiên, Vương Xử Nữ tiếp tục lấy ra một viên khác.
Hình dạng lần này là nửa quả cam, tiếp đó là quả đào, quả xoài, quả măng cụt, cảm giác giống như Vương Xử Nữ giấu cả vườn hoa quả trong ngăn bàn vậy.
Nhưng cẩn thận mấy cũng bị phát hiện, cô giáo trên bục giảng thấy hai học sinh ngồi gần cuối líu ríu cười trộm, má của Đới Bạch Dương còn phồng lên rõ ràng đang ăn gì đó.
Cô giáo tức giận rồi.
“Xử Nữ, Bạch Dương hai em ra ngoài đứng cho tôi!”
Cô giáo chống nạnh nhìn học sinh ưu tú Vương Xử Nữ luôn nghiêm chỉnh chấp hành nội quy, học hành nghiêm túc lại có ngày bị phạt đứng hành lang, không khỏi hừ một tiếng: “Đúng là gần mực thì đen.”
Có lẽ cô nên ý kiến với giáo viên chủ nhiệm.
Hai người đứng tựa trên tường, Đới Bạch Dương hơi rướn người nhìn lớp học đã tiếp tục, lập tức kéo tay áo của Vương Xử Nữ, che miệng nhỏ giọng hỏi: “Còn socola không?”
Vương Xử Nữ quan sát xung quanh, thò tay vào trong áo khoác mỏng, lấy ra một hộp socola vuông vắn đưa cho Đới Bạch Dương.
Y hí hửng cầm lấy, nhưng không bóc ra ngay, mà là lén lút kéo anh đến sân sau rộng lớn của trường.
Sân sau lúc này thuộc về không gian riêng của hai người, ngồi trên băng ghế dưới tán cây xanh, Đới Bạch Dương cẩn thận kéo vỏ ra, lấy một chiếc đưa đến bên miệng anh.
Vương Xử Nữ hơi cúi đầu, cắn lấy miếng socola đó.
Anh chỉ giữ trong miệng một nửa, nhẹ nhàng hất cằm ý bảo Đới Bạch Dương mau mau cắn nửa còn lại.
Y nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng rướn người tới cắn nửa còn lại.
Đặt hộp kẹo trên đùi, Đới Bạch Dương dịch đến gần hơn, hai bả vai chạm vào nhau, im lặng tận hưởng thế giới của họ.
Cứ thế đến khi hết tiết, Đới Bạch Dương kéo Vương Xử Nữ chạy về lớp.
Bạn học nào đó ngồi phía sau hai người lườm trắng mắt Đới Bạch Dương, mới đưa quyển vở của mình cho Vương Xử Nữ.
“Cậu cần chép lại bài không?”
“Cảm ơn.”
Đới Bạch Dương nghiêng người ngó đầu nhìn ngăn bàn của anh, quả nhiên bên trong vẫn còn kẹo.
Y lập tức vơ vét hết “trái cây”, còn đẩy vở của mình sang cho Vương Xử Nữ, muốn anh tiện thể chép luôn hộ mình.
“Đới Bạch Dương, tự tiện như vậy, mày không biết xấu hổ hả?!”
Đới Bạch Dương cắn socola, khinh khỉnh nhìn xuống bàn dưới.
Vương Xử Nữ cầm bút lên, không quay lại mà nhạt nhẽo nói giúp y: “Không sao.”
Đới Bạch Dương kiêu ngạo hất cằm, quay trở về thế giới socola của mình.
Có thằng bạn đi đến lấy một cái, lập tức bị y hung hăng đánh vào tay, giành lại.
“Của tao, cấm động vào!”
“Ều, từ lúc nào mày ăn độc thế?”
Đừng có đùa, người yêu tương lai tặng y đấy.
Đã là của người yêu tặng thì ai lại chia cho người khác, vớ vẩn.
Bây giờ là buổi chiều, việc đưa đón Giang Thiên Yết gần đây đều do Dương Bảo Bình phụ trách.
Trường của anh cũng bắt đầu học từ hôm qua, nhưng anh nán lại đón lễ tình nhân đầu tiên với cậu.
Xe của anh đậu bên đường được năm phút, Giang Thiên Yết đi theo Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương ra ngoài cổng trường như mọi hôm.
Nhìn thấy xe của anh, cậu vội vàng tạm biệt hai người, nhanh chóng chạy lên xe.
Nhẹ nhàng tặng anh một nụ hôn chào hỏi, Dương Bảo Bình yêu chiều xoa đầu cậu, khởi động xe, chậm rãi lái đi.
Hai người về nhà sửa soạn trước, gần sáu giờ mới lên đường.
Ở phố đi bộ luôn có nhiều hoạt động thú vị, nhất là vào những dịp đặc biệt sẽ đông nghịt người.
Bên đường có cô gái nhỏ đi bán từng đóa hoa hồng, Dương Bảo Bình đi tới mua một bông, đưa cho Giang Thiên Yết đang ăn kem vào buổi tối lạnh cóng này.
Cậu ăn hết kem mới cầm lấy, anh thì bất đắc dĩ lau đi chút kem dính trên khóe môi của cậu.
Hai người đi giữa dòng người, bàn tay của Dương Bảo Bình luôn nắm chặt lấy cậu, mặc kệ người xung quanh có để ý tới hay không.
“Tay em hơi lạnh đấy.”
Anh lẩm bẩm, sau đó bỏ tay của cậu vào trong túi áo khoác của mình.
Mười ngón tay đan vào nhau, Giang Thiên Yết chủ động sát lại gần, nở nụ cười nhẹ.
Cứ thế nắm tay nhau đi dạo một quãng đường kha khá, Dương Bảo Bình dẫn cậu vào một nhà hàng.
Nghe anh và nhân viên phục vụ nói chuyện, mới biết anh đã đặt bàn sẵn rồi.
Đợi khoảng mười phút, hai người đi lên tầng ba.
Ở đây được chia thành các phòng riêng, hai người đi theo nhân viên phục vụ đến căn phòng cuối cùng bên trái hành lang.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, cánh hoa hồng rải xung quanh, ánh đèn màu cam xen lẫn màu trắng, trên bàn tròn đặt giá nến đang cháy lung linh, một chai rượu vang, hai ly thủy tinh và hai bộ dụng cụ ăn.
Từ đây nhìn ra ngoài, có thể thấy cảnh sắc rực đèn của thành phố về đêm, muốn thơ mộng bao nhiêu có thơ mộng bấy nhiêu.
Nhân viên đẩy xe đồ ăn lên phòng, Dương Bảo Bình nói không cần phục vụ, tự mình đẩy xe vào trong phòng.
Cẩn thận tỉ mỉ lấy từng chút đồ ăn cho hai người.
Hai ly rượu cụng vào nhau vang một tiếng lanh lảnh, rượu không nặng nhưng cả hai đều không uống nhiều, không hết một ly đã dừng lại.
Trong bầu không khí lãng mạn này, Giang Thiên Yết nhìn Dương Bảo Bình bỗng đứng dậy, đi đến bàn nhỏ chỉ đặt bình hoa trong phòng.
Anh cẩn thận kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp quà màu xanh đen, trịnh trọng đưa cho cậu.
Là quà lễ tình nhân.
“Cái gì vậy?”
Cậu cười hỏi, tay đã nhanh chóng mở nắp hộp ra.
Bên trong chìm ngập hạt xốp màu, Giang Thiên Yết hơi mong đợi mà cẩn thận gạt hạt xốp ra, tìm kiếm xem rốt cuộc bên trong giấu cái gì.
Đợi đến khi thấy một cái hộp nhung nhỏ cũng màu xanh đen đặt gọn bên trong, Giang Thiên Yết lập tức sửng sốt.
Dường như lờ mờ đoán ra đó là gì, trái tim bỗng đập thình thịch liên hồi, mất kiểm soát rồi.
Cậu dè dặt lấy ra, ngẩng đầu thấy Dương Bảo Bình tựa trên bàn, dịu dàng cười với mình.
Cậu nuốt nước bọt, chậm rãi mở hộp nhỏ.
Vậy mà lại là một cặp nhẫn.
“Anh…”
Tay của cậu hơi run rẩy, trong lòng lúc này đang lẫn lộn cảm xúc, không biết phải nói hay nên nói cái gì.
Dương Bảo Bình không lên tiếng, nhẹ nhàng chạm tay lên bên má của cậu.
Anh chậm rãi quỳ một chân xuống, một tay cầm tay trái của cậu, một tay lấy chiếc nhẫn trong hộp, trân trọng đeo lên ngón áp út.
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên ngón tay của cậu, Giang Thiên Yết vẫn đang chìm trong ngỡ ngàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cậu nhìn chiếc nhẫn trên tay, hạnh phúc lan tỏa cả người không thể nào không nhìn ra.
Cậu cũng lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp, trước tiên là ngắm nhìn kỹ hơn, mới thấy dưới chiếc nhẫn còn khắc chữ cái đầu tiên trong tên của hai người.
Giang Thiên Yết vuốt nhẹ dòng chữ, sau đó nắm lấy tay trái của anh, từ từ đeo vào.
“Em không cảm thấy đột ngột chứ?”
“Có hơi, nhưng em vui lắm.”
Cả hai đang vô cùng nghiêm túc trong mối quan hệ này.
Nhẹ nhàng trao nhau một nụ hôn, quen biết nhau gần tám năm, cùng trải qua mấy lần xuân hạ thu đông.
Dương Bảo Bình dùng năm năm vun trồng một cành ngọt, Giang Thiên Yết dùng ba năm chờ được ngày kết quả.
Không ai biết trước chuyện tương lai, nhưng chắc chắn khi bên nhau sẽ dùng tất cả tấm lòng chân thành trao cho đối phương.
“Giang Thiên Yết, anh yêu em.”
“Dương Bảo Bình, em cũng yêu anh.”.
Hướng Đến Ánh Mặt Trời