Hung Thần Đồ
Chương 14: Chương 14
Điếu Huyền đang ngồi vắt chân lên bàn vừa uống rượu, vừa chống tay hờ hững nhìn mấy người tí hon bằng lửa đang nhảy múa lung tung trên mặt bàn.
Quỷ giới náo loạn thì y không thích, nhưng yên bình quá thì y lại chán, cứ đi lung tung tìm chuyện để làm với đám tiểu quỷ kể ra cũng chẳng vui vẻ gì.
Làm quỷ hay làm người đều cần có mục tiêu, mà mục tiêu của y lại quá khó để nắm bắt.
Tu Viên đẩy cửa vào đại điện, mang theo một chồng sách mới cho Điếu Huyền đọc.
Điếu Huyền ngao ngán hớp một ngụm rượu rồi nói: “Ngày nào ngươi không tìm việc cho ta làm thì ngày ấy sống không nổi à?”
Tu Viên đặt đống sách nặng xuống bàn, nhìn mấy người lửa do Điếu Huyền dùng pháp lực tạo ra, nhăn trán: “Chủ thượng, lần này là những sổ sách quan trọng thật sự, không phải đùa ngươi nữa.
Ta sắp đi rồi.”
Trước thái độ nghiêm túc của Tu Viên, Điếu Huyền đặt vò rượu sang bên: “Đi đâu?”
“Trước kia chẳng phải ta nói với ngươi rồi sao? Ta sẽ chỉ giúp đỡ ngươi cho đến khi tìm thấy con đường phải đi.
Ta nghĩ mình cũng sắp biết được con đường phải đi rồi, cho nên là lúc thích hợp chuẩn bị bàn giao lại tất cả công việc.
Có nhiều người ở Quỷ giới tài năng hơn ta, và muốn giữ lấy chức vị Quỷ phán này hơn ta.”
“Ý của ngươi là sẽ không quay trở lại?” Trong đáy mắt của Điếu Huyền dâng lên chút gì đó xót xa.
Thê tử y đã không còn, Tu Viên cũng đi mất, chẳng khác nào nói ở Quỷ giới này từ nay về sau chỉ còn mình y cô độc? Nghĩ đến có chút thê lương cực hạn.
“Có lẽ vậy.
Bao nhiêu năm qua đều nhờ ngươi chiếu cố, ta mới có thể vô lo vô nghĩ ở Quỷ giới này trải qua những ngày an nhàn.
Ta nợ ngươi một ân huệ rất lớn, nhưng ngươi lại có tất cả rồi, vốn không cần ta trả ơn gì nữa.
Để ta uống với ngươi một lần.”
Tu Viên cầm lấy vò rượu uống dở của Điếu Huyền, đưa lên miệng nốc cạn.
Điếu Huyền giật mí mắt, nếu y nhìn không nhầm thì đó chính là vị trí mà y vừa nhả môi ra.
“Sao vậy?” Tu Viên đặt vò rượu rỗng xuống.
Điếu Huyền trấn tĩnh lại: “Không gì! Thật ra ngươi đã giúp cho ta rất nhiều rồi.
Tính của ta tùy hứng, đều nhờ ngươi sắp xếp mọi thứ chu toàn thay ta.
Vì có ngươi nên cảm giác như luôn rất yên tâm.”
“Ngươi tìm một Quỷ phán khác, biết đâu còn siêng năng hơn cả ta, làm tốt hơn cả ta.
Nhưng mà…” Tu Viên trầm giọng xuống, thoáng buồn bã.
“Đừng có mỗi lần đi xa về là tùy tiện leo lên giường người ta ngủ.
Nếu sợ ngủ ở chính phòng mình nhớ lại những ký ức không vui, có thể ngủ ở phòng khác.
Địa Hạ cung này cũng không thiếu phòng cho ngươi ngủ.”
“Không phải với ai ta cũng làm vậy.
Ta nói rồi, chỉ với ngươi mới thấy yên tâm, cho nên ngủ trên giường của ngươi cũng rất thoải mái.”
Tu Viên cười gượng: “Thoải mái cũng chỉ có mình ngươi.
Lần nào ngươi chiếm giường ta, ta cũng phải ngủ ở thư phòng, rất khó chịu.
Thôi không nhắc nữa, dù sao tiễn biệt đã xong, ta đi đây.”
Tu Viên quay đi, bước đi rất chậm, nhưng mãi cho đến lúc ra tận cửa cũng không nghe Điếu Huyền gọi lại câu nào.
Tiễn biệt giữa bọn họ không ngờ lại nhạt nhẽo như vậy.
Bên ngoài Địa Hạ Cung, có một vị đạo sĩ đang chờ Tu Viên.
Y đi cùng ông ta đến bên bờ sông Vô Hối, chọn một nơi không có kẻ qua lại đứng nói chuyện.
Tu Viên hỏi: “Khi nào ông sẽ vào luân hồi?”
“Ngày mai.”
“Ta tiễn ông.”
Đạo sĩ lắc đầu: “Thế thì không cần.
Có người đưa tiễn sẽ có thêm sự lưu luyến.
Ta đi một mình là được rồi.
Ngược lại ngươi bao nhiêu năm dài như vậy vẫn chấp niệm không buông với tiền kiếp, sắp nhớ lại rồi, sao vẫn không vui lên chút nào?”
“Ông có biết vì sao ta ở Quỷ giới này lâu như vậy không?”
“Đợi ta đến cho ngươi đáp án.”
Tu Viên gật đầu thừa nhận: “Nhưng mà, vẫn còn một lý do khác.
Ta thích một người, một người mãi mãi không nên thích.”
“Vì sao?”
Tu Viên cũng không biết phải nói sao, cúi đầu cười khẽ: “Lúc ta vừa đến Quỷ giới này, bị một đám quỷ mạnh hơn ức hiếp.
Bọn chúng xem ta như nô lệ vậy, mỗi ngày đều bắt ta khuân vác vất vả, nhưng lại không cho ta ăn uống tử tế gì.
Ta đã phải chịu đựng cuộc đời nghèo khó lúc sống, không ngờ chết đi vẫn bị người ta đè đầu cưỡi cổ, tâm trạng vô cùng phẫn uất.
Vì vậy, có một lần ta phát điên, thà chết cũng phải kéo bọn chúng chết cùng.
Khi ta chỉ có một mình bị đánh đập tàn nhẫn, người đó đã xuất hiện.
Hắn che chở ta, cho ta thứ cảm giác tin cậy mà trước giờ ta chưa từng nếm trải qua.
Ta thích hắn, thích từ cái nhìn đầu tiên, giống như phàm nhân hướng về mặt trời trên cao, cho rằng hắn là điều gì đó tốt đẹp nhất, vinh quang nhất.
Thế nên, ta nguyện ý ở lại bên cạnh hắn.
Chỉ tiếc là, ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn đến ta.
Hắn vì một người thê tử đã chết cứ không ngừng tìm kiếm, lãnh đạm hết với mọi người xung quanh.
Cho nên…ta vĩnh viễn sẽ không tỏ bày.
Cho nên…ta phải tự cắt đứt đoạn tình cảm này.”
“Chữ tình trong trời đất này luôn là thứ khiến cho người ta phải nhức nhối tận tâm can.
Ta cũng không giúp được gì.” Đạo sĩ thở dài.
“Có lẽ ngày sau sẽ tốt hơn.
Ta tìm lại ký ức, tự sẽ biết phương hướng để đi tiếp, không cần khổ sở ở lại Quỷ giới này không mục đích như trước, cũng không cần đối diện với hắn, nhất định sẽ quên đi hắn nhanh thôi.”
Đạo sĩ lục từ trong tay áo ra một lá bùa: “Đây không phải bùa trừ quỷ, mà là bùa cầu phúc.
Ngươi là người đầu tiên mà ta gặp có chấp niệm mãnh liệt như vậy.
Ta ngưỡng mộ ngươi.
Đây xem như món quà cuối cùng ta có thể cho ngươi.
Dù mai này đi trên con đường thế nào, nguyện ngươi có thể bình an.”
Tu Viên nhận lấy lá bùa: “Đa tạ.
Nguyện được như đạo sĩ nói.”
—*—
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng không biết nhà của Đồng Nghị, cho nên chỉ đành trông chờ y đến hỏi chuyện.
Chờ suốt mấy ngày không thấy tăm hơi đâu, một hôm lại thấy thấp thoáng trước cửa có bóng người đi tới, Chiêu Ngạn mừng rỡ vội chạy ra đón.
Thế nhưng, kẻ đến không phải Đồng Nghị mà lại là người bạn lần trước của Viêm Đằng.
Trên tay y còn xách theo hai vò rượu.
Chiêu Ngạn hụt hẫng định hỏi có phải y đến tìm Viêm Đằng không thì y lại chủ động hỏi trước: “Trên bảng quán viết chữ gì vậy?”
Chiêu Ngạn liếc xéo y: “Ngươi mù chữ hả? Chính là ba chữ Tình Nhân Quán.”
Điếu Huyền cười lớn một tiếng như không tin nổi vào tai mình, lại hỏi: “Ai viết?”
“Ta!” Chiêu Ngạn tâm đắc tự chỉ vào mình.
“Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ! Ba chữ đơn giản như thế cũng có thể bị ngươi viết thành không ai đọc nổi, trình độ này sợ rằng từ xưa đến nay không có người thứ hai dám vượt mặt ngươi.”
Chiêu Ngạn nghẹn họng.
Tên này mắng người cũng quá là thâm thúy rồi.
Hắn đang định phùng mang trợn má lên thì từ trong nhà, Viêm Đằng và Lan Oanh cười nói đi ra.
Vẫn là theo thói quen, mỗi ngày bọn họ đều đi tưới nước cho mảnh vườn nhỏ.
Viêm Đằng nhìn thấy Điếu Huyền, bỗng chột dạ nhìn vào trong quán rồi mới quay ra.
Điếu Huyền bước lại chỗ Viêm Đằng, ném một vò rượu cho y nói: “Đến thăm ngươi.
Cái quán tồi tàn này, lại ở chỗ khỉ ho cò gáy này, ta đi mòn cả chân mới hỏi ra đường.”
Chiêu Ngạn hét lên: “Ngươi có tu dưỡng không thế? Sao nói chuyện chẳng có câu nào nghe lọt tai? Gì mà quán tồi tàn? Gì mà ở chỗ khỉ ho cò gáy? Đây gọi là tu hành ở chốn thâm sâu, tránh xa mọi thi phi thế nhân.”
Lan Oanh nhịn cười.
Chiêu Ngạn chỉ vào nàng mắng: “Ta nói không đúng sao?”
Lan Oanh gật gật phụ họa: “Đúng mà, đúng mà!”
Viêm Đằng bỉ mặt hắn: “Chỉ giỏi khoác lác!”
“Vậy quán này thờ ai? Nguyệt Lão sao?” Điếu Huyền tò mò hỏi.
Viêm Đằng giơ cao tay lên che nửa trán lại.
Chiêu Ngạn nhanh nhảu khoe: “Thờ Quỷ Đế Điếu Huyền.
Dạo này thờ Quỷ Đế đang là xu hướng thịnh hành.
Ngươi có ý trung nhân chưa? Nếu chưa có thì nên vào quán của ta cầu xin, bảo đảm sớm ngày tìm được.”
Lan Oanh giơ ngón cái về phía Chiêu Ngạn.
Truyền bá quá nhiệt tình rồi!
Điếu Huyền giật trán hỏi lại: “Vừa nói gì cơ?”
Chiêu Ngạn sợ rằng nói thôi chưa đủ đáng tin, kéo y vào trong quán chỉ bức tranh treo tường: “Quỷ Đế Điếu Huyền, ngươi nghe qua chưa? Phù hộ tình duyên mỹ mãn, hôn nhân hạnh phúc, thành tâm cầu khẩn tất được ban phúc.”
“Ai bảo với ngươi thế?”
Chiêu Ngạn vô tư chỉ sang Viêm Đằng: “Hắn đó!”
Điếu Huyền giật trán mạnh hơn: “Thế tranh kia do ai vẽ?”
“Ta! Nhưng mà vẽ theo lời hắn nói.”
Điếu Huyền quay sang Viêm Đằng, chỉ tay cười cười: “Được lắm, con phượng hoàng chết tiệt! Ngươi muốn đánh nhau có phải không?”
Điếu Huyền biến ra Kiêm Hào vung về phía Viêm Đằng.
Viêm Đằng nhanh như chớp rút roi ra đánh bật Kiêm Hào về phía y.
Hai người thân thủ nhanh nhạy, chớp mắt đã lao ra ngoài sân công kích lẫn nhau.
Mỗi người chỉ dùng một tay đánh trả, bởi vì tay kia đang bận cầm rượu.
Đường roi của Viêm Đằng vung lên thoăn thắt, mà Kiêm Hào cũng bay loạn xạ tiếp chiêu, chính là càng đánh càng bất phân thắng bại.
Chiêu Ngạn ngây mặt ra.
Lan Oanh khều hắn: “Sao họ lại đánh nhau vậy?”
Chiêu Ngạn quay ra sau nhìn bức tranh xấu như Dạ Xoa kia, rồi lại quay ra trước nhìn Điếu Huyền, trong tích tắc nghĩ ra gì đó: “Hắn là…Quỷ Đế Điếu Huyền.”
Lan Oanh ồ lên: “Thì ra Quỷ Đế lại đẹp như vậy.
Bạn của mỹ ca ca cũng là một mỹ ca ca.”
Chiêu Ngạn tức quá cốc đầu nàng: “Sao không bao giờ nghe muội khen ta đẹp? Chỉ toàn khen người ngoài là sao? Ăn cháo đá bát.
Vong ân phụ nghĩa.”
Lan Oanh xoa đầu hỉnh mũi hờn dỗi: “Muội chỉ nói sự thật thôi mà, thế cũng có tội sao? Muội đi tưới cây đây.”
Lan Oanh đi nép vào một bên tránh ảnh hưởng tới cuộc đấu của hai vị mỹ ca ca trong lòng nàng để ra tưới cây.
Chiêu Ngạn nhấc cái ghế trong nhà đem ra ngoài ngồi ăn hạt bí xem đánh nhau.
Hai tên này vừa nhìn qua là hiểu chẳng phải quyết đấu sinh tử gì, cứ mèo vờn chuột, chuột đuổi mèo như kiểu đùa giỡn với nhau.
Hắn muốn coi họ đánh được bao lâu.
Tầm hai nén nhang, cuộc đấu miễn cưỡng dừng lại.
Lan Oanh tưới cây xong đã đi mua thức ăn.
Chiêu Ngạn thì ngủ gục trên ghế.
Điếu Huyền mở nắp vò rượu, vừa uống vừa mắng: “Đồ phượng hoàng chết bằm, ngươi thừa cơ hiếp người, có giỏi thì tự thờ chính mình rồi vẽ thành Dạ Xoa như vậy đi.”
“Ồ! Ngươi không phải giận vì chuyện bị nói là cướp nghề của Nguyệt lão, mà giận vì bị vẽ thành xấu xí sao?”
Điếu Huyền nghẹn họng: “Được, lão phượng hoàng như ngươi giỏi lắm, đợi ta tìm được điểm yếu của ngươi rồi từ từ hành hạ ngươi sau.”
“Hoan nghênh!”
Điếu Huyền uống hết vò rượu với Viêm Đằng thì bỏ đi.
Vốn định đến để tâm sự kể lể về chuyện Tu Viên, cuối cùng uống xong lại thấy chẳng đáng để yếu đuối như vậy bèn thôi.
Viêm Đằng đến gần chỗ Chiêu Ngạn đang ngủ, cúi thấp người xuống gọi: “Này, dậy đi!”
Chiêu Ngạn còn đang ngái ngủ, vung tay đẩy y ra: “Đừng phá mà!”
“Ta đánh nhau với người khác, ngươi không lo lắng chút nào mà còn ngủ được sao?” Viêm Đằng vỗ nhẹ vào mặt Chiêu Ngạn.
Chiêu Ngạn lại đẩy y ra tiếp, vô tình làm cho cái ghế ngã ra trước.
Viêm Đằng vì đỡ hắn mà bị hắn đè bẹp dưới thân.
Bấy giờ, hắn mới quờ quạng mở mắt, chớp chớp vài cái rồi tỉnh hẳn cả ngủ.
Viêm Đằng mặt than hỏi: “Nằm đủ chưa? Có thể đứng dậy được chưa?”
Chiêu Ngạn lúng túng, nhưng nghĩ dễ bị bắt chẹt như vậy thì sẽ bị Viêm Đằng cười vào mặt.
Hắn sờ mó lồng ngực y, giả vờ như không gì có thể đánh gục được da mặt dày của mình: “Ấy chà, cũng rắn chắc đấy chứ.”
Lỗ tai Viêm Đằng đỏ ửng một vòng, khẽ đằng hắng: “Đứng dậy ngay!”
Chiêu Ngạn chiếm lợi thế nên tiến tới luôn: “Ngươi không phải cô nương, sờ vài cái không thể mang thai được, ngại ngùng gì chứ?” Hắn ngắt vào ngực y một cái rồi chồm dậy.
Viêm Đằng lườm hắn, biểu cảm như ngầm nói thù này ắt sẽ trả.
Chiêu Ngạn cảm thấy lúc nãy đùa cũng quá trớn rồi, chân tay hơi bủn rủn.
Hắn định bước ra khỏi người Viêm Đằng để y đứng lên, không ngờ lại bất cẩn ngã ập lần nữa, lần này còn đập cả mặt vào ngực y.
“Ngươi cố tình phải không?” Viêm Đằng nén giọng xuống.
Chiêu Ngạn vội ngóc dậy, giơ cao hai tay bày tỏ trong sạch: “Không không, lần này cũng là tai nạn.”
“Hai vị…có tiện…?” Đồng Nghị không đến vào lúc nào khác, mà lại nhằm ngay lúc này đến, chỉ biết đứng ngẩn ra tại chỗ hỏi.
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng lật đật đứng dậy.
Chiêu Ngạn lập tức giải thích tình hình cho Đồng Nghị hiểu: “Khi nãy là tai nạn.”
Đồng Nghị không quan tâm lắm, nói vào chuyện chính: “Ta đến để hỏi về vụ ngọc bội.”
Chiêu Ngạn mời Đồng Nghị vào trong nhà ngồi trước, còn hắn thì đi vào phòng chứa đồ tìm bức tranh vẽ hình của Điền Trung, tìm được rồi liền mang ra cho y nhận diện.
Đồng Nghị gật đầu: “Đây đúng là người tự xưng con trai của Lâm Nhất Chỉ.
Là ta đưa y đến gặp đại ca, sau đó đại ca bảo ta lui đi, cho nên hai người họ nói những gì thì ta không rõ.”
“Đại ca ngươi có liên quan gì đến Cung vương Bàn Khải không?”
Đồng Nghị ngây ngô lắc đầu: “Đó là ai? Ta chưa từng nghe đại ca nhắc đến bao giờ.”
“Người đến gặp đại ca ngươi vốn không phải là con trai thật của Lâm Nhất Chỉ.
Y là thuộc hạ thân tín của Cung vương.
Cả nhà Lâm Nhất Chỉ đã bị y gián tiếp hại chết.”
“Trời a! Sao lại có chuyện như vậy?” Đồng Nghị kinh hãi.
“Vậy toàn bộ những chuyện này có phải là do Cung vương gây ra?”
Chiêu Ngạn giải thích: “Đúng là Cung vương đã gieo lời nguyền ác độc lên ngọc bội, nhưng y chết rồi, ngọc bội được truyền đến tay những ai thì y không thể kiểm soát được.
Tạm thời ngươi cứ biết bấy nhiêu thôi, bọn ta vẫn cần thêm thời gian điều tra chi tiết hơn.”
Đồng Nghị suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vốn dĩ mục đích ban đầu của ta là đến lấy lại ngọc bội.
Không giấu gì các vị, hôm qua có một bà lão đến tìm ta, nói ngọc bội này giữ bên cạnh chỉ hại thân, muốn ta giao lại cho bà.
Ta nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, càng nghĩ càng loạn, nửa muốn đưa cho bà ta để giải thoát khỏi nó, nửa lại muốn tra rõ câu chuyện ẩn sâu bên dưới, cũng xem như cho bản thân một câu trả lời rõ ràng, không thể cứ mơ mơ hồ hồ mà bị nó hủy hoại cả nhà như vậy.
Nay nghe Chiêu đạo trưởng nói vậy, xem ra không chỉ có mỗi nhà ta bị ngọc bội liên lụy, vẫn nên tra rõ đến cùng để ai cũng được an ủi.”
“Bọn ta có thể giúp ngươi, nhưng thường nói mất lòng trước đặng lòng sau.
Không biết Đồng tiên sinh chịu trả bao nhiêu? Mấy chuyện quỷ quái thế này nói thực cũng rất nguy hiểm, hơn nữa vì moi ra mấy tin kia bọn ta đã hao tổn không ít bạc.”
Viêm Đằng đứng cười nhạt.
Chiêu Ngạn biết y cười gì, nói hắn ăn vạ người ta cũng được, nói hắn tính toán sòng phẳng cũng chả sao, miễn là tiền bạc thì phải rõ ràng.
Hắn muốn giúp người, trước tiên phải tự giúp chính mình.
Nếu hắn không có cái gì ăn thì sức đâu mà quan tâm chuyện người khác.
“Chiêu đạo trưởng an tâm, khi xong việc ta sẽ gửi các vị hai thỏi bạc làm quà đền đáp.”
Chiêu Ngạn nghe xong nở hoa trong lòng, vui vẻ lộ đầy trên mặt: “Đồng tiên sinh cũng yên tâm, bọn ta sẽ sớm tìm ra một đáp án vừa ý cho ngươi.
Chỉ là, ta cần ngươi giúp một chuyện.
Phiền ngươi đưa bà lão mà ngươi nói đến gặp bọn ta được không?”
“Chuyện này không khó.
Bà ta vẫn đang lưu lại chỗ ta, ngày mai ta sẽ đưa bà ta đến đây gặp các vị.”
Tiễn Đồng Nghị xong thì Lan Oanh mua thức ăn về tới.
Cô bé còn tốt bụng mua thêm hai vò rượu, sợ rằng Viêm Đằng và bạn uống không đủ.
Chiêu Ngạn không biết uống rượu, ném hai vò sang chỗ Viêm Đằng: “Mình ngươi tự uống hết đi.”
Lan Oanh giật lại một vò: “Ngạn ca ca không biết uống nhưng muội biết, để muội uống với huynh.”
Viêm Đằng búng tay vào mũi cô bé: “Giảo hoạt!”
Lan Oanh lém lỉnh cười: “Uống không thế này thì vô vị quá.”
“Muội muốn sao?”
“Chúng ta mỗi người hỏi một câu, đều là câu hỏi có hay không và phải trả lời thật lòng, nếu khong trả lời được thì uống rượu.
Thế nào?”
Viêm Đằng do dự: “Tiểu nha đầu muốn biết gì từ ta sao?”
“Huynh sợ? Nam nhi khí khái đầy mình như huynh mà lại sợ một cô bé thì sẽ là trò cười đấy.” Lan Oanh dùng kế khích tướng.
Viêm Đằng hiển nhiên hiểu rõ nhưng cũng vờ trúng kế nói: “Thôi được, theo ý muội.” Y muốn nghe thử Lan Oanh sẽ hỏi gì.
Chiêu Ngạn vừa ăn vừa lườm Lan Oanh, ngầm nhắc nhở nàng đừng có giở trò kỳ lạ gì.
“Nhường mỹ ca ca hỏi trước.” Lan Oanh mở nắp vò rượu, sẵn sàng nghênh chiến.
Viêm Đằng khổ não nghĩ.
Thật ra y chẳng có câu gì đặc biệt muốn hỏi đối với một cô bé cả.
“Giữa ta và Chiêu Ngạn, muội thích ai nhất?”
Lan Oanh cười lớn đập tay lên đùi.
Chiêu Ngạn cũng thầm cười tự đắc, cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là hắn rồi.
“Huynh!” Lan Oanh đáp hào sảng.
Chiêu Ngạn mém sặc, quở trách: “Đồ vong ân phụ nghĩa, muội trả lời như vậy không thấy có lỗi với ta sao?”
Lan Oanh nhún vai: “Hết cách thôi, muội không đáp thật là phải uống đó! Tới muội nè, mỹ ca ca có ý trung nhân trong lòng chưa?”
Viêm Đằng đơ ra: “Chưa! Đừng nói là muội định mai mối cho ta?”
Lan Oanh chỉ ngón tay sang phía Chiêu Ngạn: “Bên đó có một người cũng tạm xài được.”
Chiêu Ngạn giả vờ ăn cặm cụi, không dám ngẩng đầu lên.
Viêm Đằng chỉ cười khẽ, cầm vò rượu lên uống.
Lan Oanh đập bàn: “Thế là sao? Huynh phá vỡ luật chơi rồi.”
Viêm Đằng tạm dừng uống, nói: “Ta biết những câu tiếp theo muội định hỏi gì rồi.
Ta không muốn trả lời nữa cho nên sẽ uống cạn rượu.” Nói xong, y uống một hơi đến cạn đáy và đặt lại vò rượu rỗng trên bàn đi ra ngoài.
Lan Oanh nhìn vò rượu rỗng: “Ngay cả uống rượu mà cũng ngầu như thế.
Mỹ ca ca ngầu hết chỗ chê!”
Chiêu Ngạn đạp mạnh lên chân cô bé: “Ngầu chỗ nào? Ta chẳng thấy gì cả.
Tỉnh đi tiểu cô nương.”.
Hung Thần Đồ