Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 92

1@-

Chương 092

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Xzone là chuỗi khách sạn năm sao toàn quốc, cơ sở gần khu vực thể thao điện tử của đội tuyển quốc gia là chi nhánh chính tại Thủ Đô, môi trường rất tốt, có hơn 800 phòng, đủ để chứa tất cả tuyển thủ tham gia.

Ngày 3 tháng 5, Du Minh Tương gửi danh sách tuyển thủ cho người phụ trách khách sạn để sắp xếp chỗ ở. Mọi người sẽ được phân vào các phòng khác nhau để thi đấu, nếu xảy ra sự cố mạng hay hỏng máy tính thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi.

Kỹ sư đội tuyển quốc gia Tần Bác cùng hai trợ lý đã đến khách sạn trước, kiểm tra kỹ lưỡng tất cả máy tính và cài đặt phần mềm cần thiết, đảm bảo mỗi máy đều có thể chơi mượt trò chơi “Thần Súng”.

Tuần thứ hai tháng 5 đúng vào kỳ nghỉ của liên đoàn, tuyển thủ được nghỉ, thuận tiện để tham gia tuyển chọn. Do số người đăng ký quá đông, thay vì thi trong 2 ngày như dự kiến, lịch thi được kéo dài thành 3 ngày.

Chiều ngày 9, các tuyển thủ lần lượt đến đăng ký tại căn cứ đội tuyển quốc gia.

Bên cạnh sân vận động của căn cứ, có một dãy bàn đăng ký do Du Minh Tương và nhân viên phụ trách. Nhiều tuyển thủ lần đầu đến căn cứ, háo hức chụp ảnh xung quanh.

“Căn cứ này rộng quá, còn lớn hơn cả sân trường trung học của tụi mình!”

“Tòa nhà kia là ký túc xá của tuyển thủ hả?”

“Chúng ta có phải đi du lịch một ngày ở đội tuyển quốc gia không? Mình muốn được ở thật lâu ở đây!”

“Mức độ của tôi chỉ đủ để nghĩ đến thôi, khả năng cao là không có cửa.”

Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, Tần Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá đội tuyển quốc gia, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần ngưỡng mộ. Nếu thực sự được ở đây thì tốt biết bao? Cô cũng rất muốn được ra nước ngoài thi đấu.

Lúc này, một chiếc xe sang trọng màu đen đột ngột dừng trước cổng căn cứ đội tuyển quốc gia, một chàng trai trẻ đẹp trai bước ra khỏi xe. Xung quanh vang lên tiếng bàn tán:

“Lục Thần!”

“Đó chắc là đội trưởng Lục của TNG phải không?”

Một tuyển thủ phấn khích chạy lại nói: “Anh Lục! Em là fan của anh, anh ký cho em cái được không?”

Lục Hưng Vân mỉm cười, rất phong độ ký cho đối phương.

CLB TNG đặt tại Thủ Đô, xe đưa đón tuyển thủ tận nơi, cả năm người chủ lực của đội đều có mặt đủ. Lục Hưng Vân rất nổi tiếng, đi đến đâu cũng được chào đón như sao, ngược lại, hai người đi theo sau là Bàng Vũ béo tròn và Tư Văn Huy gầy gò thì không được chú ý nhiều.

Bắn tỉa của Đội Báo Tuyết, Du Phong thở dài ngao ngán, ghen tỵ nói: “CLB danh giá thật tuyệt, xe đưa đón đầy đủ. Chúng tôi toàn phải đi tàu điện, quá nghèo nàn.”

Đồng đội bên cạnh thì thầm: “Người gầy gò đó là Tư Văn Huy, chơi trinh sát đúng không?”

Tần Tuyết Dao trả lời: “Đúng, Sing của TNG, tôi thấy cậu ấy rất mạnh.”

Vừa nói xong, một nhóm người khác đi vào, tóc nhuộm đủ màu sắc sặc sỡ rất nổi bật. Tần Tuyết Dao cười nói: “Đội Cầu Vồng, Tiểu Diệp cũng đến.”

Rất nhiều trinh sát mạnh tham gia tuyển chọn, Tần Tuyết Dao cảm thấy mình không có nhiều hy vọng. Tuy nhiên, mục tiêu chính của cô không phải vào được đội tuyển quốc gia, mà là muốn thử sức xem sao, không cố gắng thì làm sao cam lòng?

Ngoài cạnh tranh khốc liệt ở vị trí trinh sát, vị trí bắn tỉa còn là chế độ địa ngục.

Bùi Phong đến điểm danh, cùng với Tiểu Quỷ, Á quân giải Tân Tinh Cup, đội trưởng Lưu Thiếu Châu của BM và Mạc Hàm Thiên của CIP, những bắn tỉa nổi tiếng đều có mặt đầy đủ. Các tuyển thủ vô danh choáng ngợp trước ánh hào quang, người thì đi xin chữ ký của đội trưởng Lưu, người lại xin chụp hình cùng Bùi Phong, khu vực đăng ký trở nên hỗn loạn như ngày nhập học đại học.

Lưu Thiếu Châu bắt tay Bùi Phong, nói: “Lâu rồi không gặp.”

Là đệ tử của Tề Hằng và Wing thần, hai người quen biết nhau cũng được năm năm rồi. Hồi xưa, khi hai đội thi đấu, hai thực tập sinh thường ngồi cạnh nhau, tranh luận những chuyện trẻ con như “Sư phụ của cậu mạnh hơn sư phụ của tôi hay sao?”

Thời gian trôi qua, họ đều trưởng thành. Một người trở thành streamer hàng đầu, một người làm đội trưởng CLB lớn. Tuy vậy, họ chưa từng đối đầu trực tiếp hay phân thắng bại.

Lưu Thiếu Châu hạ giọng đùa: “Sư phụ của cậu và sư phụ của tôi đều là giám khảo, lần này không biết có phân thắng bại không?”

Bùi Phong cười: “Chưa chắc, biết đâu lại thành đồng đội.”

“Ý cậu là đồng đội đội tuyển quốc gia?”

“Đương nhiên. Cậu chẳng muốn vào đội tuyển quốc gia à?”

Hai người trao nhau nụ cười. Nếu ngày trước ACE không tan rã, Bùi Phong tiếp quản vị trí của Giang Thiệu Vũ, làm đội trưởng ACE, có thể họ sẽ là đối thủ mạnh nhất trên sân đấu.

Giờ đây Bùi Phong không chơi giải hạng A, họ chỉ có thể gặp nhau trong đội tuyển quốc gia, làm đồng đội cũng không tệ.

Lưu Thiếu Châu nói: “Vậy cậu đừng lật xe ở vòng tuyển chọn đấy.”

Bùi Phong không khách khí nói: “Cậu cũng đừng lật xe, làm xấu mặt sư phụ cậu.”

Nhìn hai người thân thiết trò chuyện, Mạc Hàm Thiên càng thêm lo lắng — đội tuyển quốc gia chỉ có hai suất bắn tỉa, rất có khả năng sẽ thuộc về hai người này, không biết mình còn cơ hội không?

Cậu cúi đầu im lặng ký tên điểm danh, nhận thẻ tham gia và quy định thi đấu. Liếc bảng điểm danh, không thấy tên Thời Tiểu Bân, cậu nhắn tin cho bạn mình: “Tôi thấy Bùi Phong, Hoa Nhiên rồi, sao cậu không đến với họ? Trong bảng điểm danh không có tên cậu.”

Thời Tiểu Bân nhanh chóng trả lời: “Tôi vẫn ở ký túc xá. HLV Giang nói tôi là Omega, gần đây có nhiều tin xấu, nếu đến điểm danh sẽ bị mọi người để ý. Tôi sẽ đến khi trời tối, lúc ít người hơn.”

Không ngờ Wing thần vốn lạnh lùng lại quan tâm Thời Tiểu Bân đến vậy.

Tâm trạng Mạc Hàm Thiên rối bời quay về khách sạn, trên đường gặp Hạ Lê. Hạ Lê cởi mở, chạy đến vui vẻ chào: “Anh cả, lâu rồi không gặp!”

Mạc Hàm Thiên tái mặt: “Đừng nhắc chuyện đó nữa được không?”

Hạ Lê thẳng thắn: “Có gì phải ngại? Tôi vẫn là chị ba mà.”

Hai người cùng tiến về phía trước, Hạ Lê nhỏ giọng nói: “Tôi vừa thấy Lục Hưng Vân với Đường Khải rồi, nhóm anh em Hồ Lô của tụi mình lần này đông đủ cả rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người được chọn.”

Mạc Hàm Thiên cũng không chắc chắn, hít một hơi thật sâu nói: “Cố lên, phó thác cho trời.”

Căn cứ đội tuyển quốc gia nhộn nhịp vô cùng. Giang Thiệu Vũ ngồi trên ban công, vừa nhâm nhi trà vừa nhìn ra ngoài, những tuyển thủ thể thao điện tử đầy sức sống, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, háo hức tò mò tham quan và chụp ảnh.

Lần tuyển chọn này, Giang Thiệu Vũ đặc biệt mở cửa căn cứ đội tuyển quốc gia, để những tuyển thủ vô danh cũng có thể chiêm ngưỡng đỉnh cao của làng game Thần Súng. Đặc biệt là những tuyển thủ còn trẻ tuổi, nếu không được chọn năm nay thì vẫn còn cơ hội cho những lần sau, có hy vọng trong lòng thì thi đấu cũng hăng say hơn.

Giang Thiệu Vũ nhìn thấy năm thành viên đội Báo Tuyết đang chụp ảnh chung ở phía sân vận động, trước bia “Trung tâm thể thao điện tử Thần Súng Trung Quốc.”

Tần Tuyết Dao và đồng đội đến bia đá “Trung tâm thể thao điện tử Thần Súng Trung Quốc” chụp ảnh kỷ niệm. Vừa chụp xong, họ nghe tiếng thì thầm bàn tán ở góc khuất: “Đám lính mới chơi giải hạng phụ kia không biết đến đây làm gì, như dân quê, líu ríu ồn ào quá.”

Người nói chính là Lục Hưng Vân, rất nổi tiếng, hai tay nhét túi, giọng đầy khinh bỉ.

Chương Việt bên cạnh châm biếm: “Có lẽ đến đây ăn ké, uống ké, tiện thể du lịch đội tuyển quốc gia chụp ảnh nhỉ? Dù sao cũng được hỗ trợ xe cộ và ăn ở, không đi phí lắm sao.”

Lục Hưng Vân cười: “Cũng đúng. Với thực lực của họ, bình thường không thể chạm nổi cửa đội tuyển quốc gia, nay được đi du lịch miễn phí, hiểu vì sao họ phấn khích.”

Tần Tuyết Dao nghe vậy lòng không vui chút nào. Họ những người vô danh tham gia tuyển chọn, có phải chỉ để ăn ké, uống ké và đi du lịch chụp ảnh không? Họ chẳng có ước mơ vào đội tuyển quốc gia sao? Chẳng muốn mở mang tầm mắt sao?

Đồng đội cũng nghe thấy lời chê bai, Du Phong cau mày: “Chết tiệt, coi thường ai thế? Nếu không có CLB chống lưng thì anh ta là cái thá gì.”

“Mấy người kia là tuyển thủ đội tuyển quốc gia năm trước phải không? Năm nay chưa chắc đã được chọn mà đã khoe mẽ gì.”

“Đúng rồi, biết đâu tuyển thủ giải hạng phụ cũng có thể vào đội tuyển quốc gia.”

“Cậu mơ à?”

“Hihi, có mơ là tốt rồi.”

Tần Tuyết Dao không nói gì, dẫn đồng đội đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng.

Khách sạn năm sao rất tiện nghi, các phòng mang chủ đề thể thao điện tử càng được mọi người yêu thích.

Lần tuyển chọn đội tuyển quốc gia này quy mô lớn, đường tuyển chọn công khai mang đến cơ hội công bằng cho mọi người. Dù có vào được đội tuyển hay không, ít nhất mọi người đều đứng trên cùng một vạch xuất phát.

Chứ không như trước đây, bạn còn không có quyền vào phòng thi.

Tất cả đều là tuyển thủ trẻ, nhiều người từng gặp nhau ở các trận đấu, mọi người kết bạn, lập nhóm, chơi game cùng nhau rất vui vẻ.

Đêm đó, nhiều người phấn khích đến mức không ngủ được, còn hào hứng hơn cả ngày thi đại học.

Đến trưa hôm sau, các tuyển thủ theo hướng dẫn trong sổ tay dự thi đến nhà hàng buffet ăn uống.

Để đảm bảo lịch sinh hoạt cho các tuyển thủ, Giang Thiệu Vũ đã sắp xếp thời gian thi đấu vào buổi chiều và tối, vì phần lớn game thủ đều là cú đêm, buổi sáng có thể còn chưa tỉnh ngủ, ảnh hưởng đến phong độ thi đấu.

Sau bữa trưa, đúng 2 giờ chiều, tất cả mọi người theo chỉ dẫn đến hội trường tầng 4.

— Cuối cùng họ cũng được gặp Wing thần trong huyền thoại.

Hôm nay Giang Thiệu Vũ mặc áo thun trắng đơn giản, quần dài đen, phong cách đơn giản sạch sẽ khiến anh trông rất trẻ trung. Đôi lông mày sắc nét hiện rõ sự lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, khí chất ngời ngời.

Bất chợt ai đó gọi to: “HLV Giang đến rồi!”

Anh vừa xuất hiện, phòng họp vốn ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.

Giang Thiệu Vũ dẫn theo vài nhân viên tiến vào giữa phòng họp, cầm micro, nhìn xuống dưới, giọng điềm tĩnh nói: “Chào mọi người, tôi là HLV trưởng đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ, chào mừng các bạn đến tham gia tuyển chọn đội tuyển quốc gia lần thứ sáu.”

Dưới hội trường vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt, nhiều tuyển thủ là fan của Wing thần, dù không phải fan cũng đã nghe danh anh. Giờ được gặp tận mặt, ai nấy đều phấn khích không giấu nổi, vỗ tay càng thêm hào hứng. Bởi vì ai cũng biết — chính HLV Giang đã mở cánh cửa đội tuyển quốc gia cho họ!

Giọng nói trong trẻo của Giang Thiệu Vũ vang vọng khắp phòng họp: “Lần tuyển chọn này, theo nguyên tắc công bằng, minh bạch, tạo cơ hội bình đẳng cho mỗi tuyển thủ muốn vào đội tuyển quốc gia. Giờ các bạn đứng trên cùng một vạch xuất phát, cạnh tranh công bằng, tôi hy vọng được thấy các bạn thể hiện tốt nhất.”

“Hai người bên tôi đây là trọng tài của ủy ban giải đấu liên minh, họ sẽ giám sát toàn bộ quá trình thi đấu. Nếu có nghi ngờ về tính công bằng của lịch thi, các bạn có thể khiếu nại với trọng tài.”

“Tiếp theo tôi công bố quy tắc thi đấu, mọi người chú ý nghe.”

“Tất cả tuyển thủ trở về phòng, mở phần mềm ‘tuyển chọn’ trên máy tính, nhập thông tin theo hướng dẫn, bốc thăm ngẫu nhiên chia nhóm. Các bạn có 10 phút để điều chỉnh thiết bị, nếu gặp sự cố mạng hay phần cứng, gọi trọng tài đến kiểm tra. 2 giờ 30 chiều, trận đấu bắt đầu.”

“Trận đấu áp dụng hệ thống chấm điểm mù đôi, giám khảo không biết số hiệu của tuyển thủ, đánh giá dựa trên màn trình diễn. Lưu ý, điểm giám khảo không liên quan đến thắng thua, thua trận cũng có thể nhận điểm cao, hãy cố gắng thể hiện hết khả năng của mình.”

“Tất cả máy tính trong phòng đều cài phần mềm đổi giọng, hãy bật để tránh lộ tiếng thật cho giám khảo biết. Nếu không bật, sẽ bị coi là vi phạm, mất quyền thi đấu. Ngoài ra, trận đấu không cho dùng skin vũ khí, chỉ được dùng súng gốc.”

“Quy tắc chi tiết có trong phần mềm ‘tuyển chọn’ trên máy tính, mọi người về phòng xem kỹ lại.”

“Giờ mời các bạn trật tự rời phòng, về phòng của mình chuẩn bị cho vòng đấu đầu tiên hôm nay.”

Nghe xong, mọi người đồng loạt lộ vẻ bối rối.

Chấm điểm mù đôi, bốc thăm ngẫu nhiên? Phải đổi giọng? Không được dùng skin? Trước giờ chưa từng thi đấu thể thức kỳ lạ như vậy!

Hoa Nhiên vừa gãi đầu vừa nói: “Không được dùng skin, hiệu ứng hoa anh đào bay của tôi mất rồi.”

Diệp Khinh Danh mỉm cười nói: “Cách cậu chơi quá đặc biệt rồi. Hiệu ứng hoa anh đào bay, cầu vồng nhiều màu xuất hiện là ban giám khảo biết ngay là cậu. Lát nữa chú ý di chuyển, đừng có mà làm đồng đội bay xa nhé.”

Hoa Nhiên gật đầu: “Ừm, em sẽ chú ý mà.”

Trong thời gian luyện tập vừa rồi, Hoa Nhiên nhiều lần làm đồng đội Diệp Khinh Danh bay lên trời, phối hợp hai người lúc nào cũng lộn xộn. May mà sau một thời gian làm quen, Hoa Nhiên đã học được cách ném lựu đạn phải nhìn vị trí đồng đội trước, không còn bị nhầm làm chết đồng đội nữa.

Nhìn thấy Thư Thần bên cạnh im lặng, Hoa Nhiên tiến lại nhỏ giọng: “Anh Thần, không được dùng skin, khẩu súng hồng thập tự song súng của anh chỉ còn màu đen thôi, khiên cánh thiên thần cũng chỉ còn khiên kim loại, anh có quen được không?”

Thư Thần đáp: “…quen được.”

Skin không ảnh hưởng tới thông số, chỉ thay đổi vẻ ngoài, tuyển thủ chuyên nghiệp dĩ nhiên không để skin ảnh hưởng trận đấu. Quy định này thực chất nhằm vào những người Giang Thiệu Vũ quen.

Bởi vì Bùi Phong dùng bộ trang bị Barrett – Thợ Săn Rừng Rậm và MSG Cực Quang, Thư Thần dùng Chống đạn hộ thuẫn – Thiên Sứ Chi Dực và Hồng Thập Tự song súng, Hoa Nhiên thì dùng lựu đạn đủ màu sắc rực rỡ, gần như trên trán đã viết sẵn “Tôi là ai.”

Cấm dùng skin khiến tất cả vũ khí cùng một kiểu, rất khó phân biệt.

Dĩ nhiên phong cách chơi vẫn để lại manh mối nhất định, giống như thầy giáo nhận ra nét chữ học trò, điều đó không tránh khỏi. Nhưng đã giảm thiểu tối đa sự chủ quan khi chấm điểm.

Lần tuyển chọn này quy tụ nhiều cao thủ, mọi người được chia nhóm ngẫu nhiên hoàn toàn, rất thử thách phản ứng và phối hợp đồng đội. Ai cũng hồi hộp quay về phòng riêng.

Mở phần mềm “Tuyển chọn” trên màn hình máy tính, có hướng dẫn chi tiết về lịch thi đấu và cách thao tác. Bước đầu, nhập tên, nhận số báo danh; bước hai, bốc thăm chia nhóm; bước ba, bật đổi giọng, mở game, đăng nhập phòng thi…

Hướng dẫn rõ ràng như dành cho người mù công nghệ.

Phần mềm của Tần Bác làm rất chuyên nghiệp.

Hệ thống phát hơn 300 số báo danh ngẫu nhiên, rồi bắt đầu chạy chương trình ghép nhóm.

Trò chơi bắn súng nhịp độ nhanh, mỗi trận chỉ khoảng 10 phút, hơn 300 người, vòng đầu hôm nay sẽ có hơn 30 trận đấu.

[Đang ghép đồng đội và đối thủ cho bạn]

[Ghép thành công, xin mời vào phòng thi đấu]

Trong phòng thi đấu, tất cả mọi người đều dùng avatar có sẵn của hệ thống. Nhìn thấy mười cái avatar giống hệt nhau cùng một dãy số được phân chia ngẫu nhiên, các tuyển thủ ngồi trước máy tính không khỏi hồi hộp căng thẳng.

Ngồi trước máy tính, Bùi Phong nhìn thấy trên màn hình xuất hiện thông báo: “Bạn được phân trận đấu đầu tiên của vòng một, vui lòng vào phòng thi đấu chuẩn bị.”

Bùi Phong nhướng mày, trận đầu tiên? May hay rủi thì chưa biết.

Cùng lúc đó, trong phòng họp trên tầng thượng khách sạn, màn hình lớn đang trực tiếp phát sóng video thi đấu, bên cạnh là mười màn hình nhỏ hiển thị góc nhìn thứ nhất của mười tuyển thủ.

Dưới khán đài, bảy người ngồi cạnh nhau, chính là ban giám khảo của cuộc thi.

Mỗi người đều có một bảng điểm để chấm ngay tại chỗ. Tần Bác chịu trách nhiệm thống kê điểm số trên máy tính, Du Minh Tương chạy qua phục vụ, mang trà, nước và hoa quả cho mọi người.

Giang Thiệu Vũ nói: “Tiếp theo sẽ là hàng trăm trận đấu liên tục, vòng một chúng ta chấm sơ bộ, vòng hai còn phải xem lại và xác nhận, cảm ơn mọi người đã vất vả.”

Lão Hứa cười vui vẻ: “Tôi làm HLV đã chín năm rồi, đây là lần đầu làm giám khảo giải lớn. Không vất vả, rất thú vị!”

Bên cạnh, Tề Hằng không nhịn được cười nói: “Chỉ có A Vũ mới nghĩ ra cách tổ chức thi đấu mù đôi kiểu này. Cùng chờ xem tuyển thủ trận đầu trình diễn thế nào nhé.”

Hết chương 092


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 92
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...