Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 80
Chương 080
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Hành lang hình vuông là bản đồ đơn giản nhất trong Thần Súng. Bốn hành lang Đông Tây Nam Bắc tạo thành bốn góc giao nhau, các trận giao tranh thường nổ ra tại các góc đó, đòi hỏi phản xạ và kỹ năng bắn chính xác của tuyển thủ.
Trong ván đấu này, đội JZ áp dụng chiến thuật 5 người dồn nhóm tấn công, còn HW chia thành 2 nhóm: 3 người gồm công kích, trinh sát, đột kích đi bên trái; bắn tỉa và y tế đi bên phải.
Vì bản đồ nhỏ, chỉ chớp mắt, hai bên đã chạm trán tại góc Đông Bắc. Một trận 3 đấu 5, HW rõ ràng yếu thế hơn. Nhưng Chu Dật Nhiên phản ứng cực nhanh, ném ngay một quả bom khói để che tầm nhìn đối thủ, sau đó dùng AK xả đạn điên cuồng qua làn khói, cố gắng dùng hỏa lực áp chế để đẩy lùi địch.
Tuy nhiên, Lão Lâm nổi tiếng đầu sắt, lại xông thẳng qua làn đạn của Chu Dật Nhiên, dẫn đầu lao vào.
Các đồng đội theo sát sau. Trong khoảnh khắc đó, Lão Lâm chính là “lá chắn sống” cho cả đội, cơ thể anh ta bị bắn tới tấp, máu tụt như thác.
Nhưng anh không hề sợ hãi, một đợt tấn công liều chết đã phá tan làn khói và hỏa lực đối thủ, trước khi ngã xuống còn kịp xả hơn chục viên đạn, tiễn Chu Dật Nhiên lên bảng. Các đồng đội phía sau lập tức dốc sức bắn dồn, tiêu diệt cả 3 người bên HW.
Đổi 1 lấy 3, rất lời.
Y tế vội vàng chạy đến cứu Lão Lâm, nhưng ngay sau đó – đoàng!
Một viên đạn từ phía sau xuyên thẳng tới — bắn tỉa đội HW đánh vòng sau, bắn headshot y tế của JZ.
Liền sau đó là hai phát đạn liên tiếp — hai tuyển thủ JZ nữa bị bắn tỉa bên HW bắn chết.
Lão Lâm hét lớn: “Mọe! Bọn họ đánh vòng sau rồi! Quay lại, quẩy chết cả đám luôn!!”
Tiếng hét qua tai nghe khiến Giang Thiệu Vũ nhíu mày. Cái phong cách đánh máu lửa của Lão Lâm, bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi. Thi đấu không chỉ dùng kỹ năng bắn mà còn phải “gào chết đối thủ bằng giọng”. Cả đội bị anh dẫn dắt cũng máu lửa theo.
Ba người bên HW hồi sinh, nhanh chóng quay lại chiến trường. Lão Lâm cũng hồi sinh, cả hai bên lại mở màn một cuộc hỗn chiến tại góc Tây Bắc.
Tỷ số người hạ gục trên màn hình liên tục biến động:
10:11
13:11
13:15
……
Trận đấu vô cùng căng thẳng, tỷ số luôn bám sát.
Giang Thiệu Vũ đã lâu không được xem trận đấu tập đã mắt như thế.
Từng thao tác nhỏ của tuyển thủ đều rất đáng giá, từ cách bố trí hỏa lực chéo, yểm trợ sau trước, tuyến đường sau khi hồi sinh, đến thời điểm ném lựu đạn khói, chỉ cần sai sót một bước là cả pha giao tranh có thể sụp đổ.
Lão Lâm đánh cực kỳ máu, còn Tiểu Chu thì đánh cực kỳ tỉ mỉ.
Cuối cùng, Chu Dật Nhiên chọn chia đường, khống chế nhịp độ chính xác để tiếp cận từ cả trước và sau, thực hiện chiến thuật “gói bánh chưng” diệt sạch JZ, khóa tỷ số ở 50:48, thắng sít sao.
Lão Lâm cười nói: “Lỗi của tôi, pha cuối phản ứng hơi chậm.”
Các đồng đội không để tâm: “Không sao! Ván sau gỡ lại!”
Giang Thiệu Vũ đột nhiên nhớ đến lúc tuần tra TNG, Lục Hưng Vân sau khi thua còn chửi y tế là thằng ngu…
Cùng là tuyển thủ công kích, cùng lối đánh máu lửa, nhưng Lão Lâm thì đánh nhiệt huyết mà vẫn có trách nhiệm. Dù thua không phải lỗi mình, anh vẫn sẵn sàng đứng ra nhận trách nhiệm để đồng đội điều chỉnh lại tâm lý nhanh chóng.
Còn Lục Hưng Vân chỉ biết trách mắng đồng đội.
Vậy nên Lão Lâm mới xứng đáng làm đội trưởng đáng tin cậy của JZ.
Còn Lục Hưng Vân, dù có nổi đến đâu thì trong mắt Giang Thiệu Vũ, vẫn không đủ tư cách làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Ván thứ hai, Lão Lâm nhắn trong kênh đội: “HLV, ván 2 chọn gì đây?”
Giang Thiệu Vũ đang mượn acc HLV Cố gõ chữ: “Chế độ huyết chiến, vẫn bản đồ này [cười mỉm.jpg]”
Lão Lâm Chưa Già: “???”
Lão Lâm Chưa Già: “Huấn luyện viên đừng gửi cái sticker cười mỉm nữa được không, nhìn mà rợn cả tóc gáy.”
Giang Thiệu Vũ quay sang hỏi Cố Tiêu: “Bình thường anh gửi cái gì?”
Cố Tiêu chỉ vào biểu tượng thứ ba trong máy: “Cái cười ngoác miệng đó.”
Giang Thiệu Vũ đổi icon: “Mở trận đi [cười haha.jpg]”
Lão Lâm Chưa Già: “Ờ, thế này mới đúng chứ!”
Tề Hằng bên cạnh nhịn cười muốn rách miệng, bắt Giang Thiệu Vũ gửi biểu cảm đúng là làm khó người ta, vì cậu ta vốn lười đến mức nhắn tin còn chẳng thèm chấm câu.
Ván hai bắt đầu, bản đồ giữ nguyên, chế độ đổi thành Huyết chiến vô tận.
Khác biệt giữa “Huyết chiến vô tận” và “Khiêu chiến cực hạn” là: Huyết chiến chết hết thì hiệp mới bắt đầu lại, toàn bộ vũ khí, đạn dược reset. 5 hiệp tính thắng, ai thắng 3 hiệp trước là thắng chung. Còn khiêu chiến cực hạn chết là hồi sinh ngay, ai đạt 50 mạng trước thì thắng.
JZ vẫn giữ chiến thuật như ván trước, 5 người ôm nhóm đánh thẳng. Nhưng trong chế độ này, nếu diệt sạch đối thủ là thắng luôn một hiệp, không có chuyện hồi sinh để phản đòn.
Cuối cùng, JZ thắng với tỷ số 3:1 trong chế độ huyết chiến.
Ván 3, phía HW đổi bản đồ, gỡ lại 1 ván.
Ván 4, JZ tiếp tục đổi bản đồ, đổi chế độ, cân bằng tỷ số.
Hai đội đấu 4 ván, mỗi đội thắng 2, tỷ số 2:2, ván cuối sẽ là chế độ và bản đồ ngậu nhiên.
HLV bên HW gõ chat công khai: “Lão Cố, đánh tiếp không?”
Giang Thiệu Vũ: “Thôi được rồi, dừng đi”
Anh chợt nhớ chưa gửi emoji, liền bổ sung thêm một cái [haha to.jpg].
Mọi người vẫn thấy hôm nay HLV Cố có gì đó lạ lạ mà không thể nói rõ. HLV đối diện nói: “Ok, đến đây thôi. Giải tán!”
AK Chu Chu: “Đội trưởng Lâm đừng quên mời lẩu nhé~”
Lão Lâm Chưa Già: “Nhớ rồi! Không cay chết cậu thì tôi thua!”
Tuyển thủ HW gửi vài icon vẫy tay tạm biệt rồi rời phòng.
Giang Thiệu Vũ gõ: “Các cậu cũng giải tán đi, tự tập luyện”
Lão Lâm Chưa Già: “Không phân tích lại à?”
Sau khi đấu tập xong, việc phân tích mới là mấu chốt, giúp tìm ra điểm yếu trong phối hợp và thao tác để cải thiện. Bình thường ai cũng nghiêm túc phân tích sau trận. Hôm nay thật kỳ lạ, vừa xong là giải tán luôn.
Giang Thiệu Vũ: “Tôi đang phân tích cùng HLV Cố”
Lão Lâm Chưa Già: “Hả???”
Giang Thiệu Vũ nói anh đang phân tích cùng HLV Cố, chẳng lẽ HLV Cố có thể tách thân phân liệt ra hai người một lúc?
Lão Lâm còn định hỏi thêm, thì thấy tin hệ thống “Quản trị viên đã giải tán phòng”, tất cả bị đá khỏi trận.
Tại phòng huấn luyện bên cạnh, Cố Tiêu cười xoa mũi: “Cậu không qua xem Lão Lâm à?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Không cần. Ở JZ cậu ấy sống tốt, phong độ còn ổn hơn lúc ở đội tuyển quốc gia.”
Lão Lâm khi đó không phải xuống phong độ, mà là đồng đội quá khó phối hợp, lại gánh áp lực từ dư luận, mạng xã hội chửi bới mỗi ngày khiến tinh thần kiệt quệ.
Nhưng ở JZ, mọi người thân thiết, Lão Lâm có thể thoải mái thi đấu với phong cách xông pha máu lửa. Vì anh biết, nếu lao lên làn đạn, đồng đội sẽ theo sát sau lưng, dù mình hy sinh cũng mở được đường máu cho team.
Còn ở đội tuyển quốc gia thì sao? Đồng đội không kịp theo, chỉ có chết vô ích.
Ăn ý? Tuyển thủ quốc gia đến từ đủ các đội, ăn ý gì mà ăn ý!
Giang Thiệu Vũ nhìn sang Cố Tiêu, hỏi: “Khách quan mà nói, trạng thái hiện tại của Lão Lâm có đủ sức gánh cường độ cao không?”
Cố Tiêu trầm ngâm một lát: “Thi đấu thì ổn, nhưng tôi lo chấn thương cũ tái phát.”
Giang Thiệu Vũ sững người: “Chấn thương cũ?”
Cố Tiêu giải thích: “Mùa xuân năm ngoái, tay cậu ấy bị viêm gân, nghỉ khá lâu mới hồi. Cậu biết rồi đấy, với tuyển thủ eSports mà nói, viêm gân cổ tay là rất nghiêm trọng.”
Trái tim Giang Thiệu Vũ nhói lên.
Hồi còn ở ACE, anh từng nhắc Lão Lâm đừng luyện quá sức, phải bảo vệ đôi tay của mình.
Tuyển thủ công kích phải phản ứng cực nhanh, thao tác liên tục, giao tranh tiền tuyến rất nhiều. Mỗi trận có khi xả hàng chục viên trong vài giây, tốc độ bấm phím, dùng chuột đều vượt xa bắn tỉa hay y tế.
Mà Lão Lâm thì nóng tính, thua là cắm đầu luyện cho tới khi hài lòng, dần dà cổ tay sinh bệnh.
Viêm gân cổ tay không quá nghiêm trọng, nhưng khi tái phát sẽ đau, ảnh hưởng phản ứng trong trận đấu.
Cố Tiêu nói: “Cậu ấy đánh quá hăng, lại liên tục làm đội trưởng đội tuyển quốc gia mấy năm, rất muốn tạo thành tích, nhưng mãi không có kết quả. Cộng thêm anti-fan chửi suốt, cậu ấy muốn giải nghệ. Thật ra từng bàn với tôi rồi, tôi cũng đào tạo người kế nhiệm xong. Kết quả, cậu đột nhiên quay lại, cậu ấy lại thay đổi quyết định.”
Giang Thiệu Vũ im lặng.
Anh từng bảo Lão Lâm cố thêm một năm là đúng hay sai?
Cố Tiêu dường như đoán được suy nghĩ ấy, mỉm cười nói: “Lão Lâm rất vui khi biết cậu quay về. Khi kể cho tôi nghe, vừa cười vừa khóc. Giờ cậu ấy chăm sóc tay rất kỹ, kiểm soát thời gian luyện tập, mỗi ngày về đều dùng máy massage cổ tay. Gần đây trạng thái khá ổn. Tôi kể cậu nghe chuyện chấn thương là để cậu đánh giá khách quan. Nếu đội tuyển có người giỏi hơn, không chọn cậu ấy, cậu ấy cũng không oán trách.”
Giang Thiệu Vũ thấy lòng nặng trĩu, Lão Lâm thật lòng vì đội tuyển quốc gia, không màng danh lợi cá nhân.
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, nhìn sang Cố Tiêu: “HLV Cố, đội tuyển quốc gia chưa chốt người. Tuy Lão Lâm là bạn cũ, tôi vẫn sẽ chọn dựa trên thực lực.”
Cố Tiêu gật đầu: “Tất nhiên.”
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Nhưng đội ngũ huấn luyện viên thì tôi có quyền quyết định.”
Cố Tiêu ngơ ngác: “Hả?”
Tề Hằng bên cạnh suýt bật cười, A Vũ lại “thu gom” huấn luyện viên nữa rồi?
Giang Thiệu Vũ: “Anh giỏi đánh chiến thuật dồn lực đột phá, năm xưa JZ nổi tiếng với lối đánh máu lửa, giờ đội tuyển rất cần thêm huấn luyện viên như anh.”
Cố Tiêu cuối cùng cũng hiểu ra, mặt mũi biến dạng vì ngạc nhiên: “Gì cơ?! Cậu không phải đến chọn tuyển thủ à?”
Tề Hằng trêu: “Nếu nhắm được HLV, cậu ta cũng tóm về luôn!”
Cố Tiêu: “…”
Giang Thiệu Vũ: “Cố vấn chiến thuật không cần thường trực ở đội tuyển, chỉ cần dự họp chiến thuật, đi cùng khi có giải lớn. Bình thường vẫn dẫn đội đánh giải A League. Không ảnh hưởng hợp đồng câu lạc bộ.”
Anh ngừng một chút, bổ sung: “Xem như việc làm thêm?”
Cố Tiêu cười khổ: “Tôi hỏi thật, cậu đã mời mấy cố vấn rồi?”
Giang Thiệu Vũ: ““Đội tuyển quốc gia hiện có một huấn luyện viên Thường, giỏi ẩn nấp và lối đánh kéo giãn bản đồ; huấn luyện viên Chu của SN thì chuyên về du kích nhanh; vài ngày tới tôi sẽ đến BM, bàn với huấn luyện viên Hứa, lão Hứa giỏi nhất là phòng thủ; cộng thêm anh, người chơi lối đánh đột phá máu lửa, đội hình chiến thuật của đội tuyển sẽ rất toàn diện.”
Tề Hằng không nhịn được bật cười: “Vậy sau này họp chiến thuật chẳng phải là nơi tụ hội của toàn những bậc thầy chiến thuậ’ à? Mấy người sẽ không cãi nhau đấy chứ?”
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: “Góp ý thì càng nhiều càng tốt. Phát huy sở trường, bù đắp sở đoản. Chiến thuật của đội tuyển càng phong phú thì càng có lợi cho các giải đấu quốc tế, chẳng phải sao?”
Tề Hằng và Cố Tiêu nhìn nhau.
Suy nghĩ của Giang Thiệu Vũ rất rõ ràng. Có lẽ ngay từ lúc anh tiếp nhận vị trí huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, anh đã nghĩ đến chuyện “dọn dẹp mớ hỗn độn” hiện tại, hệ thống tuyển chọn tuyển thủ cần thay đổi, thì ban huấn luyện cũng phải thay đổi theo!
Lúc này mà Cố Tiêu còn không đồng ý, thì đúng là quá nhỏ mọn rồi.
Huống hồ đây còn là đội tuyển quốc gia. Có cơ hội góp sức cho đội tuyển quốc gia, đó là vinh dự!
Cố Tiêu xúc động vươn tay ra: “Ha ha, vậy thì tôi xin cung kính không bằng tuân mệnh, nhận lời làm công việc bán thời gian này! Hồi đó bán kết, JZ tụi tôi thua cậu, bị cậu bắn headshot, tôi đâu ngờ sẽ có ngày hợp tác cùng cậu!”
Ai mà ngờ được chứ? Tề Hằng cũng không từng nghĩ đến, những người từng là đối thủ, giờ lại với tư cách là tiền bối, là huấn luyện viên, dẫn dắt đội tuyển quốc gia mới bước ra thế giới. Cảm giác đó, đúng là cực kỳ tuyệt vời!
Giang Thiệu Vũ vươn tay bắt tay với Cố Tiêu: “Hợp tác vui vẻ.”
Ngày hôm sau, Giang Thiệu Vũ cùng mọi người bay trở về căn cứ eSports ở Thủ Đô.
Bùi Phong thấy không có ai mới bước xuống xe, tò mò hỏi: “Sư phụ lần này không mang ai về à?”
Du Minh Tương cười nhẹ nói: “Sư phụ cậu lần này không bắt tuyển thủ về, mà bắt luôn hai huấn luyện viên về làm lao động.”
Bùi Phong dở khóc dở cười: “Gì cơ? Sư phụ đến cả huấn luyện viên cũng không tha hả?”
Giang Thiệu Vũ: “…”
Nghe cứ như thể anh là đi cướp người vậy.
Anh chẳng qua chỉ là đi thị sát bình thường, gặp người phù hợp thì tiện tay chỉ dẫn một chút thôi mà.
Hết chương 080
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh