Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 74
Chương 074
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi Giang Thiệu Vũ dẫn Thời Tiểu Bân rời khỏi RED, HLV Trần trốn vào góc, vội vàng nhắn tin cho một người bạn: “Lão Trình, HLV Giang của đội tuyển quốc gia đang kiểm tra đột xuất. Bên cậu có bị ghé qua chưa?”
Đối phương trả lời ngay: “Hả? Chuyện gì thế?”
Trần HLV vội nhắn: “Chủ tịch Tề dẫn HLV Giang đến kiểm tra huấn luyện thường ngày, còn mang theo thiết bị chặn tín hiệu, không cho bọn tôi báo tin. Bên đó lo mà chuẩn bị trước đi!”
Lão Trình sững người, vội đáp: “Cảm ơn ông anh báo trước! Tôi lập tức sắp xếp lại chế độ huấn luyện mỗi ngày!”
Ba tiếng sau, xe chở Thời Tiểu Bân đến căn cứ đội tuyển quốc gia. Đã 11 giờ đêm.
Giang Thiệu Vũ sắp xếp cho Thời Tiểu Bân nhận phòng ở khu ký túc xá.
Phòng 203 là phòng cũ mà cậu từng ở năm trước nên Thời Tiểu Bân thu dọn đồ rất nhanh chóng, thành thạo như về nhà.
Các tuyển thủ vừa kết thúc buổi huấn luyện, nghe thấy tiếng động liền kéo nhau tới xem.
Lão Thường ngạc nhiên: “Ai da, HLV Giang lại mang thêm một người về rồi!”
Bùi Phong nhìn Thời Tiểu Bân một cái, bật cười: “Xem ra sư phụ đi phó bản lại nhặt được chiến lợi phẩm nữa rồi.”
Hoa Nhiên phấn khích: “Chiến lợi phẩm? Vậy tôi cũng là chiến lợi phẩm rớt từ phó bản Tân Tinh Cup hả?”
Thời Tiểu Bân lễ phép chào mọi người: “Chào mọi người, tôi là Thời Tiểu Bân.”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn Thời Tiểu Bân: “Đừng nghĩ gì nhiều, ngủ một giấc thật ngon đi. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp lịch huấn luyện cho cậu.”
Thời Tiểu Bân ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng. HLV Giang ngủ ngon, mọi người ngủ ngon!”
Mọi người tản ra về phòng ngủ.
Lên đến tầng 4, Bùi Phong đột nhiên kéo Giang Thiệu Vũ lại, thấp giọng hỏi: “Sư phụ, anh Thần phải ngồi ghế dự bị ở TNG, anh Diệp bị cấm thi đấu thì chỉ quanh quẩn ở YY. Sư phụ mang họ về, CLB không phản đối mấy. Nhưng Thời Tiểu Bân là trụ cột của RED, anh mang người ta đi rồi, CLB họ đánh trận kiểu gì? Không sợ bị ghi thù à?”
Giang Thiệu Vũ quay đầu, đối diện ánh mắt đầy lo lắng của Bùi Phong.
Quả nhiên, đồ đệ nhìn vấn đề rất thấu đáo. Thần Thư là người dự bị, Diệp Khinh Danh là người bị cấm thi đấu, đưa đi không ảnh hưởng lớn đến CLB. Nhưng Thời Tiểu Bân vừa đi, RED chắc chắn không để yên.
Bùi Phong nói: “Em lo họ không phục, ngấm ngầm giở trò, bôi nhọ danh tiếng của sư phụ.”
Giang Thiệu Vũ cười lạnh: “Nếu anh sợ mấy con chuột nhắt đó, đã chẳng làm HLV trưởng đội tuyển quốc gia.”
Bùi Phong ôn nhu nói: “Sư phụ, em chỉ lo cho anh thôi. Anh ở nước ngoài mấy năm, giờ về nước, đấu đá trong giới phức tạp lắm. Tuy anh không làm chuyện mờ ám, nhưng bọn tiểu nhân nhiều mánh khóe lắm, làm gì cũng nhớ để lại chứng cứ. Kẻo đến lúc đó miệng có nói cũng không cãi nổi.”
Giang Thiệu Vũ nghe vậy, trong lòng ấm lên: “Yên tâm, anh đã lường trước họ sẽ giở trò sau lưng. Lúc kiểm tra CLB, anh đã ghi hình toàn bộ.”
Bùi Phong thở phào: “Vậy thì tốt rồi. Nếu họ dám vu khống, em sẽ ra mặt bênh vực anh. Trong giới streamer em vẫn có tiếng nói, muốn dẫn dắt dư luận cũng không khó.”
Giang Thiệu Vũ nhìn cậu: “Tiểu Bùi, em biết vì sao anh nhất định phải đưa Thời Tiểu Bân về không?”
Bùi Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cậu ấy phân hóa thành Omega, CLB lấy chuyện đó để PR. Các tuyển thủ trong đội đều là Alpha, trên mạng còn có siêu thoại CP Bân Bân Hữu Lễ rất hot, anh sợ cậu ấy bị lợi dụng làm công cụ truyền thông, không đảm bảo an toàn cá nhân, nên mới dứt khoát đưa cậu ấy đi??”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Đoán trúng hết rồi. Em gắn thiết bị theo dõi lên điện thoại anh đấy à?”
Bùi Phong bật cười: “Không có, chỉ là em hiểu anh thôi. Sư phụ đặc biệt quý trọng người tài, sẽ không đứng nhìn người mình đánh giá cao bị chôn vùi. Vụ phân hóa của Thời Tiểu Bân đã lên hot search, em liên tưởng trước sau thì đoán được.”
Quả thật, Bùi Phong đoán không sai. Tuyển thủ Omega nếu ở một CLB công bằng chính trực thì không sao. Nhưng ở RED thích làm trò idol hóa nhóm nam thần tượng, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Với độ vô liêm sỉ của Trần Tổng, việc ép Omega lên giường nhà đầu tư cũng không phải không thể xảy ra.
Giang Thiệu Vũ hít sâu một hơi: “Thế nên, chỉ còn cách này để bảo vệ cậu ấy thôi.”
Nhưng sư phụ cũng là một Omega mà?
Bùi Phong âm thầm nuốt câu này xuống, nói: “Sư phụ, theo thói quen của RED, anh đưa Thời Tiểu Bân đi, họ rất có thể sẽ bịa chuyện từ việc ‘quy tắc ngầm’, nói anh là HLV đội tuyển quốc gia mà không đứng đắn, lạm dụng chức quyền, cưỡng ép đưa tuyển thủ Omega đi, còn nói đời tư rối loạn v.v…”
Giang Thiệu Vũ lạnh giọng: “Đoán được rồi. Họ sẽ nói anh si mê Thời Tiểu Bân, lén đánh dấu rồi đưa về quốc gia l*m t*nh nhân nuôi dưỡng.”
Bùi Phong cười không nhịn được: “Khụ khụ, họ không biết sư phụ cũng là Omega.”
Giang Thiệu Vũ thản nhiên: “Vậy nên chiêu đó vô dụng. Lúc anh vào phòng bệnh, chị Du đi cùng và đã ghi âm lại toàn bộ. Đến lúc cần thiết, cứ tung bản ghi âm.”
Bùi Phong giơ ngón cái: “Sư phụ tính toán như thần!”
Giang Thiệu Vũ trầm giọng: “Dù sao anh cũng không muốn danh tiếng của Thời Tiểu Bân bị hủy vì chuyện này.”
Hai thầy trò nói chuyện một lúc, tâm trạng Giang Thiệu Vũ cũng tốt hơn. Dù thế nào, Tiểu Bùi luôn hiểu và ủng hộ anh. Anh tin rằng trên thế giới này vẫn có nhiều tuyển thủ thật lòng yêu thể thao điện tử, muốn nghiêm túc thi đấu.
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, Giang Thiệu Vũ nhận được cuộc gọi từ liên minh:
“Alô? HLV Giang đúng không? Xin mời ngài đến trụ sở liên minh gấp. Chủ tịch Chương có việc khẩn cần gặp.”
Giang Thiệu Vũ đồng ý, trong nhóm công tác đội tuyển quốc gia tìm hai người: “@Du Minh Tương @Tần Bác, cùng tôi đến trụ sở liên minh.”
Trên xe, Du Minh Tương thấp thỏm: “Liên minh đột nhiên gọi gấp, chuyện gì nghiêm trọng vậy?”
Giang Thiệu Vũ bình thản: “Chuyện làm kinh động cả cấp cao, chắc chắn không đơn giản.”
Phó chủ tịch phụ trách giải Thần Súng là Tề Hằng, lần này Liên minh vượt qua cả Tề Hằng, lãnh đạo tối cao trực tiếp triệu tập, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Đến nơi, Giang Thiệu Vũ dẫn hai người lên tầng cao nhất. Trợ lý nữ chặn Dư Minh Tương và Tần Bác lại, mỉm cười: “HLV Giang, Chủ tịch yêu cầu anh một mình vào văn phòng.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Ồ?”
Dư Minh Tương và Tần Bác càng thêm lo lắng. Giang Thiệu Vũ nhìn họ, ra hiệu an tâm: “Đợi ở đây. Đưa tôi thứ đó.”
Du Minh Tương lập tức đưa cho anh một chiếc USB nhỏ. Giang Thiệu Vũ nhận lấy, bước vào văn phòng.
Vừa vào, anh thấy Chủ tịch Chương lãnh đạo cao nhất của Liên minh Thần Súng, cùng nhân viên Ủy ban Kỷ luật, ngồi thành hàng dài. Chỉ thiếu vắng Phó chủ tịch Tề, người luôn ủng hộ đội tuyển quốc gia.
Giang Thiệu Vũ mỉm cười nhẹ: “Các lãnh đạo đến đông đủ, vui thế này là có chuyện gì vậy?”
Chủ tịch Chương chỉ tay vào chỗ đối diện: “HLV Giang, mời ngồi.”
Một trợ lý rót nước, nhưng Giang Thiệu Vũ không động tới, chỉ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì mà các vị phải đích thân triệu tập tôi?”
Chủ tịch Chương ho nhẹ: “Là thế này. Chúng tôi nhận được đơn khiếu nại từ một CLB, nói anh lạm dụng chức quyền, bất chấp ý kiến CLB, cưỡng ép đưa tuyển thủ hiện tại rời CLB, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lịch thi đấu của CLB… Khụ, có chuyện đó không?”
Giang Thiệu Vũ thản nhiên đáp: “Có.”
Mọi người quay ra nhìn nhau, sửng sốt.
Giang Thiệu Vũ bổ sung: “Tôi đã đưa đi ba người rồi.”
Mọi người: “…………”
Nụ cười trên mặt chủ tịch Chương gần như đông cứng lại. Mang ba người đi? Anh nghĩ mình là vua chắc? Tuyển thủ là người CLB bỏ tiền đào tạo, anh cứ thế gom hết về đội tuyển quốc gia à?
Cán bộ Ủy ban Kỷ luật bên cạnh, nhỏ giọng lên tiếng: “Nếu HLV quốc gia lạm dụng quyền lực, ảnh hưởng sẽ rất xấu. Mong HLV Giang đưa ra lời giải thích hợp lý, nếu không chúng tôi không thể bỏ qua khiếu nại của CLB.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Bên TNG tôi đưa đi một người. Mời mọi người xem video đấu tập của họ.”
Anh cắm USB vào máy, bắt đầu chiếu hình ảnh: “Lục Hưng Vân mắng chửi đồng đội khi thi đấu. CLB vì muốn nâng đỡ cậu ấm này mà để đồng đội nhường mạng cho cậu ta. Còn dự bị Thư Thần chơi cực kỳ xuất sắc, từng cứu ba người liên tiếp lại bị đày xuống ngồi ghế lạnh suốt.”
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ lạnh như băng, đảo qua một lượt đám người trong phòng: “Là tổng HLV đội tuyển quốc gia, tôi thấy một tuyển thủ tài năng bị chôn vùi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi không có quyền đưa cậu ấy về làm thực tập sinh à?”
Mọi người nghe tiếng Lục Hưng Vân chửi bậy trong đoạn băng mà sửng sốt, không ngờ cậu ta lại thô lỗ như vậy!
Giang Thiệu Vũ tiếp lời: “Người thứ hai là Diệp Khinh Danh, bị cấm thi đấu, ở căn cứ suốt ngày ngủ. Tôi đưa về làm người đấu tập miễn phí thôi. YY còn vui vẻ tiễn cậu ta ra cửa, chắc CLB họ không khiếu nại đâu nhỉ?”
Chủ tịch Chương khẽ gãi mũi, thở dài: “Cái đó thì không có thật.”
Giang Thiệu Vũ tiếp tục bật đoạn video thứ ba: “Thời Tiểu Bân, đây là video thi đấu của cậu ấy khi tôi đi kiểm tra CLB và là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu ấy.”
Phần ghi âm này đã được Tần Bác chỉnh sửa, lược bỏ đoạn Giang Thiệu Vũ tiết lộ bản thân là Omega, chỉ giữ lại nội dung phân tích lý lẽ và đoạn Thời Tiểu Bân kiên quyết rời khỏi RED.
Càng nghe, những người trong phòng họp càng chấn động…
Cái gì mà lạm dụng chức quyền ép người rời đội? Rõ ràng đây là một pha cứu vớt tuyển thủ khỏi nước sôi lửa bỏng!
Chủ tịch Chương sau khi nghe xong thì tức giận đến run người: “CLB RED có kiểu vận hành đen tối như vậy sao?! Lợi dụng tuyển thủ Omega để PR, thậm chí để Alpha ở lại phòng bệnh của Omega mới phân hóa chỉ để chụp ảnh tạo content?!!”
Mọi người xung quanh thì thầm với nhau, vẻ mặt không thể tin nổi.
Giang Thiệu Vũ nói: “Cuộc trò chuyện giữa tôi và Thời Tiểu Bân, có bản ghi âm làm bằng chứng. Hơn nữa, lĩnh đội Beta của tôi, Du Minh Tương, cũng có mặt ở đó chứng kiến toàn bộ. Tôi có lạm dụng quyền hay không, chắc các vị cũng tự đánh giá được.”
Mọi người nhìn nhau. Chủ tịch Chương là người đầu tiên lên tiếng: “Hóa ra là hiểu lầm! Khụ, HLV Giang, liên minh chỉ làm theo quy trình sau khi nhận được khiếu nại, gọi cậu tới để tìm hiểu. Cậu cũng đừng để bụng, điều tra rõ ràng là được.”
Giang Thiệu Vũ dĩ nhiên không để bụng, vì đơn khiếu nại chỉ là đòn thăm dò đầu tiên. Anh biết, sau này sẽ còn nhiều trò nữa. May mắn là anh đã chuẩn bị từ trước, tất cả các chuyến kiểm tra CLB đều được ghi hình và ghi âm đầy đủ.
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ phòng họp: “Những hành động của tôi có thể gây ảnh hưởng đến lợi ích của một số CLB, khiến họ không hài lòng, điều đó tôi hiểu. Nhưng tôi có thể đường đường chính chính tuyên bố. Tất cả những gì tôi làm đều vì thành tích của đội tuyển quốc gia.”
Anh nhìn thẳng vào chủ tịch Chương, nhấn mạnh từng chữ: “Chủ tịch, mục tiêu của chúng ta phải giống nhau mới đúng, đúng không?”
Chủ tịch Chương bị lời này chặn họng, không nói nổi câu nào.
Liên minh tất nhiên muốn đội tuyển quốc gia đạt thành tích tốt. Những năm gần đây, đội nhà toàn thua thảm, ra quốc tế chỉ để góp mặt cho đủ số.
Chủ tịch Chương mới nhậm chức, ông cực kỳ muốn để lại dấu ấn bằng một thành tích lớn cho đội quốc gia, sau đó về hưu trong vinh quang.
Mặc dù việc Giang Thiệu Vũ móc người trực tiếp từ CLB là chưa có tiền lệ, nhưng không thể phủ nhận anh có bản lĩnh, có hành động, có kết quả. Có lẽ chỉ người như vậy mới có thể đưa đội tuyển quốc gia lội ngược dòng?
Nghĩ tới đây, chủ tịch Chương lập tức cười tươi rói: “HLV Giang nói đúng lắm! Nếu đây chỉ là hiểu nhầm thì chúng ta phối hợp điều tra là được. Phiền tổ kỷ luật viết báo cáo trình lên cấp trên. Còn về phần HLV Giang, chúng tôi vẫn hoàn toàn ủng hộ công việc của cậu. Cảm ơn cậu đã vất vả vì đội tuyển quốc gia!”
Những người xung quanh thấy lãnh đạo lên tiếng, cũng nhanh chóng hùa theo ủng hộ.
Bên ngoài phòng họp, Du Minh Tương và Tần Bác vẫn đang lo sốt vó. Sợ Giang Thiệu Vũ bị oan uổng hoặc chịu ấm ức. Nhưng chưa đến nửa tiếng sau, anh đã bình thản bước ra.
Du Minh Tương vội chạy tới: “Tiểu Vũ, không sao chứ?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Không sao. Mở đoạn ghi âm và video cho mấy vị kia xem rồi. Chủ tịch Chương bị chọc điên luôn. Sau vụ này, chắc liên minh sẽ đứng về phía chúng ta.”
Du Minh Tương mừng rỡ: “Nếu liên minh đã đứng về phía chúng ta thì dễ xử lý hơn nhiều! Các CLB cũng không dám chơi quá bẩn, vì quyền tham gia giải đấu của họ vẫn do liên minh phê duyệt mà.”
Chuyến đi hôm nay thực sự rất quan trọng. Đã giúp liên minh thấy rõ bộ mặt thật của một số CLB.
Ông chủ của RED không đến mức ngu ngốc đến mức tự dâng đầu cho họ chém. Bên đó biết rõ Giang Thiệu Vũ nắm giữ bằng chứng, không dại gì nộp đơn khiếu nại lên thẳng liên minh để tự hại mình.
Vậy thì, rốt cuộc là ai ngu đến mức đó? Là ‘đồng minh’ nào dâng dao cho kẻ địch chém chính mình?
HLV Trần, có phải là anh không?
Hết chương 074
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh