Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 70
Chương 070
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Tổ hợp “hai động một tĩnh” mà Giang Thiệu Vũ nghĩ ra là sự kết hợp giữa hai tuyển thủ tuyến đầu cực kỳ cơ động là Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên, với nhiệm vụ lao vào đội hình địch như mũi dao sắc bén, hoàn toàn phá rối nhịp độ của đối thủ. Bùi Phong ở tuyến sau chớp cơ hội kết liễu, tạo nên đợt tấn công chớp nhoáng làm tan rã đội hình địch.
Ý tưởng về đội hình này trong đầu anh là vô cùng lý tưởng. Chỉ tiếc rằng, khi đưa vào thực tế, hai tuyển thủ tuyến đầu hoạt động như ngựa hoang đứt cương này không biết có làm rối đội địch hay không, nhưng chắc chắn đã khiến đồng đội rối như canh hẹ.
Chỉ trong một trận, Diệp Tử đã bị Hoa Hoa ném bom “lên bảng” đến ba lần.
Diệp Khinh Danh tức anh ách — nếu như anh có lỗi, cứ để HLV Giang mắng anh là được, đừng để đồng đội ném bom giết anh có được không?
Chơi một trận mà như tra tấn, đã thua 0:3, lại còn chết dưới tay đồng đội bằng lựu đạn, Diệp Khinh Danh chỉ cảm thấy đầu ong ong, tai lúc nào cũng vang tiếng “Bùm!” của bom nổ.
Anh không nhịn được nữa, quay đầu lại hỏi: “Hoa Nhiên, cậu có thù với tôi à?”
Hoa Nhiên vô tội nói: “Em cũng không biết, sao anh cứ đứng đúng chỗ em ném bom vậy?”
Diệp Khinh Danh dở khóc dở cười: “Cái gì mà tôi đứng chỗ cậu ném? Là cậu cứ nhằm đúng chân tôi mà ném thì có!”
Hoa Nhiên vẫn vô tội: “Nhưng anh có thể tránh mà?”
Diệp Khinh Danh: “Tôi đi trái, cậu ném trái; tôi rẽ phải, cậu ném phải. Tôi tránh bằng cách nào? Cậu đúng là thiên tài.”
Bùi Phong: “……”
Sư phụ, cứu em với!
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ mặt lạnh lùng nói: “Đánh tiếp, từ từ luyện phối hợp.”
Bùi Phong đành cắn răng mở trận mới.
Diệp Khinh Danh lần này đã rút kinh nghiệm. Biết rõ Hoa Nhiên là tai họa trong team, anh quyết định giữ khoảng cách. Nhưng không biết thế nào mà đang chạy, Hoa Nhiên lại vô tình chạy vòng về phía sau Diệp Khinh Danh, quay đầu quăng quả lựu đạn —
Diệp Khinh Danh lúc đó đang đuổi theo một trinh sát địch ở khúc cua, vừa rẽ qua thì…
Bùm!
Trinh sát đối thủ không bị gì, còn Diệp Tử lại bị nổ tung tại chỗ.
Diệp Khinh Danh hét lên: “Cậu là nội gián bên địch phái đến à?!”
Hoa Nhiên: “… Xin lỗi anh!”
Diệp Khinh Danh: “Ván sau, chúng ta vạch đường ranh giới trên bản đồ. Cậu không được qua bên tôi!”
Hoa Nhiên: “Dạ.”
Bùi Phong dở khóc dở cười, đánh game mà còn phải chia khu vực địa lý? Còn chỉ huy gì nữa? Mà có phải bản đồ nào cũng là hình vuông đâu, gặp bản đồ dài thì sao? Chẳng lẽ ai nấy đi thẳng mãi?
Cả buổi tối đánh 3 trận xếp hạng, thua sạch cả 3. Đến Bùi Phong cũng không thể cứu nổi.
Sắc mặt Giang Thiệu Vũ càng lúc càng lạnh. Xem xong, anh đứng dậy, đi đến phía sau Hoa Nhiên, nhàn nhạt nói: “Từ ngày mai, cậu mỗi ngày tăng thêm 1 giờ luyện tập di chuyển cơ bản. Làm quen bản đồ trước, cậu chạy loạn quá.”
Hoa Nhiên gật đầu: “Dạ, HLV!”
Diệp Khinh Danh ngạc nhiên quay lại nhìn Giang Thiệu Vũ, dùng khẩu hình hỏi: “Không phải viết bản kiểm điểm à?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Lần đầu phối hợp, đánh không tốt là bình thường. Tôi cho các cậu thời gian luyện tập. Nửa tháng sau kiểm tra lại, nếu vẫn thế này…”
Ánh mắt anh lướt qua Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên. Câu sau không cần nói cũng hiểu.
Diệp Khinh Danh dựng thẳng lưng, vội nói: “Hiểu rồi! Bọn em sẽ luyện thật chăm!”
Hoa Nhiên gật đầu: “HLV Giang yên tâm, chúng em sẽ nghiêm túc mà.”
Giang Thiệu Vũ xoay người rời khỏi, tiện tay đóng cửa lại.
Hoa Nhiên ghé sát tai Thư Thần, thì thầm: “Anh Thần, HLV Giang có ý gì vậy? Nếu vẫn đánh dở như thế, anh ấy sẽ trừng phạt chúng ta thế nào?”
Thư Thần siết chặt con chuột, căng thẳng: “…Tôi, tôi không biết.”
Bên cạnh có Diệp Tử và Bùi Phong đó, cậu đừng hỏi người sợ giao tiếp xã hội là tôi nữa có được không!
Nhưng Hoa Nhiên không biết Thư Thần là người mắc chứng sợ xã hội. Trong mắt cậu, anh Thần có vẻ ngoài dịu dàng, chắc là người dễ tính. Lại còn ở ngay phòng bên cạnh, đương nhiên phải làm thân cho tốt.
Thấy máy tính của Thư Thần, Hoa Nhiên tiếp tục nói: “Anh Thần, anh đánh đơn bằng vị trí y tế à? Y tế mà chơi đơn khó lắm, dễ bị mắng. Hay là sau này tụi mình đánh đôi đi? Anh ngủ lúc mấy giờ?”
Thư Thần: “…Mười hai giờ.”
Hoa Nhiên cười tươi: “Giống em luôn! Ở trường em cũng 12 giờ tắt đèn, 7 giờ sáng dậy. Hay là từ mai, sáng tụi mình đánh đôi, chiều luyện kỹ năng cơ bản, tối theo lịch của HLV chơi xếp hạng, có được không?”
Thư Thần: “…K-không cần đâu”
Thấy vẻ mặt lúng túng, tai đỏ bừng của Thư Thần, Hoa Nhiên nhiệt tình nói: “Anh Thần, anh dẫn em đi mà. Em mới vào đội, chưa quen phong cách mọi người. Lỡ sau này thi đấu, em quăng bom chết y tế phe mình thì tiêu luôn.”
Mọi người: “…”
Nghe đúng thảm thật.
Thư Thần đỏ mặt gật đầu miễn cưỡng: “Vậy, vậy được thôi.”
Bùi Phong liếc hai người một cái, Hoa Nhiên đúng là kiểu người dễ kết bạn, cứ dính lấy Thần Thần mà nói chuyện mãi. Còn Thần Thần muốn trốn cũng chẳng biết trốn đi đâu, gần như sắp khóc rồi. Nhưng nói chuyện nhiều cũng tốt, có thể cân bằng nhau. Bùi Phong cũng mừng vì Thần Thần bắt đầu có thêm bạn.
Dù sao sư phụ cũng đâu yêu cầu cậu phải đánh đôi với Thư Thần. Hoa Nhiên đã chủ động rồi, vậy thì cậu rảnh tay qua chơi với Tiểu Quỷ, không thể bỏ Tiểu Quỷ một mình.
Bùi Phong quyết định xong thì nói: “Được rồi, tiểu đội ba người tiếp tục. Hoa Hoa, lần này ném bom nhớ ra tín hiệu nhé.”
Hoa Nhiên: “Rõ!”
Trong văn phòng bên cạnh, Giang Thiệu Vũ mở bảng lịch thi đấu của liên minh, đối chiếu với thông tin các CLB, nhanh chóng xác định mục tiêu tiếp theo của chuyến thị sát — CLB RED, thường được gọi là “đội đỏ”.
Tuyển thủ nổi tiếng nhất của đội RED là Thời Tiểu Bân, cũng là tuyển thủ trẻ tuổi nhất đội tuyển quốc gia kỳ trước, hiện vẫn chưa phân hóa.
Thời Tiểu Bân là một tuyển thủ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Giang Thiệu Vũ lấy ra bản kiểm điểm cậu viết khi xưa, chữ đẹp như đánh máy. Cậu viết rằng thần tượng của mình là Lão Lâm, chính vì thế mà cậu chơi vị trí công kích. Cậu cũng nói khi còn ở trại huấn luyện không mấy nổi bật, không thể so với Mạc Hàm Thiên cùng lứa, nên mỗi ngày đều luyện tập thêm một tiếng.
Cậu luôn tin rằng “người chậm cần bắt đầu sớm”, cậu chính là người không có thiên phú, chỉ có thể dựa vào nỗ lực.
Giang Thiệu Vũ đọc lại bản kiểm điểm, thấy những suy nghĩ trong đó khá chân thành. Người không có thiên phú nhưng chăm chỉ thì không hiếm, vấn đề lớn nhất của Thời Tiểu Bân là tính cách và lối chơi quá thận trọng, lúc nào cũng lo trước lo sau, thiếu dứt khoát.
Tuy vậy, nền tảng của cậu cực kỳ vững. Di chuyển, ngắm bắn đều không có vấn đề, chắc chắn nhờ từ nhỏ đã chăm chỉ luyện cơ bản.
Giang Thiệu Vũ đặt tài liệu xuống, nói kế hoạch tiếp theo cho chị Du.
Du Minh Tương nhanh chóng sắp xếp hành trình. Thành phố nơi đội RED đóng quân chỉ cách Đế Đô 200km, có thể đi đường cao tốc là đến.
Trưa hôm sau, mọi người ăn cơm xong liền lên xe đến RED, đến nơi đúng lúc 4 giờ chiều, thời gian luyện tập hằng ngày.
Tề Hằng phối hợp với Giang Thiệu Vũ quá quen, trực tiếp xông vào văn phòng tìm quản lý CLB.
Quản lý RED là một thanh niên đeo kính trông nho nhã, họ Trần, rất lễ phép với Chủ tịch Tề. Sau khi chào hỏi, thấy thanh niên bên cạnh, anh ta khựng lại một chút rồi mỉm cười bắt tay: “Wing thần đến à? Thất lễ quá.”
Người này trông quen mặt? Giang Thiệu Vũ nghĩ kỹ lại, hóa ra là người từng định đầu tư vào ACE ở mùa S3, nhưng bị anh từ chối.
Đối mặt người quen cũ, Giang Thiệu Vũ vẫn bình thản, nhẹ nhàng bắt tay: “Trần Tổng, lâu rồi không gặp.”
Người đàn ông nửa cười nửa không: “Wing thần phong thái vẫn như xưa. Không ngờ, giờ lại làm HLV đội tuyển quốc gia.”
Giang Thiệu Vũ chẳng có hứng trò chuyện: “Phiền anh gọi ban huấn luyện và đội ngũ dữ liệu đến văn phòng, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Trần Tổng lập tức gọi người. Không lâu sau, toàn bộ ban huấn luyện RED có mặt đầy đủ. Giang Thiệu Vũ hỏi: “Hôm nay có sắp xếp đánh tập không?”
HLV trưởng gãi đầu: “Không. Hôm nay chỉ luyện thường, đấu tập để thứ Sáu.”
Giang Thiệu Vũ: “Vậy tôi đến phòng luyện xem. Làm ơn đưa tài khoản và mật khẩu quản trị.”
Lúc này mọi người mới hiểu, HLV đội tuyển quốc gia là đến kiểm tra bất ngờ. HLV nhìn mặt Trần Tổng, thấy gật đầu thì mới run run đưa thông tin tài khoản.
Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng rời văn phòng, vào phòng luyện, đăng nhập quyền quản lý.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh thời gian thực của toàn bộ máy tính trong phòng luyện. Giang Thiệu Vũ liếc qua, cũng tạm ổn, không ai lướt web hay chơi bời, tuyển thủ đều đang luyện tập. Người thì luyện ngắm bắn, người thì đánh xếp hạng.
Anh nhanh chóng xác định vị trí của Thời Tiểu Bân, phóng to góc nhìn để quan sát.
Giao diện game hiện lên toàn chữ Hàn. Giang Thiệu Vũ hỏi: “Cậu ấy đang chơi máy chủ Hàn?”
HLV Trần đáp: “Dúng vậy, gần đây Tiểu Bân tự luyện bên máy chủ Hàn. Cậu ấy thân với Mạc Hàm Thiên của CIP, hai người thường đi đôi với nhau. Nhưng yên tâm, họ chỉ đi đôi buổi chiều, còn lại vẫn đủ chỉ tiêu đấu tập và đấu tập buổi tối.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu, nhìn vào màn hình game.
Một ván xếp hạng đang bắt đầu, Thời Tiểu Bân và Mạc Hàm Thiên bật voice, tài khoản quản lý nghe rõ tiếng trong tai nghe của cậu.
Màn hình hiện dòng chat bằng tiếng Hàn, M007 gửi: Tôi chơi bắn tỉa, cảm ơn.
Thời Tiểu Bân dùng ID là S008, cũng dùng phần mềm dịch, gửi lại một câu: Tôi chơi công kích, cảm ơn.
Tuy nhiên, vừa gõ xong câu đó, Thời Tiểu Bân liền thấy đồng đội ở tầng 1 khóa vị trí công kích, tầng 2 là đột kích, tầng 3 là trinh sát.
Ngay sau đó, kênh đội nhóm nhảy ra vài dòng tiếng Hàn không hiểu gì, giọng của Mạc Hàm Thiên vang lên qua tai nghe: “Tôi dịch rồi, bọn họ nói ba người kia là một nhóm bạn cùng nhau chơi, đã chọn công kích, đột kích, trinh sát, tất cả đều là tiền tuyến, dễ phối hợp hơn. Họ bảo tụi mình bổ sung vị trí còn lại.”
Mạc Hàm Thiên nói: “Đừng vội, để tôi nói giúp.”
M007: “Anh ơi nhường chút đi mà, hai chị em em đi chung, em gái em chỉ biết chơi công kích thôi, trong kho súng cũng chỉ có súng công kích thôi ý. [Khóc khóc.jpg]”
M007: “Cảm ơn các anh trai nha~”
M007: “Các anh trai tốt bụng quá đi [Hôn gió.jpg]”
Tề Hằng và Giang Thiệu Vũ: “…”
Tiểu Mạc à, đổi sang CLB khác mà vẫn được xem cảnh cậu tự chết xã giao là sao đây? Cậu rốt cuộc bị sao vậy?
Thế nhưng, lần này chiêu làm nũng không có tác dụng, phía bên kia dứt khoát trả lời một câu tiếng Hàn, sau khi dịch ra…
Mạc Hàm Thiên tức giận chửi: “Móe! Thằng đó bảo tụi mình giả vờ làm tiểu công chúa, biết đâu lại là mấy thằng Alpha bự đầu!”
Thời Tiểu Bân lúng túng ho khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh Mạc, đừng cãi nữa, để tôi bổ sung vị trí đi.”
Mạc Hàm Thiên nói: “Vậy tôi chơi bắn tỉa, cậu đi y tế hả? Cậu biết chơi không đấy?”
Thời Tiểu Bân nhỏ giọng: “Biết sơ sơ, tôi cứ đi theo anh là được.”
Mạc Hàm Thiên: “Được rồi, vào trận đi.”
Vào trận xếp hạng, Thời Tiểu Bân chọn vị trí y tế, mang theo tấm chắn chống đạn, băng cứu thương và hộp cứu thương.
Tề Hằng tỏ ra suy tư: “Cách chọn đồ thuần chữa trị. Thằng bé này từng luyện y tế bao giờ chưa?”
HLV Trần lúng túng gãi đầu: “C-cũng không chơi mấy. Tiểu Bân xưa nay là công kích chủ lực của chúng tôi mà.”
Giang Thiệu Vũ không nói gì, chỉ nheo mắt tiếp tục quan sát.
Bản đồ ngẫu nhiên lần này là Tòa Nhà Chọc Trời,
Mạc Hàm Thiên lập tức lao về điểm ngắm số 1, xem ra nỗi ám ảnh tâm lý của Tiểu Mạc với bản đồ này cũng dần được chữa lành. Thời Tiểu Bân rón rén theo sau từng li từng tí một, trốn vào góc khuất ngồi xổm.
Ngay sau đó, tiếng súng “đoàng đoàng” vang lên, Thời Tiểu Bân vẫn bất động co rút tại chỗ.
Khi một đồng đội ở hướng trái bị hạ, cậu thấy biểu tượng xám đi, liền bắn tín hiệu “đang trên đường cứu viện”, rồi lặng lẽ vòng qua lối khác, dùng hộp cứu thương cứu sống đồng đội.
Đồng đội được hồi sinh lập tức lao lên tấn công, Thời Tiểu Bân nhanh chóng rút lui, trốn vào góc chết quan sát tiếp.
Chốc lát sau, giọng Mạc Hàm Thiên vang lên trong kênh voice: “Cứu mạng cứu mạng!”
Thời Tiểu Bân nhìn bản đồ nhỏ, lập tức né vùng giao tranh, vòng đường cứu người, giúp Mạc Hàm Thiên đứng dậy.
Tiểu Mạc như khỉ nhảy vút lên điểm ngắm bên cạnh, mở ống ngắm, bắn hai phát—
Hai biểu tượng đầu lâu đỏ chói hiện lên giữa màn hình, Tiểu Mạc bắn tỉa hạ gục hai kẻ địch liên tiếp.
Kênh đội nhóm hiện lên dòng “Good Job!” khen ngợi.
Hiệp đầu thắng nhẹ nhàng.
Hiệp hai, Thời Tiểu Bân vẫn theo sát Mạc Hàm Thiên, trốn rất xa chiến trường, khi đồng đội ngã xuống thì lén đi cứu, không chết thì cứ chui lủi quan sát, giống hệt một con rùa rụt đầu thò thụt ra ngoài.
Đúng là phong cách “rụt đầu rụt cổ” thật sự.
Nhưng điều khiến Giang Thiệu Vũ bất ngờ nhất là suốt 3 ván đấu, Thời Tiểu Bân cứu được 6 người mà không trúng một viên đạn nào! Cậu luôn có thể né chính xác vùng nguy hiểm, di chuyển cực nhanh đến điểm cứu trợ, rồi lại chuồn đi như chưa từng xuất hiện.
Tỉ số 3:0, Tiểu Mạc MVP, Thời Tiểu Bân: 0 kill, 0 death, 6 cứu.
Tề Hằng và Giang Thiệu Vũ nhìn nhau.
Giang Thiệu Vũ quay sang hỏi HLV Trần, giọng lạnh như băng: “Vì sao Thời Tiểu Bân lại chơi công kích?”
HLV Trần sững người, giải thích: “Cậu ấy… thích công kích, hơn nữa đội chúng tôi cũng đang thiếu vị trí đó, nên để cậu ấy chơi.”
Giang Thiệu Vũ ánh mắt sắc như dao: “Cậu ấy thích chơi công kích thì để chơi công kích? Vậy HLV các anh để làm gì? Không biết phát hiện thiên phú và tiềm năng của tuyển thủ à? Cứ để họ tự chọn hết, thì cần gì HLV?!”
HLV Trần: “…”
Thời Tiểu Bân rõ ràng là một thiên tài y tế bị chôn vùi quá lâu!
Hết chương 070
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh