Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 53
Chương 053
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi ăn khuya xong, Chị Du bảo tài xế đưa Bùi Phong, Quy Tư Dương và Hoa Nhiên trở lại khách sạn của tuyển thủ.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Bùi Phong là người cuối cùng xuống xe, cậu không đóng cửa ngay mà một tay giữ cửa, nửa người thò vào xe, nhìn Giang Thiệu Vũ nói: “Sư phụ, đợi em 10 phút, em lên lấy hành lý.”
Giang Thiệu Vũ: “…”
Lúc nãy tưởng cậu nói đùa, không ngờ thật sự mang hành lý đến thi đấu?
Nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ không nỡ từ chối, gật đầu: “Được, đi lấy đi.”
Bùi Phong nhanh chóng quay người vào thang máy.
Cậu lên phòng, kéo vali hành lý xuống, cầm thẻ phòng đến quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng, sau đó vội vã ra xe, một tay nhấc vali lên.
Chiếc xe thương mại này có thể chở tám người, không gian rộng rãi.
Sau khi lên xe, Bùi Phong tự nhiên ngồi xuống cạnh Giang Thiệu Vũ, nhìn sư phụ mỉm cười.
Thái dương của Giang Thiệu Vũ bắt đầu giật giật.
Tên đồ đệ này hành động lúc nào cũng nhanh hơn người khác, trước kia từng hai lần đến tận cửa đội tuyển quốc gia chặn người, khiến anh không thể không tiếp.
Giờ thì xách hành lý đến thi, đấu xong lập tức chuyển nhà vào tuyển quốc gia, đúng là hết nói nổi.
Chị Du ngồi ghế trước đùa: “Tiểu Bùi, em tích cực thật đấy? Mang hành lý đi thi đấu, nôn nóng chuyển đến đội quốc gia vậy sao, không đợi thêm một ngày được à?”
Bùi Phong giải thích: “Chị Du, dạo này em ở Thủ Đô. Về nhà cũng chỉ có một mình nên em nghĩ sau khi thi xong thì đến căn cứ làm quen trước. Lần này em chỉ mang theo đồ dùng cá nhân và quần áo, thiếu gì thì về lấy cũng tiện.”
Đúng là ở Thủ Đô thì đi lại rất tiện.
Chị Du không nghĩ nhiều, nhiệt tình nói: “Thế thì tốt quá, em là người đầu tiên của khóa 6 chuyển đến ở đội quốc gia.”
Giang Thiệu Vũ nhấn mạnh: “Là học viên huấn luyện.”
Bùi Phong cười nói: “Em biết mà, Giang HLV, giờ em là học viên đội tuyển quốc gia, có vào đội chính thức hay không còn phải dựa vào biểu hiện sau này.”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn cậu: “Đúng vậy. Đừng tưởng em là đệ tử của anh, lại vừa quán quân Tân Tinh Cup là được ưu tiên vào đội tuyển. Em cũng như các học viên khác, trước khi danh sách đội chính thức được công bố, tuyệt đối không được lơ là.”
Đôi mắt Giang Thiệu Vũ rất đẹp, nhất là khi nghiêm túc nhìn người khác, trong suốt, sáng ngời, như thể có thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
Bùi Phong đối diện ánh mắt anh, mỉm cười: “Vâng, em nhất định nghe lời Giang HLV.”
Ánh mắt hai người giao nhau, vài giây sau, Giang Thiệu Vũ hơi không tự nhiên dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh đã sớm xác định rằng Bùi Phong sẽ vào đội hình chính thức.
Bùi Phong có tư duy chiến thuật phong phú, nhãn quan tổng thể tốt, có thể đảm nhận vai trò chỉ huy. Quan trọng hơn, cậu còn thành thạo cả năm vai trò, có thể làm người chơi tự do, giúp đội hình chiến thuật linh hoạt hơn rất nhiều.
Giải Tân Tinh Bôi lần này, ngoài Bùi Phong, còn có Quy Tư Dương và Hoa Nhiên đầy tiềm năng, thêm vào đó là Lão Thường, thành viên mới của ban huấn luyện.
Có thể nói là thu hoạch đầy đủ.
Tâm trạng Giang Thiệu Vũ rất tốt, chủ động giới thiệu với đệ tử: “Đây là Tần Bác, kỹ sư phần mềm của đội tuyển quốc gia.”
Bùi Phong lễ phép giơ tay chào: “Chào anh Tần!”
Tần Bác mỉm cười bắt tay: “Chào Fred, danh tiếng cậu đã nghe từ lâu.”
Giang Thiệu Vũ tiếp tục nói: “Đây là Thường Vinh Hiên, phó HLV của đội, em gặp trong trận đấu rồi.”
Bùi Phong hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, lúc nãy cậu đã thấy lạ, sao “Thế Sự Vô Thường” 32 tuổi cứ đi theo sư phụ? Giờ mới rõ, hóa ra là phó HLV!
Sư phụ đúng là giỏi, đi thi đấu mà còn tiện thể “thu hoạch” được cả HLV!
Bùi Phong bắt tay: “Chào HLV Thường, sau này mong được chỉ giáo.”
Thường Vinh Hiên cười hiền: “Được, cùng nhau cố gắng!”
Cả nhóm đến căn cứ đội tuyển quốc gia đã là 11 giờ tối, xe dừng trước khu ký túc xá, mọi người lần lượt xuống xe. Giang Thiệu Vũ nói: “Chị Du, giúp em sắp xếp chỗ ở cho lão Thường và Tiểu Bùi.”
Chị Du chỉ vào tòa nhà 4 tầng phía trước: “Tòa này là ký túc xá của tuyển thủ và ban huấn luyện, mỗi tầng 5 phòng, đánh số từ 0 đến 4. Hiện tầng 1 đến 3 đều còn trống, tầng 4 còn 2 phòng trống là 402 và 403, hai người chọn tự do.”
Lão Thường tò mò hỏi: “Giang HLV ở phòng nào vậy?”
Giang Thiệu Vũ: “Tôi ở 404.”
Lão Thường: “Vậy tôi—”
Anh vừa định nói, vậy tôi ở 403, tiện trao đổi công việc.
Thì Bùi Phong bất ngờ lên tiếng: “Em có thể ở 403 không?”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn đệ tử.
Bùi Phong ra vẻ vô tội: “Ở gần thầy, có gì còn tiện hỏi thầy chỉ dạy.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày nhẹ: “Được, phòng đơn cả, ở đâu cũng vậy.”
Lão Thường gãi đầu khó hiểu. Anh ta phát hiện Bùi Phong luôn nhanh hơn người ta một bước. Kỳ quái thật, ở cạnh HLV có gì tốt? Ở như vậy chẳng khác nào học sinh sống cạnh giám thị, không sợ bị mắng mỗi ngày à?
Lão Thường nghĩ một lúc, cười nói: “Thế tôi ở 402 nhé! Gần để tiện trao đổi, haha.”
Bùi Phong: “……?”
Một bên là phó HLV, một bên là HLV trưởng, phòng cậu bị kẹp giữa hai người!
Tự nhiên có cảm giác không lành?
Chị Du bổ sung: “Phòng 400 là trợ giáo Anna, phòng 401 là phó HLV lão Thôi.”
Bùi Phong khẽ ho một tiếng: “Vậy là tầng 4 toàn là ký túc xá của ban huấn luyện à?”
Giang Thiệu Vũ liếc cậu: “Giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Bùi Phong xoa mũi cười: “Không sao, em ở 403. Ở giữa nhóm HLV mới nhanh tiến bộ, thầy mắng em cũng tiện.”
Giang Thiệu Vũ: “??”
Cậu bị mắng quen từ nhỏ rồi à? Không mắng cậu thấy khó chịu sao?
Khu ký túc xá có hai tòa, tòa A là nơi ở của tuyển thủ và ban huấn luyện, gồm 20 phòng; tòa B là nơi ở của lĩnh đội, kỹ sư, hậu cần, bác sĩ,… Hai tòa nhà cách nhau không xa.
Chị Du dẫn mọi người lên tầng 4, Anna và lão Thôi nghe động cũng ra chào.
Anna là nữ Beta, tóc buộc hai bên, nhìn rất dễ thương, hoạt bát. Lão Thôi hơn 40 tuổi, mặt tròn, trông rất thân thiện.
Chị Du giới thiệu: “Anna tốt nghiệp khoa ngoại ngữ, thông thạo 8 ngôn ngữ, là trợ giáo và phiên dịch khi ra nước ngoài. Lão Thôi đã ở đội tuyển quốc gia 5 năm, rất rành các công việc.”
Thường Vinh Hiên và Bùi Phong lập tức bắt tay chào hỏi.
Nhìn nhóm người này, Chị Du trong lòng cảm khái, đội tuyển quốc gia ngày càng phát triển, sau này cả tầng này ở kín người, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!
Thường Vinh Hiên ngạc nhiên: “Cấu hình đội quốc gia cũng cao phết! Có phiên dịch, kỹ sư, trợ giáo đầy đủ!”
Lão Thôi cười bắt tay đồng nghiệp mới: “Dù gì cũng là đội tuyển quốc gia, ra nước ngoài đại diện cho Trung Quốc, nghèo quá thì bị chê cười.”
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ quét qua mọi người trước mặt: “Khuya rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. 10h sáng mai họp ở văn phòng tôi.”
Mọi người về phòng, Chị Du và Tần Bác cũng xuống lầu sang tòa B ngủ.
Giang Thiệu Vũ mở khóa cửa bằng vân tay, vừa mở cửa, một chú chó lông xoăn quen thuộc đã lao đến, ôm chân anh “gâu gâu” liên tục.
Bùi Phong thấy Đậu Đậu, vô cùng thân thiết, cúi người xoa đầu nó, dịu dàng hỏi như dỗ trẻ con: “Đậu Đậu, có nhớ anh không nào?”
Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu!”
Bùi Phong bế nó lên: “Gần đây có ăn ngoan không? Thịt hộp anh mua hết chưa?”
Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu gâu!”
Bùi Phong: “Được rồi, mai anh mua thêm một thùng nữa.”
Thường Vinh Hiên ở bên cạnh vừa muốn vào cửa, thấy cảnh tượng này: “???”
Con mẹ nó, nói chuyện với chó mà không hề có rào cản!
Giang Thiệu Vũ bắt gặp ánh mắt đầy khiếp sợ của lão Thường, bình thản nói: “Đây là chó của tôi, tên là Giang Đậu Đậu.”
Giang Đậu Đậu mắt đen láy, tò mò nhìn người lạ. Lão Thường khen: “Chó con này đáng yêu quá!”
Anh ho khẽ hai tiếng: “Vậy tôi vào phòng trước nhé, hai người cũng nghỉ sớm đi.”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Phòng đã được hậu cần dọn dẹp sạch sẽ, cần gì cứ tìm Chị Du.”
Lão Thường: “Ok.”
Đợi Thường Vinh Hiên vào phòng, Bùi Phong mới đặt Đậu Đậu xuống, mở khóa phòng 403.
Giang Thiệu Vũ dắt Đậu Đậu vào phòng mình, quay đầu nói: “Ngủ sớm đi.”
Bùi Phong cười dịu dàng: “Vâng, sư phụ ngủ ngon.”
Ký túc xá đội tuyển quốc gia khá tốt, là căn hộ một phòng một phòng khách, có tủ lạnh, điều hòa, lò vi sóng, tivi,… Phòng ngủ rộng rãi, có bàn làm việc cuối giường với máy tính, ghế chơi game chuyên dụng.
Tuyển thủ sau khi luyện tập xong có thể về phòng chơi game, rất tiện nghi.
Máy tính để bàn hoàn toàn mới, có logo của Tập đoàn Phi Tinh, có vẻ là nhà tài trợ mùa này.
Bùi Phong kéo vali vào phòng, treo quần áo vào tủ, xếp gọn đồ dùng cá nhân.
Hành lý không nhiều, rất nhanh đã sắp xếp xong.
Bùi Phong thay đồ ngủ, đứng ở ban công nhìn sân thể thao dưới ánh đèn, khóe môi cong lên vui vẻ—
Sau nhiều năm, cậu lại được sống cạnh sư phụ như ngày xưa.
Năm năm trước, tại căn cứ của đội ACE, khi còn nhỏ, vì ngưỡng mộ thần tượng Wing, cậu đã tìm đến xin làm đệ tử học hỏi kỹ năng. Để tiện chăm sóc cậu, Giang Thiệu Vũ đã sắp xếp cho cậu ở ngay phòng bên cạnh và bắt đầu dạy cậu từ con số không cách chơi của một bắn tỉa.
Giờ đây, cậu lại được sống bên cạnh sư phụ.
Giấc mơ trở thành tuyển thủ eSports mà cậu kiên trì theo đuổi suốt nhiều năm, cuối cùng cũng đã tiến thêm một bước quan trọng.
Là tuyển thủ đầu tiên dọn đến khu huấn luyện của đội tuyển quốc gia, cậu sẽ cùng sư phụ chờ đợi những đồng đội khác lần lượt gia nhập.
**
Sáng hôm sau, khi Giang Thiệu Vũ dắt chó đi dạo, thì bất ngờ thấy Bùi Phong cũng dậy sớm, mặc đồ thể thao ra sân chạy bộ.
Cậu nhanh chóng đuổi kịp sư phụ, chào hỏi: “Sư phụ, buổi sáng tốt lành!”
Giang Thiệu Vũ hơi ngạc nhiên: “Sao dậy sớm thế?”
“Đêm qua không chơi game cũng không livestream, nên 7 giờ rưỡi đã dậy rồi.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Dạo này anh bận nhiều việc, chưa sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện cho em, em có thể livestream vài tiếng mỗi ngày, không ảnh hưởng gì đâu.”
“Không sao đâu, hợp đồng của em với Tiểu Hùng rất linh hoạt, muốn phát lúc nào cũng được.” Bùi Phong vừa chạy chậm, vừa cười nói, “Đợi em ổn định xong xuôi ở đây rồi mới mở stream lại. Dù sao thì thiết bị quay livestream em cũng chưa mang sang.”
Vừa giành chức quán quân Tân Tinh Cup, Bùi Phong không vội vàng livestream khoe thành tích, chỉ đơn giản chia sẻ lại bài đăng cảm ơn từ tài khoản chính thức. Chuyện livestream, cậu đã bàn sẵn với Tiểu Hùng, thời gian hoàn toàn do cậu quyết định.
Giang Thiệu Vũ biết cậu học trò này rất có chính kiến, không nói thêm gì. Sau khi dắt Đậu Đậu đi dạo một vòng, anh đến căn tin ăn sáng.
10 giờ sáng, Giang Thiệu Vũ triệu tập các thành viên tổ công tác của đội tuyển quốc gia họp. Vì Bùi Phong dậy sớm nên cũng bị sư phụ kéo đi nghe ké.
Mọi người ngồi quanh bàn họp.
Giang Thiệu Vũ phân công công việc rất rõ ràng: “Chào mừng lão Thường gia nhập ban huấn luyện. Tân Tinh Cup lần này coi như kết thúc tốt đẹp, mọi người đã vất vả rồi. Tiếp theo sẽ có vài công việc cần nhanh chóng hoàn thành. Thứ nhất, bản đồ 3D bên phía Tần Bác đã gần xong, lão Thường lấy file bản đồ từ anh ấy, nghiên cứu kỹ các đường núp lùm trên bản đồ phức tạp. Từ nay trong huấn luyện thường nhật của đội tuyển sẽ bổ sung trò ‘trốn tìm’ để nâng cao nhận thức về di chuyển cho tuyển thủ.”
Lão Thường lập tức gật đầu: “Rõ rồi!”
Giang Thiệu Vũ quay sang hỏi Anna: “Đã tìm đủ video thi đấu mùa trước ở các khu vực lớn chưa?”
Anna đáp: “HLV Giang yên tâm, Tần Bác đã đưa cho tôi phần mềm vượt tường lửa, tôi đã tải toàn bộ video giải hạng A ở Bắc Mỹ, Châu Âu, Đông Nam Á, Hàn Quốc và Nhật Bản. Ngoài ra, tôi cũng đã tổng hợp xong dữ liệu tuyển thủ từ các trang web lớn và gửi cho Tần Bác.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu khen ngợi: “Hiệu suất không tệ.”
Anh nhìn sang Bùi Phong: “Tiểu Bùi, cậu ở lại đội tuyển, cùng HLV Thôi xem các video thi đấu của các nước, phân tích và tổng kết chiến thuật. Gặp chiến thuật nào đặc biệt hay thì gửi cho tôi xem.”
Là HLV trưởng của đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ rất bận, không thể xem hết từng trận đấu. Anna giỏi ngoại ngữ nhưng không rành chiến thuật, nên việc tìm video giao cho cô, còn việc phân tích chiến thuật thì giao cho Bùi Phong và lão Thôi là phù hợp nhất.
Bùi Phong nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ xem cẩn thận.”
Lão Thôi nói: “Tôi và Tiểu Bùi chia nhau ra xem, cố gắng sớm hoàn thành hết video mùa trước.”
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Ừ. Giải hạng A trong nước sẽ bắt đầu vào tháng sau. Sắp tới, Tần Bác và Chị Du đi theo tôi kiểm tra các CLB lớn, xem xét tình hình huấn luyện thực tế, sao lưu toàn bộ dữ liệu huấn luyện tuyển thủ về nghiên cứu.”
Ánh mắt anh chợt trở nên lạnh lùng: “Tôi tin chắc trong nước còn rất nhiều tuyển thủ xuất sắc đang chờ chúng ta phát hiện. Đợt tuyển chọn đội tuyển quốc gia lần này, không thể tiếp tục để các CLB toàn quyền đề cử nữa.”
Hết chương 053
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh