Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 27
Chương 027
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Hồi đó, Bùi Phong cũng rất thích nhào tới ôm lấy Giang Thiệu Vũ. Mỗi lần ACE thi đấu xong, nếu thắng, Tiểu Bùi sẽ chạy vọt vào hậu trường, kích động ôm chầm lấy anh và reo lên: “Sư phụ đánh đỉnh quá!”
Nếu thua, cậu cũng sẽ ôm lấy anh, nói: “Không sao đâu sư phụ, trận sau mình thắng lại!”
Giang Thiệu Vũ vốn không thích tiếp xúc thân thể, nhưng chỉ riêng với đồ đệ là không nỡ từ chối.
Mỗi lần bị ánh mắt sùng bái của cậu bé nhìn chằm chằm, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng…
Chú cún con ngoắc đuôi với chủ.
Giang Thiệu Vũ thường nghĩ, thôi kệ, Tiểu Bùi vẫn là trẻ con, hay quấn người cũng bình thường. Nhỏ tuổi như vậy, một mình rời xa gia đình đến tận nơi xa xôi để làm thực tập sinh. Thân làm thầy, chăm sóc nhiều hơn là lẽ phải.
Vì thế, dưới sự dung túng ấy của Giang Thiệu Vũ, Tiểu Bùi càng ôm càng thành thói quen.
Nhưng bây giờ thì khác. Khi ấy, Giang Thiệu Vũ vẫn chưa phân hóa, còn Tiểu Bùi vẫn chỉ là một thiếu niên. Tình cảm thầy trò lúc đó giống như người thân ôm nhau cũng chẳng có gì.
Nhưng hiện tại, Giang Thiệu Vũ đã phân hóa thành Omega, còn Bùi Phong là một Alpha trưởng thành.
Khoảnh khắc đột ngột bị Alpha ôm chặt trong lòng, Giang Thiệu Vũ lập tức cứng người. Cơ thể anh phản ứng theo bản năng, từng tế bào đều phát tín hiệu khó chịu.
Từ khi phân hóa thành Omega, anh chưa từng ở gần Alpha như thế này chứ đừng nói đến chuyện bị ôm toàn thân.
Bùi Phong chắc hẳn đã dùng xịt che nên anh không ngửi ra mùi pheromone, nhưng vòng tay rắn chắc kia vẫn khiến anh cảm thấy bản năng Omega kháng cự.
Giang Thiệu Vũ cau mày, định đẩy ra, thì chợt nghe Bùi Phong nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Sư phụ, mấy năm nay anh không liên lạc với em, về nước rồi cũng không tìm em. Có phải anh giận em, không muốn nhận em làm đồ đệ nữa?”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Nghe giọng cậu buồn bã như vậy, anh lại không nỡ đẩy ra nữa.
Tiểu Bùi không biết anh là Omega. Tình cảm cậu dành cho anh vẫn là mối quan hệ thầy trò thuần túy.
Năm năm không gặp, cậu kích động ôm sư phụ, giờ mà đột ngột đẩy ra thì có phải quá tổn thương người ta không?
Giang Thiệu Vũ thở dài trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu: “Sao lại không nhận em? Việc anh không tìm em, đương nhiên có lý do… Khụ, buông ra đã, chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện.”
Bùi Phong buông tay, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt nghiêm túc: “Nói vậy, sư phụ vẫn nhận em là đồ đệ?”
Giang Thiệu Vũ bất lực: “Đương nhiên. Anh chỉ nhận một đồ đệ là em.”
Nét cười lại hiện lên trên gương mặt Bùi Phong, cậu quan tâm hỏi: “Sư phụ ăn trưa chưa ạ?”
Giang Thiệu Vũ: “Rồi.”
Bùi Phong nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy mình qua quán cà phê đối diện nhé? Uống chút gì đó rồi từ từ nói chuyện.”
Hai người sánh vai qua đường, tới một quán cà phê ở góc phố, tìm một phòng riêng yên tĩnh ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ tiến đến: “Quý khách muốn dùng gì ạ?”
Bùi Phong đáp: “Hai ly latte, không đường. Cảm ơn.”
Giang Thiệu Vũ thích cà phê đắng nguyên bản. Hồi trước ở ACE, Bùi Phong học theo, lần đầu uống suýt nghẹn vì đắng, nhưng rồi cũng quen. Mỗi lần đặt cà phê ngoài, chỉ có hai người là chọn vị này.
Cà phê nhanh chóng được mang đến.
Bùi Phong nhìn anh chăm chú, giọng nhẹ nhàng: “Sư phụ gầy đi nhiều quá.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Anh đúng là gầy thật. Mấy năm tiêm thuốc ức chế Omega khiến hệ tiêu hóa yếu dần, ăn uống phải thanh đạm, nhiều khi còn bị khó tiêu. Thân thể cũng ngày một yếu. So với đó, Bùi Phong là Alpha trưởng thành đúng nghĩa, vóc dáng chuẩn tam giác ngược, khi cởi áo khoác và xắn tay áo lên còn lộ rõ đường nét cơ bắp khỏe khoắn, hoàn toàn không giống cậu bé năm nào.
Rất khó để Giang Thiệu Vũ gán hình ảnh alpha trước mặt với cậu học trò nhỏ trong ký ức. Anh hít sâu, tự điều chỉnh cảm xúc, rồi chuyển chủ đề: “Sao em biết anh ở đội tuyển quốc gia? Diệp Tử nói cho em à?”
Bùi Phong vội nói: “Không, anh Diệp không hề tiết lộ gì cả. Em đoán được.”
“Đoán?” Giang Thiệu Vũ cau mày.
Em mở thiên nhãn đấy à? Có thể đoán ra được đội tuyển quốc gia?
Ngay lúc đó, Bùi Phong cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn ngay trước mặt anh.
Điện thoại của Giang Thiệu Vũ lập tức kêu lên, mở ra nhìn thì là tin nhắn từ Fred.
“Ông chủ ~~”
“…” Giang Thiệu Vũ ngẩn người, có chút lúng túng. Anh khẽ ho: “Em nhận ra từ khi nào?”
Bùi Phong mỉm cười: “Sư phụ có phong cách rất riêng. Lúc hai chúng ta phối hợp ‘song song tìm kiếm’, em đã nghi ngờ thân phận của anh rồi. Ván thứ ba em di chuyển sai vị trí, anh còn mắng em là mộng du à” Bùi Phong khẽ cười một tiếng: “Giống hệt ngày xưa anh mắng em.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Xem ra cái lớp ngụy trang của anh trong mắt đồ đệ chỉ là áo mưa trong suốt?
Bị đồ đệ vạch mặt, Giang Thiệu Vũ cũng không ngại, tỉnh táo hỏi: “Em nghi ngờ anh là ông chủ đó, thế là tự mình chạy đi tìm đám người ACE nghe ngóng? Sau đó chạy đến đội tuyển quốc gia chứng thực?”
Bùi Phong nói: “Vâng, mặc dù bọn họ không nói anh trở về, nhưng qua phản ứng của họ, em đoán được là anh.”
Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng xoa thái dương.
Anh đã đánh giá thấp sự hiểu biết của đồ đệ với mình.
Tiểu Bùi từng kề cận bên anh suốt một năm ròng rã, quá quen với cách nói chuyện, thói quen sinh hoạt của anh. Trước mặt cậu rất khó mà che giấu được, huống chi bản thân anh cũng chẳng phải người giỏi diễn kịch.
Đúng lúc này, Bùi Phong đột nhiên thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Sự phụ, xin lỗi.”
Giang Thiệu Vũ hơi nhướng mày: “Xin lỗi cái gì?”
Bùi Phong cúi đầu, siết chặt nắm tay: “Em đã không thể giữ được đội ACE, em không phải một đội trưởng xứng đáng.”
Nhìn thiếu niên cúi đầu nhận lỗi trước mặt, lòng Giang Thiệu Vũ chợt mềm xuống.
Anh theo bản năng đưa tay muốn xoa đầu cậu, nhưng lại nhớ ra đối phương giờ là một Alpha trưởng thành liền thu tay lại, chỉ đặt nhẹ lên vai Bùi Phong vỗ vỗ, giọng điệu cũng hiếm khi dịu dàng hơn: “Không cần áy náy, anh chưa từng trách em.”
Bùi Phong ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt điềm tĩnh.
Giang Thiệu Vũ nói: “Về việc giải tán ACE, anh đã nghe chị Du và lão Lâm nói rồi, không phải lỗi của em. Khi đó em còn nhỏ, không thể nào đấu lại được với các CLB lớn. Những năm qua, vì ACE, chắc em đã chịu nhiều thiệt thòi, sư phụ đều biết.”
Một câu “Sư phụ đều biết”, còn hơn ngàn vạn lời an ủi.
Bùi Phong cố nén cay sống mũi, khẽ nói: “Khi sư phụ rời đi, rất tin tưởng em, giao đội trưởng ACE cho em. Tiếc rằng em không thể trả lại cho anh một ACE trọn vẹn…”
Giang Thiệu Vũ bình thản nói: “Không sao. ACE là anh lập ra, kết thúc trong tay em cũng coi như một kiểu viên mãn. Giải tán rồi, để lại một huyền thoại, còn hơn bị tư bản lợi dụng, lừa dối người hâm mộ. Khi đó em đã cố hết sức rồi, không cần tự trách. Là anh rời đi quá vội vàng, giao cho em gánh nặng quá lớn.”
Anh nhìn chàng trai trước mặt, từng chữ từng lời: “Tiểu Bùi, chuyện đã qua, hãy buông xuống đi.”
Bùi Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nút thắt trong lòng nhiều năm cuối cùng được sư phụ tháo gỡ hoàn toàn.
Cậu sợ nhất là bị sư phụ trách mắng. Năm đó thực sự là cậu năng lực có hạn, không giữ được tâm huyết của sư phụ. Nhưng đúng như Giang Thiệu Vũ nói, khi đó họ chỉ là tuyển thủ chuyên nghiệp không quyền không thế, làm sao chống lại được tư bản. Họ đã làm hết sức rồi.
Sư phụ chính miệng nói sẽ không trách cậu…
Gánh nặng đè trong lòng Bùi Phong cuối cùng cũng được đặt xuống.
Bùi Phong lấy lại tinh thần, mỉm cười hỏi: “Sư phụ trở về lần này, có kế hoạch gì sao?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Em đoán được anh đến đội tuyển quốc gia là vì chuyện gì không?”
Bùi Phong thăm dò hỏi: “Liên quan đến việc HLV mới nhậm chức?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, anh đã đảm nhận chức vụ HLV trưởng của đội tuyển quốc gia.”
HLV trưởng?
Bùi Phong hơi mở to mắt, cái này thì đúng là cậu không đoán được. Cứ tưởng sư phụ chỉ tiện đường giúp chị Du chút việc… Không ngờ lại nhậm chức HLV trưởng? Mà còn là đội tuyển quốc gia?!
Phản ứng xong, Bùi Phong không nhịn được nói: “Sư phụ em đúng là lợi hại.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Giờ là lúc em khen sư phụ à?
Bùi Phong thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: “Sư phụ giấu em, là vì liên minh chưa cho công bố đúng không?”
Giang Thiệu Vũ im lặng một lát, nói: “Thật ra, anh dùng acc phụ vào phòng phát trực tiếp tìm em là để xem thực lực hiện tại của em, cũng như xem em còn có hứng thú thi đấu chuyên nghiệp không.” Anh ngừng lại một chút, giải thích: “Không nói rõ thân phận là vì không muốn tạo áp lực cho em.”
Nghe được lời giải thích, tim Bùi Phong bỗng được sưởi ấm.
Thì ra, sư phụ sợ mình biết sẽ có áp lực tâm lý, nên mới dùng thân phận “săn người cho CLB” đến hỏi xem cậu có định quay lại đấu chuyên nghiệp, chứ không phải ra lệnh với tư cách sư phụ.
Wing thần ngoài lạnh trong ấm, đúng là một người rất dịu dàng.
Dù yêu cầu khắt khe, nhưng luôn dành cho cậu sự tôn trọng và tự do đầy đủ. Không bao giờ lấy thân phận sư phụ để ép cậu làm gì.
Bùi Phong hỏi: “Sư phụ, lần này coi như kiểm tra bất ngờ à? Vậy kiểm tra xong rồi, thấy đồ đệ biểu hiện thế nào?”
Giang Thiệu Vũ: “Tạm được.”
Bùi Phong không nhịn được phàn nàn: “Lại câu đánh giá đó.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Trong mắt anh, thực lực hiện tại của em chỉ miễn cưỡng qua điểm, còn cách giỏi xa lắm.”
Bùi Phong lập tức nghiêm túc: “Em sẽ tiếp tục cố gắng, phấn đấu đạt đến mức giỏi!”
Giang Thiệu Vũ trầm mặc một lúc, nhìn người trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bùi, giờ đã ra hết ra rồi, sư phụ hỏi em một câu chính thức, em còn muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?”
Bùi Phong bỗng im lặng.
“Đừng quan tâm anh có là HLV đội tuyển quốc gia hay không, chỉ cần nói thật suy nghĩ trong lòng em.” Giọng Giang Thiệu Vũ hiếm khi dịu dàng như vậy, “Anh biết, hiện tại em là một streamer rất thành công, có được thành tựu hôm nay không dễ. Là streamer thì cuộc sống tự do thoải mái, thu nhập cao. Còn quay lại làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì sẽ phải chịu nhiều áp lực hơn. Nên sư phụ hy vọng em suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định.”
Trong lòng Giang Thiệu Vũ vẫn mong Bùi Phong vào đội tuyển quốc gia. Cậu là người có tầm nhìn chiến thuật xuất sắc nhất, khả năng nắm bắt cục diện rất mạnh, anh muốn bồi dưỡng cậu thành người chỉ huy chính của đội tuyển.
Nhưng anh cũng rất xót đồ đệ.
Bùi Phong năm đó bắt đầu từ một streamer vô danh, vất vả lăn lộn mới có được hơn 80 triệu fan, chắc chắn đã bỏ ra nhiều nỗ lực mà người thường không thể tưởng tượng, chịu không ít khổ sở. Khó khăn lắm mới đạt được thành tựu hôm nay, chẳng có lý do gì vì sư phụ trở lại mà phải đổi nghề.
Anh vẫn hy vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn lý trí. Dù sao đó là cuộc đời của cậu, không ai nên can thiệp.
Bùi Phong nghe những lời ấy, trong lòng dâng lên sự ấm áp.
Wing thần quả nhiên là sư phụ tốt nhất thế gian, luôn tôn trọng quyết định của cậu.
Bùi Phong không do dự nữa, dứt khoát nói: “Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu sư phụ là HLV đội tuyển quốc gia, vậy em sẽ tìm cách vào đội.”
Giang Thiệu Vũ cau mày: “Đừng hành động bốc đồng, cũng đừng vì anh mà ảnh hưởng tương lai của mình.”
“Sư phụ, em là người trưởng thành, sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của mình.” Ánh mắt Alpha rất bình tĩnh, không chút bốc đồng: “Làm streamer chưa bao giờ là mục tiêu cuối cùng của em, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ năm xưa. Hơn nữa, làm streamer không giới hạn tuổi tác, sau này em vẫn có thể quay lại. Nhưng đỉnh cao của tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ có vài năm, giờ em còn phong độ tốt, nếu không thi đấu, thì sẽ bỏ lỡ mãi mãi.”
Giang Thiệu Vũ nghe xong, nhất thời không thể phản bác.
Vì Tiểu Bùi nói đúng.
Streamer thì sau này vẫn làm được.
Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp thì ăn tuổi tác, Bùi Phong đang trong trạng thái tốt nhất, nếu trì hoãn thêm hai năm… muốn thi đấu cũng không được nữa.
“Vậy còn hợp đồng streamer với nền tảng, hủy hợp đồng có rắc rối không?” Giang Thiệu Vũ lo lắng hỏi.
“Sư phụ yên tâm, hợp đồng với Tinh Võng đúng lúc hết hạn vào năm tới, không gia hạn là được. Sau đó em sẽ tập trung chuẩn bị cho tuyển chọn đội tuyển quốc gia. Sư phụ đã là HLV trưởng, em tin lần tuyển chọn này nhất định sẽ công bằng, công chính. Em sẽ dựa vào thực lực của mình, đường đường chính chính vào đội tuyển.”
“Nhiều năm qua, em chưa từng bỏ bê việc luyện tập, chỉ vì hy vọng một ngày nào đó khi cơ hội đến, em có thể lập tức nắm bắt.” Bùi Phong mỉm cười, kiên định nói: “Sư phụ, em nhất định sẽ đến đội tuyển quốc gia gặp anh, em hứa.”
Khi Alpha trước mặt nói những lời đó, nụ cười trên mặt cậu rất tự tin.
Rất rạng rỡ.
Đồ đệ quả thật đã trưởng thành. Cậu có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình, luôn chuẩn bị sẵn sàng để trở lại thi đấu, hoàn thành giấc mơ còn dang dở năm xưa. Nếu cho rằng cậu vì sư phụ mà bốc đồng thay đổi kế hoạch cuộc đời, vậy mới là xem nhẹ cậu.
Giang Thiệu Vũ khẽ cong khóe môi, nhìn chàng trai trước mặt nói: “Được, vậy sư phụ sẽ chờ em ở đội tuyển quốc gia.”
Hết chương 027
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh