Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 234: Hoa Thần 07

1@-

Chương 07

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Ở bên Hoa Nhiên, đây là lần thứ hai Thư Thần đưa ra một quyết định táo bạo. Lần đầu tiên là năm xưa, khi Giang Thiệu Vũ đích thân đến tìm anh, mời anh làm tuyển thủ esports.

Lúc đó Thư Thần còn nhỏ, chưa có kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời mình. Ngày Giang Thiệu Vũ đến tìm, anh vô cùng lo lắng. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, Thư Thần mang theo tâm trạng thấp thỏm đến nơi, vừa bước vào đã nhìn thấy chàng trai rất điển trai đang ngồi bên cửa sổ.

Giang Thiệu Vũ rất nhẹ nhàng nói với anh: “Đội bọn anh chỉ còn thiếu một người làm y tế. Thần Thần, em có muốn cùng anh đi thi đấu không?”

Thư Thần không dám nhận lời ngay, ấp úng nói: “Em… em chưa từng làm tuyển thủ chuyên nghiệp…”

Giang Thiệu Vũ rất bình tĩnh: “Anh cũng chưa từng làm, chúng ta có thể cùng nhau khám phá.”

Thư Thần sững lại một lúc, rồi lại nói: “Nhưng em… em sợ thực lực mình không đủ…”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Đừng tự coi thường bản thân, em rất có tài năng. Tin anh đi, em sẽ trở thành một y tế chuyên nghiệp xuất sắc.”

Đối diện với ánh mắt dịu dàng và điềm tĩnh của anh, cuối cùng Thư Thần kiên định gật đầu: “Vâng, vậy em nghe lời anh Vũ.”

Đó là lần đầu tiên anh tin tưởng một người, dũng cảm bước ra một bước, và anh đã không tin sai.

Giang Thiệu Vũ đối xử với anh như người nhà, kiên nhẫn chỉ dạy, các đồng đội khác trong ACE cũng rất tốt với anh. Hai năm trong ACE là quãng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Tuy sau này vì nhiều lý do, anh bị ngồi ghế lạnh ở đội mới suốt hai năm, nhưng sau đó, anh đã gia nhập đội tuyển quốc gia, giành chức quán quân thế giới… Nhìn lại hành trình trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mấy năm qua, anh vô cùng biết ơn quyết định táo bạo ngày ấy.

Lần này, anh tin tưởng Hoa Thần, hy vọng mình cũng không tin nhầm.

Thư Thần rất biết ơn những người đã đưa tay ra với mình vào thời khắc then chốt, dù là Giang Thiệu Vũ năm xưa, hay là Hoa Thần của hiện tại. Mỗi khi anh muốn lùi bước, luôn có người nắm tay kéo anh tiến về phía trước.

Giấc ngủ lần này của Thư Thần rất chập chờn, trong mơ hiện lên rất nhiều mảnh ký ức rời rạc, có cảnh anh tuyệt vọng khóc nức nở khi ba rời đi; có nỗi buồn và bất lực khi bị bắt nạt lúc còn nhỏ; cũng có những trận đấu rực rỡ trong khoảng thời gian ở ACE và đội tuyển quốc gia…

Nửa sau của giấc mơ, lại chỉ toàn là Hoa Nhiên. Hoa Nhiên kéo tay anh nói “Anh Thần, em rất thích anh”, Hoa Nhiên ôm anh làm nũng, Hoa Nhiên để lại dấu hôn trên người anh… Người con trai luôn mỉm cười rạng rỡ trong giấc mơ ấy, khiến toàn bộ giấc mộng của anh cũng trở nên ấm áp hơn.

Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện mình đang được Hoa Nhiên ôm vào lòng, trong lòng Thư Thần bỗng dưng dâng lên một cảm giác an tâm kỳ lạ.

Thật ra, Hoa Nhiên là một người khá thú vị, thế giới của cậu ấy cũng rực rỡ muôn màu như những hiệu ứng skin mà cậu yêu thích. Yêu một người như vậy, bất kể kết cục ra sao, bản thân cũng không thiệt thòi gì, coi như là một trải nghiệm mới mẻ đi?

Thư Thần nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Hoa Nhiên, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng. Thật ra Hoa Nhiên đã thức từ lâu, nhìn bóng lưng dịu dàng của Beta đang bận rộn trong bếp, Hoa Nhiên vừa gãi đầu vừa cười… Phải làm sao đây, mới yêu nhau chưa được bao lâu mà đã có cảm giác sống chung như chồng chồng lâu năm rồi.

Anh Thần thật sự là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, nấu ăn lại ngon, Hoa Nhiên cảm thấy mình như nhặt được báu vật. Cậu đi vào bếp, nhẹ nhàng ôm lấy Thư Thần từ phía sau, cười híp mắt hỏi: “Anh Thần, đang nấu bữa sáng cho bạn trai à?”

Thư Thần tai đỏ ửng, khẽ đẩy cậu ra: “Đừng có quậy.”

Nhưng Hoa Nhiên cứ nhất quyết trêu chọc, ôm lấy anh từ phía sau, dọc theo gáy nhẹ nhàng hôn xuống, để lại một chuỗi dấu hôn, còn khẽ cắn vào vành tai anh một cái. Toàn thân Thư Thần mềm nhũn, chút nữa làm đổ cả trứng đánh trong tay, mặt đỏ ửng, vừa vùng vẫy vừa nói: “Em… em đừng làm loạn, anh đang rán bánh…”

Hoa Nhiên cười buông anh ra: “Được được được, không chọc nữa.”

Sau khi ăn sáng xong, Hoa Nhiên dẫn cậu ra ngoài dạo phố mua sắm, cả ngày rong chơi khắp nơi. Thư Thần kinh ngạc phát hiện, tên này lại rất rành về thành phố Tinh! Ở đâu có món ngon, ở đâu có phố mua sắm, thậm chí cả chợ đêm ở đâu, cậu ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Buổi tối về nhà, Thư Thần không khỏi thắc mắc: “Không phải em nói đây là lần đầu đến thành phố Tinh sao? Sao lại rành rẽ còn hơn cả anh thế?”

Hoa Nhiên cười đáp: “Thật ra hồi tiểu học và trung học em đều học ở đây, nhà ông nội em ở thành phố Tinh.”

Thư Thần: “……”

Hoa Nhiên lập tức bày ra bộ dạng biết lỗi: “Xin lỗi anh Thần, em không cố ý lừa anh. Em chỉ muốn tìm một cái cớ để đến gần anh thôi. Nếu em nói thẳng từ đầu rằng nhà ông nội em ở thành phố Tinh, chắc chắn anh sẽ không dẫn em về nhà đúng không?”

Đúng là như vậy, lúc đầu Thư Thần đồng ý cho Hoa Nhiên về ở cùng chỉ vì mềm lòng, sợ cậu ta ở khách sạn không quen. Nếu biết nhà ông nội cậu ta ở ngay đây, Thư Thần chắc chắn sẽ không đồng ý cho ở cùng, càng không có chuyện làm hướng dẫn viên cho cậu ta.

Thư Thần cau mày: “Em lừa anh để làm gì?”

Hoa Nhiên nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên em lừa anh, cũng là lần cuối cùng! Anh Thần, anh tha lỗi cho em được không? Nếu anh giận thì cứ phạt em quỳ bàn phím cả đêm… Ừm, quỳ lên sầu riêng cũng được.” Nói rồi cậu chạy vào bếp lôi ra trái sầu riêng vừa mua: “Đạo cụ em đã chuẩn bị xong rồi!”

Thư Thần dở khóc dở cười. Thật ra anh cũng không giận gì nhiều, chỉ là Hoa Nhiên lúc theo đuổi anh có dùng vài chiêu trò mà thôi. Giờ nghĩ lại, chuyến bay từ Thủ Đô đến thành phố Tinh mỗi ngày có mấy chuyến, anh và anh Vũ khi ấy còn không đặt được cùng một chuyến, vậy mà Hoa Nhiên lại trùng chuyến với mình, tại sao vậy?

Chắc hẳn cậu ấy đã dò hỏi trước cả rồi. Ngay từ đầu, tên này đã tính toán từng bước để tiếp cận anh, rồi cứ thế từng bước xâm nhập vào trái tim anh. …Anh đành chịu thôi. Thư Thần nhận lấy trái sầu riêng, nói: “Đêm nay em ngủ dưới sàn đi, sai thì phải chịu phạt.”

Hoa Nhiên lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Không vấn đề! Ngủ trong nhà vệ sinh cũng được, ai bảo em chọc anh Thần giận chứ.”

Tối đến, Hoa Nhiên ôm chăn gối, nghiêm túc trải đệm dưới sàn cạnh giường, rồi ghé lại hôn Thư Thần một nụ hôn chúc ngủ ngon nồng nhiệt, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống sàn. Thư Thần nằm trên giường, nhìn kẻ đang cuộn tròn dưới đất, không khỏi mềm lòng.

Mặc dù điều hòa có ấm, sàn vẫn lạnh hơn giường. Lỡ cậu ấy bị cảm thì sao? Với lại sàn cứng chắc chắn khó chịu, Hoa Nhiên cũng đâu ác ý gì, chỉ tìm cớ lại gần anh thôi, chẳng phải lỗi lầm nguyên tắc. Huống chi cậu ấy đã nhận sai…

Thư Thần do dự chốc lát, khẽ chọc vào chăn của Hoa Nhiên: “Lên giường ngủ đi.”

Hoa Nhiên giả vờ ngủ bèn ló đầu cười toe: “Thật sao? Anh hết giận rồi?”

Thư Thần: “Hết giận rồi.”

Hoa Nhiên liền trèo lên giường, chui ngay vào chăn Thư Thần, cười hí hửng ôm lấy anh.

Nhìn đôi mắt trong veo của Beta trong vòng tay mình, nơi mềm nhất trong tim Hoa Nhiên khẽ rung động. Trên đời sao lại có người hiền lành, dịu dàng như Anh Thần? Cậu từng sợ Thư Thần biết sự thật sẽ giận mà mặc kệ cậu, vậy mà anh tha thứ nhanh đến thế.

Tốt tính đến mức không tưởng. Hoa Nhiên khẽ hôn Thư Thần, thì thầm: “Anh Thần, anh thật tốt.”

Thư Thần đỏ mặt: “Sau này đừng lừa anh nữa là được.”

Hoa Nhiên lập tức cam đoan: “Tuyệt đối không dám!”

Đêm đó, Hoa Nhiên quấn lấy Thư Thần âu yếm rất lâu, khiến Thư Thần bị trêu đến mức có phản ứng sinh lý, mặt đỏ như sắp nhỏ máu. Nhưng cuối cùng Hoa Nhiên vẫn đạp phanh, không đi tới bước cuối. Dù cậu cũng rất muốn, nhưng hai người mới yêu, tình cảm còn chưa đủ vững. Vội vã quá sẽ trông cậu nóng nảy. Cậu yêu anh Thần, cũng rất tôn trọng anh.

Sau một thời gian hòa hợp với tư cách người yêu, hai người càng lúc càng ngọt ngào. Đừng thấy Hoa Nhiên có vẻ phóng khoáng, chuyện này cậu luôn giữ chừng mực, nhiều nhất chỉ để lại trên người Thư Thần một đống dâu tây, tuyệt nhiên chưa đi tới bước cuối.

Chớp mắt, mùa giải mới bắt đầu, cả hai cùng tới đội tuyển quốc gia báo danh.

Trong thời gian huấn luyện tất nhiên không thể quá thân mật, Thư Thần cũng ngại để người khác biết quan hệ giữa anh và Hoa Nhiên, Hoa Nhiên càng không dám nói với HLV Giang rằng mình đã bắt cóc anh Thần, thế nên hai người ăn ý bước vào giai đoạn “yêu trong bóng tối”.

Ban ngày ở phòng tập, họ tỏ ra bình thường. Tối về ký túc xá, hai người dùng tài khoản phụ lập đội chơi game. Vì ở phòng kế bên, Hoa Nhiên cứ viện cớ “mượn đồ” chạy sang tìm Thư Thần, hôn một cái, ôm một cái, khiến tim Thư Thần đập thình thịch.

Tình yêu bí mật như thế này thật k*ch th*ch, cứ như đang lén lút vụng trộm vậy.

Thư Thần đã quen với việc mỗi ngày Hoa Nhiên đều đến tìm mình, đôi khi Hoa Nhiên không qua, trong lòng anh lại thấy hụt hẫng. Anh dường như ngày càng thích chàng trai này hơn. Cậu thiếu niên ấm áp luôn đem đến cho anh cảm giác được chở che, để rồi nhớ nhung không dứt, thậm chí trong mơ cũng toàn là Hoa Nhiên.

Thế nhưng, trong lòng Thư Thần vẫn luôn có một thắc mắc, tại sao Hoa Nhiên không chịu cùng anh làm đến bước cuối cùng? Lần nào cũng phanh lại, chẳng lẽ cậu ấy không khó chịu sao? Hay vì sức hấp dẫn của một Beta đối với Alpha chưa đủ lớn?

Nỗi băn khoăn ấy khiến Thư Thần bứt rứt vô cùng. Anh cũng ngại mở lời, thế là hai người cứ “lịch sự” yêu nhau suốt hai năm. Cho tới khi Thư Thần giải nghệ, còn Hoa Nhiên quay lại trường tiếp tục việc học.

Hôm ấy, họ cùng nhau rời khỏi căn cứ đội tuyển quốc gia. Nhìn lại hai năm đã qua, tâm trạng Thư Thần ngổn ngang, cảm giác như một giai đoạn rất quan trọng của đời mình vừa khép lại, mà con đường phía trước lại mờ mịt. Tính anh vốn không hợp làm streamer, giải nghệ rồi biết làm gì đây?

Rời căn cứ, Hoa Nhiên lén nắm tay Thư Thần, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng không phải yêu trong bóng tối nữa. Anh Thần, em đưa anh tới một nơi nhé.”

Thư Thần nghi hoặc: “Đi đâu?”

Hoa Nhiên đáp: “Đến rồi anh sẽ biết.”

Hoa Nhiên không biết lấy xe từ đâu, chở Thư Thần đi vòng theo đường cao tốc quanh thành phố Thủ Đô, rồi lái đến gần khu đại học. Cậu dừng lại ở một khu dân cư mới, gửi xe trong hầm để xe, sau đó dẫn Thư Thần đi thang máy lên lầu. Họ dừng lại trước một căn hộ ở tầng 20. Hoa Nhiên nhập mật mã mở cửa: “Anh Thần, vào đi.”

Thư Thần vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng bước vào theo cậu.

Kết quả vừa vào đến cửa, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ — chỉ thấy trong phòng khách rộng rãi được bày đầy hoa hồng đỏ rực, ở chính giữa những đóa hồng là một chiếc hộp nhung. Hoa Nhiên nhanh chân bước tới, cầm lấy chiếc hộp, xoay người lại quỳ một gối xuống trước mặt Thư Thần: “Anh Thần, lấy em nhé.”

Thư Thần mở to mắt kinh ngạc: “Em… em vừa nói gì cơ?”

Hoa Nhiên nhìn anh đầy nghiêm túc, lặp lại: “Anh có đồng ý kết hôn với em không? Em nói thật lòng đó.”

Trái tim Thư Thần run lên.

Yêu và cưới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rất nhiều mối tình rốt cuộc không đi đến hôn nhân, nhất là ở tuổi còn trẻ thế này. Giữa Alpha và Beta lại không thể có dấu ấn trọn đời như giữa Alpha và Omega. Sau vài năm bên nhau, nếu không hợp thì chia tay, loại kết cục này đã xảy ra với quá nhiều cặp đôi rồi.

Suốt hai năm bên Hoa Nhiên, Thư Thần luôn ôm tâm lý “ngày nào hay ngày ấy”, chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ nghiêm túc đến mức muốn kết hôn. Nhìn cảnh tượng cầu hôn hoa lệ mà Hoa Nhiên tỉ mỉ sắp đặt, khóe mắt Thư Thần không khỏi cay cay, giọng anh run run: “Em… em suy nghĩ kỹ chưa? Em mới 20 tuổi, vẫn còn phải quay lại trường học mà…”

Hoa Nhiên cười rạng rỡ: “Suy nghĩ kỹ từ lâu rồi! Em cũng đã nói với ba mẹ, họ không phản đối. Pháp luật quy định Alpha đủ 20 tuổi là được đăng ký kết hôn. Hê hê, nên ngay khi vừa đủ tuổi, em đã muốn trói chặt anh bên cạnh mình.”

Thư Thần không dám đưa tay ra nhận nhẫn, Hoa Nhiên mặt dày nói: “Nếu anh không từ chối thì em coi như là anh đã đồng ý nhé?”

Sau một lúc im lặng rất lâu, Thư Thần mới đỏ mặt, từ từ đưa tay ra.

Hoa Nhiên lập tức đeo nhẫn vào tay anh, rồi bật dậy ôm chặt lấy Thư Thần: “Anh Thần, em thích anh, là kiểu thích muốn ở bên anh cả đời ấy.”

Mắt Thư Thần đỏ hoe, anh cũng ôm chặt lấy cậu.

Hoa Nhiên thì thầm: “Em sợ sau khi anh giải nghệ sẽ quay về thành phố Tinh, còn em thì phải tiếp tục học ở Thủ Đô. Như thế chúng ta sẽ yêu xa… Em không chịu nổi việc nửa năm không được gặp anh đâu. Nên em đã mua căn nhà này, chúng ta sau này sống ở đây, được không?”

Thư Thần kinh ngạc nhìn cậu: “Là em mua?”

Hoa Nhiên gật đầu cười: “Vâng! Tổ ấm nhỏ của hai chúng ta ở Thủ Đô.”

Lúc trước, vì thi đấu chuyên nghiệp mà Hoa Nhiên đã xin bảo lưu kết quả học tại Đại học Mỹ thuật Thủ Đô, ngôi trường danh giá nhất cả nước về mỹ thuật. Nay thời gian bảo lưu đã hết, cậu phải quay lại học tiếp và tất nhiên không thể từ bỏ sau bao công sức thi đỗ.

Nếu cậu quay lại trường, mà Thư Thần ở lại thành phố Tinh thì hai người sẽ phải yêu xa. Vì vậy, Hoa Nhiên mới chuẩn bị căn hộ này, cách khu đại học chỉ hai trạm tàu điện ngầm, đi học vẫn thuận tiện mà không cần ở ký túc xá.

Hoa Nhiên nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay Thư Thần, nghiêm túc nói: “Em muốn được sống chung với anh một cách danh chính ngôn thuận, nên mới cầu hôn. Như vậy, anh ở đây cũng sẽ thấy an tâm hơn. Sau khi khai giảng, em sẽ đeo nhẫn cưới đến trường. Khi các bạn biết em đã kết hôn rồi, sẽ chẳng còn ai quấy rầy nữa. Anh cũng có thể yên tâm hơn một chút. Sau đó, mỗi ngày em đi học xong, sẽ về nhà ăn cơm với anh Thần. Chúng ta ngày nào cũng bên nhau, được không?”

Trong giọng nói của Hoa Nhiên, tràn đầy ước mơ về tương lai.

Càng nghe, Thư Thần càng xúc động. Chính vì tính cách anh vô cùng thiếu cảm giác an toàn, luôn sợ bị phản bội nên Hoa Nhiên mới muốn sau khi cầu hôn sẽ chính thức sống chung. Như vậy, hai người có thể danh chính ngôn thuận sống cùng nhau. Ai cũng sẽ biết Hoa Nhiên đã kết hôn, cậu cũng sẽ không thể trăng hoa bên ngoài.

— Đây chính là cảm giác an toàn mà Hoa Nhiên muốn mang đến cho anh. Cho đến lúc này, Thư Thần mới tin rằng Hoa Nhiên thật sự nghiêm túc với mình đến mức nào. Bất ngờ quá lớn khiến Thư Thần gần như không dám tin, anh chỉ có thể ôm chặt lấy người này, như thể đang bám lấy cọng rơm cứu mạng.

Hoa Nhiên nhận ra cơ thể người trong lòng đang khẽ run rẩy, trong lòng mềm nhũn, liền bế ngang Thư Thần vào phòng ngủ, đặt lên giường, rồi đè người xuống: “Anh Thần, đã đồng ý kết hôn với em rồi, vậy đêm nay… mình có thể động phòng trước được không?”

Thư Thần ngẩn ra một lúc, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Động, động phòng?”

Hoa Nhiên cười rạng rỡ: “Đây là phòng tân hôn của chúng ta, cái giường này cũng là giường cưới em chọn kỹ càng đấy. Động phòng ở đây, anh không thấy bầu không khí rất hợp sao?”

Vừa nói, cậu vừa nhanh chóng c** đ* của cả hai, giọng còn mang chút tủi thân: “Em sợ anh không vui nên mới cố nhịn đến sau khi cầu hôn mới dám bước bước cuối cùng này… Nhưng không được, em đã nhịn lâu như vậy rồi, đêm nay nhất định phải bù lại!”

Nói xong, cậu liền hôn Thư Thần một cách nhiệt tình. d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt khiến cơ thể Thư Thần nhanh chóng mềm nhũn. Hoa Nhiên rất kiên nhẫn hôn anh, cho đến khi phòng tuyến tâm lý của Thư Thần hoàn toàn sụp đổ, mới dịu dàng chiếm lấy anh.

Mặt Thư Thần đỏ bừng, ôm chặt lấy vai Hoa Nhiên, nhắm mắt trao cả bản thân cho Alpha này. Sau khi bị ăn sạch sẽ, khóe mắt Thư Thần cũng đỏ hoe, cảm giác như toàn bộ xương cốt trong người đều muốn rã rời.

Hoa Nhiên đã đích thân cho Thư Thần thấy “Alpha có thể nhiệt tình đến mức nào trong chuyện này”, đến nỗi ngày hôm sau, Thư Thần đau lưng mỏi gối, gần như không xuống nổi giường, chỉ biết cuộn mình trong chăn, hai tai đỏ rực. Hoa Nhiên thấy anh ngượng ngùng như vậy, cười rồi sáp lại cắn tai anh: “Đừng ngại mà, sau này chúng ta còn phải thường xuyên giao lưu như thế này nữa…”

Thư Thần đỏ mặt ném cho cậu một cái gối. Hoa Nhiên đón lấy gối, lại nhào tới dính lấy anh hỏi: “Đêm qua có thoải mái không? Em làm có ổn không?”

Thư Thần ấp úng: “Đừng, đừng nói nữa…”

Hoa Nhiên ôm anh qua lớp chăn: “Anh Thần ngượng ngùng đáng yêu quá đi, hề hề, anh Thần ơi, bao giờ mình đi đăng ký kết hôn?”

Thư Thần: “… Sổ hộ khẩu của anh vẫn còn ở thành phố Tinh.”

Hoa Nhiên hồ hởi nói: “Em đi lấy cùng anh!”

**

Sau đêm hôm đó, Hoa Nhiên cùng Thư Thần bay đến thành phố Tinh thu dọn hành lý, chính thức chuyển về “nhà tân hôn” ở Thủ Đô, bắt đầu cuộc sống chung không biết xấu hổ chẳng biết ngượng ngùng. Thư Thần cũng gặp ba mẹ Hoa Nhiên, một cặp đôi Alpha và Beta tính cách rất ôn hòa, nhìn qua rất hạnh phúc, nghe nói mẹ của Hoa Nhiên còn là giáo sư của học viện mỹ thuật.

Hoa Nhiên lớn lên dưới sự dạy dỗ của họ, tam quan rất đúng đắn.

Hai người họ cũng rất yêu quý Thư Thần. Mẹ Hoa Nhiên mỉm cười nói: “Dì cũng không ngờ Hoa Nhiên mới 20 tuổi đã vội vàng đòi kết hôn. Nhưng sau khi gặp cháu, dì cũng hiểu được lý do. Thần Thần, cháu thật sự là một người rất dịu dàng, không trách được đứa nhỏ nhà dì lại muốn nhanh chóng giữ cháu bên mình, sợ bị người khác cướp mất.”

Thư Thần đỏ bừng tai: “Cháu, cháu cũng thấy bây giờ kết hôn hơi sớm, hay là đợi cậu ấy tốt nghiệp rồi…”

Hoa Nhiên lập tức ngắt lời: “Không sớm đâu, 20 tuổi là đã đủ tuổi kết hôn hợp pháp rồi, đăng ký bây giờ cũng được mà.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, ba của Hoa Nhiên đùa vui: “Sau này, thằng nhóc hỗn láo nhà chú dì giao cho con đó, nhớ giúp chúng ta quản nó chặt một chút nhé.”

Hoa Nhiên lập tức thân mật nắm lấy tay Thư Thần: “Con rất thích được anh Thần quản mà, đúng không anh Thần?”

Thư Thần bị chọc cười, có chút ngượng ngùng cúi đầu, khẽ nói: “Chú, dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Hoa Nhiên cũng kích động nói: “Em cũng sẽ cố gắng chăm sóc thật tốt cho anh Thần!”

Ba mẹ Hoa Nhiên nhìn nhau mỉm cười, đứa con trai nghịch ngợm từ nhỏ của họ giờ có vẻ như đã bị tính cách dịu dàng, ấm áp của Thư Thần hoàn toàn thuần phục rồi.

Vì Hoa Nhiên vẫn đang đi học, hai người lén đi đăng ký kết hôn, chưa vội tổ chức hôn lễ, định đợi cậu tốt nghiệp đại học rồi mới tổ chức. Nhưng một khi đã bắt đầu sống chung, Hoa Nhiên cứ vài hôm lại dính lấy Thư Thần trên giường đòi “phúc lợi”. Một Alpha trẻ trung, mỗi lần đều vô cùng nhiệt tình, khiến Thư Thần đỏ mặt không thôi.

Mỗi lần thấy Thư Thần đỏ mặt ngượng ngùng, Hoa Nhiên lại càng phấn khích, hành động cũng càng ngày càng quá đáng.

Một ngày nọ, sau khi tan học về, Hoa Nhiên nghe thấy Thư Thần đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, tiếng nôn đau đớn như muốn nôn cả dạ dày ra ngoài khiến cậu hoảng hốt, lao thẳng vào phòng tắm: “Anh Thần! Anh sao thế? Anh Thần!”

Sau khi nôn xong, Thư Thần lấy cốc súc miệng, mặt hiện lên một lớp đỏ ửng không tự nhiên.

Hoa Nhiên lo lắng nắm tay anh: “Dạ dày anh khó chịu à? Để em đưa anh đi bệnh viện.”

Thư Thần đỏ tai, nhỏ giọng nói: “Không, không cần đâu, anh, anh đi khám rồi, anh…”

Hoa Nhiên vội hỏi: “Kết quả sao rồi? Đừng dọa em đấy!”

Thư Thần lúc này đỏ bừng cả mặt: “Anh, anh có thai rồi…”

Hoa Nhiên: “……???”

Cậu chết sững tại chỗ, dường như không dám tin vào kết quả này. Không phải nói Beta rất khó mang thai sao?

Thư Thần hơi ngại ngùng, cúi đầu nói: “Dạo này em, em không kiềm chế gì cả, anh, anh cũng không biết là dính vào lần nào nữa…”

Hoa Nhiên ôm chầm lấy Thư Thần, kích động hét to: “Há há há em giỏi quá đi mất! Em làm anh Thần mang thai rồi! Em đúng là thiên tài!”

Thư Thần: “…………”

Thiên tài cái đầu em! Em sắp làm ba rồi mà còn không biết chững chạc tí nào, thật sự ổn à?

Sau khi kích động xong, Hoa Nhiên lập tức ôm Thư Thần vào lòng, dịu dàng nói: “Anh Thần, chúng ta tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt đi. Hề hề, tuy em chưa chuẩn bị xong tâm lý để làm ba, nhưng em sẽ cố gắng học hỏi. Em đi hỏi anh Bùi Phong xem cần chuẩn bị gì cho em bé nhé.”

“À đúng rồi, huấn luyện viên Giang mà biết chắc sẽ đánh em chết quá?”

“Không sao, cùng lắm thì em viết thêm một bản kiểm điểm nữa là xong!”

“Còn mấy người trong ACE, em solo với họ, một chọi bốn em cũng không sợ.”

“Có con rồi thì mình phải chuẩn bị phòng trẻ con nhỉ? Dọn cái phòng trống ra, mai em đi mua cũi!”

Thư Thần nhìn người trước mặt kích động đến mức nhảy nhót, nói năng lung tung, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười bất đắc dĩ. Tính cách của Hoa Nhiên chính là như vậy, thật khó để gắn với hai chữ “chững chạc”.

Sau này, giữa Hoa Nhiên và con có khi không giống “cha con”, mà giống “anh em” thì đúng hơn? Ngày nào cũng dắt con đi chơi khắp nơi, cũng thú vị mà.

Thư Thần không thể tin nổi mình thực sự có thai.

Từ nhỏ, ngày mà cha anh rời đi, anh đã tin rằng, tình cảm dù sâu đậm đến mấy cũng không chịu nổi thử thách của thời gian, càng không chịu nổi cám dỗ bên ngoài. Sau này trưởng thành, anh tự nhủ cả đời này sẽ không kết hôn nữa. Anh nghĩ rằng, chỉ cần không bắt đầu một mối quan hệ, thì sẽ không bị tổn thương, sẽ không kết thúc như mẹ mình, ra đi với nỗi hận trong lòng.

Không ngờ, Hoa Nhiên đột nhiên bước vào cuộc đời anh, phá vỡ hết tất cả những kế hoạch đó.

Giờ đây, anh thậm chí còn có con của riêng mình. Thư Thần nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới. Nơi ấy đang thai nghén một sinh linh, là kết tinh tình yêu của anh và Hoa Nhiên. Anh nhất định sẽ bảo vệ thật tốt đứa trẻ này. Những đau khổ và cay đắng mà anh từng trải qua, tuyệt đối sẽ không để xảy ra với đứa con của mình.

Hoa Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Thư Thần, nghiêm túc nói: “Anh Thần, chúng ta cùng nhau mang đến cho con một tuổi thơ hạnh phúc, được không? Tin em đi, em sẽ cố gắng trở thành một người ba tốt, yêu anh, cũng yêu con của chúng ta.”

Thư Thần thấy mắt cay cay, gật đầu thật mạnh, nhẹ giọng nói: “Được, anh tin em.”

Lại tin em thêm một lần nữa.

Ngày trước lựa chọn bắt đầu mối quan hệ với Hoa Nhiên, anh đã không sai.

Giờ lựa chọn kết hôn, lập gia đình, cùng nhau nuôi con,a nh cũng hy vọng mình không sai. Họ sẽ cùng nhau che chắn mọi giông bão, mang đến cho con một tuổi thơ ngập tràn niềm vui. Anh tin rằng, Hoa Nhiên đã soi sáng thế giới của anh. Cũng sẽ khiến thế giới của đứa trẻ ấy trở nên rực rỡ sắc màu.

-Hết ngoại truyện Hoa Thần-

Lời tác giả:

Nếu muốn gặp lại Hoa Thần và xem huấn luyện viên Giang “ngược” Hoa Hoa thế nào, thì chờ mấy chương ngoại truyện cuối cùng nha~ Moa moa!


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 234: Hoa Thần 07
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...