Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 231: Hoa Thần 04
Chương 04
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sáng hôm sau, khi Thư Thần tỉnh dậy thì phát hiện Hoa Nhiên lại đang tắm trong phòng tắm. Anh hơi thắc mắc, Alpha này sao ngày nào cũng tắm hai lần? Hơn nữa lại toàn là sáng sớm đã đi tắm? Có lẽ là do thói quen thôi. Thư Thần cũng không tiện hỏi nhiều, tự mình chạy vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Anh hâm nóng hai ly sữa, làm hai phần bánh kếp trứng vàng ươm, thêm một đĩa trái cây và một đĩa bánh mì nướng. Dù đều là những món ăn rất bình thường, nhưng được Thư Thần bày biện gọn gàng trên đĩa trắng, trông rất đẹp mắt, khiến người ta nhìn là thèm ăn.
Khi Hoa Nhiên tắm xong đi ra thì vừa hay nhìn thấy cảnh một Beta mặc bộ đồ ngủ trắng mềm mại, đang bày biện đồ ăn trên bàn ăn. Dáng vẻ đảm đang trong gia đình ấy dịu dàng đến tận xương tủy, khiến tim Hoa Nhiên bất giác khẽ giật lên một nhịp. Ngọn lửa tà niệm vừa bị dập tắt bởi nước lạnh dường như lại le lói trỗi dậy, anh vội hít sâu điều chỉnh cảm xúc, đi đến nhìn đồ ăn trên bàn: “Anh Thần, bữa sáng này là anh tự tay làm à?”
Thư Thần gật đầu: “Ừ, cậu đói chưa? Mau lại ăn đi.”
Hoa Nhiên vội lấy điện thoại ra, “tách tách” chụp một tấm, cười rạng rỡ nói: “Bữa sáng do anh Thần làm, em phải chụp hình lại làm kỷ niệm.”
Thư Thần nhìn cậu mà bất lực, thầm nghĩ: Mấy món đơn giản thế này mà cũng cần chụp lại à?
Nhưng nhìn bộ dạng hào hứng của Hoa Nhiên, anh cũng không nỡ làm mất hứng, đợi cậu chụp xong mới cùng ngồi xuống ăn sáng.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, thay quần áo, Thư Thần lấy ra một chiếc ba lô, cho vào đó một chiếc ô, hai chai nước và một cục sạc dự phòng. Hoa Nhiên thấy dáng vẻ anh cẩn thận sắp xếp đồ đạc thì khóe môi bất giác cong lên nụ cười.
Quả thật là một Beta rất biết cách sống, chu đáo lại dịu dàng, đúng là nhặt được báu vật rồi. Không đúng, vẫn chưa nhặt được, phải tiếp tục cố gắng mới được.
Hoa Nhiên âm thầm cổ vũ bản thân trong lòng. Đợi Thư Thần chuẩn bị xong ba lô, hai người mới cùng nhau gọi xe ra ngoài, thẳng hướng khu du lịch Nam Sơn.
Ngọn Nam Sơn này là địa điểm nổi tiếng ở Thành phố Tinh, lại đang đúng dịp nghỉ đông nên khách du lịch từ nơi khác đến cũng khá đông. Thư Thần đi xếp hàng nhận vé điện tử, hai người nhập vào dòng khách du lịch, bắt đầu chậm rãi leo núi.
Hoa Nhiên chủ động cầm lấy ba lô của Thư Thần: “Để em đeo cho.”
Ba lô không nặng, Thư Thần cũng không khách sáo mà để Hoa Nhiên mang giúp. Hai người sóng bước trên con đường núi, đoạn đầu khá bằng phẳng, nhưng tới lưng chừng thì dốc dần. Leo được một nửa, Thư Thần đã thấm mệt. Bình thường anh ít vận động, lại ngại dừng nghỉ, nên thở hổn hển, mồ hôi túa ra thấm ướt tóc, từng giọt li ti trượt dọc cổ.
Hoa Nhiên ngoảnh lại, chủ động tìm một chòi nghỉ: “Dừng chút đi, uống miếng nước.”
Cậu lấy chai khoáng trong ba lô, vặn nắp trao cho Thư Thần. Cổ họng Thư Thần khô rát như bốc khói, lập tức nhận lấy tu liền nửa chai.
Đôi môi anh ướt sũng, phần cổ trắng ngần lộ ra khi ngửa đầu uống nước đẹp đến lóa mắt, khiến Hoa Nhiên khát khô cả miệng, chỉ muốn cắn mạnh một cái. Cậu vội dời mắt, cũng nốc cạn nửa chai.
Nghỉ ngơi một lát, họ lại đi tiếp. Đường càng cao càng dốc. Phía trước là bậc thang khá cao, chân Thư Thần mỏi nhừ, còn đang lo nhảy sao cho qua, bỗng một bàn tay vươn tới: “Anh Thần, để em kéo anh.”
Chưa kịp từ chối, tay Hoa Nhiên đã khẽ nắm lấy anh. Một lực mạnh truyền qua đầu ngón, giây sau cơ thể anh bật khỏi mặt đất, Hoa Nhiên dễ dàng kéo anh lên bậc.
Do Hoa Nhiên dùng sức hơi mạnh, theo quán tính Thư Thần lao thẳng vào lòng cậu.
“….” Cả người Thư Thần cứng đờ.
Từ nhỏ anh đã khó gần người khác, bao năm hiếm khi tiếp xúc thân mật, ngoài ôm anh Vũ ra. Giờ bị Hoa Nhiên siết chặt, hương vị Alpha bao trùm, tim Thư Thần đập thình thịch, luồng nhiệt từ bàn tay chạm nhau chạy vọt lên óc, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Hoa Nhiên nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, má ửng của người trong lòng, tim cũng chẳng kìm được gia tốc. Nếu không phải xung quanh đông khách, lại thêm quan hệ hai người còn mơ hồ… cậu thật muốn cúi xuống hôn.
Cơ thể ôm trong tay mềm hơn tưởng tượng, ôm vào thật sự rất thích. Sau lưng Thư Thần là bậc thang, lùi không được, giọng anh luống cuống run rẩy: “Xin, xin lỗi, tôi, tôi đụng vào cậu à?”
Hoa Nhiên khẽ cười: “Không sao.” Tay lại chẳng hề nới lỏng, trái lại siết chặt hơn, cậu cúi thấp giọng bên tai anh: “Anh Thần, cẩn thận.”
Thư Thần lúng túng giãy giụa trong lòng cậu một lúc, Hoa Nhiên thấy thế mới biết điều mà buông tay ra. Quãng đường còn lại, Thư Thần cứ cúi đầu, mặt đỏ bừng, không nói thêm câu nào với Hoa Nhiên.
Hai người từ từ leo lên đến đỉnh núi. Nam Sơn không cách xa trung tâm thành phốTinh, đứng từ trên đỉnh có thể nhìn bao quát cả thành phố phồn hoa bên dưới. Du khách xung quanh ai nấy đều hào hứng chụp ảnh. Hoa Nhiên cũng lấy điện thoại ra, nói: “Chúng ta chụp chung một tấm đi.”
Nói rồi liền đưa điện thoại cho một cô gái du khách gần đó: “Chào bạn xinh đẹp, bạn có thể chụp giúp bọn mình một tấm được không?”
Cô gái nhận lấy điện thoại, tươi cười rất tự nhiên: “Được chứ, hai anh đẹp trai, nhìn vào ống kính nhé! 3, 2, 1!”
Hoa Nhiên nhẹ nhàng vòng tay kéo Thư Thần vào lòng. Khoảnh khắc máy ảnh chụp lại, nụ cười của Hoa Nhiên rạng rỡ, còn Thư Thần thì đỏ bừng cả mặt, người cứng đờ. Hoa Nhiên nhận lại điện thoại xem một chút, vô cùng hài lòng, tiện tay lưu luôn bức ảnh.
Chuyến đi Nam Sơn lần này, Hoa Nhiên thì chơi rất vui, còn Thư Thần thì suốt cả đường cứ thấy bồn chồn. Bị Hoa Nhiên kéo đi chụp biết bao nhiêu ảnh, cảm giác chẳng khác nào làm người công cụ.
Tối hôm đó về nhà, lúc ăn cơm, Thư Thần giả vờ lơ đãng hỏi: “Hoa Nhiên, cậu, cậu định ở Thành phố Tinh mấy ngày?”
Hoa Nhiên thản nhiên đáp: “Ở đến lúc tập trung cùng đội tuyển quốc gia.”
Thư Thần: “…”
Nói vậy tức là cậu ta sẽ ở đây suốt cả kỳ nghỉ?
Thư Thần ngẩn ra một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu, cậu không về nhà ăn Tết à?”
“Không cần đâu. Những năm trước em đều về nhà ông nội ăn Tết, chú bác anh em họ đầy đủ, rất náo nhiệt, thiếu em cũng chẳng sao. Em đã nói với ba mẹ là năm nay bận, không về.” Cậu dừng lại một chút, nhìn Thư Thần, mỉm cười nói: “Em ở lại đây, ở bên anh, được không?”
Trái tim Thư Thần khẽ khựng lại, vừa định từ chối thì đã nghe Hoa Nhiên tủi thân hỏi tiếp: “Anh Thần, chẳng lẽ anh không hoan nghênh em à?”
Thư Thần: “…”
Đầu óc anh thật sự không theo kịp tốc độ của Hoa Nhiên. Cứ cảm thấy lần này Hoa Nhiên đến Thành phố Tinh du lịch, từ đầu đến cuối đều có gì đó là lạ.
Lạ chỗ nào nhỉ?
Rõ ràng nói là đi du lịch, nhưng ngày nào cũng bám lấy anh. Đi cô nhi viện, thì coi như vì tò mò. Leo Nam Sơn, nhất quyết kéo theo Thư Thần, thì coi như không muốn đi một mình. Tất cả đều có thể gượng ép giải thích được. Nhưng đến cả Tết cũng không về nhà là sao?
Tết là dịp đoàn viên quan trọng với người Trung Quốc. Nghỉ lễ dài như vậy, không về bên ba mẹ mà ở nhà đồng đội ăn Tết, thế nào cũng thấy không hợp lý.
Thư Thần lưỡng lự một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Cậu, cậu ở trong đội tuyển lâu như vậy, ba mẹ cậu chắc chắn cũng rất nhớ cậu mà.”
Ý rõ ràng là — về nhà ăn Tết đi, ngoan, đừng cứ bám riết lấy tôi nữa.
Thế nhưng Hoa Nhiên lại như thể chẳng hiểu được ẩn ý, vẫn tươi cười nói: “Không sao đâu, ba mẹ em vốn không quá coi trọng mấy nghi thức lễ Tết như vậy. Bây giờ công nghệ phát triển, nhớ em thì gọi video là được rồi. Em mà về, họ bận công việc, còn chê em phiền nữa kìa.” Cậu dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn Thư Thần: “Anh Thần sẽ không thấy em phiền, đúng không?”
Thư Thần: “…”
Cũng không hẳn là phiền, chỉ là Thư Thần không quen ở chung với người khác, nhất là trong hoàn cảnh thân mật thế này. Ở cùng với Hoa Nhiên khiến anh luôn thấy lúng túng, khó xử.
Hoa Nhiên mặt dày cười nói: “Anh không từ chối thì em xem như anh đồng ý nhé. Tết năm nay, em muốn ở lại ăn Tết với anh Thần!”
Thư Thần bất đắc dĩ liếc cậu một cái: “Được thôi.”
Đây là lần đầu tiên Thư Thần ăn Tết cùng người khác.
Những năm trước, Tết đến, anh luôn chỉ có một mình ở nhà. Tự nấu vài món đơn giản coi như bữa tất niên, rồi nằm trên sofa xem chương trình cuối năm, xem bình luận mạng xã hội, mơ mơ hồ hồ là Tết đã trôi qua.
Năm nay có Hoa Nhiên, căn hộ đơn độc của anh bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Ngày hai mươi chín Tết, Hoa Nhiên kéo anh đi sắm Tết. Mua nào là giấy dán cửa, câu đối, lồng đèn, rồi gà vịt cá thịt cái gì cũng có. Hoa Nhiên hệt như một đứa trẻ háo hức, bắt đầu trang hoàng lại căn hộ của Thư Thần, nói rằng: “Phải có không khí Tết mới được.”
Hoa Nhiên rất thích màu sắc rực rỡ.
Căn hộ nhỏ của Thư Thần vốn có tông trắng kem ấm áp, đơn giản và sạch sẽ. Kết quả bị Hoa Nhiên treo đầy đèn lồng đỏ, lan can cầu thang treo cả đồ trang trí hình pháo đỏ, đến trần nhà cũng không bỏ qua. Cửa sổ dán cặp chữ “Phúc”, ngay cả tivi trong phòng khách cũng bị treo tấm “Vạn sự như ý”.
Thư Thần nhìn căn hộ đỏ rực mùi “hương vị Tết”, sững người không nói nên lời. Đây… đây còn là nhà anh sao? Sao lại có cảm giác bị Hoa Nhiên trang trí thành phòng tân hôn thế này?
Nhìn quanh đâu đâu cũng là chữ “Phúc”, Thư Thần chỉ biết dở khóc dở cười. Quả đúng là Hoa Nhiên tràn đầy năng lượng, nhảy lên nhảy xuống một lúc đã “cải tạo” xong cả nhà. Bữa tất niên mà cậu ta chuẩn bị cũng vô cùng hoành tráng. Rõ ràng chỉ có hai người ăn, vậy mà Hoa Nhiên cứ đòi phải có đủ gà, vịt, cá, thịt, bày biện tám món một canh, còn gọi là: “Phải có nghi thức của bữa cơm tất niên!”
Thư Thần nhìn cậu bận rộn trong bếp chuẩn bị đồ ăn mà thấy hơi mơ hồ. Im lặng thật lâu, cuối cùng anh đành bất lực thở dài, bước vào bếp nói: “Chuẩn bị nhiều thế, ăn không hết sẽ lãng phí.”
Hoa Nhiên cười tươi: “Bữa tất niên mà ăn không hết mới đúng ý chứ, gọi là ‘năm nào cũng dư dả’ đó. Không sao đâu, ăn không hết thì cho vào tủ lạnh, mai ăn tiếp.”
Bếp căn hộ vốn không rộng rãi, hai người đứng cùng hơi chật.
Thư Thần bèn nói: “Cậu, cậu ra ngoài xem tivi đi, để tôi nấu.”
Hoa Nhiên đáp: “Không sao, em giúp anh Thần một tay mà.”
Thư Thần phát hiện Hoa Nhiên có lúc rất cứng đầu, chuyện đã quyết thì rất khó thuyết phục. Cuối cùng, anh chỉ đành để cậu phụ giúp thái thịt.
Hoa Nhiên xắn tay áo lên, nghiêm túc rửa rau, thái thịt. Tay áo kéo lên để lộ cánh tay rắn chắc, đầy sức sống. Dù còn trẻ tuổi, nhưng là Alpha, vóc dáng quả thật rất chuẩn, cao lớn rắn rỏi hơn hẳn một Beta như Thư Thần.
Thư Thần đeo tạp dề, nghiêm túc nấu ăn, Hoa Nhiên ở bên cạnh phụ giúp. Mỗi lần quay đầu, cậu lại thấy gương mặt nghiêng yên tĩnh, dịu dàng của Beta kia. Trong lòng Hoa Nhiên không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp như “chồng chồng nhỏ cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tất niên”. Khụ, mặc dù trong mắt anh Thần, cậu có lẽ chỉ là một “rắc rối lớn” bám lấy không dứt vào dịp năm mới, nhưng không sao cả. Việc Thư Thần chịu để cậu ở lại ăn Tết đã là lùi một bước lớn rồi, gần như không còn đường lùi nữa.
Đây là bữa cơm tất niên phong phú nhất mà Thư Thần từng chuẩn bị. Trên bàn ăn bày đầy ắp món ngon.
Hoa Nhiên còn mở một chai rượu vang đỏ, rót cho Thư Thần một ly, cười tươi rói giơ ly lên: “Anh Thần, chúc mừng năm mới. Mong rằng năm tới chúng ta đều mạnh khỏe, mọi chuyện suôn sẻ!”
Thư Thần nhìn vẻ vui vẻ của cậu, chẳng hiểu sao trong lòng cũng thấy vui lây. Anh nâng ly cụng nhẹ: “Chúc mừng năm mới.”
Hoa Nhiên uống nửa ly, rồi cùng Thư Thần bắt đầu ăn tối.
Tivi trong phòng khách đang phát chương trình đêm giao thừa. Vừa ăn, Hoa Nhiên vừa buông lời chê bai: “Anh Thần có cảm thấy không, chương trình càng ngày càng chán nhỉ?”
Thư Thần gật đầu: “Ừm… tôi cũng không thường xem.”
Hoa Nhiên suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt sáng lên: “Hay là ngày mai tụi mình đi xem phim đi? Tết năm nay có mấy phim chiếu rạp mới, nghe bảo bán vé trước và đánh giá đều tốt. Ngày mai mùng một, đi xem cùng nhau nhé?”
Thư Thần chưa từng đến rạp chiếu phim. Từ nhỏ ba mẹ đã chẳng đoái hoài, sau lại vào cô nhi viện, tất nhiên càng không có điều kiện để đi xem.
Anh không hứng thú với phim ảnh lắm. Nhưng nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Hoa Nhiên, trong lòng anh mềm ra một chút, không nỡ từ chối. Nghĩ bụng Tết cũng chẳng có việc gì, ra ngoài xem một bộ phim coi như giải khuây cũng được.
Hoa Nhiên hỏi: “Anh Thần muốn xem phim nào?”
Cậu đưa điện thoại ra để Thư Thần chọn.
Thư Thần lúng túng đáp: “Cậu, cậu chọn đi, tôi sao cũng được.”
Khoé miệng Hoa Nhiên nhếch lên: “Vậy để em chọn nhé. Suất chiếu 7 giờ tối mai, được chứ?”
Thư Thần: “Ừm.”
Sau khi đặt vé xong, hai người cùng dọn bữa cơm, rồi trở lại phòng khách xem chương trình đón giao thừa. Chương trình quá đỗi nhàm chán, xem một lúc là buồn ngủ. Hoa Nhiên liền lấy điện thoại ra: “Thôi chơi game đi. Em mới tải một game offline, anh Thần có hứng không?”
Thư Thần vốn rất thích game, lập tức ghé lại gần: “Game gì thế?”
Hoa Nhiên mở lên cho anh xem: “Game chạy vượt chướng ngại vật, đơn giản lắm. Em dạy anh thao tác nhé.”
Không biết từ lúc nào, hai người đã ngồi sát nhau, cánh tay nhẹ nhàng chạm nhau. Đôi tay thon dài của Hoa Nhiên lướt nhanh trên màn hình, bấm – vuốt liên tục, nhân vật hoạt hình trong game cũng chạy theo thao tác của cậu. Mới chạy được vài bước thì rơi tọt xuống một cái hố.
Hoa Nhiên cười nói: “A, lật xe rồi. Em quên chỗ này phải nhảy hai lần.”
Thư Thần bật cười khẽ: “Nhân vật chibi té chết trông cũng dễ thương đấy.”
Hoa Nhiên nhìn nụ cười nhè nhẹ của anh, tim bỗng đập dồn dập. Một lát sau, cậu đưa điện thoại cho anh: “Anh Thần thử chơi đi.”
Thư Thần gật đầu, bắt đầu điều khiển trò chơi trên điện thoại. Anh thực sự có thiên phú về game, lần đầu thử thể loại chạy vượt chướng ngại, chọn ngay mức khó nhất mà vẫn dễ dàng giành điểm ba sao, phản xạ vô cùng nhanh. Hoa Nhiên đứng bên khen ngợi: “Anh Thần giỏi quá!”
Thư Thần mải mê chơi, gương mặt dần thả lỏng. Chơi xong một ván, anh ngại tiếp tục dùng điện thoại của Hoa Nhiên nên trả máy lại. Hoa Nhiên cười: “Anh cũng có thể tải game này mà. Chúng ta chơi chung, có chế độ hai người đấy.”
Thư Thần gật đầu, tải game. Hoa Nhiên thêm anh làm bạn, hai người bắt đầu chế độ đấu đôi. Ở chế độ này, nếu đồng đội ngã, bản thân cũng bị hiệu ứng xấu liên lụy, rất thử thách sự phối hợp nhịp nhàng của cả hai.
Hai người ăn ý bất ngờ, vượt ải liên tục. Đến màn cuối đánh Boss, Hoa Nhiên đứng cạnh chỉ huy: “Anh Thần bắn vào mắt nó! Em ném đại bác vào miệng nó. Nice, ha ha, nó chết rồi, chết rồi!”
Thư Thần: “…”
Alpha líu lo bên cạnh làm cảm xúc anh cũng bùng lên. Rõ ràng chỉ là hạ một con Boss nhỏ trong game di động, vậy mà còn k*ch th*ch hơn cả thắng trận đấu.
Với tuyển thủ chuyên nghiệp, mấy trò này chẳng khó. Nhiều màn thiết kế Boss thậm chí hơi trẻ con. Thế nhưng chẳng hiểu sao, cùng Hoa Nhiên chơi game giải trí thế này, Thư Thần lại thấy vô cùng vui vẻ.
Hoa Nhiên luôn có năng lực khuấy động không khí, ở đội tuyển quốc gia, cậu chính là cây hài đi tới đâu là náo nhiệt tới đó. Có cậu bên cạnh, bầu không khí Tết bỗng rộn ràng hẳn.
Đây là cái Tết vui nhất của Thư Thần. Không còn cảnh năm nào cũng tiện tay xào hai món rồi vừa xem gala vừa ngủ gật trên sofa, giật mình tỉnh giữa đêm và bỏ lỡ khoảnh khắc giao thừa… Lần này, anh cùng Hoa Nhiên chơi game đến tận mười hai giờ, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Rạng sáng, khi đếm ngược trên tivi vang lên, ngoài cửa sổ bừng nở pháo hoa rực rỡ.
Căn hộ của Thư Thần nằm ngay trung tâm khu vực, có thể nhìn rõ cảnh pháo hoa đêm giao thừa. Pháo hoa muôn màu vút lên trời, tiếng nổ “đùng đoàng” rung động cả không trung. Hai người đặt điện thoại xuống, cùng ra bên cửa sổ ngắm nhìn.
Ánh mắt Thư Thần dõi lên bầu trời trên đầu. Đúng lúc ấy, bên tai vang tiếng Hoa Nhiên: “Anh Thần, anh có điều ước năm mới nào không?”
Thư Thần nghĩ một lát mới đáp: “Hình như… cũng không có điều ước gì đặc biệt.”
Hoa Nhiên khẽ mỉm cười, xoay người nhìn pháo hoa ngoài cửa, hơi nheo mắt, chắp hai tay như đang cầu nguyện, giọng rất nhỏ: “Em có một điều ước. Em mong được ở bên anh Thần mãi mãi.”
Thư Thần: “…?”
Anh chớp mắt, tưởng mình nghe lầm. Giây sau, Hoa Nhiên quay lại, nhìn thẳng anh, nghiêm túc nói: “Anh Thần, em thích anh.”
Thư Thần lập tức cứng đờ tại chỗ, hóa thành tượng đá.
Hết chương 04
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh