Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 229: Hoa Thần 02
Chương 02
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Hoa Nhiên đi theo Thư Thần băng qua một con phố, cùng nhau đến khu căn hộ gần đó.
Căn hộ mà Thư Thần mua có vị trí rất tốt, gần ga tàu điện ngầm, xung quanh lại có trung tâm mua sắm, giao thông và sinh hoạt đều vô cùng tiện lợi. Hai người cùng đi thang máy lên tầng 20, Thư Thần dùng vân tay mở khóa cửa, rồi lấy từ tủ giày ra một đôi dép mới chưa bóc tem.
Bình thường anh không có khách đến nhà, nên cũng chẳng chuẩn bị dép đi trong nhà cho khách. Đôi dép này là loại anh mua để dự phòng, dùng cho bản thân, cỡ 39. Thư Thần hơi lúng túng cúi đầu, liếc nhìn chân của Hoa Nhiên, nhỏ giọng nói: “Cái này… đôi này chắc, chắc cậu mang không vừa đâu?”
Hoa Nhiên cao ráo, cỡ giày đương nhiên cũng lớn hơn Thư Thần. Thấy Thư Thần vẻ mặt lo lắng, Hoa Nhiên mỉm cười, cúi người thay dép rồi nói: “Không sao, mang được là được rồi.”
Quả nhiên đôi dép này quá nhỏ, Hoa Nhiên vừa xỏ vào thì gần nửa gót chân đã lòi ra ngoài. Thư Thần thấy vậy thì càng ngượng ngùng: “Hay, hay là tôi xuống siêu thị dưới lầu mua, mua cho cậu một đôi mới…”
Hoa Nhiên cười: “Thật sự không sao mà. Bên ngoài còn đang mưa to, để mai mua cũng được.”
Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của cậu Alpha khiến Thư Thần không dám nhìn thẳng, vội vàng tránh ánh mắt: “Vậy, vào nhà đi, tôi mở điều hòa.”
Căn hộ đã mấy tháng không có người ở, không khí trong phòng lạnh lẽo. Thư Thần bật điều hòa lên 27 độ, hơi ấm dần dần lan tỏa khiến căn phòng trở nên dễ chịu hơn. Hoa Nhiên tiện tay cởi áo khoác, treo lên ở cửa ra vào, rồi hỏi: “Anh Thần, nhà anh không có dép cho khách, chẳng lẽ em là vị khách đầu tiên trong nhà mới của anh à?”
Thư Thần gật đầu: “Ừm, tôi, tôi hiếm khi có người đến đây.”
Hoa Nhiên lại mỉm cười, dường như rất vui.
Thư Thần thầm nghĩ, Hoa Nhiên vừa mới tròn 18 tuổi, có lẽ vì còn nhỏ tuổi nên mới dễ vui vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhìn Hoa Nhiên tươi cười bước vào trong nhà, tâm trạng căng thẳng ban đầu của anh cũng dịu lại đôi chút. Anh hít sâu một hơi, rồi bước theo cậu vào cửa.
Hoa Nhiên đi dạo một vòng trong nhà. Căn hộ loft hai tầng với phong cách trang trí đơn giản, sạch sẽ. Rèm cửa sổ sát đất màu trắng ngà, phòng khách nhỏ kê một chiếc sofa vải rộng chưa đến 2 mét, trông mềm mại và thoải mái. Phòng ăn chỉ có một bàn nhỏ và hai chiếc ghế, nhà bếp vô cùng gọn gàng, đầy đủ dụng cụ nấu nướng, xem ra Thư Thần về nhà vẫn thường tự nấu ăn. Tầng trên là một phòng ngủ và một phòng chơi game.
Căn hộ độc thân này rõ ràng là tổ ấm nhỏ của Thư Thần ở Thành phố Tinh. Có thể thấy anh là người rất biết sống, căn nhà được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp, ở đâu cũng toát lên cảm giác ấm áp.
Thư Thần thấy Hoa Nhiên đang quan sát khắp nơi thì có chút ngại ngùng nói: “Chỗ tôi, hơi, hơi nhỏ một chút.”
Hoa Nhiên cười đáp: “Rất ổn mà, anh đang sống một mình thì vậy là đủ rồi. Còn nếu sau này…”
Cậu vừa nói đến đó thì bỗng dưng dừng lại.
Thư Thần sững người, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao nữa? Sau này thế nào?”
Hoa Nhiên khẽ ho một tiếng: “Sau này, nếu anh Thần kết hôn, căn hộ độc thân này chắc chắn không đủ ở đâu. Phải tiết kiệm tiền để mua căn lớn hơn thôi.”
Thư Thần đỏ ửng cả mặt, cúi đầu lí nhí nói: “Không, không đâu, tôi không định kết hôn.”
Hoa Nhiên tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”
Thư Thần có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này, liền quay người đi về phía phòng ngủ: “Cậu, cậu đi tắm trước đi, dầm mưa rồi, đừng để cảm lạnh.”
Hai người vừa nãy bị dính mưa, quần áo đều ướt đẫm. Thư Thần mở máy nước nóng trong phòng tắm, sau đó quay lại phòng ngủ, bắt đầu lục lọi tìm đồ. Beta vốn không giỏi ăn nói cúi đầu tất bật, bóng dáng gầy gò lại toát lên sự dịu dàng đậm chất người đàn ông của gia đình. Đôi chân thẳng tắp dài đẹp, vừa vặn trong từng chuyển động.
Hoa Nhiên khẽ nuốt khan một cái, yết hầu lăn nhẹ. Cậu bước đến, mỉm cười hỏi: “Anh Thần, anh đang tìm gì vậy?”
Thư Thần lắp bắp: “Tôi đang, đang tìm khăn tắm cho cậu.”
Anh cầm một chiếc khăn tắm mới, khi ánh mắt chạm phải nụ cười trong đôi mắt của Hoa Nhiên thì mặt lại đỏ ửng lên. Anh đưa khăn cho cậu, lí nhí nói: “Cậu, cậu đi tắm trước đi, khăn này mới. Quần áo ngủ thì…. đồ của tôi cậu chắc, chắc mặc không vừa đâu.”
“Không sao, em có mang theo rồi.” Hoa Nhiên nhận lấy khăn tắm: “Anh tắm trước đi. Thể chất em tốt, không sợ bị cảm vì dầm mưa. Còn anh thì… đừng để bị ốm.”
Nói rồi, cậu liền nhẹ nhàng đẩy Thư Thần vào phòng tắm, còn chu đáo đóng cửa lại giúp.
Bị đẩy vào phòng tắm, Thư Thần đứng ngơ ngác, vẻ mặt đầy bối rối.
Làm gì có chuyện để khách chờ bên ngoài, còn mình thì vào tắm trước?
Nhưng anh lại không tiện bước ra cãi lý, đành bất đắc dĩ bật nước nóng lên, nhanh chóng tắm qua rồi thay đồ ngủ đi tìm Hoa Nhiên.
Hoa Nhiên đang ngồi trong phòng khách nhắn tin, nghe tiếng cửa mở sau lưng liền quay đầu lại, ánh mắt lập tức sáng lên.
Thư Thần vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu trắng bông xù, tóc đen mềm rũ bên tai, hàng mi dài còn vương vài giọt nước, trên gò má lấm tấm ửng đỏ, trông vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Anh vừa nhẹ nhàng lau đầu vừa nói: “Cậu, cậu đi tắm đi, tôi xong rồi.”
Một khoảng im lặng kỳ lạ kéo dài suốt 3 giây. Đến khi Thư Thần nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hoa Nhiên, cậu mới giật mình tỉnh lại, cười đáp: “À, em đi ngay đây.”
Khi lướt qua bên người Thư Thần, cậu ngửi thấy một mùi sữa tắm thơm nhẹ dễ chịu.
Hoa Nhiên bước vào phòng tắm, mà thời gian cậu tắm, lại hơi lâu một chút.
Thư Thần lên tầng hai thay toàn bộ ga trải giường và vỏ chăn mới. Đợi một lúc, Hoa Nhiên mới tắm xong và đi ra. Thấy cậu lên tầng hai, Thư Thần quay đầu lại mỉm cười nói: “Cậu ngủ giường đi, tôi đã thay, thay ga giường mới cho cậu rồi.”
Nụ cười ấy rất ngại ngùng, nhưng đôi mắt đen láy lại vô cùng nghiêm túc.
Hoa Nhiên nhìn anh một lúc, khẽ cười nói: “Làm gì có chuyện khách ngủ giường, chủ nhà lại ngủ sofa?”
Thư Thần đáp: “Cậu, cậu cao như vậy, ngủ sofa sẽ không thoải mái đâu.”
Hoa Nhiên cười một cách thoải mái: “Vậy thì ngủ cùng nhau đi. Cái giường này là giường đôi mà, ngủ được hai người chứ?”
Thư Thần tròn mắt nhìn Hoa Nhiên, như thể vừa nghe thấy chuyện gì rất kinh khủng.
Hoa Nhiên bước đến gần anh hỏi: “Sao vậy, anh Thần không muốn ngủ cùng em à?”
Thư Thần rụt cổ lại, vành tai đỏ bừng: “Tôi, tôi là Beta, còn, còn cậu là Alpha.”
Hoa Nhiên cười vô tội: “Đúng vậy mà, nên trên người anh không có pheromone, em cũng không thể đánh dấu anh. Chúng ta là bạn tốt, con trai ngủ với nhau chẳng phải rất bình thường sao?”
Thư Thần ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ lên, nói nhỏ: “Cậu, cậu còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu. Có, có rất nhiều Alpha nam và Beta nam ở bên nhau. Chúng ta… chúng ta ngủ chung giường, không, không hay cho lắm.”
Nhìn anh căng thẳng đến mức nói gần lắp bắp, Hoa Nhiên không nhịn được cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Ồ, em còn nhỏ, nên không hiểu mấy chuyện đó.”
Thư Thần ôm lấy chăn mỏng, quay người xuống lầu như chạy trốn: “Tôi, tôi ngủ sofa.”
Hoa Nhiên nhìn bóng dáng vội vã chạy trốn của anh, khóe miệng khẽ cong lên. Chạy còn nhanh hơn thỏ con.
Thư Thần xuống lầu, cuộn tròn trên sofa, quấn mình kín như cái bánh chưng, chỉ chừa lại mỗi cái đầu để thở. Tầng hai của căn hộ loft có lan can bằng kính, từ tầng hai Hoa Nhiên có thể thấy rõ tình hình tầng một. Thấy Thư Thần cuộn tròn lại thành một cục, cậu không khỏi thở dài một tiếng, tắt đèn rồi nằm xuống.
Không hiểu à? Tuy mới 18 tuổi, nhưng cậu hiểu nhiều lắm đấy.
Hoa Nhiên khẽ cười, nhắm mắt lại và đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Thư Thần mơ màng tỉnh dậy, liền nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Thư Thần nghi hoặc bước tới cửa phòng tắm, hỏi: “Hoa, Hoa Nhiên? Cậu ở trong đó à?”
Giọng của Hoa Nhiên có chút khàn khàn: “Khụ, ừm… nóng quá, em tắm qua một cái cho mát.”
Thư Thần ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn điều hòa 27 độ, hình như cũng không tính là nóng lắm? Có lẽ Hoa Nhiên thuộc dạng sợ nóng?
Anh quay người lại, chu đáo hạ nhiệt độ điều hòa xuống 2 độ.
Một lát sau, Hoa Nhiên tắm xong bước ra, không biết vì sao mà tai lại hơi đỏ.
Thư Thần quan tâm hỏi: “Tối qua, ngủ, ngủ ngon không?”
Hoa Nhiên nở nụ cười rạng rỡ: “Ngon lắm, giường của anh Thần rất thoải mái.”
Nụ cười của chàng trai 18 tuổi tỏa sáng rực rỡ, mỗi lần Thư Thần nhìn thấy nụ cười đó đều không dám đối diện, vội vàng dời ánh mắt, cúi đầu nói: “Vậy, vậy cậu đợi tôi một lát, tôi rửa mặt xong, mình xuống lầu ăn sáng nhé.”
Thư Thần rửa mặt xong, thay một bộ đồ, dẫn Hoa Nhiên xuống tầng dưới ăn cháo. Hoa Nhiên không ngần ngại mà khen: “Ngon quá đi mất! Đây là cháo trứng bắc thảo ngon nhất em từng ăn!”
Nhớ đến tối qua cậu ta cũng nói, “Đây là bánh cuốn ngon nhất em từng ăn,” Thư Thần không nhịn được cười khẽ: “Không, không đến mức đó đâu?”
Hoa Nhiên nhìn nụ cười của anh, rất lâu không nói gì.
Bị nhìn chằm chằm đến mức đỏ mặt, Thư Thần cúi đầu nghiêm túc ăn cháo. Đôi môi anh ướt đẫm, Hoa Nhiên dời mắt đi, xoay người đến quầy tính tiền.
Ra khỏi quán ăn sáng, Thư Thần lấy điện thoại ra gửi cho Hoa Nhiên một bản “Cẩm nang du lịch 3 ngày ở Thành phố Tinh”, nói: “Cậu, cậu đi chơi theo tuyến đường này nhé. Hôm nay, có thể đi Nam, Nam Sơn gần đây trước.”
Hoa Nhiên hỏi: “Vậy hôm nay anh Thần có kế hoạch gì không?”
Thư Thần ngẩn ra một lúc: “Tôi á?”
Hoa Nhiên lại hỏi: “Anh không định ra ngoài à? Em thấy trong vali anh có mang theo rất nhiều đặc sản, chắc là định đem đi tặng người khác đúng không?”
Thư Thần cúi đầu, như thể không biết nên mở lời thế nào. Trầm mặc một lúc, anh mới nói: “Tôi đến, cô nhi viện, thăm viện trưởng Trương.”
Hoa Nhiên nói ngay: “Vậy để em đi cùng anh.”
Thư Thần sững người thật lâu, mới nghi hoặc hỏi lại: “Cậu, cậu không đi du lịch sao?”
Hoa Nhiên nghiêm túc nói: “Kỳ nghỉ còn dài, chưa cần vội đi du lịch. Hơn nữa hôm nay trời âm u, lên núi cũng chẳng có gì để ngắm, đợi khi nào nắng ráo hẵng đi.” Cậu cười nhẹ, nhìn sang Thư Thần nói: “Anh mang theo nhiều đặc sản như vậy, hay để em xách giúp anh?”
Thư Thần càng thêm ngại ngùng, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Không, không cần đâu. Cậu không muốn đi Nam Sơn thì, thì ở nhà nghỉ một ngày vậy.”
Hoa Nhiên nghiêm túc đáp: “Nhưng em muốn đi cô nhi viện cùng với anh Thần.”
Thư Thần: “……”
Cậu là keo dính chuột à? Sao cứ bám theo tôi hoài vậy? Tôi đến cô nhi viện mà cậu cũng muốn theo?
Giọng của Hoa Nhiên rất dịu dàng: “Anh Thần đừng nghĩ nhiều. Chuyện anh lớn lên ở cô nhi viện, người của ACE ai cũng biết, em cũng biết từ sớm rồi. Không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nơi đó là quê hương của anh, em chỉ là… rất muốn đến xem nơi anh đã lớn lên thôi.”
Thư Thần do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy, vậy được.”
Thế là ngày đầu tiên Hoa Nhiên đến Thành phố Tinh “du lịch”, chẳng hiểu sao lại theo Thư Thần đến cô nhi viện.
Cô nhi viện này nằm ở vùng ngoại ô, vị trí khá hẻo lánh. Hai người bắt taxi đến trước cổng, vừa lúc có mấy đứa nhỏ đang chơi trong sân. Thấy Thư Thần, tụi nhỏ lập tức phấn khích ùa tới:
“Anh Thần!”
“Anh Thần về rồi!”
Bình thường mắc chứng sợ xã hội, nhưng ở trong môi trường quen thuộc như cô nhi viện, Thư Thần hoàn toàn thư giãn hơn hẳn. Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu một cậu bé, dịu dàng hỏi: “Tiểu Khải gần đây có gây chuyện gì không?”
Cậu bé lắc đầu như trống bỏi: “Không có! Em ngoan lắm!”
Cô bé bên cạnh vội vàng vạch trần: “Nó gạt anh đó, hôm qua còn làm vỡ chậu hoa của viện trưởng nữa cơ!”
Một đám trẻ con cười vang không dứt. Tuy không có cha mẹ, nhưng nhờ có bạn bè trong viện chơi cùng, cuộc sống của bọn trẻ vẫn rất vui vẻ.
Hoa Nhiên lặng lẽ đứng nhìn cảnh này, cho đến khi cậu bé tên Tiểu Khải tò mò ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Anh Thần, người này là ai vậy ạ? Tóc màu tím đẹp ghê, giống nhân vật trong anime XX luôn!”
Hoa Nhiên bước tới, vẻ mặt đầy tự hào: “Đẹp đúng không? Anh đẹp trai sẵn rồi, nhuộm tóc đương nhiên là đẹp. Sau này em lớn lên, nếu em đủ đẹp trai, thì mỗi ngày có thể đổi một màu tóc cũng được.”
Thư Thần: “……”
Đúng lúc đó, viện trưởng bước ra. Bà cụ trông khoảng trên sáu mươi lăm tuổi, tóc bạc trắng, nét mặt tươi cười vô cùng hiền hậu và dễ gần. Thư Thần vừa thấy bà liền vui mừng rõ rệt, bước nhanh tới ôm chầm lấy viện trưởng: “Viện trưởng Trương!”
Viện trưởng Trương cười đến không khép được miệng: “Thần Thần về rồi à? Sao lại mang theo nhiều đồ thế này?”
Thư Thần đáp: “Con mua ít đồ ăn vặt cho tụi nhỏ, với cả mấy thứ đồ dùng học tập nữa.”
Hoa Nhiên lập tức xách vali đến, mở ra rồi ân cần chia phần cho lũ trẻ. Đám nhóc vô cùng vui vẻ, còn có đứa hỏi:
“Nghe nói anh Thần giành quán quân thế giới, có thật không ạ?”
“Anh Thần siêu giỏi luôn á!”
Trong mắt bọn trẻ, Thư Thần, người xuất thân từ cô nhi viện Thành phố Tinh, chính là thần tượng, là niềm tự hào của chúng.
Thư Thần có phần ngại ngùng, nói: “Anh, anh không giỏi như mấy đứa nói đâu.”
Hoa Nhiên bật cười: “Anh Thần khiêm tốn quá rồi. Anh ấy là y tế giỏi nhất trong đội tuyển quốc gia của tụi anh đó.”
Mọi người lập tức nhìn về phía cậu. Viện trưởng Trương cười hiền từ hỏi: “Còn cậu là…”
Hoa Nhiên lễ phép đưa tay ra: “Chào viện trưởng, cháu là bạn của anh Thần, là công kích viên của đội tuyển quốc gia, tên Hoa Nhiên.”
Viện trưởng Trương: “A… tôi nhớ ra rồi! Có phải là cậu bé ném lựu đạn?”
Lũ trẻ hào hứng phụ họa:
“Đúng đúng đúng! Cái chiêu có ánh sáng bảy màu ấy!”
“Còn có hoa anh đào bay tung tóe, ngầu chết đi được!”
Thư Thần: “……”
Không ngờ phong cách chiến đấu đầy màu sắc của Hoa Nhiên lại nổi tiếng đến vậy trong giới trẻ.
Có lẽ lũ trẻ ở cô nhi viện cũng đã xem một vài trận thi đấu trực tiếp của giải thế giới, nên rất ấn tượng với chiêu “ánh sáng bảy màu” của Hoa Nhiên.
Chẳng bao lâu, Hoa Nhiên đã trở thành vua trẻ con, bị cả đám nhỏ vây quanh chơi đùa. Cậu hoạt bát, hòa đồng, được mấy đứa nhỏ yêu thích ngay tức khắc, chỉ chốc lát mà cả bọn đã ríu rít gọi “anh Hoa Nhiên” đầy thân mật.
Viện trưởng Trương kéo Thư Thần ra một góc, hạ giọng hỏi: “Thần Thần, cậu ấy là bạn trai của con phải không?”
Thư Thần đỏ ửng vành tai: “Không, không phải đâu ạ. Cậu ấy chỉ đến Thành phố Tinh du, du lịch thôi.”
Viện trưởng Trương nhìn Thư Thần bằng ánh mắt đầy từ ái, mỉm cười nói: “Đi du lịch mà cũng đến cả trại trẻ mồ côi cơ à?”
Thư Thần không biết phải giải thích thế nào, mặt đỏ bừng cả lên.
Hoa Nhiên từ bên ngoài bước vào: “Anh Thần, trưa nay ăn gì? Bọn trẻ chơi mệt rồi, đều đói bụng cả rồi.”
Thư Thần nói: “Ăn, ăn lẩu nhé?”
Viện trưởng Trương nói: “Được đấy, chúng ta cùng ăn ở nhà ăn nhé.”
Thế là Hoa Nhiên hăng hái đi siêu thị gần đó với Thư Thần, mua một đống rau và thịt để ăn lẩu. Sau khi trở về trại trẻ, mọi người cùng ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn lẩu vừa chuyện trò rôm rả, không khí ấm áp, vui vẻ.
Giữa mùa đông giá lạnh, lẩu bốc khói nghi ngút, vừa ăn vào là toàn thân như ấm lên hẳn.
Hoa Nhiên ngồi bên cạnh, tích cực gắp đồ ăn cho Thư Thần:
“Anh Thần, viên tôm chín rồi, anh nếm thử xem.”
“Anh Thần, rong biển anh thích ăn này.”
Thư Thần lắp bắp nói: “Tôi, tôi tự gắp được…”
Không rõ là vì hơi nóng từ nồi lẩu hay vì ngại, mà mặt cậu đỏ bừng, trông rất đáng yêu.
Hoa Nhiên lại gắp thêm một viên bò viên cho cậu: “Bò viên đấy, cẩn thận nóng.”
Viện trưởng Trương nhìn cảnh ấy, mắt cười cong cả lên.
Sau bữa ăn, Thư Thần đi dọn dẹp đồ đạc, Viện trưởng Trương gọi riêng Hoa Nhiên lại, hỏi nhỏ: “Cậu với Thần Thần là quan hệ gì thế?”
Hoa Nhiên cười hỏi lại: “Bà thấy sao ạ?”
Viện trưởng Trương nói: “Ừm… phải chăng là cậu thích Thần Thần nhà chúng tôi?”
Chứ không thì sao lại theo tới tận trại trẻ mồ côi, chơi với bọn trẻ, còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Thư Thần nữa? Bị ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện của viện trưởng soi tới, Hoa Nhiên khẽ gãi mũi, nói: “Bị bà phát hiện rồi. Cháu muốn theo đuổi anh ấy, nhưng vẫn chưa theo đuổi được.”
Viện trưởng Trương tò mò hỏi: “Tính cách Thần Thần nhà chúng tôi hơi hướng nội, không giỏi ăn nói, cậu thích nó ở điểm nào vậy?”
Hoa Nhiên khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Bà tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không ạ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Alpha đầy mưu mô tất nhiên là cố ý rồi :)
Hết chương 02
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh