Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 225: Mạc Bân 01

1@-

Chương 01

Tác gi: Đip Chi Linh | Editor: Chan

Kỳ nghỉ sau khi giải đấu thế giới kết thúc rất dài, các câu lạc bộ lớn cũng đang trong kỳ nghỉ giữa mùa. Sau một năm thi đấu không ngừng, cuối cùng mọi người cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Ngay ngày đầu nghỉ, Mạc Hàm Thiên đã nhắn tin cho Thời Tiểu Bân: “Bân Bân, kỳ nghỉ này cậu định đi chơi không?”

Thời Tiểu Bân đáp: “Vẫn chưa nghĩ xong. Lần này kỳ nghỉ dài thật, tôi đang cân nhắc có nên đi du lịch không.”

Mạc Hàm Thiên không do dự chút nào: “Tôi cũng rảnh không có việc gì làm, hay là hai đứa mình đi du lịch chung đi?”

Thời Tiểu Bân: “…”

Mạc Hàm Thiên nhìn dấu ba chấm hiện lên trên màn hình điện thoại, gãi đầu khó hiểu: “Sao thế?”

Thời Tiểu Bân nói: “Cậu là Alpha, tôi là Omega, hai đứa mình đi du lịch chung thì không tiện lắm nhỉ [đổ mồ hôi.jpg]”

Lần này đến lượt Mạc Hàm Thiên gửi một loạt dấu ba chấm. Chết tiệt, suýt nữa thì quên mất Thời Tiểu Bân là Omega rồi!

Mạc Hàm Thiên và Thời Tiểu Bân quen nhau từ thời còn trong trại huấn luyện thanh thiếu niên của thành phố Tinh. Khi họ gặp nhau lần đầu, cả hai đều còn rất trẻ. Họ cùng vào trại huấn luyện trong một năm, nhanh chóng thân thiết và trở thành đôi bạn thân nhất của nhau.

Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên gặp Thời Tiểu Bân, đó là một ngày đông mưa rơi. Mạc Hàm Thiên cầm ô, đeo ba lô, vừa đến cổng căn cứ huấn luyện Thành phố Tinh thì thấy một thiếu niên bước xuống từ chiếc taxi.

Cậu thiếu niên xách theo một chiếc vali to, vất vả kéo nó xuống xe, tay còn lại mãi không mở được cái ô, tóc nhanh chóng bị mưa làm ướt sũng. Mạc Hàm Thiên chủ động tiến tới giúp cậu, nhận lấy chiếc vali, hỏi: “Cậu cũng là học viên huấn luyện à?”

Thời Tiểu Bân sững người một chút, ngẩng đầu nhìn anh, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu. Tôi là Thời Tiểu Bân, đến đây để tham gia huấn luyện.”

Lúc đó Thời Tiểu Bân còn rất thấp, trông như một đứa trẻ, rất ngoan ngoãn và lễ phép. Khi cười, đôi mắt cong cong rất đáng yêu. Trong lòng Mạc Hàm Thiên bỗng dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ cậu, anh hỏi: “Cậu mấy tuổi rồi? Nhỏ vậy mà đã đi huấn luyện?”

Thời Tiểu Bân nghiêm túc trả lời: “Tôi 15 tuổi rồi.”

Mạc Hàm Thiên nghĩ: “Tôi cũng 15 tuổi mà.” Anh nhìn cậu bé trước mặt, ho nhẹ một cái rồi hỏi: “Cậu sinh tháng mấy?”

Thời Tiểu Bân đáp: “Tháng 10.”

Trong lòng Mạc Hàm Thiên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Tôi lớn hơn cậu nửa năm. À đúng rồi, tôi tên là Mạc Hàm Thiên.”

Thời Tiểu Bân lập tức ngoan ngoãn gọi: “Chào anh Mạc.”

Mạc Hàm Thiên bật cười: “Ừm.”

Tiếng “anh Mạc” đó nghe thật sự rất dễ chịu. Mấy cậu con trai ở tuổi dậy thì đều rất thích làm đàn anh. Tâm trạng Mạc Hàm Thiên vui vẻ, vỗ vai Thời Tiểu Bân: “Từ giờ tụi mình là bạn rồi. Cậu có quen thuộc chỗ này không? Tôi có thể dẫn cậu đi tham quan.”

Thời Tiểu Bân tò mò hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi tới. Anh Mạc, cậu quen thuộc chỗ này lắm hả?”

Mạc Hàm Thiên tự tin nhướn mày: “Tất nhiên rồi. Nhà tôi ở gần đây, tôi thường xuyên tới xem họ luyện tập.”

Thế là Mạc Hàm Thiên như chủ nhà dẫn khách, dẫn Thời Tiểu Bân vào căn cứ, giới thiệu khu nhà ăn, phòng huấn luyện, phân bố các phòng ở.

Quả nhiên anh rất thân với HLV Hứa ở đây. HLV Hứa nhìn thấy anh, cười tít mắt: “Tiểu Mạc đến rồi à? Cậu này là…”

Mạc Hàm Thiên nói: “Cậu ấy tên là Thời Tiểu Bân, cũng đến đây thử huấn luyện ạ.”

HLV Hứa bỗng hiểu ra: “À, thầy biết rồi. Tiểu Bân đã vượt qua bài kiểm tra online trước đó. Hai đứa quen nhau à?”

Thời Tiểu Bân đứng cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt kiểu “đàn em nghe lời đàn anh”.

Mạc Hàm Thiên cười nói: “Vâng, bọn cháu là bạn thân. Lão Hứa, thầy sắp xếp cho bọn cháu ở chung một phòng đi, Tiểu Bân từ nơi khác đến, cháu có thể chăm sóc cậu ấy thêm một chút.”

HLV Hứa gật đầu: “Được, không thành vấn đề. Hai đứa ở phòng 301 nhé.”

Ông nhiệt tình dẫn hai người lên tầng 3, giới thiệu: “Thầy nói cho hai đứa nghe, phòng này từng có nhà quán quân thế giới ở đó đấy! Hy vọng vận may của đàn anh sẽ truyền cho hai đứa.”

Sau khi HLV Hứa rời đi, Thời Tiểu Bân mới sắp xếp xong hành lý, ngồi trên giường tò mò hỏi: “Anh Mạc, phòng này thật sự từng có nhà quán quân thế giới ở à?”

Mạc Hàm Thiên rõ ràng rất hiểu rõ nơi này, liền giới thiệu với Thời Tiểu Bân: “Ừm, trước đây ở phòng này là Phương Chính Thanh và Tạ Viễn, là tuyển thủ bên game Thần Chiến, một người chơi đường giữa, một người chơi xạ thủ, từng giành chức quán quân thế giới ở nội dung đôi. Giờ họ đang ở đội Kinh Trập, Phương Chính Thanh là đội trưởng.”

Thời Tiểu Bân lập tức lấy điện thoại ra tra cứu, quả nhiên tìm thấy weibo của hai vị tiền bối, tiện tay ấn theo dõi luôn.

Mạc Hàm Thiên cười nói: “Trại huấn luyện này rất lợi hại, ngoài Phương và Viễn ra, còn có Trì Sóc, Từ Trác cũng là những nhà quán quân thế giới xuất thân từ đây. Tôi nghĩ, hai đứa mình tranh thủ hưởng chút may mắn từ tiền bối, biết đâu cũng giành được cúp quán quân thế giới.”

Thời Tiểu Bân gật đầu, trên mặt tràn đầy hy vọng: “Hy vọng các tiền bối có thể chia chút vận may cho tụi mình.”

Mạc Hàm Thiên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, cảm thấy thằng nhóc này có vẻ hơi ngốc ngốc, trông rất dễ bị gạt… Anh chăm chú quan sát Thời Tiểu Bân rồi hỏi: “À đúng rồi, cậu chơi bộ môn nào vậy? Thần Chiến hay Thần Súng?”

Thời Tiểu Bân nghiêm túc trả lời: “Thần Súng, tôi chơi công kích.”

Mạc Hàm Thiên tò mò hỏi: “Vậy cậu thích tuyển thủ nào nhất?”

Thời Tiểu Bân đáp: “Tôi thích Lão Lâm nhất, trước đây là fan của ACE.”

Mắt Mạc Hàm Thiên sáng lên: “Trùng hợp ghê! Tôi cũng là fan của ACE, tôi thích Wing Thần nhất, nên tôi chọn chơi vị trí bắn tỉa!”

Thời Tiểu Bân tròn mắt: “Thật sao?”

Mạc Hàm Thiên gật đầu: “Thật đó!”

Khoảnh khắc ấy, hai người bỗng có cảm giác “vừa gặp đã thân”.

Đặc biệt là Thời Tiểu Bân, nhà cậu không ở Thành phố Tinh, phải đi tàu cao tốc hai tiếng đồng hồ mới đến nơi. Lần đầu đến thành phố xa lạ, lại còn nhỏ tuổi, tất nhiên trong lòng không tránh khỏi cảm giác bất an và lo lắng.

May mà gặp được Mạc Hàm Thiên, người cùng trang lứa, có nhiều điểm chung, lại cùng là fan của ACE, điều này đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Thời Tiểu Bân cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Ít nhất, trong những ngày sau này, cậu có một người bạn để trò chuyện.

Trong ấn tượng của Mạc Hàm Thiên, Thời Tiểu Bân là một thiếu niên rất hiểu chuyện và nghe lời, huấn luyện viên bảo gì cậu cũng làm, vì thế rất được các huấn luyện viên yêu quý.

Còn trong mắt Thời Tiểu Bân, Mạc Hàm Thiên là một thiếu niên thích thể hiện, thích làm anh cả, vẫn còn mang cái khí chất chuunibyou chưa hết, tuy có hơi kiêu ngạo nhưng lại rất nghĩa khí. Chỉ vì một tiếng “anh Mạc” của cậu, suốt thời gian ở trại huấn luyện, Mạc Hàm Thiên luôn che chở cho cậu.

Mạc Hàm Thiên luôn nghĩ: Thằng nhóc Thời Tiểu Bân này ngoan ngoãn, ngốc ngốc, trông như rất dễ bị lừa, mình phải bảo vệ nó. Còn Thời Tiểu Bân thì nghĩ: Mạc Hàm Thiên đúng là tên ngốc nhiệt huyết một màu, lại còn bị bệnh chuunibyou nặng.

Hai người bên ngoài thì duy trì mối quan hệ “bạn tốt”, nhưng trong lòng đều nghĩ đối phương hơi ngốc. Sau một năm ở trại huấn luyện, nhờ tài năng xuất sắc, Mạc Hàm Thiên được CLB CIP ký hợp đồng, còn Thời Tiểu Bân thì gia nhập CLB RED.

Ngày rời khỏi trại huấn luyện, Mạc Hàm Thiên chủ động khoác vai Thời Tiểu Bân, cười nói: “Sau này dù là đối thủ, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất.”

Thời Tiểu Bân gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừm, cảm ơn anh Mạc đã chăm sóc suốt năm qua.”

Mạc Hàm Thiên ngẩng mày đầy kiêu hãnh: “Khách sáo gì! Sau này gặp khó khăn gì, cứ tìm tôi, nếu giúp được nhất định tôi sẽ giúp.” Thời Tiểu Bân nhìn dáng vẻ “anh đây che chở cậu” đầy nghĩa khí của anh, khẽ bật cười.

Rõ ràng bản thân cũng chưa đủ tuổi vị thành niên, lấy đâu ra cái tự tin đó chứ?

Hai người quen nhau khi mới 15 tuổi, 16 tuổi ký hợp đồng với câu lạc bộ và bắt đầu thi đấu, 17 tuổi chính thức trở thành tuyển thủ chủ lực của đội. Sau này vì thất bại tại giải thế giới, họ cùng nhau vào game hành gà, bị HLV Giang bắt gặp tại trận, rồi bị anh ấy phạt viết bản kiểm điểm.

Sau khi niềm tin rơi xuống đáy vực, họ lại vực dậy tinh thần, cùng nhau lên đi xếp hạng đôi ở máy chủ Hàn Quốc để rèn luyện kỹ thuật, một lần nữa dựa vào thực lực lọt vào đội tuyển quốc gia, cùng đội tuyển quốc gia khóa 6 do huấn luyện viên Giang dẫn dắt giành chức quán quân thế giới…

Mấy năm nay, họ gần như không có điều gì giấu nhau.

Trong lòng Mạc Hàm Thiên, Thời Tiểu Bân là người đặc biệt. Tình bạn quen biết từ thuở niên thiếu rất trong sáng, anh luôn coi Thời Tiểu Bân là người bạn tốt nhất của mình.

Sau này, Thời Tiểu Bân đột nhiên phân hóa thành Omega.

Khi đó, Mạc Hàm Thiên đang toàn tâm toàn ý tập luyện, chỉ muốn khiến HLV Giang nhìn mình bằng con mắt khác, trong đầu mỗi ngày chỉ có một suy nghĩ: “Tôi phải vào được đội tuyển quốc gia.”

Vì thế, chuyện Thời Tiểu Bân phân hóa thành Omega, anh cũng không có khái niệm rõ ràng lắm.

Lúc biết tin, anh ngẩn người một chút, trong đầu chỉ lóe lên một suy nghĩ: “Bân Bân phân hóa thành Omega rồi à.”

Sau đó chẳng còn khái niệm gì nữa.

Lần này nghỉ phép, anh cũng chỉ theo thói quen rủ Thời Tiểu Bân đi chơi, không ngờ lại bị câu “Tôi là Omega, cậu là Alpha” của cậu chặn họng ngay tại chỗ.

Lúc này anh mới chợt bừng tỉnh — Đúng rồi, Thời Tiểu Bân là Omega, mình là Alpha, hai người đi chơi riêng với nhau đúng là không hợp lý lắm?

Mạc Hàm Thiên gãi đầu xấu hổ: “Suýt nữa thì tôi quên mất cậu là Omega.”

Thời Tiểu Bân nghi hoặc hỏi: “Cậu thấy tôi không giống Omega à?”

Mạc Hàm Thiên vội giải thích: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy cậu có phân hóa hay không thì hình như cũng không khác biệt gì?”

Thời Tiểu Bân: “……”

Bạn học Mạc này đúng là tâm lý vẫn dừng lại ở tuổi 15. Phân hóa với không phân hóa khác nhau rất nhiều, được chưa! Omega sau khi phân hóa sẽ có kỳ ph*t t*nh, về sinh lý cũng sẽ trưởng thành hơn, Alpha còn có thể khiến Omega mang thai nữa, cậu hiểu không? Gọi là “không khác biệt gì” được hả?

Thôi, tha thứ cho cô công chúa nhỏ chưa trưởng thành này vậy.

Thời Tiểu Bân mệt mỏi gửi một icon [vẫy tay tạm biệt].

Mạc Hàm Thiên vội vàng nhắn: “Đừng offline mà! Hay là tụi mình về trại huấn luyện Thành phố Tinh chơi một chuyến đi?”

Thời Tiểu Bân hỏi: “Về thăm huấn luyện viên Hứa à?”

Mạc Hàm Thiên nói: “Ừm, lão Hứa chẳng phải có quy tắc đó sao, ai lấy được chức quán quân đều phải về chụp ảnh chung với ông ấy một tấm mà?”

Thời Tiểu Bân nhớ lại vị huấn luyện viên có mái tóc tổ quạ ấy, không nhịn được bật cười: “Được rồi, về thăm thầy ấy một chút.”

Hai ngày sau, Mạc Hàm Thiên và Thời Tiểu Bân cùng nhau bay về Thành phố Tinh, trực tiếp bắt taxi đến trại huấn luyện.

Nơi đây chính là nơi giấc mơ của họ bắt đầu.

Là trại huấn luyện lớn nhất trong giới eSports, nơi này đã đào tạo ra vô số tuyển thủ xuất sắc. Khi nghe tin Tiểu Mạc và Tiểu Bân trở về, HLV Hứa xúc động đến mức chạy ra ngoài mà bay luôn một chiếc giày.

Thời Tiểu Bân ngoan ngoãn chào: “Chào huấn luyện viên Hứa ạ.”

HLV Hứa cười tít mắt: “Hoan nghênh, hoan nghênh! Thầy xem trận đấu rồi, hai đứa quán quân thế giới rồi, giỏi quá đi mất!”

Mạc Hàm Thiên kiêu ngạo nói: “Chứ sao! Cũng phải nhìn xem tụi em xuất thân từ trại huấn luyện nào chứ!”

HLV Hứa vỗ vai Mạc Hàm Thiên: “Tiểu Mạc, mồm miệng cậu đúng là khéo thật đấy.”

Hai người chụp ảnh chung với thầy Hứa ngay cổng căn cứ xong, Thời Tiểu Bân bảo muốn quay lại ký túc xá, Mạc Hàm Thiên bèn theo sau.

Căn phòng hai người từng ở hiện đang để trống. Thời Tiểu Bân bước vào, trong lòng bỗng dậy lên nhiều cảm xúc. Cậu nhớ lại ngày đầu tiên mình đặt chân tới đây, hôm ấy mưa tầm tã, cậu gặp chàng thiếu niên rạng rỡ kia. Nỗi sợ hãi và lo lắng nơi đất lạ đã tan biến dưới những lời giới thiệu nhiệt tình của anh.

Suốt một quãng thời gian dài sau đó, họ ăn cùng nhau, luyện cùng nhau; về ký túc xá lại cùng nhau mổ xẻ bài tập, nằm trên giường mơ về tương lai tươi đẹp…

Đó là những tháng ngày thuần khiết nhất, không thi đấu, không tranh chấp, chỉ có những buổi tập lặp đi lặp lại. Rõ ràng rất tẻ nhạt, nhưng mỗi khi nhớ tới, lòng lại thấy ấm áp, có lẽ vì khi ấy luôn có người này ở bên.

Mạc Hàm Thiên hơi kiêu ngạo, hơi chuunibyou, nhưng thẳng thắn, tốt bụng, chẳng có ý xấu. Có đồ ăn ngon đều chừa lại một phần cho Thời Tiểu Bân, cười nói: “Để phần cho cậu, khỏi cảm ơn.” Nghe được chuyện thú vị nào cũng lập tức kể cho cậu…

Giữa hai người gần như không có chuyện gì không thể nói, chỉ là Thời Tiểu Bân chưa bao giờ kể cho anh bí mật trong lòng mình.

Thấy Thời Tiểu Bân đứng ngẩn ra trong phòng, Mạc Hàm Thiên khó hiểu hỏi: “Cậu sao thế?”

Tai Thời Tiểu Bân ửng đỏ, khẽ đáp: “Không có gì, chỉ nhớ lại chuyện cũ. Khi còn ở trại huấn luyện, quan hệ chúng ta vẫn rất tốt.”

Mạc Hàm Thiên nói: “Giờ chẳng phải cũng tốt sao?”

Thời Tiểu Bân lí nhí: “Nhưng tôi đã phân hóa thành Omega rồi.”

Mạc Hàm Thiên cười, vỗ vai cậu: “Tôi biết mà, phân hóa hay không cũng chẳng khác gì, chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Thời Tiểu Bân: “……”

Đồ đầu gỗ! Thật muốn để Wing thần bắn headshot cậu vài phát cho khóc luôn.

Cậu quay đi: “Tôi ra ga cao tốc đây, muộn nữa sẽ lỡ tàu.”

Mạc Hàm Thiên nói: “Để tôi tiễn cậu. Cậu đi chuyến mấy giờ?”

Thời Tiểu Bân đáp: “Vé tám giờ tối, mười giờ tới nhà.”

Mạc Hàm Thiên nhìn đồng hồ: “Ăn tối xong rồi đi tàu điện cũng kịp. Tôi dẫn cậu sang quán nướng đối diện, nhớ cậu mê quán ấy lắm.”

Thời Tiểu Bân gật đầu, lặng lẽ theo sau.

Hai người ăn xong, Mạc Hàm Thiên nhất quyết tiện đường đòi đưa Thời Tiểu Bân đến ga. Mới bảy giờ, Thời Tiểu Bân nói: “Tôi vào trước nhé, cậu về đi.”

Vừa dứt lời, bên cạnh chợt vang lên một giọng: “Bân Bân?”

Cả hai quay lại, thấy gương mặt quen thuộc — chính là Trâu Lễ, cựu đội trưởng CLB RED, người từng được CLB sắp đặt để đẩy thuyền CP Bân Bân Hữu Lễ.

Sắc mặt Thời Tiểu Bân hơi tái. Mạc Hàm Thiên lập tức chắn trước cậu, nhướng mày: “Ồ, chẳng phải đội trưởng Trâu sao? Lâu rồi không gặp, đi đâu thế?”

Trâu Lễ khẽ ho: “Về quê một chuyến, tôi với Bân Bân là đồng hương.”

Anh ta vòng qua Mạc Hàm Thiên, thấp giọng với Thời Tiểu Bân: “Xin lỗi nhé, lúc đó họ giả mạo nhật ký chat để bôi nhọ cậu… Những chuyện này tôi không hay biết, không ngờ họ quá đáng thế.”

Thời Tiểu Bân lặng im.

Trâu Lễ cúi đầu, vẻ đầy áy náy: “Sau sự cố ấy tôi rời RED, không thi đấu nữa. Đã gây tổn thương cho cậu, tôi thật sự xin lỗi.”

Mạc Hàm Thiên túm cổ áo anh ta, lạnh băng: “Giả bộ cái gì? Anh chẳng thích nổi nhờ CP lắm sao? Đống ảnh trên mạng không phải anh phối hợp CLB tung à? Giờ xin lỗi thì ích gì! Khi cả mạng ném đá Bân Bân, mẹ nó anh ở đâu?”

Trâu Lễ cau mày: “Tôi đang nói chuyện với Thời Tiểu Bân, liên quan gì đến cậu?”

Mắt Mạc Hàm Thiên đỏ hoe: “Các người kéo tôi xuống nước, nguỵ tạo đoạn chat nói Thời Tiểu Bân thích tôi, thế mà còn bảo chẳng liên quan?”

Thời Tiểu Bân nhức đầu, kéo tách hai người ra: “Đừng cãi nữa, nơi công cộng đấy, mất mặt lắm.” Cậu nhìn sang Trâu Lễ, nghiêm túc: “Đội trưởng Trâu, chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại. Anh cũng không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy hãy tự lo cho mình.”

Trâu Lễ im lặng mấy giây, khẽ nói “xin lỗi” rồi xách hành lý quay đi.

Mạc Hàm Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng ấy, như muốn khoan thủng người ta. Thời Tiểu Bân tin chắc, nếu bây giờ có khẩu súng, Mạc Hàm Thiên sẽ không do dự mà headshot cho xong.

Anh nghiến răng, mắt đỏ lên: “Đám khốn kiếp! Cứ nghĩ đến việc bọn chúng lợi dụng cậu, bắt nạt cậu là tôi lại tức điên. Cái loại rác rưởi ấy xứng đáng với cậu chỗ nào? Còn dám CP #Bân Bân Hữu Lễ# sao không tự nhảy vào chảo mà xào luôn đi!”

Thời Tiểu Bân cười vỗ cánh tay anh: “Được rồi, đừng nóng nữa.”

Mạc Hàm Thiên vẫn gầm gừ: “Xin lỗi cái quái gì! Hắn là cái thá gì!”

Điểm nộ khí trên đầu công chúa cứ vọt lên vùn vụt, Thời Tiểu Bân đành kéo anh đi.

Thật hết biết! Với tư cách là người trong cuộc, Thời Tiểu Bân đã bình thản từ lâu, vụ ấy qua lâu rồi, lại được HLV Giang xử lý ổn thỏa, chẳng gây tổn hại thật sự.

Còn Mạc Hàm Thiên thì giận đùng đùng, như muốn xông lên đấm người.

Không còn cách nào, Thời Tiểu Bân bèn nhẹ nhàng kéo cổ tay anh, lôi “Mạc Hàm Thiên đang ở trạng thái bạo nộ” vào một quán cà phê, vừa đi vừa trấn an: “Giữ hình tượng đi. Giờ cậu cũng là quán quân thế giới, bị phóng viên chụp được cảnh này, HLV Giang bắt viết kiểm điểm nữa cho xem.”

Nghe ba chữ “HLV Giang” như trúng bùa, Mạc Hàm Thiên lập tức bình tĩnh. Lúc này anh mới phát hiện Thời Tiểu Bân đang nắm tay mình.

Da Thời Tiểu Bân rất trắng, ngón tay thon dài, mềm mại, nơi bị nắm lấy ấm áp, như có dòng điện nhẹ truyền qua. Mạc Hàm Thiên sững người, để mặc cậu kéo vào quán cà phê.

Còn một tiếng nữa tàu cao tốc mới chạy. Thời Tiểu Bân gọi ly cà phê đưa anh, mỉm cười: “Nào, anh Mạc, uống cà phê hạ hoả đi. Cậu cứ dễ bốc đồng vậy.”

Mạc Hàm Thiên đờ đẫn ngắm cậu. Thời Tiểu Bân cười trông rất dễ thương, bảo sao nhiều người thích cậu, ngay cả HLV Giang nghiêm khắc cũng mềm giọng hơn với cậu.

Bị đôi mắt trong veo ấy nhìn, tai Mạc Hàm Thiên hơi đỏ: “Khụ… Vừa nãy tôi có hơi… bốc đồng.”

Thời Tiểu Bân nói: “Anh ta chẳng còn thi đấu, chuyện đó cho qua đi.”

Mạc Hàm Thiên hỏi: “Cậu thật sự không để ý à?”

Thời Tiểu Bân gật: “Ừm, tin đồn thôi, giải thích là xong.”

Mạc Hàm Thiên không nói thêm, nhưng trong lòng rất bực: Thời Tiểu Bân lại bị gán ghép, còn cái hashtag Bân Bân Hữu Lễ kia nữa, nghĩ tới là khó chịu, chỉ muốn lôi Trâu Lễ ra đánh một trận.

Hơn nữa, hôm Thời Tiểu Bân phân hoá, cái tên Trâu Lễ còn mặt dày ở lì bệnh viện, may HLV Giang kịp thời tới, chứ không biết chuyện gì xảy ra! Mạc Hàm Thiên cắn răng uống cà phê, gương mặt vừa giận vừa tủi thân.

Thấy sắc mặt phức tạp ấy, Thời Tiểu Bân khẽ hỏi: “Tôi không giận nữa rồi, sao cậu vẫn còn giận?”

Mạc Hàm Thiên ngẩn ra, lẩm bẩm: “Tôi cũng không biết… chỉ là nhìn thấy thằng đó là ngứa mắt!”

Thời Tiểu Bân giả vờ đùa: “Không chừng là ghen đấy? Ghen vì tôi từng dính tin đồn với anh ta?”

Mạc Hàm Thiên hừ lạnh: “Ghen? Hắn là cái thá gì! Đẹp trai không bằng tôi, đánh game không bằng tôi, thứ gì cũng thua, hắn phải ghen tị với tôi mới đúng!”

Thời Tiểu Bân: “……”

Lại lệch trọng tâm rồi. Rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới nhận ra, anh là Alpha, em là Omega, chúng ta đã lớn rồi nhỉ?

Hết chương 01


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 225: Mạc Bân 01
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...