Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 216: Đánh dấu hoàn toàn 02

1@-

Chương 02

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Lúc này ý thức của Bùi Phong đã bắt đầu trở nên mơ hồ, pheromone trong kỳ mẫn cảm dần dần mất kiểm soát, bên trong cơ thể như có một ngọn lửa hoành hành khắp nơi, thiêu đốt khiến cậu bức bối khó chịu. Mùi hương thanh lạnh trên người người trong lòng lại khiến cậu say mê, đắm chìm. Như thể một người đi trong sa mạc giữa mùa hè rực lửa cuối cùng cũng tìm được suối mát, cậu ôm lấy Giang Thiệu Vũ, cuồng nhiệt chiếm hữu, những nụ hôn cũng ngày càng sâu và mãnh liệt, mang theo khát khao chiếm đoạt mãnh liệt.

Hai cơ thể dán sát vào nhau đầy thân mật.

Giang Thiệu Vũ có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng như thiêu đốt phát ra từ người Bùi Phong, cùng với những khối cơ rắn chắc nơi bụng. Bùi Phong bình thường rất thích mặc áo thun đơn giản và quần jeans, tạo cảm giác là một chàng trai trẻ trung, cao ráo, rạng rỡ ngoài hai mươi. Không ngờ sau khi c** đ*, vóc dáng của cậu lại đẹp đến mức ấy. Bụng có hẳn tám múi săn chắc, cơ thể tràn đầy hormone tuổi trẻ, vừa gợi cảm lại vừa mạnh mẽ, tạo nên một sức hút thị giác mãnh liệt.

Giang Thiệu Vũ nghe rõ cả tiếng tim mình đang đập thình thịch dữ dội.

Anh không hứng thú với những Alpha khác, bình thường cũng sống không quan trọng d*c v*ng, nhiều năm qua gần như không có nhu cầu sinh lý.

Thế nhưng lúc này, không thể không thừa nhận…

Anh đã nảy sinh h*m m**n bản năng đối với Tiểu Bùi trẻ tuổi và nhiệt huyết này.

Ban đầu Giang Thiệu Vũ còn định cố gắng nhẫn nhịn, nhưng những nụ hôn của Bùi Phong lại ngày càng nồng nhiệt, kéo theo anh dần mất kiểm soát.

Anh chỉ là rối loạn pheromone thôi, còn chức năng sinh lý thì hoàn toàn bình thường. Anh cũng đâu phải khúc gỗ, bị người mình thích hôn như vậy, có phản ứng chẳng phải là điều hết sức bình thường sao? Giang Thiệu Vũ nhắm mắt lại, cảm giác ngượng ngùng và khó xử trong lòng dần dần bị h*m m**n độc chiếm Bùi Phong lấn át.

Đầu óc Bùi Phong rối loạn, cậu cố ép bản thân phải kìm nén d*c v*ng muốn chiếm lấy sư phụ, bắt mình dừng lại, thấp giọng nói: “Sư phụ, em biết anh vẫn chưa sẵn sàng, em cũng không muốn làm anh bị thương. Anh chịu ở lại bên em trong kỳ mẫn cảm, em thật sự rất vui rồi.”

Nếu một Omega bị Alpha đánh dấu cưỡng ép, chắc chắn sẽ bị tổn thương. Dù rất muốn có được sư phụ, nhưng Bùi Phong không muốn làm đối phương đau. Dù sao thì người trước mặt là người mà cậu trân quý nhất trong lòng, sao cậu nỡ để Giang Thiệu Vũ chịu chút ấm ức nào?

Cậu vừa định đứng dậy đi tắm nước lạnh thì Giang Thiệu Vũ bất ngờ kéo lại. Bùi Phong ngẩn người, quay đầu thì thấy sư phụ lại có phản ứng. Cậu trợn to mắt, không dám tin nhìn Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, anh…”

Tai Giang Thiệu Vũ đỏ lên, nhưng giọng lại cố giữ bình tĩnh, nói một cách nhàn nhạt như ra lệnh: “Tiếp tục.”

Rồi chính anh chủ động kéo đầu Bùi Phong xuống, chặn lại cái miệng đang định nói gì đó của cậu bằng một nụ hôn.

Bùi Phong: “……”

Tâm trí vốn đang mơ hồ của cậu lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Sư phụ có phản ứng với mình, lại còn chủ động hôn mình? Đây có phải đang nằm mơ không?!

Còn nữa, mùi bạc hà đột nhiên xuất hiện trong phòng là sao vậy? Đó là pheromone của sư phụ sao?

Chẳng lẽ… sư phụ đã bị cậu dẫn vào kỳ ph*t t*nh rồi??

Toàn thân Bùi Phong cứng đờ, ngây người tại chỗ, hoàn toàn không thể tin nổi kết quả này.

Thường thì kỳ ph*t t*nh của Omega tương đối cố định, với Giang Thiệu Vũ là vào tháng 7 hàng năm. Đôi khi có rối loạn, cũng là do dao động pheromone. Nếu bị Alpha dẫn vào kỳ ph*t t*nh, điều đó chỉ có thể chứng minh rằng anh không những không bài xích Alpha này, mà còn vô cùng yêu thích, đến mức từ động tâm mà dẫn đến đ*ng t*nh.

Bùi Phong nhìn Giang Thiệu Vũ đầy ngạc nhiên và mừng rỡ. Chỉ thấy gương mặt Omega trong lòng ửng hồng, khóe mắt hơi ươn ướt. Rõ ràng đang đ*ng t*nh, vậy mà vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, dáng vẻ mâu thuẫn ấy lại gợi cảm đến tột cùng.

Pheromone trong phòng ngày càng dày đặc, hương bạc hà thanh mát hòa quyện với mùi cà phê dịu ngọt, như một lớp lụa mỏng bao bọc lấy hai người.

Tim Bùi Phong đập càng lúc càng nhanh, cậu dụi đầu vào hõm cổ Giang Thiệu Vũ, dùng giọng nũng nịu thì thầm xin phép: “Sư phụ, đã bảo em tiếp tục, vậy em có thể đánh dấu anh không? Em muốn đánh dấu hoàn toàn, được không?”

Tim Giang Thiệu Vũ đập như trống trận, ánh mắt chạm phải ánh nhìn rực cháy của Bùi Phong, anh khẽ gật đầu, rồi chủ động hôn lên môi Alpha của mình lần nữa.

Trước đây, Giang Thiệu Vũ không tài nào chấp nhận được việc bị một Alpha chiếm hữu cơ thể, càng không thể chịu nổi chuyện bị đánh dấu hoàn toàn. Chỉ cần nghĩ đến thôi, sống lưng anh đã lạnh toát, hận không thể băm vằm đối phương thành trăm mảnh.

Nhưng giờ phút này, anh phát hiện mình chẳng những không thấy bài xích, mà còn có chút mong đợi.

Vì người đó là Tiểu Bùi.

Tiểu Bùi luôn một lòng một dạ yêu anh, muốn sánh bước bên anh đi hết con đường.

Không chỉ Bùi Phong muốn có được anh, mà anh cũng bắt đầu nảy sinh h*m m**n chiếm hữu Bùi Phong. Anh cũng muốn Bùi Phong hoàn toàn thuộc về mình.

Được sự cho phép, Bùi Phong mừng rỡ lộ rõ trong ánh mắt, hai người đều chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này. Bùi Phong sợ làm sư phụ bị thương nên cố gắng dịu dàng hết mức có thể. Giang Thiệu Vũ thấy dáng vẻ dè dặt, cẩn trọng ấy, trong lòng bỗng mềm lại, khẽ thúc giục: “Vụng về quá. Mấy chuyện này mà cũng phải để sư phụ dạy em à?”

Bùi Phong đỏ mặt đáp: “Em sợ làm anh đau…”

Giang Thiệu Vũ nói: “Vào phòng tắm.”

Bùi Phong lập tức hiểu ý, liền bế ngang sư phụ lên, đưa vào phòng tắm.

Tuy Giang Thiệu Vũ không thường xuyên ở căn hộ này, nhưng lúc trở về nước, nhiều đồ dùng cá nhân anh vẫn chưa mang đi hết, trong phòng tắm vẫn còn sữa tắm chưa mở nắp. Bùi Phong nhanh trí mở một chai sữa tắm mới, tiện thể mở luôn vòi sen.

Giang Thiệu Vũ biết rõ, Tiểu Bùi không phải không biết làm, chỉ là sợ anh đau nên mới thận trọng đến vậy.

Khoảnh khắc được Bùi Phong đặt vào bồn tắm, Giang Thiệu Vũ nhắm mắt lại, chủ động vòng tay ôm lấy vai Alpha, giao phó toàn bộ bản thân cho Tiểu Bùi.

Lần này, anh không còn là vị sư phụ cao cao tại thượng nữa.

Anh sẵn lòng trở thành bạn đời của Bùi Phong.

**

Du Minh Tương dù gọi thế nào cũng không liên lạc được với A Vũ, điện thoại của Tiểu Bùi cũng luôn trong trạng thái không có người nghe. Du Minh Tương nóng ruột gọi đi gọi lại nhiều lần. Cuối cùng, gần đến lúc trời tối thì điện thoại cũng được bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp có chút khác thường: “Alô, chị Du.”

Du Minh Tương kích động nói: “Tiểu Bùi, không phải em đưa A Vũ đi bệnh viện kiểm tra sao? Sao còn chưa về! Không xảy ra chuyện gì chứ? Với lại, sao điện thoại của em với sư phụ em đều không gọi được?”

Bùi Phong liếc nhìn sư phụ đang ngủ mê man trong lòng mình vì bị mình giày vò, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, có chuyện xảy ra bất ngờ…”

Cậu ngừng một chút, tìm đại một cái cớ: “Trong nhà sư phụ có chút chuyện cần giải quyết, em ở lại cùng anh ấy. Chị Du, chị định đặt vé về nước đúng không? Đừng lo cho bọn em, chị cứ đưa anh Diệp và mọi người về trước, em với sư phụ sẽ tự về sau.”

Du Minh Tương vội vàng hỏi han: “Trong nhà có chuyện? Không lẽ người nhà A Vũ không cho cậu ấy làm huấn luyện viên nữa?”

Bùi Phong đáp: “Không phải đâu, chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi. Yên tâm đi, em sẽ ở lại giúp sư phụ xử lý, vài hôm nữa bọn em sẽ về cùng nhau.”

Du Minh Tương lại hỏi: “Sư phụ em đâu rồi?”

Bùi Phong dịu dàng nhìn người đang ngủ say trong lòng, đáp: “Bây giờ anh ấy không tiện nghe máy, để lát nữa em bảo anh ấy gọi lại cho chị.”

Hiện tại đang là kỳ nghỉ của giải đấu, nên chuyện hai người họ về nước lúc nào cũng không gấp. Du Minh Tương nghĩ vậy, liền nói: “Vậy được rồi, hai người nhớ chú ý an toàn nhé.”

Bùi Phong cúp máy.

Người trong lòng vừa khéo mở mắt, giọng khàn khàn: “Là chị Du à?”

Bùi Phong dịu giọng nói: “Vâng. Anh yên tâm, em đã nói với chị ấy là chúng ta có chút việc cần giải quyết, vài ngày nữa mới quay về.”

Giang Thiệu Vũ im lặng mấy giây, khẽ hỏi: “Đánh dấu xong chưa?”

Mặt Bùi Phong hơi đỏ lên, bế anh từ phòng tắm về giường, nói: “Vẫn chưa.”

Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Vẫn chưa? Chẳng lẽ em không biết làm?”

Vẻ mặt Bùi Phong vô tội nói: “Tất nhiên là biết, chỉ là… lúc nãy không kìm được…”

Việc đánh dấu hoàn toàn không hề dễ dàng, hai người cần phải rất hòa hợp mới có thể hoàn thành. Làm một lần mà chưa hoàn thành là chuyện bình thường. Tiểu Bùi dù sao cũng chưa có kinh nghiệm trong việc này, không thể đòi hỏi cậu ấy thành công ngay lần đầu tiên.

Giang Thiệu Vũ đành nói: “Vậy thì em tiếp tục đi.”

Bùi Phong lập tức xúc động ôm chầm lấy sư phụ.

**

Kết quả của việc Giang Thiệu Vũ dung túng là Bùi Phong ăn ngọt biết mùi, được đà lấn tới. Quá trình đánh dấu kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Về sau, Giang Thiệu Vũ thậm chí cảm thấy toàn thân như bị tháo rời xương cốt ra — Anh suýt nữa đã có ý định đuổi tên nghịch đồ Bùi Phong ra khỏi sư môn.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc cuối cùng khi bị Bùi Phong đánh dấu thành công, Giang Thiệu Vũ lại mềm lòng.

Cảm giác linh hồn và thể xác hoàn toàn hòa hợp khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp, như thể phần trống rỗng tận sâu trong tim cuối cùng cũng được lấp đầy.

Bùi Phong sau khi đánh dấu thành công thì kích động ôm chặt lấy Giang Thiệu Vũ, thì thầm bên tai anh: “Em yêu anh. Từ giờ phút này, em hoàn toàn thuộc về anh rồi, sư phụ.”

Giang Thiệu Vũ nghe lời ấy, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mãn nguyện.

Việc đánh dấu hoàn toàn mang ý nghĩa đặc biệt đối với cả Alpha và Omega, điều này đại diện cho việc họ là người duy nhất của nhau.

Bùi Phong nói, em thuộc về anh.

Alpha này, từ thân thể đến tâm hồn, đều hoàn toàn thuộc về anh.

Đây chính là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban cho anh

Giang Thiệu Vũ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Bùi Phong, dịu dàng nói: “Sư phụ cũng thuộc về em.”

Bùi Phong cười rạng rỡ ôm chặt lấy anh: “Tuyệt quá! Cảm giác như đang mơ vậy!”

Hai người lén lút hoàn thành việc đánh dấu hoàn toàn ở chỗ ở tại California của Giang Thiệu Vũ, giấu được cả gia đình anh và các đồng đội Trung Quốc đi tham dự All-Star. Cảm giác giống như nếm trái cấm, mới mẻ lại k*ch th*ch.

Giang Thiệu Vũ không thể tin nổi, chính mình lại làm ra chuyện điên rồ đến thế.

Thực ra, kỳ mẫn cảm của Alpha không nhất thiết phải đánh dấu Omega mới vượt qua được, chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Bùi, trấn an cậu ấy một chút là có thể khiến cảm xúc của Bùi Phong dần ổn định lại.

Việc mọi chuyện diễn biến đến mức này là điều mà cả hai đều không ngờ tới.

Giang Thiệu Vũ bị Bùi Phong dẫn đến kỳ ph*t t*nh…

Kết quả khiến cả hai không thể thu dọn tàn cuộc, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, càng cháy càng mạnh.

Giang Thiệu Vũ xoa thái dương đau nhức, những năm qua anh luôn điềm đạm và bình tĩnh, xử lý mọi việc không vội không hoảng, nhưng chỉ duy có Bùi Phong là anh không nỡ nhẫn tâm. Lần này cũng vậy, anh đã buông bỏ dáng vẻ nghiêm khắc của một người sư phụ, chủ động ôm lấy Bùi Phong mà đòi hôn.

Nghĩ đến ba ngày buông thả vừa rồi, trong lòng anh tuy có chút không thoải mái, nhưng cũng có thể thản nhiên chấp nhận kết quả này.

Hai người đều yêu nhau, quá trình đánh dấu cũng là tình nguyện từ hai phía. Họ là sư đồ, nhưng không có quan hệ huyết thống, pháp luật cũng không cấm sư đồ yêu nhau, chẳng có gì phải xấu hổ.

Giang Thiệu Vũ anh, rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường, không phải cỗ máy máu lạnh, không tránh được chữ “tình”.

Gục ngã trước Tiểu Bùi, anh không hối hận.

Hết chương 02


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 216: Đánh dấu hoàn toàn 02
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...