Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 202
Chương 202
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sư phụ đã đồng ý cùng đi du lịch, Bùi Phong lập tức bắt tay vào chuẩn bị, Giang Thiệu Vũ cũng trở về căn cứ của đội tuyển quốc gia để thu dọn hành lý đơn giản.
Tết Nguyên Đán năm nay rơi vào ngày 5 tháng 2, Bùi Phong dự định sẽ khởi hành chính thức vào ngày 4 tháng 1 và trở về vào ngày 4 tháng 2, kéo dài một tháng. Khoảng thời gian này đúng vào mùa đông, thảo nguyên hoang vu lạnh giá, vì thế Bùi Phong đặt trọng điểm chuyến đi vào các thành phố băng tuyết phương Bắc và vùng ven biển phía Nam, hành trình vòng quanh phần lớn đất nước Trung Quốc.
Du lịch bằng xe nhà di động có lợi thế lớn nhất là sự tự do, không cần đúng giờ để bắt máy bay hay tàu hỏa, có thể ngủ đến khi tự nhiên thức dậy, dọc đường cũng không cần đặt khách sạn. Gặp chỗ nào thú vị thì ở lại lâu hơn, còn nơi nào chán thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa, Đậu Đậu có thể tự do đi lại trong xe, hai người cũng có thể đưa Đậu Đậu đi dạo khắp nơi.
Bùi Phong trước đó đã theo dõi vài blogger chuyên du lịch bằng xe nhà di động, từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng một kế hoạch chi tiết.
Sáng ngày 4 tháng 1, Giang Thiệu Vũ xách vali đến chỗ ở của Bùi Phong, dẫn theo Đậu Đậu lên xe nhà di động. Bùi Phong ngồi ở ghế lái, vừa khởi động xe vừa cười nói: “Sư phụ, anh và Đậu Đậu cứ thoải mái chơi trong xe, điểm đến đầu tiên là Tân Châu, chúng ta đến đó ngắm tuyết.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Một mình em lái xe có vất vả quá không?”
Bùi Phong đáp: “Không sao đâu, em từng lái đường dài rồi. Nếu mệt thì có thể nghỉ ở trạm dịch vụ cao tốc bất cứ lúc nào.” Cậu lấy từ ngăn kéo dưới ghế lái ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Giang Thiệu Vũ: “Đây là cẩm nang du lịch em soạn, anh xem qua trước, nếu có điểm nào không hứng thú thì gạch đi, mình có thể điều chỉnh bất kỳ lúc nào.”
Giang Thiệu Vũ nhận lấy cuốn sổ màu in sẵn từ tay cậu, ôm Đậu Đậu vào khoang xe.
Chiếc xe nhà di động đã được cải tạo lại, không gian bên trong rất rộng rãi, phần giữa là phòng khách nhỏ và bếp mở. Trong phòng khách có một dãy sofa mềm mại, còn có cả một chiếc TV màn hình phẳng treo tường. Phía sau phòng khách là khu vệ sinh và phòng ngủ hai tầng được ngăn cách riêng biệt.
Đậu Đậu chạy nhảy khắp xe, Giang Thiệu Vũ ngồi xuống sofa, mở cẩm nang ra xem.
Cuốn cẩm nang hiển nhiên do Bùi Phong tự tay vẽ, bìa có đề tiêu đề “Cùng Đậu Đậu đi du lịch”, bên trong còn có cả mục lục chi tiết.
Trang đầu tiên là lộ trình du lịch, Bùi Phong vẽ bản đồ hành trình như một bản đồ trong game, cực kỳ chuyên nghiệp. Có thể thấy, Tiểu Bùi đã tham khảo rất nhiều kế hoạch trên mạng để chuẩn bị cho chuyến đi lần này.
Lật tiếp về sau là danh sách các điểm tham quan quan trọng trong hành trình, anh còn đánh dấu địa chỉ các nhà hàng nổi tiếng trong từng thành phố.
Giang Thiệu Vũ càng xem, tâm trạng càng phức tạp. Tiểu Bùi thực sự rất nghiêm túc, cuốn cẩm nang này đã cân nhắc mọi khía cạnh rất chu đáo, Bùi Phong chẳng khác nào quản gia tận tâm cho chuyến đi này, Giang Thiệu Vũ chẳng cần lo gì, chỉ cần đi theo anh vui chơi là được.
Anh cả luôn nói Bùi Phong còn nhỏ, không đáng tin cậy, nhưng thực ra, Bùi Phong làm việc gì cũng rất đáng tin.
Ví dụ như trước đây dứt khoát rời khỏi Tinh Võng để gia nhập Tiểu Hùng, giành được hợp đồng tốt nhất trong giới livestream, rồi nhờ giải Tân Tinh Cup mà lọt vào đội tuyển quốc gia, trận đấu vinh danh ACE đã khiến cậu nổi tiếng chỉ sau một đêm. Lúc Tiểu Bân bị bôi nhọ, Bùi Phong cũng đã khéo léo sử dụng dư luận để giúp làm sáng tỏ, xử lý rất đẹp, sau vòng tuyển chọn bị fan tố cáo, Bùi Phong cũng đã bình tĩnh giải quyết ổn thỏa các rắc rối trên mạng cho sư phụ.
Đừng thấy Bùi Phong còn trẻ, cậu lại rất nguyên tắc và quyết đoán. Cậu không phải kiểu người nóng nảy bốc đồng, mà ngược lại, anh luôn có kế hoạch rõ ràng cho mọi việc.
Chuyến đi xe nhà di động lần này là ví dụ điển hình, trước khi xuất phát, cậu đã nghiên cứu kỹ lưỡng, cân nhắc đủ mọi tình huống, lộ trình được sắp xếp cực kỳ hợp lý.
Trong khoang chứa đồ của xe có hai bánh xe dự phòng, cùng một thùng xăng dự trữ kín. Nếu lỡ bỏ lỡ trạm xăng hoặc xe bị nổ lốp giữa đường, cũng không cần phải chờ cứu hộ một cách thê thảm giữa rừng núi hoang vu.
Một Alpha nhiệt tình và chu đáo như vậy thật sự hiếm gặp.
Tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết chăm sóc người khác.
Giang Thiệu Vũ chợt ngẩn người, mãi đến khi Đậu Đậu chạy một vòng rồi dụi vào ống quần anh, anh mới bừng tỉnh, bế Đậu Đậu lên sofa ngồi xuống, xoa đầu nó nói: “Ngoan, tự chơi ở đây nhé, tao đi xem Tiểu Bùi một chút.”
Giang Thiệu Vũ đi tới ghế phụ, Bùi Phong nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười hỏi: “Sư phụ sao lại ra đây? Có vấn đề gì với lịch trình à?”
“Lên kế hoạch rất tốt, vất vả cho em rồi.” Giang Thiệu Vũ ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, nói: “Anh xem trên định vị thì Tân Châu còn khá xa, bên đó đỗ xe nhà di động có thuận tiện không?”
“Sư phụ yên tâm, em đã tra kỹ chỗ nào trong thành phố có thể đỗ xe nhà di động rồi.” Bùi Phong ngừng một chút rồi nói tiếp: “À, em cũng tra thời tiết, hai ngày tới ở Tân Châu có thể có tuyết, ngày 5 tháng 1 đúng lúc là lễ khai mạc Lễ hội điêu khắc băng, mình đến vừa kịp. Sư phụ có mang áo khoác dày không? Nếu chưa có thì đến đó em mua cho anh một cái.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Mang rồi.” Mùa đông ra ngoài dĩ nhiên phải mang áo lông vũ, Giang Thiệu Vũ vốn cũng khá sợ lạnh.
Bùi Phong đáp: “Vậy thì tốt. Chúng ta sẽ ở Tân Châu thêm hai ngày, đợi tuyết ngừng rồi hẵng đi tiếp. Mùa đông nhiều nơi cũng chẳng có gì để xem, sau này có thể đi du lịch vào mùa hè, đến vùng Tây bộ ngắm thảo nguyên.”
Giang Thiệu Vũ im lặng. Sau này? Không biết sau này liệu còn cơ hội nào được đi cùng Bùi Phong nữa hay không.
Chuyến du lịch lần này, Giang Thiệu Vũ cũng không biết kết cục sẽ ra sao.
Anh biết rõ Bùi Phong muốn nhân dịp này để nuôi dưỡng tình cảm, xem hai người có hòa hợp không. Nếu trong quá trình đi du lịch phát hiện ra không thể chung sống như một cặp đôi bình thường, cuối cùng, hoặc là Bùi Phong chủ động từ bỏ, hoặc là Giang Thiệu Vũ thẳng thừng từ chối. Như vậy, sẽ không còn cái gọi là sau này.
Biết đâu, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng họ đi du lịch cùng nhau. Cứ xem như cho nhau một cơ hội.
Giang Thiệu Vũ không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bùi Phong bật dàn âm thanh trong xe, tiếng nhạc dịu dàng vang lên bên tai, lò sưởi trong xe bật rất ấm, khiến Giang Thiệu Vũ cảm thấy toàn thân dễ chịu. Anh mở điện thoại, thấy hiện lên một tin nhắn WeChat: “A Vũ, Tết năm nay em có về nhà không?”
Là tin nhắn của anh trai anh.
Giang Thiệu Vũ nghĩ một lát rồi đáp: “Ừm, em về ngày 4 tháng 2.”
Chuyến đi với Bùi Phong kết thúc đúng vào ngày 4 tháng 2, kịp trở về đón Tết. Anh đã nhiều năm không ăn Tết cùng gia đình, năm ngoái còn đón Tết ở Thủ Đô với Tiểu Bùi.
Giang Thiệu Thành hỏi: “Tháng này em định làm gì?”
Dĩ nhiên Giang Thiệu Vũ không muốn nói với anh trai rằng mình đang đi du lịch với Bùi Phong. Nếu anh biết, nhất định lại giảng đạo mộti phen, nào là Omega sao có thể đi du lịch riêng với Alpha, nào là thằng nhóc đệ tử của em còn trẻ bốc đồng, không đáng tin, rồi lại trách sao em lại dẫn theo cả con chó nhỏ đi nữa?
Dù bề ngoài anh trai anh có vẻ trưởng thành, chín chắn, nhưng Giang Thiệu Vũ luôn cảm thấy anh ấy có phần lắm lời, như bà mẹ già vậy, cũng không hiểu vì sao Hứa Ngôn lại chịu đựng nổi kiểu Alpha này.
Giang Thiệu Vũ qua loa đáp: “Em định đi loanh quanh trong nước, thư giãn chút.”
Giang Thiệu Thành: “Vậy thì tốt. Cả năm vất vả rồi, em nên nghỉ ngơi đi. Đừng có mắc bệnh nghề nghiệp, nghỉ phép cũng đừng nghiên cứu chiến thuật nữa.”
Giang Thiệu Vũ: “Ừm.”
Giang Thiệu Thành nói: “Anh định đưa cả nhà ba người đi du lịch bằng ô tô.”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn Bùi Phong đang chăm chú lái xe, lại liếc về phía sau thấy Đậu Đậu đang ngoan ngoãn nằm im… Tự dưng lại có cảm giác giống như một nhà ba người?
Anh gạt bỏ ý nghĩ kỳ lạ trong lòng, nhắn lại: “Chúc chuyến đi thuận lợi, gặp lại vào Tết.”
Sau khi cất điện thoại, Bùi Phong mỉm cười hỏi: “Sư phụ, ai nhắn tin vậy?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Anh trai anh, hỏi tháng này anh làm gì.”
Bùi Phong nói: “Anh ấy quan tâm đến anh thật đấy.”
Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: “Ba mẹ anh công việc bận rộn, hồi nhỏ thường không có ở nhà. Anh ấy giống như bảo vệ con non vậy, ngày nào cũng che chở cho anh. Giờ lớn rồi mà vẫn lo lắng đủ thứ, ngày nào cũng tưởng tượng ra cảnh anh bị lừa.”
Bùi Phong khẽ cười: “Bảo sao anh ấy đích thân đến đội tuyển quốc gia thăm anh, còn có mặt ở trận chung kết thế giới… À, anh trai anh kết hôn rồi chứ? Nhìn tuổi chắc cũng ngoài ba mươi rồi nhỉ?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Ừ, con anh ấy học tiểu học rồi.”
Bùi Phong tò mò hỏi: “Anh còn có một đứa cháu trai?”
Giang Thiệu Vũ nhún vai: “Ừ, một newbie 1000 điểm, đặc biệt thích chơi bắn tỉa, mà tiếc là chưa bao giờ bắn trúng ai.”
Bùi Phong: “……”
Xem ra cháu trai không thừa hưởng được thiên phú chơi game của sư phụ?
Đường cao tốc thông thoáng, Bùi Phong lái xe theo định vị, tốc độ không nhanh. Họ không vội, đi chậm một chút vừa hay có thể ngắm cảnh dọc đường. Hai người vừa đi vừa trò chuyện nhẹ nhàng, tuy không nói về chuyện tình cảm, nhưng kiểu đồng hành này lại khiến Giang Thiệu Vũ thấy rất thoải mái.
Mỗi người có không gian riêng, nhưng vẫn có thể tìm được nhiều chủ đề để trò chuyện.
Bùi Phong chưa từng cố gắng khai thác chuyện riêng tư của anh, anh nói thì Bùi Phong nghe, không nói thì cậu cũng không hỏi, tránh khiến cả hai khó xử.
Tối hôm đó, hai người đến Tân Châu lúc 5 giờ.
Thành phố băng tuyết này, Giang Thiệu Vũ từng đến vài lần. Chỉ là Lễ hội điêu khắc băng và triển lãm đèn băng ở Tân Châu chỉ tổ chức vào kỳ nghỉ đông mỗi năm. Trước kia mỗi lần đi ngang qua đều không đúng dịp, lần này thì trùng khớp với lễ khai mạc của Lễ hội băng.
Bùi Phong đã chọn sẵn chỗ đậu xe, dừng xe nhà di động lại, mở một lon thức ăn yêu thích cho Đậu Đậu, sau đó cùng Giang Thiệu Vũ bắt taxi tới nhà hàng gần đó ăn tối.
Giang Thiệu Vũ có khẩu vị khá thanh đạm, Bùi Phong đã dựa theo sở thích của sư phụ để tìm hiểu trước, chọn một nhà hàng địa phương nổi tiếng, cùng nhau thưởng thức các món đặc sản.
Món ăn miền Bắc không giống như món miền Nam vốn nhỏ nhắn tinh tế, các đĩa thức ăn được bưng lên có kích cỡ gần như cái chậu rửa mặt, vô cùng hào sảng. Bùi Phong nhiệt tình gắp đồ ăn cho sư phụ: “Sư phụ nếm thử đi, món hầm ở quán này chắc là ngon đấy, em thấy đánh giá trên mạng khá tốt.”
Giang Thiệu Vũ nếm một miếng, nước dùng đậm đà, hương thịt lan tỏa, quả thật được hầm rất thấm vị. Mùa đông ăn vài miếng món hầm nóng hổi, cả người lập tức ấm lên.
Hai người ăn uống thỏa thuê trong nhà hàng, ăn xong thì bắt taxi quay lại bãi đậu xe, rồi lái xe nhà di động đến vùng ngoại ô.
Bùi Phong dự định mấy hôm ở Bân Giang sẽ đỗ chiếc xe nhà di động dưới chân núi mỗi khi ngủ. Qua ô cửa trời trong suốt, có thể ngắm bầu trời đầy sao mênh mông và dãy núi tuyết phía xa, cảnh sắc đẹp hơn hẳn khu trung tâm tràn ngập đèn neon.
Trời dần tối, Bùi Phong mở tấm che cửa trời, tấm kính trong veo hiện ra trước mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Thiệu Vũ thấy bầu trời đêm vô tận, vô số vì sao lấp lánh. Ở thành phố quá lâu, bốn bề toàn ánh đèn rực rỡ, hiếm khi được thấy bầu trời đêm tuyệt đẹp như thế này.
Anh ngồi trên ghế sô-pha nhỏ ở phòng khách, ngửa đầu ngắm sao, lòng khoan khoái vô cùng.
Một chuyến du lịch tự do thế này thật tuyệt.
Muốn đi là đi, muốn dừng là dừng, khỏi phải xếp hàng làm thủ tục bay, vội vã bắt tàu hay tìm khách sạn. Mệt thì ngủ ngay trong xe, nằm trên sô-pha ngắm bầu trời sao trên đầu.
Xung quanh tĩnh lặng, dường như chỉ còn anh và Bùi Phong giữa đất trời.
Bùi Phong ngồi bên cạnh, hai tay gối sau đầu, khẽ nói: “Hồi nhỏ em rất muốn mua một chiếc nhà xe đi động, làm chuyến du lịch muốn đi đâu thì đi. Lần này anh chịu đi cùng, em thật sự rất vui. Đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai, đúng không, sư phụ?”
Cậu quay đầu nhìn Giang Thiệu Vũ, vừa khéo chạm vào ánh mắt anh.
Trong không gian yên tĩnh, tim Giang Thiệu Vũ như khựng lại một nhịp rồi đập loạn lên. Ánh mắt thẳng thắn, nồng nhiệt của Alpha trước mặt chiếu thẳng vào anh khiến anh bối rối hiếm thấy.
Từ nhỏ đến lớn anh luôn điềm tĩnh, xử lý mọi việc thành thạo. Ngay cả khi bỗng nhiên phân hoá thành Omega năm ấy, anh cũng bình tĩnh gọi cấp cứu và gọi cho anh trai.
Đây là lần đầu tiên trong lòng anh dấy lên cảm giác bối rối kỳ lạ.
Ánh mắt của Tiểu Bùi quá nóng bỏng, như muốn thiêu đốt anh. Anh không biết nếu cậu lại tỏ tình, mình nên đáp thế nào.
May thay Bùi Phong không tiếp tục theo đuổi đề tài ấy, khẽ dời mắt đi, mỉm cười: “Muộn rồi, anh đi tắm nghỉ trước đi. Mai mình còn xem lễ khai mạc hội điêu khắc băng.”
Giang Thiệu Vũ khẽ gật đầu, đứng dậy vào phòng tắm.
Không gian trong xe có hạn, chỉ có một phòng tắm. Đồ dùng vệ sinh cá nhân đều do Bùi Phong chuẩn bị sẵn, Giang Thiệu Vũ không quá kén nhãn hiệu nên không mang theo.
Anh tắm trước, thay đồ ngủ rồi vào phòng mình. Hai phòng ngủ bố trí tầng trên tầng dưới, Giang Thiệu Vũ chọn phòng trên vì Bùi Phong cao, leo cầu thang sẽ hơi chật.
Thấy Bùi Phong còn ngồi chơi với chú chó nhỏ trong phòng khách, anh dặn: “Em lái xe cả ngày rồi, nghỉ sớm đi.”
Bùi Phong gật đầu: “Vâng, sư phụ ngủ ngon.”
Đợi Giang Thiệu Vũ lên tầng, Bùi Phong mới vào tắm.
Hơi nước nóng vẫn chưa tan hết, hương sữa tắm thoang thoảng trong không khí. Nghĩ đến việc sư phụ vừa tắm dưới vòi sen này, cơ thể tr*n tr**, cổ họng Bùi Phong bất giác khô khốc.
Thật ra khoảnh khắc nhìn vào mắt Giang Thiệu Vũ ban nãy, cậu rất muốn hôn anh. Rất, rất muốn.
Môi sư phụ đầy đặn, sắc môi đẹp, cậu muốn ôm lấy anh, hôn đến khi anh thở không kịp, muốn thấy gương mặt điềm đạm ấy nhuốm vẻ mê loạn, hẳn sẽ vô cùng quyến rũ.
Một Alpha trẻ tuổi, khao khát với người mình thích cũng là điều bình thường thôi, dù sao cậu mới hai mươi, máu nóng đang sục sôi. Không thể lúc nào cũng vô dục vô cầu, chỉ nắm tay kiểu Plato được.
Mặc dù biết sư phụ vẫn chưa chấp nhận lời theo đuổi của mình, Bùi Phong vẫn không sao kiềm chế nổi những ý nghĩ không trong sáng dành cho anh, nếu Giang Thiệu Vũ biết, hẳn anh sẽ rất khó chịu.
Bùi Phong hít sâu, dội ngay nước lạnh để dập tắt vọng động của mình.
Ra khỏi phòng, cậu thấy Giang Đậu Đậu ngồi chờ trước cửa, liền cúi xuống xoa đầu chú, khẽ hỏi: “Đêm nay con ngủ với ba Bùi hay ba Giang?”
Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu!”
Bùi Phong bật cười, chạm trán vào đầu nó: “Được rồi, biết ngay là con thích ba mà.”
Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu?”
Bùi Phong bế Đậu Đậu vào phòng mình, để nó nằm cạnh rồi thỏa mãn nhắm mắt ngủ một mạch tới trưa hôm sau.
Khi Giang Thiệu Vũ thức dậy, thấy Bùi Phong đang nấu ăn trong bếp nhỏ. Tủ lạnh trên xe chứa đầy rau củ thịt cá cậu mua sẵn, đi đường muốn ăn ngoài thì gọi xe, không muốn ra ngoài cũng có thể tự nấu, cực kỳ tiện.
Thấy Giang Thiệu Vũ dậy, Bùi Phong quay lại cười: “Sư phụ, dạ dày anh yếu, ngày nào cũng ăn hàng không ổn. Hôm qua mình đã thử đặc sản đại loạn hầm, trưa nay ăn trên xe nhé, em xào hai món chay anh thích.”
Nhìn Bùi Phong quấn tạp dề, cắm cúi cắt thái, Giang Thiệu Vũ ấm lòng, gật đầu: “Được, anh rửa mặt rồi ra phụ.”
Anh rửa mặt xong trở lại, thấy Bùi Phong đã bật bếp. Trên bàn còn một cây cải thảo, Giang Thiệu Vũ chủ động mở vòi rửa rau, anh không thể để Bùi Phong phục vụ hết, mình chỉ là sư phụ chứ đâu phải hoàng đế.
Hai người cùng làm, mọi thứ nhanh gọn hơn hẳn. Bùi Phong liếc sang, thấy sư phụ mặt mày nghiêm túc, rửa mỗi cây cải mà cứ như đang họp đội tuyển, liền bật cười khẽ rồi tiếp tục đảo chảo măng.
Chẳng bao lâu, hai đĩa món chay thanh đạm mà Giang Thiệu Vũ ưa thích đã bày lên bàn. Ăn trưa xong, Bùi Phong lái xe tới bãi đỗ gần khu triển lãm điêu khắc băng.
Vào mùa đông, thành phố băng tuyết thu hút khá đông du khách. Bãi đỗ xe chật kín xe buýt của các đoàn du lịch và xe riêng của khách đi tự túc. Chiếc xe nhà di động đồ sộ mà Bùi Phong lái lẫn giữa chúng trông có phần lạc lõng.
Khách trên phố ai cũng được trang bị kín mít, khẩu trang, mũ len, áo lông vũ là tiêu chuẩn cơ bản, chỉ lộ mỗi đôi mắt. Dù là người quen, gặp nhau cũng khó mà nhận ra.
Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ mặc áo lông vũ, cùng nhau mua vé vào công viên băng điêu.
Hôm nay là lễ khai mạc lễ hội băng điêu, trời lất phất tuyết, bên ngoài rất lạnh. Dù đã mặc áo dày, Giang Thiệu Vũ vẫn thấy hơi rét. Anh hắt xì hai cái liền, Bùi Phong liếc anh một cái rồi lập tức tháo khăn quàng cổ mình quàng lên cổ thầy: “Anh dùng đi.”
Hơi ấm truyền từ chiếc khăn khiến Giang Thiệu Vũ dễ chịu hơn hẳn. Hai người theo dòng khách du lịch vào trong công viên, nơi trưng bày đủ loại tác phẩm băng điêu sống động như thật, nào là động vật, thực vật, đến các công trình kiến trúc quy mô lớn.
Bùi Phong sợ giữa đám đông sẽ đi lạc nên nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Giang Thiệu Vũ, cùng nhau đi theo lộ trình tham quan theo chiều kim đồng hồ trên bản đồ.
Hai người đi hết công viên, chụp được không ít ảnh băng điêu tuyệt đẹp.
Tới tối, công viên lên đèn. Dưới ánh sáng rực rỡ, những bức tượng băng càng trở nên lung linh hơn so với ban ngày, du khách hào hứng chụp ảnh kỷ niệm. Đúng 10 giờ đêm, màn bắn pháo hoa bắt đầu. Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ lẫn trong đám đông, ngẩng đầu ngắm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa thắp sáng cả màn đêm, các tác phẩm băng điêu được nhuộm màu lung linh dưới ánh đèn ngũ sắc, đẹp như một thế giới cổ tích làm bằng pha lê băng.
Giang Thiệu Vũ cảm thấy chuyến đi này hoàn toàn xứng đáng. Mấy năm nay anh luôn muốn đến Tân Châu xem triển lãm điêu khắc băng, nhưng lần nào cũng vì không đúng thời điểm hoặc lịch trình gấp gáp mà lỡ mất. Lần này thì hay rồi, không chỉ xem trọn lễ khai mạc mà các tác phẩm năm nay còn được chế tác vô cùng tinh xảo.
Tiếng pháo hoa nổ vang rền, trong đám đông vang lên tiếng reo hò, tiếng trẻ con hét lên đầy phấn khích, còn có cả những cặp đôi ôm nhau dưới pháo hoa. Rõ ràng anh vốn không thích những nơi náo nhiệt như vậy, thế nhưng không hiểu sao, lần này lại thấy rất vui. So với việc đi du lịch một mình, quả thật có người đi cùng vẫn tuyệt hơn nhiều.
Khi hai người trở về xe nhà di động sau khi tham quan công viên điêu khắc băng, đã là 10 giờ rưỡi tối. Họ thay quần áo, Bùi Phong đi chuẩn bị đồ ăn khuya, còn Giang Thiệu Vũ thì đùa giỡn với chú chó trong phòng khách.
Chẳng bao lâu, hai bát cháo nóng hổi được bưng lên bàn.
Bùi Phong đưa muỗng cho anh: “Anh nếm thử đi, cháo cá em mới học nấu đấy.”
Giang Thiệu Vũ múc một muỗng ăn thử, rồi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao mà lại giống y hệt cháo của đầu bếp Phương vậy?”
Đầu bếp Phương chính là người mà Giang Thiệu Vũ từng gặp khi đi thanh tra CLB BM. Cháo ông nấu rất ngon, nên anh đã mời ông về làm bếp trưởng cho đội tuyển quốc gia, mang ông theo cả chuyến thi đấu thế giới. Trong suốt thời gian đó, các tuyển thủ ngày nào cũng được ăn ngon, ai nấy đều khen tay nghề ông tuyệt vời.
Bùi Phong mỉm cười giải thích: “Em cố tình đi học từ thầy Phương đó.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Bùi Phong nói thêm: “Em phát hiện anh đặc biệt thích cháo của thầy Phương. Bình thường anh chỉ ăn một bát, nhưng cháo cá của ông ấy, anh ăn liền hai bát. Sau giải đấu, em đã tìm đến ổng, đưa chút học phí, nhờ ổng chỉ cách nấu cháo. Em mới học được mấy hôm nay thôi.”
Bùi Phong ngồi trên sô-pha, cười rạng rỡ nhìn Giang Thiệu Vũ: “Em nấu cũng ổn chứ? Lão Phương bảo em có năng khiếu nấu ăn, nấu ra cũng giống được tầm tám phần rồi.”
Giang Thiệu Vũ nhìn bát cháo trước mặt, không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ vì anh thích cháo của Lão Phương mà Tiểu Bùi sẵn sàng bỏ tiền đi học nấu?
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối với anh chu đáo đến mức ấy.
Tâm trạng anh rối bời, lặng thinh một lúc rồi bất chợt khẽ nói: “Tiểu Bùi, tính cách của anh thật ra không hợp để yêu đương. Anh không hiểu lãng mạn, cũng hiếm khi để ý đến cảm xúc người khác. Làm sư phụ em, anh tự thấy mình không thẹn, anh sẽ dạy em tất cả những gì anh biết. Nhưng nếu là người yêu, có lẽ anh không đủ tiêu chuẩn. Nếu những điều em làm không được hồi đáp như mong muốn, em sẽ buồn chứ?”
Bùi Phong mỉm cười: “Nếu không được đáp lại thì chắc chắn sẽ buồn… nhưng mà, em không hối hận.” Cậu nhìn anh chăm chú, nhẹ giọng nói: “Em chỉ muốn quan tâm anh, chăm sóc anh, đối tốt với anh. Em thích anh là chuyện của em. Còn anh có muốn đáp lại hay không, đó là quyền của anh. Em sẽ không ép.”
Giang Thiệu Vũ cảm nhận rõ ràng sự quan tâm và yêu thương từ Tiểu Bùi là thật lòng, không vụ lợi.
Dù anh không đáp lại, Tiểu Bùi cũng sẽ không oán trách.
Alpha trước mặt anh chính là như vậy, thẳng thắn, đơn giản. Thích là thích, muốn tốt với ai thì sẽ đối tốt, không cần tính toán thiệt hơn.
Tình cảm thuần khiết như vậy thật khiến người ta xúc động.
Nhìn vào ánh mắt chân thành của chàng trai trẻ trước mặt, một góc nào đó trong lòng Giang Thiệu Vũ như dần dần bị thứ hơi ấm kia làm tan chảy. Anh nghĩ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không còn ai yêu anh bằng cách mãnh liệt mà bất chấp như Tiểu Bùi nữa.
Anh lặng lẽ dời ánh mắt, cúi đầu ăn cháo.
Cháo Tiểu Bùi nấu thật sự rất ngon, Giang Thiệu Vũ ăn liền hai bát.
Hết chương 202
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh