Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 18
Chương 018
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
12 giờ trưa, các tuyển thủ của đội tuyển quốc gia lần lượt đến nhà ăn. Những tân binh đang viết bản kiểm điểm khi thấy HLV Giang, như chuột gặp mèo, cúi đầu lủi nhanh tránh đi, sợ bị bắt gặp rồi lại bị mắng thêm một trận.
Chỉ có Diệp Khinh Danh mặt dày dạn dày bu lại – chuyện viết kiểm điểm đối với anh chẳng có gì lạ, đêm qua 3 giờ mới viết xong, ngủ đến 11 giờ mới dậy, còn đặc biệt cạo râu, tắm rửa sạch sẽ, chải đầu gọn gàng, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Tối qua lúc mơ màng nhận điện thoại của Lão Lâm, bị giọng nói lạnh lùng của Giang Thiệu Vũ làm cho tỉnh cả ngủ, vội vàng đi họp mà còn chưa rửa mặt, đầu tóc rối như cỏ dại, trông như bang chủ cái bang.
Hôm nay chỉnh tề sạch sẽ, trông lại bảnh trai vô cùng.
Diệp Khinh Danh có đôi mắt hoa đào ướt át, khi cười dịu dàng rất dễ khiến người ta mềm lòng. Nhưng Giang Thiệu Vũ đã quá quen với sự mặt dày của anh, thấy anh cười tươi tiến lại gần, liền dùng đũa gõ gõ mặt bàn: “Ngồi xa chút.”
Diệp Khinh Danh lùi ra một chút, giả vờ ấm ức: “Với đồng đội cũ mà anh cũng nhẫn tâm vậy sao? Tôi đâu phải vi khuẩn.”
Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: “Ăn xong tới phòng làm việc tìm tôi.”
Diệp Khinh Danh chớp mắt: “Ôn chuyện cũ?”
Giang Thiệu Vũ: “Nộp bản kiểm điểm.”
Diệp Khinh Danh: “……”
Giang Thiệu Vũ: “Tiện thể tâm sự, tại sao cậu lại bị cấm thi đấu.”
Diệp Khinh Danh: “……”
Khỉ thật, lại sắp bị ăn mắng nữa rồi?
Chu Dật Nhiên và Lão Lâm thấy cảnh “Diệp Tử bị mắng” quen thuộc, nhịn cười bước đến, định ôn chuyện cũ với bạn cũ, nhưng Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn hai người, bình tĩnh nói: “Lão Lâm, Tiểu Chu, hai cậu ăn xong cũng tới phòng làm việc tìm tôi.”
Hai người: “……?”
Sao tự nhiên cảm thấy như đụng trúng họng súng vậy?
Sau bữa trưa, ba người cùng tới gặp Giang Thiệu Vũ.
Ở tầng cao nhất của tòa nhà huấn luyện có một căn phòng làm việc, ngoài cửa ghi “Văn phòng HLV đội tuyển quốc gia”, có thể đoán, sau này nơi đây sẽ trở thành nơi khiến các tuyển thủ sợ đến nhất.
Lão Lâm gõ cửa trước, bên trong truyền ra giọng lạnh lùng: “Vào đi.”
Ba người lần lượt bước vào.
Giang Thiệu Vũ ngay ngày đầu nhậm chức đã nhanh chóng dọn dẹp xong văn phòng.
Trên bàn làm việc rộng rãi đặt hai chiếc máy tính, một máy bàn cấu hình cao, một laptop mỏng nhẹ. Trên giá sách sau lưng anh có hàng loạt tập hồ sơ được xếp ngay ngắn, từ nhãn mác có thể thấy, đó là hồ sơ tuyển thủ đội tuyển quốc gia và của các CLB lớn.
Bên tay anh còn có một cuốn sổ tay bìa da màu đen, chắc để ghi chú những gì cần thiết.
Sau này ai phạm lỗi mà bị anh ghi vào sổ tay này…
Thì cứ tự cầu phúc đi.
Ba người như học sinh thời đi học vào phòng giám thị, mặt nghiêm túc đứng thành hàng, đồng thanh: “HLV Giang.” Chỉ thiếu mỗi cái cúi chào cung kính nữa thôi.
Ba người này hiện đều là trụ cột của các đội tuyển hàng đầu, trong đội của mình, ai cũng phải gọi họ là “đại ca”. Nhưng trước mặt Giang Thiệu Vũ, họ vẫn chỉ là đàn em.
Giang Thiệu Vũ chỉ vào ghế sofa bên cạnh: “Ngồi đi, không phải hội nghị phê bình đấu tố, đừng căng thẳng vậy. Tôi gọi các cậu đến, là để nói chuyện nghiêm túc một chút.”
Ba người liếc nhìn nhau, rồi quay lại ngồi xuống sofa.
Hôm qua trước mặt bao người, Giang Thiệu Vũ không tiện thiên vị, phạt Diệp cũng là do anh ấy tự chuốc lấy. Nhưng giờ nói chuyện riêng với đồng đội cũ thì không cần phải giữ dáng vẻ HLV nữa.
Anh đứng dậy, rót trà cho mấy người rồi quay sang hỏi Diệp Khinh Danh: “Diệp Tử, tại sao lại bị cấm thi đấu? Lúc nãy tôi gọi điện cho liên minh, Chủ tịch Tề trả lời, khi cậu ở nước ngoài tham gia phỏng vấn, cãi nhau với một phóng viên, còn đập hỏng máy quay của người ta, ảnh hưởng rất xấu. Lý do là gì?”
Diệp Khinh Danh nhận ly trà, mặt nhăn nhó gãi đầu, có vẻ không biết mở lời thế nào.
Lão Lâm chủ động nói: “Thực ra chuyện này cũng không thể trách Diệp Tử hoàn toàn, tên phóng viên đó nói chuyện quá khó nghe.”
Giang Thiệu Vũ nhướn mày: “Ồ? Khó nghe tới mức nào?”
Lão Lâm khẽ ho một tiếng, bắt chước giọng điệu cay nghiệt của phóng viên: “Người từ ACE ra đều có trình độ thế này à? Ngay cả vạt áo đối thủ cũng không chạm được, đây là do Wing thần dạy các cậu à? Có từng nghĩ tới việc giải nghệ sớm để về đoàn tụ với đội trưởng Wing thần không?”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Diệp Khinh Danh bực bội vò rối tóc mình, rồi lại thuận tay vuốt lại, nói: “Trận đó đúng lúc lão Lâm, tôi và Tiểu Chu đều ra sân. Cái thằng phóng viên đó là anti-fan của ACE, nói tôi gà thì thôi tôi nhịn được. Nhưng mẹ nó, tôi không nhịn nổi khi nó bôi nhọ cả ACE, còn lôi cả đội trưởng cũ của chúng ta ra mỉa mai. Anh đã giải nghệ bao nhiêu năm rồi mà vẫn lôi ra hành xác!”
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng: “Gì mà hành xác? Tôi còn chưa chết.”
“Khụ khụ!” Diệp Khinh Danh suýt sặc nước trà, vội vàng đặt cốc xuống, mặt tội nghiệp nói: “Thua trận vốn đã buồn, nó cứ dí máy quay vô mặt tôi quay mãi, tôi bực quá nên đập luôn cái máy quay của nó…” Giọng anh càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là chột dạ.
Lão Lâm ở bên vội hoà giải: “Anh Vũ, đừng giận. Thằng nhóc Diệp Tử chỉ muốn bảo vệ anh thôi. Trong lòng bọn tôi, thực lực của anh luôn là không cần bàn cãi. Tên phóng viên đó cứ mỉa mai ACE, Diệp Tử không nhịn được. Máy quay đã đền rồi, lệnh cấm thi đấu nửa năm cũng đã chịu.”
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: “ACE ngày xưa nhiều anti-fan như thế, tôi tưởng các cậu quen rồi. Diệp Khinh Danh, cậu quá bốc đồng, trước mặt truyền thông mà nổi giận thì sau này họ lại càng bôi xấu cậu thôi.”
Diệp Khinh Danh nhún vai: “Tuỳ họ thôi. Dù sao trong mắt bọn họ, tôi vốn là cái loại bất cần đời, phóng túng không lễ phép, là rác rưởi. Tôi không quan tâm.”
Giang Thiệu Vũ trầm mặc một lát, rồi đổi đề tài: “Phóng viên kia không phải còn nói các cậu nên sớm giải nghệ để đoàn tụ với đội trưởng cũ à?”
Ba người cùng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thiệu Vũ.
Vẻ mặt Giang Thiệu Vũ vẫn rất bình tĩnh, không hề lộ ra tức giận.
Diệp đang thắc mắc vì sao lần này mình không bị mắng, thì nghe anh nói tiếp: “Vậy thì cố mà giỏi lên, đến đoàn tụ với đội trưởng cũ đi.”
Ba người sửng sốt.
Đoàn tụ? Đoàn tụ gì?
Tiểu Chu phản ứng nhanh nhất: “Anh nói là… đội tuyển quốc gia?!”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Đúng vậy. Đội trưởng cũ giờ là HLV đội tuyển quốc gia, nếu các cậu có bản lĩnh, lần tới hãy vào lại đội tuyển, chúng ta sẽ đoàn tụ ở đó.”
Ba người: “!!!”
ACE đã giải tán từ lâu, nhưng tình cảm gắn bó từ thuở thiếu niên của họ vẫn rất sâu đậm. Họ không chỉ là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, mà còn như một gia đình.
Đoàn tụ ở đội tuyển quốc gia ư?
Thành viên ACE có thể thực sự tái ngộ sao?
Lòng lão Lâm khẽ run lên, anh siết chặt nắm tay, khàn giọng nói: “Nhưng tôi…tôi đã giải nghệ rồi…”
Giang Thiệu Vũ rút từ ngăn kéo ra một tờ đơn: “Đơn xin giải nghệ của cậu tôi mới lấy về hôm nay. Liên minh chưa duyệt, chưa đóng dấu, thủ tục chưa hoàn tất, cậu vẫn chưa chính thức giải nghệ.”
Lão Lâm sững sờ nhận lấy tờ đơn, nhìn thấy chính chữ ký của mình trên đó, nhất thời không biết nói gì.
Giang Thiệu Vũ vỗ nhẹ vai anh: “Tôi đã xem video luyện tập của cậu. Tốc độ tay và phản xạ đúng là không bằng mấy thanh niên trẻ, nhưng ưu điểm của cậu là tâm lý vững, kinh nghiệm dày dạn. Đánh giải không chỉ dựa vào tốc độ tay, cựu binh kinh nghiệm vẫn có chỗ đứng.”
Lão Lâm xúc động đến đỏ mắt: “Ý anh là, tôi còn có cơ hội vào đội tuyển sao?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Cơ hội thì chắc chắn có. Quan trọng là cậu có nắm được không. Cho mình thêm một năm nữa, cũng đâu có gì to tát, đúng chứ?”
Lão Lâm gật mạnh đầu: “Được! Vậy tôi đánh thêm một năm nữa! Ha ha ha, sớm biết anh là HLV đội tuyển kế tiếp thì tôi đã không nộp đơn xin giải nghệ rồi!”
Nói xong, anh xé toạc đơn xin giải nghệ thành hai mảnh.
Diệp Khinh Danh và Tiểu Chu nhìn nhau.
Trước đây khuyên lão Lâm bao nhiêu cũng không lay chuyển được, vậy mà Anh Vũ chỉ nói hai câu đã khiến anh ta quay xe?
Giang Thiệu Vũ nhìn ba người đồng đội, giọng điềm tĩnh: “Giờ tôi là HLV đội tuyển quốc gia, các cậu là đồng đội cũ của tôi. Tôi không thể thiên vị mà đưa các cậu vào đội được, như vậy sẽ bị chửi.”
“Đội tuyển quốc gia lần sau, mỗi vị trí đều được chọn công bằng.”
“Cho nên tôi mới nói——”
“Hãy dùng thực lực để đoàn tụ với tôi.”
Nghe đến đây, trong lòng ba người dâng lên ngọn lửa chiến ý đã lâu không thấy!
Dùng thực lực để đoàn tụ trong đội tuyển quốc gia ư?
ACE năm xưa từ con số 0 lật ngược thế cờ giành chức quán quân. Giờ đây đội tuyển quốc gia đang rơi vào khủng hoảng, liệu dưới sự dẫn dắt của HLV Giang Thiệu Vũ có thể một lần nữa viết nên kỳ tích?
Nhất định là được!
Bọn họ luôn tin tưởng đội trưởng của mình.
Lão Lâm đỏ mắt, người từng hào sảng ấy đã lâu không xúc động như vậy, nghẹn ngào nói: “Tôi nhất định sẽ trở lại đội tuyển vào năm sau!”
Diệp Khinh Danh và Tiểu Chu đồng thanh: “Em cũng vậy!”
Diệp Khinh Danh dừng lại một chút, khẽ cau mày: “Nhưng còn Tiểu Thần… cậu ấy nghỉ thi đấu một năm rồi. Năm nay không vào được đội tuyển quốc gia. CLB của cậu ấy đề cử y tế là Chương Việt.”
Là y tế bị đâm chết đầu tiên trong trận đấu tập đó sao?
Giang Thiệu Vũ nheo mắt: “Tiểu Thần đang ở CLB TNG đúng không?”
Diệp Tử bất lực gật đầu: “Đúng vậy. TNG giàu lắm, lúc mua Tiểu Thần hứa cho làm y tế chính. Sau đó lại muốn nâng tân binh, bắt cậu ấy nhường vị trí. Anh cũng biết tính Tiểu Thần rồi, không dám cùng người khác nói chuyện, cũng không dám đòi quyền lợi, an vị ngồi ghế dự bị cả năm.”
Tiểu Thần có phần hướng nội, hồi ở ACE luôn nấp sau lưng đội trưởng mỗi khi có phóng viên. Giang Thiệu Vũ luôn xem cậu như em trai. Giờ nghĩ lại, có vẻ sau khi mình giải nghệ, cậu ấy đã chịu không ít ấm ức.
Sắc mặt Giang Thiệu Vũ tối lại, giọng lạnh tanh: “Chuyện này, tôi sẽ đích thân đến CLB TNG điều tra rõ.”
Ba người lộ vẻ vui mừng. Tiểu Thần mà biết đội trưởng quay lại, chắc chắn sẽ vui đến phát khóc mất!
Giang Thiệu Vũ im lặng vài giây rồi hỏi tiếp: “Còn Bùi Phong thì sao? Tôi nghe Chị Du nói cậu ta không thi đấu chuyên nghiệp nữa? Có chuyện gì vậy?”
Vừa nhắc đến Bùi Phong, sắc mặt ba người đều trở nên phức tạp.
Thật ra năm xưa ACE có sáu người. Ngoài năm vị trí chính thức, còn một người nữa là học viên trẻ – người nhỏ tuổi nhất Bùi Phong, cũng là đồ đệ thân truyền của Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ thấy cả ba đều im lặng, liền quay sang người hiền nhất là Chu Dật Nhiên: “Tiểu Chu, cậu nói đi.”
Chu Dật Nhiên gãi mũi, giọng ôn hòa: “Anh Vũ, lúc anh giải nghệ, không phải đã trao lại chức đội trưởng cho Bùi Phong rồi sao? Kế hoạch ban đầu là để cậu ấy thay anh làm tay súng bắn tỉa, bốn người còn lại giữ nguyên đội hình tiếp tục thi đấu. Nhưng… ông chủ không nghĩ như vậy.”
“Bùi Phong là quán quân trại huấn luyện trẻ năm đó, chỉ số các mặt đều đứng top đầu, lại là học trò thân truyền của anh, giới chuyên môn ai cũng nghĩ cậu ấy sẽ là người kế thừa anh, có đủ sức giành quán quân. Vì vậy, tất cả các CLB lớn đều tranh giành dữ dội, có đến ba đội ra giá hơn 10 triệu để mua cậu ấy.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “10 triệu để mua một tân binh? Bọn họ điên rồi à?”
Đây là mức phí chuyển nhượng dành cho tuyển thủ hạng nhất. Đám quản lý đó, xem ra thật sự tin vào cái câu ‘Fred là người thừa kế do Wing thần bồi dưỡng’, tưởng rằng chỉ cần kéo được Bùi Phong về thì có thể giành chức quán quân.
Diệp Tử lắc đầu: “Còn gì nữa? Lúc đó bao nhiêu quản lý CLB gọi điện tới ACE mỗi ngày, tranh nhau muốn Bùi Phong chuyển nhượng, điều kiện đưa ra ngày càng hấp dẫn. Ông chủ của chúng ta lại chẳng có tầm nhìn, thấy món lợi lớn trước mắt thì lập tức đưa cậu ấy lên sàn chuyển nhượng, tính kiếm một mẻ thật to.”
Lão Lâm cảm khái: “Tiếc là thằng nhóc Bùi cố chấp như con lừa, coi trọng tình nghĩa quá mức. Nó nói kỹ thuật của nó đều do sư phụ dạy, nó không thể gia nhập đội khác để rồi quay ra đấu với ACE, cũng không thể giơ súng với mấy đứa tụi mình trên sân thi đấu. Nó cãi nhau căng với ông chủ, còn đắc tội gần hết các CLB trong giới.”
Phí chuyển nhượng hơn chục triệu, nói không cần là không cần?
Tiền đồ xán lạn như vậy, lại bị hủy hoại chỉ vì “trọng tình trọng nghĩa”?
Đúng là quá ngu ngốc.
Nếu lúc trước, trước khi giải nghệ, mình không nói câu: “Sau khi sư phụ đi, ACE sẽ giao lại cho cậu.” có lẽ Bùi Phong sẽ không cố chấp đến mức dùng cách cá chết lưới rách.
Giang Thiệu Vũ khẽ day huyệt thái dương: “Sau đó thì sao?”
Lão Lâm đáp: “Bùi Phong nhất quyết không chịu đến đội khác. Vài người bọn tôi cũng có mâu thuẫn ít nhiều với ông chủ, thế là dứt khoát cùng nhau lên sàn chuyển nhượng, muốn đi thì đi cả đám.”
Diệp Tử nhún vai: “Đúng vậy. Chúng tôi không muốn ở lại một ACE đã thay hình đổi dạng, thà giải tán còn hơn.”
Nghe đến đây, tim Giang Thiệu Vũ nhói lên.
Anh vẫn luôn cảm thấy áy náy với mấy người này, đây cũng là một trong những lý do anh quay về nước. ACE có nhà đầu tư, có ông chủ, còn họ chỉ là những tuyển thủ trẻ tuổi, hoàn toàn không có tiếng nói.
Khi Giang Thiệu Vũ rời đi, anh sắp xếp cho Bùi Phong lên làm đội trưởng. Cậu là truyền nhân của anh, quen thân với mấy đồng đội cũ, phối hợp cũng dễ dàng – đó là kết cục tốt nhất.
Tiếc là đời không như mơ. Những thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi, cuối cùng vẫn không thắng nổi thế lực đằng sau.
Điều duy nhất họ có thể quyết định..
Chính là rời khỏi ACE, để đội tuyển huyền thoại một thời này trở thành dĩ vãng.
Chứ không phải trơ mắt nhìn ACE bị các đội khác, thậm chí là bị chính đồ đệ do Giang Thiệu Vũ đào tạo đè bẹp trên sàn đấu. Thành tích tụt dốc, trở thành trò cười.
Cũng chính vì cách làm cá chết lưới rách này mà ACE trở thành “ánh trăng trắng” trong lòng nhiều fan eSports.
Một huyền thoại vĩnh viễn không đội nào có thể vượt qua.
Giang Thiệu Vũ thở dài trong lòng, khẽ hỏi: “Bùi Phong không làm tuyển thủ nữa, vậy giờ cậu ấy làm gì?”
Chu Dật Nhiên cười nói: “Đồ đệ của anh giờ ra dáng lắm, hiện đang là streamer nổi tiếng nhất toàn mạng đấy. Phí chuyển nhượng mười triệu là gì? Thu nhập một quý của cậu ấy còn hơn thế nữa.”
Giang Thiệu Vũ hơi bất ngờ: “Streamer à?”
Không làm tuyển thủ nữa, thì chuyển hướng sang làm streamer?
Hết chương 018
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh