Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 160
Chương 160
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Giang Thiệu Vũ từ trước đến nay chưa từng được ai theo đuổi.
Từ nhỏ anh đã lạnh lùng, độc lập, tạo cho người khác cảm giác khó lại gần. Dù sau này phân hoá thành Omega, nhưng vì pheromone của anh có tính công kích rất mạnh, khiến các Alpha đều e ngại mà lùi bước. Ngay cả bác sĩ điều trị chính của anh cũng nói, anh giống như một hòn đá lạnh lẽo và cứng rắn, rất khó có ai có thể sưởi ấm được anh.
Vì sao Bùi Phong lại thích kiểu người như anh?
Chẳng lẽ Tiểu Bùi yêu đương cũng phải chọn kiểu thử thách độ khó cao?
Giang Thiệu Vũ nghĩ mãi mà không hiểu.
Có thể là Tiểu Bùi chỉ thấy mới lạ? Bao năm nay bên cạnh Bùi Phong cũng không có Omega nào khác, người đầu tiên cậu ta tiếp xúc thân mật chính là Giang Thiệu Vũ. Vì tiếp xúc cơ thể mà đắm chìm, tưởng rằng mình đã yêu đối phương, đúng là cách suy nghĩ của một Alpha ngây thơ.
Tuy vậy, Giang Thiệu Vũ cũng nhanh chóng giữ được bình tĩnh, không vội vàng đưa ra câu trả lời.
Hiện giờ Bùi Phong đang bốc đồng, nói lý lẽ cũng không lọt tai, từ chối thẳng thì lại quá tàn nhẫn. Nhưng nhiệt tình rồi cũng sẽ nguội đi, chờ thêm một thời gian nữa, biết đâu Bùi Phong sẽ tự hiểu ra rằng mình không phù hợp với sư phụ.
Tối hôm đó, Bùi Phong mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ. Cậu mơ thấy mình biến thành một con chó to lớn, đuổi theo sư phụ suốt cả đoạn đường. Cuối cùng, sư phụ thở hổn hển, không chạy nổi nữa, liền bị Bùi Phong nhào tới đè ngã xuống đất.
Bùi Phong lập tức biến lại thành người, nhìn sư phụ bị đè dưới thân mình, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Sư phụ, em bắt được anh rồi.”
Giây tiếp theo, cậu cúi xuống, hôn mạnh lên đôi môi của Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ bị hôn đến mức hơi thở rối loạn, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, trong trẻo. Sau khi bị Bùi Phong hôn loạn xạ một trận, anh điềm tĩnh nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Em làm sao dám đối xử với sư phụ mình như vậy?”
Bùi Phong mặt dày trả lời: “Đây là giấc mơ của em, em muốn làm gì anh thì làm.”
Sau đó, dưới ánh mắt sắc bén như dao của Giang Thiệu Vũ…
Bùi Phong liều mình, mạnh dạn đánh dấu hoàn toàn sư phụ của mình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bùi Phong đỏ cả tai, lao vào phòng tắm tắm nước lạnh. Vừa tắm vừa tự mắng mình: “Mi cũng chỉ dám bắt nạt ảnh trong mơ thôi… Mẹ nó! Thật là có tiền đồ ghê!”
Nước lạnh xối xuống đầu, nhưng vẫn không thể dập tắt được sự nóng bừng trong cơ thể.
20 tuổi, độ tuổi Alpha đang tràn đầy sức sống và hừng hực khí thế. Trước đây trong đầu Bùi Phong chỉ toàn là game, chưa từng nghĩ đến những chuyện này. Nhưng từ sau khi phát hiện mình thích sư phụ, cậu thường xuyên mơ thấy Giang Thiệu Vũ trong giấc mơ.
Cậu đã nảy sinh h*m m**n không nên có với sư phụ.
Cậu muốn hoàn toàn chiếm hữu người đó, muốn người ấy trong vòng tay mình trở nên mê loạn, bất chấp lý trí.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Giang Thiệu Vũ bình tĩnh, lạnh lùng lại đỏ mắt, giọng khàn khàn quyến rũ trong lòng mình, Bùi Phong đã hưng phấn đến mức không kiềm chế nổi.
Tiếc rằng tất cả chỉ là mơ.
Ngoài đời thực, chỉ cần thầy liếc mắt lạnh lùng một cái, Bùi Phong lập tức co rúm lại.
Có lẽ điều mình cần rèn luyện không chỉ là tâm lý, mà còn là cái mặt dày không gì lay chuyển nổi. Sư phụ là kiểu người mềm nắn, rắn buông, nũng nịu, tỏ vẻ đáng thương còn hiệu quả hơn là cưỡng ép.
Học theo Giang Đậu Đậu nhà họ Giang, trở thành đồng loại với nó, nũng nịu, dễ thương, giả vờ đáng thương khiến Giang Thiệu Vũ mềm lòng, rồi hóa thành sói, nhân lúc bất ngờ mà nhào tới đè sư phụ xuống, giấc mơ đã gợi ý cho Bùi Phong cách tốt nhất.
Giang Thiệu Vũ thích chó, vậy thì cứ làm chó mà theo đuổi anh ấy đi, có gì là khó?
Bùi Phong xối nước lạnh trong phòng tắm suốt nửa tiếng mới bình tĩnh lại, sau đó rửa mặt, chỉnh lại tóc tai, rồi quay người đến nhà ăn.
Khi đến nơi, cậu đúng lúc bắt gặp Giang Thiệu Vũ.
Anh đang ngồi cùng Du Minh Tương bên bàn gần cửa sổ, vừa ăn vừa trò chuyện.
Hôm nay Giang Thiệu Vũ mặc một chiếc sơ mi trắng, bên dưới phối với quần dài ôm gọn, cả người trông vô cùng nghiêm túc. Nút áo sơ mi được cài đến tận chiếc cuối cùng trên cổ, toát ra một cảm giác cấm dục kỳ lạ.
Ngũ quan của anh rất đẹp, môi có hình dáng rất thích hợp để hôn. Chỉ là sắc mặt lạnh lùng, ngồi đó thôi cũng tỏa ra một loại khí chất khiến người khác không dám lại gần.
Nghĩ đến cảnh mình đã giày vò người này trong giấc mơ tối qua, Bùi Phong không khỏi đỏ bừng tai.
Bùi Phong bê khay bữa sáng, mặt dày đi tới, mỉm cười chào hỏi: “Sư phụ, chị Du, sớm vậy.”
Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt rất điềm nhiên, như thể lời tỏ tình tối qua chưa từng xảy ra.
Du Minh Tương nói: “Sao hôm nay Tiểu Bùi dậy sớm vậy?”
Bùi Phong ngồi xuống đối diện Giang Thiệu Vũ, nói: “Mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, giật mình tỉnh dậy.”
Du Minh Tương tò mò hỏi: “Thật sao? Kỳ lạ thế nào?”
Bùi Phong liếc nhìn Giang Thiệu Vũ, cười nói: “Mơ thấy mình biến thành một con chó to, đuổi theo người ta chạy khắp nơi.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Có lẽ là đuổi theo sư phụ thì đúng hơn?
Anh không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi, chuyển chủ đề: “Chị Du, chuyện đăng ký thi đấu để chị lo nhé, các tài liệu cần thiết cứ đến tìm Tần Bác.”
Du Minh Tương đáp: “Được thôi.”
Bùi Phong nghi hoặc hỏi: “Đăng ký gì vậy?”
Du Minh Tương giải thích: “Cổng đăng ký giải đấu thế giới đã chính thức mở rồi, mấy hôm nay chị đang chuẩn bị tài liệu gửi lên Liên minh Thế giới để xét duyệt. Giải Thần Súng thế giới năm nay được tổ chức tại Mỹ, địa điểm là thành phố San Francisco, bang California. Visa tập thể cho các tuyển thủ cũng phải chuẩn bị trước.”
Những năm gần đây Giang Thiệu Vũ sống ở vùng ngoại ô San Francisco, thỉnh thoảng cũng vào trung tâm thăm người chú làm luật sư. Lần này giải thế giới tổ chức ngay tại San Francisco, anh rất quen thuộc với nơi đó.
Anh nhìn Du Minh Tương hỏi: “Chỗ ăn ở là do liên minh sắp xếp thống nhất à?”
“Đúng vậy. Khách sạn, ăn uống đều do liên minh sắp xếp.”
Giang Thiệu Vũ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Báo cả tên đội đầu bếp vào danh sách. Lần này ra nước ngoài thi đấu, chúng ta mang theo đầu bếp riêng. Buffet ở khách sạn, em lo mọi người sẽ không quen ăn.”
Khi sống ở San Francisco, anh toàn tự đi chợ nấu ăn. Đồ Tây đối với người có đường ruột yếu như Giang Thiệu Vũ rất khó tiêu hóa. Hơn nữa, các tuyển thủ vất vả bay ra nước ngoài thi đấu, nếu không hợp khí hậu, bị cảm, tiêu chảy, đau dạ dày vân vân thì những bệnh nhỏ ấy cũng có thể ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu.
Mang theo đội ngũ đầu bếp, tự nấu ăn ở đó là lựa chọn tốt nhất.
Trong thời gian diễn ra giải Asian, họ đặt đồ ăn ngoài từ nhà hàng gần đó, nhưng lịch trình giải thế giới kéo dài hơn, không thể ăn đồ đặt ngoài suốt nửa tháng được.
Du Minh Tương hỏi: “Chỉ mang theo đầu bếp Trần và đầu bếp Lưu là đủ chứ?”
Hai vị đầu bếp chính của đội tuyển quốc gia, một người phụ trách món chính như mì, cháo, bún, người còn lại phụ trách các món xào. Cả hai đều nấu ăn rất ngon.
Lúc trước Giang Thiệu Vũ đi kiểm tra tại các câu lạc bộ lớn, từng cùng Chủ tịch Tề ăn một bữa ở căng tin đội BM. Nếu không nhớ nhầm, đầu bếp chính bên đó họ Phương, theo lời Chủ tịch Tề thì đầu bếp Phương đã làm việc tại BM nhiều năm, món nào cũng nấu được, tay nghề xuất sắc.
Nghĩ đến đây, Giang Thiệu Vũ nói: “Chị Du, chị liên hệ với quản lý đội BM giúp em. Tháng 12 lúc chúng ta đi nước ngoài thi đấu, bảo họ cho mượn đầu bếp Phương sang đội tuyển quốc gia, đi cùng chúng ta.”
Du Minh Tương vừa buồn cười vừa bất lực nhìn anh: “Cậu đã kéo cả huấn luyện viên của người ta về làm cố vấn chiến thuật, giờ đến đầu bếp cũng không tha à?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Đi thi đấu quốc tế, nhiều người không hợp khí hậu, ăn ngon ngủ ngon thì mới có thể giữ trạng thái tốt nhất để thi đấu.”
Bùi Phong gật đầu đồng tình: “Sư phụ nói đúng. Lúc chúng ta thi giải Asian phải đặt đồ ăn ngoài, thật ra rất không an toàn. Nếu có ai đó giở trò với đồ ăn thì sao? Chỉ cần bỏ một chút thuốc xổ thôi là đủ phá hoại toàn bộ sự chuẩn bị kỹ lưỡng của đội Trung Quốc. Nhưng lúc đó, chúng ta còn là đội nhỏ ít người chú ý, giờ thì khác rồi. Chúng ta đã quán quân giải Asian, khi tham gia giải thế giới, chắc chắn sẽ bị nhiều người để mắt tới.”
Du Minh Tương gật đầu hiểu ra: “Cũng đúng, đề phòng vẫn hơn. Mang đầu bếp theo sẽ yên tâm hơn. Đến lúc đó để họ tự ra siêu thị mua đồ, tự tay nấu ăn là tốt nhất.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Còn nữa, mấy trợ giáo huấn luyện, cố vấn chiến thuật, cả Tần Bác và Anna cũng sẽ theo đội ra nước ngoài lần này. Chị Du, chị hãy thống kê lại danh sách cho kỹ, đừng bỏ sót ai.”
Du Minh Tương nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, mấy việc này cứ giao cho chị! Các cậu chỉ cần toàn tâm tập luyện là được.”
Sau bữa ăn, Du Minh Tương đi tìm bộ phận hậu cần để sắp xếp công việc, còn Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong cùng nhau quay về ký túc xá.
Trên đường cả hai không ai nói gì. Mãi đến khi về đến cửa phòng tầng 4, Giang Thiệu Vũ mở cửa bước vào, Bùi Phong bỗng nhỏ giọng gọi: “Sư phụ.”
Giang Thiệu Vũ dừng bước: “Ơi?”
Bùi Phong dịu giọng nói: “Anh đừng cảm thấy áp lực tâm lý gì cả. Việc em thích anh là lựa chọn của riêng em, em sẽ không ép anh phải chấp nhận, cũng sẽ không làm phiền anh trong lúc huấn luyện. Anh tin em được không? Em biết phân biệt nặng nhẹ.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Một người suốt ngày treo câu ‘thích anh’ trên miệng, vừa nhiệt tình vừa thẳng thắn, khiến Giang Thiệu Vũ cảm thấy rất khó xử. Anh thực sự không giỏi xử lý chuyện tình cảm, cũng không muốn làm tổn thương người khác bằng lời nói, chỉ hy vọng Bùi Phong tự hiểu mà rút lui.
Giang Thiệu Vũ nhíu mày, nói: “Chuyện này để sau hẵng nói. Còn một tháng nữa là đến giải thế giới, tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện tập đi.”
Bùi Phong đáp: “Em hiểu, em sẽ nghiêm túc luyện tập, tuyệt đối không kéo cả đội xuống.”
Cậu ngập ngừng một lúc, lại hạ giọng hỏi: “À đúng rồi, lần đánh dấu gần nhất là hồi tháng 7, giải đấu tháng 12 mới bắt đầu, pheromone của sư phụ dạo này vẫn ổn chứ? Có cần em giúp thêm lần nữa không…”
Giang Thiệu Vũ không chút do dự ngắt lời: “Không cần em giúp đâu. Bác sĩ riêng của anh ở California, lúc nào cũng có thể cung cấp thuốc ức chế. Ngoài ra, anh cũng sẽ mang theo một số thuốc khi đi nước ngoài.”
Bùi Phong hơi sững người: “Nhưng mấy lần trước, sau khi đánh dấu xong khá hơn mà?”
Giang Thiệu Vũ dời ánh mắt đi, thấp giọng nói: “Tiểu Bùi, trước đây là anh suy nghĩ không chu toàn, sau này sẽ không làm phiền em nữa. Anh hy vọng giữa chúng ta có một ranh giới rõ ràng, có những chuyện không thể mập mờ. Ý nghĩa của việc Alpha đánh dấu là gì, em hiểu rõ mà.”
Có nên để Tiểu Bùi đánh dấu thêm lần nữa không?
Chuyện này Giang Thiệu Vũ cũng đã suy nghĩ kỹ vào tối qua.
Đúng là dấu ấn của Tiểu Bùi sẽ giúp cơ thể anh dễ chịu hơn, pheromone cũng ổn định hơn. Nhưng đó là khi anh không biết Tiểu Bùi có tình cảm với mình, nên mới nhờ cậu giúp đơn thuần.
Giờ đây Tiểu Bùi đã thẳng thắn nói ’em thích sư phụ’, nếu anh vẫn để cậu ta giúp, vậy anh sẽ thành cái gì nữa?
Cách làm như vậy chẳng khác gì kiểu ‘biết rõ người ta thích mình, không đáp lại mà vẫn nhận lấy quan tâm và quà cáp’.
Anh không muốn mối quan hệ với học trò trở nên rối rắm khó dứt.
Dứt khoát ngay từ đầu là cách tốt nhất, cũng giúp Bùi Phong sớm tỉnh ngộ.
Biết đâu việc Bùi Phong thích anh thật sự là do ảnh hưởng từ hai lần đánh dấu trước. Nếu loại bỏ yếu tố thể xác, có lẽ cậu cũng sẽ hiểu ra hai sư đồ họ vốn không phù hợp, dần buông bỏ chấp niệm với sư phụ.
Nghĩ đến đây, Giang Thiệu Vũ nói: “Em không cần lo đâu. Tối qua anh đã gọi điện cho bác sĩ riêng của mình. Anh ta làm việc ở khoa chuyên pheromone của một bệnh viện tư tại San Francisco. Trong thời gian diễn ra giải thế giới, mỗi sáng anh ta sẽ đến khách sạn nơi anh ở để kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng. Mấy năm anh sống ở nước ngoài, anh ta luôn là người chữa trị cho anh, rất hiểu rõ tình trạng sức khỏe của anh.”
Tưởng rằng Bùi Phong sẽ thấy tủi thân và giằng xé, không ngờ sau khi nghe xong những lời đó, Bùi Phong lại rất thấu hiểu mà gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy được, em tôn trọng quyết định của sư phụ. Em cũng thấy, khi tình cảm chưa rõ ràng, thân mật với sư phụ như vậy là không ổn cho lắm.”
Giang Thiệu Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Em hiểu được là tốt rồi.”
Đợi Giang Thiệu Vũ đi vào phòng, Bùi Phong mới bất lực sờ mũi.
Sau khi tỏ tình, quả nhiên sư phụ bắt đầu giữ khoảng cách với cậu, không muốn để cậu tiếp tục đánh dấu nữa, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu.
Dù sao Giang Thiệu Vũ là người rất có nguyên tắc, trước đây không biết Bùi Phong thích mình, việc đánh dấu chỉ đơn thuần là giúp đỡ. Giờ đã biết, ý nghĩa hoàn toàn khác.
Để một Alpha yêu mình đánh dấu, chẳng khác nào chấp nhận tình cảm của người đó.
Giang Thiệu Vũ chắc chắn sẽ không làm vậy, và Bùi Phong cũng không muốn ép anh.
Bùi Phong hy vọng lần sau, sẽ là lúc cậu thật sự theo đuổi được sư phụ, để rồi trong hoàn cảnh sư phụ tình nguyện, cậu mới đánh dấu anh, thậm chí là hoàn toàn chiếm hữu con người ấy.
Đến lúc đó, cậu tuyệt đối sẽ không nương tay.
Sự thân mật khi hai người thật lòng yêu nhau, biết đâu sẽ còn tuyệt vời hơn nữa?
Hết chương 160
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh