Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 158

1@-

Chương 158

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Hai người vừa bước vào nhà hàng tổ chức sinh nhật, cả đội tuyển quốc gia đã nhanh chóng bày biện xong xuôi phòng tiệc. Trên trần nhà treo đầy bóng bay và ruy băng lấp lánh, tường phía sau còn được kết bằng bóng thành dòng chữ to bự: “Chúc mừng sinh nhật HLV Giang!”

Giang Thiệu Vũ nhìn khung cảnh rực rỡ sắc màu này, khóe miệng cứng đờ… có phải hơi lòe loẹt quá không vậy?

Vừa bước vào cửa, mọi người đồng loạt hô to: “Chúc mừng sinh nhật!”

Giang Thiệu Vũ trong lòng hơi bất lực, nhưng vẫn đi nhanh đến bàn tiệc.

Bùi Phong liền mang bánh kem đặt lên bàn, mở hộp ra, tự tay cắm hai cây nến số “2” và “4” lên trên, cười tươi rói nói: “Sư phụ, sinh nhật vui vẻ ạ, mau mau ước đi!”

Giang Thiệu Vũ từ trước đến nay không tin mấy chuyện “ước sinh nhật”, vì anh luôn cảm thấy ước nguyện phải dựa vào chính mình mà nỗ lực thực hiện, chứ không phải chắp tay khấn khứa là xong.

Nhưng nhìn vào đôi mắt đầy dịu dàng của Bùi Phong, anh lại chẳng nỡ phá hỏng không khí. Thế là đành nhắm mắt lại, diễn cho có tâm một màn ước nguyện, rồi thổi tắt nến một hơi.

Cả phòng vỗ tay rào rào. Giang Thiệu Vũ cầm con dao, đưa cho Bùi Phong: “Em cắt giúp anh đi.”

Bùi Phong vui như mở cờ trong bụng, cẩn thận nhận lấy dao, tỉ mỉ cắt chiếc bánh kem hai tầng ra thành từng phần đúng theo số người, rồi đưa phần đầu tiên cho sư phụ, sau đó mới chia cho những người khác.

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ đảo qua khắp phòng, khẽ nói: “Mọi người ngồi đi. Tối nay không có lịch huấn luyện, coi như sinh nhật tôi cũng là dịp để mọi người thư giãn.”

Cả đám người lần lượt ngồi xuống, phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên bàn.

Bùi Phong lúc này lấy ra một chiếc hộp quà lớn gói rất đẹp, hai tay đưa cho Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, đây là quà sinh nhật tụi em cùng nhau chuẩn bị cho anh.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Cảm ơn. Bên trong là gì vậy?”

Anh vừa định mở ra xem thì Bùi Phong vội ngăn lại: “Về phòng hẵng mở nha.”

Giang Thiệu Vũ đành gật đầu, tạm thời đặt món quà sang bên.

Lão Lâm cảm thán: “Hình như đây là lần đầu tiên tụi mình cùng đón sinh nhật với anh Vũ đúng không?”

Chu Dật Nhiên mỉm cười: “Đúng vậy. Nhớ năm ảnh 18 tuổi, ngay sau trận chung kết là tuyên bố giải nghệ, tụi mình còn chưa kịp ăn mừng gì hết.”

Mùa giải S3 kết thúc cũng vào tháng 10, đúng dịp sinh nhật Giang Thiệu Vũ. Hồi đó đội ACE vừa giành chức quán quân, ai cũng định bụng sẽ tổ chức sinh nhật rầm rộ cho anh. Ai ngờ, anh đột ngột tuyên bố giải nghệ, khiến ai nấy đều bàng hoàng.

Hoa Nhiên là đứa vô tư, nghĩ gì nói nấy, đột nhiên hỏi thẳng: “Huấn luyện viên Giang, sao hồi đó anh lại giải nghệ vậy?”

Không khí trong phòng ăn bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Mạc Hàm Thiên, Hạ Lê và mấy người khác cũng đều tò mò tại sao năm đó Giang Thiệu Vũ giải nghê, cả đám đều dựng tai hóng chuyện…

Kết quả, Giang Thiệu Vũ chỉ hờ hững đáp: “Lý do cá nhân.”

Câu trả lời này, chẳng khác nào chưa nói gì luôn á!

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng. Hoa Nhiên cũng nhận ra mình vừa hỏi một câu không nên hỏi, vội cúi gằm mặt, giảm độ tồn tại xuống mức thấp nhất có thể.

Bùi Phong khẽ cười, nhanh chóng chuyển chủ đề, chủ động gắp thức ăn vào bát Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, thử món sườn nếp của nhà hàng này xem, ngon lắm đó.”

Giang Thiệu Vũ “ừm” một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Mọi người thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chú tâm vào đống thức ăn trước mặt.

Mấy món Bùi Phong gọi đúng là rất ổn, ai nấy đều ăn uống no nê, hài lòng ra mặt.

Ăn xong, Giang Thiệu Vũ chủ động đi thanh toán. Anh không hứng thú với mấy trò karaoke ầm ĩ, nhưng cũng nhìn ra mọi người vẫn còn chưa chơi đủ, bèn nghiêng người nói nhỏ với Bùi Phong: “Nếu mọi người muốn ra ngoài chơi tiếp thì em dẫn đi nhé, chi phí để anh lo.”

Bùi Phong quay sang hỏi cả nhóm: “Mọi người muốn đi tiếp không?”

Hoa Nhiên mắt sáng như đèn pha: “Em biết gần đây có một chỗ siêu hay ho, vừa có boardgame, vừa có karaoke, lại còn có buffet đêm nữa! Hồi trước bạn em giới thiệu mà chưa có dịp đi, giờ thử luôn không?”

Hạ Lê lập tức giơ tay đồng tình: “Quá đỉnh! Lâu lắm rồi mới được ra ngoài chơi!”

Tiểu Quỷ hỏi: “Chơi boardgame thì có chơi được Ma Sói không?”

Hoa Nhiên đáp như bắn liên thanh: “Tất nhiên rồi! Tôi còn biết cả chơi phiên bản nâng cấp nữa cơ!”

Nhìn đám nhóc con vui vẻ phấn khởi, Giang Thiệu Vũ nói: “Đi đi. Tối nay được nghỉ, mọi người chơi cho thoải mái. Tiểu Bùi phụ trách dẫn đội, nhớ là không được uống rượu.”

Bùi Phong khẽ hỏi: “Anh không đi cùng ạ?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Anh không đi. Nếu anh ngồi đó, mọi người cũng sẽ không thoải mái đâu.”

Bùi Phong biết sư phụ không thích nơi ồn ào náo nhiệt, nên cũng không ép.

Giang Thiệu Vũ cùng Lão Thường, chị Du và vài nhân viên khác quay về căn cứ đội tuyển quốc gia. Còn Bùi Phong thì dẫn các tuyển thủ muốn ra ngoài đi đến cửa hàng boardgame.

Có Tiểu Bùi dẫn đội, Giang Thiệu Vũ rất yên tâm, mấy đứa này cũng không đến mức gây ra chuyện gì. Dạo gần đây mỗi tuần có hai trận đấu tập, hàng ngày còn phải rèn chiến thuật, ai nấy đều rất mệt, nhân dịp này cũng nên thả lỏng một chút.

Trở về ký túc xá, Giang Thiệu Vũ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, mở quà ra xem.

— Là một cuốn album lưu niệm được chế tác rất tinh xảo.

Trang đầu tiên là ảnh chụp tập thể cả đội tuyển quốc gia trong đồng phục. Giang Thiệu Vũ nhìn thấy bản thân trong ảnh trông nghiêm nghị như đang họp hành, trong khi Bùi Phong đứng cạnh thì cười rạng rỡ.

Hoa Nhiên với mái tóc tím vô cùng nổi bật, Thời Tiểu Bân trông hơi ngốc nghếch, Mạc Hàm Thiên mặt mày tái nhợt, trừng mắt nhìn ống kính như thể đang nhìn thấy quái vật. Hạ Lê thì cười đến toét miệng, Tần Tuyết Dao có vẻ hơi căng thẳng, mặt mày cứng đờ. Thư Thần đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ; Diệp Tử và Lão Lâm thì bá vai bá cổ, dáng vẻ như hai anh em thân thiết; Chu Dật Nhiên và Lưu Thiếu Châu mỉm cười, phong độ nho nhã.

Giang Thiệu Vũ nhìn dòng chữ trên đầu tấm ảnh “Ảnh tập thể Đội tuyển Quốc gia khóa 6”, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Bọn họ có thể tụ hội ở đây, cũng là một loại duyên phận. Dù bình thường Giang Thiệu Vũ hay mắng, yêu cầu cũng rất nghiêm khắc, nhưng thực ra, từng người một, đều là tuyển thủ mà anh đánh giá rất cao, vô cùng yêu thích.

Tiếp tục lật sang trang sau, là trang chữ ký tập thể, tất cả mọi người đều ký tên lên một tờ giấy. Những trang sau là lời chúc mừng sinh nhật viết tay của từng tuyển thủ.

Mạc Hàm Thiên dùng chữ như gà bới viết một đoạn tỏ tình: “Wing Thần luôn là thần tượng của em, có thể trở thành học trò của anh trong đội tuyển quốc gia, em thật sự vô cùng vinh hạnh. Em nhất định sẽ cố gắng tập luyện, không để thầy thất vọng! Chúc anh sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý!”

Chữ viết của Thời Tiểu Bân ngay ngắn như chữ in: “HLV Giang, em rất cảm ơn anh đã kéo em ra khỏi vũng lầy, giúp em lấy lại tự tin. Mong anh mỗi ngày đều vui vẻ, mọi điều suôn sẻ. Chúc mừng sinh nhật anh!”

Hoa Nhiên học mỹ thuật, vẽ luôn một bức tranh. Phiên bản chibi của Giang Thiệu Vũ được cậu vẽ rất đáng yêu, trên tay ôm bánh sinh nhật, đầu đội vòng hào quang sinh nhật. Bên cạnh còn viết bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” bằng bút màu sắc rực rỡ.

Diệp Khinh Danh vẽ một chiếc lá và viết: “Chúc mừng sinh nhật anh Vũ. Sau này em sẽ cố gắng viết ít bản kiểm điểm hơn :)”

Giang Thiệu Vũ lật từng trang, trong lòng đầy cảm xúc.

Mỗi tuyển thủ, với nét chữ và phong cách riêng biệt, đều viết ra những lời chúc tốt đẹp dành cho anh. Món quà này thực sự rất có ý nghĩa, còn đáng quý hơn nhiều so với việc mua đại một món gì đó.

Khi lật đến trang cuối cùng, anh nhìn thấy dòng chữ do Bùi Phong viết.

Chữ của Bùi Phong rất đẹp, phóng khoáng mà có lực, còn nghiêm túc viết hẳn một đoạn văn ngắn.

“Khi còn là một cậu nhóc mười mấy tuổi, em đã xem một trận đấu của ACE và từ đó trở thành fan của Wing Thần, quyết tâm trở thành một tay bắn tỉa xuất sắc như anh. Em đã liều lĩnh chạy đến ACE xin bái sư, thật lòng cảm ơn anh đã không chê em khi ấy trẻ con nông nổi, chịu nhận em làm đồ đệ và truyền hết những gì anh biết.”

“Chính vì anh mà em yêu thích eSports, vì anh mà em trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Đối với em, anh là người phát hiện ra tài năng, là ân sư, là thần tượng và tấm gương sáng. Là người quan trọng nhất trong cuộc đời em.”

“Sư phụ, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Đồ đệ mãi mãi yêu anh [trái tim].”

Giang Thiệu Vũ đọc đến cuối, tim khẽ đập mạnh một nhịp.

Tuy đoạn văn của Bùi Phong thể hiện rõ ràng là lòng biết ơn giữa đồ đệ và sư phụ, nhưng không hiểu sao, câu cuối cùng “mãi mãi yêu anh” lại khiến nhịp tim của Giang Thiệu Vũ có chút rối loạn.

Anh khép cuốn album lại, đặt sang bên cạnh. Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, anh nhìn tên người gọi rồi bắt máy: “Anh, có chuyện gì vậy?”

Giang Thiệu Thành nhỏ giọng hỏi: “Tiệc sinh nhật kết thúc rồi à? Em đã về ký túc xá chưa? Có uống rượu không?”

Giang Thiệu Vũ nghi hoặc: “Sao tự nhiên anh lại quan tâm chuyện em có uống rượu hay không?”

Giọng Giang Thiệu Thành nghiêm túc: “Em là một Omega, ra ngoài đừng uống rượu. Nếu lỡ say thì sẽ gặp thiệt thòi.”

Giang Thiệu Vũ cảm thấy thật buồn cười. Là anh em bao nhiêu năm, hôm nay anh mới biết em là Omega à?

Sự quan tâm mơ hồ thế này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Anh nhướn mày, nói: “Em là HLV trưởng của đội tuyển quốc gia. Cho dù họ biết em là Omega, cũng sẽ không có ai dám thiếu tôn trọng em đâu.”

Giang Thiệu Thành lạnh lùng nói: “Vậy à? Bao gồm cả cậu nhóc đồ đệ của em hả?”

Giang Thiệu Vũ sững lại: “Ý anh là gì?”

Giang Thiệu Thành hạ giọng: “Ánh mắt cậu ta nhìn anh hôm nay không thân thiện lắm, em không nhận ra à?”

Thực ra Giang Thiệu Vũ cũng cảm thấy Tiểu Bùi có địch ý rất rõ ràng với anh trai, nhưng anh không hiểu nguyên do, đành giải thích: “Có lẽ Tiểu Bùi hơi bảo vệ em quá mức, tưởng anh đến gây chuyện.”

Giang Thiệu Thành nói: “Xem ra em vẫn chưa hiểu Alpha là thế nào. Em nghĩ đồ đệ của em đơn giản như vậy ấy hả?”

Giang Thiệu Vũ vô thức bênh vực: “Tiểu Bùi do chính tay em dìu dắt, em hiểu rõ tính cậu ấy. Cậu ấy rất đơn thuần, chỉ muốn thi đấu và giành chức quán quân. Mục tiêu của cậu ấy luôn là trở thành một tay bắn tỉa đẳng cấp thế giới. Việc cậu ấy có địch ý với anh chỉ là vì muốn bảo vệ sư phụ, hiểu lầm thôi. Anh đừng nghĩ quá nhiều.”

Giang Thiệu Thành: “…”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Giang Thiệu Vũ nghi hoặc: “Sao anh không nói gì?”

Giang Thiệu Thành đưa tay day trán, giọng bất lực: “Em có ý thức mình là Omega không vậy?”

Giang Thiệu Vũ cau mày: “Em không cho rằng việc là Omega thì khác gì Alpha trong vai trò huấn luyện viên cả.”

“Anh không nói đến năng lực công việc của em, mà là pheromone của em có thể ảnh hưởng đến Alpha.” Giang Thiệu Thành nhíu chặt mày, đổi sang cách nói thẳng thắn hơn: “Thuốc ức chế em mang theo có tiêm đúng hạn không? Bùi Phong có biết em là Omega không?”

Lần này đến lượt Giang Thiệu Vũ im lặng.

Anh đã mấy tháng không tiêm thuốc ức chế. Tháng 7, Bùi Phong đã đánh dấu anh một lần, cơ thể dường như đã thích nghi với pheromone của Bùi Phong nên mấy tháng nay vẫn duy trì ổn định.

Nhưng Giang Thiệu Vũ không muốn nói chuyện này với anh trai.

Anh thản nhiên đáp: “Pheromone của em rất ổn định, anh không cần lo. Bây giờ em chỉ muốn dẫn dắt đội tuyển quốc gia thi đấu tốt tại giải thế giới. Mấy chuyện khác em không muốn quan tâm, cũng chẳng còn sức để lo.”

“…Được rồi.” Giang Thiệu Thành thở dài, “Em tự lo cho mình đi.”

Sau khi cúp máy, Giang Thiệu Thành nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.

Có thể là trực giác của một Alpha?

Anh luôn cảm thấy cậu thanh niên đó không đơn giản như vẻ ngoài.

Tại sao một Alpha lại tỏ ra địch ý mạnh mẽ đến vậy với một Alpha khác? Rõ ràng họ chưa từng gặp nhau trước đó, cũng không có xung đột gì.

Lý do duy nhất là Giang Thiệu Vũ.

Alpha có ý thức lãnh thổ rất mạnh. Bùi Phong đã coi Giang Thiệu Vũ là người thuộc về lãnh thổ của mình, vì thế sẽ bài xích tất cả Alpha khác đến gần — nói trắng ra, là sự chiếm hữu mạnh mẽ đang trỗi dậy.

Em trai anh thì suốt ngày chỉ lo thi đấu và huấn luyện, chẳng có tí ý thức nào về việc mình là một Omega cả. Em xem Bùi Phong là một đệ tử ngoan ngoãn, chăm chỉ, nhưng em dám chắc là cậu ta không hề có ý nghĩ “thiếu tôn trọng” nào với em sao? Thoạt nhìn thì giống một chú chó nghe lời, nhưng biết đâu một ngày nào đó lại biến thành chó sói, quay lại cắn nuốt em sạch sẽ?

Lúc này, Giang Thiệu Vũ đang ngồi trên sofa ôm Giang Đậu Đậu, trong đầu bỗng rối loạn.

Nếu không có anh trai nhắc nhở, anh suýt nữa đã quên mình là một Omega, lại từng bị Bùi Phong đánh dấu hai lần.

Vậy nên, địch ý mà Bùi Phong thể hiện với anh trai hôm nay có phải là do Alpha sau khi đánh dấu một Omega sẽ nảy sinh tính chiếm hữu? Cho nên mới không vui khi thấy Omega của mình thân thiết với Alpha khác?

Không thể nào, đúng không? Tiểu Bùi sao có thể nảy sinh h*m m**n chiếm hữu với sư phụ cơ chứ?

Giang Thiệu Vũ không quá tin vào suy đoán này. Trong mắt anh, Tiểu Bùi luôn là một đứa đệ tử ngoan, chăm chỉ, đối với anh chỉ có kính trọng và ngưỡng mộ.

…Là thế sao?

Giang Thiệu Vũ vốn rất chắc chắn.

Nhưng giờ phút này, anh đột nhiên lại không quá chắc nữa.

Bùi Phong quan tâm và chăm sóc anh, rõ ràng nhiều hơn một mối quan hệ sư đồ bình thường?

Lần trước anh nhờ cậu tiêm thuốc, cậu dứt khoát đặt kim tiêm sang một bên rồi trực tiếp đánh dấu anh, chỉ vì lo tác dụng phụ của thuốc. Khi thi đấu ở Nhật, còn đặt món ăn riêng theo đúng khẩu vị của anh; luôn kiếm cớ mua đồ ăn vặt cho Giang Đậu Đậu để chạy đến phòng anh nói chuyện.

Sau khi nhận được tiền thưởng, Bùi Phong lập tức tra cứu tài liệu, chọn sản phẩm đầu tư, đưa anh đến ngân hàng làm thủ tục, đích thân lo liệu mọi chuyện giúp anh.

Sinh nhật vừa điểm 0 giờ đã gửi lời chúc, cuốn album kỷ niệm tỉ mỉ và đúng ý như vậy, tám phần là do Bùi Phong tổ chức mọi người cùng làm.

Tiểu Bùi đối xử với anh quả thực rất chu đáo, rất tận tâm.

Giang Thiệu Vũ đưa tay day trán, thấy hơi đau đầu. Anh vốn không thích những người lòng dạ quá phức tạp, nguyên tắc làm việc của anh là gặp vấn đề thì thẳng thắn đối mặt, nghĩ cách giải quyết, chứ không phải giấu kín trong lòng, úp úp mở mở.

Bùi Phong là cánh tay đắc lực của anh, là đội trưởng của đội tuyển quốc gia, là người chỉ huy chủ chốt trong giải thế giới, tuyệt đối không thể có sơ suất.

Anh hy vọng giữa sư đồ bọn họ có thể cởi mở chân thành, chứ không phải chất chứa điều gì đó trong lòng.

Chi bằng thử dò hỏi xem Tiểu Bùi thực sự nghĩ gì?

Nếu cậu ấy thật sự đang rối rắm trong cảm xúc, với tư cách là sư phụ, anh cũng có thể sớm điều chỉnh, để tránh xảy ra vấn đề trong giải đấu lớn.

Nghĩ đến đây, Giang Thiệu Vũ liền cầm điện thoại lên, gửi cho Bùi Phong một tin nhắn: “Sau khi về, đến ký túc xá tìm anh, anh có chuyện muốn nói với em.”

Hết chương 158


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 158
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...