Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 116
Chương 116
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Chiều hôm sau, khi các tuyển thủ đến phòng huấn luyện, họ thấy huấn luyện viên Thường đang đợi sẵn.
Huấn luyện viên Thường năm nay hơn ba mươi tuổi, nhưng gương mặt lại trẻ như búp bê, trông như thanh niên đôi mươi, nụ cười luôn tươi tắn, tạo cảm giác rất thân thiện. Nhưng Diệp Khinh Danh vừa nhìn thấy HLV Thường là đã nhức đầu, mấy ngày qua bị nhốt vào phòng tối chơi trò trốn tìm với huấn luyện viên Thường, đến cả trong mơ anh cũng còn đang lạc đường….
Huấn luyện viên Thường thấy mọi người đến đông đủ thì nói: “Chào buổi chiều, hôm nay là buổi huấn luyện đặc biệt về bản đồ. Huấn luyện viên Giang giao cho tôi nhiệm vụ giúp các bạn làm quen với bản đồ ‘Hàn băng chi thành’. Bản đồ này sẽ được sử dụng trong trận đấu tập tối nay.”
Các tuyển thủ đưa mắt nhìn nhau — Dùng luôn bản đồ cấp độ năm sao trong trận đấu tập? Không hổ là huấn luyện viên Giang, về khoản độ khó như ác mộng, chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.
Mọi người âm thầm về vị trí, đăng nhập vào phần mềm huấn luyện.
Huấn luyện viên Thường cũng ngồi vào máy tính ở hàng ghế đầu, nở nụ cười dễ gần: “Mọi người chia thành 3 nhóm. Trinh sát và y tế là nhóm A; đột kích và công kích là nhóm B; bắn tỉa là nhóm C. Khi nhóm A luyện tập với tôi, nhóm B và C tự vào phần mềm làm quen bản đồ. Hiểu rõ chưa?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Huấn luyện viên Thường mở chế độ bản đồ tùy chỉnh, mời Diệp Tử, Tần Tuyết Dao, Thư Thần và Thời Tiểu Bân vào phòng, mở kênh thoại nhóm: “Nội dung huấn luyện là trong vòng 1 phút, tìm ra tôi trên bản đồ và tiêu diệt.”
Diệp Khinh Danh thắc mắc: “Lúc trước chẳng phải là 10 phút sao? Sao giờ rút ngắn còn 1 phút?”
Huấn luyện viên Thường nói: “Giờ là 4 người cùng tìm, đương nhiên phải rút ngắn thời gian. 4 người mà 1 phút vẫn không tìm ra tôi, không phải là hơi quá à?”
Bốn người: “……”
Một chấp bốn mà anh còn tự tin vậy sao?
Trong lòng cả nhóm đều không phục, lập tức ấn nút chuẩn bị.
Huấn luyện viên Thường là phe Đỏ, 4 người là phe Xanh, bước vào bản đồ “Hàn băng chi thành”.
Trận đấu bắt đầu, huấn luyện viên Thường lập tức biến mất trên bản đồ không để lại dấu vết, bốn người chia ra tìm. Mặt băng trơn nhẵn, chỉ cần sơ suất là sẽ trượt chân, khi di chuyển phải liên tục nhấn phím điều hướng để giữ thăng bằng. Gặp dốc, có thể ngồi trượt như cầu trượt để tăng tốc.
Thời Tiểu Bân trượt một mạch, dò xét kỹ khu vực Đông Nam theo kiểu trải thảm, nhưng tìm hết mọi ngóc ngách cũng không thấy bóng dáng huấn luyện viên Thường, cậu nói trong kênh thoại: “Đông Nam không có.”
Diệp Tử phụ trách khu Tây Bắc, cũng nhanh chóng đưa ra kết luận: “Tây Bắc không phát hiện.”
Thư Thần: “Tây Nam không có.”
Tần Tuyết Dao nghi hoặc nói: “Đông Bắc cũng không.”
Bốn người đồng thời im lặng — Thế thì huấn luyện viên trốn ở đâu chứ? Không lẽ bay màu rồi à?
Thấy thời gian ở góc phải trên màn hình sắp hết, cả nhóm gấp rút chạy vào khu trung tâm. Nhưng chưa kịp tìm kỹ, thông báo “Hết thời gian” đã hiện lên.
Huấn luyện viên Thường cười khẽ, không ngại trêu: “Một phút còn không tìm thấy địch, đợi đến khi các cậu mò ra được thì hoa dại nở hết rồi!”
Bốn người nghe vậy có hơi ngượng ngùng.
Huấn luyện viên Thường nói tiếp: “Tiếp tục.”
Vòng thứ hai của trò trốn tìm bắt đầu, lần này bốn người đổi chiến lược, tìm từ trung tâm ra ngoài. Nhưng một phút thực sự quá ngắn, lại thêm việc chưa quen bản đồ và mặt băng khó đi, nên vẫn không tìm được.
Cứ như vậy luyện tập suốt nửa tiếng, huấn luyện viên Thường vẫy tay: “Nhóm A tự luyện đi, nhóm B lên.”
Nhóm B gồm Lão Lâm, Hoa Nhiên, Chu Chu và Hạ Lê cũng nối bước chơi trò trốn tìm. Kết quả cũng y chang nhóm A, một phút trôi qua vèo vèo, bản đồ lại không quen, mặt băng thì khó điều khiển, căn bản là không sao tìm ra được huấn luyện viên Thường đang trốn ở đâu.
Bốn người chơi đến mức sau cùng còn bắt đầu nghi ngờ… phải chăng huấn luyện viên Thường có thể tàng hình?
Nhóm C bắt đầu thử thách, nhưng kết quả cũng không khá hơn bao nhiêu.
Thử thách “trò chơi trốn tìm trong 1 phút” của tuyển thủ đội tuyển quốc gia với lão Thường, toàn quân thất bại!
Mọi người đều có chút ngượng ngùng, đồng loạt cúi đầu.
May mà huấn luyện viên Giang không có mặt, nếu không thì chắc lại bị mắng một trận — Hoa Nhiên vừa nghĩ thế, thì liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc của Giang Thiệu Vũ vang lên trong tai nghe: “Tìm kiếm kẻ địch trong thời gian ngắn, không phải là kiểu loạn tìm như các cậu đang làm. Phối hợp đâu? Ai đi đường nấy như một đám cát rời rạc. Không ai chỉ huy à?”
Cả đám đồng loạt rùng mình — huấn luyện viên Giang lại dùng góc nhìn quản lý để theo dõi họ từ đầu rồi!
Giang Thiệu Vũ nói: “Thêm một vòng nữa.”
Lần này, mọi người càng cẩn thận hơn, mỗi tổ đều có người chủ động đứng ra chỉ huy. Cuối cùng, ngay trước khi hết thời gian đếm ngược, cũng đã tìm thấy huấn luyện viên Thường – Anh ta vậy mà leo lên đầu của một bức tượng băng, toàn thân mặc đồ trắng, chọn màu da trắng kiểu người châu Âu, còn nhuộm tóc trắng, ngụy trang thành một phần của tượng băng.
Cả nhóm dở khóc dở cười.
Lão Thường nói: “Đừng tưởng màu tóc và quần áo không ảnh hưởng gì trong game. Ở những môi trường đặc biệt, nó vẫn ảnh hưởng đấy!”
Phần lớn bản đồ trong game có ánh sáng rõ ràng, nên chọn trang phục hay màu tóc thế nào cũng không sao. Nhưng nếu đổi sang mặc đồ trắng tóc trắng ở Hàn Băng Chi Thành, hoặc đồ đen tóc đen trong màn đêm mưa tối, chắc chắn sẽ làm tăng độ khó khi khóa mục tiêu, đây cũng là một trong những tiểu xảo đối chiến.
Một buổi chiều chơi trò trốn tìm, mọi người đã quen thuộc hơn rõ rệt với bản đồ này.
Sau bữa tối, Giang Thiệu Vũ đích thân đến phòng huấn luyện, nói: “Về việc chia đội trong trận đấu tập, Bùi Phong đã nói cho mọi người rồi chứ?”
Mọi người gật đầu liên tục. Giang Thiệu Vũ nói: “Ngồi vào đúng vị trí thi đấu.”
Trong các trận đấu chính thức, thứ tự chỗ ngồi là: Công kích, Đột kích, Trinh sát, Bắn tỉa, Y tế. Người chơi cùng vai trò của hai đội sẽ ngồi đối diện nhau. Tất nhiên, nếu trong đội có hai người cùng nghề thì huấn luyện viên sẽ quyết định vị trí, nhưng thứ tự vẫn phải tuân theo quy định của giải.
Đội Đỏ gồm Hoa Nhiên, Hạ Lê, Diệp Khinh Danh, Bùi Phong, Thư Thần, lần lượt ngồi từ trái sang phải.
Đội Xanh gồm Lão Lâm, Chu Chu, Tần Tuyết Dao, Lưu Thiếu Châu, Thời Tiểu Bân, cũng đổi vị trí theo quy định.
Chỉ còn lại Mạc Hàm Thiên đứng ngơ ngác, không biết mình nên ngồi ở đâu. Giang Thiệu Vũ vẫy tay gọi: “Trọng tài, qua đây, ngồi cạnh tôi.”
Mạc Hàm Thiên run rẩy bước tới, ngồi thẳng lưng, ngồi cạnh huấn luyện viên Giang. Đây là lần đầu tiên cậu làm trọng tài, lại còn ngồi gần thần tượng, sao cảm giác còn căng thẳng hơn cả thi đấu?
Giang Thiệu Vũ nói: “Máy cậu đăng nhập tài khoản quản trị, cậu tổ chức đi.”
Mạc Hàm Thiên nhanh chóng kéo 10 người vào phòng đấu tùy chỉnh, chia đội xong, chọn bản đồ “Hàn Băng Chi Thành”. Cậu ngẩng đầu hỏi: “Chế, chế độ thi đấu chọn cái nào ạ?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Cậu là trọng tài, cậu quyết định.”
Bản đồ “Hàn Băng Chi Thành” cho phép chơi hai chế độ: “Huyết chiến vô tận” và “Cực hạn quyết đấu”, không có chế độ đặt bom. Mạc Hàm Thiên vốn định hỏi ý mọi người, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy ai nấy đã đeo tai nghe cả rồi. Cậu đành tự mình quyết định, chọn chế độ Huyết chiến vô tận.
Nghĩ đến thao tác của trọng tài trong các trận đấu chính thức, Mạc Hàm Thiên liền nghiêm túc gõ dòng chữ trong phòng chờ: “Mời các tuyển thủ kiểm tra thiết bị, nếu đã xác nhận không có trục trặc, hãy nhấn nút sẵn sàng.”
Cả 10 tuyển thủ đều nhấn nút sẵn sàng.
Mạc Hàm Thiên tiếp tục: “Trận đấu sắp bắt đầu, đếm ngược 30 giây.”
Cậu bật chế độ đếm ngược trong phòng đấu, các tuyển thủ nhanh chóng điều chỉnh trang bị. Ngay sau đó, đếm ngược kết thúc, bản đồ bắt đầu tải vào.
Góc nhìn trọng tài, hay còn gọi là góc nhìn thượng đế, có thể thấy được toàn bộ vị trí của 10 người chơi, có thể chuyển sang góc nhìn của bất kỳ ai bất cứ lúc nào.
Mạc Hàm Thiên hơi do dự, sau đó chuyển sang góc nhìn của Bùi Phong, muốn xem thử góc nhìn thứ nhất của cậu ấy.
Trong bản đồ “Hàn Băng Chi Thành”, do có mặt băng, tốc độ di chuyển của tuyển thủ gấp đôi so với bản đồ thường, nếu gặp đoạn dốc, thậm chí có thể ngồi trượt như cầu tuột, tốc độ có thể lên đến gấp 5 lần, nhịp độ cực kỳ nhanh.
Bùi Phong chỉ huy các đồng đội chia đường tiến công.
Trong giai đoạn Giang Thiệu Vũ đi khảo sát các câu lạc bộ, Diệp Khinh Danh đã được đưa về đội tuyển quốc gia làm người đánh luyện. Suốt cả tháng 5 qua, Bùi Phong, Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên đã luyện tập phối hợp “hai động một tĩnh, tam giác đột phá”.
Cốt lõi của chiến thuật này là Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên tấn công từ hai cánh, hoàn toàn phá vỡ nhịp điệu của đối thủ. Dù là Diệp Khinh Danh thành công ám sát một người hay là Hoa Nhiên dùng lựu đạn nổ làm rối loạn đội hình đối thủ, chỉ cần kẻ địch lộ ra sơ hở, Bùi Phong ở tuyến sau với vai trò bắn tỉa tầm xa sẽ lập tức tìm kiếm điểm đột phá, nhanh chóng tạo lợi thế về mạng.
Đội Bùi Phong thiên về lối chơi tấn công.
Trong khi đó, Lưu Thiếu Châu lại là chỉ huy có khả năng phòng ngự tốt nhất toàn liên minh. Cậu nhanh chóng chỉ đạo đồng đội tập trung ở đường giữa, còn Tần Tuyết Dao làm nhiệm vụ trinh sát độc lập.
Ở góc nhìn trọng tài, Mạc Hàm Thiên thấy rõ các dấu chấm đỏ và xanh tượng trưng cho các tuyển thủ đang di chuyển với tốc độ cao. Lúc này, ở quảng trường tượng băng phía tây bản đồ, Diệp Khinh Danh và Tần Tuyết Dao đang chuẩn bị va chạm.
Tần Tuyết Dao nghe thấy tiếng bước chân, lập tức nép sau một bức tượng băng.
Diệp Khinh Danh rút dao găm, chuẩn bị ám sát đối thủ. Nhưng Tần Tuyết Dao đã nhận ra nguy hiểm, lập tức di chuyển tránh né. Hai người quanh quẩn đuổi bắt quanh vài bức tượng băng, khó phân thắng bại.
Giang Thiệu Vũ khi thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi hiện lên chút tán thưởng — Tuyết Dao tuy không mạnh về kỹ thuật bắn, nhưng khả năng di chuyển và phán đoán chiến trường rất tốt, phản ứng nhạy bén, cô ấy chắc chắn đã cảm thấy Diệp Khinh Danh đang đến nên mới đặc biệt cảnh giác.
Hai trinh sát cứ luẩn quẩn mãi, chưa thể phân định kết quả.
So với phía tây đầy căng thẳng và trầm lặng, thì phía đông lại nổ ra giao tranh sôi động, vì các vị trí như công kích, đột kích có khả năng đánh cận chiến mạnh mẽ của hai bên vô tình chạm trán nhau.
Hoa Nhiên ném một quả bom khói để làm nhiễu tầm nhìn của đối thủ, sau đó lập tức ném tiếp một quả lựu đạn sát thương ra phía trước!
—Bùm!
Lựu đạn phát nổ, bùng lên một ngọn lửa và khói đen dày đặc, màn hình hiện lên thông báo:
[Hoa Hoa Đại Thiếu] dùng lựu đạn đả thương [Hạ Mùa Hè]
Kênh đội vang lên giọng nói của Hạ Lê: “Cậu ném bom tôi làm gì vậy?”
Hoa Nhiên sững sờ: “Sao cô lại chạy lên trước mặt tôi rồi?”
Hạ Lê ủ rũ nói: “Mặt băng trơn quá, chưa quen với tốc độ tăng tốc, trượt quá đà luôn.”
Trong lòng Bùi Phong bỗng dâng lên một cảm giác bất an, vội vàng nói: “Hạ Lê đi về phía tây, đừng ở gần Hoa Hoa, hai người giữ khoảng cách!”
Hạ Lê ok một tiếng, lập tức chạy nhanh về phía tây. Khi chạy qua một khúc cua, cô nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là kẻ địch bên kia, phản ứng tức thời cực nhanh, lập tức nâng khẩu súng trường tấn công AK lên bắn xối xả!
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
[Hạ Mùa hè] dùng [AK-Mùa Hè Nóng Bỏng] bắn thương [Hoa Hoa Đại Thiếu]!
Hoa Nhiên bị loạt đạn quét cho còn tí máu: “…Cô bắn tôi làm gì vậy?”
Hạ Lê khó hiểu: “Làm sao tôi biết cậu lại chui ra từ phía sau?”
Hoa Nhiên: “Tôi là đi che chắn cho cô đấy.”
Từ góc nhìn của trọng tài, Mặc Hàm Thiên nhìn thấy tình huống này mà trợn mắt há mồm.
Chỉ huy bên đối thủ là Lưu Thiếu Châu không nhịn được khẽ cười — bọn tôi còn chưa ra tay, các người đã nội chiến, đồng đội tự bắn nhau, thật là giỏi quá đi!
Lưu Thiếu Châu bình tĩnh ra lệnh: “Công kích, đột kích hai bên trái phải, tôi chặn y tế.”
Lão Lâm và Chu Chu phối hợp cực kỳ ăn ý, dù sao cũng đều xuất thân từ ACE, hai người một trái một phải nhanh chóng áp sát, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận được vị trí của Hoa Nhiên và Hạ Lê.
Tiếng súng đồng loạt vang lên từ hai phía, Hoa Nhiên và Hạ Lê lần lượt chết dưới đạn của hai người họ.
Thư Thần định đến cứu nhưng Lưu Thiếu Châu đã chặn ở ngã rẽ mà y tế bắt buộc phải đi qua, mấy phát bắn tỉa chính xác khiến Thư Thần không thể tiến lên. Đồng thời, Lão Lâm và Chu Chu cũng nhanh chóng vòng sang, hợp lực tiêu diệt luôn y tế Thư Thần.
Bùi Phong dựa vào tầm nhìn Thư Thần cung cấp, ở phía xa bắn tỉa một phát hạ gục Lão Lâm. Nhưng trận này không thể vãn hồi, Bùi Phong và Diệp Khinh Danh 2 đánh 4, hoàn toàn không có cửa thắng.
Hiệp 1, phe phòng thủ thắng.
Hiệp 2, Bùi Phong yêu cầu Hoa Nhiên và Hạ Lê tách ra, Hạ Lê đi giữa, Hoa Nhiên đi trái, Diệp Tử đi phải.
Hoa Nhiên bên trái gặp phải trinh sát Tần Tuyết Dao bên kia, Tuyết Dao cung cấp tầm nhìn, hỗ trợ Lưu Thiếu Châu bắn tỉa một phát hạ gục Hoa Nhiên, còn Hạ Lê ở giữa lại bị Lão Lâm và Chu Chu phối hợp tiêu diệt…
Bùi Phong: “Mệt tim!”
Từng người cứ như ngựa hoang đứt cương, kéo cũng kéo không được.
Hiệp hai lại thua, lúc này Hạ Lê và Hoa Nhiên đều cảm thấy xấu hổ, mặt hơi đỏ lên.
Bùi Phong nói: “Không sao, làm lại.”
Hiệp 3, Diệp Khinh Danh và Bùi Phong phối hợp song kiếm hợp bích, Diệp Tử vòng sau âm thầm hạ gục bắn tỉa Lưu Thiếu Châu, Bùi Phong giết Tần Tuyết Dao. Hai người dựa vào năng lực cá nhân cực mạnh, miễn cưỡng gỡ lại một ván.
Hiệp 4, Lưu Thiếu Châu thay đổi chiến thuật, cả năm người dồn đội đánh một đợt đột kích, Hoa Nhiên và Hạ Lê hoảng loạn, lại bắt đầu tự hại lẫn nhau, đội đỏ ngay đầu trận đã rơi vào thế 3 đấu 5, cuối cùng đành bất lực thua cuộc.
Bùi Phong bất lực xoa xoa thái dương, đầu của Hoa Nhiên và Hạ Lê thì như sắp rụng tới ngực.
Lúc này, trong lòng Giang Thiệu Vũ cũng đưa ra kết luận, hai người Hoa Nhiên và Hạ Lê tuyệt đối không thể xếp chung đội hình.
Hoa Nhiên có vai trò là làm rối loạn tiết tấu của đối thủ, còn Hạ Lê vì lối chơi quá hiếu chiến, rất dễ bị Hoa Nhiên kéo loạn theo, hai người phối hợp với nhau chẳng khác nào động cơ hủy diệt cả đội.
Nếu đã chọn Hoa Nhiên làm mũi công kích, thì tay bắn phụ nhất định phải chọn Tiểu Chu. Tiểu Chu bình tĩnh và vững vàng, sẽ không bị Hoa Nhiên dẫn lệch hướng.
Giang Thiệu Vũ nhìn sang Mặc Hàm Thiên, nói: “Trọng tài, trận đầu tiên, cậu thấy bọn họ đánh thế nào?”
Cái này thì đánh giá sao cho được? Mặc Hàm Thiên nghĩ một lúc rồi dè dặt nói: “Đánh… không được tốt lắm?”
Giang Thiệu Vũ cười lạnh một tiếng: “Không được tốt lắm? Rõ ràng là loạn như mớ bòng bong! Có người trượt trên băng, có người trượt cầu tuột không dừng lại được, lại còn có người bắn đồng đội, cái mức độ ‘ăn ý’ này mà còn đòi đi đánh giải thế giới?”
“Các cậu không phải đội tuyển quốc gia e-sports, mà là đoàn kịch quốc gia, chuyên đi mang tiếng cười cho khán giả toàn thế giới à?”
Mọi người đồng loạt cúi gằm đầu xuống.
Tuy HLV Giang nói khó nghe, nhưng không sai, họ phối hợp thực sự rất tệ. Tuyển thủ đến từ các đội khác nhau, muốn xây dựng sự ăn ý không thể ngày một ngày hai là xong.
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, buổi chiều tiếp tục tập luyện thường ngày, buổi tối tôi sẽ tổ chức các trận tập huấn, tìm ra vấn đề trong phối hợp của các cậu. Có một số tuyển thủ, sóng não căn bản không cùng một tần số thì cố gắng đừng ghép chung đội.”
Hoa Nhiên và Hạ Lê liếc nhìn nhau, tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Hai người họ chẳng những không cùng kênh, mà còn như đang trò chuyện xuyên máy chủ thì đúng hơn?
Hết chương 116
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh