Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 111
Chương 111
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Buổi trưa ngày thứ ba trong đợt huấn đấu tập trung của đội tuyển quốc gia, các tuyển thủ tụm năm tụm ba ăn cơm trong căng tin. Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Diệp Khinh Danh, Lão Lâm không nhịn được cười trên nỗi đau người khác: “Chuyện gì thế này? Bị tra tấn trong ‘phòng đeđen’ thành chiếc lá khô à?”
Diệp Khinh Danh vò mái tóc rối bù, nhăn nhó nói: “Lão Thường b**n th** quá, tôi nghi ổng là chuột chuyển kiếp đấy! Chui vào cái hang nào trốn, bắt tôi tìm mất tận 10 phút!”
Chu Dật Nhiên mỉm cười nhìn cậu ta một cái: “Đồng tình 1 giây, không hơn được đâu.”
Diệp Khinh Danh: “……”
Lúc Bùi Phong bưng khay cơm đi tới thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện, thấy hai quầng thâm dưới mắt Diệp Khinh Danh, cậu không khỏi cảm thông: “Coi bộ, huấn luyện đặc biệt trong ‘phòng đen’ của Anh Diệp không suôn sẻ lắm hả?”
Diệp Khinh Danh xoa thái dương: “Anh thì còn chịu được, chỉ là quay mòng mòng trong các bản đồ đến chóng mặt. Tuyết Dao mới gọi là thảm, lão Thôi bắt cô nhóc luyện bắn súng, yêu cầu mục tiêu tĩnh phải bắn trúng vòng 10, mục tiêu di động phải trúng trên 7 vòng, không được trượt phát nào. Tối qua lúc ra khỏi phòng tập, anh thấy cô nhóc suýt khóc luôn rồi.”
Bùi Phong nghiêm túc nói: “Sư phụ nghiêm khắc cũng là vì tốt cho chúng ta. Đã là tuyển thủ đội tuyển quốc gia thì cho dù không thể toàn năng, cũng không được có điểm yếu rõ ràng. Giờ luyện vẫn còn kịp.”
Diệp Khinh Danh nheo mắt nhìn Bùi Phong: “Giờ bắt đầu bênh vực sư phụ rồi hả? Trong mắt chú mày, ảnh làm gì cũng đúng.”
Bùi Phong hỏi ngược lại: “Anh Diệp cảm thấy hình phạt của sư phụ với anh là sai hả?”
Diệp Khinh Danh lập tức giơ tay đầu hàng: “Không dám không dám, ảnh phạt anh cái gì, anh đều tâm phục khẩu phục, tuyệt đối không cãi lại!”
Mấy người đang trò chuyện thì Lưu Thiếu Châu bưng khay cơm đi tới, Bùi Phong dịch sang bên, mời: “Anh Lưu ngồi đi.”
Lưu Thiếu Châu vừa ngồi xuống liền hỏi: “Huấn luyện bắn súng, cậu đã qua ải thứ 10 chưa?”
Bùi Phong cười: “Ừm, tối qua vừa mới vượt qua, môn bắn súng không khó lắm. Anh cũng qua rồi nhỉ?”
“Ừm, tôi cũng phải luyện tới tận nửa đêm mới miễn cưỡng qua được.”
Nghe vậy, Lão Lâm không nhịn được hỏi: “Hai đứa hôm nay định luyện môn thứ ba à?”
Bùi Phong đáp: “Em định chiều nay bắt đầu luyện môn thứ ba.”
Diệp Khinh Danh nói: “Đối chiếu bảng kiểm tra anh Vũ gửi trong nhóm, thấy bắn tỉa thì môn 2 và 3 phải vượt qua ải 10, đột kích, công kích và trinh sát thì là môn 1 và 4. Còn y tế thì mỗi môn đạt ải 8 là đạt chuẩn, đúng không?”
Chu Dật Nhiên gật đầu: “Ừ. Nhưng đột kích và công kích còn yêu cầu kỹ năng bắn và phản ứng phải qua ải 9, độ khó khá cao.”
Lão Lâm bất lực thở dài: “Dù sao thì đội tuyển quốc gia lần này phải chuẩn bị tinh thần cho kiểu huấn luyện địa ngục. Sau này nếu ngày nào cũng luyện mấy môn này, tôi cảm giác mình sẽ phát điên mất.”
Bên bàn bên cạnh, mấy tân binh cũng đang thảo luận tình hình huấn luyện, ai nấy đều cảm thấy tương lai mịt mù, mấy ngày nay đầu óc lúc nào cũng mơ màng.
2 giờ chiều, các tuyển thủ lại một lần nữa bước vào đợt huấn luyện căng thẳng.
Diệp Khinh Danh lại bị nhốt vào “phòng đen” để tiếp tục chơi trốn tìm với lão Thường, những người khác ngoài Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu bắt đầu luyện môn 3, phần lớn vẫn đang luyện bắn súng ở môn 2, còn có người quay lại luyện di chuyển ở môn 1…
Trong phòng huấn luyện yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên không ngớt.
Trên mặt mọi người là vẻ nghiêm túc, ai cũng sợ mình không nghiêm túc sẽ bị HLV Giang lôi ra viết bản kiểm điểm.
Bùi Phong mở phần huấn luyện môn 3 “Phản xạ”, thuận lợi vượt qua đến ải 7 thì bị kẹt lại.
Phần mềm huấn luyện do Tần Bác làm khác hẳn với thi đấu chính thức, mọi thông số đều có thể điều chỉnh. Ví dụ như bài “Phản xạ”, AI được tăng tốc độ và kỹ năng bắn.
Những AI này chẳng khác gì mở ba loại hack cùng lúc: “tăng tốc”, “xuyên tường”, “tự động headshot”. Hơn nữa, ải 7 là 1 chọi 3, bạn không thấy chúng ở đâu, nhưng chúng lại thấy bạn, lập tức khoanh vùng vị trí và bao vây từ mọi phía.
AI xuất hiện ngẫu nhiên từ bất kỳ hướng nào, bắn cực chuẩn, bản đồ thì lại phức tạp, Bùi Phong lo bên trái thì hở bên phải. Có lúc còn bị bắn lén từ phía sau nổ banh đầu!
Dù đã từng đánh xếp hạng ở máy chủ quốc tế và Hàn Quốc, Bùi Phong cũng chưa từng gặp áp lực khủng khiếp như thế.
Ải 7 đã như ác mộng, có thể tưởng tượng ải 8, 9, 10 sẽ còn kinh khủng đến mức nào. Đến lúc đó nếu bản đồ là bản 5 sao, lại thêm 5 AI siêu cấp bao vây, chẳng khác gì 1 chọi 5… con người sao mà qua nổi?
Bùi Phong chơi hai trận đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, Lưu Thiếu Châu cũng mơ màng không kém.
Thật ra, trong trận đấu chính thức cũng chẳng có đối thủ nào mạnh như vậy. Tất cả AI đều mở hack xuyên tường, không cần biết bạn nấp đâu, chúng đều tìm ra ngay và chia ba hướng tấn công, thần tiên cũng né không nổi.
Muốn phản kích lại, tuyển thủ không chỉ cần bắn chuẩn, phản ứng nhanh, mà còn phải có tâm lý cực vững.
Vì AI không chỉ mô phỏng hành vi mà còn giống hệt người thật, cứ như đang thi đấu thật sự.
Huấn luyện kiểu này của HLV Giang quả thực quá b**n th**. Lưu Thiếu Châu thầm mắng trong lòng, đành tạm bỏ qua môn 3, chuyển sang luyện môn 4: bản đồ. Nhưng… cậu lại lần nữa đơ toàn tập.
Mở đầu là bản đồ mê cung lớn nhất, còn hiện ra hệ trục tọa độ 3D?
Hệ thống: “Vui lòng đến điểm A trong vòng 10 giây (tọa độ 7, 15, 3)”
Lưu Thiếu Châu học hình học không gian dở tệ, nhìn trục tọa độ mà muốn khóc, tìm mãi mới ra điểm A ở đâu, lúc chạy đến nơi thì hết giờ, màn hình hiện thông báo:
“Chạy chậm vậy, muốn thử lại không?”
Lưu Thiếu Châu: “……”
Dần dần, Thời Tiểu Bân, Mạc Hàm Thiên, Hạ Lê cũng chuyển từ bắn súng sang huấn luyện phản xạ. Đám tân binh bị AI bắn nổ đầu hết lần này đến lần khác, tâm lý gần như sụp đổ.
6 giờ tối, đến giờ ăn, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Một bữa ăn mất hồn mất vía, ăn xong lại quay về phòng huấn luyện mở phần mềm.
Thật ra, mỗi ngày chỉ cần huấn luyện 4 tiếng là đủ. Nhưng giờ trong đội tuyển quốc gia, ai cũng thi đua quá mức. Diệp Khinh Danh và Tuyết Dao bị HLV Giang chỉ định huấn luyện đặc biệt, Lưu Thiếu Châu và Bùi Phong thì dẫn đầu ở lại tập thêm, ai còn dám về ký túc xá? Không dám đâu!
Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu là hai người có điểm trung bình trên 95 trong vòng tuyển chọn. Hai người đó còn đang thức đêm đấu tập, người khác mà về nghỉ chẳng phải bị cho là “thiếu nghiêm túc” sao?
Học sinh giỏi còn phải học thêm, học dốt nào dám nghỉ?
Từ khi cuộc cạnh tranh trong đội tuyển bắt đầu, mọi người ngày nào cũng luyện đến tận nửa đêm, 4 tiếng huấn luyện dần biến thành 8 tiếng.
Ai nấy luyện đến hoa mắt chóng mặt, ban đêm ác mộng đầy đầu.
Hoa Nhiên mơ bị vô số lựu đạn nổ thành thịt vụn, Mạc Hàm Thiên mơ mình bị bắn tỉa nổ đầu liên tục, Tần Tuyết Dao mơ bị địch truy sát khắp bản đồ mà tìm mãi không thấy súng…
Hôm sau, mọi người ngủ tới trưa, ăn xong quay về phòng huấn luyện thì bất ngờ thấy Giang Thiệu Vũ đang ngồi đó. Mọi người đang tán gẫu liền im bặt, như chuột thấy mèo, cúi đầu lủi vào phòng ngồi ngoan ngoãn.
Bùi Phong là người cuối cùng vào, vừa đi vừa cười lớn: “Mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người trà sữa nhé. Ai thích vị gì thì nhắn riêng tôi, tôi đặt.”
Vừa dứt lời, cậu liền thấy HLV Giang ngồi đó, ánh mắt bình thản nhìn mình.
Nụ cười của Bùi Phong hơi cứng lại, mặt dày hỏi: “Sư phụ… anh uống trà sữa không? Ô mai sữa hay pudding xoài?”
Đám tuyển thủ: “……”
Gan của Bùi Phong to thật đấy, dám trêu cả HLV Giang?
HLV Giang không trả lời mà sắc bén hỏi: “Các cậu có nhóm chat riêng à?”
Bùi Phong: “……”
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ quét qua cả phòng: “Nhóm chuyên nói xấu HLV à?”
Ai nấy cúi đầu, tỏ vẻ “không liên quan đến tôi”, đẩy Bùi Phong ra gánh tội.
Bùi Phong lúng túng gãi mũi, ho khẽ, nghiêm túc giải thích: “Không ai dám nói xấu sư phụ cả. Bọn em lập nhóm chỉ để tán gẫu, trao đổi kinh nghiệm. Nhóm chính thức của đội có nhiều HLV và nhân viên, tụi em sợ nói chuyện ban đêm sẽ làm phiền mọi người thôi.”
Giang Thiệu Vũ không làm khó thêm, chỉ tay vào ghế đầu: “Ngồi đi.”
Bùi Phong điềm nhiên ngồi xuống.
Sư phụ làm việc có nguyên tắc, lập nhóm riêng, đặt trà sữa không phạm quy, sẽ không phạt vô cớ.
Đang nghĩ vậy thì nghe Giang Thiệu Vũ bình thản nói: “Được rồi, hai giờ rồi. Mọi người mở máy, chuẩn bị kiểm tra.”
Đám tuyển thủ: “……?”
Kiểm, kiểm tra á?
Thấy ánh mắt mơ màng của mọi người, Giang Thiệu Vũ cau mày: “Ngày đầu tiên họp, tôi có nói ba ngày một lần kiểm tra đúng không? Sao, quên nhanh vậy à?”
Mọi người nhìn nhau.
Nhớ lại buổi họp hôm đầu tiên, đúng là HLV Giang có nói “ba ngày kiểm tra một lần”, nhưng ai cũng tưởng đó là kiểu nói đùa như trên mạng “ba ngày kiểm tra nhỏ, năm ngày kiểm tra lớn”, chứ ai ngờ anh nói thật!
Không ngờ HLV Giang nói ba ngày, thật sự là ba ngày thật!
Hôm nay đúng là ngày thứ tư sau khi đến, vừa tròn ba ngày huấn luyện.
Nên hôm nay kiểm tra, hoàn toàn hợp lý.
Mặt ai nấy biến sắc, vội vàng mở phần mềm huấn luyện, trong lòng thì hoảng hốt chẳng khác gì học sinh chưa kịp ôn bài bị kiểm tra đột xuất!
Giang Thiệu Vũ nói: “Chiều nay kiểm tra bốn mục: kỹ năng di chuyển, độ chính xác khi bắn, tốc độ phản xạ và khả năng nắm bản đồ. Mỗi mục 100 điểm, tổng cộng 400 điểm. Bắt đầu từ mục một, mọi người đăng nhập phần mềm.”
Mạc Hàm Thiên sắp khóc, mục bản đồ cậu còn chưa mở xem lần nào!
Thực ra nhiều người cũng chưa nhìn tới mục 4, có người vẫn còn đang luyện mục 1. Giờ HLV kiểm tra toàn diện, mà họ chỉ luyện từng môn riêng biệt?
Cả đám run rẩy nhập tài khoản, mật khẩu.
Trên màn hình, từng avatar sáng lên theo tên mỗi người.
Giang Thiệu Vũ quét mắt một vòng: “Chuẩn bị xong chưa? Phát đề.”
Anh dùng quyền admin điều khiển máy tính của mọi người, trực tiếp mở phần “Kiểm tra” trong phần mềm huấn luyện, rồi màn hình từng người hiện ra phần thi đầu tiên: “Kỹ năng di chuyển”.
Cả đám nhìn bản đồ hoàn toàn xa lạ trên màn hình, đều đơ ra.
Kiểm tra ngoài giáo trình, b**n th** vậy sao?
Chỉ có Diệp Khinh Danh hoảng hốt nghĩ: “Wing Thần đúng là thần, thi thẳng luôn ải 10!”
Do độ khó quá cao, rất nhiều người không vượt qua được ải thứ mười trong bài kiểm tra kỹ năng né đòn. Hiện tại, Diệp Khinh Danh sau khi vượt qua ải chín thì bị kẹt ngay tại ải mười, trong khi phần lớn đội ngũ mới chỉ hoàn thành ải tám và đang mắc ở ải chín. Vì vậy, hầu hết họ còn chưa từng nhìn thấy bản đồ của ải mười.
— Bản đồ cấp độ năm sao “Thành phố sương mù”.
Bản đồ này còn b**n th** hơn cả bản “Đêm mưa”, giống như toàn bản đồ đều bị phủ bởi bom khói sương trắng dày đặc khiến người chơi hoàn toàn không thể xác định phương hướng, cũng chẳng nhìn rõ được kiến trúc xung quanh. Trong điều kiện tầm nhìn chỉ khoảng 3 mét, mọi người chỉ có thể dựa vào thính giác để phân biệt vị trí.
Đây là bản đồ năm sao được cư dân mạng mệnh danh là “bản đồ mù mắt”.
Trên bản đồ này, đôi mắt gần như vô dụng, chỉ có thể đánh mù, bắn trúng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào số trời.
Khi “Thành phố sương mù” được sử dụng làm bản đồ huấn luyện kỹ năng né đòn, thì lựu đạn sẽ rơi tới từ bốn phương tám hướng, người chơi muốn né thì lại càng khó khăn hơn, bởi vì căn bản không nhìn thấy địa hình xung quanh là gì. Những ai quen thuộc bản đồ này có thể dựa vào trí nhớ để mô phỏng cảnh vật, di chuyển né tránh; còn ai không quen thì đúng là như gà mờ trong đêm, không biết đi hướng nào.
Màn hình xuất hiện dòng thông báo đếm ngược 10 giây.
Bài kiểm tra chính thức bắt đầu. Nhân vật của mọi người hiện lên trên màn hình, ai nấy cuống cuồng điều khiển chuột và bàn phím như ruồi không đầu, loạn xạ đụng loạn. Rồi, theo từng tiếng nổ vang trời, từng người chơi bị thổi bay khỏi bản đồ!
Nhìn dòng thông báo màu đỏ chói lóa “Điểm kiểm tra: 0 điểm” trên màn hình, các tuyển thủ của đội tuyển quốc gia chỉ biết muốn khóc cũng khóc không nổi.
Lần đầu kiểm tra, toàn đội đều trượt là cảm giác gì đây?
Mọi người có nên quỳ gối trên bàn phím và đồng thanh hô: Huấn luyện viên Giang, xin tha mạng đi!
Hết chương 111
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh