Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 1: QUYỂN 1 – THẦN SÚNG TRỞ VỀ

1@-

Chương 001

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

8 giờ sáng, tại sảnh khám bệnh của bệnh viện tư nhân St.Paul, California.

Một thanh niên cao khoảng 1m80 bước vào thang máy.

Anh mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang. Trang bị kín mít từ đầu đến chân.

Bước vào thang máy, anh xoay người đứng vào góc, đưa tay nhấn nút lên tầng 4.

Đôi tay ấy trắng trẻo thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, ngón tay cân đối, trông vô cùng đẹp mắt.

Tầng 4 là khoa chuyên điều trị pheromone cho Omega.

Người trong thang máy tò mò liếc nhìn: Ăn mặc như thế này… chẳng lẽ là minh tinh nào đó?

Anh cúi thấp đầu suốt dọc đường. Khi nghe thấy tiếng “ding” vang lên, cửa thang máy mở, anh nhanh chóng bước ra, chỉ để lại bóng lưng cao gầy, mảnh mai.

Trong bệnh viện có hệ thống sưởi, số lượng bệnh nhân hôm nay cũng không nhiều.

Anh vừa từ ngoài trời vào, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió tuyết. Bước đến quầy lễ tân, anh cất giọng trong trẻo: “Xin chào, tôi là Giang Thiệu Vũ, đã hẹn tái khám với bác sĩ Chu.”

Bác sĩ Chu Dương là một Omega nam người Hoa, tốt nghiệp tiến sĩ Y học tại Đại học Y California, chuyên nghiên cứu về pheromone ABO.

Suốt những năm sống ở California, Giang Thiệu Vũ luôn điều trị với anh, hai người dần trở thành bạn bè.

Y tá xác nhận lịch hẹn trên điện thoại, lập tức dẫn anh vào phòng khám.

Vừa bước vào, Giang Thiệu Vũ thấy Chu Dương đang gọi điện, có vẻ đang thảo luận ca bệnh. Anh giơ tay ra hiệu “ngồi chờ một lát”, rồi tiếp tục cuộc gọi.

Giang Thiệu Vũ cởi áo khoác treo lên giá, ngồi xuống đối diện bàn khám.

Chu Dương nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu cười: “Tới tái khám hả?”

Giang Thiệu Vũ khẽ “ừ”, tháo khẩu trang và kính râm để lộ ra đôi mắt sáng như sao.

Mắt anh rất đẹp, nhưng ánh rất lạnh lùng, hàng mày kiếm nhướn lên làm khuôn mặt sắc sảo hơn. Tuy khuôn mặt có vẻ lãnh đạm, đôi môi lại đầy đặn quyến rũ, khóe môi còn có một nốt ruồi đỏ nổi bật.

Chu Dương vừa gõ máy tính kiểm tra hồ sơ, vừa hỏi: “Gần đây pheromone của cậu kiểm soát ổn không?”

“Vẫn vậy, không ổn định lắm.” Giang Thiệu Vũ đáp nhạt.

Chu Dương gọi y tá vào làm xét nghiệm.

Kết quả nhanh chóng có, chỉ số pheromone của Giang Thiệu Vũ vẫn cực kỳ không ổn định.

Chu Dương chưa từng gặp ca nào như vậy, rõ ràng là Omega, nhưng pheromone lại có tính áp chế và công kích vượt cả Alpha.

Anh nhớ rõ lần đầu tiếp nhận Giang Thiệu Vũ phát bệnh mất kiểm soát năm năm trước. Pheromone của Giang Thiệu Vũ mạnh đến mức khiến một Omega như Chu Dương chân đứng không vững, còn Alpha xung quanh thì hoảng sợ chạy hết.

Thông thường, pheromone của Omega sẽ thu hút Alpha, ngửi thấy sẽ thấy thơm, ngọt, muốn gần gũi, muốn đánh dấu.

Nhưng pheromone của Giang Thiệu Vũ lại khiến Alpha cảm thấy bị đe dọa. Không thấy quyến rũ, chỉ thấy xâm lược, khó chịu và muốn tránh xa.

Chuẩn đoán chuyên môn: “Rối loạn pheromone.”

Do đột biến khi tuyến thể phân hóa, tuy Giang Thiệu Vũ là Omega, nhưng pheromone vẫn giữ đặc điểm của Alpha, bài xích Alpha tiếp cận.

Dù đến kỳ ph*t t*nh, anh cũng khó có thể được đánh dấu.

Khi biết được chẩn đoán, Giang Thiệu Vũ rất bình tĩnh: “Nếu tuyến thể bị biến dị, có thể phẫu thuật cắt bỏ không?”

Chu Dương giật mình: “Tuyệt đối không được! Tuyến thể liên quan đến nội tiết toàn bộ cơ thể. Cắt đi sẽ rút ngắn tuổi thọ, rối loạn hormone nghiêm trọng.”

Giang Thiệu Vũ chạm tay vào nơi có tuyến thể ở sau gáy, khẽ nói: “Phiền thật.”

Sau vài giây trầm ngâm, anh hỏi: “Có cách nào điều trị không?”

Chu Dương đề xuất:

Phương án 1: Tiêm thuốc ức chế ngắn hạn đặc chế mỗi ngày, theo dõi và tái khám định kỳ.

Phương án 2: Tìm Alpha có pheromone phù hợp để đánh dấu hoàn toàn, ổn định pheromone.

Giang Thiệu Vũ chọn ngay phương án 1.

Dù cảm giác đau của anh nhạy cảm hơn người thường, nhưng tiêm mỗi ngày vẫn có thể chịu được.

Trong nhiều năm điều trị, họ đã thử nhiều loại thuốc và cuối cùng tìm được loại hiệu quả nhất.

Hiện tại, pheromone của anh vẫn chưa ổn, nhưng ít ra sẽ không dọa Alpha bỏ chạy.

Chu Dương ghi chép: “Gần đây có triệu chứng sốt, mệt mỏi không?”

“Không, bình thường.”

“Vậy tốt. Tiếp tục tiêm hàng ngày như trước, theo dõi thường xuyên, tái khám hàng tuần.”

Giang Thiệu Vũ mở hộp thuốc, thành thạo rút kim tiêm, xắn tay trái, tay phải cắm thẳng mũi tiêm vào da.

Chất lỏng trong suốt được đẩy vào cơ thể. Cánh tay trắng xanh, mảnh khảnh lộ vẻ yếu đuối, nhưng động tác tiêm rất dứt khoát. Rõ ràng đã quen.

Tiêm xong, anh rút kim, dùng bông cầm máu, xắn tay áo lại, đeo kính râm và khẩu trang, khoác áo khoác lên người, vừa mặc vừa nói: “Cảm ơn. Hẹn tái khám tuần sau.”

Chu Dương nhìn bóng lưng gầy gò của anh mà xót xa.

Tiêm mỗi ngày có tác dụng phụ nặng. Tiêu hóa, trao đổi chất đều bị ảnh hưởng. Dạo gần đây anh đã gầy hẳn đi.

“Cậu không cân nhắc phương án hai sao?” Chu Dương gọi với theo.

“Hả?”

“Tìm một Alpha phù hợp đánh dấu cậu hoàn toàn, cậu sẽ không cần tiêm nữa.”

“Đánh dấu hoàn toàn? Ý anh là để Alpha kết nút trong cơ thể tôi?” Giang Thiệu Vũ nhếch môi cười khinh: “Tôi sợ mình không nhịn được, đấm vỡ đầu hắn mất.”

“…” Chu Dương cạn lời. Với độ công kích như vậy, khả năng anh đánh Alpha nhập viện là hoàn toàn có thể.

Sau khi anh rời đi, Chu Dương mệt mỏi xoa thái dương.

Không ai chịu nổi pheromone của Giang Thiệu Vũ.

Mỗi kỳ ph*t t*nh, anh đều rất đau đớn, phải dùng liều gấp 10 lần để kìm chế.

Là bác sĩ điều trị chính, Chu Dương từng thấy anh trong trạng thái mất kiểm soát cào xước cả người, cũng từng thấy ánh mắt tỉnh táo và lạnh lùng sau khi phục hồi.

Giang Thiệu Vũ yếu đuối về thể chất, nhưng tâm lý lại vô cùng kiêu hãnh và cố chấp.

Năm năm qua, sống quy củ như máy lập trình:

8h30 sáng tiêm thuốc,

Thứ Tư tái khám,

Ăn ngủ đúng giờ.

Sống một mình, nuôi một chú chó nhỏ, tự do tự tại.

**

9h30 sáng, Giang Thiệu Vũ rời bệnh viện.

Trên phố vắng bóng cây xanh, tuyết hôm qua vẫn còn đọng, gió lạnh thấu xương.

Bên cạnh anh là một cặp đôi vừa từ bệnh viện đi ra. Một Omega mang thai được Alpha dìu bước chậm rãi.

Omega hỏi với vẻ hào hứng: “Anh yêu, anh nghĩ con mình sẽ giống ai?”

Alpha cười dịu dàng: “Anh mong nó giống em, chắc chắn sẽ rất dễ thương.”

Giang Thiệu Vũ lặng lẽ quay đi.

Cùng là Omega, người ta có thể được Alpha yêu thương, chăm sóc, đánh dấu và sống một tình yêu thủy chung.

Còn anh thì sao?

Chỉ biết dọa Alpha chạy mất. Bị ghét bỏ, sợ hãi, xa lánh.

Chậc, mình đúng là FA bằng thực lực.

Tên bệnh: Rối loạn pheromone.

Tên tự đặt: Định mệnh FA.

Mà cũng tốt thôi.

“Sống một mình, muốn làm gì thì làm. Không bị ai quản, cũng không cần quản ai.” Giang Thiệu Vũ nghĩ.

Chờ trời ấm lên, hay là lái nhà xe đi du lịch nhỉ?

Đúng lúc ấy, điện thoại kêu lên, một tin nhắn từ số lạ:

“A Vũ, chị là Du Minh Tương, đây là số của cậu phải không? Cậu đã nghĩ tới chuyện về nước chưa?”

Giang Thiệu Vũ thoáng sững người.

Du Minh Tương là cựu quản lý kiêm lĩnh đội của chiến ododji ACE. Từ sau khi anh giải nghệ, hai người không còn liên lạc.

Sao bây giờ lại liên hệ? Có chuyện gì sao?

Anh nhắn lại: “Chị Du, tạm thời em chưa có ý định về nước. Có chuyện gì không?”

Du Minh Tương trả lời: “Chị đã giới thiệu em với cấp trên, hy vọng em có thể trở về làm HLV.”

Giang Thiệu Vũ nhướn mày: “Chị đùa sao? Em là tuyển thủ đã giải nghệ, làm HLV gì chứ?”

Du Minh Tương gửi cả đoạn dài: “Chị nói thật. Năm đó ACE lập kỳ tích là nhờ đội trưởng như em. Tất cả chiến thuật là em đề ra, em là người chỉ huy toàn đội. Trong tất cả các tuyển thủ chị từng gặp, em có ý thức chiến thuật xuất sắc nhất. Chị tin em có thể đảm nhiệm vai trò HLV.”

Ngoài trời lạnh tê tái, Giang Thiệu Vũ lên xe bật sưởi. Khi không khí ấm dần, anh mới tháo khẩu trang, xoa xoa tay, lấy điện thoại trả lời: “Đừng tâng bốc em. Em rời giới eSports lâu rồi, chiến thuật gì đó… cũng là chuyện quá khứ.”

Du Minh Tương: “Nhưng em vẫn theo dõi Thần Súng đúng không? Chị còn thấy em dùng acc phụ đăng nhập server quốc tế.”

Giang Thiệu Vũ không phủ nhận: “Chỉ chơi bừa giết thời gian thôi.”

Du Minh Tương: “Em đi rồi, ACE tan rã. Mấy tuyển thủ cũ không ai ổn cả. Diệp Tử bị cấm thi đấu, Lão Lâm định giải nghệ, Tiểu Thần làm dự bị. Còn Tiểu Bùi, em còn nhớ đứa đồ đệ này không?”

Giang Thiệu Vũ trầm mặc.

Dĩ nhiên là nhớ.

Du Minh Tương gửi thêm:

“Cậu ấy không làm tuyển thủ, từ chối mọi lời mời từ các CLB lớn.”

“Cậu ấy vẫn luôn chờ em quay về.”

Hết chương 001


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 1: QUYỂN 1 – THẦN SÚNG TRỞ VỀ
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...